Y tá cũng là tự tâm tình mà chúc phúc, Tử Lam cũng không trách cứ, nhưng tại sao khi cô nghe được Mặc Thiếu Thiên là bạn trai của cô, Tử Lam thấy đáy lòng mình cũng không có mâu thuẫn, chỉ là theo bản năng mà giải thích.
Y tá thay xong thuốc, “Lâm tiểu thư, nam nhân tốt nhất định phải nắm chặt a, Mặc tiên sinh là nam nhân tốt, chúng tôi chúc phúc cho hai người!”
Mặc tiên sinh là nam nhân tốt?
Khóe miệng Tử Lam giật giật nỏe nụ cười, cái này là chuyện buồn cười nhất thế kỉ. Chỉ là, Tử Lam cũng cười nhìn y tá, gật đầu một cái, “Cám ơn!”
Chúc phúc luôn là điều tốt đẹp, mỉm cười là dùng để đáp tạ lại người chúc phúc cho mình!
Y tá vừa muốn đi ra ngoài, Tử Lam chợt nhớ tới cái gì đó, liền cầm lên một bó hoa, đưa cho y tá, “Cái này tặng cho cô, không có ý gì khác, chỉ là nụ cười của cô rất ngọt ngào, tôi cũng chúc cô hạnh phúc!”
Tử Lam cười nói, nội tâm thật lòng mà chúc phúc. Vào giờ phút này, trong lòng thế nhưng cảm giác rất tuyệt mang theo một chút xíu không tầm thường.
Y tá nhìn Tử Lam, cười gật đầu, “Cám ơn!”
Y tá đi ra ngoài, Tử Lam ngồi ở bên trong phòng bệnh, nghĩ tới những gì cô y tá nói, không khỏi bật cười. Mặc tiên sinh là nam nhân tốt, mỗi lần nghĩ đến lời nói này, cô luôn không nhịn được mà bật cười. Chỉ là không thể phủ nhận là, Mặc Thiếu Thiên có chút cử chỉ điên cuồng, làm cho người ta rất kinh ngạc, nhưng là cũng không ghét. . . . . . . . . . . . . . . . .
Vì vậy, thời gian một buổi chiều, cả bệnh viện đều biết rõ phòng bệnh 215 có người mang đến trất nhiều hoa hồng. Trở thành một tin tức trong bệnh viện, mặc kệ người nào đi ngang qua đó, cũng sẽ không nhịn được mà nhìn vào bên trong, mọi người chứng kiến thấy Tử Lam, tất cả đều là một nét mặt hâm mộ, thậm chí có chút là chúc phúc.
Dĩ nhiên, không bao gồm cả Trọng Nhược Tình! Trọng Nhược Tình khi biết tin tức này, đã không có bất kỳ cử động nào. Trừ hận, chỉ có hận. Khi cô đang rơi vào hoàn cảnh này, bọn họ lại cười hạnh phúc như vậy . . . . . .
Trọng Nhược Tình hận bọn họ! Hận Mặc Thiếu Thiên! Hận Lâm Tử Lam! Cực hận bọn họ!
Ngay vào lúc này, Ân Tuệ đi vào, nhìn chú ý Nhược Tình hiện tại cái bộ dáng này, trong lòng cũng là một hồi đau lòng “Nhược Tình, con ăn một chút gì đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể của con sẽ ngã quỵ mất!” Ân Tuệ lo lắng nói, bây giờ không có Trọng Chính, Trọng Nhược Tình cũng liền gặp chuyện không may, bà ta thật sự không biết nên sao làm sao đây. Nhìn Trọng Nhược Tình ngồi ở trên giường, không có bất kỳ cử động, cứ giống như là một tòa pho tượng, không có bất kỳ sức sống nào. Nhìn con gái ruột thịt của mình biến thành như vậy, Ân Tuệ thấy thật đau lòng, ngay sau đó tức giận bất bình mà mắng, “Nam nhân đều là một loại háo sắc, có mới nới cũ, Mặc Thiếu Thiên cũng không ngoại lệ, qua cầu rút ván, quả thật không phải là người!” Ân Tuệ hận mà mắng, mắng thế nào đều không thể nào giải tỏa được nỗi hận này.
Trọng Nhược Tình làm bạn gái của Mặc Thiếu Thiên nhiều năm như vậy , mặc kệ là về mặt sinh hoạt, hay trên phương diện làm ăn đều giúp đỡ cậu ta, thế nhưng bây giờ cậu ta lại có thể nói đá văng liền đá văng ra, quá thể không còn là con người rồi. Ân Tuệ không biết trong tình huống đó, một lòng bênh vực con gái của mình.
Trọng Nhược Tình ngồi ở trên giường, nghe được Ân Tuệ mắng Mặc Thiếu Thiên, lông mi rung rẩy, vẫn không có nói gì.
Ân tuệ nhìn con gái, vươn tay ôm lấy con, “Nhược Tình, muốn khóc cứ khóc ra đi. . . . . .”
Trọng Nhược Tình ngẩng đầu nhìn Ân Tuệ, muốn nói cái gì đó, lại cái gì cũng không nói ra được, trong lòng không cam.
Ngay vào lúc này, điện thoại Ân Tuệ chợt vang lên, Ân Tuệ thấy số, liền cầm điện thoại lên nhận. “Này, Luật sư Lý. . . . . . Anh nói cái gì?” Ánh mắt Ân Tuệ nháy mắt phóng đại, âm thanh cũng nâng cao “Anh nói. . . . . . Là thật sao?” Ân tuệ không thể tin mà hỏi lại, phí nhiều công sức mới trả lời “Được, tôi biết rồi, tôi biết rồi. . . . . .” Ân Tuệ đáp lời, sau đó bình thường cúp điện thoại.
Trọng Nhược Tình nghe được âm thanh có cái gì đó không đúng, biết là đã xảy ra chuyện gì rồi, cô ngẩng đầu nhìn mẹ, “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì. . . . . .”
Ân Tuệ thân thể hoảng hốt, thiếu chút nữa ngã xuống, thật may là Trọng Nhược Tình đỡ bà, “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ân Tuệ thân thể có chút yếu ớt, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Trọng Nhược Tình, mắt rưng rưng, “Nhược Tình. . . . . .”
“Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lời nói còn chưa nói ra, ân tuệ đã cất tiếng khóc lên. “Nhược Tình, mới vừa rồi luật sư gọi điện thoại tới, ba con vào lúc bị truy tố, bệnh tim tái phát. . . . . .” Ân Tuệ vừa nói vừa khóc thút thít, cả thân thể đều đang run rẩy.
“Nhược Tình, nên làm cái gì đây, ba con thân thể không được tốt, con cũng biết đấy, nếu như ông ấy còn tiếp tục ở lại đó, nhất định sẽ gặp chuyện không may . . . . . .”
Ân Tuệ nắm áo Trọng Nhược Tình nói, hiện tại duy nhất người bà có thể dựa vào chính là Trọng Nhược Tình.
Ai nấy cần bà đều đã cầu xin người ta giúp đỡ, nhưng những người đó không phải là không có ở nhà thì cũng là không có cách nào nhúng tay vào can thiệp, tóm lại là họ tránh va vào việc này .
Cầu xin bọn họ giúp dùm một tay, thì người nào cũng không trông thấy, mặc kệ Ân Tuệ thế nào cầu xin, bọn họ ai cũng bảo là không được. Đây chính là thực tế, Ân Tuệ thấy rõ ràng rồi. Nhưng bà chỉ là một nữ nhân, cũng tham gia vào mấy chuyện chính trị, căn bản là không biết cái gì. Có thể dựa vào duy nhất lúc này là Trọng Nhược Tình và Mặc Thiếu Thiên.
Nhưng không ngờ hai đứa thế nhưng lại phát triển đến bước này, Ân Tuệ thấy mình hoàn toàn không có hi vọng rồi.
Bà nắm áo Trọng Nhược Tình, nắm thật chặt, khóc. . . . . . “Nhược Tình, nên làm cái gì đây, chúng ta đi cầu xin Mặc Thiếu Thiên có được hay không, ba con không thể nào ở trong đó, mẹ đi cầu xin cậu ta, nhưng cậu ta căn bản không muốn gặp mẹ. . . . . . . . .” Ân Tuệ khóc nói.
Trước bởi vì chuyện tình Trọng Nhược Tình, Ân Tuệ đã mắng Mặc Thiếu Thiên, căn bản không muốn thấy mặt Mặc Thiếu Thiên. Nhưng bây giờ. . . . . . Trọng Nhược Tình nghe vậy, cảm giác lòng của mình giống như là bị cái gì ghim vào, rất đau rất đau. Cô đã mất đi Mặc Thiếu Thiên, không thể cũng mất đi cả ba! Cô nhất định phải phục nguyên chức lại cho ba, nhất định phải thế!
Nhìn Ân Tuệ khóc, Trọng Nhược Tình mũi cũng chua xót, trong đôi mắt nén lệ, “Mẹ, con sẽ nghĩ cách. . . . . .”
“Con nhất định sẽ nghĩ cách cứu cha ra ngoài!” Trọng Nhược Tình nói gằn từng chữ.
Không biết phải dùng cách gì, cô nhất định phải cứu ba ra ngoài!
. . . . . . . . . . . . . . . .
Ngày thứ hai.
Trọng Nhược Tình rời bệnh viện, xuất hiện tại công ty MK.
Mọi người thấy Trọng Nhược Tình cũng hết sức kinh ngạc, không ngờ cô ta lại xuất hiện tại nơi này, hơn nữa đối với xì căng đan trước đó, gần đây đã im ắng hơn nhiều, nhưng mà đối với bọn họ, mọi người vẫn biết, chỉ là ngàn nghĩ, vạn nghĩ, nhưng không có nghĩ đến Trọng Nhược Tình sẽ xuất hiện tại công ty.
Mọi người bàn luận xôn xao.
Trọng Nhược Tình không để ý đến ánh mắt của mọi người, trực tiếp đi tìm Mặc Thiếu Thiên. Mặc Thiếu Thiên cũng có mấy phần kinh ngạc, không ngờ Trọng Nhược Tình thế nhưng lại tới công ty tìm mình.
Trước đó, Ân Tuệ muốn gặp qua hắn, cũng bị hắn cự tuyệt, nhưng Trọng Nhược Tình bây giờ còn là nhân viên của công ty, không có lí nào mà ngăn cô ta lại!
Bên trong phòng làm việc.
Mặc Thiếu ngày nhìn Trọng Nhược Tình “Cô tìm tôi có chuyện gì?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, không có sự dịu dàng nhỏ nhẹ trong lời nói thường ngày, đối với Trọng Nhược Tình, xảy ra chuyện kia, sự kiên nhẫn của hắn đã tiêu hao hết.
Trọng Nhược Tình mặc y phục sặc sỡ, đứng trước mặt của hắn, sắc mặt vẫn là có mấy phần tái nhợt, nhưng vẫn như cũ, rất đẹp, không có sự sắc bén thường ngày, ngược lại lộ ra sự tiều tụy không ít.
Mặc dù đã trang điểm qua nhưng vẫn không thể che hết sự tiều tụy được. “Tôi tìm anh, là có chuyện muốn nói cùng anh!” Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên, hắn vẫn như cũ, phóng đãng không kiềm chế được, đẹp trai một cách yêu nghiệt.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, có chút ngoài ý muốn, có lẽ là không có thói quen Trọng Nhược Tình nói chuyện như vậy, hắn nhìn cô, “Chuyện gì?”
“Cứu cha tôi, Mặc Thiếu Thiên, tôi hiểu rõ anh nhất định có cách, tôi không biết anh tại sao kiên quyết như vậy, không chịu cứu cha tôi, nhưng Mặc Thiếu Thiên đừng quên khi tôi và anh bên nhau thì ba tôi đối với anh không tệ!” Trọng Nhược Tình nói gằn từng chữ, mục đích cô ta nói ranhững lời đó là để khiến Mặc Thiếu Thiên nhớ tới, biết đâu hắn sẽ nghĩ lại.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhìn Trọng Nhược Tình, “Ở bên nhau với cô, tôi đối với cha cô cũng không tồi!” Nói không sai thì chỉ là xây dựng quan hệ trên lợi ích mà thôi.
Bảy năm trước, Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình ở bên nhau, khi đó hắn mới vừa tiếp nhận quản lý Công ti MK, mặc dù thành tích không tệ, nhưng Trọng Chính căn bản không coi hắn là gì cả , trước mặt như thế này, sau lưng lại như thế hác, trước mặt thì ông ta rất ôn hòa, nở nụ cười, luôn mở miệng mà tán thưởng, nhưng sau lưng lại cùng Cung Ái Lâm thỏa thuận.
Những chuyện này, Mặc Thiếu Thiên không phải là không biết, chỉ là qua nhiều năm như vậy, hắn không muốn nói tới mà thôi.
“Như vậy, tại sao anh không chịu giúp cha tôi một chút chứ, hôm qua bệnh tim của ông ấy lại tái phát, thiếu chút nữa thì đã chết!” Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, nhìn dáng vẻ bình thản của hắn, Trọng Nhược Tình liền không có cách nào bình tĩnh.
Tại sao, tại sao hắn có thể xem không có chuyện gì mà yên tâm thoải mái như vậy? Tại sao hắn có thể thờ ơ như vậy? Tại sao! ? ? ?
Con ngươi Mặc Thiếu Thiên mờ đi mấy phần, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Trọng Nhược Tình, “Nhược Tình, cô đừng phí sức, ba cô chứng cớ xác thật, căn bản không thoát được đâu!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình nói, nói cho cô biết chân tướng sự thật, để cho cô học cách biết đối mặt mà tiếp nhận sự thật.
“Không, tôi biết rõ anh nhất định có cách, Mặc Thiếu Thiên, coi như tôi van cầu anh, bây giờ tôi và anh không ở cạnh nhau, nhưng trong quá khứ là bảy năm, bảy năm đó coi như anh không yêu tôi, nhưng cũng chưa từng có chút cảm tình nào sao? Tôi đã hết mình để yêu anh!” Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, nói xong, nước mắt liền rơi xuống.
Chẳng lẽ quá khư bảy năm tình cảm của bọn họ, thật sự là giả sao? Không có tình yêu, chẳng lẽ chút tình cảm cũng không có sao?
Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình, ánh mắt nheo lại.
“Thiếu Thiên, em van cầu anh, giúp em một chút có được hay không?” Trọng Nhược Tình nhìn hắn, nói gằn từng chữ, tư thái hèn mọn.
“Nhược Tình, dù cho cô có nói thế nào đi chăng nữa, tôi chỉ có thể nói cho cô biết, tôi thật sự không có cách!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Mặc Thiếu Thiên, anh độc ác đến vậy sao?” Trọng Nhược Tình nhìn hắn hỏi, mắt đỏ ngầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, hình như đã dùng hết sức mình.
Mặc Thiếu Thiên mím môi, nhìn Trọng Nhược Tình, “Cô nên chấp nhận thực tế thì hơn!” Lời nói của Mặc Thiếu Thiên, hoàn toàn cắt đứt tất cả ảo tưởng của Trọng Nhược Tình.
Trọng Nhược Tình thấy được, Mặc Thiếu Thiên căn bản vốn không tính cứu Trọng chính! Hắn ngày cả thử cũng không có, liền nói thẳng ra là không thể!
“Mặc Thiếu Thiên, anh thật là độc ác, tôi hận anh!” Trọng Nhược Tình nhìn hắn nói gằn từng chữ, mắt khóc nên đỏ, ánh mắt trong suốt, tràn đầy hận ý.
“Nếu như hận có thể cho cô thoải mái, cô liền hận đi!” Mặc Thiếu Thiên không ngần ngại chút nào.
Người hận hắn rất nhiều, nên không cần phải ngại nhiều! Nói cùng với Trọng Nhược Tình trong bảy năm qua không có tình cảm, là giả , coi như không có tình yêu thì ít nhất cũng có một chút thân tình, chuyện mà Trọng Chính làm, hắn cũng không có muốn tính liên lụy đến Trọng Nhược Tình, nhưng Trọng Nhược Tình làm mấy chuyện này, càng ngày càng để cho hắn cảm thấy xa lạ.
Đã thoát khỏi cái phạm vi mà Mặc Thiếu Thiên có thể bảo vệ. Nhưng nhắc tới chuyện xưa, nếu là Mặc Thiếu Thiên không chút dao động thì thật là lãnh khốc vô tình. Dù sao, bảy năm qua, Trọng Nhược Tình đối với hắn săn sóc rất tỉ mỉ, hắn muốn mình không có một chút dao động nào, mới thật sự là người không tim không phổi. Hắn thương hại Trọng Nhược Tình, nhưng sẽ không thay đổi quan điểm của mình.
Hắn đã đồng ý chuyện này với Hi Hi, thì nhất định sẽ làm được.
Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên, lạnh lùng cười một tiếng, “Mặc Thiếu Thiên, anh thành công rồi, tôi thật sự vô cùng hận anh!”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, tư thái không ngần ngại chút nào.
Trọng Nhược Tình lại mở miệng. “Mặc Thiếu Thiên, chúng ta trao đổi một điều kiện, anh thấy thế nào?” Trọng Nhược Tình hỏi, thái độ khác thường, cô mới vừa khóc nhưng tư thái lúc này hoàn toàn bất đồng.
Mặc Thiếu ngày nhìn Trọng Nhược Tình, cô ta lại muốn làm gì đây?
“Điều kiện gì?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Anh thích người phụ nữ Lâm Tử Lam kia, đúng không?” Trọng Nhược Tình nhìn hắn hỏi.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, tất cả mọi người đều nói hắn thích Lâm Tử Lam? Rõ ràng như vậy sao? Thích là một thứ gì chứ, hắn đều không biết!
Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn Trọng Nhược Tình, ánh mắt có một tia không bình tĩnh, “Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Trọng Nhược Tình cười lạnh, hai quả đấm nắm chặt. “Anh thích cô ta, hơn nữa giữa các người đã có một đứa con, sự tồn tại của tôi, là dư thừa?” Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên, không nhanh không chậm nói. “Không, chính xác mà nói, tôi còn có đứa bé, đó là một cái hơn chứ?” Trọng Nhược Tình cười hỏi, nụ cười kia, hết sức xinh đẹp, xem ra thậm chí còn có một tia kinh khủng.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, con ngươi thâm thúy nhìn Trọng Nhược Tình, cô ta đến cùng là muốn làm cái gì?
Trọng Nhược Tình nói xong, từ từ ngẩng đầu lên, vuốt ve bụng của mình. “Mặc Thiếu Thiên, tôi biết rõ, anh thấy scandal kia, thấy đoạn video kia, liền cho là đứa bé này không phải của anh đúng không?” Trọng Nhược Tình hỏi, giọng nói hiển thị rõ sự giễu cợt.
“Tôi thừa nhận, tôi thừa nhận cùng người kia đã xảy ra quan hệ, nhưng đứa bé này, đích xác là của anh!” Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Y tá thay xong thuốc, “Lâm tiểu thư, nam nhân tốt nhất định phải nắm chặt a, Mặc tiên sinh là nam nhân tốt, chúng tôi chúc phúc cho hai người!”
Mặc tiên sinh là nam nhân tốt?
Khóe miệng Tử Lam giật giật nỏe nụ cười, cái này là chuyện buồn cười nhất thế kỉ. Chỉ là, Tử Lam cũng cười nhìn y tá, gật đầu một cái, “Cám ơn!”
Chúc phúc luôn là điều tốt đẹp, mỉm cười là dùng để đáp tạ lại người chúc phúc cho mình!
Y tá vừa muốn đi ra ngoài, Tử Lam chợt nhớ tới cái gì đó, liền cầm lên một bó hoa, đưa cho y tá, “Cái này tặng cho cô, không có ý gì khác, chỉ là nụ cười của cô rất ngọt ngào, tôi cũng chúc cô hạnh phúc!”
Tử Lam cười nói, nội tâm thật lòng mà chúc phúc. Vào giờ phút này, trong lòng thế nhưng cảm giác rất tuyệt mang theo một chút xíu không tầm thường.
Y tá nhìn Tử Lam, cười gật đầu, “Cám ơn!”
Y tá đi ra ngoài, Tử Lam ngồi ở bên trong phòng bệnh, nghĩ tới những gì cô y tá nói, không khỏi bật cười. Mặc tiên sinh là nam nhân tốt, mỗi lần nghĩ đến lời nói này, cô luôn không nhịn được mà bật cười. Chỉ là không thể phủ nhận là, Mặc Thiếu Thiên có chút cử chỉ điên cuồng, làm cho người ta rất kinh ngạc, nhưng là cũng không ghét. . . . . . . . . . . . . . . . .
Vì vậy, thời gian một buổi chiều, cả bệnh viện đều biết rõ phòng bệnh 215 có người mang đến trất nhiều hoa hồng. Trở thành một tin tức trong bệnh viện, mặc kệ người nào đi ngang qua đó, cũng sẽ không nhịn được mà nhìn vào bên trong, mọi người chứng kiến thấy Tử Lam, tất cả đều là một nét mặt hâm mộ, thậm chí có chút là chúc phúc.
Dĩ nhiên, không bao gồm cả Trọng Nhược Tình! Trọng Nhược Tình khi biết tin tức này, đã không có bất kỳ cử động nào. Trừ hận, chỉ có hận. Khi cô đang rơi vào hoàn cảnh này, bọn họ lại cười hạnh phúc như vậy . . . . . .
Trọng Nhược Tình hận bọn họ! Hận Mặc Thiếu Thiên! Hận Lâm Tử Lam! Cực hận bọn họ!
Ngay vào lúc này, Ân Tuệ đi vào, nhìn chú ý Nhược Tình hiện tại cái bộ dáng này, trong lòng cũng là một hồi đau lòng “Nhược Tình, con ăn một chút gì đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể của con sẽ ngã quỵ mất!” Ân Tuệ lo lắng nói, bây giờ không có Trọng Chính, Trọng Nhược Tình cũng liền gặp chuyện không may, bà ta thật sự không biết nên sao làm sao đây. Nhìn Trọng Nhược Tình ngồi ở trên giường, không có bất kỳ cử động, cứ giống như là một tòa pho tượng, không có bất kỳ sức sống nào. Nhìn con gái ruột thịt của mình biến thành như vậy, Ân Tuệ thấy thật đau lòng, ngay sau đó tức giận bất bình mà mắng, “Nam nhân đều là một loại háo sắc, có mới nới cũ, Mặc Thiếu Thiên cũng không ngoại lệ, qua cầu rút ván, quả thật không phải là người!” Ân Tuệ hận mà mắng, mắng thế nào đều không thể nào giải tỏa được nỗi hận này.
Trọng Nhược Tình làm bạn gái của Mặc Thiếu Thiên nhiều năm như vậy , mặc kệ là về mặt sinh hoạt, hay trên phương diện làm ăn đều giúp đỡ cậu ta, thế nhưng bây giờ cậu ta lại có thể nói đá văng liền đá văng ra, quá thể không còn là con người rồi. Ân Tuệ không biết trong tình huống đó, một lòng bênh vực con gái của mình.
Trọng Nhược Tình ngồi ở trên giường, nghe được Ân Tuệ mắng Mặc Thiếu Thiên, lông mi rung rẩy, vẫn không có nói gì.
Ân tuệ nhìn con gái, vươn tay ôm lấy con, “Nhược Tình, muốn khóc cứ khóc ra đi. . . . . .”
Trọng Nhược Tình ngẩng đầu nhìn Ân Tuệ, muốn nói cái gì đó, lại cái gì cũng không nói ra được, trong lòng không cam.
Ngay vào lúc này, điện thoại Ân Tuệ chợt vang lên, Ân Tuệ thấy số, liền cầm điện thoại lên nhận. “Này, Luật sư Lý. . . . . . Anh nói cái gì?” Ánh mắt Ân Tuệ nháy mắt phóng đại, âm thanh cũng nâng cao “Anh nói. . . . . . Là thật sao?” Ân tuệ không thể tin mà hỏi lại, phí nhiều công sức mới trả lời “Được, tôi biết rồi, tôi biết rồi. . . . . .” Ân Tuệ đáp lời, sau đó bình thường cúp điện thoại.
Trọng Nhược Tình nghe được âm thanh có cái gì đó không đúng, biết là đã xảy ra chuyện gì rồi, cô ngẩng đầu nhìn mẹ, “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì. . . . . .”
Ân Tuệ thân thể hoảng hốt, thiếu chút nữa ngã xuống, thật may là Trọng Nhược Tình đỡ bà, “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ân Tuệ thân thể có chút yếu ớt, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Trọng Nhược Tình, mắt rưng rưng, “Nhược Tình. . . . . .”
“Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lời nói còn chưa nói ra, ân tuệ đã cất tiếng khóc lên. “Nhược Tình, mới vừa rồi luật sư gọi điện thoại tới, ba con vào lúc bị truy tố, bệnh tim tái phát. . . . . .” Ân Tuệ vừa nói vừa khóc thút thít, cả thân thể đều đang run rẩy.
“Nhược Tình, nên làm cái gì đây, ba con thân thể không được tốt, con cũng biết đấy, nếu như ông ấy còn tiếp tục ở lại đó, nhất định sẽ gặp chuyện không may . . . . . .”
Ân Tuệ nắm áo Trọng Nhược Tình nói, hiện tại duy nhất người bà có thể dựa vào chính là Trọng Nhược Tình.
Ai nấy cần bà đều đã cầu xin người ta giúp đỡ, nhưng những người đó không phải là không có ở nhà thì cũng là không có cách nào nhúng tay vào can thiệp, tóm lại là họ tránh va vào việc này .
Cầu xin bọn họ giúp dùm một tay, thì người nào cũng không trông thấy, mặc kệ Ân Tuệ thế nào cầu xin, bọn họ ai cũng bảo là không được. Đây chính là thực tế, Ân Tuệ thấy rõ ràng rồi. Nhưng bà chỉ là một nữ nhân, cũng tham gia vào mấy chuyện chính trị, căn bản là không biết cái gì. Có thể dựa vào duy nhất lúc này là Trọng Nhược Tình và Mặc Thiếu Thiên.
Nhưng không ngờ hai đứa thế nhưng lại phát triển đến bước này, Ân Tuệ thấy mình hoàn toàn không có hi vọng rồi.
Bà nắm áo Trọng Nhược Tình, nắm thật chặt, khóc. . . . . . “Nhược Tình, nên làm cái gì đây, chúng ta đi cầu xin Mặc Thiếu Thiên có được hay không, ba con không thể nào ở trong đó, mẹ đi cầu xin cậu ta, nhưng cậu ta căn bản không muốn gặp mẹ. . . . . . . . .” Ân Tuệ khóc nói.
Trước bởi vì chuyện tình Trọng Nhược Tình, Ân Tuệ đã mắng Mặc Thiếu Thiên, căn bản không muốn thấy mặt Mặc Thiếu Thiên. Nhưng bây giờ. . . . . . Trọng Nhược Tình nghe vậy, cảm giác lòng của mình giống như là bị cái gì ghim vào, rất đau rất đau. Cô đã mất đi Mặc Thiếu Thiên, không thể cũng mất đi cả ba! Cô nhất định phải phục nguyên chức lại cho ba, nhất định phải thế!
Nhìn Ân Tuệ khóc, Trọng Nhược Tình mũi cũng chua xót, trong đôi mắt nén lệ, “Mẹ, con sẽ nghĩ cách. . . . . .”
“Con nhất định sẽ nghĩ cách cứu cha ra ngoài!” Trọng Nhược Tình nói gằn từng chữ.
Không biết phải dùng cách gì, cô nhất định phải cứu ba ra ngoài!
. . . . . . . . . . . . . . . .
Ngày thứ hai.
Trọng Nhược Tình rời bệnh viện, xuất hiện tại công ty MK.
Mọi người thấy Trọng Nhược Tình cũng hết sức kinh ngạc, không ngờ cô ta lại xuất hiện tại nơi này, hơn nữa đối với xì căng đan trước đó, gần đây đã im ắng hơn nhiều, nhưng mà đối với bọn họ, mọi người vẫn biết, chỉ là ngàn nghĩ, vạn nghĩ, nhưng không có nghĩ đến Trọng Nhược Tình sẽ xuất hiện tại công ty.
Mọi người bàn luận xôn xao.
Trọng Nhược Tình không để ý đến ánh mắt của mọi người, trực tiếp đi tìm Mặc Thiếu Thiên. Mặc Thiếu Thiên cũng có mấy phần kinh ngạc, không ngờ Trọng Nhược Tình thế nhưng lại tới công ty tìm mình.
Trước đó, Ân Tuệ muốn gặp qua hắn, cũng bị hắn cự tuyệt, nhưng Trọng Nhược Tình bây giờ còn là nhân viên của công ty, không có lí nào mà ngăn cô ta lại!
Bên trong phòng làm việc.
Mặc Thiếu ngày nhìn Trọng Nhược Tình “Cô tìm tôi có chuyện gì?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, không có sự dịu dàng nhỏ nhẹ trong lời nói thường ngày, đối với Trọng Nhược Tình, xảy ra chuyện kia, sự kiên nhẫn của hắn đã tiêu hao hết.
Trọng Nhược Tình mặc y phục sặc sỡ, đứng trước mặt của hắn, sắc mặt vẫn là có mấy phần tái nhợt, nhưng vẫn như cũ, rất đẹp, không có sự sắc bén thường ngày, ngược lại lộ ra sự tiều tụy không ít.
Mặc dù đã trang điểm qua nhưng vẫn không thể che hết sự tiều tụy được. “Tôi tìm anh, là có chuyện muốn nói cùng anh!” Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên, hắn vẫn như cũ, phóng đãng không kiềm chế được, đẹp trai một cách yêu nghiệt.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, có chút ngoài ý muốn, có lẽ là không có thói quen Trọng Nhược Tình nói chuyện như vậy, hắn nhìn cô, “Chuyện gì?”
“Cứu cha tôi, Mặc Thiếu Thiên, tôi hiểu rõ anh nhất định có cách, tôi không biết anh tại sao kiên quyết như vậy, không chịu cứu cha tôi, nhưng Mặc Thiếu Thiên đừng quên khi tôi và anh bên nhau thì ba tôi đối với anh không tệ!” Trọng Nhược Tình nói gằn từng chữ, mục đích cô ta nói ranhững lời đó là để khiến Mặc Thiếu Thiên nhớ tới, biết đâu hắn sẽ nghĩ lại.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhìn Trọng Nhược Tình, “Ở bên nhau với cô, tôi đối với cha cô cũng không tồi!” Nói không sai thì chỉ là xây dựng quan hệ trên lợi ích mà thôi.
Bảy năm trước, Mặc Thiếu Thiên cùng Trọng Nhược Tình ở bên nhau, khi đó hắn mới vừa tiếp nhận quản lý Công ti MK, mặc dù thành tích không tệ, nhưng Trọng Chính căn bản không coi hắn là gì cả , trước mặt như thế này, sau lưng lại như thế hác, trước mặt thì ông ta rất ôn hòa, nở nụ cười, luôn mở miệng mà tán thưởng, nhưng sau lưng lại cùng Cung Ái Lâm thỏa thuận.
Những chuyện này, Mặc Thiếu Thiên không phải là không biết, chỉ là qua nhiều năm như vậy, hắn không muốn nói tới mà thôi.
“Như vậy, tại sao anh không chịu giúp cha tôi một chút chứ, hôm qua bệnh tim của ông ấy lại tái phát, thiếu chút nữa thì đã chết!” Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, nhìn dáng vẻ bình thản của hắn, Trọng Nhược Tình liền không có cách nào bình tĩnh.
Tại sao, tại sao hắn có thể xem không có chuyện gì mà yên tâm thoải mái như vậy? Tại sao hắn có thể thờ ơ như vậy? Tại sao! ? ? ?
Con ngươi Mặc Thiếu Thiên mờ đi mấy phần, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Trọng Nhược Tình, “Nhược Tình, cô đừng phí sức, ba cô chứng cớ xác thật, căn bản không thoát được đâu!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình nói, nói cho cô biết chân tướng sự thật, để cho cô học cách biết đối mặt mà tiếp nhận sự thật.
“Không, tôi biết rõ anh nhất định có cách, Mặc Thiếu Thiên, coi như tôi van cầu anh, bây giờ tôi và anh không ở cạnh nhau, nhưng trong quá khứ là bảy năm, bảy năm đó coi như anh không yêu tôi, nhưng cũng chưa từng có chút cảm tình nào sao? Tôi đã hết mình để yêu anh!” Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, nói xong, nước mắt liền rơi xuống.
Chẳng lẽ quá khư bảy năm tình cảm của bọn họ, thật sự là giả sao? Không có tình yêu, chẳng lẽ chút tình cảm cũng không có sao?
Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình, ánh mắt nheo lại.
“Thiếu Thiên, em van cầu anh, giúp em một chút có được hay không?” Trọng Nhược Tình nhìn hắn, nói gằn từng chữ, tư thái hèn mọn.
“Nhược Tình, dù cho cô có nói thế nào đi chăng nữa, tôi chỉ có thể nói cho cô biết, tôi thật sự không có cách!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Mặc Thiếu Thiên, anh độc ác đến vậy sao?” Trọng Nhược Tình nhìn hắn hỏi, mắt đỏ ngầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, hình như đã dùng hết sức mình.
Mặc Thiếu Thiên mím môi, nhìn Trọng Nhược Tình, “Cô nên chấp nhận thực tế thì hơn!” Lời nói của Mặc Thiếu Thiên, hoàn toàn cắt đứt tất cả ảo tưởng của Trọng Nhược Tình.
Trọng Nhược Tình thấy được, Mặc Thiếu Thiên căn bản vốn không tính cứu Trọng chính! Hắn ngày cả thử cũng không có, liền nói thẳng ra là không thể!
“Mặc Thiếu Thiên, anh thật là độc ác, tôi hận anh!” Trọng Nhược Tình nhìn hắn nói gằn từng chữ, mắt khóc nên đỏ, ánh mắt trong suốt, tràn đầy hận ý.
“Nếu như hận có thể cho cô thoải mái, cô liền hận đi!” Mặc Thiếu Thiên không ngần ngại chút nào.
Người hận hắn rất nhiều, nên không cần phải ngại nhiều! Nói cùng với Trọng Nhược Tình trong bảy năm qua không có tình cảm, là giả , coi như không có tình yêu thì ít nhất cũng có một chút thân tình, chuyện mà Trọng Chính làm, hắn cũng không có muốn tính liên lụy đến Trọng Nhược Tình, nhưng Trọng Nhược Tình làm mấy chuyện này, càng ngày càng để cho hắn cảm thấy xa lạ.
Đã thoát khỏi cái phạm vi mà Mặc Thiếu Thiên có thể bảo vệ. Nhưng nhắc tới chuyện xưa, nếu là Mặc Thiếu Thiên không chút dao động thì thật là lãnh khốc vô tình. Dù sao, bảy năm qua, Trọng Nhược Tình đối với hắn săn sóc rất tỉ mỉ, hắn muốn mình không có một chút dao động nào, mới thật sự là người không tim không phổi. Hắn thương hại Trọng Nhược Tình, nhưng sẽ không thay đổi quan điểm của mình.
Hắn đã đồng ý chuyện này với Hi Hi, thì nhất định sẽ làm được.
Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên, lạnh lùng cười một tiếng, “Mặc Thiếu Thiên, anh thành công rồi, tôi thật sự vô cùng hận anh!”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, tư thái không ngần ngại chút nào.
Trọng Nhược Tình lại mở miệng. “Mặc Thiếu Thiên, chúng ta trao đổi một điều kiện, anh thấy thế nào?” Trọng Nhược Tình hỏi, thái độ khác thường, cô mới vừa khóc nhưng tư thái lúc này hoàn toàn bất đồng.
Mặc Thiếu ngày nhìn Trọng Nhược Tình, cô ta lại muốn làm gì đây?
“Điều kiện gì?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Anh thích người phụ nữ Lâm Tử Lam kia, đúng không?” Trọng Nhược Tình nhìn hắn hỏi.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, tất cả mọi người đều nói hắn thích Lâm Tử Lam? Rõ ràng như vậy sao? Thích là một thứ gì chứ, hắn đều không biết!
Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn Trọng Nhược Tình, ánh mắt có một tia không bình tĩnh, “Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Trọng Nhược Tình cười lạnh, hai quả đấm nắm chặt. “Anh thích cô ta, hơn nữa giữa các người đã có một đứa con, sự tồn tại của tôi, là dư thừa?” Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên, không nhanh không chậm nói. “Không, chính xác mà nói, tôi còn có đứa bé, đó là một cái hơn chứ?” Trọng Nhược Tình cười hỏi, nụ cười kia, hết sức xinh đẹp, xem ra thậm chí còn có một tia kinh khủng.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, con ngươi thâm thúy nhìn Trọng Nhược Tình, cô ta đến cùng là muốn làm cái gì?
Trọng Nhược Tình nói xong, từ từ ngẩng đầu lên, vuốt ve bụng của mình. “Mặc Thiếu Thiên, tôi biết rõ, anh thấy scandal kia, thấy đoạn video kia, liền cho là đứa bé này không phải của anh đúng không?” Trọng Nhược Tình hỏi, giọng nói hiển thị rõ sự giễu cợt.
“Tôi thừa nhận, tôi thừa nhận cùng người kia đã xảy ra quan hệ, nhưng đứa bé này, đích xác là của anh!” Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
/611
|