Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 157: Mặc Lưu Ly trầm lặng thần bí !
/611
|
Edit : Oanh Love
Trọng Nhược Tình nhìn thấy Lục Tử Thịnh thoáng chút do dự trong ánh mắt , cô ngay lặp tức tiếp tục mở miệng, “ Nếu anh không thể chiếm được tâm của Lâm Tử Lam , vậy thì chiếm lấy thân thể của cô ta cũng xem như là một chuyện tốt đối với anh. . . . . .”
Lục Tử Thịnh sững sờ, chăm chú nhìn Trọng Nhược Tình, ánh mắt anh tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.
“Đối với tất cả nữ nhân, nếu như muốn có được tâm của cô ta , trước tiên phải chiếm lấy thân thể của cô ta , Lâm Tử Lam cũng đồng thời là một nữ nhân, đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. . . . . .” Trọng Nhược Tình chậm rãi nói.
Lục Tử Thịnh nhìn Trọng Nhược Tình , anh biết , quả thật Lâm Tử Lam không thuộc dạng nữ nhân như thế .
Thà rằng cô cả đời sống cô đơn , cũng sẽ không bao giờ chấp nhận việc như thế xảy ra .
Lục Tử Thịnh nhếch miệng , “ Trọng Nhược Tình, cô rốt cuộc đem Tử Lam giấu ở đâu ?”
“ Anh yên tâm, tôi sẽ không đối xử tệ với cô ta đâu , tôi đã nói rồi , chỉ cần ba tôi được thả ra, ngay lập tức tôi sẽ giao Lâm Tử Lam cho anh, mặc kệ anh muốn anh hùng cứu mỹ nhân cũng tốt, chiếm lấy thân thể của cô ta cũng tốt, tất cả đều tùy theo ý anh xử lý !”
“ Cô chắc chắn chứ?” Lục Tử Thịnh hỏi.
“ Con người tôi nói được nhất định sẽ làm được, chỉ là , sau này , tôi và anh không ai nợ ai !”
“Được, nhưng nếu như Lâm Tử Lam thật sự có gì sơ xuất , cô tin không , ba cô tôi có thể cứu được ra ngoài được , cũng sẽ có khả năng đem ông ta đưa ngược vào trong đó lại !” Lục Tử Thịnh nhìn Trọng Nhược Tình , từng chữ từng chữ nói, giọng anh rất hung dữ.
Trọng Nhược Tình nhìn Lục Tử Thịnh, cô thật sự không ngờ , anh ta đối với Lâm Tử Lam rất thâm tình . “Anh yên tâm, đến lúc đó nhất định chính tôi sẽ đem cô ta giao đến tận tay anh, tôi bảo đảm , cô ta ngay cả một sợi tóc cũng không bị tổn hao !”
Lục Tử Thịnh hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi .
Trọng Nhược Tình đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Lục Tử Thịnh , con ngươi cô càng thêm âm u.
Lâm Tử Lam , tiện nhân này cả đời cô nhất định sẽ không được sống yên ổn !
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Mặc Lưu Ly cũng không ngờ tới , mọi chuyện lại có thể phát triển thành cái bộ dáng này.
Ở nhà , cô luôn sắm vai một cô gái lúc nào cũng ngoan ngoãn, nghe theo lời gia đình khuyên bảo cô tích cực chăm chỉ học tập , thành tích không ngừng tăng lên , sau khi thi xong đại học , cuối cùng cô lựa chọn một mình ra nước ngoài du học.
Tuy rằng cô là một đứa con gái rất nghe lời ba mẹ , nhưng cô lại rất có chủ kiến riêng của mình , từ nhỏ đến lớn, cô rất ít khi khiến người của Mặc gia lo lắng cho cô.
Mặc dù Cung Ái Lâm rất bất mãn đối với chuyện Mặc Lưu Ly vẫn một mực gọi Mặc Thiếu Thiên là anh ba , nhưng bà lại không cách nào ngăn cản được cô , Mặc Lưu Ly rất chủ kiến riêng của mình.
Từ ngày hôm đó tới nay , Mặc Thiếu Thiên vẫn chưa một lần trở về nhà .
Gần đây cô cũng nhận được tin tức, Tử Lam bị kẻ xấu bắt đi .
Theo cô nghĩ , người đáng nghi ngờ nhất chính là Trọng Nhược Tình.
Chuyện này , cô dám chắc cùng Trọng Nhược Tình không khỏi có liên quan với nhau.
Hôm nay , chính là ngày Mặc Lưu Ly hẹn Mặc Thiếu Thiên , hai anh em cùng nhau trò chuyện.
Thời điểm Mặc Thiếu Thiên còn chưa tới , bổng nhiên xuất hiện một nam nhân , anh ta nhanh chóng tiếp cận Mặc Lưu Ly .
“ Tiểu thư, sao chỉ có một mình cô vậy ?” Nam nhân có một bộ dáng ưa nhìn , giống như tiêu bạch kiểm.
Ánh mắt Mặc Lưu Ly nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, cái gì cô cũng đều không nói , không chịu hé răng trả lời cậu ta dù chỉ một tiếng .
Nam nhân đó thấy cô không nói lời nào, càng thêm lớn gan tiến đến gần cô hơn , “Tiểu thư, cô chỉ có một mình , tôi cũng vậy, không bằng, hai người chúng ta kết giao với nhau đi!”
“Cút!” Mặc Lưu Ly nhìn cậu ta , nhỏ giọng nói.
Trên mặt nam nhân liền biến sắc, ngay sau đó cậu ta bổng bật cười , “Ơ, không nghĩ tới vẫn là một Tiểu Lạt Tiêu, chỉ là, tôi thích. . . . . .” Nói xong , cậu ta liền tiến tới, hướng về phía Lưu Ly động tay động chân.
Chân mày Mặc Lưu Ly không hẹn liền nhíu lại, cô thề, cậu ta quả thật có đủ can đảm mới dám đụng tới cô , hôm nay cô nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ta!
Kết quả, tay của người nam nhân kia , thật sự hướng cô đưa tới.
Trên mặt Lưu Ly hiện ra vẻ chán ghét, chân mày cô cũng không nhíu lại, biểu hiện lúc này cô đang thật sự rất tức giận.
“Dừng tay!” Lúc cô sắp bộc phát , bổng nhiên có một âm thanh từ phía sau truyền đến.
Mặc Lưu Ly cùng nam nhân kia đồng thời đều sững sờ, hai người quay đầu nhìn về phía sau.
Ngay lặp tức cô nhìn thấy người đến chính là Mặc Thiếu Thiên , anh đang đứng phía sau cô , hôm nay , toàn thân anh một bộ quần áo màu đen , nhìn vào rất đẹp măt , lộ ra khí chất vương giả trời ban .
“Anh ba !” Mặc Lưu Ly hô một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên mắt đảo qua, trực tiếp tiến lên, chế trụ tay nam nhân kia kéo ra phía sau , bắt đầu hành hung cậu ta một hồi .
“Cút!” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp ném cậu ta trên mặt đất hung hãn nói.
Nam nhân kia không ngờ mình sẽ có kết quả như thế, cậu ta bị đánh không nhẹ, do quá sợ hãi nên trực tiếp lăn.
Mặc Lưu Ly đứng im tại vị trí của mình , cô mỉm cười nhìn Mặc Thiếu Thiên, chợt nhớ đến lúc lúc nhỏ của bọn họ .
Khi đó Mặc Thiếu Thiên thường lui tới Mặc gia, anh tư không thích Mặc Thiếu Thiên, mẹ cô cũng không cho phép cô nói chuyện với anh ba , không cho chơi đùa cùng anh ba , khi đó Mặc Lưu Ly rất nghe lời mẹ nên cô làm theo , nhưng có một lần vào giờ tan giờ về , có mấy bạn học hợp lại với nhau cùng khi dễ cô , lúc ấy , chính là Mặc Thiếu Thiên dũng cảm đứng ra thay mặt giúp cô.
Cô vẫn còn nhớ rất rỏ , khi còn bé Mặc Thiếu Thiên, thân hình rất nhỏ bé , rất gầy yếu, nhưng anh lại một mình đánh vơi ba người , mặc dù thắng, nhưng bản thân anh cũng bị đánh không nhẹ.
Sau sự kiện lần đó , Mặc Lưu Ly cũng là lần đầu tiên gọi Mặc Thiếu Thiên một tiếng anh ba , mặc kệ người nào ngăn cản, đều không thành công , vừa mới bắt đầu , Mặc Thiếu Thiên không nói lời nào, nhưng dần dần về sau , anh mới chậm rãi bắt đầu nói chuyện với cô.
Lần này, Mặc Lưu Ly giống như nhìn thấy được lúc nhỏ của mình và Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn Lưu Ly, “Em làm sao vậy?”
Mặc Lưu Ly mỉm cười, “Em không sao, anh ba , anh ra tay có hơi quá tàn nhẫn!”
Mặc Thiếu Thiên bởi vì chuyện Lâm Tử Lam mất tích , trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, hiện tại anh rất muốn chết!
“Về sau không được phép một mình ra ngoài, bên ngoài bây giờ rất nguy hiểm!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Lưu Ly dặn dò .
Mặc Lưu Ly nhếch miệng lên cười, “Ân, em biết rồi!”
Liếc mắt nhìn Mặc Lưu Ly, Mặc Thiếu Thiên ngẩn người hỏi cô , “ Hôm nay em tìm anh có chuyện gì sao ?” Mặc Thiếu Thiên mở miệng hỏi .
“Thật ra thì cũng không có gì chuyện quan trọng , chỉ là , lâu rồi anh vẫn chưa có trở về nhà , biết anh hiện tại còn đang tức giận, cho nên em quyết định đi ra gặp anh!” Mặc Lưu Ly nhàn nhạt mở miệng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Lưu Ly, tất cả những người sống trong Mặc gia , người duy nhất có thể mang đến cho anh cảm giác ấm áp chính là Mặc Lưu Ly.
Anh ngoắc ngoắc khóe môi, khinh thường cười lạnh, “Cái nhà kia, không trở về cũng chả sao cả !”
Cô đã sớm nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên nhất định sẽ trả lời như vậy mà , Mặc Lưu Ly suy nghĩ một chút, mở miệng, “ Anh ba , thật xin lỗi!” Mặc Lưu Ly khẽ nói, giọng nói của cô thật sự rất êm tai.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, không ngờ Mặc Lưu Ly sẽ nói câu này, anh quay đầu sang , nhìn Mặc Lưu Ly, gương mặt yêu nghiệt của anh mang theo một tia mị hoặc, “Ngu ngốc , tại sao lại nói xin lỗi với anh ?”
“Qua nhiều năm như vậy, nếu như không phải là do mẹ , ba cũng sẽ không đối xử với anh như vậy!” Mặc Lưu Ly nói, trong chuyện này, nhưng thật ra là bọn họ nợ Mặc Thiếu Thiên rất nhiều .
Chuyện năm đó, vốn chính là một cái hiểu lầm, nhưng cô không ngờ , mẹ lại đem trách nhiệm đổ hết lên trên người Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên ngoắc ngoắc khóe môi, nhìn như khinh thường, khóe miệng lại tràn ra một chút cay đắng khó có thể phát hiện , “ Chuyện này cùng em vĩnh viễn đều không liên quan!” Cho nên cũng không cần cô nói tiếng xin lỗi.
Mặc Thiếu Thiên công tư phân minh, nặng nhẹ rõ ràng .
Cung Ái Lâm đối xử với anh ra sao , anh đều nhớ, đồng thời không liên quan gì đến Mặc Lưu Ly .
Trước kia, có lẽ anh đã từng căm hận qua, nhưng sau khi chuyện kia xảy ra , Mặc Thiếu Thiên không còn phòng bị đối với Mặc Lưu Ly.
“Mặc kệ như thế nào, em đều vẫn mãi là em gái của anh chứ? !” Mặc Lưu Ly cười hỏi.
Mặc Thiếu Thiên mỉm cười gật đầu , nhìn Mặc Lưu Ly, “Dĩ nhiên!”
Mặc Lưu Ly cũng cười một tiếng, cô chỉ cần như thế là tốt lắm rồi .
Khúc mắc giữa Mặc Thiếu Thiên cùng gia đình nhà họ Mặc không phải ngày một hay ngày hai , cũng không thể giải quyết trong thời gian ngắn được , cho nên cô cũng không dám miễn cưỡng.
Im lặng mấy giây, Mặc Lưu Ly nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, “Anh ba , gần đây có phải anh gặp phải chuyện gì rắc rối hay không ?”
Mặc Thiếu Thiên giật mình , cười nói, “Không có!”
“Em nghe ba nói, gần đây anh cũng có đến công ty làm việc !” Mặc Lưu Ly nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
“ Ông ta đương nhiên muốn tìm người nhìn anh chằm chằm rồi, sợ anh sẽ không đem vị trí Tổng giám đốc trả lại cho ông ấy sao!” Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng nói.
Mặc Lưu Ly ngẩn người, cố gắng gượng cười , “Nếu như có gì cần em giúp một tay thì anh cứ nói, nếu em có thể giúp nhất định sẽ hết lòng tương trợ !” Mặc Lưu Ly mở miệng. Biết rõ hiện giờ Mặc Thiếu Thiên có chuyện nhưng không chịu nói cho cô biết, nhưng cô vẫn giử im lặng không muốn nói ra.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu , cười trấn an cô “Ân, anh không có chuyện gì , em đừng lo lắng!”
Chuyện này , anh không muốn nói cho Mặc Lưu Ly biết , chuyện này vốn không có bất kỳ quan hệ nào với cô , anh cũng không muốn làm cho cô thêm lo lắng.
Mặc dù bọn họ không phải anh em cùng chung một mẹ , nhưng đã trãi qua nhiều năm như vậy, xác thực Mặc Lưu Ly vẫn xem anh như là anh em ruột thịt, Mặc Thiếu Thiên đối với cô cũng thế, anh luôn coi cô giống như anh em ruột thịt , nhưng chuyện này, Mặc Thiếu Thiên cũng không muốn cho cô biết.
Ngay vào lúc này, bổng nhiên điện thoại trong tay Mặc Thiếu Thiên lại vang lên.
Nhìn vào mã số gọi đến thì Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày, nhận. “ Tôi nghe. . . . . .”
Ngay khi nghe được lời nói từ bên đầu dây bên kia thì sắc mặt Mặc Thiếu Thiên càng ngày càng trầm xuống , chân mày anh càng nhíu thật chặt.
“Tốt!” Mặc Thiếu Thiên đáp một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó quay sang nhìn Mặc Lưu Ly, bằng sắc mặt hết sức nặng nề, “Lưu Ly, anh có chút chuyện, cần phải đi rồi !”
“Được, anh có chuyện gì thì đi giải quyết trước đi!” Mặc Lưu Ly hết quan tâm anh.
“Vậy còn em ? Anh cho tài xế đưa em trở về nhé !”
“Không cần, lúc nãy là tự em lái xe tới đây !”
“Nhưng. . . . . .”
“Yên tâm đi, em không sao !” Mặc Lưu Ly tặng cho Mặc Thiếu Thiên một nụ cười thật tươi , để anh yên tâm về cô.
“Vậy thì tốt, em nhớ về sớm một chút, đừng ở bên ngoài quá lâu !” Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái.
Trải qua chuyện mới vừa rồi , anh phát hiện ở chỗ này , sẽ không có người nào dám trêu chọc Mặc Lưu Ly rồi, nghĩ đến điều này, Mặc Thiếu Thiên mới yên tâm xoay người rời đi.
Mà Mực Lưu Ly vẫn tiếp tục đứng trong quán cà phê, nhìn theo bóng lưng Mặc Thiếu Thiên dần biến mất , như có điều suy nghĩ.
Thật ra , tin tức về Lâm Tử Lam gặp chuyện không may , cô đã nghe được một chút tiếng gió
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Lúc Mặc Lưu Ly từ bên ngoài trở về thì sắc trời đã tối, thời điểm cô trở lại căn phòng của mình , cô chợt nghe một hồi âm thanh gọi điện thoại vang lên.
Mặc Lưu Ly nhíu nhíu mày, đi tới.
Trong phòng, truyền ra âm thanh của Cung Ái Lâm .
Giọng bà tức giận đến suy nhược “Giết không được , thì một phân tiền cũng đừng nghĩ sẽ nhận được!” Nói xong, phịch một tiếng ném điện thoại trên sàn nhà.
Mặc Lưu Ly đứng chôn chân ngoài cửa, khẽ nhíu mày, nghe được mẹ rất tức giận, nhưng mẹ cô muốn giết người nào? Thính giác cô rất nhạy bén , tuyệt đối sẽ không nghe lầm, mẹ cô đang làm chuyện mờ ám gì? Người duy nhất có thể để cho mẹ căm hận chính là Mặc Thiếu Thiên, không, kể cả sau khi biết anh ba có đứa bé , tính tình mẹ thường xuyên thay đổi , trở nên rất dễ dàng kích động!
Chẳng lẽ là. . . . . .
Mặc Lưu Ly còn muốn nghe tường tận , nhưng cô nghe được tiếng bước chân bên trong phòng từ từ tiến đến gần cô , Mặc Lưu Ly không dám dừng lại tiếp tục nghe lén nữa , cô nhanh chân trở về phòng mình .
Trọng Nhược Tình nhìn thấy Lục Tử Thịnh thoáng chút do dự trong ánh mắt , cô ngay lặp tức tiếp tục mở miệng, “ Nếu anh không thể chiếm được tâm của Lâm Tử Lam , vậy thì chiếm lấy thân thể của cô ta cũng xem như là một chuyện tốt đối với anh. . . . . .”
Lục Tử Thịnh sững sờ, chăm chú nhìn Trọng Nhược Tình, ánh mắt anh tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.
“Đối với tất cả nữ nhân, nếu như muốn có được tâm của cô ta , trước tiên phải chiếm lấy thân thể của cô ta , Lâm Tử Lam cũng đồng thời là một nữ nhân, đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. . . . . .” Trọng Nhược Tình chậm rãi nói.
Lục Tử Thịnh nhìn Trọng Nhược Tình , anh biết , quả thật Lâm Tử Lam không thuộc dạng nữ nhân như thế .
Thà rằng cô cả đời sống cô đơn , cũng sẽ không bao giờ chấp nhận việc như thế xảy ra .
Lục Tử Thịnh nhếch miệng , “ Trọng Nhược Tình, cô rốt cuộc đem Tử Lam giấu ở đâu ?”
“ Anh yên tâm, tôi sẽ không đối xử tệ với cô ta đâu , tôi đã nói rồi , chỉ cần ba tôi được thả ra, ngay lập tức tôi sẽ giao Lâm Tử Lam cho anh, mặc kệ anh muốn anh hùng cứu mỹ nhân cũng tốt, chiếm lấy thân thể của cô ta cũng tốt, tất cả đều tùy theo ý anh xử lý !”
“ Cô chắc chắn chứ?” Lục Tử Thịnh hỏi.
“ Con người tôi nói được nhất định sẽ làm được, chỉ là , sau này , tôi và anh không ai nợ ai !”
“Được, nhưng nếu như Lâm Tử Lam thật sự có gì sơ xuất , cô tin không , ba cô tôi có thể cứu được ra ngoài được , cũng sẽ có khả năng đem ông ta đưa ngược vào trong đó lại !” Lục Tử Thịnh nhìn Trọng Nhược Tình , từng chữ từng chữ nói, giọng anh rất hung dữ.
Trọng Nhược Tình nhìn Lục Tử Thịnh, cô thật sự không ngờ , anh ta đối với Lâm Tử Lam rất thâm tình . “Anh yên tâm, đến lúc đó nhất định chính tôi sẽ đem cô ta giao đến tận tay anh, tôi bảo đảm , cô ta ngay cả một sợi tóc cũng không bị tổn hao !”
Lục Tử Thịnh hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi .
Trọng Nhược Tình đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Lục Tử Thịnh , con ngươi cô càng thêm âm u.
Lâm Tử Lam , tiện nhân này cả đời cô nhất định sẽ không được sống yên ổn !
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Mặc Lưu Ly cũng không ngờ tới , mọi chuyện lại có thể phát triển thành cái bộ dáng này.
Ở nhà , cô luôn sắm vai một cô gái lúc nào cũng ngoan ngoãn, nghe theo lời gia đình khuyên bảo cô tích cực chăm chỉ học tập , thành tích không ngừng tăng lên , sau khi thi xong đại học , cuối cùng cô lựa chọn một mình ra nước ngoài du học.
Tuy rằng cô là một đứa con gái rất nghe lời ba mẹ , nhưng cô lại rất có chủ kiến riêng của mình , từ nhỏ đến lớn, cô rất ít khi khiến người của Mặc gia lo lắng cho cô.
Mặc dù Cung Ái Lâm rất bất mãn đối với chuyện Mặc Lưu Ly vẫn một mực gọi Mặc Thiếu Thiên là anh ba , nhưng bà lại không cách nào ngăn cản được cô , Mặc Lưu Ly rất chủ kiến riêng của mình.
Từ ngày hôm đó tới nay , Mặc Thiếu Thiên vẫn chưa một lần trở về nhà .
Gần đây cô cũng nhận được tin tức, Tử Lam bị kẻ xấu bắt đi .
Theo cô nghĩ , người đáng nghi ngờ nhất chính là Trọng Nhược Tình.
Chuyện này , cô dám chắc cùng Trọng Nhược Tình không khỏi có liên quan với nhau.
Hôm nay , chính là ngày Mặc Lưu Ly hẹn Mặc Thiếu Thiên , hai anh em cùng nhau trò chuyện.
Thời điểm Mặc Thiếu Thiên còn chưa tới , bổng nhiên xuất hiện một nam nhân , anh ta nhanh chóng tiếp cận Mặc Lưu Ly .
“ Tiểu thư, sao chỉ có một mình cô vậy ?” Nam nhân có một bộ dáng ưa nhìn , giống như tiêu bạch kiểm.
Ánh mắt Mặc Lưu Ly nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, cái gì cô cũng đều không nói , không chịu hé răng trả lời cậu ta dù chỉ một tiếng .
Nam nhân đó thấy cô không nói lời nào, càng thêm lớn gan tiến đến gần cô hơn , “Tiểu thư, cô chỉ có một mình , tôi cũng vậy, không bằng, hai người chúng ta kết giao với nhau đi!”
“Cút!” Mặc Lưu Ly nhìn cậu ta , nhỏ giọng nói.
Trên mặt nam nhân liền biến sắc, ngay sau đó cậu ta bổng bật cười , “Ơ, không nghĩ tới vẫn là một Tiểu Lạt Tiêu, chỉ là, tôi thích. . . . . .” Nói xong , cậu ta liền tiến tới, hướng về phía Lưu Ly động tay động chân.
Chân mày Mặc Lưu Ly không hẹn liền nhíu lại, cô thề, cậu ta quả thật có đủ can đảm mới dám đụng tới cô , hôm nay cô nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ta!
Kết quả, tay của người nam nhân kia , thật sự hướng cô đưa tới.
Trên mặt Lưu Ly hiện ra vẻ chán ghét, chân mày cô cũng không nhíu lại, biểu hiện lúc này cô đang thật sự rất tức giận.
“Dừng tay!” Lúc cô sắp bộc phát , bổng nhiên có một âm thanh từ phía sau truyền đến.
Mặc Lưu Ly cùng nam nhân kia đồng thời đều sững sờ, hai người quay đầu nhìn về phía sau.
Ngay lặp tức cô nhìn thấy người đến chính là Mặc Thiếu Thiên , anh đang đứng phía sau cô , hôm nay , toàn thân anh một bộ quần áo màu đen , nhìn vào rất đẹp măt , lộ ra khí chất vương giả trời ban .
“Anh ba !” Mặc Lưu Ly hô một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên mắt đảo qua, trực tiếp tiến lên, chế trụ tay nam nhân kia kéo ra phía sau , bắt đầu hành hung cậu ta một hồi .
“Cút!” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp ném cậu ta trên mặt đất hung hãn nói.
Nam nhân kia không ngờ mình sẽ có kết quả như thế, cậu ta bị đánh không nhẹ, do quá sợ hãi nên trực tiếp lăn.
Mặc Lưu Ly đứng im tại vị trí của mình , cô mỉm cười nhìn Mặc Thiếu Thiên, chợt nhớ đến lúc lúc nhỏ của bọn họ .
Khi đó Mặc Thiếu Thiên thường lui tới Mặc gia, anh tư không thích Mặc Thiếu Thiên, mẹ cô cũng không cho phép cô nói chuyện với anh ba , không cho chơi đùa cùng anh ba , khi đó Mặc Lưu Ly rất nghe lời mẹ nên cô làm theo , nhưng có một lần vào giờ tan giờ về , có mấy bạn học hợp lại với nhau cùng khi dễ cô , lúc ấy , chính là Mặc Thiếu Thiên dũng cảm đứng ra thay mặt giúp cô.
Cô vẫn còn nhớ rất rỏ , khi còn bé Mặc Thiếu Thiên, thân hình rất nhỏ bé , rất gầy yếu, nhưng anh lại một mình đánh vơi ba người , mặc dù thắng, nhưng bản thân anh cũng bị đánh không nhẹ.
Sau sự kiện lần đó , Mặc Lưu Ly cũng là lần đầu tiên gọi Mặc Thiếu Thiên một tiếng anh ba , mặc kệ người nào ngăn cản, đều không thành công , vừa mới bắt đầu , Mặc Thiếu Thiên không nói lời nào, nhưng dần dần về sau , anh mới chậm rãi bắt đầu nói chuyện với cô.
Lần này, Mặc Lưu Ly giống như nhìn thấy được lúc nhỏ của mình và Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn Lưu Ly, “Em làm sao vậy?”
Mặc Lưu Ly mỉm cười, “Em không sao, anh ba , anh ra tay có hơi quá tàn nhẫn!”
Mặc Thiếu Thiên bởi vì chuyện Lâm Tử Lam mất tích , trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, hiện tại anh rất muốn chết!
“Về sau không được phép một mình ra ngoài, bên ngoài bây giờ rất nguy hiểm!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Lưu Ly dặn dò .
Mặc Lưu Ly nhếch miệng lên cười, “Ân, em biết rồi!”
Liếc mắt nhìn Mặc Lưu Ly, Mặc Thiếu Thiên ngẩn người hỏi cô , “ Hôm nay em tìm anh có chuyện gì sao ?” Mặc Thiếu Thiên mở miệng hỏi .
“Thật ra thì cũng không có gì chuyện quan trọng , chỉ là , lâu rồi anh vẫn chưa có trở về nhà , biết anh hiện tại còn đang tức giận, cho nên em quyết định đi ra gặp anh!” Mặc Lưu Ly nhàn nhạt mở miệng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Lưu Ly, tất cả những người sống trong Mặc gia , người duy nhất có thể mang đến cho anh cảm giác ấm áp chính là Mặc Lưu Ly.
Anh ngoắc ngoắc khóe môi, khinh thường cười lạnh, “Cái nhà kia, không trở về cũng chả sao cả !”
Cô đã sớm nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên nhất định sẽ trả lời như vậy mà , Mặc Lưu Ly suy nghĩ một chút, mở miệng, “ Anh ba , thật xin lỗi!” Mặc Lưu Ly khẽ nói, giọng nói của cô thật sự rất êm tai.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, không ngờ Mặc Lưu Ly sẽ nói câu này, anh quay đầu sang , nhìn Mặc Lưu Ly, gương mặt yêu nghiệt của anh mang theo một tia mị hoặc, “Ngu ngốc , tại sao lại nói xin lỗi với anh ?”
“Qua nhiều năm như vậy, nếu như không phải là do mẹ , ba cũng sẽ không đối xử với anh như vậy!” Mặc Lưu Ly nói, trong chuyện này, nhưng thật ra là bọn họ nợ Mặc Thiếu Thiên rất nhiều .
Chuyện năm đó, vốn chính là một cái hiểu lầm, nhưng cô không ngờ , mẹ lại đem trách nhiệm đổ hết lên trên người Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên ngoắc ngoắc khóe môi, nhìn như khinh thường, khóe miệng lại tràn ra một chút cay đắng khó có thể phát hiện , “ Chuyện này cùng em vĩnh viễn đều không liên quan!” Cho nên cũng không cần cô nói tiếng xin lỗi.
Mặc Thiếu Thiên công tư phân minh, nặng nhẹ rõ ràng .
Cung Ái Lâm đối xử với anh ra sao , anh đều nhớ, đồng thời không liên quan gì đến Mặc Lưu Ly .
Trước kia, có lẽ anh đã từng căm hận qua, nhưng sau khi chuyện kia xảy ra , Mặc Thiếu Thiên không còn phòng bị đối với Mặc Lưu Ly.
“Mặc kệ như thế nào, em đều vẫn mãi là em gái của anh chứ? !” Mặc Lưu Ly cười hỏi.
Mặc Thiếu Thiên mỉm cười gật đầu , nhìn Mặc Lưu Ly, “Dĩ nhiên!”
Mặc Lưu Ly cũng cười một tiếng, cô chỉ cần như thế là tốt lắm rồi .
Khúc mắc giữa Mặc Thiếu Thiên cùng gia đình nhà họ Mặc không phải ngày một hay ngày hai , cũng không thể giải quyết trong thời gian ngắn được , cho nên cô cũng không dám miễn cưỡng.
Im lặng mấy giây, Mặc Lưu Ly nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, “Anh ba , gần đây có phải anh gặp phải chuyện gì rắc rối hay không ?”
Mặc Thiếu Thiên giật mình , cười nói, “Không có!”
“Em nghe ba nói, gần đây anh cũng có đến công ty làm việc !” Mặc Lưu Ly nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
“ Ông ta đương nhiên muốn tìm người nhìn anh chằm chằm rồi, sợ anh sẽ không đem vị trí Tổng giám đốc trả lại cho ông ấy sao!” Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng nói.
Mặc Lưu Ly ngẩn người, cố gắng gượng cười , “Nếu như có gì cần em giúp một tay thì anh cứ nói, nếu em có thể giúp nhất định sẽ hết lòng tương trợ !” Mặc Lưu Ly mở miệng. Biết rõ hiện giờ Mặc Thiếu Thiên có chuyện nhưng không chịu nói cho cô biết, nhưng cô vẫn giử im lặng không muốn nói ra.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu , cười trấn an cô “Ân, anh không có chuyện gì , em đừng lo lắng!”
Chuyện này , anh không muốn nói cho Mặc Lưu Ly biết , chuyện này vốn không có bất kỳ quan hệ nào với cô , anh cũng không muốn làm cho cô thêm lo lắng.
Mặc dù bọn họ không phải anh em cùng chung một mẹ , nhưng đã trãi qua nhiều năm như vậy, xác thực Mặc Lưu Ly vẫn xem anh như là anh em ruột thịt, Mặc Thiếu Thiên đối với cô cũng thế, anh luôn coi cô giống như anh em ruột thịt , nhưng chuyện này, Mặc Thiếu Thiên cũng không muốn cho cô biết.
Ngay vào lúc này, bổng nhiên điện thoại trong tay Mặc Thiếu Thiên lại vang lên.
Nhìn vào mã số gọi đến thì Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày, nhận. “ Tôi nghe. . . . . .”
Ngay khi nghe được lời nói từ bên đầu dây bên kia thì sắc mặt Mặc Thiếu Thiên càng ngày càng trầm xuống , chân mày anh càng nhíu thật chặt.
“Tốt!” Mặc Thiếu Thiên đáp một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó quay sang nhìn Mặc Lưu Ly, bằng sắc mặt hết sức nặng nề, “Lưu Ly, anh có chút chuyện, cần phải đi rồi !”
“Được, anh có chuyện gì thì đi giải quyết trước đi!” Mặc Lưu Ly hết quan tâm anh.
“Vậy còn em ? Anh cho tài xế đưa em trở về nhé !”
“Không cần, lúc nãy là tự em lái xe tới đây !”
“Nhưng. . . . . .”
“Yên tâm đi, em không sao !” Mặc Lưu Ly tặng cho Mặc Thiếu Thiên một nụ cười thật tươi , để anh yên tâm về cô.
“Vậy thì tốt, em nhớ về sớm một chút, đừng ở bên ngoài quá lâu !” Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái.
Trải qua chuyện mới vừa rồi , anh phát hiện ở chỗ này , sẽ không có người nào dám trêu chọc Mặc Lưu Ly rồi, nghĩ đến điều này, Mặc Thiếu Thiên mới yên tâm xoay người rời đi.
Mà Mực Lưu Ly vẫn tiếp tục đứng trong quán cà phê, nhìn theo bóng lưng Mặc Thiếu Thiên dần biến mất , như có điều suy nghĩ.
Thật ra , tin tức về Lâm Tử Lam gặp chuyện không may , cô đã nghe được một chút tiếng gió
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Lúc Mặc Lưu Ly từ bên ngoài trở về thì sắc trời đã tối, thời điểm cô trở lại căn phòng của mình , cô chợt nghe một hồi âm thanh gọi điện thoại vang lên.
Mặc Lưu Ly nhíu nhíu mày, đi tới.
Trong phòng, truyền ra âm thanh của Cung Ái Lâm .
Giọng bà tức giận đến suy nhược “Giết không được , thì một phân tiền cũng đừng nghĩ sẽ nhận được!” Nói xong, phịch một tiếng ném điện thoại trên sàn nhà.
Mặc Lưu Ly đứng chôn chân ngoài cửa, khẽ nhíu mày, nghe được mẹ rất tức giận, nhưng mẹ cô muốn giết người nào? Thính giác cô rất nhạy bén , tuyệt đối sẽ không nghe lầm, mẹ cô đang làm chuyện mờ ám gì? Người duy nhất có thể để cho mẹ căm hận chính là Mặc Thiếu Thiên, không, kể cả sau khi biết anh ba có đứa bé , tính tình mẹ thường xuyên thay đổi , trở nên rất dễ dàng kích động!
Chẳng lẽ là. . . . . .
Mặc Lưu Ly còn muốn nghe tường tận , nhưng cô nghe được tiếng bước chân bên trong phòng từ từ tiến đến gần cô , Mặc Lưu Ly không dám dừng lại tiếp tục nghe lén nữa , cô nhanh chân trở về phòng mình .
/611
|