Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 153: Phạm pháp thì như thế nào ?
/611
|
Edit : Oanh Love
Tiếng bước chân dừng lại trước mặt Tử Lam , cô rất muốn nói chuyện, nhưng miệng đã bị bịt kín , tuy nhiên Tử Lam biết có người hiện tại đang đứng trước mặt của cô , ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.
Đây là một loại trực giác, Tử Lam cảm thấy, ánh mắt kia , tràn đầy hận ý cùng khinh miệt đối với cô !
“Ưmh ưmh!” Hai tiếng, Tử Lam nghĩ chất vấn hắn là ai, nhưng há mồm lại chỉ có thể phát ra âm thanh ưmh ưmh .
Đứng im trước mặt cô , khóe miệng Mộ Ngôn Tâm lạnh lùng nâng lên.
Tiến lên phía trước, một tay kéo xuống tấm vải đen đang che tầm mắt của Tử Lam .
Đèn trong phòng đang được thấp sáng , khi Tử Lam được tháo vải che mắt ra , nhất thời cảm thấy ánh sáng đặc biệt chói mắt, ánh mắt của Tử Lam liên tục chớp chớp vài lần, chậm mấy giây cô mới chậm rãi mở mắt, ngay khi thấy người đang đứng đối diện trước mắt , cô bắt đầu hoảng hốt.
Tại sao lại là hắn!
Mộ Ngôn Tâm !
Thời điểm Tử Lam nhìn thấy người bắt cô là hắn , thậm chí cô bắt đầu có cảm giác hoảng hốt .
Lúc mới đầu khi nhìn thấy hắn , quả thật trong lòng cô có chút lo lắng, nhưng thời gian từng chút từng chút trôi qua thật lâu , thấy hắn vẫn đứng im không hề cử động, Tử Lam cảm thấy dường như hắn đã quên mất cô , Tử Lam dần dần buông xuống cảnh giác, nhưng cô thật không ngờ, người giở trò bắt cóc cô lại là hắn, hơn nữa , thế nhưng dùng cái này dạng phương thức ác liệt như thế!
Tử Lam nhìn Mộ Ngôn Tâm , đã không còn sợ hãi cùng kích động như trước , nhìn hắn, trong lòng cô thế nhưng dần dần trấn tỉnh lại. '
“Lâm Tử Lam, còn nhớ tôi không?” Mộ Ngôn Tâm nhìn Tử Lam , lạnh lùng hỏi.
Mộ Ngôn Tâm nhìn cô, hắn khẽ nhíu mày, “A, quên miệng của cô đang bị bịt kín !” Nói xong , Mộ Ngôn Tâm đưa tay kéo đi miếng băng keo đang bịt kín miệng của cô , Tử Lam cảm thấy hô hấp của mình cũng thông thuận hơn rất nhiều, Tử Lam nghiêng mặt sang một bên, mái tóc đen bóng mềm mại dính vào trên da thịt của cô , sinh ra một thứ cảm giác đặc biệt đẹp mắt.
Tử Lam nhìn Mộ Ngôn Tâm , nhàn nhạt trả lời một tiếng, “Mộ Ngôn Tâm ?”
Mộ Ngôn Tâm nhìn nữ nhân trước mặt , thời gian bảy năm trôi qua , cô đã mất đi nét đẹp ngây thơ cùng phách lối, hôm nay , xem ra cô không chỉ có ngũ quan tinh xảo , ngay cả trên người , phần tính cách cũng biến chuyển thành trầm ổn, lão luyện rất nhiều.
Mặc dù như thế, hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra cô.
Bảy năm trước, nếu như không phải tại cô , hắn cũng sẽ không trở nên hai bàn tay trắng, trong khoảng thời gian ngắn, hắn bị từ chức, lão bà cũng cùng hắn ly hôn, chỉ trong một đêm, hắn cái gì cũng không có.
Tất cả nguyên nhân đều do cô phát tán những tấm hình đáng chết kia!
Để cho hắn không cách nào ngẩng đầu làm người!
Nghĩ tới đây, Mộ Ngôn Tâm liền đối với cô hận nghiến răng!
Mặc dù hôm nay hắn đã có được chút thành tựu, thăng tiến so với vị trí trước kia cao hơn, nhưng hắn vẫn không thể nào quên sỉ nhục ngày đó , hắn không cách nào nguôi giận.
Ban đầu hắn phái thật là nhiều người tìm kiếm cô , nhưng căn bản không tìm được, không ngờ bảy năm sau, cô lại chủ động xuất hiện tại trước mặt của mình.
Một ngày kia, trong buổi tiệc , cô lại phá hư chuyện tốt của hắn, Mộ Ngôn Tâm tại lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tử Lam , hắn liền muốn xuống tay giết chết cô , không ngờ cô lột xác mỹ lệ như thế, trong khoảng thời gian ngắn , hắn ngây ngẩn cả người, hơn nữa quan trọng nhất là cô cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ, Mặc Thiếu Thiên , hắn không chọc nổi, cho nên không dám động thủ ngay lúc đó , chờ sau khi hắn điều tra rỏ quan hệ giữ̉a cô và Mặc Thiếu Thiên , vốn hắn muốn động thủ, không ngờ cô lại bị thương nằm viện. . . . . .
Việc này kéo dài tới hiện giờ , vậy mà hôm nay nhìn Lâm Tử Lam, trong lòng Mộ Ngôn Tâm sảng khoái không nói nên lời!
Khóe miệng Mộ Ngôn Tâm lạnh lùng nâng lên, “ Cô vẫn còn nhớ rõ tôi sao , vậy thì cô nên biết, hôm nay tôi bắt cô tới nơi này là vì cái gì!”
Tử Lam nhìn Mộ Ngôn Tâm, cau mày, “Mộ Ngôn Tâm , ông làm thế này là đang phạm tội bắt cóc !”
“Bắt cóc? Kia thì thế nào?” Mộ Ngôn Tâm nhìn Tử Lam , mặt hắn cũng trở nên vặn vẹo, chỉ cần nghĩ đến khuất nhục lúc trước , hắn thật hận không thể bóp chết cô ngay lặp tức.
“Ông làm việc này là phạm pháp!” Tử Lam nhìn Mộ Ngôn Tâm nhắc nhở, hi vọng nam nhân trước mặt còn một tia lý trí.
“Phạm pháp? A. . . . . . Tôi chính là đang phạm pháp, vậy thì như thế nào?” Mộ Ngôn Tâm hỏi ngược lại, giọng nói cắn răng nghiến lợi.
Nhìn Lâm Tử Lam trên mặt không tỏ ra một chút gì gọi là sợ hãi , hắn càng thêm giận.
Mộ Ngôn Tâm nhìn chằm chằm Tử Lam.”Cô yên tâm, tôi sẽ không giết cô , tôi sẽ dùng cách của cô hoàn lại cho cô, để cho cô sống không bằng chết!” Mộ Ngôn Tâm vừa nói xong những lời này , Tử Lam bỗng nhiên có cảm giác sau lưng lành lạnh.
Nói xong, Mộ Ngôn Tâm từ từ hướng Tử Lam đi tới.
Tử Lam nhìn Mộ Ngôn Tâm , đôi môi mím chặt, nghĩ tìm cách thoát đi, thế nhưng xung quanh đều là người của hắn , hơn nữa, tay chân của cô cũng đều bị trói chặt , không cách nào chạy trốn.
“Mộ Ngôn Tâm , ông muốn gì?” Tử Lam gắng sức lui về phía sau , nhìn hắn lại gần, trên mặt cô tràn đầy chán ghét.
Cô càng như vậy, Mộ Ngôn Tâm càng hận, nữ nhân đáng chết, thế nhưng ghét bỏ hắn!
“Muốn gì ư ? Đợi lát nữa cô sẽ biết!” Mộ Ngôn Tâm nói, ánh mắt hắn tràn ngập dục vọng , giống như cô là một nữ nhân thuần khiết , nhất định rất có ý tứ.
Tử Lam nhìn thấy trong ánh mắt của hắn ý nghĩ xấu xa, trái tim cô thoáng qua dự cảm xấu. “Mộ Ngôn Tâm , trước khi làm việc gì , tốt nhất phải suy nghĩ thật kỹ rồi hãy làm !”
“Tôi đã nghĩ rất rõ ràng, Lâm Tử Lam , ban đầu đều là bởi vì cô , mới làm hại tôi hai bàn tay trắng, ngay cả lão bà cũng ly hôn , thù này không thể trả , tôi liền không phải Mộ Ngôn Tâm!” Nói xong, Mộ Ngôn Tâm tiến lên , một phát bắt được Tử Lam.
“Hôm nay, tôi liền để cho cô thử một chút chuyện mà bảy năm trước chúng ta còn làm dở dang. . . . . .”
“Cút ngay!” Tử Lam nói gằn từng chữ.
Mộ Ngôn Tâm nghe được lời của cô…, một hồi tức giận, vừa muốn nổi đóa, lúc này điện thoại di động của hắn vang lên, cắt đứt hành động hiện tại của hắn.
Đáng chết!
Mộ Ngôn Tâm mắng một tiếng, đứng dậy lấy điện thoại di động ra liền nghe.
“Này. . . . . .”
“Tạm thời còn không được phép động đến Lâm Tử Lam!” Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ.
Chân mày Mộ Ngôn Tâm không vui nhíu lại, ánh mắt nhìn lướt qua Lâm Tử Lam , “Tại sao?”
“Cô ta giữ lại còn hữu dụng, tóm lại hiện tại không cho phép đụng đến ả!” Đối phương nói.
Tử Lam ngồi trên ghế sa lon, loáng thoáng có thể nghe ra người đối thoại cùng Mộ Ngôn Tâm chính là một nữ nhân, nhưng nói cái gì, cô nghe không rõ ràng.
“Tóm lại , tôi chỉ muốn trả thù cô ta , tại sao phải nghe lời cô ?”
“Mộ Ngôn Tâm , trả thù ả là việc làm rất dể dàng , ông rất nhanh sẽ có thể trút giận, nhưng ông có thể có khả năng nhận được cái gì đây? Nghe tôi , ông không chỉ có thể trả thù, hơn nữa còn có thể đem đến cho ông một số lớn tiền!” Đối phương nói.
Không có một người nào nam nhân nào không vì tiền, mà động tâm .
Nhận thấy Mộ Ngôn Tâm có chút do dự, Trọng Nhược Tình nói thêm “Ông yên tâm, chuyện vừa xong xuôi, ả ta tùy ông xử trí, ông nghĩ chơi như thế nào, cũng có thể!”
“Được, tôi liền tin tưởng cô lần này !” Mộ Ngôn Tâm một lời đáp ứng.
Mặc dù trong lòng Mộ Ngôn Tâm có hơi do dự một chút, nhưng vẫn đồng ý, cúp điện thoại, hắn quay sang hung hăng nhìn Lâm Tử Lam một cái, sau đó mới chịu xoay người đi ra ngoài.
Tử Lam không biết chuyện gì đã xảy ra , nhưng cô biết, vào lúc này, cô an toàn, nghĩ tới đây, lòng cô đang thấp thỏm, chợt thả lỏng một chút, cả người ngồi phịch ở trên ghế sa lon.
Hiện tại , cô phải nhanh chóng tìm cách thoát thân , hôm nay là cô may mắn, nhưng sớm muộn gì , Mộ Ngôn Tâm nhất định sẽ động thủ với cô , Tử Lam không thể ngồi im mà chờ chết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sáng ngày hôm sau , Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên , hai cha con thức dậy rất sớm.
Sáng sớm , Mặc Thiếu Thiên phải đi tổng bộ, Hi Hi không có đi theo , dù sao bé cũng là người của Cửa Ngục , trực tiếp đi không tốt.
Cho nên bé quyết định dứt khoát lưu lại.
Một mình Hi Hi đi ra ngoài, bảo bé ngồi im ở nhà đợi bé làm không được, coi như bé đi ra ngoài tìm, không tìm được mẹ, bắt bé ở nhà chờ đợi là việc không thể nào .
Hi Hi đi ra ngoài chạy một vòng, bây giờ đối với bé mà nói, mỗi một phút , mỗi một giây đều là một loại đau khổ, hận hiện tại không có người lập tức truyền đến tin tức của mẹ.
Hi Hi chạy một vòng, lúc này, điện thoại của bé chợt vang lên, thấy số ông ngoại gọi đến , vốn Hi Hi không muốn nhận, vì mẹ không thấy, Hi Hi cũng không biết nên làm sao nói gì, nhưng khi nhìn điện thoại không ngừng vang lên , cuối cùng Hi Hi vẫn nhận. “ Ông ngoại. . . . . .” Hi Hi ngọt ngào kêu, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra .
Bên kia Lâm Mạc Thiên nghe được điện thoại vẫn không có người bắt máy , trong lòng ông cảm thấy rất lo lắng.
Nguyên do , ông gọi điện thoại cho Tử Lam , nhưng mãi vẫn trong trạng thái tắt máy , không ai nghe, Lâm Mạc Thiên rất lo lắng, thật sự nếu không gọi được cho Tử Lam thì gọi điện thoại cho Hi Hi , nhưng âm thanh vẫn vang, mãi không thấy người nghe, Lâm Mạc Thiên càng thêm lo lắng, vừa muốn cúp điện thoại, âm thanh Hi Hi liền truyền tới.
“Hi Hi. . . . . .” Lâm Mạc Thiên kêu một tiếng.
“Ông ngoại, người gọi điện thoại cho con có chuyện gì không?” Hi Hi hỏi.
“Hi Hi, con đang ở đâu, điện thoại thế nào vẫn không gọi được? Ông liên tục gọi điện thoại cho mẹ con , nhưng vì sao điện thoại di động của mẹ con gọi hoài không được , chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi !” Lâm Mặc Thiên hỏi , bắt đầu từ hôm qua , sau khi Hi Hi gọi điện thoại cho ông , tinh thần Lâm Mạc Thiên luôn không yên ổn.
“A, con mới mua điện thoại mới nên quên mở , không biết ông ngoại gọi đến cho con , ông ngoại, đã xảy ra chuyện gì sao?” Hi Hi hỏi ngược lại .
“Cũng không có gì chuyện, hôm nay , ông ngoại muốn tới nhà con chơi , mẹ con vẫn chưa về sao? Ông gọi điện thoại cho mẹ con vẫn không gọi được!” Lâm Mạc Thiên nói.
Hi Hi sững sờ, “Ông ngoại, bây giờ ông đang ở nơi nào?”
“Ở trước cửa nhà con đây !” Lâm Mạc Thiên nói, gọi điện thoại cho Tử Lam không được , ông liền trực tiếp đi tới.
Hi Hi sững sờ, không ngờ ông ngoại đã đến trước cửa nhà.
Suy nghĩ một chút, Hi Hi nhanh chóng tìm cách nói dối , “A, ông ngoại, thật ngượng ngùng, tạm thời mẹ bị công ty an bài đi công tác rồi , bởi vì ra nước ngoài , cho nên mới nhận không được điện thoại, hiện tại con cũng vậy , đang ở trường học, không thể quay về. . . . . .” Hi Hi nói.
Lâm Mạc Thiên ngẩn người, “Mẹ con ra nước ngoài công tác sao ?”
“Ân, đúng, chừng mấy ngày mới có thể trở về đấy!” Hi hi nói.
Hiện tại chỉ có thể nói láo, bé không muốn ông ngoại biết chuyện này, ông ngoại đã lớn tuổi, Hi Hi không muốn làm cho ông thêm lo lắng.
Lâm Mạc Thiên sững sờ một chút, “Vậy còn con thì sao , mẹ con để con một mình ở nhà sao?”
“Không có, tạm thời con cùng cha ở chung, sau khi tan học cha sẽ đến đón con đi học về đấy!” Hi Hi vội vàng cười nói.
Lâm Mặc Thiên suy nghĩ một chút, lúc trước ở bệnh viện , ông đã từng gặp qua Mặc Thiếu Thiên một lần , không chỉ có dáng dấp rất tuấn tú, ông cũng biết cậu ta là một người rất có bản lãnh, giống như ở trong thành phố mở công ty gì, tóm lại rất có bản lãnh, cậu ta là cha của Hi Hi, nghĩ đến điều này, Lâm Mạc Thiên mới yên lòng.
“Vậy thì tốt, ông ngoại đem quà gửi hàng xóm nơi này cho con , khi nào con đi học về nhớ cầm, ông ngoại đem đến toàn là đặc sản!” Lâm Mặc Thiên nói.
“Tốt, cám ơn ông ngoại, khi nào mẹ trở lại, con nhất định sẽ cùng mẹ trở về thăm ông!” Hi Hi cười ngọt ngào.
Tiếng bước chân dừng lại trước mặt Tử Lam , cô rất muốn nói chuyện, nhưng miệng đã bị bịt kín , tuy nhiên Tử Lam biết có người hiện tại đang đứng trước mặt của cô , ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.
Đây là một loại trực giác, Tử Lam cảm thấy, ánh mắt kia , tràn đầy hận ý cùng khinh miệt đối với cô !
“Ưmh ưmh!” Hai tiếng, Tử Lam nghĩ chất vấn hắn là ai, nhưng há mồm lại chỉ có thể phát ra âm thanh ưmh ưmh .
Đứng im trước mặt cô , khóe miệng Mộ Ngôn Tâm lạnh lùng nâng lên.
Tiến lên phía trước, một tay kéo xuống tấm vải đen đang che tầm mắt của Tử Lam .
Đèn trong phòng đang được thấp sáng , khi Tử Lam được tháo vải che mắt ra , nhất thời cảm thấy ánh sáng đặc biệt chói mắt, ánh mắt của Tử Lam liên tục chớp chớp vài lần, chậm mấy giây cô mới chậm rãi mở mắt, ngay khi thấy người đang đứng đối diện trước mắt , cô bắt đầu hoảng hốt.
Tại sao lại là hắn!
Mộ Ngôn Tâm !
Thời điểm Tử Lam nhìn thấy người bắt cô là hắn , thậm chí cô bắt đầu có cảm giác hoảng hốt .
Lúc mới đầu khi nhìn thấy hắn , quả thật trong lòng cô có chút lo lắng, nhưng thời gian từng chút từng chút trôi qua thật lâu , thấy hắn vẫn đứng im không hề cử động, Tử Lam cảm thấy dường như hắn đã quên mất cô , Tử Lam dần dần buông xuống cảnh giác, nhưng cô thật không ngờ, người giở trò bắt cóc cô lại là hắn, hơn nữa , thế nhưng dùng cái này dạng phương thức ác liệt như thế!
Tử Lam nhìn Mộ Ngôn Tâm , đã không còn sợ hãi cùng kích động như trước , nhìn hắn, trong lòng cô thế nhưng dần dần trấn tỉnh lại. '
“Lâm Tử Lam, còn nhớ tôi không?” Mộ Ngôn Tâm nhìn Tử Lam , lạnh lùng hỏi.
Mộ Ngôn Tâm nhìn cô, hắn khẽ nhíu mày, “A, quên miệng của cô đang bị bịt kín !” Nói xong , Mộ Ngôn Tâm đưa tay kéo đi miếng băng keo đang bịt kín miệng của cô , Tử Lam cảm thấy hô hấp của mình cũng thông thuận hơn rất nhiều, Tử Lam nghiêng mặt sang một bên, mái tóc đen bóng mềm mại dính vào trên da thịt của cô , sinh ra một thứ cảm giác đặc biệt đẹp mắt.
Tử Lam nhìn Mộ Ngôn Tâm , nhàn nhạt trả lời một tiếng, “Mộ Ngôn Tâm ?”
Mộ Ngôn Tâm nhìn nữ nhân trước mặt , thời gian bảy năm trôi qua , cô đã mất đi nét đẹp ngây thơ cùng phách lối, hôm nay , xem ra cô không chỉ có ngũ quan tinh xảo , ngay cả trên người , phần tính cách cũng biến chuyển thành trầm ổn, lão luyện rất nhiều.
Mặc dù như thế, hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra cô.
Bảy năm trước, nếu như không phải tại cô , hắn cũng sẽ không trở nên hai bàn tay trắng, trong khoảng thời gian ngắn, hắn bị từ chức, lão bà cũng cùng hắn ly hôn, chỉ trong một đêm, hắn cái gì cũng không có.
Tất cả nguyên nhân đều do cô phát tán những tấm hình đáng chết kia!
Để cho hắn không cách nào ngẩng đầu làm người!
Nghĩ tới đây, Mộ Ngôn Tâm liền đối với cô hận nghiến răng!
Mặc dù hôm nay hắn đã có được chút thành tựu, thăng tiến so với vị trí trước kia cao hơn, nhưng hắn vẫn không thể nào quên sỉ nhục ngày đó , hắn không cách nào nguôi giận.
Ban đầu hắn phái thật là nhiều người tìm kiếm cô , nhưng căn bản không tìm được, không ngờ bảy năm sau, cô lại chủ động xuất hiện tại trước mặt của mình.
Một ngày kia, trong buổi tiệc , cô lại phá hư chuyện tốt của hắn, Mộ Ngôn Tâm tại lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tử Lam , hắn liền muốn xuống tay giết chết cô , không ngờ cô lột xác mỹ lệ như thế, trong khoảng thời gian ngắn , hắn ngây ngẩn cả người, hơn nữa quan trọng nhất là cô cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ, Mặc Thiếu Thiên , hắn không chọc nổi, cho nên không dám động thủ ngay lúc đó , chờ sau khi hắn điều tra rỏ quan hệ giữ̉a cô và Mặc Thiếu Thiên , vốn hắn muốn động thủ, không ngờ cô lại bị thương nằm viện. . . . . .
Việc này kéo dài tới hiện giờ , vậy mà hôm nay nhìn Lâm Tử Lam, trong lòng Mộ Ngôn Tâm sảng khoái không nói nên lời!
Khóe miệng Mộ Ngôn Tâm lạnh lùng nâng lên, “ Cô vẫn còn nhớ rõ tôi sao , vậy thì cô nên biết, hôm nay tôi bắt cô tới nơi này là vì cái gì!”
Tử Lam nhìn Mộ Ngôn Tâm, cau mày, “Mộ Ngôn Tâm , ông làm thế này là đang phạm tội bắt cóc !”
“Bắt cóc? Kia thì thế nào?” Mộ Ngôn Tâm nhìn Tử Lam , mặt hắn cũng trở nên vặn vẹo, chỉ cần nghĩ đến khuất nhục lúc trước , hắn thật hận không thể bóp chết cô ngay lặp tức.
“Ông làm việc này là phạm pháp!” Tử Lam nhìn Mộ Ngôn Tâm nhắc nhở, hi vọng nam nhân trước mặt còn một tia lý trí.
“Phạm pháp? A. . . . . . Tôi chính là đang phạm pháp, vậy thì như thế nào?” Mộ Ngôn Tâm hỏi ngược lại, giọng nói cắn răng nghiến lợi.
Nhìn Lâm Tử Lam trên mặt không tỏ ra một chút gì gọi là sợ hãi , hắn càng thêm giận.
Mộ Ngôn Tâm nhìn chằm chằm Tử Lam.”Cô yên tâm, tôi sẽ không giết cô , tôi sẽ dùng cách của cô hoàn lại cho cô, để cho cô sống không bằng chết!” Mộ Ngôn Tâm vừa nói xong những lời này , Tử Lam bỗng nhiên có cảm giác sau lưng lành lạnh.
Nói xong, Mộ Ngôn Tâm từ từ hướng Tử Lam đi tới.
Tử Lam nhìn Mộ Ngôn Tâm , đôi môi mím chặt, nghĩ tìm cách thoát đi, thế nhưng xung quanh đều là người của hắn , hơn nữa, tay chân của cô cũng đều bị trói chặt , không cách nào chạy trốn.
“Mộ Ngôn Tâm , ông muốn gì?” Tử Lam gắng sức lui về phía sau , nhìn hắn lại gần, trên mặt cô tràn đầy chán ghét.
Cô càng như vậy, Mộ Ngôn Tâm càng hận, nữ nhân đáng chết, thế nhưng ghét bỏ hắn!
“Muốn gì ư ? Đợi lát nữa cô sẽ biết!” Mộ Ngôn Tâm nói, ánh mắt hắn tràn ngập dục vọng , giống như cô là một nữ nhân thuần khiết , nhất định rất có ý tứ.
Tử Lam nhìn thấy trong ánh mắt của hắn ý nghĩ xấu xa, trái tim cô thoáng qua dự cảm xấu. “Mộ Ngôn Tâm , trước khi làm việc gì , tốt nhất phải suy nghĩ thật kỹ rồi hãy làm !”
“Tôi đã nghĩ rất rõ ràng, Lâm Tử Lam , ban đầu đều là bởi vì cô , mới làm hại tôi hai bàn tay trắng, ngay cả lão bà cũng ly hôn , thù này không thể trả , tôi liền không phải Mộ Ngôn Tâm!” Nói xong, Mộ Ngôn Tâm tiến lên , một phát bắt được Tử Lam.
“Hôm nay, tôi liền để cho cô thử một chút chuyện mà bảy năm trước chúng ta còn làm dở dang. . . . . .”
“Cút ngay!” Tử Lam nói gằn từng chữ.
Mộ Ngôn Tâm nghe được lời của cô…, một hồi tức giận, vừa muốn nổi đóa, lúc này điện thoại di động của hắn vang lên, cắt đứt hành động hiện tại của hắn.
Đáng chết!
Mộ Ngôn Tâm mắng một tiếng, đứng dậy lấy điện thoại di động ra liền nghe.
“Này. . . . . .”
“Tạm thời còn không được phép động đến Lâm Tử Lam!” Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ.
Chân mày Mộ Ngôn Tâm không vui nhíu lại, ánh mắt nhìn lướt qua Lâm Tử Lam , “Tại sao?”
“Cô ta giữ lại còn hữu dụng, tóm lại hiện tại không cho phép đụng đến ả!” Đối phương nói.
Tử Lam ngồi trên ghế sa lon, loáng thoáng có thể nghe ra người đối thoại cùng Mộ Ngôn Tâm chính là một nữ nhân, nhưng nói cái gì, cô nghe không rõ ràng.
“Tóm lại , tôi chỉ muốn trả thù cô ta , tại sao phải nghe lời cô ?”
“Mộ Ngôn Tâm , trả thù ả là việc làm rất dể dàng , ông rất nhanh sẽ có thể trút giận, nhưng ông có thể có khả năng nhận được cái gì đây? Nghe tôi , ông không chỉ có thể trả thù, hơn nữa còn có thể đem đến cho ông một số lớn tiền!” Đối phương nói.
Không có một người nào nam nhân nào không vì tiền, mà động tâm .
Nhận thấy Mộ Ngôn Tâm có chút do dự, Trọng Nhược Tình nói thêm “Ông yên tâm, chuyện vừa xong xuôi, ả ta tùy ông xử trí, ông nghĩ chơi như thế nào, cũng có thể!”
“Được, tôi liền tin tưởng cô lần này !” Mộ Ngôn Tâm một lời đáp ứng.
Mặc dù trong lòng Mộ Ngôn Tâm có hơi do dự một chút, nhưng vẫn đồng ý, cúp điện thoại, hắn quay sang hung hăng nhìn Lâm Tử Lam một cái, sau đó mới chịu xoay người đi ra ngoài.
Tử Lam không biết chuyện gì đã xảy ra , nhưng cô biết, vào lúc này, cô an toàn, nghĩ tới đây, lòng cô đang thấp thỏm, chợt thả lỏng một chút, cả người ngồi phịch ở trên ghế sa lon.
Hiện tại , cô phải nhanh chóng tìm cách thoát thân , hôm nay là cô may mắn, nhưng sớm muộn gì , Mộ Ngôn Tâm nhất định sẽ động thủ với cô , Tử Lam không thể ngồi im mà chờ chết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sáng ngày hôm sau , Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên , hai cha con thức dậy rất sớm.
Sáng sớm , Mặc Thiếu Thiên phải đi tổng bộ, Hi Hi không có đi theo , dù sao bé cũng là người của Cửa Ngục , trực tiếp đi không tốt.
Cho nên bé quyết định dứt khoát lưu lại.
Một mình Hi Hi đi ra ngoài, bảo bé ngồi im ở nhà đợi bé làm không được, coi như bé đi ra ngoài tìm, không tìm được mẹ, bắt bé ở nhà chờ đợi là việc không thể nào .
Hi Hi đi ra ngoài chạy một vòng, bây giờ đối với bé mà nói, mỗi một phút , mỗi một giây đều là một loại đau khổ, hận hiện tại không có người lập tức truyền đến tin tức của mẹ.
Hi Hi chạy một vòng, lúc này, điện thoại của bé chợt vang lên, thấy số ông ngoại gọi đến , vốn Hi Hi không muốn nhận, vì mẹ không thấy, Hi Hi cũng không biết nên làm sao nói gì, nhưng khi nhìn điện thoại không ngừng vang lên , cuối cùng Hi Hi vẫn nhận. “ Ông ngoại. . . . . .” Hi Hi ngọt ngào kêu, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra .
Bên kia Lâm Mạc Thiên nghe được điện thoại vẫn không có người bắt máy , trong lòng ông cảm thấy rất lo lắng.
Nguyên do , ông gọi điện thoại cho Tử Lam , nhưng mãi vẫn trong trạng thái tắt máy , không ai nghe, Lâm Mạc Thiên rất lo lắng, thật sự nếu không gọi được cho Tử Lam thì gọi điện thoại cho Hi Hi , nhưng âm thanh vẫn vang, mãi không thấy người nghe, Lâm Mạc Thiên càng thêm lo lắng, vừa muốn cúp điện thoại, âm thanh Hi Hi liền truyền tới.
“Hi Hi. . . . . .” Lâm Mạc Thiên kêu một tiếng.
“Ông ngoại, người gọi điện thoại cho con có chuyện gì không?” Hi Hi hỏi.
“Hi Hi, con đang ở đâu, điện thoại thế nào vẫn không gọi được? Ông liên tục gọi điện thoại cho mẹ con , nhưng vì sao điện thoại di động của mẹ con gọi hoài không được , chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi !” Lâm Mặc Thiên hỏi , bắt đầu từ hôm qua , sau khi Hi Hi gọi điện thoại cho ông , tinh thần Lâm Mạc Thiên luôn không yên ổn.
“A, con mới mua điện thoại mới nên quên mở , không biết ông ngoại gọi đến cho con , ông ngoại, đã xảy ra chuyện gì sao?” Hi Hi hỏi ngược lại .
“Cũng không có gì chuyện, hôm nay , ông ngoại muốn tới nhà con chơi , mẹ con vẫn chưa về sao? Ông gọi điện thoại cho mẹ con vẫn không gọi được!” Lâm Mạc Thiên nói.
Hi Hi sững sờ, “Ông ngoại, bây giờ ông đang ở nơi nào?”
“Ở trước cửa nhà con đây !” Lâm Mạc Thiên nói, gọi điện thoại cho Tử Lam không được , ông liền trực tiếp đi tới.
Hi Hi sững sờ, không ngờ ông ngoại đã đến trước cửa nhà.
Suy nghĩ một chút, Hi Hi nhanh chóng tìm cách nói dối , “A, ông ngoại, thật ngượng ngùng, tạm thời mẹ bị công ty an bài đi công tác rồi , bởi vì ra nước ngoài , cho nên mới nhận không được điện thoại, hiện tại con cũng vậy , đang ở trường học, không thể quay về. . . . . .” Hi Hi nói.
Lâm Mạc Thiên ngẩn người, “Mẹ con ra nước ngoài công tác sao ?”
“Ân, đúng, chừng mấy ngày mới có thể trở về đấy!” Hi hi nói.
Hiện tại chỉ có thể nói láo, bé không muốn ông ngoại biết chuyện này, ông ngoại đã lớn tuổi, Hi Hi không muốn làm cho ông thêm lo lắng.
Lâm Mạc Thiên sững sờ một chút, “Vậy còn con thì sao , mẹ con để con một mình ở nhà sao?”
“Không có, tạm thời con cùng cha ở chung, sau khi tan học cha sẽ đến đón con đi học về đấy!” Hi Hi vội vàng cười nói.
Lâm Mặc Thiên suy nghĩ một chút, lúc trước ở bệnh viện , ông đã từng gặp qua Mặc Thiếu Thiên một lần , không chỉ có dáng dấp rất tuấn tú, ông cũng biết cậu ta là một người rất có bản lãnh, giống như ở trong thành phố mở công ty gì, tóm lại rất có bản lãnh, cậu ta là cha của Hi Hi, nghĩ đến điều này, Lâm Mạc Thiên mới yên lòng.
“Vậy thì tốt, ông ngoại đem quà gửi hàng xóm nơi này cho con , khi nào con đi học về nhớ cầm, ông ngoại đem đến toàn là đặc sản!” Lâm Mặc Thiên nói.
“Tốt, cám ơn ông ngoại, khi nào mẹ trở lại, con nhất định sẽ cùng mẹ trở về thăm ông!” Hi Hi cười ngọt ngào.
/611
|