Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 147: Mọi người châm chọc!!
/611
|
Edit: Thanh Dâng
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, lập tức nịnh hót cười một tiếng, “Cám ơn cha thân ái. . . . . .”
“Chỉ là chuyện này, con tốt nhất là tự mình nói cho mẹ biết, nếu không, hậu quả, con nên biết!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, “Con sẽ tìm cơ hội thích hợp nói cho mẹ biết!”
Mà Mặc Thiếu Thiên cũng tin tưởng rằng Lâm Tử Lam không phải là người có năng lực tiếp nhận rất thấp!
“Ừ!” Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái.
Vì vậy, hai cha con vẫn hàn huyên tới đêm khuya, Mặc Thiếu Thiên chở Hi Hi về nhà.
Hi Hi trở về, cũng không có kinh động tới Lâm Tử Lam, mà là lặng lẽ về phòng của mình, vốn là không muốn lên mạng, nhưng Hi Hi tin tưởng vào giờ phút này, trong đám đã tạc oa lên rồi.
Có một số việc, nhất định phải thông báo một chút.
Quả nhiên, Hi Hi vừa lên, trong đám đã loạn rồi.
Hôm nay, Hoa Hồng cũng lên.
Trong đám trò chuyện âm thanh các loại cứ nổi đóa.
“Mẹ nó, Hoa Hồng, cô đã sớm biết rồi có phải hay không?” Tạp Ni hỏi Hoa Hồng.
Hoa Hồng rất muốn cự tuyệt, nhưng hết cách rồi, cô biết là sự thật. Bất đắc dĩ, Hoa Hồng gật đầu một cái.
“Mẹ nó!” Tạp Ni lại mắng một tiếng, “Vậy sao cô không nói?”
“Hi Hi nói sẽ đích thân nói cho các người biết đấy!” Hoa Hồng nói, “Hơn nữa, các người cũng không có hỏi tôi a!” . . . . . .
Mẹ nó! Hi Hi vừa lên, Mặc Tử liền phát hiện. “Hi Hi, cậu cuối cùng cũng mò lên!” Mặc Tử thấy Hi Hi liền hỏi.
“Ừ, tôi đây!” Hi Hi nói, nếu không mò lên, Hi Hi đoán chừng Tạp Ni sẽ trực tiếp chạy vội tới A Thị để mà tra hỏi.
“Mẹ nó, Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên là cha cậu? Cậu là con của Mặc Thiếu Thiên?” Tạp Ni không thể tưởng tượng nổi, hỏi.
“Ừ, đúng, không thể giả được!” Hi Hi gật đầu nói, giọng nói hết sức thành khẩn.
“Mẹ nó, vậy cậu tại sao không nói sớm?”
“Trời mới biết, tôi là nghĩ nói cho các người biết, nhưng tôi muốn chờ Hợp Tung cùng Cửa Ngục quan hệ hòa hoãn một cái sẽ nói cho các người biết, nhưng ai ngờ, các người vẫn là biết!” Hi Hi nói, sau đó lại cảm thán một câu, “Giấy không thể gói được lửa a!” Hi Hi đặc biệt bình tĩnh nói. . . . . . .
“Mẹ nó!” Thẩm Dạ Thiên thường ngày là người bình tĩnh như vậy nhưng giờ lại trở nên dễ nổi nóng.
Mặc Tử chỉ cần nghĩ đến, bình thường ở trong đám bọn họ đối với Mặc Thiếu Thiên đủ các loại công kích đã cảm thấy buồn cười. Mặc Tử nghĩ muốn giết người có được hay không a a! ! ! Tin tức này, quả thật quá kinh người! ! ! Hi Hi lại là con trai của Mặc Thiếu Thiên! ! ! Cái thế giới này huyền ảo sao ấy? Tại sao thế giới lại nhỏ như vậy? ? ? ! !
“Hi Hi, cậu phải biết, bọn họ nhất định đang ở trạng thái điên cuồng rồi, đối với cái tin tức này, bọn họ muốn nổi điên!” Lúc này, Hoa Hồng cười nói, bộ dáng kia, rất ra dáng đang xem kịch vui.
“Tôi đã thấy được!” Hi Hi phi thường bình tĩnh mà nói.
“Làm sao cậu biết cậu là con của Mặc Thiếu Thiên?” Mặc Tử hết sức dễ nổi nóng mà nói, tin tức này đối với hắn mà nói, xác thực có chút kinh hãi a!
“Về vấn đề này, tôi cũng không rõ lắm, cái này thật muốn đi hỏi mẹ tôi!” Hi Hi nói.
“Tôi chưa từng nghe qua Mặc Thiếu Thiên có con, mẹ cậu thế nào sinh ra cậu?” Tạp Ni hỏi.
“Cái này. . . . . . Mẹ tôi nói, bảy năm trước mẹ nhất thời hồ đồ, liền phạm sai lầm, sau đó mẹ ra nước ngoài, sau đó thì có tôi. . . . . .” . . . . . .
Như chuyện cẩu huyết, cũng chỉ có thể xảy ra ở cả trên người nhà bọn họ.
Một nhóm người, không nhịn được châm chọc.
Lúc này, Thẩm Dạ Thiên suy nghĩ một chút mở miệng hỏi. “Hi Hi, lúc trước Mặc Thiếu Thiên không biết thân phận của cậu đúng không?” Thẩm Dạ Thiên hỏi.
Theo người hồi báo, Mặc Thiếu Thiên thật buồn cười, cũng là hôm nay hắn ta mới biết thân phận của Hi Hi.
Hi Hi gật đầu, “Không sai!”
“Vậy hôm nay, hắn ta mới biết đi?” Thẩm Dạ Thiên tiếp tục hỏi.
Hi Hi cũng vẫn như cũ gật đầu, “Đúng, cha tôi quá thông minh, tôi dùng ‘Điệu hổ ly sơn’ mà cũng không thể thành công, cuối cùng vẫn bị phát hiện rồi!” Hi Hi hết sức đáng tiếc nói.
Thật ra thì lúc ấy Hi Hi chỉ là muốn trì hoãn thời gian, vội vàng hoàn thành giao dịch, Hi Hi cũng biết, khi cha quay lại, Hi Hi sẽ không có con đường sống vẹn toàn, cha nhất định sẽ biết, cho nên Hi Hi cũng không còn tính ẩn núp nữa! . . . . . .
“Mặc Thiếu Thiên có phản ứng gì?” Tạp Ni hỏi.
“Tôi đoán chừng, cũng sẽ điên rồi sao!” Thẩm Dạ Thiên nói.
Theo như Lý Thuận nói, lúc ấy không ít người của Cửa Ngục cầm súng hướng về phía bọn họ, nhưng may là Hi Hi đặc biệt trượng nghĩa không bỏ mặc bọn họ.
Nếu như Thẩm Dạ Thiên không đoán sai, phản ứng ngay lúc đó của Mặc Thiếu Thiên, nhất định rất làm cho người khác ngạc nhiên. Mặc Tử nghĩ đến điều này, cũng đột nhiên cảm thấy chơi thật được. Mặc Thiếu Thiên nhìn con trai ruột đối đầu với mình, tâm tình đó, quá tuyệt vời ! Cứ nghĩ đến điều này, Mặc Tử thích hoài!
Giống như không có nổi giận như vậy. Chỉ là, hắn cũng tà ác rồi !
“Hi Hi, sau đó, cậu với cha cậu vẫn ở chung một chỗ?” Thẩm Dạ Thiên hỏi.
Hi Hi gật đầu một cái, “Đúng!”
“Theo sự hiểu biết của tôi đối với cậu, hai người đã nói qua những thứ gì đi!”
“Anh thật là thông minh, cái gì cũng không thể gạt được anh!” Hi Hi nói. . . . . . .
“Thẳng thắn được khoan hồng đi!”
“Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là thương lượng một chút, Cửa Ngục cùng Hợp Tung sau này cùng đi trên một con đường!”
“Kết quả? ? ?” Tạp Ni hỏi.
“Kết quả thành công a!” Hi Hi nói.
Mọi người sững sờ, không ngờ sẽ như thế.
Mặc Thiếu Thiên là dạng người phách lối, luôn luôn coi Hợp Tung là tử địch, làm sao sẽ dễ dàng thuyết phục như vậy. Không, nhất định là có nguyên nhân.
“Bảo bối, cậu đồng ý với hắn điều kiện gì?” Thẩm Dạ Thiên bình tĩnh hỏi.
Hi Hi sững sờ, ngay sau đó cười một tiếng, “Thẩm Dạ Thiên, anh thật là quá thông minh. . . . . .” Hi Hi khích lệ. . . . . . .
Cái này thì có cái gì gọi là quá thông minh, mọi người có thể lập tức đoán ra được rồi! Mặc Thiếu Thiên là hạng người như vậy, không có lợi, tuyệt đối hắn sẽ không đồng ý. Hắn sẽ là người chịu thua thiệt sao? Biết rõ con trai của mình là người của Hợp Tung, hắn há không đưa ra điều kiện? ?
“Nói đi, cậu cùng hắn nói chuyện gì?”
“Thật ra thì cũng không có gì, chính là đem cái lô hàng giao dịch với Cửa Ngục tặng không cho cha tôi rồi. . . . . .”
“HẢ?” Mọi người cả kinh.
“Mẹ nó, Hi Hi, cậu là do cha cậu phái tới làm gián điệp đi, lô hàng kia, giá trị một ngàn vạn !” Mặc Tử nói. Thật là đau lòng à. Hàng cứ như vậy mà đem đi tặng người!
“Hết cách rồi, cha tôi vốn là cao thủ trong làm ăn, ở phương diện này, tôi vốn không am hiểu, tôi nói nhưng mà cha không chịu a!” Hi Hi vô tội nói, nháy nháy con ngươi có chút ranh mãnh. Việc đã đến nước này, cũng là do không có cách nào khác.
Tạp Ni nhìn Hi Hi hỏi, “Cậu xác định cha cậu sẽ không tìm Hợp Tung gây phiền phức sao?”
“Dĩ nhiên, tôi xác định 100%!” Hi Hi hết sức nói khẳng định, “Các người nên tin tưởng nhân cách cha của tôi!” Hi Hi lại bổ sung một câu.
“Nhân cách? Hi Hi, cậu xác định cha cậu có thứ này sao? ? ?” Mọi người châm chọc hỏi.
Hi hi 囧. Được rồi, không ngờ chuyện nhân cách của cha, mọi người đều biết rồi.
“Được rồi, các người không tin nhân cách của cha tôi, thì cũng có thể tin tưởng tôi?” Hi Hi yếu ớt mà nói.
Tạp Ni thở dài, “Nếu như với một lô hàng có thể để cho Mặc Thiếu Thiên sẽ không tìm Hợp Tung gây phiền phức, vậy cũng coi là đáng giá rồi, nhưng mà Mặc Thiếu Thiên tốt nhất nên giữ lời!” Tạp Ni nói.
Bởi vì sự tồn tại của Mặc Thiếu Thiên, không biết đã gây nhiễu loạn biết bao nhiêu cuộc buôn bán của họ. Cho nên, nếu như chỉ là một lô hàng liền giải quyết được Mặc Thiếu Thiên, mặc dù vào lúc này có cảm giác tổn thất một chút, nhưng mà đối với sự phát triển của Hợp Tung sau này, cũng đáng.
Cho nên, Tạp Ni cảm thấy Hi Hi làm không có sai. Ngược lại, Hi Hi làm rất tốt.
Dù sao chuyện năm đó, vẫn là một nút thắt, nếu như sự tồn tại của Hi Hi có thể tháo nút ra, cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt. Bởi vì Hi Hi là con của Mặc Thiếu Thiên, đối với bọn họ mà nói , có lợi cũng có hại.
Bọn họ cũng không phải lo lắng Hi Hi sẽ phản bội, chỉ sợ Mặc Thiếu Thiên giở thủ đoạn, nhưng Hi Hi là con của Mặc Thiếu Thiên, có Hi Hi ở đây, Mặc Thiếu Thiên sẽ không quá phận. Cho nên, Tạp Ni tin tưởng Hi Hi.
Hi Hi nghe Tạp Ni nói, Hi Hi do dự một chút, còn là yếu ớt mở miệng, “Thật ra thì, không chỉ có một lô hàng, tôi còn đồng ý đưa cho cha một lô hàng loại súng bắn tỉa mới nhất!” . . . . . . . . . . . .
“Mẹ nó!”
“Mẹ nó, Hi Hi, cậu là tên phá của, cậu có biết giá trị của loại súng bắn tỉa mới nhất kia bao nhiêu không?” Mặc Tử gầm thét.
Hi Hi đã sớm ngờ tới bọn họ sẽ phản ứng như thế.
“Tôi biết rõ a, nhưng mà cha tôi thật sự là rất lợi hại, tôi không thể không đồng ý a!” Hi Hi bất đắc dĩ nói. . . . . . .
“Cậu xác định, cậu không phải là do cha cậu phái tới sao? ? ?” Mặc Tử hỏi. . . . . . .
“Các người nên cảm thấy may mắn, tôi đưa cho cha chỉ là súng bắn tỉa kiểu mới, mà không phải là bản thiết kế!” Hi Hi nói.
Cho súng bắn tỉa, bọn họ nhiều nhất coi như là tổn thất một chút tiền, sau này vẫn còn có thể tiếp tục chế tạo, nhưng nếu như đưa bản thiết kế, lúc đó bọn họ tổn thất mới lớn!
A a a! Mọi người một hồi đau lòng.
Cuối cùng, Thẩm Dạ Thiên bình tĩnh xuống, “Hi Hi, cậu nói xong đi, còn đồng ý cái gì nữa?”
“Không có, cũng chỉ có những thứ này!”
“Thật?”
“Thật!”
Như vậy, mọi người mới thả lỏng thở một hơi. Một lô hàng giá trị mấy chục triệu, một nhóm súng bắn tỉa kiểu mới, đổi lại sự thái bình sau này cho Hợp Tung, đáng giá!
Nhưng vẫn cứ có cảm giác, còn đau lòng như vậy a a a a!
“Hiệp nghị giữa tôi và cha rất ổn, về sau chỉ cần là lô hàng của Hợp Tung, cha sẽ không đoạt nữa, lô hàng hôm nay, cha tôi vốn là ‘nghĩ đen ăn đen’, cha căn bản sẽ không nghĩ tới việc trả tiền, hơn thế nữa cha còn có ý nuốt trọn lô hàng của Đức, thật may là tôi mưu kế khống chế trì hoãn thời gian, nếu không chúng ta hôm nay tổn thất lớn hơn!” Hi Hi nói.
“Tôi để lộ thân phận, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là ‘thuận nước đẩy thuyền’ đưa cho cha!” Hi Hi nói.
Tạp Ni gật đầu, “Đây tuyệt đối là phong cách của Mặc Thiếu Thiên!”
Mặc Thiếu Thiên căn bản sẽ không muốn đưa tiền, còn muốn ‘đen ăn đen’, đây chính là sự lo lắng của bọn họ. Không ngờ, thật là như thế.
Mặc Thiếu Thiên, thật không có khí thế!
“Hi Hi, cha cậu đủ vô duyên đấy!” Tạp Ni không nhịn được châm chọc.
“Về điểm này, tôi cũng vậy, bày tỏ tán thành!” Hi Hi rất đồng ý mà gật gật đầu nói.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, lập tức nịnh hót cười một tiếng, “Cám ơn cha thân ái. . . . . .”
“Chỉ là chuyện này, con tốt nhất là tự mình nói cho mẹ biết, nếu không, hậu quả, con nên biết!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, “Con sẽ tìm cơ hội thích hợp nói cho mẹ biết!”
Mà Mặc Thiếu Thiên cũng tin tưởng rằng Lâm Tử Lam không phải là người có năng lực tiếp nhận rất thấp!
“Ừ!” Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái.
Vì vậy, hai cha con vẫn hàn huyên tới đêm khuya, Mặc Thiếu Thiên chở Hi Hi về nhà.
Hi Hi trở về, cũng không có kinh động tới Lâm Tử Lam, mà là lặng lẽ về phòng của mình, vốn là không muốn lên mạng, nhưng Hi Hi tin tưởng vào giờ phút này, trong đám đã tạc oa lên rồi.
Có một số việc, nhất định phải thông báo một chút.
Quả nhiên, Hi Hi vừa lên, trong đám đã loạn rồi.
Hôm nay, Hoa Hồng cũng lên.
Trong đám trò chuyện âm thanh các loại cứ nổi đóa.
“Mẹ nó, Hoa Hồng, cô đã sớm biết rồi có phải hay không?” Tạp Ni hỏi Hoa Hồng.
Hoa Hồng rất muốn cự tuyệt, nhưng hết cách rồi, cô biết là sự thật. Bất đắc dĩ, Hoa Hồng gật đầu một cái.
“Mẹ nó!” Tạp Ni lại mắng một tiếng, “Vậy sao cô không nói?”
“Hi Hi nói sẽ đích thân nói cho các người biết đấy!” Hoa Hồng nói, “Hơn nữa, các người cũng không có hỏi tôi a!” . . . . . .
Mẹ nó! Hi Hi vừa lên, Mặc Tử liền phát hiện. “Hi Hi, cậu cuối cùng cũng mò lên!” Mặc Tử thấy Hi Hi liền hỏi.
“Ừ, tôi đây!” Hi Hi nói, nếu không mò lên, Hi Hi đoán chừng Tạp Ni sẽ trực tiếp chạy vội tới A Thị để mà tra hỏi.
“Mẹ nó, Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên là cha cậu? Cậu là con của Mặc Thiếu Thiên?” Tạp Ni không thể tưởng tượng nổi, hỏi.
“Ừ, đúng, không thể giả được!” Hi Hi gật đầu nói, giọng nói hết sức thành khẩn.
“Mẹ nó, vậy cậu tại sao không nói sớm?”
“Trời mới biết, tôi là nghĩ nói cho các người biết, nhưng tôi muốn chờ Hợp Tung cùng Cửa Ngục quan hệ hòa hoãn một cái sẽ nói cho các người biết, nhưng ai ngờ, các người vẫn là biết!” Hi Hi nói, sau đó lại cảm thán một câu, “Giấy không thể gói được lửa a!” Hi Hi đặc biệt bình tĩnh nói. . . . . . .
“Mẹ nó!” Thẩm Dạ Thiên thường ngày là người bình tĩnh như vậy nhưng giờ lại trở nên dễ nổi nóng.
Mặc Tử chỉ cần nghĩ đến, bình thường ở trong đám bọn họ đối với Mặc Thiếu Thiên đủ các loại công kích đã cảm thấy buồn cười. Mặc Tử nghĩ muốn giết người có được hay không a a! ! ! Tin tức này, quả thật quá kinh người! ! ! Hi Hi lại là con trai của Mặc Thiếu Thiên! ! ! Cái thế giới này huyền ảo sao ấy? Tại sao thế giới lại nhỏ như vậy? ? ? ! !
“Hi Hi, cậu phải biết, bọn họ nhất định đang ở trạng thái điên cuồng rồi, đối với cái tin tức này, bọn họ muốn nổi điên!” Lúc này, Hoa Hồng cười nói, bộ dáng kia, rất ra dáng đang xem kịch vui.
“Tôi đã thấy được!” Hi Hi phi thường bình tĩnh mà nói.
“Làm sao cậu biết cậu là con của Mặc Thiếu Thiên?” Mặc Tử hết sức dễ nổi nóng mà nói, tin tức này đối với hắn mà nói, xác thực có chút kinh hãi a!
“Về vấn đề này, tôi cũng không rõ lắm, cái này thật muốn đi hỏi mẹ tôi!” Hi Hi nói.
“Tôi chưa từng nghe qua Mặc Thiếu Thiên có con, mẹ cậu thế nào sinh ra cậu?” Tạp Ni hỏi.
“Cái này. . . . . . Mẹ tôi nói, bảy năm trước mẹ nhất thời hồ đồ, liền phạm sai lầm, sau đó mẹ ra nước ngoài, sau đó thì có tôi. . . . . .” . . . . . .
Như chuyện cẩu huyết, cũng chỉ có thể xảy ra ở cả trên người nhà bọn họ.
Một nhóm người, không nhịn được châm chọc.
Lúc này, Thẩm Dạ Thiên suy nghĩ một chút mở miệng hỏi. “Hi Hi, lúc trước Mặc Thiếu Thiên không biết thân phận của cậu đúng không?” Thẩm Dạ Thiên hỏi.
Theo người hồi báo, Mặc Thiếu Thiên thật buồn cười, cũng là hôm nay hắn ta mới biết thân phận của Hi Hi.
Hi Hi gật đầu, “Không sai!”
“Vậy hôm nay, hắn ta mới biết đi?” Thẩm Dạ Thiên tiếp tục hỏi.
Hi Hi cũng vẫn như cũ gật đầu, “Đúng, cha tôi quá thông minh, tôi dùng ‘Điệu hổ ly sơn’ mà cũng không thể thành công, cuối cùng vẫn bị phát hiện rồi!” Hi Hi hết sức đáng tiếc nói.
Thật ra thì lúc ấy Hi Hi chỉ là muốn trì hoãn thời gian, vội vàng hoàn thành giao dịch, Hi Hi cũng biết, khi cha quay lại, Hi Hi sẽ không có con đường sống vẹn toàn, cha nhất định sẽ biết, cho nên Hi Hi cũng không còn tính ẩn núp nữa! . . . . . .
“Mặc Thiếu Thiên có phản ứng gì?” Tạp Ni hỏi.
“Tôi đoán chừng, cũng sẽ điên rồi sao!” Thẩm Dạ Thiên nói.
Theo như Lý Thuận nói, lúc ấy không ít người của Cửa Ngục cầm súng hướng về phía bọn họ, nhưng may là Hi Hi đặc biệt trượng nghĩa không bỏ mặc bọn họ.
Nếu như Thẩm Dạ Thiên không đoán sai, phản ứng ngay lúc đó của Mặc Thiếu Thiên, nhất định rất làm cho người khác ngạc nhiên. Mặc Tử nghĩ đến điều này, cũng đột nhiên cảm thấy chơi thật được. Mặc Thiếu Thiên nhìn con trai ruột đối đầu với mình, tâm tình đó, quá tuyệt vời ! Cứ nghĩ đến điều này, Mặc Tử thích hoài!
Giống như không có nổi giận như vậy. Chỉ là, hắn cũng tà ác rồi !
“Hi Hi, sau đó, cậu với cha cậu vẫn ở chung một chỗ?” Thẩm Dạ Thiên hỏi.
Hi Hi gật đầu một cái, “Đúng!”
“Theo sự hiểu biết của tôi đối với cậu, hai người đã nói qua những thứ gì đi!”
“Anh thật là thông minh, cái gì cũng không thể gạt được anh!” Hi Hi nói. . . . . . .
“Thẳng thắn được khoan hồng đi!”
“Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là thương lượng một chút, Cửa Ngục cùng Hợp Tung sau này cùng đi trên một con đường!”
“Kết quả? ? ?” Tạp Ni hỏi.
“Kết quả thành công a!” Hi Hi nói.
Mọi người sững sờ, không ngờ sẽ như thế.
Mặc Thiếu Thiên là dạng người phách lối, luôn luôn coi Hợp Tung là tử địch, làm sao sẽ dễ dàng thuyết phục như vậy. Không, nhất định là có nguyên nhân.
“Bảo bối, cậu đồng ý với hắn điều kiện gì?” Thẩm Dạ Thiên bình tĩnh hỏi.
Hi Hi sững sờ, ngay sau đó cười một tiếng, “Thẩm Dạ Thiên, anh thật là quá thông minh. . . . . .” Hi Hi khích lệ. . . . . . .
Cái này thì có cái gì gọi là quá thông minh, mọi người có thể lập tức đoán ra được rồi! Mặc Thiếu Thiên là hạng người như vậy, không có lợi, tuyệt đối hắn sẽ không đồng ý. Hắn sẽ là người chịu thua thiệt sao? Biết rõ con trai của mình là người của Hợp Tung, hắn há không đưa ra điều kiện? ?
“Nói đi, cậu cùng hắn nói chuyện gì?”
“Thật ra thì cũng không có gì, chính là đem cái lô hàng giao dịch với Cửa Ngục tặng không cho cha tôi rồi. . . . . .”
“HẢ?” Mọi người cả kinh.
“Mẹ nó, Hi Hi, cậu là do cha cậu phái tới làm gián điệp đi, lô hàng kia, giá trị một ngàn vạn !” Mặc Tử nói. Thật là đau lòng à. Hàng cứ như vậy mà đem đi tặng người!
“Hết cách rồi, cha tôi vốn là cao thủ trong làm ăn, ở phương diện này, tôi vốn không am hiểu, tôi nói nhưng mà cha không chịu a!” Hi Hi vô tội nói, nháy nháy con ngươi có chút ranh mãnh. Việc đã đến nước này, cũng là do không có cách nào khác.
Tạp Ni nhìn Hi Hi hỏi, “Cậu xác định cha cậu sẽ không tìm Hợp Tung gây phiền phức sao?”
“Dĩ nhiên, tôi xác định 100%!” Hi Hi hết sức nói khẳng định, “Các người nên tin tưởng nhân cách cha của tôi!” Hi Hi lại bổ sung một câu.
“Nhân cách? Hi Hi, cậu xác định cha cậu có thứ này sao? ? ?” Mọi người châm chọc hỏi.
Hi hi 囧. Được rồi, không ngờ chuyện nhân cách của cha, mọi người đều biết rồi.
“Được rồi, các người không tin nhân cách của cha tôi, thì cũng có thể tin tưởng tôi?” Hi Hi yếu ớt mà nói.
Tạp Ni thở dài, “Nếu như với một lô hàng có thể để cho Mặc Thiếu Thiên sẽ không tìm Hợp Tung gây phiền phức, vậy cũng coi là đáng giá rồi, nhưng mà Mặc Thiếu Thiên tốt nhất nên giữ lời!” Tạp Ni nói.
Bởi vì sự tồn tại của Mặc Thiếu Thiên, không biết đã gây nhiễu loạn biết bao nhiêu cuộc buôn bán của họ. Cho nên, nếu như chỉ là một lô hàng liền giải quyết được Mặc Thiếu Thiên, mặc dù vào lúc này có cảm giác tổn thất một chút, nhưng mà đối với sự phát triển của Hợp Tung sau này, cũng đáng.
Cho nên, Tạp Ni cảm thấy Hi Hi làm không có sai. Ngược lại, Hi Hi làm rất tốt.
Dù sao chuyện năm đó, vẫn là một nút thắt, nếu như sự tồn tại của Hi Hi có thể tháo nút ra, cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt. Bởi vì Hi Hi là con của Mặc Thiếu Thiên, đối với bọn họ mà nói , có lợi cũng có hại.
Bọn họ cũng không phải lo lắng Hi Hi sẽ phản bội, chỉ sợ Mặc Thiếu Thiên giở thủ đoạn, nhưng Hi Hi là con của Mặc Thiếu Thiên, có Hi Hi ở đây, Mặc Thiếu Thiên sẽ không quá phận. Cho nên, Tạp Ni tin tưởng Hi Hi.
Hi Hi nghe Tạp Ni nói, Hi Hi do dự một chút, còn là yếu ớt mở miệng, “Thật ra thì, không chỉ có một lô hàng, tôi còn đồng ý đưa cho cha một lô hàng loại súng bắn tỉa mới nhất!” . . . . . . . . . . . .
“Mẹ nó!”
“Mẹ nó, Hi Hi, cậu là tên phá của, cậu có biết giá trị của loại súng bắn tỉa mới nhất kia bao nhiêu không?” Mặc Tử gầm thét.
Hi Hi đã sớm ngờ tới bọn họ sẽ phản ứng như thế.
“Tôi biết rõ a, nhưng mà cha tôi thật sự là rất lợi hại, tôi không thể không đồng ý a!” Hi Hi bất đắc dĩ nói. . . . . . .
“Cậu xác định, cậu không phải là do cha cậu phái tới sao? ? ?” Mặc Tử hỏi. . . . . . .
“Các người nên cảm thấy may mắn, tôi đưa cho cha chỉ là súng bắn tỉa kiểu mới, mà không phải là bản thiết kế!” Hi Hi nói.
Cho súng bắn tỉa, bọn họ nhiều nhất coi như là tổn thất một chút tiền, sau này vẫn còn có thể tiếp tục chế tạo, nhưng nếu như đưa bản thiết kế, lúc đó bọn họ tổn thất mới lớn!
A a a! Mọi người một hồi đau lòng.
Cuối cùng, Thẩm Dạ Thiên bình tĩnh xuống, “Hi Hi, cậu nói xong đi, còn đồng ý cái gì nữa?”
“Không có, cũng chỉ có những thứ này!”
“Thật?”
“Thật!”
Như vậy, mọi người mới thả lỏng thở một hơi. Một lô hàng giá trị mấy chục triệu, một nhóm súng bắn tỉa kiểu mới, đổi lại sự thái bình sau này cho Hợp Tung, đáng giá!
Nhưng vẫn cứ có cảm giác, còn đau lòng như vậy a a a a!
“Hiệp nghị giữa tôi và cha rất ổn, về sau chỉ cần là lô hàng của Hợp Tung, cha sẽ không đoạt nữa, lô hàng hôm nay, cha tôi vốn là ‘nghĩ đen ăn đen’, cha căn bản sẽ không nghĩ tới việc trả tiền, hơn thế nữa cha còn có ý nuốt trọn lô hàng của Đức, thật may là tôi mưu kế khống chế trì hoãn thời gian, nếu không chúng ta hôm nay tổn thất lớn hơn!” Hi Hi nói.
“Tôi để lộ thân phận, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là ‘thuận nước đẩy thuyền’ đưa cho cha!” Hi Hi nói.
Tạp Ni gật đầu, “Đây tuyệt đối là phong cách của Mặc Thiếu Thiên!”
Mặc Thiếu Thiên căn bản sẽ không muốn đưa tiền, còn muốn ‘đen ăn đen’, đây chính là sự lo lắng của bọn họ. Không ngờ, thật là như thế.
Mặc Thiếu Thiên, thật không có khí thế!
“Hi Hi, cha cậu đủ vô duyên đấy!” Tạp Ni không nhịn được châm chọc.
“Về điểm này, tôi cũng vậy, bày tỏ tán thành!” Hi Hi rất đồng ý mà gật gật đầu nói.
/611
|