Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 115: Không Chiếm Được , Sẽ Phá Hủy
/611
|
“ Tôi nói mười câu , cũng đều như thế , có bản lãnh , thì cậu tới lấy , Mặc Thiếu Quần , chỉ bằng cậu cũng muốn chức tổng giám đốc ? Một người chỉ biết sống phóng túng , tôi có thể nuôi cậu xem ra cũng không tệ rồi, cậu có thể làm tổng giám đốc , chỉ sợ trên thế giới này những người tàn phế cũng có thể chạy bộ rồi ! ” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nói một câu , không chừa lối thoát .
Mặc Thiếu Quần sắc mặt thay đổi bộc phát khó coi , bị Mặc Thiếu Thiên đâm trúng điểm , cậu liền thay đổi dễ dàng nổi giận , Mặc Thiếu Quần chính là như thế.
Cậu nổi giận , “ Mặc Thiếu thiên , con mẹ nó , ai cần anh nuôi , người nào cần , anh tự đâm đầu vào chỗ chết ! ” Nói xong , bắt được y phục Mặc Thiếu Thiên chuẩn bị động thủ.
Mặc Thiếu Thiên đứng im tại chỗ vẫn không nhúc nhích , chỉ đưa ra một cái tay , bắt lại cậu , so về tốc độ , còn là so sức tay , anh một cái tay cũng có thể bóp chết cậu ta !
Muốn động thủ cùng anh sao , những năm anh sống ở nước Mĩ , thời điểm dưới võ đài trong lòng đất , một mình anh tay không đánh mười người , anh chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức , cánh tay Mặc Thiếu Quần liền không thể nào không gãy được !
“ Dừng tay ! ” Hai người còn chưa kịp động thủ , Mặc Ân Thiên hô một tiếng , ngăn bọn họ lại .
Nếu quả thật động thủ , người bên ngoài nhất định có thể nghe được !
“ Các ngươi muốn làm gì ? Đừng quên , đây là công ty , muốn đánh , cút ra ngoài đánh cho ta !” Mặc Ân Thiên quát lạnh một tiếng.
Mặc Ân Thiên rất ít khi phát uy , nhưng đây là lần đầu ông như thế , tuyệt đối có lực độ.
Mặc Thiếu Quần nhìn Mặc Ân Thiên một cái , sau đó nổi giận hất Mặc Thiếu Thiên ra , thật ra thì cậu cũng biết rõ , mình cũng không phải là đối thủ của Mặc Thiếu Thiên , nếu không , cậu đã sớm động thủ , cũng không cần bị Mặc Thiếu Thiên chèn ép.
Mặc Thiếu Quần tức giận , nhưng không có bất kỳ biện pháp nào , bởi vì bị Mặc Thiếu Thiên nói trúng trọng điểm , cậu mới có thể dễ dàng tức giận như thế.
Cậu quay đầu lại nhìn Cung Ái Lâm , “ Mẹ , con không muốn làm việc ở bộ phận marketing , con muốn chức vị tổng giám đốc MK của con !”
Mặc Thiếu Thiên đứng bên cạnh , dáng vẻ không sao cả , nhìn Mặc Thiếu Quần bộ dáng không có tiền đồ , nhếch miệng lên nhất mạt cười châm chọc .
Tìm mẹ cậu ta sao , tìm ai cũng đều vô dụng!
Chẳng lẻ cả đời cậu ta mỗi lần gặp chuyện đều sẻ tìm mẹ cả sao , vậy được xem là có tiền đò sao ?
Cung Ái Lâm nhìn Mặc Thiếu Quần , cho dù bà lòng dạ sắt đá , nhưng đối với đứa bé của mình , cũng là vô cùng cưng chiều.
Chỉ là. . . . . .
Bà hiểu Mặc Thiếu Quần , hiện tại lòng của nó căn bản hạ quyết tâm được , bà thật hy vọng Mặc Thiếu Quần có thể trưởng thành , nhanh chóng tiếp nhận quản lý công ty , chỉ cần nó có thể làm được , bà đã sớm đem Mặc Thiếu Thiên ra khỏi công ty rồi , cần gì phải thừa nhận Mặc Thiếu Thiên là người của Mặc gia ?
Bà hiểu rất rõ khả năng của con trai của mình.
Cho nên hiện tại , bà không thể làm quá quyết tuyệt.
Lúc này, Cung Ái Lâm nhìn sang Mặc Ân Thiên.
Mặc Ân Thiên cụp mắt xuống , mở miệng , “ Thiếu Quần dù thế nào cũng đã tốt nghiệp trường đại học danh tiếng , đã có cơ sở rất tốt , nếu đưa nó vào làm tại bộ phận quản lý marketing cũng không tránh khỏi quá uổng phí nhân tài , con xem lại lần nữa an bài cho nó một chức vị khác tốt hơn đi ! ” Mặc Ân Thiên mở miệng ra lệnh.
Tốt nghiệp trường đại học danh tiếng sao ?
Mặc Thiếu thật sự rất muốn cười.
Bỏ ra bao nhiêu tiền mua , chẳng lẽ anh không biết sao ?
Nhân tài không được trọng dụng hử ?
Mặc Thiếu Quần chỉ cần biết viết mấy chữ là có thể trở thành nhân tài rồi hả ?
Chẳng qua chỉ là một tên chỉ biết sống phóng túng tầm thường thôi !
“ Cha , con đã tận lực , con là tổng giám đốc , cũng muốn làm theo quy định , bộ phận marketing cũng không thể tùy tiện vào , huống chi , bên kia cũng có một tầm quan trọng , là trọng tâm của công ty !” Mặc Thiếu Thiên hiển nhiên nhất quyết không chịu nhượng bộ.
“ Vậy sao anh không đi qua đó mà làm ? ” Mặc Thiếu Quần liền phản bác .
Mặc Thiếu Thiên không nhìn cậu , cùng một người thiếu não nói chuyện , thật sự là lãng phí nước miếng của anh .
Nhìn Mặc Thiếu Thiên dáng vẻ phách lối , Mặc Thiếu Quần cảm thấy không cam lòng , cậu lôi kéo y phục Cung Ái Lâm , Cung Ái Lâm cũng không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại kiên quyết như vậy , bà lại không đành lòng nhìn con trai của mình chịu uất ức , liền mở miệng.
“ Mặc Thiếu Thiên , đừng quên , người thừa kế chân chính của công ty Mk là Thiếu Quần , cậu an bài vị trí như vậy cho nó , vậy về sau thế nào nó còn có mặt mũi quản lý công ty ?” Cung Ái Lâm nói gằn từng chữ.
Cung Ái Lâm vừa nói ra , Mặc Thiếu Thiên mặt liền biến sắc.
“ Cậu chắc chắn cho rằng bản thân có thể làm tổng giám đốc cả đời sao ?” Cung Ái Lâm hỏi ngược lại.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bà , ánh mắt thâm u , ngay sau đó , anh giận quá hóa cười , nhìn chằm chằm vào bà , “ Tôi làm không được , vậy tôi nhất định sẽ phá hủy nó!”
Thật sự cho là anh hiếm lạ với một công ty MK này sao?
Vậy thật quá khinh thường anh !
Hiện tại MK chính là tâm huyết của anh .
Coi như anh không được làm tổng giám đốc của MK nữa , cũng sẽ không đem tâm huyết nhiều năm của chính mình đưa cho người khác.
Anh tình nguyện, tự tay phá hủy tất cả !
Ai cũng đừng mơ tưởng chiếm đoạt nó !
Đây chính là phong cách của Mặc Thiếu Thiên!
Cung Ái Lâm sửng sốt.
Bà tuyệt đối tin tưởng lời nói vừa rồi của Mặc Thiếu Thiên , mấy năm nay , bà nhận thấy Mặc Thiếu Thiên càng ngày càng ưu việt , càng không dễ bị khống chế , càng ngày càng không thể nắm giữ.
Tuy nhiên có lúc thỉnh thoảng nói một hai lời phản nghịch , nhưng Cung Ái Lâm có thể cảm thấy , thực lực Mặc Thiếu Thiên giống như đang thay đổi mạnh !
Mặc dù , bà không tra ra được cậu ta rốt cuộc đang làm gì!
Nhưng mơ hồ có thể cảm thấy , nhưng cách nào xác định được!
Bà chỉ biết , Mặc Thiếu Thiên đã bắt đầu thoát khỏi bàn tay khống chế của bà , cho nên bà phải lợi dụng lợi thế , khiến Thiếu Quần tiến vào MK , quen thuộc tất cả , thuận nước đẩy thuyền trở thành tổng giám đốc của MK , sau đó mới có thể cho Mặc Thiếu Thiên cút khỏi.
Đáng tiếc , Cung Ái Lâm tính toán nước cờ tốt như vậy , nhưng lại bị Mặc Thiếu Thiên làm cho tay chân luống cuống.
Cung Ái Lâm nhìn Mặc Thiếu Thiên , không dám nói ra những lời kích thích Mặc Thiếu Thiên nữa , bởi vì bà thật sự rất sợ Mặc Thiếu Thiên tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì , Trọng Chính chính là ví dụ tốt nhất.
Lúc trước bà quá khinh thường Mặc Thiếu Thiên rồi !
Mặc Ân Thiên cũng không nói gì , ông biết tính tình Mặc Thiếu Thiên quá mạnh mẽ , không ngờ đứa bé này lại giống tính cách của ông nhất. . . . . .
Mặc Thiếu Quần nhìn thấy Cung Ái Lâm không nói gì , lại nhìn quay sang nhìn Mặc Ân Thiên, hai người đồng thời yên lặng , cậu cười lạnh , nhìn Mặc Thiếu Thiên , “ Mặc Thiếu Thiên , anh quá coi trọng chính mình rồi !”
Hiển nhiên, đơn thuần Mặc Thiếu Quần không biết thế lực Mặc Thiếu Thiên hùng mạnh hung hãn như thế nào !
Cậu luôn cho là Mặc Thiếu Thiên dựa vào MK mới có thể có hôm nay , cho nên sẽ không dễ dàng phá hủy anh ta.
“ Muốn thử một chút , cứ tới! ” Ánh mắt Mặc Thiếu Thiên quét qua , lạnh lùng khiêu khích.
Mặc Thiếu Quần đứng tại chỗ, nhìn Mặc Thiếu Thiên , nửa tin nửa ngờ , nhưng không dám nói tiếp nữa.
Theo suy nghĩ của cậu , chỉ sợ bản thân thua thiệt , Mặc Thiếu Thiên sẽ làm ra những chuyện điên cuồng gì đối với mình !
Ngay vào lúc này , cửa phòng làm việc bị gõ mấy tiếng , thư ký đẩy cửa đi vào , nhìn bọn họ , “ Mặc tổng , mười phút sau , công ty bên Mỹ cử người của họ tới đây nói bàn về dự án lúc trước !”
Mặc Thiếu Thiên nhìn thư ký một chút , sắc mặt hơi buông lỏng , gật đầu một cái, “ Tôi biết rồi , đem tài liệu chuẩn bị sẵn sàng đi!”
Thư ký gật đầu một cái, “ Được, tôi biết rồi !” Nói xong cũng lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Bên trong phòng tĩnh lặng sau vài giây , Mặc Thiếu Thiên lên tiếng.
“ Cha , còn có chuyện gì nữa không ? Con lập tức phải họp , công ty bên Mỹ là một trong số đối tượng chúng ta cần phải tận lực lôi kéo , không thể chậm trễ!” Mặc Thiếu thiên mở miệng nói , ngụ ý, không có chuyện gì nữa , các ngươi có thể đi về!
Mặc Ân Thiên nhíu mày, mặc dù ông đã không tại chức vị , chỉ là một Đổng Sự Trưởng trên danh nghĩa , thế nhưng ông biết rất rõ tầm quan trọng trong chuyện này . Công ty lớn nước Mỹ , thời điểm ông đang tại vị , mặc dù ông cố gắng thế nào cũng không tranh thủ ký hợp đồng cùng công ty lớn đó ở nước Mỹ , không ngờ đến Mặc Thiếu thiên tại vị , người của công ty Quốc tế Mỹ thế nhưng tự mình đến nói hợp tác.
Cung Ái Lâm nữ doanh nhân trong giới làm ăn , bà cũng biết chuyện về công ty Quốc tế nước Mỹ .
Nghe được đối thoại , cũng không nhịn bắt đầu trầm mặc.
Chỉ có Mặc Thiếu Quần không biết tình huống mở miệng, “Cái gì công ty Quốc tế , cái gì không thể chậm trễ ? Không phải chỉ là ký một cái hợp đồng sao rẽ rách sao ? Có cái gì đáng giá lấy le ? ” Mặc Thiếu Quần không biết tình huống mở miệng, khoác lác vô sỉ.
Nghe được Mặc Thiếu Quần nói , Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên nhất mạt châm chọc cười.
Mặc Ân Thiên cau mày , “ Con câm miệng cho ta!”
Mặc Thiếu Quần còn muốn nói tiếp , Cung Ái Lâm nhìn cậu một cái , ý bảo hắn không nên nói lung tung.
Công ty Quốc tế Mỹ là một case lớn , không ngờ Mặc Thiếu Quần ngay cả cái này cũng không hiểu , mấy tháng này bà để cho cậu quan sát những dự án , cậu đều bỏ đi đâu hết?
Mặc Thiếu bầy bị nghẹn lại , trong lòng khó chịu, “ Được rồi được rồi , con còn có chuyện, đi trước!” Nói xong, xoay người rời đi mở cửa ra , sau đó đột nhiên đóng sập lại bỏ đi.
“ Thiếu Quần. . . . . .” Cung Ái Lâm hô một tiếng , nhưng Mặc Thiếu Quần ngay cả quay đầu lại nhìn bà một cái cũng không có , trực tiếp bỏ đi.
Mặc Thiếu Thiên đứng tại chỗ thầm nghĩ , Mặc Thiếu Quần , chính là một điển hình vô tích sự .
Công ty nếu như giao cho cậu ta , kết quả chỉ có một.
Không quá 3 ngày, phá sản!
Chỉ bằng cậu ta như vậy , còn muốn làm tổng giám đốc?
Không biết tự lượng sức mình!
Mặc Thiếu Quần so sánh cùng với Hi Hi bảo bối cũng không bằng.
Mặc dù Hi Hi chỉ mới 7 tuổi , nhưng mạnh hơn câu ta không biết gấp mười lần hay còn là gấp trăm lần.
Mặc Thiếu ngày lặng yên trầm mặc.
Làm sao anh lại có thể đem Mặc Thiếu Quần cùng Hi Hi bảo bối đánh đồng ?
Mặc Thiếu Quần , chỉ cần một đầu ngón tay của bé cũng không sánh nổi!
Làm có thể đem bọn họ ngang hàng !
Hi Hi , thật xin lỗi, cha không cố ý hạ thấp con , Mặc Thiếu Thiên ở trong lòng cùng Hi Hi thật sâu nói một lời xin lỗi.
Mặc Ân Thiên mím môi , đứng đó, làm cho người ta không nhìn ra ông rốt cuộc đang suy nghĩ gì!
Nhìn nét mặt Mặc Ân Thiên , một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép , Mặc Thiếu Thiên ở trong lòng cười lạnh.
Cha , như thế nào ?
Đây chính là người mà cha luôn cho rằng đứa con trai suất sắc , ngay cả những điều cơ bản nhất cũng không hiểu , nhưng cố tình đứa con trai mà người không yêu thương , lại đem công ty của người phát triển ở đỉnh cao, vượt qua mong đợi của người.
Trong lòng của người chính là như thế nào ?
Mặc Ân Thiên mím môi , vẫn đứng im không nói gì.
“ Cha , còn có chuyện gì sao ? Nếu như không có , con muốn thu thập một chút rồi đi họp!” Mặc Thiếu Thiên mở miệng hỏi.
Mặc Ân Thiên biết , Mặc Thiếu Thiên đang hạ lệnh đuổi khách!
Mặc Ân Thiên không nói gì , hừ lạnh một tiếng , xoay người đi ra ngoài , Cung Ái Lâm cũng không nói , chỉ trừng mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên , sau đó đi theo Mặc Ân Thiên đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng bọn họ , khóe miệng Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng nâng lên. . . . . .
Mặc Thiếu Quần sắc mặt thay đổi bộc phát khó coi , bị Mặc Thiếu Thiên đâm trúng điểm , cậu liền thay đổi dễ dàng nổi giận , Mặc Thiếu Quần chính là như thế.
Cậu nổi giận , “ Mặc Thiếu thiên , con mẹ nó , ai cần anh nuôi , người nào cần , anh tự đâm đầu vào chỗ chết ! ” Nói xong , bắt được y phục Mặc Thiếu Thiên chuẩn bị động thủ.
Mặc Thiếu Thiên đứng im tại chỗ vẫn không nhúc nhích , chỉ đưa ra một cái tay , bắt lại cậu , so về tốc độ , còn là so sức tay , anh một cái tay cũng có thể bóp chết cậu ta !
Muốn động thủ cùng anh sao , những năm anh sống ở nước Mĩ , thời điểm dưới võ đài trong lòng đất , một mình anh tay không đánh mười người , anh chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức , cánh tay Mặc Thiếu Quần liền không thể nào không gãy được !
“ Dừng tay ! ” Hai người còn chưa kịp động thủ , Mặc Ân Thiên hô một tiếng , ngăn bọn họ lại .
Nếu quả thật động thủ , người bên ngoài nhất định có thể nghe được !
“ Các ngươi muốn làm gì ? Đừng quên , đây là công ty , muốn đánh , cút ra ngoài đánh cho ta !” Mặc Ân Thiên quát lạnh một tiếng.
Mặc Ân Thiên rất ít khi phát uy , nhưng đây là lần đầu ông như thế , tuyệt đối có lực độ.
Mặc Thiếu Quần nhìn Mặc Ân Thiên một cái , sau đó nổi giận hất Mặc Thiếu Thiên ra , thật ra thì cậu cũng biết rõ , mình cũng không phải là đối thủ của Mặc Thiếu Thiên , nếu không , cậu đã sớm động thủ , cũng không cần bị Mặc Thiếu Thiên chèn ép.
Mặc Thiếu Quần tức giận , nhưng không có bất kỳ biện pháp nào , bởi vì bị Mặc Thiếu Thiên nói trúng trọng điểm , cậu mới có thể dễ dàng tức giận như thế.
Cậu quay đầu lại nhìn Cung Ái Lâm , “ Mẹ , con không muốn làm việc ở bộ phận marketing , con muốn chức vị tổng giám đốc MK của con !”
Mặc Thiếu Thiên đứng bên cạnh , dáng vẻ không sao cả , nhìn Mặc Thiếu Quần bộ dáng không có tiền đồ , nhếch miệng lên nhất mạt cười châm chọc .
Tìm mẹ cậu ta sao , tìm ai cũng đều vô dụng!
Chẳng lẻ cả đời cậu ta mỗi lần gặp chuyện đều sẻ tìm mẹ cả sao , vậy được xem là có tiền đò sao ?
Cung Ái Lâm nhìn Mặc Thiếu Quần , cho dù bà lòng dạ sắt đá , nhưng đối với đứa bé của mình , cũng là vô cùng cưng chiều.
Chỉ là. . . . . .
Bà hiểu Mặc Thiếu Quần , hiện tại lòng của nó căn bản hạ quyết tâm được , bà thật hy vọng Mặc Thiếu Quần có thể trưởng thành , nhanh chóng tiếp nhận quản lý công ty , chỉ cần nó có thể làm được , bà đã sớm đem Mặc Thiếu Thiên ra khỏi công ty rồi , cần gì phải thừa nhận Mặc Thiếu Thiên là người của Mặc gia ?
Bà hiểu rất rõ khả năng của con trai của mình.
Cho nên hiện tại , bà không thể làm quá quyết tuyệt.
Lúc này, Cung Ái Lâm nhìn sang Mặc Ân Thiên.
Mặc Ân Thiên cụp mắt xuống , mở miệng , “ Thiếu Quần dù thế nào cũng đã tốt nghiệp trường đại học danh tiếng , đã có cơ sở rất tốt , nếu đưa nó vào làm tại bộ phận quản lý marketing cũng không tránh khỏi quá uổng phí nhân tài , con xem lại lần nữa an bài cho nó một chức vị khác tốt hơn đi ! ” Mặc Ân Thiên mở miệng ra lệnh.
Tốt nghiệp trường đại học danh tiếng sao ?
Mặc Thiếu thật sự rất muốn cười.
Bỏ ra bao nhiêu tiền mua , chẳng lẽ anh không biết sao ?
Nhân tài không được trọng dụng hử ?
Mặc Thiếu Quần chỉ cần biết viết mấy chữ là có thể trở thành nhân tài rồi hả ?
Chẳng qua chỉ là một tên chỉ biết sống phóng túng tầm thường thôi !
“ Cha , con đã tận lực , con là tổng giám đốc , cũng muốn làm theo quy định , bộ phận marketing cũng không thể tùy tiện vào , huống chi , bên kia cũng có một tầm quan trọng , là trọng tâm của công ty !” Mặc Thiếu Thiên hiển nhiên nhất quyết không chịu nhượng bộ.
“ Vậy sao anh không đi qua đó mà làm ? ” Mặc Thiếu Quần liền phản bác .
Mặc Thiếu Thiên không nhìn cậu , cùng một người thiếu não nói chuyện , thật sự là lãng phí nước miếng của anh .
Nhìn Mặc Thiếu Thiên dáng vẻ phách lối , Mặc Thiếu Quần cảm thấy không cam lòng , cậu lôi kéo y phục Cung Ái Lâm , Cung Ái Lâm cũng không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại kiên quyết như vậy , bà lại không đành lòng nhìn con trai của mình chịu uất ức , liền mở miệng.
“ Mặc Thiếu Thiên , đừng quên , người thừa kế chân chính của công ty Mk là Thiếu Quần , cậu an bài vị trí như vậy cho nó , vậy về sau thế nào nó còn có mặt mũi quản lý công ty ?” Cung Ái Lâm nói gằn từng chữ.
Cung Ái Lâm vừa nói ra , Mặc Thiếu Thiên mặt liền biến sắc.
“ Cậu chắc chắn cho rằng bản thân có thể làm tổng giám đốc cả đời sao ?” Cung Ái Lâm hỏi ngược lại.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bà , ánh mắt thâm u , ngay sau đó , anh giận quá hóa cười , nhìn chằm chằm vào bà , “ Tôi làm không được , vậy tôi nhất định sẽ phá hủy nó!”
Thật sự cho là anh hiếm lạ với một công ty MK này sao?
Vậy thật quá khinh thường anh !
Hiện tại MK chính là tâm huyết của anh .
Coi như anh không được làm tổng giám đốc của MK nữa , cũng sẽ không đem tâm huyết nhiều năm của chính mình đưa cho người khác.
Anh tình nguyện, tự tay phá hủy tất cả !
Ai cũng đừng mơ tưởng chiếm đoạt nó !
Đây chính là phong cách của Mặc Thiếu Thiên!
Cung Ái Lâm sửng sốt.
Bà tuyệt đối tin tưởng lời nói vừa rồi của Mặc Thiếu Thiên , mấy năm nay , bà nhận thấy Mặc Thiếu Thiên càng ngày càng ưu việt , càng không dễ bị khống chế , càng ngày càng không thể nắm giữ.
Tuy nhiên có lúc thỉnh thoảng nói một hai lời phản nghịch , nhưng Cung Ái Lâm có thể cảm thấy , thực lực Mặc Thiếu Thiên giống như đang thay đổi mạnh !
Mặc dù , bà không tra ra được cậu ta rốt cuộc đang làm gì!
Nhưng mơ hồ có thể cảm thấy , nhưng cách nào xác định được!
Bà chỉ biết , Mặc Thiếu Thiên đã bắt đầu thoát khỏi bàn tay khống chế của bà , cho nên bà phải lợi dụng lợi thế , khiến Thiếu Quần tiến vào MK , quen thuộc tất cả , thuận nước đẩy thuyền trở thành tổng giám đốc của MK , sau đó mới có thể cho Mặc Thiếu Thiên cút khỏi.
Đáng tiếc , Cung Ái Lâm tính toán nước cờ tốt như vậy , nhưng lại bị Mặc Thiếu Thiên làm cho tay chân luống cuống.
Cung Ái Lâm nhìn Mặc Thiếu Thiên , không dám nói ra những lời kích thích Mặc Thiếu Thiên nữa , bởi vì bà thật sự rất sợ Mặc Thiếu Thiên tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì , Trọng Chính chính là ví dụ tốt nhất.
Lúc trước bà quá khinh thường Mặc Thiếu Thiên rồi !
Mặc Ân Thiên cũng không nói gì , ông biết tính tình Mặc Thiếu Thiên quá mạnh mẽ , không ngờ đứa bé này lại giống tính cách của ông nhất. . . . . .
Mặc Thiếu Quần nhìn thấy Cung Ái Lâm không nói gì , lại nhìn quay sang nhìn Mặc Ân Thiên, hai người đồng thời yên lặng , cậu cười lạnh , nhìn Mặc Thiếu Thiên , “ Mặc Thiếu Thiên , anh quá coi trọng chính mình rồi !”
Hiển nhiên, đơn thuần Mặc Thiếu Quần không biết thế lực Mặc Thiếu Thiên hùng mạnh hung hãn như thế nào !
Cậu luôn cho là Mặc Thiếu Thiên dựa vào MK mới có thể có hôm nay , cho nên sẽ không dễ dàng phá hủy anh ta.
“ Muốn thử một chút , cứ tới! ” Ánh mắt Mặc Thiếu Thiên quét qua , lạnh lùng khiêu khích.
Mặc Thiếu Quần đứng tại chỗ, nhìn Mặc Thiếu Thiên , nửa tin nửa ngờ , nhưng không dám nói tiếp nữa.
Theo suy nghĩ của cậu , chỉ sợ bản thân thua thiệt , Mặc Thiếu Thiên sẽ làm ra những chuyện điên cuồng gì đối với mình !
Ngay vào lúc này , cửa phòng làm việc bị gõ mấy tiếng , thư ký đẩy cửa đi vào , nhìn bọn họ , “ Mặc tổng , mười phút sau , công ty bên Mỹ cử người của họ tới đây nói bàn về dự án lúc trước !”
Mặc Thiếu Thiên nhìn thư ký một chút , sắc mặt hơi buông lỏng , gật đầu một cái, “ Tôi biết rồi , đem tài liệu chuẩn bị sẵn sàng đi!”
Thư ký gật đầu một cái, “ Được, tôi biết rồi !” Nói xong cũng lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Bên trong phòng tĩnh lặng sau vài giây , Mặc Thiếu Thiên lên tiếng.
“ Cha , còn có chuyện gì nữa không ? Con lập tức phải họp , công ty bên Mỹ là một trong số đối tượng chúng ta cần phải tận lực lôi kéo , không thể chậm trễ!” Mặc Thiếu thiên mở miệng nói , ngụ ý, không có chuyện gì nữa , các ngươi có thể đi về!
Mặc Ân Thiên nhíu mày, mặc dù ông đã không tại chức vị , chỉ là một Đổng Sự Trưởng trên danh nghĩa , thế nhưng ông biết rất rõ tầm quan trọng trong chuyện này . Công ty lớn nước Mỹ , thời điểm ông đang tại vị , mặc dù ông cố gắng thế nào cũng không tranh thủ ký hợp đồng cùng công ty lớn đó ở nước Mỹ , không ngờ đến Mặc Thiếu thiên tại vị , người của công ty Quốc tế Mỹ thế nhưng tự mình đến nói hợp tác.
Cung Ái Lâm nữ doanh nhân trong giới làm ăn , bà cũng biết chuyện về công ty Quốc tế nước Mỹ .
Nghe được đối thoại , cũng không nhịn bắt đầu trầm mặc.
Chỉ có Mặc Thiếu Quần không biết tình huống mở miệng, “Cái gì công ty Quốc tế , cái gì không thể chậm trễ ? Không phải chỉ là ký một cái hợp đồng sao rẽ rách sao ? Có cái gì đáng giá lấy le ? ” Mặc Thiếu Quần không biết tình huống mở miệng, khoác lác vô sỉ.
Nghe được Mặc Thiếu Quần nói , Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên nhất mạt châm chọc cười.
Mặc Ân Thiên cau mày , “ Con câm miệng cho ta!”
Mặc Thiếu Quần còn muốn nói tiếp , Cung Ái Lâm nhìn cậu một cái , ý bảo hắn không nên nói lung tung.
Công ty Quốc tế Mỹ là một case lớn , không ngờ Mặc Thiếu Quần ngay cả cái này cũng không hiểu , mấy tháng này bà để cho cậu quan sát những dự án , cậu đều bỏ đi đâu hết?
Mặc Thiếu bầy bị nghẹn lại , trong lòng khó chịu, “ Được rồi được rồi , con còn có chuyện, đi trước!” Nói xong, xoay người rời đi mở cửa ra , sau đó đột nhiên đóng sập lại bỏ đi.
“ Thiếu Quần. . . . . .” Cung Ái Lâm hô một tiếng , nhưng Mặc Thiếu Quần ngay cả quay đầu lại nhìn bà một cái cũng không có , trực tiếp bỏ đi.
Mặc Thiếu Thiên đứng tại chỗ thầm nghĩ , Mặc Thiếu Quần , chính là một điển hình vô tích sự .
Công ty nếu như giao cho cậu ta , kết quả chỉ có một.
Không quá 3 ngày, phá sản!
Chỉ bằng cậu ta như vậy , còn muốn làm tổng giám đốc?
Không biết tự lượng sức mình!
Mặc Thiếu Quần so sánh cùng với Hi Hi bảo bối cũng không bằng.
Mặc dù Hi Hi chỉ mới 7 tuổi , nhưng mạnh hơn câu ta không biết gấp mười lần hay còn là gấp trăm lần.
Mặc Thiếu ngày lặng yên trầm mặc.
Làm sao anh lại có thể đem Mặc Thiếu Quần cùng Hi Hi bảo bối đánh đồng ?
Mặc Thiếu Quần , chỉ cần một đầu ngón tay của bé cũng không sánh nổi!
Làm có thể đem bọn họ ngang hàng !
Hi Hi , thật xin lỗi, cha không cố ý hạ thấp con , Mặc Thiếu Thiên ở trong lòng cùng Hi Hi thật sâu nói một lời xin lỗi.
Mặc Ân Thiên mím môi , đứng đó, làm cho người ta không nhìn ra ông rốt cuộc đang suy nghĩ gì!
Nhìn nét mặt Mặc Ân Thiên , một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép , Mặc Thiếu Thiên ở trong lòng cười lạnh.
Cha , như thế nào ?
Đây chính là người mà cha luôn cho rằng đứa con trai suất sắc , ngay cả những điều cơ bản nhất cũng không hiểu , nhưng cố tình đứa con trai mà người không yêu thương , lại đem công ty của người phát triển ở đỉnh cao, vượt qua mong đợi của người.
Trong lòng của người chính là như thế nào ?
Mặc Ân Thiên mím môi , vẫn đứng im không nói gì.
“ Cha , còn có chuyện gì sao ? Nếu như không có , con muốn thu thập một chút rồi đi họp!” Mặc Thiếu Thiên mở miệng hỏi.
Mặc Ân Thiên biết , Mặc Thiếu Thiên đang hạ lệnh đuổi khách!
Mặc Ân Thiên không nói gì , hừ lạnh một tiếng , xoay người đi ra ngoài , Cung Ái Lâm cũng không nói , chỉ trừng mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên , sau đó đi theo Mặc Ân Thiên đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng bọn họ , khóe miệng Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng nâng lên. . . . . .
/611
|