Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 180: Dụng tâm của Tiêu Dật!!!!
/611
|
Edit: Thanh Dâng
Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên, cũng không nói gì, đi theo Tiêu Dật lên xe.
Mặc Thiếu Thiên đứng tại chỗ, nhìn bọn họ, trong lòng cảm giác nói không ra lời.
Đôi tay nắm thật chặt.
Lúc này, Diệp An Nhiên bước tới, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Thiếu Thiên, sao vậy?”
Mặc Thiếu Thiên lúc này nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Diệp An Nhiên, “An Nhiên, anh bỗng nhớ ra mình còn có chút việc, không đưa em về được!”
Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, chỉ có thể gật đầu một cái.
Mặc Thiếu Thiên xoay người, lái xe, vội vã rời đi.
Hiện tại, Mặc Thiếu Thiên rất muốn biết, rốt cuộc bọn họ có quan hệ như thế nào!
Diệp An Nhiên đứng tại chỗ, nhìn xe Mặc Thiếu Thiên rời đi, trong lòng cũng có cảm giác nói không ra lời.
. . . . . . . . . . . . . .
Trong xe, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Tiêu Dật.
“Tiểu Lam? Lúc nào thì em có cái tên gọi này thế?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật nhíu mày hỏi.
Tiêu Dật tà mị cười một tiếng, “Tình huống lúc đó rất cần, tạm thời cứ gọi như vậy, cũng không tệ lắm phải không?” . . . . . .
“Là tên của em, em có thể bảo nó khó nghe sao?”
“Tiểu Lam, ừ, cũng không tệ lắm, về sau cứ gọi như vậy!” Tiêu Dật nói.
“Đừng, những lúc bình thường đừng có gọi!”
Tiêu Dật cười một tiếng, không có nói gì.
“Đúng rồi, anh đến đây khi nào?” Lâm Tử Lam hỏi, sau đó liếc mắt nhìn bốn phía, “Làm sao chỉ có mỗi anh thôi?”
Lúc nào cũng vậy, Tiêu Dật đi tới chỗ nào, thì bên cạnh cũng có rất nhiều người đi theo, hôm nay làm sao lại chỉ có mình Tiêu Dật.
Tiêu Dật ngây cả người, “Gặp em, anh chỉ nghĩ là một mình anh đã đủ!” Tiêu Dật nói, cũng không có trả lời câu hỏi của Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam biết Tiêu Dật có một số việc không muốn nói cho cô biết, cô cũng không muốn hỏi.
Nếu như bây giờ cô nói hết mọi chuyện, thân phận của Hi Hi cũng sẽ bị lộ, cho nên cô cũng không hỏi nhiều. Chỉ là nhìn Tiêu Dật.
Tiêu Dật phát hiện Lâm Tử Lam có điều gì đó không đúng, nhếch môi cười, “Sao vậy? Cứ như vậy mà nghĩ tới anh? Cứ nhìn chằm chằm vào anh à?”
“Đúng a!” Lâm Tử Lam đáp một tiếng, cảm giác khi ở bên Tiêu Dật, tựa như là người một nhà, mặc dù Tiêu Dật gạt cô rất nhiều chuyện, nhưng mà Tiêu Dật lại cho cô cảm giác, cô sẽ không bị tổn thương.
Hơn nữa, Tiêu Dật không muốn nói cho cô biết, lại vì muốn bảo vệ cô.
Lâm Tử Lam không ngốc, có một số việc, cô không nói rõ, không có nghĩa là cô không biết.
“Lần này anh định ở đây bao lâu?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật hỏi.
Tiêu Dật sững sờ, sau đó nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, “Vậy phải xem em muốn cho anh ở lại bao lâu!”
“Chẳng lẽ anh không có việc nào khác sao?”
“Có, nhưng không quan trọng bằng em!” . . . . . .
“Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên là cha của Hi Hi?” Tiêu Dật chợt mở miệng hỏi.
Lâm Tử Lam sửng sốt.
Không ngờ Tiêu Dật sẽ hỏi như vậy, nhưng cô không muốn gạt Tiêu Dật, bởi vì gương mặt có nét giống nhau đến vậy, nghĩ tới việc muốn lừa gạt cũng không lừa gạt được, chẳng bằng thẳng thắn thừa nhận.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Đúng!”
“Em thích anh ta?” Tiêu Dật hỏi.
“Chuyện giữa em và anh ta, chính là chuyện hiểu lầm xảy ra vào bảy năm trước!” Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam cũng không có trả lời thẳng câu hỏi của Tiêu Dật, nhưng Tiêu Dật suy nghĩ một chút, nhếch môi, “Mặc kệ như thế nào, em cùng Hi Hi, đều là những người anh yêu thương nhất!”
Chuyện lúc trước, nếu là hiểu lầm, như vậy không cần tiếp tục nữa.
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, cười cười.
Mặc dù nghe Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên có quan hệ với nhau, nhưng là cô tin tưởng Tiêu Dật là một người rất ngay thẳng, là người chứng kiến Hi Hi lớn lên, sẽ không có chuyện gì.
Vậy mà lại nghe được lời nói của Tiêu Dật, Lâm Tử Lam càng thêm tin tưởng.
“Tử Lam, em có nghĩ qua lúc nào thì về Mỹ không?” Tiêu Dật nhìn cô hỏi.
Lâm Tử Lam lắc đầu một cái, “Em không biết, ít nhất hiện tại không có dự định đó!”
Trước kia vì sợ Mặc Thiếu Thiên biết chuyện của Hi Hi, nên cô cũng định quay về Mỹ, hiện tại anh ta cũng đã biết, cô cũng không còn gì để che giấu, nơi này, là nơi cô sinh ra và lớn lên, cô rất thích ở đây.
Cho nên về chuyện quay lại nước Mỹ, cô tạm thời không muốn.
Tiêu Dật nghe được câu trả lời của cô, cũng không muốn bức bách cô bất cứ chuyện gì, gật đầu một cái, không hỏi gì nữa.
Xe ở trên đường lướt nhanh, mới đó đã tới nhà Lâm Tử Lam.
Hai người xuống xe, cùng đi lên lầu.
Hi Hi mở cửa, “Mẹ, mẹ đã về?” Hi Hi cười hỏi.
Ngay khi Hi Hi thấy người đứng ở phía sau mới sửng sốt một chút, “Chú Tiêu Dật?”
Tiêu Dật cười một tiếng, nhìn Hi Hi, “Bảo bối!”
Vì vậy, hai người cùng vào nhà.
Hi Hi biết Tiêu Dật tới A Thị, nhưng không ngờ sẽ cùng mẹ cùng nhau tan sở trở về.
Cha biết không? Hi Hi nghĩ.
“Chú Tiêu Dật, chú tới khi nào?” Hi Hi cười hỏi.
“Ừ, sáng hôm nay!” Tiêu Dật nói.
Theo bản năng, Tiêu Dật che giấu thời điểm mình tới A Thị.
Hi Hi cũng gật đầu một cái, không có hỏi nhiều.
Lâm Tử Lam nghe bọn họ nói chuyện, cũng không chen vào.
Hi Hi là một đứa bé thông minh, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, Hi Hi đều biết.
Lâm Tử Lam trở về phòng thay quần áo.
Còn Tiêu Dật kéo Hi Hi qua, “Lại cao hơn rồi!”
“Dĩ nhiên!” Hi Hi nhướng mày nói, “Bảo bối đang lấy tốc độ phát triển như bay mà!”
Tiêu Dật cười một tiếng, “Cũng lộn xộn không ít!” . . . . . . . . . . . .
“Chú Tiêu Dật, chú có thể không trêu cháu sao?”
Tiêu Dật cười một tiếng, nhìn Hi Hi, gương mặt của đứa bé này rất giống với Mặc Thiếu Thiên.
Nếu như Hi Hi không phải là con của Mặc Thiếu Thiên, như vậy Tiêu Dật sẽ thích đứa bé này nhiều hơn!
Lúc này, Lâm Tử Lam thay xong quần áo, đi ra phòng khách.
Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “Mẹ, mẹ không có gọi nói với con rằng chú Tiêu Dật tới đây!”
“Tin tưởng mẹ, mẹ cũng vừa mới biết!”
Nói xong, Lâm Tử Lam liền đi tới nhà bếp.
Hi Hi cũng đi vào theo, nhìn Tiêu Dật ngồi ở trong phòng khách, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “Mẹ, mẹ không nói với chú ấy thân phận của con chứ?”
“Mẹ con ngốc sao?”
“Vậy thì tốt!” Hi Hi lúc này mới yên tâm gật đầu một cái, nếu như chú Tiêu Dật biết thân phận của mình, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa!
“Đúng rồi, cha biết chú Tiêu Dật tới đây sao?”
Lâm Tử Lam vừa uống nước, vừa gật đầu, “Biết!”
“Làm sao biết?”
“Vừa đúng lúc gặp mặt, nên biết!” . . . . . .
Đây cũng quá ‘cẩu huyết’ đi!
Chắc hiện tại, cha nhất định đang vì mối quan hệ giữa mẹ và chú Tiêu Dật mà buồn bực, điên cuồng đi điều tra!
“Vậy chú Tiêu Dật đã biết cha Mặc Thiếu Thiên là cha con??” Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam gật đầu, “Biết!”
“Vâng!” Hi Hi gật đầu, nếu chú Tiêu Dật biết, Hi Hi cũng không cần cố ý che giấu.
Dù sao, chú Tiêu Dật cũng là người chứng kiến mình lớn lên, coi như không có tình cảm sâu đậm, nhưng là cũng có tình cảm, hơn nữa, chú Tiêu Dật rất thương yêu mình, Hi Hi không phải là người vô tình vô nghĩa a.
Lúc này, Hi Hi quay lại phòng khách.
“Chú Tiêu Dật, chú muốn ăn cái gì, hôm nay bảo bối làm cho chú ăn!” Hi Hi cười hỏi.
Tiêu Dật ngồi trong phòng khách, nghe Hi Hi nói, suy nghĩ một chút, “Làm những món mẹ con thích ăn là được!”
Hi Hi cười một tiếng, “Dạ, được!”
Vì vậy, Hi Hi lại đi vào nhà bếp nấu cơm.
Lâm Tử Lam bưng một ly cà phê từ phòng bếp đi ra, để trước mặt Tiêu Dật.
“Em thích nhất là cà phê Lat¬te!”
Nghe thế, Tiêu Dật bưng lên nếm thử một miếng.
Mà bên trong nhà bếp.
Hi Hi nhìn mẹ cùng chú Tiêu Dật ở chung một chỗ, trong lòng cực kỳ cảm khái a.
Chú Tiêu Dật săn sóc dịu dàng như vậy, nhưng cha lại cậy mạnh mà cường thế.
Là phụ nữ, chắc chắn sẽ thích dịu dàng a!
Cha a, nếu như cha không hành động, mẹ liền bị người khác theo đuổi đi thôi!
Hi Hi thật lòng lo lắng thay cha a, bởi vì đối thủ của cha, tuyệt không phải là người bình thường a!
Bên trong nhà bếp, Hi Hi vừa nấu cơm, vừa cảm khái.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mà Mặc Thiếu Thiên bên này, đang tra về quan hệ giữa Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật, cả người Mặc Thiếu Thiên cảm giác nói không ra lời.
Không trách được lần trước, Tiêu Dật tới A Thị lần đầu, nhưng ở không tới mấy giờ liền rời đi, mà trong vòng mấy tiếng hắn ta đi nơi nào, thế nào cũng không tra được, hiện tại, Mặc Thiếu Thiên khẳng định chắc chắn là đi tới nhà Lâm Tử Lam.
Mặc dù mấy năm nay, Tiêu Dật tận tâm che giấu sự tồn tại của Lâm Tử Lam, vì chính là sợ bị người khác đuổi giết, nhưng vẫn bị Mặc Thiếu Thiên tìm được dấu vết.
Trong tay Mặc Thiếu Thiên hiện là tấm hình Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật, còn có Hi Hi, nhìn tấm hình, khi đó, không sai biệt lắm Hi Hi mới có bốn tuổi.
Nhưng nhìn tấm hình này, Mặc Thiếu Thiên hình như cũng có thể đoán được cái gì đó.
Bảy năm trước, Lâm Tử Lam chỉ là một sinh viên đại học.
Vậy mà, bảy năm đó, Lâm Tử Lam một mực ở nước ngoài, nếu như bọn họ vào lúc này quen biết nhau, như vậy Tiêu Dật một mực vụng trộm chăm sóc cho Lâm Tử Lam?
Cho nên, cũng chăm sóc cho Hi Hi?
Vậy thì, Tiêu Dật giúp Mặc Thiếu Thiên chăm sóc con trai?
Mặc Thiếu Thiên cảm giác, chuyện càng phát hiện, càng làm cho người ta cảm thấy ‘cẩu huyết’.
Hơn nữa nhìn tấm hình trong tay, mặc dù chỉ nhìn thấy một bên của Tiêu Dật, nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng có thể nhận ra.
Nhìn bọn họ cười vui vẻ như vậy, giống như là người một nhà, Mặc Thiếu Thiên cảm giác trong lồng ngực mình như có một ngọn lửa giận đang thiêu đốt.
Bảy năm không có Mặc Thiếu Thiên ở bên, vẫn luôn là Tiêu Dật chăm sóc cho mẹ con bọn họ, nghĩ đến cái này, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy cực kỳ khó chịu!
Hơn nữa, rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ là như thế nào?
Quan hệ như thế nào, Mặc Thiếu Thiên không phải không rõ, chỉ là nhìn một tấm hình để suy đoán, loại phỏng đoán này cùng kết quả, tuyệt đối là không sai biệt lắm.
Không ngờ, Tiêu Dật vì Lâm Tử Lam, lại đem cô che giấu tốt như vậy, Mặc Thiếu Thiên điều tra Tiêu Dật bao nhiêu lần, cũng không có phát hiện Lâm Tử Lam, có thể thấy được, Tiêu Dật đã phải mất rất nhiều công sức.
Tiêu Dật. . . . . .
Nghĩ tới cái này, Mặc Thiếu Thiên cảm giác trong lòng mình đang rất đè nén!
Mặc Thiếu Thiên nhìn tấm hình đó, nhất định phải biết cho rõ!
Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên, cũng không nói gì, đi theo Tiêu Dật lên xe.
Mặc Thiếu Thiên đứng tại chỗ, nhìn bọn họ, trong lòng cảm giác nói không ra lời.
Đôi tay nắm thật chặt.
Lúc này, Diệp An Nhiên bước tới, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Thiếu Thiên, sao vậy?”
Mặc Thiếu Thiên lúc này nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Diệp An Nhiên, “An Nhiên, anh bỗng nhớ ra mình còn có chút việc, không đưa em về được!”
Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, chỉ có thể gật đầu một cái.
Mặc Thiếu Thiên xoay người, lái xe, vội vã rời đi.
Hiện tại, Mặc Thiếu Thiên rất muốn biết, rốt cuộc bọn họ có quan hệ như thế nào!
Diệp An Nhiên đứng tại chỗ, nhìn xe Mặc Thiếu Thiên rời đi, trong lòng cũng có cảm giác nói không ra lời.
. . . . . . . . . . . . . .
Trong xe, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Tiêu Dật.
“Tiểu Lam? Lúc nào thì em có cái tên gọi này thế?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật nhíu mày hỏi.
Tiêu Dật tà mị cười một tiếng, “Tình huống lúc đó rất cần, tạm thời cứ gọi như vậy, cũng không tệ lắm phải không?” . . . . . .
“Là tên của em, em có thể bảo nó khó nghe sao?”
“Tiểu Lam, ừ, cũng không tệ lắm, về sau cứ gọi như vậy!” Tiêu Dật nói.
“Đừng, những lúc bình thường đừng có gọi!”
Tiêu Dật cười một tiếng, không có nói gì.
“Đúng rồi, anh đến đây khi nào?” Lâm Tử Lam hỏi, sau đó liếc mắt nhìn bốn phía, “Làm sao chỉ có mỗi anh thôi?”
Lúc nào cũng vậy, Tiêu Dật đi tới chỗ nào, thì bên cạnh cũng có rất nhiều người đi theo, hôm nay làm sao lại chỉ có mình Tiêu Dật.
Tiêu Dật ngây cả người, “Gặp em, anh chỉ nghĩ là một mình anh đã đủ!” Tiêu Dật nói, cũng không có trả lời câu hỏi của Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam biết Tiêu Dật có một số việc không muốn nói cho cô biết, cô cũng không muốn hỏi.
Nếu như bây giờ cô nói hết mọi chuyện, thân phận của Hi Hi cũng sẽ bị lộ, cho nên cô cũng không hỏi nhiều. Chỉ là nhìn Tiêu Dật.
Tiêu Dật phát hiện Lâm Tử Lam có điều gì đó không đúng, nhếch môi cười, “Sao vậy? Cứ như vậy mà nghĩ tới anh? Cứ nhìn chằm chằm vào anh à?”
“Đúng a!” Lâm Tử Lam đáp một tiếng, cảm giác khi ở bên Tiêu Dật, tựa như là người một nhà, mặc dù Tiêu Dật gạt cô rất nhiều chuyện, nhưng mà Tiêu Dật lại cho cô cảm giác, cô sẽ không bị tổn thương.
Hơn nữa, Tiêu Dật không muốn nói cho cô biết, lại vì muốn bảo vệ cô.
Lâm Tử Lam không ngốc, có một số việc, cô không nói rõ, không có nghĩa là cô không biết.
“Lần này anh định ở đây bao lâu?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật hỏi.
Tiêu Dật sững sờ, sau đó nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, “Vậy phải xem em muốn cho anh ở lại bao lâu!”
“Chẳng lẽ anh không có việc nào khác sao?”
“Có, nhưng không quan trọng bằng em!” . . . . . .
“Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên là cha của Hi Hi?” Tiêu Dật chợt mở miệng hỏi.
Lâm Tử Lam sửng sốt.
Không ngờ Tiêu Dật sẽ hỏi như vậy, nhưng cô không muốn gạt Tiêu Dật, bởi vì gương mặt có nét giống nhau đến vậy, nghĩ tới việc muốn lừa gạt cũng không lừa gạt được, chẳng bằng thẳng thắn thừa nhận.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Đúng!”
“Em thích anh ta?” Tiêu Dật hỏi.
“Chuyện giữa em và anh ta, chính là chuyện hiểu lầm xảy ra vào bảy năm trước!” Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam cũng không có trả lời thẳng câu hỏi của Tiêu Dật, nhưng Tiêu Dật suy nghĩ một chút, nhếch môi, “Mặc kệ như thế nào, em cùng Hi Hi, đều là những người anh yêu thương nhất!”
Chuyện lúc trước, nếu là hiểu lầm, như vậy không cần tiếp tục nữa.
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, cười cười.
Mặc dù nghe Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên có quan hệ với nhau, nhưng là cô tin tưởng Tiêu Dật là một người rất ngay thẳng, là người chứng kiến Hi Hi lớn lên, sẽ không có chuyện gì.
Vậy mà lại nghe được lời nói của Tiêu Dật, Lâm Tử Lam càng thêm tin tưởng.
“Tử Lam, em có nghĩ qua lúc nào thì về Mỹ không?” Tiêu Dật nhìn cô hỏi.
Lâm Tử Lam lắc đầu một cái, “Em không biết, ít nhất hiện tại không có dự định đó!”
Trước kia vì sợ Mặc Thiếu Thiên biết chuyện của Hi Hi, nên cô cũng định quay về Mỹ, hiện tại anh ta cũng đã biết, cô cũng không còn gì để che giấu, nơi này, là nơi cô sinh ra và lớn lên, cô rất thích ở đây.
Cho nên về chuyện quay lại nước Mỹ, cô tạm thời không muốn.
Tiêu Dật nghe được câu trả lời của cô, cũng không muốn bức bách cô bất cứ chuyện gì, gật đầu một cái, không hỏi gì nữa.
Xe ở trên đường lướt nhanh, mới đó đã tới nhà Lâm Tử Lam.
Hai người xuống xe, cùng đi lên lầu.
Hi Hi mở cửa, “Mẹ, mẹ đã về?” Hi Hi cười hỏi.
Ngay khi Hi Hi thấy người đứng ở phía sau mới sửng sốt một chút, “Chú Tiêu Dật?”
Tiêu Dật cười một tiếng, nhìn Hi Hi, “Bảo bối!”
Vì vậy, hai người cùng vào nhà.
Hi Hi biết Tiêu Dật tới A Thị, nhưng không ngờ sẽ cùng mẹ cùng nhau tan sở trở về.
Cha biết không? Hi Hi nghĩ.
“Chú Tiêu Dật, chú tới khi nào?” Hi Hi cười hỏi.
“Ừ, sáng hôm nay!” Tiêu Dật nói.
Theo bản năng, Tiêu Dật che giấu thời điểm mình tới A Thị.
Hi Hi cũng gật đầu một cái, không có hỏi nhiều.
Lâm Tử Lam nghe bọn họ nói chuyện, cũng không chen vào.
Hi Hi là một đứa bé thông minh, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, Hi Hi đều biết.
Lâm Tử Lam trở về phòng thay quần áo.
Còn Tiêu Dật kéo Hi Hi qua, “Lại cao hơn rồi!”
“Dĩ nhiên!” Hi Hi nhướng mày nói, “Bảo bối đang lấy tốc độ phát triển như bay mà!”
Tiêu Dật cười một tiếng, “Cũng lộn xộn không ít!” . . . . . . . . . . . .
“Chú Tiêu Dật, chú có thể không trêu cháu sao?”
Tiêu Dật cười một tiếng, nhìn Hi Hi, gương mặt của đứa bé này rất giống với Mặc Thiếu Thiên.
Nếu như Hi Hi không phải là con của Mặc Thiếu Thiên, như vậy Tiêu Dật sẽ thích đứa bé này nhiều hơn!
Lúc này, Lâm Tử Lam thay xong quần áo, đi ra phòng khách.
Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “Mẹ, mẹ không có gọi nói với con rằng chú Tiêu Dật tới đây!”
“Tin tưởng mẹ, mẹ cũng vừa mới biết!”
Nói xong, Lâm Tử Lam liền đi tới nhà bếp.
Hi Hi cũng đi vào theo, nhìn Tiêu Dật ngồi ở trong phòng khách, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “Mẹ, mẹ không nói với chú ấy thân phận của con chứ?”
“Mẹ con ngốc sao?”
“Vậy thì tốt!” Hi Hi lúc này mới yên tâm gật đầu một cái, nếu như chú Tiêu Dật biết thân phận của mình, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa!
“Đúng rồi, cha biết chú Tiêu Dật tới đây sao?”
Lâm Tử Lam vừa uống nước, vừa gật đầu, “Biết!”
“Làm sao biết?”
“Vừa đúng lúc gặp mặt, nên biết!” . . . . . .
Đây cũng quá ‘cẩu huyết’ đi!
Chắc hiện tại, cha nhất định đang vì mối quan hệ giữa mẹ và chú Tiêu Dật mà buồn bực, điên cuồng đi điều tra!
“Vậy chú Tiêu Dật đã biết cha Mặc Thiếu Thiên là cha con??” Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam gật đầu, “Biết!”
“Vâng!” Hi Hi gật đầu, nếu chú Tiêu Dật biết, Hi Hi cũng không cần cố ý che giấu.
Dù sao, chú Tiêu Dật cũng là người chứng kiến mình lớn lên, coi như không có tình cảm sâu đậm, nhưng là cũng có tình cảm, hơn nữa, chú Tiêu Dật rất thương yêu mình, Hi Hi không phải là người vô tình vô nghĩa a.
Lúc này, Hi Hi quay lại phòng khách.
“Chú Tiêu Dật, chú muốn ăn cái gì, hôm nay bảo bối làm cho chú ăn!” Hi Hi cười hỏi.
Tiêu Dật ngồi trong phòng khách, nghe Hi Hi nói, suy nghĩ một chút, “Làm những món mẹ con thích ăn là được!”
Hi Hi cười một tiếng, “Dạ, được!”
Vì vậy, Hi Hi lại đi vào nhà bếp nấu cơm.
Lâm Tử Lam bưng một ly cà phê từ phòng bếp đi ra, để trước mặt Tiêu Dật.
“Em thích nhất là cà phê Lat¬te!”
Nghe thế, Tiêu Dật bưng lên nếm thử một miếng.
Mà bên trong nhà bếp.
Hi Hi nhìn mẹ cùng chú Tiêu Dật ở chung một chỗ, trong lòng cực kỳ cảm khái a.
Chú Tiêu Dật săn sóc dịu dàng như vậy, nhưng cha lại cậy mạnh mà cường thế.
Là phụ nữ, chắc chắn sẽ thích dịu dàng a!
Cha a, nếu như cha không hành động, mẹ liền bị người khác theo đuổi đi thôi!
Hi Hi thật lòng lo lắng thay cha a, bởi vì đối thủ của cha, tuyệt không phải là người bình thường a!
Bên trong nhà bếp, Hi Hi vừa nấu cơm, vừa cảm khái.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mà Mặc Thiếu Thiên bên này, đang tra về quan hệ giữa Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật, cả người Mặc Thiếu Thiên cảm giác nói không ra lời.
Không trách được lần trước, Tiêu Dật tới A Thị lần đầu, nhưng ở không tới mấy giờ liền rời đi, mà trong vòng mấy tiếng hắn ta đi nơi nào, thế nào cũng không tra được, hiện tại, Mặc Thiếu Thiên khẳng định chắc chắn là đi tới nhà Lâm Tử Lam.
Mặc dù mấy năm nay, Tiêu Dật tận tâm che giấu sự tồn tại của Lâm Tử Lam, vì chính là sợ bị người khác đuổi giết, nhưng vẫn bị Mặc Thiếu Thiên tìm được dấu vết.
Trong tay Mặc Thiếu Thiên hiện là tấm hình Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật, còn có Hi Hi, nhìn tấm hình, khi đó, không sai biệt lắm Hi Hi mới có bốn tuổi.
Nhưng nhìn tấm hình này, Mặc Thiếu Thiên hình như cũng có thể đoán được cái gì đó.
Bảy năm trước, Lâm Tử Lam chỉ là một sinh viên đại học.
Vậy mà, bảy năm đó, Lâm Tử Lam một mực ở nước ngoài, nếu như bọn họ vào lúc này quen biết nhau, như vậy Tiêu Dật một mực vụng trộm chăm sóc cho Lâm Tử Lam?
Cho nên, cũng chăm sóc cho Hi Hi?
Vậy thì, Tiêu Dật giúp Mặc Thiếu Thiên chăm sóc con trai?
Mặc Thiếu Thiên cảm giác, chuyện càng phát hiện, càng làm cho người ta cảm thấy ‘cẩu huyết’.
Hơn nữa nhìn tấm hình trong tay, mặc dù chỉ nhìn thấy một bên của Tiêu Dật, nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng có thể nhận ra.
Nhìn bọn họ cười vui vẻ như vậy, giống như là người một nhà, Mặc Thiếu Thiên cảm giác trong lồng ngực mình như có một ngọn lửa giận đang thiêu đốt.
Bảy năm không có Mặc Thiếu Thiên ở bên, vẫn luôn là Tiêu Dật chăm sóc cho mẹ con bọn họ, nghĩ đến cái này, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy cực kỳ khó chịu!
Hơn nữa, rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ là như thế nào?
Quan hệ như thế nào, Mặc Thiếu Thiên không phải không rõ, chỉ là nhìn một tấm hình để suy đoán, loại phỏng đoán này cùng kết quả, tuyệt đối là không sai biệt lắm.
Không ngờ, Tiêu Dật vì Lâm Tử Lam, lại đem cô che giấu tốt như vậy, Mặc Thiếu Thiên điều tra Tiêu Dật bao nhiêu lần, cũng không có phát hiện Lâm Tử Lam, có thể thấy được, Tiêu Dật đã phải mất rất nhiều công sức.
Tiêu Dật. . . . . .
Nghĩ tới cái này, Mặc Thiếu Thiên cảm giác trong lòng mình đang rất đè nén!
Mặc Thiếu Thiên nhìn tấm hình đó, nhất định phải biết cho rõ!
/611
|