Edit: Phù Vân Y Y
“Anh có chuyện muốn nói với em. . . . . .”
Mặc Thiếu ngày nhìn cô mở miệng, lại có mấy phần do dự.
“Mặc kệ sau khi nghe được sẽ là phản ứng gì, em đều có quyền biết chuyện này!” Mặc Thiếu Thiên dộ dạng nghiêm chỉnh nói.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, hắn rất ít khi nói chuyện như vậy, nhìn vẻ mặt của hắn, nhất định là có chuyện gì.
“Chuyện gì? ?” Tử Lam nhìn hắn hỏi.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng,
“Tối ngày hôm qua,Trọng Nhược Tình bị người ta bảo lãnh đi ra ngoài!”
Mặc Thiếu Thiên vừa nói xong, động tác Tử Lam ngẩn ra, tiếp theo sau đó ăn điểm tâm, không chút để ý đáp một tiếng,
“Thật sao?”
Mặc Thiếu Thiên không ngờ, Lâm Tử Lam lại là dáng vẻ rất bình thản như vậy.
Vừa muốn nói gì, lúc này, Hi Hi cũng từ trong phòng bếp đi ra, hắn cũng đã nghe đến lời nói Mặc Thiếu Thiên, không vui đi ra,
“Cha, cha nói là thật sao?”
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn Hi Hi, sau đó gật đầu một cái. Hi Hi nhếch miệng lên cười lạnh,
“Đây coi là cái gì? Chuyện này cũng có thể bảo lãnh?”
Mặc Thiếu Thiên không nói gì, nhìn mặt Hi Hi có vẻ tức giận, âm thanh của hắn xen lẫn một tia không vui, nhìn vẻ mặt của hắn, Mặc Thiếu Thiên cũng biết Hi Hi đang suy nghĩ gì.
“Cha cũng là hôm qua mới nhận được tin tức đấy!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi cười lạnh, “Quả nhiên, trên cái thế giới này, dù là chuyện gì cũng nên dựa vào chính mình giải quyết!” Hắn không nên quá tin tưởng chuyện báo ứng!
Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam đều nhìn Hi Hi, trên mặt hắn tức giận, rõ ràng.
Tử Lam nhìn hi hi, biết hắn đang tức giận, cũng biết hắn là bởi vì lo lắng cho mình mới có thể tức giận như thế.
“Bảo bối, chúng ta là người, không phải Chúa Tể, không thể nào nắm giữ tất cả mọi chuyện, Trọng Nhược Tình mặc dù bị bảo lãnh rồi, nhưng là cô ta sẽ vì chuyện mình đã làm mà trả giá thật lớn!”
Tử Lam nhìn Hi Hi dạy bảo nói, không muốn làm cho hắn bởi vì chính chuyên của mình mà quá mức kích động. Dù sao, hắn vẫn chỉ là một đứa bé.
Lời nói này nói ra, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, Trọng Nhược Tình đối với Tử Lam làm chuyện như vậy, cô đều có thể tâm bình khí hòa mà nói ra lời nói này, Mặc Thiếu Thiên rất khâm phục. Đổi thành người khác, chỉ sợ sớm đã giận không kềm được rồi.
“Con biết rồi mẹ!”
Hi Hi nhìn Tử Lam nghe lời gật đầu. Hắn thừa nhận mẹ nói không sai, nhưng là trên cái thế giới này, đã sớm trở thành cá lớn nuốt cá bé, “Thích Giả Sinh Tồn”, hắn sẽ nghe lời của mẹ, nhưng là hắn cũng sẽ dùng phương thức của mình đi bảo vệ mẹ!
Tử Lam hài lòng gật đầu, mặc kệ như thế nào, Hi Hi ít nhất có thể đem lời của cô nghe vào là được.
“Cha, chuyện này, cha định làm gì?” Lúc này, Hi Hi đem lời nhắm ngay Mặc Thiếu Thiên.
Chuyện này, từ hắn mà bắt đầu, cho nên Hi Hi muốn nghe đề nghị của hắn. Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, chau chau mày,
“Trọng gia bây giờ đã không chịu nổi một kích, hoàn toàn không có năng lực phản kích, cha lại không thèm để ý Trọng Nhược Tình, Cô ta chỉ là một nữ nhân, chỉ là, chuyện này, sau lưng có người ở giúp cô ta!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi cau mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên,
“Là ai ?”
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Hi Hi một chút, nhìn cặp mắt tỏa sáng cực kỳ giống hắn, mấp máy môi, hắn đem tầm mắt chuyển đến trên người của Lâm Tử Lam.
Nhìn tầm mắt chuyển dời đến mình, Tử Lam cau mày,
“Các người nhìn tôi làm gì?”
“Chuyện này, người sau lưng Trọng Nhược Tình chính là Lục Tử Thịnh!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, nói gằn từng chữ.
Vừa nghe đến tên này, Tử Lam kinh ngạc một chút. Không ngờ sau lưng Trọng Nhược Tình chính là Lục Tử Thịnh.
“Là hắn! ?” Hi Hi sâu kín nói, cũng có mấy phần kinh ngạc. vexp.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái.
Tử Lam mím môi, nghĩ tới lần trước cùng Lục Tử Thịnh nói chuyện trời đất, hắn muốn nói lại thôi, còn nói với cô thật xin lỗi, hôm nay nhớ tới, hắn là biết cô cùng Trọng Nhược tình xảy ra chuyện gì hay sao?
Tử Lam có chút không hiểu. Đang cùng Trọng Nhược Tình sau khi xảy ra chuyện như vậy,cô không tức giận là giả , nhưng là cô không hận, Trọng Nhược Tình là người như vậy, không có tư cách để cho cô đi hận, khi thức dậy biết cô bị cảnh sát bắt, cô cũng rất tâm bình khí hòa, đó là trừng phạt đúng tội cô ta, vậy mà hôm nay nghe được cô được người ta bảo lãnh, cô vẫn như cũ cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng là không ngờ người kia là Lục Tử Thịnh. Không phải tức giận, cũng không phải là khổ sở, mà là kinh ngạc.
Nhưng là sau khi nghĩ thông suốt, đây chính là cuộc sống, tràn đầy chuyện kinh ngạc,ngoài ý muốn, cùng phức tạp .
Nhìn ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi dừng lại trên người mình, Tử Lam nhíu mày hỏi.
“Vậy thì thế nào?”
“Mẹ, Lục Tử Thịnh không phải học trưởng của mẹ sao? Hắn tại sao muốn làm như vậy?” Hi Hi nhìn Tử Lam khẩn trương hỏi.
Nhìn ra hắn, Lục Tử Thịnh thích mẹ . Nhưng là không ngờ hắn thế nhưng lại giúp Trọng Nhược Tình. Chẳng lẽ bởi vì là đuổi không được mẹ mới làm như vậy sao?
Nhìn Hi Hi hỏi, Tử Lam ngoắc ngoắc khóe môi, tiếp tục ăn đồ,
“Đúng vậy a, mẹ với hắn chỉ là quan hệ học trưởng và học muội, trừ chuyện đó ra, cái gì cũng không còn, về phần hắn tại sao muốn làm như vậy, mẹ cũng không biết!” Tử Lam nhàn nhạt nói, cũng không tức giận, có cái nhìn rất thoáng.
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không tức giận sao?” Hi Hi cau mày hỏi.
Tử Lam lắc đầu, “Mẹ là vì cái gì phải tức giận? Mỗi người đều có quyền làm việc mà mình nghĩ, chúng ta không thể ngăn cản, hơn nữa, nếu như chuyện này đúng là bảo bối con làm , mẹ mới có thể tức chết!”
Tử Lam cười nói.
Trên cái thế giới này, chỉ cần bảo bối luôn ở bên cạnh cô, cô cái gì cũng không sợ.
Một câu nói, bảo bối nhất thời hết sức Thư Tâm. Cũng chợt hết sức rõ ràng cảm giác của mẹ!
“Mẹ, con hiểu!” Hi Hi cười nói.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Tử Lam, vốn là còn muốn hỏi ra cái gì, biết ngày đó cô cùng Lục Tử Thịnh đi ra ngoài, hắn cũng rất khó chịu, hôm nay nghe được câu này, trong lòng hắn thoải mái hơn. Hơn nữa đang nghe câu kia, bọn họ chỉ là quan hệ học trưởng cùng học muội, ngoài chuyện đó ra, cái gì cũng không có, Mặc Thiếu Thiên nhắc tới trong lòng lại thư thái nhiều hơn!
Tử Lam nhếch môi, nhìn Hi Hi cười cười.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn bọn họ,
“Các người yên tâm, chuyện này, tôi sẽ xử lý!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam chau chau mày, không có phản bác, cô biết Mặc Thiếu Thiên làm chuyện này, cũng là vì bọn họ, nếu hắn làm, Tử Lam vì sao phải phản bác?
“Được lắm, ăn điểm tâm nhanh lên một chút! !” Hi Hi nói.
Vì vậy Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên cũng tiếp tục ăn bữa ăn sáng.
Mặc dù bữa ăn sáng rất bình thường, nhưng là Mặc Thiếu Thiên lại ăn hết sức ngon miệng, bao nhiêu năm nay hắn ở đây cũng chưa từng ăn như vậy. Tốt lắm, hắn quyết định, về sau mỗi ngày đều tới đây nơi này ăn điểm tâm.
“Bảo bối, bữa ăn sáng không tệ!” Mặc Thiếu Thiên ca ngợi.
Hi Hi cười một tiếng, “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn người nào làm! Cha nếu như cha muốn ăn, về sau tới đây, con làm cho cha ăn!”
“Lời này là con nói!” Mặc Thiếu Thiên hiện tại là chờ những lời này.
“Dĩ nhiên!” Hi Hi cũng cười nói. Có thể một nhà ba người ở một chổ ăn dù là cái gì Hi Hi cảm giác hết sức tốt đẹp.
Nhìn bọn họ hai hết sức hap¬py quyết định, Tử Lam lúc này lên tiếng khụ khụ, ho khan mấy tiếng.
Hi Hi dừng lại lời nói, nghiêng đầu sang nhìn Tử Lam. Tử Lam lên tiếng,
“Mặc Tổng, chớ dùng lời nói dụ bảo bối, một câu ca ngợi liền muốn khiến bảo bối phục vụ anh? Nếu anh muốn ăn, có rất nhiều chổ sẳn sàng phục vụ anh mà!” Tử Lam không khách khí nói.
Mặc Thiếu Thiên lúc này buồn bực, nhìn Tử Lam,
“Anh chưa từng có ăn sáng!”
Mặc Thiếu Thiên nói, những lời này không giả, lúc nhỏ liền bị ném ra nước, đừng nói bữa ăn sáng, một ngày có thế ăn được một bửa là tốt rồi, sau khi trở về, hắn bận với tập trung vào sự nghiệp, cực ít ăn điểm tâm.
Tử Lam nhìn hắn, bởi vì này câu, thật cảm thấy rất buồn cười.
“Mặc tổng, nói giỡn cũng phải khó tin, đó là anh không ăn, chứ vẫn không có ăn?” Tử Lam không tin hỏi ngược lại.
“anh không có nói giỡn, anh cho tới bây giờ cũng không có cùng người nhà, ở chung một chỗ ăn sáng!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Người nhà. Tử Lam bị những lời này làm xúc động. Mặc Thiếu Thiên đối với Hi Hi, phải là rất khát vọng, rất quý trọng thôi.
Tử Lam ngẩng đầu liền thấy cặp mắt đầy thâm thúy của Mặc Thiếu Thiên, giống như bảo thạch Ám Dạ, phát ra ánh sáng u u, Tử Lam chạm đến ánh mắt như thế thì đáy lòng không khỏi có một chút ôn nhu, muốn phản bác cũng nói không ra.
Mặc Thiếu Thiên, anh chừng nào thì bi tình lộ tuyến, cũng muốn chào hỏi một tiếng a.
Tử Lam có chút không quen Mặc Thiếu Thiên như vậy, có thể làm cho không thể không thừa nhận, Tử Lam một khắc kia, đáy lòng giống như bị thứ gì đánh một chút.
“Tốt lắm, mau ăn đi!” Tử Lam không được tự nhiên nói, sau đó mình cúi đầu ăn bữa ăn sáng.
Lời của cô…, tương đương với chấp nhận Mặc Thiếu Thiên. Hi hi nhất thời cười,
“Cha, cha muốn ăn, tùy thời tới đây, bảo bối làm cho cha ăn!” Hi Hi hết sức vui mừng mà cười cười nói.
Mặc Thiếu Thiên cũng cười lên, “Không thành vấn đề!”
Muốn chính là chỗ này câu! Nhìn cha con hai người đoàn kết một mạch, vui mừng như vậy, Tử Lam có cảm giác bị gày bẫy! Chỉ là ở đáy lòng, Tử Lam cảm thấy, giống như vậy cũng không tồi. . . . . . Ít nhất, không ghét!
Ba người ngồi chung một chỗ ăn điểm tâm, một màn này, xem ra, rất ấm áp.Mặc Thiếu Thiên chợt có chút mong đợi tới cuộc sống như thế.
Đang cái lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, nhìn Tử Lam,
“Mấy ngày nay, các người không có chuyện, tốt nhất ít ra ngoài một chút. . . . . .”
Tử Lam nhìn hắn, “Tại sao?”
“Trọng Nhược Tình ở bên ngoài, anh có chút không yên lòng, mấy ngày tới anh có chút bận, không có thời gi¬an ở bên cạnh các người, cho nên các người còn là hạn chế ra cửa lại. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Anh có chuyện muốn nói với em. . . . . .”
Mặc Thiếu ngày nhìn cô mở miệng, lại có mấy phần do dự.
“Mặc kệ sau khi nghe được sẽ là phản ứng gì, em đều có quyền biết chuyện này!” Mặc Thiếu Thiên dộ dạng nghiêm chỉnh nói.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, hắn rất ít khi nói chuyện như vậy, nhìn vẻ mặt của hắn, nhất định là có chuyện gì.
“Chuyện gì? ?” Tử Lam nhìn hắn hỏi.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng,
“Tối ngày hôm qua,Trọng Nhược Tình bị người ta bảo lãnh đi ra ngoài!”
Mặc Thiếu Thiên vừa nói xong, động tác Tử Lam ngẩn ra, tiếp theo sau đó ăn điểm tâm, không chút để ý đáp một tiếng,
“Thật sao?”
Mặc Thiếu Thiên không ngờ, Lâm Tử Lam lại là dáng vẻ rất bình thản như vậy.
Vừa muốn nói gì, lúc này, Hi Hi cũng từ trong phòng bếp đi ra, hắn cũng đã nghe đến lời nói Mặc Thiếu Thiên, không vui đi ra,
“Cha, cha nói là thật sao?”
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn Hi Hi, sau đó gật đầu một cái. Hi Hi nhếch miệng lên cười lạnh,
“Đây coi là cái gì? Chuyện này cũng có thể bảo lãnh?”
Mặc Thiếu Thiên không nói gì, nhìn mặt Hi Hi có vẻ tức giận, âm thanh của hắn xen lẫn một tia không vui, nhìn vẻ mặt của hắn, Mặc Thiếu Thiên cũng biết Hi Hi đang suy nghĩ gì.
“Cha cũng là hôm qua mới nhận được tin tức đấy!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi cười lạnh, “Quả nhiên, trên cái thế giới này, dù là chuyện gì cũng nên dựa vào chính mình giải quyết!” Hắn không nên quá tin tưởng chuyện báo ứng!
Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam đều nhìn Hi Hi, trên mặt hắn tức giận, rõ ràng.
Tử Lam nhìn hi hi, biết hắn đang tức giận, cũng biết hắn là bởi vì lo lắng cho mình mới có thể tức giận như thế.
“Bảo bối, chúng ta là người, không phải Chúa Tể, không thể nào nắm giữ tất cả mọi chuyện, Trọng Nhược Tình mặc dù bị bảo lãnh rồi, nhưng là cô ta sẽ vì chuyện mình đã làm mà trả giá thật lớn!”
Tử Lam nhìn Hi Hi dạy bảo nói, không muốn làm cho hắn bởi vì chính chuyên của mình mà quá mức kích động. Dù sao, hắn vẫn chỉ là một đứa bé.
Lời nói này nói ra, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, Trọng Nhược Tình đối với Tử Lam làm chuyện như vậy, cô đều có thể tâm bình khí hòa mà nói ra lời nói này, Mặc Thiếu Thiên rất khâm phục. Đổi thành người khác, chỉ sợ sớm đã giận không kềm được rồi.
“Con biết rồi mẹ!”
Hi Hi nhìn Tử Lam nghe lời gật đầu. Hắn thừa nhận mẹ nói không sai, nhưng là trên cái thế giới này, đã sớm trở thành cá lớn nuốt cá bé, “Thích Giả Sinh Tồn”, hắn sẽ nghe lời của mẹ, nhưng là hắn cũng sẽ dùng phương thức của mình đi bảo vệ mẹ!
Tử Lam hài lòng gật đầu, mặc kệ như thế nào, Hi Hi ít nhất có thể đem lời của cô nghe vào là được.
“Cha, chuyện này, cha định làm gì?” Lúc này, Hi Hi đem lời nhắm ngay Mặc Thiếu Thiên.
Chuyện này, từ hắn mà bắt đầu, cho nên Hi Hi muốn nghe đề nghị của hắn. Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, chau chau mày,
“Trọng gia bây giờ đã không chịu nổi một kích, hoàn toàn không có năng lực phản kích, cha lại không thèm để ý Trọng Nhược Tình, Cô ta chỉ là một nữ nhân, chỉ là, chuyện này, sau lưng có người ở giúp cô ta!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi cau mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên,
“Là ai ?”
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Hi Hi một chút, nhìn cặp mắt tỏa sáng cực kỳ giống hắn, mấp máy môi, hắn đem tầm mắt chuyển đến trên người của Lâm Tử Lam.
Nhìn tầm mắt chuyển dời đến mình, Tử Lam cau mày,
“Các người nhìn tôi làm gì?”
“Chuyện này, người sau lưng Trọng Nhược Tình chính là Lục Tử Thịnh!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, nói gằn từng chữ.
Vừa nghe đến tên này, Tử Lam kinh ngạc một chút. Không ngờ sau lưng Trọng Nhược Tình chính là Lục Tử Thịnh.
“Là hắn! ?” Hi Hi sâu kín nói, cũng có mấy phần kinh ngạc. vexp.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái.
Tử Lam mím môi, nghĩ tới lần trước cùng Lục Tử Thịnh nói chuyện trời đất, hắn muốn nói lại thôi, còn nói với cô thật xin lỗi, hôm nay nhớ tới, hắn là biết cô cùng Trọng Nhược tình xảy ra chuyện gì hay sao?
Tử Lam có chút không hiểu. Đang cùng Trọng Nhược Tình sau khi xảy ra chuyện như vậy,cô không tức giận là giả , nhưng là cô không hận, Trọng Nhược Tình là người như vậy, không có tư cách để cho cô đi hận, khi thức dậy biết cô bị cảnh sát bắt, cô cũng rất tâm bình khí hòa, đó là trừng phạt đúng tội cô ta, vậy mà hôm nay nghe được cô được người ta bảo lãnh, cô vẫn như cũ cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng là không ngờ người kia là Lục Tử Thịnh. Không phải tức giận, cũng không phải là khổ sở, mà là kinh ngạc.
Nhưng là sau khi nghĩ thông suốt, đây chính là cuộc sống, tràn đầy chuyện kinh ngạc,ngoài ý muốn, cùng phức tạp .
Nhìn ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi dừng lại trên người mình, Tử Lam nhíu mày hỏi.
“Vậy thì thế nào?”
“Mẹ, Lục Tử Thịnh không phải học trưởng của mẹ sao? Hắn tại sao muốn làm như vậy?” Hi Hi nhìn Tử Lam khẩn trương hỏi.
Nhìn ra hắn, Lục Tử Thịnh thích mẹ . Nhưng là không ngờ hắn thế nhưng lại giúp Trọng Nhược Tình. Chẳng lẽ bởi vì là đuổi không được mẹ mới làm như vậy sao?
Nhìn Hi Hi hỏi, Tử Lam ngoắc ngoắc khóe môi, tiếp tục ăn đồ,
“Đúng vậy a, mẹ với hắn chỉ là quan hệ học trưởng và học muội, trừ chuyện đó ra, cái gì cũng không còn, về phần hắn tại sao muốn làm như vậy, mẹ cũng không biết!” Tử Lam nhàn nhạt nói, cũng không tức giận, có cái nhìn rất thoáng.
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không tức giận sao?” Hi Hi cau mày hỏi.
Tử Lam lắc đầu, “Mẹ là vì cái gì phải tức giận? Mỗi người đều có quyền làm việc mà mình nghĩ, chúng ta không thể ngăn cản, hơn nữa, nếu như chuyện này đúng là bảo bối con làm , mẹ mới có thể tức chết!”
Tử Lam cười nói.
Trên cái thế giới này, chỉ cần bảo bối luôn ở bên cạnh cô, cô cái gì cũng không sợ.
Một câu nói, bảo bối nhất thời hết sức Thư Tâm. Cũng chợt hết sức rõ ràng cảm giác của mẹ!
“Mẹ, con hiểu!” Hi Hi cười nói.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Tử Lam, vốn là còn muốn hỏi ra cái gì, biết ngày đó cô cùng Lục Tử Thịnh đi ra ngoài, hắn cũng rất khó chịu, hôm nay nghe được câu này, trong lòng hắn thoải mái hơn. Hơn nữa đang nghe câu kia, bọn họ chỉ là quan hệ học trưởng cùng học muội, ngoài chuyện đó ra, cái gì cũng không có, Mặc Thiếu Thiên nhắc tới trong lòng lại thư thái nhiều hơn!
Tử Lam nhếch môi, nhìn Hi Hi cười cười.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn bọn họ,
“Các người yên tâm, chuyện này, tôi sẽ xử lý!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam chau chau mày, không có phản bác, cô biết Mặc Thiếu Thiên làm chuyện này, cũng là vì bọn họ, nếu hắn làm, Tử Lam vì sao phải phản bác?
“Được lắm, ăn điểm tâm nhanh lên một chút! !” Hi Hi nói.
Vì vậy Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên cũng tiếp tục ăn bữa ăn sáng.
Mặc dù bữa ăn sáng rất bình thường, nhưng là Mặc Thiếu Thiên lại ăn hết sức ngon miệng, bao nhiêu năm nay hắn ở đây cũng chưa từng ăn như vậy. Tốt lắm, hắn quyết định, về sau mỗi ngày đều tới đây nơi này ăn điểm tâm.
“Bảo bối, bữa ăn sáng không tệ!” Mặc Thiếu Thiên ca ngợi.
Hi Hi cười một tiếng, “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn người nào làm! Cha nếu như cha muốn ăn, về sau tới đây, con làm cho cha ăn!”
“Lời này là con nói!” Mặc Thiếu Thiên hiện tại là chờ những lời này.
“Dĩ nhiên!” Hi Hi cũng cười nói. Có thể một nhà ba người ở một chổ ăn dù là cái gì Hi Hi cảm giác hết sức tốt đẹp.
Nhìn bọn họ hai hết sức hap¬py quyết định, Tử Lam lúc này lên tiếng khụ khụ, ho khan mấy tiếng.
Hi Hi dừng lại lời nói, nghiêng đầu sang nhìn Tử Lam. Tử Lam lên tiếng,
“Mặc Tổng, chớ dùng lời nói dụ bảo bối, một câu ca ngợi liền muốn khiến bảo bối phục vụ anh? Nếu anh muốn ăn, có rất nhiều chổ sẳn sàng phục vụ anh mà!” Tử Lam không khách khí nói.
Mặc Thiếu Thiên lúc này buồn bực, nhìn Tử Lam,
“Anh chưa từng có ăn sáng!”
Mặc Thiếu Thiên nói, những lời này không giả, lúc nhỏ liền bị ném ra nước, đừng nói bữa ăn sáng, một ngày có thế ăn được một bửa là tốt rồi, sau khi trở về, hắn bận với tập trung vào sự nghiệp, cực ít ăn điểm tâm.
Tử Lam nhìn hắn, bởi vì này câu, thật cảm thấy rất buồn cười.
“Mặc tổng, nói giỡn cũng phải khó tin, đó là anh không ăn, chứ vẫn không có ăn?” Tử Lam không tin hỏi ngược lại.
“anh không có nói giỡn, anh cho tới bây giờ cũng không có cùng người nhà, ở chung một chỗ ăn sáng!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Người nhà. Tử Lam bị những lời này làm xúc động. Mặc Thiếu Thiên đối với Hi Hi, phải là rất khát vọng, rất quý trọng thôi.
Tử Lam ngẩng đầu liền thấy cặp mắt đầy thâm thúy của Mặc Thiếu Thiên, giống như bảo thạch Ám Dạ, phát ra ánh sáng u u, Tử Lam chạm đến ánh mắt như thế thì đáy lòng không khỏi có một chút ôn nhu, muốn phản bác cũng nói không ra.
Mặc Thiếu Thiên, anh chừng nào thì bi tình lộ tuyến, cũng muốn chào hỏi một tiếng a.
Tử Lam có chút không quen Mặc Thiếu Thiên như vậy, có thể làm cho không thể không thừa nhận, Tử Lam một khắc kia, đáy lòng giống như bị thứ gì đánh một chút.
“Tốt lắm, mau ăn đi!” Tử Lam không được tự nhiên nói, sau đó mình cúi đầu ăn bữa ăn sáng.
Lời của cô…, tương đương với chấp nhận Mặc Thiếu Thiên. Hi hi nhất thời cười,
“Cha, cha muốn ăn, tùy thời tới đây, bảo bối làm cho cha ăn!” Hi Hi hết sức vui mừng mà cười cười nói.
Mặc Thiếu Thiên cũng cười lên, “Không thành vấn đề!”
Muốn chính là chỗ này câu! Nhìn cha con hai người đoàn kết một mạch, vui mừng như vậy, Tử Lam có cảm giác bị gày bẫy! Chỉ là ở đáy lòng, Tử Lam cảm thấy, giống như vậy cũng không tồi. . . . . . Ít nhất, không ghét!
Ba người ngồi chung một chỗ ăn điểm tâm, một màn này, xem ra, rất ấm áp.Mặc Thiếu Thiên chợt có chút mong đợi tới cuộc sống như thế.
Đang cái lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, nhìn Tử Lam,
“Mấy ngày nay, các người không có chuyện, tốt nhất ít ra ngoài một chút. . . . . .”
Tử Lam nhìn hắn, “Tại sao?”
“Trọng Nhược Tình ở bên ngoài, anh có chút không yên lòng, mấy ngày tới anh có chút bận, không có thời gi¬an ở bên cạnh các người, cho nên các người còn là hạn chế ra cửa lại. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên nói.
/611
|