Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 205: Chi phiếu một trăm vạn!!!
/611
|
Trần Mặc nhìn Lâm Tử Lam, mặc dù bọn họ nhất trí, nhưng là anh không ngờ, Lâm Tử Lam lại nói ra thẳng như vậy.
Nếu như không hiểu rõ con người Lâm Tử Lam, thì sẽ có người cho là, cô cố ý nhằm vào Diệp An Nhiên.
Sắc mặt Diệp An Nhiên không được tốt, không ngờ Lâm Tử Lam lại nói ra, vốn chỉ là muốn làm khó cô, nhưng không ngờ, cô lại bị nói một phen, sắc mặt Diệp An Nhiên rất khó nhìn.
Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng mang theo nét cười, cô nương, tớ thích bộ dạng nổi đóa của cậu như vậy.
Lâm Tử Lam xem thường, nếu muốn cô nói, thì cô cần gì phải che giấu.
Lâm Tử Lam mới vừa nói xong, Diệp An Nhiên không có mở miệng, chỉ là nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cầm tài liệu, tùy tính lạnh nhạt, lần này, cả phòng họp, hết sức yên tĩnh.
Hình như, cũng muốn nhìn Diệp An Nhiên cùng Lâm Tử Lam sẽ làm như thế nào, đối mặt với thế trận này, mọi người không ai dám nói chuyện.
Lúc này, Diệp An Nhiên mở miệng, “Lâm tiểu thư, thiết kế quảng cáo không hề đơn giản như vậy, còn có dự tính, cùng hậu kỳ làm việc, không ngờ cô nói nó đơn giản như thế đấy!” Diệp An Nhiên nói.
Lâm Tử Lam nhíu mày, “Diệp tiểu thư hiểu lầm ý tôi rôig, tôi chỉ là nói lên ý kiến của mình, về phần những phương diện khác, tôi không tham dự!” Lâm Tử Lam mỉm cười nói, ngụ ý, những thứ này đều là chuyện của Bộ phận Quảng cáo bên cô. . . . . . .
Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cũng thản nhiên cười ứng đối.
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Trần Mặc cảm giác mình có phần cần phải lên tiếng, anh ho khan một tiếng, “Diệp tiểu thư, thật ra thì thiết kế quảng cáo là tôi nói ra ý kiến, thật ra thì có nhiều phần rất tốt, chỉ là cần phải sửa đổi vài nơi, Diệp tiểu thư là người thiết kế quảng cáo chuyên nghiệp, tôi tin rằng, cô nhất định sẽ tạo ra một mẫu quảng cáo khiến mọi người kinh ngạc!” Trần Mặc nhìn Diệp An Nhiên nói.
Trong kinh doanh, nói chuyện là rất quan trọng.
Cách nói của Trần Mặc, Diệp An Nhiên có thể tiếp nhận.
Lâm Tử Lam cảm thấy, Diệp An Nhiên cũng không thích cô, ngược lại, cô cũng không thích Diệp An Nhiên, cho nên, cô không cần thiết nói những điều Diệp An Nhiên thích nghe.
Vậy mà, nghe được lời nói của Trần Mặc, Diệp An Nhiên cười cười, “Tôi hiểu, tôi sẽ đưa ra một mẫu quảng cáo tốt nhất, chỉ là, cần chút thời gian!”
Trần Mặc gật đầu, “Phải!”
Vì vậy, cuộc họp như thế mà kết thúc.
Sau khi đi ra ngoài, Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam nói thầm một hồi, Diệp An Nhiên rốt cuộc không chịu được tính tình.
Lâm Tử Lam xem thường cười một tiếng, căn bản không đem Diệp An Nhiên để ở trong lòng, ngược lại, cô đến lúc đó sẽ thưởng thức dáng vẻ Diệp An Nhiên, dù sao cũng hơn một lần cười khanh khách nói với cô thì sẽ hài lòng hơn nhiều.
Cảnh Thần nhíu mày, nói có đạo lý.
Có lúc, người trước mặt mình là không đáng sợ, đáng sợ là người ở sau lưng, người ta ngay trước mặt mình thì lộ ra khuôn mặt tươi cười, còn sau lưng thì chém mình một đao, mới gọi là đáng sợ!
Lúc xế chiều, Lâm Tử Lam đang làm việc, lúc này, bên trong công ty rối loạn tưng bừng.
Lâm Tử Lam còn đang buồn bực chuyện đã xảy ra lúc nãy, vào lúc này có người nói cho Lâm Tử Lam, Chủ Tịch tới, hơn nữa còn chỉ định Lâm Tử Lam tới đó.
Chủ Tịch, đó không phải là cha của Mặc Thiếu Thiên sao?
Ông ấy chỉ định muốn gặp mình để làm gì?
Lâm Tử Lam cau mày, nhưng không thể không đi.
Bên trong phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên, Mặc Ân Thiên chống gậy đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn cảnh tượng bên ngoài, mặc dù tóc mai đã trắng bệch, trên gương mặt cương nghị đã xuất hiện vài nếp nhăn, nhưng phong độ vẫn như cũ không giảm theo thời gian.
Ngay vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Tử Lam đứng ở cửa, gõ mấy cái.
“Vào đi!” Bên trong truyền ra âm thanh trầm thấp có lực.
Lâm Tử Lam nghe vậy, liền đẩy cửa đi vào, vừa đi vào liền nhìn đến màn này, Mặc Ân Thiên đưa lưng về phía cô, mặc dù đã qua cái tuổi 50, nhưng khi đứng lưng thẳng tắp, có thể thấy được, ông là một người vô cùng cương nghị.
Chỉ là nhìn sau lưng, Lâm Tử Lam cảm thấy rất giống với Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam vào công ty lâu như vậy, mà đây là lần đầu tiên thấy Mặc Ân Thiên, trong truyền thuyết nói ông là người tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, lúc ấy ông là người rất có tiếng tăm.
Lâm Tử Lam đi vào, Mặc Ân Thiên cũng không có gấp gáp quay đầu lại.
Lâm Tử Lam không hề kiêu ngạo, không hề tự ti mà bước tới, “Chủ tịch!” Lâm Tử Lam lên tiếng, âm thanh rõ ràng là có lực, không sợ hãi chút nào.
Nghe vậy, Mặc Ân Thiên chậm rãi quay đầu lại, xoay người nhìn cô.
Lúc mà thấy Lâm Tử Lam, ông không quá kinh ngạc, ánh mắt ông lướt qua người Lâm Tử Lam, “Cô chính là Lâm Tử Lam?”
Lâm Tử Lam đứng thẳng tắp, không thua kém gì Mặc Ân Thiên, đối mặt với Mặc Ân Thiên, cô chỉ lạnh nhạt, lấy thư thái nghề nghiệp gật đầu một cái, “Vâng!”
Mặc Ân Thiên đi tới bên so¬ fa, trực tiếp ngồi xuống, “Tôi nghe nói cô bây giờ là thư ký của Mặc Thiếu Thiên?” Mặc Ân Thiên lại hỏi một câu.
“Đúng vậy, nhưng chỉ là tôi tạm thời nhận chức thư ký, không lâu nữa sẽ có người thay tôi!” Lâm Tử Lam trả lời, Mặc Ân Thiên tìm cô là vì cái gì, Lâm Tử Lam hình như cũng đoán được bảy tám phần.
Ánh mắt của Mặc Ân Thiên đảo quanh thêm vài lần trên người Lâm Tử Lam, thu hồi tầm mắt, ông suy nghĩ một chút, mở miệng nói, “Hôm nay tôi tìm cô, chắc hẳn cô cũng đã biết là vì chuyện gì!” Mặc Ân Thiên lạnh lùng mở miệng, giọng nói cũng không có thân thiện gì mấy.
Biết là biết, nhưng mà không biết Mặc Ân Thiên rốt cuộc muốn làm cái gì.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Ân Thiên, ánh mắt bình thản, “Chủ tịch không nói, tôi làm sao biết được?” Lâm Tử Lam cười nói, Mặc Ân Thiên không nói, Lâm Tử Lam cần gì phải nói ra trước đây?
Mặc Ân Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nghe cách nói chuyện của cô, cũng biết cô không dễ dàng đối phó, đổi thành những người phụ nữ khác, có lẽ nhìn thấy ông, thì đã bị ánh mắt của ổng dọa sợ tới nỗi không biết làm sao, nhưng trước mặt người phụ nữ này, cách nói chuyện không hề kiêu ngạo, không hề tự ti, thái độ lại khiêm tốn, hiển nhiên, cũng không sợ ông.
“Lâm tiểu thư, chúng ta minh nhân bất thuyết ám thoại [*], cô ở bên ngoài tự mình sinh hạ đứa bé của Mặc Gia, đến tột cùng là vì cái gì?” Mặc Ân Thiên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà hỏi.
[*] người quang minh không nói chuyện không rõ ràng.
Nghe thế, Lâm Tử Lam nhíu mày, Mặc Gia đã biết sự tồn tại của Hi Hi, cô cũng không quá ngạc nhiên, Mặc Thiếu Thiên đã nói cho cô biết, mà cô cũng biết rằng, chuyện này căn bản là không gạt được, gạt được nhất thời, chứ không được dài lâu, cho nên, cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Chỉ là nhìn Mặc Ân Thiên, không ngờ ông ấy lại hỏi tới vấn đề này, Lâm Tử Lam lộ ra nét mặt buồn cười, “Chủ tịch, tôi không hiểu ông đang nói gì! ?”
“Chớ đừng đứng trước mặt tôi giả bộ ngu, cô biết tôi đang nói cái gì, đứa bé kia, Mặc Gia chắc chắn sẽ không thừa nhận!” Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ, sắc mặt rất không vui, xem ra, người phụ nữ này cũng không đơn giản.
Lâm Tử Lam cười một tiếng, bây giờ những người có tiền đều bị mắc chứng vọng tưởng sao?
Cứ có cảm giác mỗi một chuyện người khác làm, đều có mục đích riêng!
Lâm Tử Lam cười một tiếng, nhìn Mặc Ân Thiên, “Chủ tịch, ông cũng đã biết, tôi cũng không muốn nói nhiều, nhưng tôi ở chỗ này phải nói cho rõ, Hi Hi mặc dù là con trai của Mặc Thiếu Thiên, nhưng Hi Hi là do tôi sinh ra, một tay tôi nuôi nấng, cho nên con tôi không có nửa phần quan hệ nào đối với Mặc Gia, vả lại lúc tôi sinh hạ Hi Hi, đơn thuần là bởi vì tôi muốn đứa bé này, cũng không còn vì điều gì khác, cho nên có tin hay không là tùy ông vậy!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ.
Nghe lời nói của Lâm Tử Lam, Mặc Ân Thiên nhìn Lâm Tử Lam, cười lạnh vài tiếng, “Cô cho rằng tôi sẽ tin những gì cô nói sao?”
Lâm Tử Lam nhíu mày, ánh mắt bình thản nhìn Mặc Ân Thiên, không tin, cô có thể có cách gì đấy.
Mặc Ân Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Cô sinh hạ đứa bé của Mặc Thiếu Thiên, lại trăm phương ngàn kế bước vào công ty này, cô vì cái gì, đừng cho là tôi không biết, tôi cho cô biết, nó cũng chỉ là một đứa con hoang, Mặc Gia chúng tôi chắc chắn sẽ không thừa nhận, cho nên, cô đã uổng phí tâm cơ của cô rồi!” Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ. . . . . . .
Đứa con hoang?
Nghe thế, sắc mặt của Lâm Tử Lam trở nên vô cùng khó coi.
Mắng cô thì có thể, nhưng mà mắng tới Hi Hi, thì Lâm Tử Lam tuyệt đối sẽ không cho phép!
Lâm Tử Lam ngẩng đầu lên, nhìn Mặc Ân Thiên, hiện tại cô nghĩ đến tâm lạnh giá của Mặc Thiếu Thiên, tin đồn Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc Gia có quan hệ không tốt lắm, thì ra là có nguyên nhân của nó.
Mặc Thiếu Thiên mặc dù vô lại, nhưng anh ta dầu gì cũng là một người phân rõ phải trái, bây giờ cô nhìn Mặc Ân Thiên, cô mới biết cái gì gọi là đàn gảy tai trâu.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Ân Thiên, “Chủ tịch, vậy ông muốn thế nào đây?”
Mặc Ân Thiên nhìn Lâm Tử Lam, xem chừng vẻ mặt cô.
Mặc Ân Thiên suy nghĩ một chút, với tay vào trong ngực lấy ra một tờ chi phiếu, đặt ở trên bàn.
“Đây là chi phiếu một trăm vạn, tôi hi vọng cô cầm số tiền này, vĩnh viễn rời khỏi Thành phố A, không cần trở về nữa! !” Mặc Ân Thiên ngồi ở trên ghế so fa, nhìn Lâm Tử Lam, giống như là một kẻ thống trị, muốn khống chế cuộc sống của người khác.
Lâm Tử Lam nhìn tấm chi phiếu kia, xác thực, chi phiếu một một trăm vạn, số tiền rất lớn, có thể làm được nhiều việc.
Nhưng, Lâm Tử Lam khinh thường.
Một trăm vạn, một trăm vạn chỉ là cọng lông a!
Hi Hi trong vòng một ngày tiền kiếm được cũng hơn nhiêu đó!
Lâm Tử Lam nhìn tấm chi phiếu kia, sau đó nhìn Mặc Ân Thiên, “Chủ tịch, ông cho rằng tiền có thể mua được tất cả mọi chuyện sao?”
“Thế nào? Một trăm vạn vẫn còn chê ít? Tôi cho cô biết, một trăm vạn này đã là ranh giới cuối cùng của tôi!” Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ.
Ông sẽ không cho người phụ nữ này thêm một xu nào!
Trên thương trường, cái chiêu bài này, ông thấy nhiều rồi!
“Đúng vậy a, rất ít, nếu như Mặc Thiếu Thiên khai giá, không chỉ là con số này!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ.
Mặc Ân Thiên sắc mặt trầm xuống, “Lâm tiểu thư, tôi hôm nay ở trong công ty gặp cô, chính là muốn cô hiểu, hiện tại MK là do tôi định đoạt, cô cho rằng cô cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ nên cái gì cũng tốt rồi sao? Tôi cho cô biết, cô nghĩ cũng đừng nghĩ!” Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ.
Lâm Tử Lam cười một tiếng. . .
Nếu như không hiểu rõ con người Lâm Tử Lam, thì sẽ có người cho là, cô cố ý nhằm vào Diệp An Nhiên.
Sắc mặt Diệp An Nhiên không được tốt, không ngờ Lâm Tử Lam lại nói ra, vốn chỉ là muốn làm khó cô, nhưng không ngờ, cô lại bị nói một phen, sắc mặt Diệp An Nhiên rất khó nhìn.
Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng mang theo nét cười, cô nương, tớ thích bộ dạng nổi đóa của cậu như vậy.
Lâm Tử Lam xem thường, nếu muốn cô nói, thì cô cần gì phải che giấu.
Lâm Tử Lam mới vừa nói xong, Diệp An Nhiên không có mở miệng, chỉ là nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cầm tài liệu, tùy tính lạnh nhạt, lần này, cả phòng họp, hết sức yên tĩnh.
Hình như, cũng muốn nhìn Diệp An Nhiên cùng Lâm Tử Lam sẽ làm như thế nào, đối mặt với thế trận này, mọi người không ai dám nói chuyện.
Lúc này, Diệp An Nhiên mở miệng, “Lâm tiểu thư, thiết kế quảng cáo không hề đơn giản như vậy, còn có dự tính, cùng hậu kỳ làm việc, không ngờ cô nói nó đơn giản như thế đấy!” Diệp An Nhiên nói.
Lâm Tử Lam nhíu mày, “Diệp tiểu thư hiểu lầm ý tôi rôig, tôi chỉ là nói lên ý kiến của mình, về phần những phương diện khác, tôi không tham dự!” Lâm Tử Lam mỉm cười nói, ngụ ý, những thứ này đều là chuyện của Bộ phận Quảng cáo bên cô. . . . . . .
Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cũng thản nhiên cười ứng đối.
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Trần Mặc cảm giác mình có phần cần phải lên tiếng, anh ho khan một tiếng, “Diệp tiểu thư, thật ra thì thiết kế quảng cáo là tôi nói ra ý kiến, thật ra thì có nhiều phần rất tốt, chỉ là cần phải sửa đổi vài nơi, Diệp tiểu thư là người thiết kế quảng cáo chuyên nghiệp, tôi tin rằng, cô nhất định sẽ tạo ra một mẫu quảng cáo khiến mọi người kinh ngạc!” Trần Mặc nhìn Diệp An Nhiên nói.
Trong kinh doanh, nói chuyện là rất quan trọng.
Cách nói của Trần Mặc, Diệp An Nhiên có thể tiếp nhận.
Lâm Tử Lam cảm thấy, Diệp An Nhiên cũng không thích cô, ngược lại, cô cũng không thích Diệp An Nhiên, cho nên, cô không cần thiết nói những điều Diệp An Nhiên thích nghe.
Vậy mà, nghe được lời nói của Trần Mặc, Diệp An Nhiên cười cười, “Tôi hiểu, tôi sẽ đưa ra một mẫu quảng cáo tốt nhất, chỉ là, cần chút thời gian!”
Trần Mặc gật đầu, “Phải!”
Vì vậy, cuộc họp như thế mà kết thúc.
Sau khi đi ra ngoài, Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam nói thầm một hồi, Diệp An Nhiên rốt cuộc không chịu được tính tình.
Lâm Tử Lam xem thường cười một tiếng, căn bản không đem Diệp An Nhiên để ở trong lòng, ngược lại, cô đến lúc đó sẽ thưởng thức dáng vẻ Diệp An Nhiên, dù sao cũng hơn một lần cười khanh khách nói với cô thì sẽ hài lòng hơn nhiều.
Cảnh Thần nhíu mày, nói có đạo lý.
Có lúc, người trước mặt mình là không đáng sợ, đáng sợ là người ở sau lưng, người ta ngay trước mặt mình thì lộ ra khuôn mặt tươi cười, còn sau lưng thì chém mình một đao, mới gọi là đáng sợ!
Lúc xế chiều, Lâm Tử Lam đang làm việc, lúc này, bên trong công ty rối loạn tưng bừng.
Lâm Tử Lam còn đang buồn bực chuyện đã xảy ra lúc nãy, vào lúc này có người nói cho Lâm Tử Lam, Chủ Tịch tới, hơn nữa còn chỉ định Lâm Tử Lam tới đó.
Chủ Tịch, đó không phải là cha của Mặc Thiếu Thiên sao?
Ông ấy chỉ định muốn gặp mình để làm gì?
Lâm Tử Lam cau mày, nhưng không thể không đi.
Bên trong phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên, Mặc Ân Thiên chống gậy đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn cảnh tượng bên ngoài, mặc dù tóc mai đã trắng bệch, trên gương mặt cương nghị đã xuất hiện vài nếp nhăn, nhưng phong độ vẫn như cũ không giảm theo thời gian.
Ngay vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Tử Lam đứng ở cửa, gõ mấy cái.
“Vào đi!” Bên trong truyền ra âm thanh trầm thấp có lực.
Lâm Tử Lam nghe vậy, liền đẩy cửa đi vào, vừa đi vào liền nhìn đến màn này, Mặc Ân Thiên đưa lưng về phía cô, mặc dù đã qua cái tuổi 50, nhưng khi đứng lưng thẳng tắp, có thể thấy được, ông là một người vô cùng cương nghị.
Chỉ là nhìn sau lưng, Lâm Tử Lam cảm thấy rất giống với Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam vào công ty lâu như vậy, mà đây là lần đầu tiên thấy Mặc Ân Thiên, trong truyền thuyết nói ông là người tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, lúc ấy ông là người rất có tiếng tăm.
Lâm Tử Lam đi vào, Mặc Ân Thiên cũng không có gấp gáp quay đầu lại.
Lâm Tử Lam không hề kiêu ngạo, không hề tự ti mà bước tới, “Chủ tịch!” Lâm Tử Lam lên tiếng, âm thanh rõ ràng là có lực, không sợ hãi chút nào.
Nghe vậy, Mặc Ân Thiên chậm rãi quay đầu lại, xoay người nhìn cô.
Lúc mà thấy Lâm Tử Lam, ông không quá kinh ngạc, ánh mắt ông lướt qua người Lâm Tử Lam, “Cô chính là Lâm Tử Lam?”
Lâm Tử Lam đứng thẳng tắp, không thua kém gì Mặc Ân Thiên, đối mặt với Mặc Ân Thiên, cô chỉ lạnh nhạt, lấy thư thái nghề nghiệp gật đầu một cái, “Vâng!”
Mặc Ân Thiên đi tới bên so¬ fa, trực tiếp ngồi xuống, “Tôi nghe nói cô bây giờ là thư ký của Mặc Thiếu Thiên?” Mặc Ân Thiên lại hỏi một câu.
“Đúng vậy, nhưng chỉ là tôi tạm thời nhận chức thư ký, không lâu nữa sẽ có người thay tôi!” Lâm Tử Lam trả lời, Mặc Ân Thiên tìm cô là vì cái gì, Lâm Tử Lam hình như cũng đoán được bảy tám phần.
Ánh mắt của Mặc Ân Thiên đảo quanh thêm vài lần trên người Lâm Tử Lam, thu hồi tầm mắt, ông suy nghĩ một chút, mở miệng nói, “Hôm nay tôi tìm cô, chắc hẳn cô cũng đã biết là vì chuyện gì!” Mặc Ân Thiên lạnh lùng mở miệng, giọng nói cũng không có thân thiện gì mấy.
Biết là biết, nhưng mà không biết Mặc Ân Thiên rốt cuộc muốn làm cái gì.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Ân Thiên, ánh mắt bình thản, “Chủ tịch không nói, tôi làm sao biết được?” Lâm Tử Lam cười nói, Mặc Ân Thiên không nói, Lâm Tử Lam cần gì phải nói ra trước đây?
Mặc Ân Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nghe cách nói chuyện của cô, cũng biết cô không dễ dàng đối phó, đổi thành những người phụ nữ khác, có lẽ nhìn thấy ông, thì đã bị ánh mắt của ổng dọa sợ tới nỗi không biết làm sao, nhưng trước mặt người phụ nữ này, cách nói chuyện không hề kiêu ngạo, không hề tự ti, thái độ lại khiêm tốn, hiển nhiên, cũng không sợ ông.
“Lâm tiểu thư, chúng ta minh nhân bất thuyết ám thoại [*], cô ở bên ngoài tự mình sinh hạ đứa bé của Mặc Gia, đến tột cùng là vì cái gì?” Mặc Ân Thiên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà hỏi.
[*] người quang minh không nói chuyện không rõ ràng.
Nghe thế, Lâm Tử Lam nhíu mày, Mặc Gia đã biết sự tồn tại của Hi Hi, cô cũng không quá ngạc nhiên, Mặc Thiếu Thiên đã nói cho cô biết, mà cô cũng biết rằng, chuyện này căn bản là không gạt được, gạt được nhất thời, chứ không được dài lâu, cho nên, cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Chỉ là nhìn Mặc Ân Thiên, không ngờ ông ấy lại hỏi tới vấn đề này, Lâm Tử Lam lộ ra nét mặt buồn cười, “Chủ tịch, tôi không hiểu ông đang nói gì! ?”
“Chớ đừng đứng trước mặt tôi giả bộ ngu, cô biết tôi đang nói cái gì, đứa bé kia, Mặc Gia chắc chắn sẽ không thừa nhận!” Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ, sắc mặt rất không vui, xem ra, người phụ nữ này cũng không đơn giản.
Lâm Tử Lam cười một tiếng, bây giờ những người có tiền đều bị mắc chứng vọng tưởng sao?
Cứ có cảm giác mỗi một chuyện người khác làm, đều có mục đích riêng!
Lâm Tử Lam cười một tiếng, nhìn Mặc Ân Thiên, “Chủ tịch, ông cũng đã biết, tôi cũng không muốn nói nhiều, nhưng tôi ở chỗ này phải nói cho rõ, Hi Hi mặc dù là con trai của Mặc Thiếu Thiên, nhưng Hi Hi là do tôi sinh ra, một tay tôi nuôi nấng, cho nên con tôi không có nửa phần quan hệ nào đối với Mặc Gia, vả lại lúc tôi sinh hạ Hi Hi, đơn thuần là bởi vì tôi muốn đứa bé này, cũng không còn vì điều gì khác, cho nên có tin hay không là tùy ông vậy!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ.
Nghe lời nói của Lâm Tử Lam, Mặc Ân Thiên nhìn Lâm Tử Lam, cười lạnh vài tiếng, “Cô cho rằng tôi sẽ tin những gì cô nói sao?”
Lâm Tử Lam nhíu mày, ánh mắt bình thản nhìn Mặc Ân Thiên, không tin, cô có thể có cách gì đấy.
Mặc Ân Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Cô sinh hạ đứa bé của Mặc Thiếu Thiên, lại trăm phương ngàn kế bước vào công ty này, cô vì cái gì, đừng cho là tôi không biết, tôi cho cô biết, nó cũng chỉ là một đứa con hoang, Mặc Gia chúng tôi chắc chắn sẽ không thừa nhận, cho nên, cô đã uổng phí tâm cơ của cô rồi!” Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ. . . . . . .
Đứa con hoang?
Nghe thế, sắc mặt của Lâm Tử Lam trở nên vô cùng khó coi.
Mắng cô thì có thể, nhưng mà mắng tới Hi Hi, thì Lâm Tử Lam tuyệt đối sẽ không cho phép!
Lâm Tử Lam ngẩng đầu lên, nhìn Mặc Ân Thiên, hiện tại cô nghĩ đến tâm lạnh giá của Mặc Thiếu Thiên, tin đồn Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc Gia có quan hệ không tốt lắm, thì ra là có nguyên nhân của nó.
Mặc Thiếu Thiên mặc dù vô lại, nhưng anh ta dầu gì cũng là một người phân rõ phải trái, bây giờ cô nhìn Mặc Ân Thiên, cô mới biết cái gì gọi là đàn gảy tai trâu.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Ân Thiên, “Chủ tịch, vậy ông muốn thế nào đây?”
Mặc Ân Thiên nhìn Lâm Tử Lam, xem chừng vẻ mặt cô.
Mặc Ân Thiên suy nghĩ một chút, với tay vào trong ngực lấy ra một tờ chi phiếu, đặt ở trên bàn.
“Đây là chi phiếu một trăm vạn, tôi hi vọng cô cầm số tiền này, vĩnh viễn rời khỏi Thành phố A, không cần trở về nữa! !” Mặc Ân Thiên ngồi ở trên ghế so fa, nhìn Lâm Tử Lam, giống như là một kẻ thống trị, muốn khống chế cuộc sống của người khác.
Lâm Tử Lam nhìn tấm chi phiếu kia, xác thực, chi phiếu một một trăm vạn, số tiền rất lớn, có thể làm được nhiều việc.
Nhưng, Lâm Tử Lam khinh thường.
Một trăm vạn, một trăm vạn chỉ là cọng lông a!
Hi Hi trong vòng một ngày tiền kiếm được cũng hơn nhiêu đó!
Lâm Tử Lam nhìn tấm chi phiếu kia, sau đó nhìn Mặc Ân Thiên, “Chủ tịch, ông cho rằng tiền có thể mua được tất cả mọi chuyện sao?”
“Thế nào? Một trăm vạn vẫn còn chê ít? Tôi cho cô biết, một trăm vạn này đã là ranh giới cuối cùng của tôi!” Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ.
Ông sẽ không cho người phụ nữ này thêm một xu nào!
Trên thương trường, cái chiêu bài này, ông thấy nhiều rồi!
“Đúng vậy a, rất ít, nếu như Mặc Thiếu Thiên khai giá, không chỉ là con số này!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ.
Mặc Ân Thiên sắc mặt trầm xuống, “Lâm tiểu thư, tôi hôm nay ở trong công ty gặp cô, chính là muốn cô hiểu, hiện tại MK là do tôi định đoạt, cô cho rằng cô cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ nên cái gì cũng tốt rồi sao? Tôi cho cô biết, cô nghĩ cũng đừng nghĩ!” Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ.
Lâm Tử Lam cười một tiếng. . .
/611
|