Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 197: Lần đầu tiên thổ lộ tình cảm
/611
|
Hai người đều dùng hết toàn lực để cưỡi. . . . . .
“Lâm tiểu thư, y phục của em, giống như là bị hư rồi. . . . . .” Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ở phía sau kêu một câu.
Lâm Tử Lam vừa nghe, không khỏi quay đầu lại, liền hoảng hốt một chút, Mặc Thiếu Thiên lại đột nhiên đuổi theo, hai người lập tức ngang bằng thế trận, Lâm Tử Lam giờ mới hiểu được, cô bị chậm.
Trong lòng cô châm chọc Mặc Thiếu Thiên đủ loại, cũng không có đạo đức trong thi đấu đi!
Cách đích đã không còn xa lắm, hai người cũng đem hết toàn lực hướng về phía trước chạy nước rút, ngay khi đến gần đến đích, ngựa Mặc Thiếu Thiên là đột nhiên cán đích trước một bước. (Thanh Dâng: Thở phào nhẹ nhõm cho anh Thiếu Thiên. Kkeke)
Mặc Tổng thắng lợi.
Ngay sau đó, hai người cho ngựa ngừng lại.
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, nhìn Lâm Tử Lam, “Lâm tiểu thư, em thua rồi! ” Mặc Thiếu Thiên cưỡi ngựa, quay đầu lại nhìn Lâm Tử Lam nói, anh lúc này một thân màu đen, còn cưỡi ngựa, xem ra, phong thái trác tuyệt, khí chất bất phàm, giống như là từ trong huyền thoại bước ra, yêu nghiệt cực kỳ, đẹp trai khiến người khác động lòng.
Lâm Tử Lam siết dây cương cho ngựa dừng lại, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Tổng, anh thắng không cần dùng võ!” Lâm Tử Lam tố cáo.
“Cái này gọi là Binh Bất Yếm Trá [*]!” Mặc Thiếu Thiên trả lời, trên mặt là vẻ mặt hả hê, “Chúng ta chỉ nói là tranh tài, chứ không có quy định cái gì, cho nên anh thắng!” Mặc Thiếu Thiên chắc chắn mà nói. . . . . . .
[*] Chiến đấu bất chấp thủ đoạn.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, im lặng a.
Chơi ngầm, thật sự thì cô không phải là đối thủ của Mặc Thiếu Thiên a!
Ở phương diện này, cô không thể bằng.
Lâm Tử Lam sớm nên nghĩ tới, không ngờ, khó lòng phòng bị a!
“Lâm tiểu thư, em chẳng lẽ thua cũng không muốn thừa nhận chứ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hài hước hỏi.
Lâm Tử Lam khi dễ Mặc Thiếu Thiên một cái, cô không cam lòng a.
Chỉ là, kỹ thuật cưỡi ngựa của Mặc Thiếu Thiên, hai người thật vẫn bất phân cao thấp, nếu mà chân chính tranh tài, Lâm Tử Lam cũng chưa chắc sẽ thắng được Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam không muốn phủ nhận cái gì, cô chính là đã thua.
Nhìn bộ dạng đã nhận thua của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nhếch lên, “Lâm tiểu thư, anh đây không có nói dối, y phục của em bị hư là thật. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam nhìn chăm chú vẻ mặt Mặc Thiếu Thiên, không giống như là đang nói dối, vì vậy, cô nhìn về phía sau, không thấy được, lấy tay sờ soạng xuống dưới một chút, hình như là đúng rồi.
Lâm Tử Lam quẫn bách, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, lúc này, Mặc Thiếu Thiên cũng từ trên lưng ngựa lưu loát nhảy xuống, lập tức thì có người đi lên dắt ngựa rời đi, Mặc Thiếu Thiên ‘bay’ thẳng đến chỗ Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam vốn là muốn xuống xem nơi nào bị hư, nhưng Mặc Thiếu Thiên trực tiếp cởi áo khoác xuống, khoác lên trên người Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt Mặc Thiếu Thiên, con ngươi tĩnh mịch.
“Cám ơn!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó kéo một cái, khoác lên người.
“Lâm tiểu thư, em thua, thừa nhận sao?”
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, mặc kệ là như thế nào, thì kết quả vẫn là cô đã thua.
Mặc Thiếu Thiên chợt nhíu mày, đôi môi nâng lên, còn đôi tay đặt ở trên vai của cô, “Vậy anh cần phải đòi lại phần thưởng của mình rồi. . . . . .”
Lâm Tử Lam còn chưa kịp phản ứng, Mặc Thiếu Thiên hướng về đôi môi của cô liền hôn lên. . . . . .
Lâm Tử Lam sững sờ, cũng không đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, ngược lại vui lòng hưởng thụ.
Người dắt ngựa nhìn bọn họ ôm hôn, sau đó cười, dắt ngựa rời đi.
Lúc này, người dắt ngựa cũng không ở đây nhiều lắm, cỏ xanh mơn mởn, mà đối với người trẻ tuổi, khi mặt trời chiều ngã về Tây mà ôm hôn nhau, phóng đãng, đây chính là cả đời.
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngồi ở trong xe, Lâm Tử Lam vẫn khoác áo Mặc Thiếu Thiên.
Một buổi chiều chung đụng, cảm giác giữa hai người, lại vi diệu một chút.
“Lần sau chân chính tranh tài, tôi chưa chắc sẽ thua anh!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên kiêu ngạo mà nói.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn cô, gương mặt yêu nghiệt, nhếch miệng lên, giọng nói chắc chắn, “Em chưa chắc thắng được anh!” . . . . . .
Lâm Tử Lam cười một tiếng, không tiếp tục cùng Mặc Thiếu Thiên tranh chấp nữa, xác thực, đây là một vấn đề đáng giá để suy nghĩ sâu xa.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, sau đó nhìn thời gian, “Đã tan sở, bây giờ muốn đi nơi nào?”
Lâm Tử Lam nhíu mày, “Về nhà thay quần áo!” Lâm Tử Lam nói, cô cũng không thể cứ như vậy xuất hiện trước người khác!
Mặc Thiếu Thiên ‘quét’ Lâm Tử Lam một cái, gật đầu, sau đó khởi động xe đi về.
Dù sao, bọn họ ở chỗ này, vừa thuận đường đi về.
Lâm Tử Lam ngồi ở ghế lại phụ, ngăn ngăn cản cản y phục, ngồi yên lặng.
Ngay vào lúc này, điện thoại di động Mặc Thiếu Thiên vang lên .
Khi thấy số người goih, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên trầm tư một chút, sau đó bấm nút nghe.
Mặc Thiếu Thiên mang tai nghe vào, nghe điện thoại.
“A lô. . . . . .”
“Thiếu Thiên, anh đang ở đâu? Anh thế nào mà cả buổi chiều đều không có ở công ty vậy ?” Diệp An Nhiên ở đầu bên kia nhẹ giọng hỏi.
Cho dù có nhẹ giọng đi chăng nữa, Lâm Tử Lam cũng đã nghe thấy.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam một cái, Lâm Tử Lam nghe được, nhưng làm như không nghe thấy, đưa mắt nhìn phía ngoài cửa xe, khóe miệng vẫn như cũ mang theo nụ cười nhạt, xem tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình.
“Anh cùng Thư ký Lâm đi ra ngoài, thế nào?” Mặc Thiếu Thiên nhàn nhạt hỏi.
Vậy mà, Diệp An Nhiên ở đầu dây bên kia, nghe thế, lập tức trầm mặc lại, sững sờ một chút.
“Tìm anh có chuyện gì không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi một tiếng.
Lúc này, Diệp An Nhiên mới hoàn hồn lại, chậm rãi mở miệng, “A, không có gì, chỉ là muốn hẹn anh cùng nhau đi ăn cơm tối, em không biết anh cùng Lâm tiểu thư đang ở cùng nhau!” Diệp An Nhiên nói.
“Ăn tối sao? Hôm nay sợ rằng không được, hôm nào đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Vâng, vậy cũng tốt!” Diệp An Nhiên đáp một tiếng.
“Em nghỉ ngơi sớm một chút!” Mặc Thiếu Thiên dặn dò một tiếng.
“Vâng, em biết rồi, anh cũng vậy!” Diệp An Nhiên dặn dò một tiếng, sau đó mới cúp điện thoại.
Lâm Tử Lam vẫn nhìn ra ngoài, nhớ tới lúc ở công ty, Diệp An Nhiên đã nói những gì với cô, cô nhếch miệng lên cười nhạt.
Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, “Em đang cười cái gì vậy?”
Lâm Tử Lam quay đầu lại, nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, “Không có gì, chỉ là đang nhớ tới một chuyện lý thú!”
“Chuyện lý thú gì? Nói nghe một chút!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
“Không có gì, chỉ là một chuyện cười mà thôi!” Lâm Tử Lam nhàn nhạt nói, cũng không muốn nói cho Mặc Thiếu Thiên nghe.
Cô không thích nói xấu sau lưng người khác, cũng không muốn ở trước mặt Mặc Thiếu Thiên nói chuyện Diệp An Nhiên.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, bày tỏ không sao cả, sau đó nhìn cô hỏi, “Chẳng lẽ em không hiếu kỳ, anh với cô ấy có quan hệ thế nào sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Anh vẫn luôn đợi Lâm Tử Lam hỏi, thế nhưng người phụ nữ này, giống như cô không có ý muốn hỏi.
Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cái này à, công ty đã truyền đi khắp nơi, nghe nói, hai người là mối tình đầu của nhau. . . . . .” Lâm Tử Lam nhàn nhạt mở miệng, sau đó nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Mặt mày Mặc Thiếu Thiên tối sầm, truyền khắp? Lúc nào vậy? Anh thế nào cũng không có chút cảm kích?
Xem ra, anh đang có một ‘bầy’ nhân viên cường đại bát quái a!
Lâm Tử Lam nhìn sắc mặt Mặc Thiếu Thiên, cũng biết anh đang nghĩ cái gì, “Mọi người cũng chỉ là suy đoán mà thôi!” Lâm Tử Lam nhàn nhạt nói.
“Vậy em tin sao?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi ngược lại.
“Tôi có tin hay không thì có nói lên được cái gì không?” Lâm Tử Lam hỏi ngược lại. . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên tức giận trợn mắt nhìn Lâm Tử Lam một cái, người phụ nữ này nói chuyện, luôn luôn lý trí, anh một chút tiện nghi cũng chiếm không được.
“Muốn biết sự thật không?” Mặc Thiếu Thiên hài hước hỏi ngược lại.
“Anh có ý định nói việc này cho tôi biết sao?” Lâm Tử Lam cũng hỏi ngược lại.
“Nếu như em đủ mạnh khoẻ, anh liền nói cho em biết!” Mặc Thiếu Thiên nói, ánh mắt nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam hơi nhíu lông mày, “Nếu như lời nói có đủ kích tình thì nói cho tôi biết, còn không đủ thì miễn. . . . . .” Lâm Tử Lam nhạo báng mà nói.
Mặc Thiếu Thiên còn đang mong đợi từ trong miệng Lâm Tử Lam nói ra vài lời tuyệt hảo, xem ra, là không thể nào!
Chỉ là cuộc nói chuyện của hai người, giống như là đang so chiêu, Hi Hi nói không sai, cha cùng mẹ rất hiếu thắng, phải để đối phương cuối đầu nhận thua mới thôi.
Suy nghĩ một chút, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, “Thật ra thì mọi người nói không sai, cô ấy là mối tình đầu của anh!”
Lâm Tử Lam khẽ nhướng mày, cũng không nghĩ đến cái kết quả này, lời đồn luôn là có căn cứ nha!
“Khi anh còn trẻ thì anh biết cô ấy, có thể nói là vừa thấy đã yêu, rất nhanh sau đó, bọn anh ở bên nhau, nhưng sau khi Mặc Gia biết được thì không ngừng phản đối, bọn họ càng phản đối, thì anh càng cố chấp, cũng vì vậy mà cha Diệp An Nhiên bị tai nạn, hơn nữa Mặc Gia còn gây áp lực, đưa Diệp An Nhiên một khoản tiền để ra nước ngoài trị liệu cho cha mình, kể từ khi đó, hai người bọn anh không có liên lạc với nhau nữa!” Mặc Thiếu Thiên chậm rãi mở miệng, giọng nói nghe ra, không có một tia đáng tiếc.
Nghe thế , trong lòng Lâm Tử Lam cũng không nói ra tư vị gì.
Mối tình đầu là một chuyện tình rất đẹp.
Nhưng đối với lời nói Mặc Thiếu Thiên, đó là chuyện tình rất u tối.
Nhưng mà đối với Lâm Tử Lam cũng thế, mối tình đầu của cô, cũng không tốt đẹp gì.
Điểm này xem ra, bọn họ rất ăn ý.
“Cứ như vậy?” Lâm Tử Lam hỏi.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái.
“Tại sao anh không đuổi theo?” Lâm Tử Lam hỏi.
Đối với vấn đề này, Mặc Thiếu Thiên cũng không biết vì sao, lúc ấy không muốn đuổi theo, một lòng cứ nghĩ phải làm như thế nào để trả thù Mặc Gia.
“Anh cũng không biết!” Mặc Thiếu Thiên hài hước trả lời. . . . . . .
“Xác thực là đủ bi kịch!” Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, nhàn nhạt đưa ra một câu bình luận. . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại trợn mắt nhìn Lâm Tử Lam một cái, người phụ nữ này có thể không phá hư bầu không khí này không?
“Chỉ là anh không ngờ, cô ấy còn có thể trở lại, hơn nữa, cha của cô ấy đã qua đời!”Mặc Thiếu Thiên nói.
Có lẽ không phải là không nghĩ đến, mà là đã quên mất, nhiều năm như vậy, đủ để thay đổi một người, và cũng đủ để quên lãng một người.
Lâm Tử Lam nhíu mày, không ngờ chuyện là như thế này.
“Cô ấy hiện tại không có người thân, ngoại trừ anh ra, cha của cô ấy là bởi vì anh mà gặp chuyện không may, hiện tại đã qua đời, anh có nghĩa vụ chăm sóc cô ấy!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Lâm tiểu thư, y phục của em, giống như là bị hư rồi. . . . . .” Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ở phía sau kêu một câu.
Lâm Tử Lam vừa nghe, không khỏi quay đầu lại, liền hoảng hốt một chút, Mặc Thiếu Thiên lại đột nhiên đuổi theo, hai người lập tức ngang bằng thế trận, Lâm Tử Lam giờ mới hiểu được, cô bị chậm.
Trong lòng cô châm chọc Mặc Thiếu Thiên đủ loại, cũng không có đạo đức trong thi đấu đi!
Cách đích đã không còn xa lắm, hai người cũng đem hết toàn lực hướng về phía trước chạy nước rút, ngay khi đến gần đến đích, ngựa Mặc Thiếu Thiên là đột nhiên cán đích trước một bước. (Thanh Dâng: Thở phào nhẹ nhõm cho anh Thiếu Thiên. Kkeke)
Mặc Tổng thắng lợi.
Ngay sau đó, hai người cho ngựa ngừng lại.
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, nhìn Lâm Tử Lam, “Lâm tiểu thư, em thua rồi! ” Mặc Thiếu Thiên cưỡi ngựa, quay đầu lại nhìn Lâm Tử Lam nói, anh lúc này một thân màu đen, còn cưỡi ngựa, xem ra, phong thái trác tuyệt, khí chất bất phàm, giống như là từ trong huyền thoại bước ra, yêu nghiệt cực kỳ, đẹp trai khiến người khác động lòng.
Lâm Tử Lam siết dây cương cho ngựa dừng lại, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Tổng, anh thắng không cần dùng võ!” Lâm Tử Lam tố cáo.
“Cái này gọi là Binh Bất Yếm Trá [*]!” Mặc Thiếu Thiên trả lời, trên mặt là vẻ mặt hả hê, “Chúng ta chỉ nói là tranh tài, chứ không có quy định cái gì, cho nên anh thắng!” Mặc Thiếu Thiên chắc chắn mà nói. . . . . . .
[*] Chiến đấu bất chấp thủ đoạn.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, im lặng a.
Chơi ngầm, thật sự thì cô không phải là đối thủ của Mặc Thiếu Thiên a!
Ở phương diện này, cô không thể bằng.
Lâm Tử Lam sớm nên nghĩ tới, không ngờ, khó lòng phòng bị a!
“Lâm tiểu thư, em chẳng lẽ thua cũng không muốn thừa nhận chứ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hài hước hỏi.
Lâm Tử Lam khi dễ Mặc Thiếu Thiên một cái, cô không cam lòng a.
Chỉ là, kỹ thuật cưỡi ngựa của Mặc Thiếu Thiên, hai người thật vẫn bất phân cao thấp, nếu mà chân chính tranh tài, Lâm Tử Lam cũng chưa chắc sẽ thắng được Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam không muốn phủ nhận cái gì, cô chính là đã thua.
Nhìn bộ dạng đã nhận thua của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nhếch lên, “Lâm tiểu thư, anh đây không có nói dối, y phục của em bị hư là thật. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam nhìn chăm chú vẻ mặt Mặc Thiếu Thiên, không giống như là đang nói dối, vì vậy, cô nhìn về phía sau, không thấy được, lấy tay sờ soạng xuống dưới một chút, hình như là đúng rồi.
Lâm Tử Lam quẫn bách, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, lúc này, Mặc Thiếu Thiên cũng từ trên lưng ngựa lưu loát nhảy xuống, lập tức thì có người đi lên dắt ngựa rời đi, Mặc Thiếu Thiên ‘bay’ thẳng đến chỗ Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam vốn là muốn xuống xem nơi nào bị hư, nhưng Mặc Thiếu Thiên trực tiếp cởi áo khoác xuống, khoác lên trên người Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt Mặc Thiếu Thiên, con ngươi tĩnh mịch.
“Cám ơn!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó kéo một cái, khoác lên người.
“Lâm tiểu thư, em thua, thừa nhận sao?”
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, mặc kệ là như thế nào, thì kết quả vẫn là cô đã thua.
Mặc Thiếu Thiên chợt nhíu mày, đôi môi nâng lên, còn đôi tay đặt ở trên vai của cô, “Vậy anh cần phải đòi lại phần thưởng của mình rồi. . . . . .”
Lâm Tử Lam còn chưa kịp phản ứng, Mặc Thiếu Thiên hướng về đôi môi của cô liền hôn lên. . . . . .
Lâm Tử Lam sững sờ, cũng không đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, ngược lại vui lòng hưởng thụ.
Người dắt ngựa nhìn bọn họ ôm hôn, sau đó cười, dắt ngựa rời đi.
Lúc này, người dắt ngựa cũng không ở đây nhiều lắm, cỏ xanh mơn mởn, mà đối với người trẻ tuổi, khi mặt trời chiều ngã về Tây mà ôm hôn nhau, phóng đãng, đây chính là cả đời.
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngồi ở trong xe, Lâm Tử Lam vẫn khoác áo Mặc Thiếu Thiên.
Một buổi chiều chung đụng, cảm giác giữa hai người, lại vi diệu một chút.
“Lần sau chân chính tranh tài, tôi chưa chắc sẽ thua anh!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên kiêu ngạo mà nói.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn cô, gương mặt yêu nghiệt, nhếch miệng lên, giọng nói chắc chắn, “Em chưa chắc thắng được anh!” . . . . . .
Lâm Tử Lam cười một tiếng, không tiếp tục cùng Mặc Thiếu Thiên tranh chấp nữa, xác thực, đây là một vấn đề đáng giá để suy nghĩ sâu xa.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, sau đó nhìn thời gian, “Đã tan sở, bây giờ muốn đi nơi nào?”
Lâm Tử Lam nhíu mày, “Về nhà thay quần áo!” Lâm Tử Lam nói, cô cũng không thể cứ như vậy xuất hiện trước người khác!
Mặc Thiếu Thiên ‘quét’ Lâm Tử Lam một cái, gật đầu, sau đó khởi động xe đi về.
Dù sao, bọn họ ở chỗ này, vừa thuận đường đi về.
Lâm Tử Lam ngồi ở ghế lại phụ, ngăn ngăn cản cản y phục, ngồi yên lặng.
Ngay vào lúc này, điện thoại di động Mặc Thiếu Thiên vang lên .
Khi thấy số người goih, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên trầm tư một chút, sau đó bấm nút nghe.
Mặc Thiếu Thiên mang tai nghe vào, nghe điện thoại.
“A lô. . . . . .”
“Thiếu Thiên, anh đang ở đâu? Anh thế nào mà cả buổi chiều đều không có ở công ty vậy ?” Diệp An Nhiên ở đầu bên kia nhẹ giọng hỏi.
Cho dù có nhẹ giọng đi chăng nữa, Lâm Tử Lam cũng đã nghe thấy.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam một cái, Lâm Tử Lam nghe được, nhưng làm như không nghe thấy, đưa mắt nhìn phía ngoài cửa xe, khóe miệng vẫn như cũ mang theo nụ cười nhạt, xem tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình.
“Anh cùng Thư ký Lâm đi ra ngoài, thế nào?” Mặc Thiếu Thiên nhàn nhạt hỏi.
Vậy mà, Diệp An Nhiên ở đầu dây bên kia, nghe thế, lập tức trầm mặc lại, sững sờ một chút.
“Tìm anh có chuyện gì không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi một tiếng.
Lúc này, Diệp An Nhiên mới hoàn hồn lại, chậm rãi mở miệng, “A, không có gì, chỉ là muốn hẹn anh cùng nhau đi ăn cơm tối, em không biết anh cùng Lâm tiểu thư đang ở cùng nhau!” Diệp An Nhiên nói.
“Ăn tối sao? Hôm nay sợ rằng không được, hôm nào đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Vâng, vậy cũng tốt!” Diệp An Nhiên đáp một tiếng.
“Em nghỉ ngơi sớm một chút!” Mặc Thiếu Thiên dặn dò một tiếng.
“Vâng, em biết rồi, anh cũng vậy!” Diệp An Nhiên dặn dò một tiếng, sau đó mới cúp điện thoại.
Lâm Tử Lam vẫn nhìn ra ngoài, nhớ tới lúc ở công ty, Diệp An Nhiên đã nói những gì với cô, cô nhếch miệng lên cười nhạt.
Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, “Em đang cười cái gì vậy?”
Lâm Tử Lam quay đầu lại, nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, “Không có gì, chỉ là đang nhớ tới một chuyện lý thú!”
“Chuyện lý thú gì? Nói nghe một chút!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
“Không có gì, chỉ là một chuyện cười mà thôi!” Lâm Tử Lam nhàn nhạt nói, cũng không muốn nói cho Mặc Thiếu Thiên nghe.
Cô không thích nói xấu sau lưng người khác, cũng không muốn ở trước mặt Mặc Thiếu Thiên nói chuyện Diệp An Nhiên.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, bày tỏ không sao cả, sau đó nhìn cô hỏi, “Chẳng lẽ em không hiếu kỳ, anh với cô ấy có quan hệ thế nào sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Anh vẫn luôn đợi Lâm Tử Lam hỏi, thế nhưng người phụ nữ này, giống như cô không có ý muốn hỏi.
Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cái này à, công ty đã truyền đi khắp nơi, nghe nói, hai người là mối tình đầu của nhau. . . . . .” Lâm Tử Lam nhàn nhạt mở miệng, sau đó nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Mặt mày Mặc Thiếu Thiên tối sầm, truyền khắp? Lúc nào vậy? Anh thế nào cũng không có chút cảm kích?
Xem ra, anh đang có một ‘bầy’ nhân viên cường đại bát quái a!
Lâm Tử Lam nhìn sắc mặt Mặc Thiếu Thiên, cũng biết anh đang nghĩ cái gì, “Mọi người cũng chỉ là suy đoán mà thôi!” Lâm Tử Lam nhàn nhạt nói.
“Vậy em tin sao?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi ngược lại.
“Tôi có tin hay không thì có nói lên được cái gì không?” Lâm Tử Lam hỏi ngược lại. . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên tức giận trợn mắt nhìn Lâm Tử Lam một cái, người phụ nữ này nói chuyện, luôn luôn lý trí, anh một chút tiện nghi cũng chiếm không được.
“Muốn biết sự thật không?” Mặc Thiếu Thiên hài hước hỏi ngược lại.
“Anh có ý định nói việc này cho tôi biết sao?” Lâm Tử Lam cũng hỏi ngược lại.
“Nếu như em đủ mạnh khoẻ, anh liền nói cho em biết!” Mặc Thiếu Thiên nói, ánh mắt nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam hơi nhíu lông mày, “Nếu như lời nói có đủ kích tình thì nói cho tôi biết, còn không đủ thì miễn. . . . . .” Lâm Tử Lam nhạo báng mà nói.
Mặc Thiếu Thiên còn đang mong đợi từ trong miệng Lâm Tử Lam nói ra vài lời tuyệt hảo, xem ra, là không thể nào!
Chỉ là cuộc nói chuyện của hai người, giống như là đang so chiêu, Hi Hi nói không sai, cha cùng mẹ rất hiếu thắng, phải để đối phương cuối đầu nhận thua mới thôi.
Suy nghĩ một chút, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, “Thật ra thì mọi người nói không sai, cô ấy là mối tình đầu của anh!”
Lâm Tử Lam khẽ nhướng mày, cũng không nghĩ đến cái kết quả này, lời đồn luôn là có căn cứ nha!
“Khi anh còn trẻ thì anh biết cô ấy, có thể nói là vừa thấy đã yêu, rất nhanh sau đó, bọn anh ở bên nhau, nhưng sau khi Mặc Gia biết được thì không ngừng phản đối, bọn họ càng phản đối, thì anh càng cố chấp, cũng vì vậy mà cha Diệp An Nhiên bị tai nạn, hơn nữa Mặc Gia còn gây áp lực, đưa Diệp An Nhiên một khoản tiền để ra nước ngoài trị liệu cho cha mình, kể từ khi đó, hai người bọn anh không có liên lạc với nhau nữa!” Mặc Thiếu Thiên chậm rãi mở miệng, giọng nói nghe ra, không có một tia đáng tiếc.
Nghe thế , trong lòng Lâm Tử Lam cũng không nói ra tư vị gì.
Mối tình đầu là một chuyện tình rất đẹp.
Nhưng đối với lời nói Mặc Thiếu Thiên, đó là chuyện tình rất u tối.
Nhưng mà đối với Lâm Tử Lam cũng thế, mối tình đầu của cô, cũng không tốt đẹp gì.
Điểm này xem ra, bọn họ rất ăn ý.
“Cứ như vậy?” Lâm Tử Lam hỏi.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái.
“Tại sao anh không đuổi theo?” Lâm Tử Lam hỏi.
Đối với vấn đề này, Mặc Thiếu Thiên cũng không biết vì sao, lúc ấy không muốn đuổi theo, một lòng cứ nghĩ phải làm như thế nào để trả thù Mặc Gia.
“Anh cũng không biết!” Mặc Thiếu Thiên hài hước trả lời. . . . . . .
“Xác thực là đủ bi kịch!” Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, nhàn nhạt đưa ra một câu bình luận. . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại trợn mắt nhìn Lâm Tử Lam một cái, người phụ nữ này có thể không phá hư bầu không khí này không?
“Chỉ là anh không ngờ, cô ấy còn có thể trở lại, hơn nữa, cha của cô ấy đã qua đời!”Mặc Thiếu Thiên nói.
Có lẽ không phải là không nghĩ đến, mà là đã quên mất, nhiều năm như vậy, đủ để thay đổi một người, và cũng đủ để quên lãng một người.
Lâm Tử Lam nhíu mày, không ngờ chuyện là như thế này.
“Cô ấy hiện tại không có người thân, ngoại trừ anh ra, cha của cô ấy là bởi vì anh mà gặp chuyện không may, hiện tại đã qua đời, anh có nghĩa vụ chăm sóc cô ấy!” Mặc Thiếu Thiên nói.
/611
|