Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 113: Lo Lắng Rung Chuyển A Thị
/611
|
Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi vẫn bên cạnh chăm sóc Tử Lam ...
Thỉnh thoảng Mặc Thiếu Thiên và Tử Lam có một chút cải vã , tranh đấu một trận , Hi Hi ở một bên nhìn vào trong lòng bé cực kỳ vui vẻ , hạnh phúc .
Có một phúc hắc cha cùng một phúc hắc mẹ , mỗi ngày sẽ đều thật thú vị không bao giờ buồn tẻ .
Mãi cho đến buổi trưa , Mặc Thiếu Thiên có chuyện nên cần phải đi trước .
Chỉ còn lại Hi Hi và Tử Lam , hai mẹ con trong phòng bệnh .
Lúc này , Lâm Mạc Thiên sau khi nhận được tin tức cùng Tiểu Từ vội vàng chạy tới .
Sau khi Lâm Mạc Thiên biết Tử Lam gặp chuyện không may , dọa ông một thân mồ hôi , “ Lam nhi , con không sao chứ ? Như thế nào ? Còn nơi có nào đau nữa hay không ? ” Lâm Mạc Thiên nhìn Tử Lam hỏi han ân cần .
Tử Lam vốn rất bình tĩnh , không đau , nhưng vừa nhìn thấy Lâm Mạc Thiên tới , trên gương mặt cương nghị đầy dấu vết của năm tháng , tóc mai trắng bệch , cô liền không nhịn được lỗ mũi đau xót .
Ba của cô già thật rồi !
“ Cha , sao người lại tới đây ? Con không sao. . . . . .” Tử Lam cố nén lệ dịu dàng nói với ông .
“ Con còn dám nói thế sao , nếu như không phải là cha gọi điện thoại cho Hi Hi , thì làm sao biết được tin tức con gặp chuyện không may, con làm sao cái gì cũng không nói với cha ! ” Lâm Mạc Thiên mặc dù giọng nói mang theo lời trách cứ , nhưng lại tràn đầy đau lòng , “ Con cảm thấy như thế nào rồi , có còn nơi nào bị thương hay không ? Có đau lắm không con gái ? Ai , đang tốt lành như vậy sao tự nhiên lại gặp phải cướp !” Lâm Mạc Thiên than ngắn thở dài .
“ Cha, con thật sự không có việc gì đâu , người đừng lo lắng nữa ! ” Tử Lam an ủi ông , sau đó nhìn về phía Hi Hi bằng ánh mắt sắc bén .
Hi Hi nhìn thấy ánh mắt của Tử Lam , bé giả dạng vô tội , cười gượng , “ Là ông ngoại gọi điện thoại hỏi , con vốn không muốn nói , nhưng ông ngoại nói muốn đến nhà thăm mẹ . . . . .”
Hi Hi cũng không muốn khiến lão nhân gia lo lắng , nhưng cuối cùng thân bất do kỹ , Hi Hi rốt cuộc nói ra cho ông ngoại biết .
Hi Hi biết , mẹ cũng muốn gặp ông ngoại .
Tử Lam gật đầu , “ Cha , con cũng không muốn xảy ra chuyện nha , nên không gọi điện thoại thông báo cho cha biết , vì con không muốn làm cho người thêm lo lắng ! ”
Lâm Mạc Thiên thở dài , “ Cha không có bản lãnh gì , không thể ở bên cạnh các con bảo vệ các con. . . . . .”
“ Cha, đây chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn thôi ! ” Tử Lam an ủi ông , để ông thêm an tâm.
Lâm Mạc Thiên lúc này mới thở dài một cái , nhìn Tử Lam , “ Cha chỉ hy vọng các con bình bình an an sống qua ngày , không xảy ra việc gì là tốt rồi ! ”
Tử Lam gật đầu , lổ mũi cay cay , cô nói sang chuyện khác , “ Đúng rồi , cha , người sống có tốt không ? Kiều Phương đối với người ra sao ? ”
Ngay lặp tức , sắc mặt Lâm Mạc Thiên liền có chút lúng túng , sau đó cười nói , “ Tốt vô cùng , rất tốt. . . . . .”
Mỗi lần ông đều nói tốt vô cùng , nhưng Tử Lam cũng biết , không phải như thế !
Lâm Mạc Thiên nói như vậy , chỉ vì muốn an ủi cô .
Tử Lam cũng không muốn vạch trần lời nói dối của ông , cô mỉm cười , “ Cha , hiện tại người cũng đã có tuổi rồi , mặc kệ cha có ý kiến gì, con đều ủng hộ người ! ”
Lâm Mạc Thiên nhìn Tử Lam , trước kia ông muốn cưới Kiều Phương bởi vì ông không muốn Tử Lam có cảm giác mình không có mẹ , thua kém bạn bè , nhưng ông không ngờ lại cưới về một người đàn bà độc ác , đối xử với Tử Lam quá mức tệ bạc , Lâm Mạc Thiên cũng vì chuyện này cảm thấy rất hối hận , nhiều lần ông cũng nghĩ tới chuyện ly hôn, nhưng mỗi lần ông nhắc tới chuyện ly hôn, Kiều Phương luôn vừa khóc vừa gào , Lâm Mặc Thiên cảm thấy rất phiền lòng , vì vậy chuyện mới dây dưa , kéo dài tới hiện tại.
Đến bây giờ , cũng dần lãng quên , cứ như vây chịu đựng qua ngày !
Tiểu Từ yên lặng đứng bên cạnh Lâm Mạc Thiên , cô nhìn Tử Lam.
Tử Lam ngẩng đầu lên , nhìn Tiểu Từ , mỉm cười với cô , Tiểu Từ lập tức nhào qua , ôm lấy Tử Lam .
“ Cậu xấu lắm , xảy ra chuyện lớn như thế này vì cái gì cũng không chịu báo cho tớ một tiếng !” Tiểu Từ ôm Tử Lam , giọng nói đầy oán trách , “ Xem ra, cậu không xem tớ là bạn thân của cậu nữa hử ! ”
Tử Lam cười một tiếng , vội vàng nhận lổi “ Đừng , tớ biết lỗi rồi , không dám , cũng không có lần sau !”
“ Xem ra mức độ thành khẩn nhận lổi của cậu cũng không tệ lắm , mình quyết định tha thứ cho cậu lần này ! ” Tiểu Từ nhìn cô , cái miệng nhỏ vễnh lên trông thật đáng yêu.
Vì vậy, hai người nhìn nhau cười thật vui vẻ !
Lâm Mạc Thiên ngồi bên cạnh , nhìn Tiểu Từ cùng Tử Lam , trên mặt ông nở một nụ cười triều mến .
Hi Hi nhanh chóng tiến tới bên cạnh Lâm Mạc Thiên “ Ông ngoại , người quên Hi Hi rồi sao ! ” Hi Hi nũng nịu nói , đúng ra nhiều người ở độ tuổi này của Lâm Mạc Thiên , ai cũng đều nghĩ sống an nhàn hưởng phúc bên con cháu nhưng ông thì không được như vậy , mặc dù bọn họ không ở chung một chổ , ông biết Hi Hi là một đứa bé hiếu thuận , có thể thay mẹ làm chuyện gì , bé đều làm.
Lâm Mạc Thiên thấy Hi Hi khéo léo như thế , tâm tình ông cũng rất tốt .
Ôm Hi Hi đặt trên đùi của ông , mỉm cười hạnh phúc , “ Nhớ chứ , ông ngoại làm sao sẽ quên mất Hi Hi nè , nhớ lắm , lúc nào ông ngoại cũng nhớ con ! ” Lâm Mạc Thiên cười nói.
Tử Lam và Từ Từ ngồi trên giường , nhìn thấy Lâm Mạc Thiên cùng Hi Hi hai ông cháu vui đùa , hai người đều vui mừng nở nụ cười .
Lâm Mạc Thiên cùng Tiểu Từ ở bệnh viện với Tử Lam suốt hai giờ , Hi Hi ở một bên cười cười nói nói , thỉnh thoảng giở trò làm nũng , cuối cùng bọn họ cũng không rời đi, mua thức ăn , ở bệnh viện ăn cùng với Tử Lam.
Mấy người quây quần trên bàn nhỏ , ăn rất ngon , rất vui vẻ.
Mặc dù đang ở bệnh viện , mặc dù không phải thức ăn Hi Hi tự mình làm , nhưng Tử Lam ăn rất ngon , giống như tất cả mọi chuyện đều được giải quyết không vướng bận , trong lòng cảm thấy rất thoải mái , rất hạnh phúc .
Nhất là bây giờ , Lâm Mạc Thiên cùng Tiểu Từ đều có mặt nơi đây cùng với cô , cô có cảm giác , cuộc sống như thế đã rất thỏa mãn .
Tử Lam đã qua cái tuổi thơ ngây , không còn là một cô nương tính tình bốc đồng , cô bây giờ , càng muốn bình bình đạm đạm qua ngày , trải qua cuộc sống thoải mái , bình thản là tốt rồi.
Có cha , có con trai , có bằng hữu , cũng đủ rồi.
Cho nên nói , người không có cùng số tuổi , theo đuổi cũng có chỗ bất đồng.
Mãi cho đến lúc xế chiều , Lâm Mạc Thiên mới trở về , Tiểu Từ đến giờ cần phải đi làm , cũng đều rời đi , Hoa Hồng gọi cho Hi Hi một cú điện thoại , Hi Hi cũng đi , Tử Lam nhàn rỗi không còn chuyện gì nữa , cô cũng nằm xuống ngủ một giấc .
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Bởi vì chuyện tham ô hối lộ của Trọng Chính bị truyền ra ngoài , trước mắt , mặc dù vẫn đang nằm trong vòng điều tra , nhưng chuyện này vừa truyền ra khiến A Thị một trận rung chuyển , ngay cả công ty của Mặc Thiếu Thiên cũng không khỏi có chút bị ảnh hưởng .
Mọi người rất chú ý về việc kết hôn của Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình , rất muốn biết chuyện đó sẽ vẫn được tiếp tục , hay hôn lễ sẽ bị hủy bỏ !
Vậy mà đối với lần này, Mặc Thiếu Thiên đối ngoại không công khai lộ diện , càng thêm không nói qua một câu .
Trọng Nhược Tình ở trong bệnh viện , không hề lộ diện.
Thời kỳ rung chuyển , tất cả mọi người duy trì thái độ thần bí , nhưng càng như vậy , càng dẫn tới khiến cho mọi người càng thêm tò mò , ngày ngày đều có ký giả ngăn tại cửa công ty cùng cửa bệnh viện.
Mặc Thiếu Thiên không phát biểu ý kiến , cũng không quản , thái độ khác thường.
Đối với chuyện nhà Trọng Chính bị ném bom , mọi người rối rít suy đoán có lẽ là do hắc đạo báo thù , chuyện này , trừ Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên cùng Hoa Hồng biết , ngoài ra không có người thứ tư biết đến , cho nên mọi người hoài nghi thế nào , cũng sẽ không hoài nghi đến một đứa bé chỉ mới 7 tuổi làm ra .
Công việc khắc phục hậu quả Hi Hi làm rất tốt , căn bản không ai có thể tìm được dù một chút dấu vết , Mặc Thiếu Thiên tìm người cố ý điều tra kỹ một chút , anh cũng không ngờ trước đó có người đã làm rất sạch sẽ.
Không thể không nói , kỹ thuật máy tính của Hi Hi , thật sự khai phá đến mức khủng bố như vậy , Mặc Thiếu Thiên cảm thấy rất tự hào !
Chuyện này , ngoại giới không ngừng tò mò , tất cả mọi người đều tò mò , bao gồm Mặc gia , và Cung Ái Lâm .
Mặc Thiếu Thiên đoán được Mặc gia sẽ gọi anh trở về , cho nên trực tiếp tắt máy.
Cứ dựa theo tình huống trước mắt , bao nhiêu người chờ Mặc Thiếu Thiên xuất hiện phát biểu một câu , nhưng Mặc Thiếu Thiên không lên tiếng , cứ như vậy hao tổn , cho mọi người đầy đủ lo lắng để cho bọn họ đi suy đoán.
Mặc Thiếu Thiên ngồi trong phòng lèm việc của công ty , cùng Vân Dục mở ra video hội nghị.
“ Trước đừng động thủ , Hợp Tung cũng không phải là ngồi không , đám kia quân hỏa ít nhất mười mấy tỷ, không phải con số nhỏ, liền đồng minh theo chân bọn họ hỏa bính qua , tổn thất không ít , chúng ta tạm thời án binh bất động , theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ !” Mặc Thiếu Thiên ra lệnh.
Vân Dục gật đầu, “ Tôi sẽ thời khắc chú ý ! ”
“ Ân ! ” Mặc Thiếu Thiên gật đầu , sau đó đứng dậy , rót cho mình một ly rượu đỏ .
Nói xong chánh sự, Vân Dục cũng không có vội vã logout , ngược lại nhìn Mặc Thiếu Thiên , bắt đầu nói chuyện phiếm.
“ Thiếu Thiên , chuyện của Trọng Chính , là cậu làm sao ? ” Vân Dục không phải suy đoán , mà là chắc chắn , ở A Thị trừ Mặc Thiếu Thiên ra còn có ai dám làm như vậy ?
Dĩ nhiên không bao gồm Hi Hi , nếu như nói là Hi Hi làm , không có chứng cứ có tính thuyết phục , dù anh có nói ra sự thật cũng sẽ bị xem như nói đùa , điều kiện tiên quyết là , Vân Dục cũng không biết đến sự tồn tại của Hi Hi .
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày , đưa ra vẻ mặt vô tội, “ Cậu ở đây nói gì , tại sao có thể là toi… tôi là loại người ấy sao ? ”
“ Rất rõ ràng, là cậu ! ” Vân Dục nói khẳng định.
Đối với danh tiếng của Mặc Thiếu Thiên đương nhiên Vân Dục là người hiểu rõ nhất.
“ Chỉ là tôi thật tò mò, động lực gì khiến cho cậu xuống tay ! ” Vân Dục tò mò hỏi.
Trước kia , chuyện Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Chính hợp tác , anh cung biết , lý do vì Mặc Thiếu Thiên muốn khuếch trương công ty MK , cũng vì Cửa Ngục tìm một con đường an toàn , nhưng Mặc Thiếu Thiên là người , từ trước đến giờ tranh giấu , ngoài sáng cùng Trọng Chính hợp tác , nhưng vụng trộm góp nhặt không ít tội danh Trọng Chính tham ô hối lộ , chờ một ngày ra tay trả đũa .
Vân Dục thế nào cũng không nghĩ đến , Mặc Thiếu Thiên nhanh như vậy đã ra tay.
Mặc Thiếu Thiên dựa vào ghế , trên gương mặt tinh xảo yêu nghiệt nâng lên nhất mạt cười.
“ Cậu đoán thử xem ! ”
Vân Dục, “. . . . . .”
Có thể để cho Mặc Thiếu Thiên lộ ra vẻ mặt hả hê như vậy , thật hiếm thấy .
“ Vì nữ nhân sao ? ” Vân Dục tùy ý suy đoán .
Mặc Thiếu Thiên uống rượu tư thế sửng sốt.
Mắt liếc Vân Dục trong clip một cái.
Vân Dục nhìn chằm chằm vào video , không bỏ qua bất kỳ động tác bất thường nào của Mặc Thiếu Thiên , rất rõ ràng , Mặc Thiếu Thiên ngẩn ra, “ Quả thật đúng như vậy ? ” Vân Dục suy đoán.
“ Đúng như thế thì sao ! ” Mặc Thiếu Thiên không chối cải , trực tiếp nhận định .
Không ngờ Vân Dục thế nhưng đoán trúng!
“ Giận dữ vì hồng nhan a ! ” Vân Dục giễu cợt , gương mặt ưu nhã cũng nhịn không được lộ ra nhất mạt cười.
Mặc Thiếu Thiên hung hăng lườm Vân Dục một cái , bưng ly rượu uống một ngụm , anh là vì con trai bảo bối được không ?
Mới không phải vì nữ nhân kia đâu!
Vân Dục tiếp tục cười , “ Có muốn hay không để cho tôi suy đoán thêm một chút , chắc chắn là vì nữ nhân kia ? ”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày , ý tứ , mỏi mắt mong chờ.
“ Ân. . . . . .” Vân Dục kéo một dài một tiếng , sau đó nhíu mày , “ Lâm Tử Lam phải không ? ”
Thỉnh thoảng Mặc Thiếu Thiên và Tử Lam có một chút cải vã , tranh đấu một trận , Hi Hi ở một bên nhìn vào trong lòng bé cực kỳ vui vẻ , hạnh phúc .
Có một phúc hắc cha cùng một phúc hắc mẹ , mỗi ngày sẽ đều thật thú vị không bao giờ buồn tẻ .
Mãi cho đến buổi trưa , Mặc Thiếu Thiên có chuyện nên cần phải đi trước .
Chỉ còn lại Hi Hi và Tử Lam , hai mẹ con trong phòng bệnh .
Lúc này , Lâm Mạc Thiên sau khi nhận được tin tức cùng Tiểu Từ vội vàng chạy tới .
Sau khi Lâm Mạc Thiên biết Tử Lam gặp chuyện không may , dọa ông một thân mồ hôi , “ Lam nhi , con không sao chứ ? Như thế nào ? Còn nơi có nào đau nữa hay không ? ” Lâm Mạc Thiên nhìn Tử Lam hỏi han ân cần .
Tử Lam vốn rất bình tĩnh , không đau , nhưng vừa nhìn thấy Lâm Mạc Thiên tới , trên gương mặt cương nghị đầy dấu vết của năm tháng , tóc mai trắng bệch , cô liền không nhịn được lỗ mũi đau xót .
Ba của cô già thật rồi !
“ Cha , sao người lại tới đây ? Con không sao. . . . . .” Tử Lam cố nén lệ dịu dàng nói với ông .
“ Con còn dám nói thế sao , nếu như không phải là cha gọi điện thoại cho Hi Hi , thì làm sao biết được tin tức con gặp chuyện không may, con làm sao cái gì cũng không nói với cha ! ” Lâm Mạc Thiên mặc dù giọng nói mang theo lời trách cứ , nhưng lại tràn đầy đau lòng , “ Con cảm thấy như thế nào rồi , có còn nơi nào bị thương hay không ? Có đau lắm không con gái ? Ai , đang tốt lành như vậy sao tự nhiên lại gặp phải cướp !” Lâm Mạc Thiên than ngắn thở dài .
“ Cha, con thật sự không có việc gì đâu , người đừng lo lắng nữa ! ” Tử Lam an ủi ông , sau đó nhìn về phía Hi Hi bằng ánh mắt sắc bén .
Hi Hi nhìn thấy ánh mắt của Tử Lam , bé giả dạng vô tội , cười gượng , “ Là ông ngoại gọi điện thoại hỏi , con vốn không muốn nói , nhưng ông ngoại nói muốn đến nhà thăm mẹ . . . . .”
Hi Hi cũng không muốn khiến lão nhân gia lo lắng , nhưng cuối cùng thân bất do kỹ , Hi Hi rốt cuộc nói ra cho ông ngoại biết .
Hi Hi biết , mẹ cũng muốn gặp ông ngoại .
Tử Lam gật đầu , “ Cha , con cũng không muốn xảy ra chuyện nha , nên không gọi điện thoại thông báo cho cha biết , vì con không muốn làm cho người thêm lo lắng ! ”
Lâm Mạc Thiên thở dài , “ Cha không có bản lãnh gì , không thể ở bên cạnh các con bảo vệ các con. . . . . .”
“ Cha, đây chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn thôi ! ” Tử Lam an ủi ông , để ông thêm an tâm.
Lâm Mạc Thiên lúc này mới thở dài một cái , nhìn Tử Lam , “ Cha chỉ hy vọng các con bình bình an an sống qua ngày , không xảy ra việc gì là tốt rồi ! ”
Tử Lam gật đầu , lổ mũi cay cay , cô nói sang chuyện khác , “ Đúng rồi , cha , người sống có tốt không ? Kiều Phương đối với người ra sao ? ”
Ngay lặp tức , sắc mặt Lâm Mạc Thiên liền có chút lúng túng , sau đó cười nói , “ Tốt vô cùng , rất tốt. . . . . .”
Mỗi lần ông đều nói tốt vô cùng , nhưng Tử Lam cũng biết , không phải như thế !
Lâm Mạc Thiên nói như vậy , chỉ vì muốn an ủi cô .
Tử Lam cũng không muốn vạch trần lời nói dối của ông , cô mỉm cười , “ Cha , hiện tại người cũng đã có tuổi rồi , mặc kệ cha có ý kiến gì, con đều ủng hộ người ! ”
Lâm Mạc Thiên nhìn Tử Lam , trước kia ông muốn cưới Kiều Phương bởi vì ông không muốn Tử Lam có cảm giác mình không có mẹ , thua kém bạn bè , nhưng ông không ngờ lại cưới về một người đàn bà độc ác , đối xử với Tử Lam quá mức tệ bạc , Lâm Mạc Thiên cũng vì chuyện này cảm thấy rất hối hận , nhiều lần ông cũng nghĩ tới chuyện ly hôn, nhưng mỗi lần ông nhắc tới chuyện ly hôn, Kiều Phương luôn vừa khóc vừa gào , Lâm Mặc Thiên cảm thấy rất phiền lòng , vì vậy chuyện mới dây dưa , kéo dài tới hiện tại.
Đến bây giờ , cũng dần lãng quên , cứ như vây chịu đựng qua ngày !
Tiểu Từ yên lặng đứng bên cạnh Lâm Mạc Thiên , cô nhìn Tử Lam.
Tử Lam ngẩng đầu lên , nhìn Tiểu Từ , mỉm cười với cô , Tiểu Từ lập tức nhào qua , ôm lấy Tử Lam .
“ Cậu xấu lắm , xảy ra chuyện lớn như thế này vì cái gì cũng không chịu báo cho tớ một tiếng !” Tiểu Từ ôm Tử Lam , giọng nói đầy oán trách , “ Xem ra, cậu không xem tớ là bạn thân của cậu nữa hử ! ”
Tử Lam cười một tiếng , vội vàng nhận lổi “ Đừng , tớ biết lỗi rồi , không dám , cũng không có lần sau !”
“ Xem ra mức độ thành khẩn nhận lổi của cậu cũng không tệ lắm , mình quyết định tha thứ cho cậu lần này ! ” Tiểu Từ nhìn cô , cái miệng nhỏ vễnh lên trông thật đáng yêu.
Vì vậy, hai người nhìn nhau cười thật vui vẻ !
Lâm Mạc Thiên ngồi bên cạnh , nhìn Tiểu Từ cùng Tử Lam , trên mặt ông nở một nụ cười triều mến .
Hi Hi nhanh chóng tiến tới bên cạnh Lâm Mạc Thiên “ Ông ngoại , người quên Hi Hi rồi sao ! ” Hi Hi nũng nịu nói , đúng ra nhiều người ở độ tuổi này của Lâm Mạc Thiên , ai cũng đều nghĩ sống an nhàn hưởng phúc bên con cháu nhưng ông thì không được như vậy , mặc dù bọn họ không ở chung một chổ , ông biết Hi Hi là một đứa bé hiếu thuận , có thể thay mẹ làm chuyện gì , bé đều làm.
Lâm Mạc Thiên thấy Hi Hi khéo léo như thế , tâm tình ông cũng rất tốt .
Ôm Hi Hi đặt trên đùi của ông , mỉm cười hạnh phúc , “ Nhớ chứ , ông ngoại làm sao sẽ quên mất Hi Hi nè , nhớ lắm , lúc nào ông ngoại cũng nhớ con ! ” Lâm Mạc Thiên cười nói.
Tử Lam và Từ Từ ngồi trên giường , nhìn thấy Lâm Mạc Thiên cùng Hi Hi hai ông cháu vui đùa , hai người đều vui mừng nở nụ cười .
Lâm Mạc Thiên cùng Tiểu Từ ở bệnh viện với Tử Lam suốt hai giờ , Hi Hi ở một bên cười cười nói nói , thỉnh thoảng giở trò làm nũng , cuối cùng bọn họ cũng không rời đi, mua thức ăn , ở bệnh viện ăn cùng với Tử Lam.
Mấy người quây quần trên bàn nhỏ , ăn rất ngon , rất vui vẻ.
Mặc dù đang ở bệnh viện , mặc dù không phải thức ăn Hi Hi tự mình làm , nhưng Tử Lam ăn rất ngon , giống như tất cả mọi chuyện đều được giải quyết không vướng bận , trong lòng cảm thấy rất thoải mái , rất hạnh phúc .
Nhất là bây giờ , Lâm Mạc Thiên cùng Tiểu Từ đều có mặt nơi đây cùng với cô , cô có cảm giác , cuộc sống như thế đã rất thỏa mãn .
Tử Lam đã qua cái tuổi thơ ngây , không còn là một cô nương tính tình bốc đồng , cô bây giờ , càng muốn bình bình đạm đạm qua ngày , trải qua cuộc sống thoải mái , bình thản là tốt rồi.
Có cha , có con trai , có bằng hữu , cũng đủ rồi.
Cho nên nói , người không có cùng số tuổi , theo đuổi cũng có chỗ bất đồng.
Mãi cho đến lúc xế chiều , Lâm Mạc Thiên mới trở về , Tiểu Từ đến giờ cần phải đi làm , cũng đều rời đi , Hoa Hồng gọi cho Hi Hi một cú điện thoại , Hi Hi cũng đi , Tử Lam nhàn rỗi không còn chuyện gì nữa , cô cũng nằm xuống ngủ một giấc .
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Bởi vì chuyện tham ô hối lộ của Trọng Chính bị truyền ra ngoài , trước mắt , mặc dù vẫn đang nằm trong vòng điều tra , nhưng chuyện này vừa truyền ra khiến A Thị một trận rung chuyển , ngay cả công ty của Mặc Thiếu Thiên cũng không khỏi có chút bị ảnh hưởng .
Mọi người rất chú ý về việc kết hôn của Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình , rất muốn biết chuyện đó sẽ vẫn được tiếp tục , hay hôn lễ sẽ bị hủy bỏ !
Vậy mà đối với lần này, Mặc Thiếu Thiên đối ngoại không công khai lộ diện , càng thêm không nói qua một câu .
Trọng Nhược Tình ở trong bệnh viện , không hề lộ diện.
Thời kỳ rung chuyển , tất cả mọi người duy trì thái độ thần bí , nhưng càng như vậy , càng dẫn tới khiến cho mọi người càng thêm tò mò , ngày ngày đều có ký giả ngăn tại cửa công ty cùng cửa bệnh viện.
Mặc Thiếu Thiên không phát biểu ý kiến , cũng không quản , thái độ khác thường.
Đối với chuyện nhà Trọng Chính bị ném bom , mọi người rối rít suy đoán có lẽ là do hắc đạo báo thù , chuyện này , trừ Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên cùng Hoa Hồng biết , ngoài ra không có người thứ tư biết đến , cho nên mọi người hoài nghi thế nào , cũng sẽ không hoài nghi đến một đứa bé chỉ mới 7 tuổi làm ra .
Công việc khắc phục hậu quả Hi Hi làm rất tốt , căn bản không ai có thể tìm được dù một chút dấu vết , Mặc Thiếu Thiên tìm người cố ý điều tra kỹ một chút , anh cũng không ngờ trước đó có người đã làm rất sạch sẽ.
Không thể không nói , kỹ thuật máy tính của Hi Hi , thật sự khai phá đến mức khủng bố như vậy , Mặc Thiếu Thiên cảm thấy rất tự hào !
Chuyện này , ngoại giới không ngừng tò mò , tất cả mọi người đều tò mò , bao gồm Mặc gia , và Cung Ái Lâm .
Mặc Thiếu Thiên đoán được Mặc gia sẽ gọi anh trở về , cho nên trực tiếp tắt máy.
Cứ dựa theo tình huống trước mắt , bao nhiêu người chờ Mặc Thiếu Thiên xuất hiện phát biểu một câu , nhưng Mặc Thiếu Thiên không lên tiếng , cứ như vậy hao tổn , cho mọi người đầy đủ lo lắng để cho bọn họ đi suy đoán.
Mặc Thiếu Thiên ngồi trong phòng lèm việc của công ty , cùng Vân Dục mở ra video hội nghị.
“ Trước đừng động thủ , Hợp Tung cũng không phải là ngồi không , đám kia quân hỏa ít nhất mười mấy tỷ, không phải con số nhỏ, liền đồng minh theo chân bọn họ hỏa bính qua , tổn thất không ít , chúng ta tạm thời án binh bất động , theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ !” Mặc Thiếu Thiên ra lệnh.
Vân Dục gật đầu, “ Tôi sẽ thời khắc chú ý ! ”
“ Ân ! ” Mặc Thiếu Thiên gật đầu , sau đó đứng dậy , rót cho mình một ly rượu đỏ .
Nói xong chánh sự, Vân Dục cũng không có vội vã logout , ngược lại nhìn Mặc Thiếu Thiên , bắt đầu nói chuyện phiếm.
“ Thiếu Thiên , chuyện của Trọng Chính , là cậu làm sao ? ” Vân Dục không phải suy đoán , mà là chắc chắn , ở A Thị trừ Mặc Thiếu Thiên ra còn có ai dám làm như vậy ?
Dĩ nhiên không bao gồm Hi Hi , nếu như nói là Hi Hi làm , không có chứng cứ có tính thuyết phục , dù anh có nói ra sự thật cũng sẽ bị xem như nói đùa , điều kiện tiên quyết là , Vân Dục cũng không biết đến sự tồn tại của Hi Hi .
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày , đưa ra vẻ mặt vô tội, “ Cậu ở đây nói gì , tại sao có thể là toi… tôi là loại người ấy sao ? ”
“ Rất rõ ràng, là cậu ! ” Vân Dục nói khẳng định.
Đối với danh tiếng của Mặc Thiếu Thiên đương nhiên Vân Dục là người hiểu rõ nhất.
“ Chỉ là tôi thật tò mò, động lực gì khiến cho cậu xuống tay ! ” Vân Dục tò mò hỏi.
Trước kia , chuyện Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Chính hợp tác , anh cung biết , lý do vì Mặc Thiếu Thiên muốn khuếch trương công ty MK , cũng vì Cửa Ngục tìm một con đường an toàn , nhưng Mặc Thiếu Thiên là người , từ trước đến giờ tranh giấu , ngoài sáng cùng Trọng Chính hợp tác , nhưng vụng trộm góp nhặt không ít tội danh Trọng Chính tham ô hối lộ , chờ một ngày ra tay trả đũa .
Vân Dục thế nào cũng không nghĩ đến , Mặc Thiếu Thiên nhanh như vậy đã ra tay.
Mặc Thiếu Thiên dựa vào ghế , trên gương mặt tinh xảo yêu nghiệt nâng lên nhất mạt cười.
“ Cậu đoán thử xem ! ”
Vân Dục, “. . . . . .”
Có thể để cho Mặc Thiếu Thiên lộ ra vẻ mặt hả hê như vậy , thật hiếm thấy .
“ Vì nữ nhân sao ? ” Vân Dục tùy ý suy đoán .
Mặc Thiếu Thiên uống rượu tư thế sửng sốt.
Mắt liếc Vân Dục trong clip một cái.
Vân Dục nhìn chằm chằm vào video , không bỏ qua bất kỳ động tác bất thường nào của Mặc Thiếu Thiên , rất rõ ràng , Mặc Thiếu Thiên ngẩn ra, “ Quả thật đúng như vậy ? ” Vân Dục suy đoán.
“ Đúng như thế thì sao ! ” Mặc Thiếu Thiên không chối cải , trực tiếp nhận định .
Không ngờ Vân Dục thế nhưng đoán trúng!
“ Giận dữ vì hồng nhan a ! ” Vân Dục giễu cợt , gương mặt ưu nhã cũng nhịn không được lộ ra nhất mạt cười.
Mặc Thiếu Thiên hung hăng lườm Vân Dục một cái , bưng ly rượu uống một ngụm , anh là vì con trai bảo bối được không ?
Mới không phải vì nữ nhân kia đâu!
Vân Dục tiếp tục cười , “ Có muốn hay không để cho tôi suy đoán thêm một chút , chắc chắn là vì nữ nhân kia ? ”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày , ý tứ , mỏi mắt mong chờ.
“ Ân. . . . . .” Vân Dục kéo một dài một tiếng , sau đó nhíu mày , “ Lâm Tử Lam phải không ? ”
/611
|