Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 223: Không bằng, anh tán tỉnh em
/611
|
Lâm Tử Lam đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, nhưng càng đẩy, Mặc Thiếu Thiên lại càng hôn lợi hại hơn, bất đắc dĩ, Lâm Tử Lam hé miệng, như vậy mới nuốt thạch hoa quả xuống, mà đầu lưỡi Mặc Thiếu Thiên cũng nhân cơ hội này mà đi vào. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Lâm Tử Lam lên tiếng kháng nghị, đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, nhưng Mặc Thiếu Thiên lại hung hăng ấn cô ở trên ghế sofa mà hôn, đầu lưỡi anh đưa vào trong khoang miệng Lâm Tử Lam mà đảo lộn.
Lâm Tử Lam thật lòng cảm thấy mình chịu thua Mặc Thiếu Thiên!
Ăn thạch hoa quả cũng có thể hôn môi, Lâm Tử Lam bội phục.
Chỉ là nhìn dáng vẻ hả hê của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nghĩ, cũng quá đắc chí ha, nghĩ như vậy, cô không phản kháng nữa, ngược lại cô phối hợp với Mặc Thiếu Thiên, thậm chí đổi bị động thành chủ động, to gan đưa lưỡi trêu chọc Mặc Thiếu Thiên, vốn là Lâm Tử Lam nghĩ, lúc cô chủ động, thì Mặc Thiếu Thiên nhất định sẽ buông tha, nhưng thật không ngờ, thấy cô càng chủ động, Mặc Thiếu Thiên càng nhiệt tình, hưng phấn, cuối cùng, Lâm Tử Lam bại trận.
Đối với sinh vật như Mặc Thiếu Thiên, không nên áp dụng phương pháp xử lí bình thường.
Lâm Tử Lam có ý định thỏa hiệp, không chủ động nữa, chỉ bị động để Mặc Thiếu Thiên hôn.
Hôn mãnh liệt sau vài phút đồng hôg, Mặc Thiếu Thiên mới buông Lâm Tử Lam ra, nhìn bộ dạng mất hứng của cô, Mặc Thiếu Thiên lại hăng hái nhìn cô, khóe miệng mang theo nhất nụ cười hài hước, “Lâm tiểu thư, không phải mới vừa rồi rất nhiệt tình sao? Thế nào lại có dáng vẻ thiếu dưỡng khí như vậy? Hả?”
Khuôn mặt Lâm Tử Lamcó chút ửng hồng, xác thực có chút thiếu dưỡng khí, nhưng nghe được lời nói của Mặc Thiếu Thiên, cô ngước mắt, căm tức nhìn anh một cái, nhìn dáng vẻ hả hê của anh cũng biết là anh cố ý!
Lâm Tử Lam hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu, con ngươi khẽ nheo lại, mới nhìn thì giống như là một con mèo lười biếng, “Kinh nghiệm còn thấp, không như kinh nghiệm phong phú của Mặc Tổng!” Lâm Tử Lam bình tĩnh đáp.
Mặc Thiếu Thiên cũng cười nhìn cô, “Thật sao?”
Lâm Tử Lam chau chau mày, không có phủ nhận.
Sau câu nói của Mặc Thiếu Thiên, lại khiến Lâm Tử Lam im lặng.
“Nếu như em gọi anh một tiếng hảo ca ca, anh có thể miễn phí dạy cho em, bảo đảm kinh nghiệm phong phú!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nhìn Lâm Tử Lam nói.
Hảo ca ca. . . . . .
Lâm Tử Lam hung hăng liếc Mặc Thiếu Thiên một cái.
Mặc Thiếu Thiên, anh có thể nghiêm chỉnh một chút được không a a a!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Lâm Tử Lam vẫn dùng chiêu bài như cũ, nở nụ cười, “Cám ơn Mặc Tổng, chỉ là, tôi không cần!”
“Thật không cần?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn anh, cười nói, “Đúng, không cần, anh cứ giữ lại chiêu tán gái đó mà đối với những người phụ nữ khác đi”
Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên không có tức giận, ngược lại cười nhìn cô, “Người khác không cần anh tán đâu, họ đều tự động dâng tới cửa, nói thật, anh đến nay còn không biết tán gái là như thế nào?” . . . . . .
“Không bằng, anh tán tỉnh em?” . . . . . .
Nghe xong lời nói của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam ngước mắt, hung hăng căm tức nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Nhìn vẻ mặt Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên tâm tình rất tốt, nở nụ cười.
Lâm Tử Lam không nhìn anh nữa, chả muốn tiếp tục đề tài này, thua thiệt vẫn là cô, suy nghĩ một chút, cầm thạch hoa quả trên bàn, tiếp tục ăn.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy, vẻ mặt Lâm Tử Lam tức giận, cũng rất dễ nhìn .
Quả nhiên, trong mắt người tình là Tây Thi a!
Mặc Thiếu Thiên lấy điện thoại di động ra, mở chế độ chụp hình, hướng về phía Lâm Tử Lam mà chụp.
Trong hình, chỉ chụp được một bên mặt Lâm Tử Lam, làn da trắng, cô mặc y phục màu xám tro, tóc quấn lên, vài sợi tự ý rơi xuống, tay cầm thạch hoa quả, dáng vẻ vừa muốn ăn, xem ra, vô cùng xinh đẹp.
Hình được chụp, Mặc Thiếu Thiên nhìn, không thể không nói, khuôn mặt Lâm Tử Lam rất đẹp, coi như không có trang điểm, thì so với mấy minh tinh điện ảnh còn đẹp hơn nhiều.
Lâm Tử Lam đang ăn, cảm thấy Mặc Thiếu Thiên chụp hình cô, cô lập tức nghiêng đầu sang nhìn anh, “Anh làm gì đấy? ?”
“Chụp hình!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam cau mày, “Chụp em xong cảm thấy thế nào?”
“Vui mừng!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Không cần chụp, xấu hổ chết mất!” Lâm Tử Lam cự tuyệt, mặc dù nói như vậy, nhưng không ngăn Mặc Thiếu Thiên lại, mắt còn nhìn TV.
“Ai nói, rất đẹp!” Mặc Thiếu Thiên nhìn hình, nhếch miệng lên cười, trực tiếp khích lệ.
Nghe được Mặc Thiếu Thiên khen mình, Lâm Tử Lam ngây cả người, nghiêng đầu nhìn anh, “Em xem một chút!”
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên đưa điện thoại cho Lâm Tử Lam nhìn một chút, không thể không nói, pixel[*] của điện thoại Mặc Thiếu Thiên rất tốt, chụp hình, rất hoàn mỹ.
[*] Độ phân giải màn hình thường được đo bằng pixel, ảnh càng rõ thì chứa càng nhiều pixel
.
Bối cảnh của tấm hình là các thiết bị trong căn hộ, Lâm Tử Lam, xem ra , duy mỹ không dứt.
Lâm Tử Lam nhìn hình, khóe miệng hài lòng nâng lên, “Không ngờ Mặc tiên sinh còn có tài chụp hình!”
Lấy được sự khích lệ, Mặc Thiếu Thiên hài lòng nhíu mày, “Đó là đương nhiên!”
Lâm Tử Lam xem xét Mặc Thiếu Thiên, xác thực, chụp không tệ.
Lâm Tử Lam nhìn, cũng rất thích, hài lòng.
Đang lúc ấy thì, Mặc Thiếu Thiên mở Camera trước, hướng về phía Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Làm gì?”
“Nhìn ống kính!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam nhìn ống kính, trong điện thoại di động, xuất hiện hai người bọn họ, Lâm Tử Lam biết Mặc Thiếu Thiên có ý gì, vì vậy rất phối hợp với Mặc Thiếu Thiên, nhìn điện thoại di động, cô cười, cười tịnh lệ, cười thong dong.
Mặc Thiếu Thiên thấy Lâm Tử Lam cười, khóe miệng cũng có chút nhếch lên.
Giữ dáng vẻ như vậy, ‘cách’ một tiếng.
Sau khi chụp xong, hai người cùng xem.
Lâm Tử Lam nhìn hình, “Mặc tiên sinh, anh cười thật là yêu nghiệt!” Lâm Tử Lam nói thẳng.
“Em cười thật là giả tạo!” Mặc Thiếu Thiên nói. . . . . . .
“Nào có, em cười trông đáng yêu thế mà!” Lâm Tử Lam nói, nhìn hình, xác thực, cô thân là người trong cuộc, cũng cảm thấy tấm hình này đặc biệt rất đẹp mắt.
“Anh cười có sức quyến rũ!” Mặc Thiếu Thiên cũng nói, đối với vẻ bề ngoài của mình, anh rất hài lòng . . . . . . .
(Thanh Dâng: Hai người này…Chậc chậc… )
Hai đại nhân cũng không biết vì sao ở chỗ này vì một tấm hình mà cãi vả, có thể thấy được người ta nói không sai, một lúc người ta yêu, thì chỉ số thông minh đều là không.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên cũng không ngoại lệ a!
Hai người IQ cao hơn người, nhưng vào thời điểm này, khó tránh khỏi ngây thơ một phen!
Đang lúc ấy thì, Hi Hi từ phòng bếp đi ra, thấy cha cùng mẹ ở chung một chỗ cười cười nói nói, Hi Hi liền đi tới.
“Cha, mẹ, hai người đang làm gì vậy?” Hi Hi đi tới nhìn bọn họ hỏi.
Vậy mà mới vừa đi tới, Hi Hi liền thấy tấm hình cha chụp cùng với mẹ.
“Cha, mẹ, hai người chụp hình?” Hi Hi kinh ngạc hỏi.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, Hi Hi nhìn hình, không thể không nói, cha và mẹ đều rất đẹp, Hi Hi tuyệt không lo lắng cho mình về sau.
“Như thế nào? Đẹp không?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam rất ít chụp hình, chỉ là mỗi một năm cùng Hi Hi chụp hình kỷ niệm, nhưng là chỉ mấy tấm mà thôi, nhưng hôm nay chụp hình như thế này, cô rất thích .
Cũng không biết là vì nhân tố con người, hay còn là cái gì khác, Lâm Tử Lam chính là thích.
Hi Hi gật đầu, chắc chắn mà nói, “Đẹp!”
Nghe được Hi Hi khen, Lâm Tử Lam càng thêm vui vẻ.
“Cha, mẹ, con cũng muốn chụp!” Hi Hi có vẻ có chút hưng phấn mà nói, lúc này, tại sao có thể thiếu mình được đây!
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên nhìn một cái, chủ ý không tệ.
Ba người bọn họ, còn chưa chụp chung lần nào, đề nghị này của Hi Hi, không có ai phản đối.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, gật đầu một cái, “Được!”
Vì vậy, lấy điện thoại điều chỉnh góc độ cùng với kéo dài thời gian chụp tự động, Mặc Thiếu Thiên để điện thoại ở trên bàn, , Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam ngồi ở hai bên, Hi Hi ngồi ở giữa, ba người cùng cười, Hi Hi cười vui vẻ nhất, vì vậy, cùng kiểu như thế, sau vài giây ‘cách’ một tiếng, một tấm hình hoàn mỹ được chụp.
“Con xem một chút, con xem một chút!” Mặc Thiếu Thiên mới cầm điện thoại di động lên, Hi Hi liền nói muốn xem.
Mặc Thiếu Thiên đưa điện thoại cho Hi Hi.
Sau khi thấy hình, Hi Hi nhìn, sau đó tự hào mà nói, “Thật đẹp, ta nói, hình này mà tung ra ngoài, thì làm cho bao nhiêu gia đình phải giận mà chết mất a!” Hi Hi tiếc hận nói. . . . . . .
Lâm Tử Lam vô ngữ.
Trình độ tự luyến của Hi Hi, đã đến mức không cách nào mà phê phán nỗi!
Lâm Tử Lam vừa muốn nói chuyện, Hi Hi lại nói tiếp, “Cha, cha, chụp vài tấm nữa đi!”
Cứ như vậy, Hi Hi quá thích thú, rốt cuộc cũng được chụp chung với cha mẹ, Hi Hi dĩ nhiên không buông tha cơ hội này rồi.
Mặc Thiếu Thiên đối với Hi Hi rất muốn gần gũi, huống chi, hôm nay lài có cơ hội gần nhau hơn, Mặc Thiếu Thiên tại sao không làm?
Vì vậy, điều chỉnh góc độ, ba người cùng nhau chụp một vài tấm nữa.
Lâm Tử Lam ngồi ở trên ghế sofa, cũng phối hợp.
Cứ thế, chụp tới mấy chục tấm, mới thỏa mãn.
Hi Hi ngồi ở đó mà xem hình,tấm nào cũng rất đẹp, Hi Hi nhìn mà vui mừng không dứt.
Lâm Tử Lam nhìn dáng vẻ vui mừng của Hi Hi, cũng biết lựa chọn của mình không có sai.
“Bảo bối, đừng xem nữa, hình không chạy mất được đâu, bây giờ có thể ăn cơm chưa?” Lâm Tử Lam hỏi, cô đã sớm đói bụng!
Lúc này, Hi Hi mới nhớ tới, “Đã xong rồi mẹ!”
Nói xong, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, chút nữa chép vài tấm vào máy tính con nha!”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, coi như là đồng ý.
Vì vậy, Hi Hi mới từ trên ghế nhảy xuống, đi ăn cơm thôi.
Hi Hi nấu lẩu uyên ương, còn có các món ăn kèm khác, đều đặt ở trên bàn.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn một bàn thức ăn, càng muốn ăn nhiều hơn.
Lúc này mới phát hiện, nuôi một đứa con thiên tài, thật sự là không tệ.
Ba người ngồi xuống, dùng bữa.
Thật ra thì, người một nhà ăn lẩu cùng nhau, là tuyệt nhất rồi.
Hi Hi ăn rất ngon miệng, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cũng thế, cùng ăn chung thế này rất ngon.
Mặc dù ngày hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, tin tức bên ngoài truyền khắp nơi, thì cũng không ảnh hưởng tới họ, phải nói người bình tĩnh nhất, thì không ai bình tĩnh bằng nhà ba người họ đâu!
“Ưmh. . . . . .” Lâm Tử Lam lên tiếng kháng nghị, đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, nhưng Mặc Thiếu Thiên lại hung hăng ấn cô ở trên ghế sofa mà hôn, đầu lưỡi anh đưa vào trong khoang miệng Lâm Tử Lam mà đảo lộn.
Lâm Tử Lam thật lòng cảm thấy mình chịu thua Mặc Thiếu Thiên!
Ăn thạch hoa quả cũng có thể hôn môi, Lâm Tử Lam bội phục.
Chỉ là nhìn dáng vẻ hả hê của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nghĩ, cũng quá đắc chí ha, nghĩ như vậy, cô không phản kháng nữa, ngược lại cô phối hợp với Mặc Thiếu Thiên, thậm chí đổi bị động thành chủ động, to gan đưa lưỡi trêu chọc Mặc Thiếu Thiên, vốn là Lâm Tử Lam nghĩ, lúc cô chủ động, thì Mặc Thiếu Thiên nhất định sẽ buông tha, nhưng thật không ngờ, thấy cô càng chủ động, Mặc Thiếu Thiên càng nhiệt tình, hưng phấn, cuối cùng, Lâm Tử Lam bại trận.
Đối với sinh vật như Mặc Thiếu Thiên, không nên áp dụng phương pháp xử lí bình thường.
Lâm Tử Lam có ý định thỏa hiệp, không chủ động nữa, chỉ bị động để Mặc Thiếu Thiên hôn.
Hôn mãnh liệt sau vài phút đồng hôg, Mặc Thiếu Thiên mới buông Lâm Tử Lam ra, nhìn bộ dạng mất hứng của cô, Mặc Thiếu Thiên lại hăng hái nhìn cô, khóe miệng mang theo nhất nụ cười hài hước, “Lâm tiểu thư, không phải mới vừa rồi rất nhiệt tình sao? Thế nào lại có dáng vẻ thiếu dưỡng khí như vậy? Hả?”
Khuôn mặt Lâm Tử Lamcó chút ửng hồng, xác thực có chút thiếu dưỡng khí, nhưng nghe được lời nói của Mặc Thiếu Thiên, cô ngước mắt, căm tức nhìn anh một cái, nhìn dáng vẻ hả hê của anh cũng biết là anh cố ý!
Lâm Tử Lam hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu, con ngươi khẽ nheo lại, mới nhìn thì giống như là một con mèo lười biếng, “Kinh nghiệm còn thấp, không như kinh nghiệm phong phú của Mặc Tổng!” Lâm Tử Lam bình tĩnh đáp.
Mặc Thiếu Thiên cũng cười nhìn cô, “Thật sao?”
Lâm Tử Lam chau chau mày, không có phủ nhận.
Sau câu nói của Mặc Thiếu Thiên, lại khiến Lâm Tử Lam im lặng.
“Nếu như em gọi anh một tiếng hảo ca ca, anh có thể miễn phí dạy cho em, bảo đảm kinh nghiệm phong phú!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nhìn Lâm Tử Lam nói.
Hảo ca ca. . . . . .
Lâm Tử Lam hung hăng liếc Mặc Thiếu Thiên một cái.
Mặc Thiếu Thiên, anh có thể nghiêm chỉnh một chút được không a a a!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Lâm Tử Lam vẫn dùng chiêu bài như cũ, nở nụ cười, “Cám ơn Mặc Tổng, chỉ là, tôi không cần!”
“Thật không cần?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn anh, cười nói, “Đúng, không cần, anh cứ giữ lại chiêu tán gái đó mà đối với những người phụ nữ khác đi”
Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên không có tức giận, ngược lại cười nhìn cô, “Người khác không cần anh tán đâu, họ đều tự động dâng tới cửa, nói thật, anh đến nay còn không biết tán gái là như thế nào?” . . . . . .
“Không bằng, anh tán tỉnh em?” . . . . . .
Nghe xong lời nói của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam ngước mắt, hung hăng căm tức nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Nhìn vẻ mặt Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên tâm tình rất tốt, nở nụ cười.
Lâm Tử Lam không nhìn anh nữa, chả muốn tiếp tục đề tài này, thua thiệt vẫn là cô, suy nghĩ một chút, cầm thạch hoa quả trên bàn, tiếp tục ăn.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy, vẻ mặt Lâm Tử Lam tức giận, cũng rất dễ nhìn .
Quả nhiên, trong mắt người tình là Tây Thi a!
Mặc Thiếu Thiên lấy điện thoại di động ra, mở chế độ chụp hình, hướng về phía Lâm Tử Lam mà chụp.
Trong hình, chỉ chụp được một bên mặt Lâm Tử Lam, làn da trắng, cô mặc y phục màu xám tro, tóc quấn lên, vài sợi tự ý rơi xuống, tay cầm thạch hoa quả, dáng vẻ vừa muốn ăn, xem ra, vô cùng xinh đẹp.
Hình được chụp, Mặc Thiếu Thiên nhìn, không thể không nói, khuôn mặt Lâm Tử Lam rất đẹp, coi như không có trang điểm, thì so với mấy minh tinh điện ảnh còn đẹp hơn nhiều.
Lâm Tử Lam đang ăn, cảm thấy Mặc Thiếu Thiên chụp hình cô, cô lập tức nghiêng đầu sang nhìn anh, “Anh làm gì đấy? ?”
“Chụp hình!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam cau mày, “Chụp em xong cảm thấy thế nào?”
“Vui mừng!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Không cần chụp, xấu hổ chết mất!” Lâm Tử Lam cự tuyệt, mặc dù nói như vậy, nhưng không ngăn Mặc Thiếu Thiên lại, mắt còn nhìn TV.
“Ai nói, rất đẹp!” Mặc Thiếu Thiên nhìn hình, nhếch miệng lên cười, trực tiếp khích lệ.
Nghe được Mặc Thiếu Thiên khen mình, Lâm Tử Lam ngây cả người, nghiêng đầu nhìn anh, “Em xem một chút!”
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên đưa điện thoại cho Lâm Tử Lam nhìn một chút, không thể không nói, pixel[*] của điện thoại Mặc Thiếu Thiên rất tốt, chụp hình, rất hoàn mỹ.
[*] Độ phân giải màn hình thường được đo bằng pixel, ảnh càng rõ thì chứa càng nhiều pixel
.
Bối cảnh của tấm hình là các thiết bị trong căn hộ, Lâm Tử Lam, xem ra , duy mỹ không dứt.
Lâm Tử Lam nhìn hình, khóe miệng hài lòng nâng lên, “Không ngờ Mặc tiên sinh còn có tài chụp hình!”
Lấy được sự khích lệ, Mặc Thiếu Thiên hài lòng nhíu mày, “Đó là đương nhiên!”
Lâm Tử Lam xem xét Mặc Thiếu Thiên, xác thực, chụp không tệ.
Lâm Tử Lam nhìn, cũng rất thích, hài lòng.
Đang lúc ấy thì, Mặc Thiếu Thiên mở Camera trước, hướng về phía Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Làm gì?”
“Nhìn ống kính!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam nhìn ống kính, trong điện thoại di động, xuất hiện hai người bọn họ, Lâm Tử Lam biết Mặc Thiếu Thiên có ý gì, vì vậy rất phối hợp với Mặc Thiếu Thiên, nhìn điện thoại di động, cô cười, cười tịnh lệ, cười thong dong.
Mặc Thiếu Thiên thấy Lâm Tử Lam cười, khóe miệng cũng có chút nhếch lên.
Giữ dáng vẻ như vậy, ‘cách’ một tiếng.
Sau khi chụp xong, hai người cùng xem.
Lâm Tử Lam nhìn hình, “Mặc tiên sinh, anh cười thật là yêu nghiệt!” Lâm Tử Lam nói thẳng.
“Em cười thật là giả tạo!” Mặc Thiếu Thiên nói. . . . . . .
“Nào có, em cười trông đáng yêu thế mà!” Lâm Tử Lam nói, nhìn hình, xác thực, cô thân là người trong cuộc, cũng cảm thấy tấm hình này đặc biệt rất đẹp mắt.
“Anh cười có sức quyến rũ!” Mặc Thiếu Thiên cũng nói, đối với vẻ bề ngoài của mình, anh rất hài lòng . . . . . . .
(Thanh Dâng: Hai người này…Chậc chậc… )
Hai đại nhân cũng không biết vì sao ở chỗ này vì một tấm hình mà cãi vả, có thể thấy được người ta nói không sai, một lúc người ta yêu, thì chỉ số thông minh đều là không.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên cũng không ngoại lệ a!
Hai người IQ cao hơn người, nhưng vào thời điểm này, khó tránh khỏi ngây thơ một phen!
Đang lúc ấy thì, Hi Hi từ phòng bếp đi ra, thấy cha cùng mẹ ở chung một chỗ cười cười nói nói, Hi Hi liền đi tới.
“Cha, mẹ, hai người đang làm gì vậy?” Hi Hi đi tới nhìn bọn họ hỏi.
Vậy mà mới vừa đi tới, Hi Hi liền thấy tấm hình cha chụp cùng với mẹ.
“Cha, mẹ, hai người chụp hình?” Hi Hi kinh ngạc hỏi.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, Hi Hi nhìn hình, không thể không nói, cha và mẹ đều rất đẹp, Hi Hi tuyệt không lo lắng cho mình về sau.
“Như thế nào? Đẹp không?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam rất ít chụp hình, chỉ là mỗi một năm cùng Hi Hi chụp hình kỷ niệm, nhưng là chỉ mấy tấm mà thôi, nhưng hôm nay chụp hình như thế này, cô rất thích .
Cũng không biết là vì nhân tố con người, hay còn là cái gì khác, Lâm Tử Lam chính là thích.
Hi Hi gật đầu, chắc chắn mà nói, “Đẹp!”
Nghe được Hi Hi khen, Lâm Tử Lam càng thêm vui vẻ.
“Cha, mẹ, con cũng muốn chụp!” Hi Hi có vẻ có chút hưng phấn mà nói, lúc này, tại sao có thể thiếu mình được đây!
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên nhìn một cái, chủ ý không tệ.
Ba người bọn họ, còn chưa chụp chung lần nào, đề nghị này của Hi Hi, không có ai phản đối.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, gật đầu một cái, “Được!”
Vì vậy, lấy điện thoại điều chỉnh góc độ cùng với kéo dài thời gian chụp tự động, Mặc Thiếu Thiên để điện thoại ở trên bàn, , Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam ngồi ở hai bên, Hi Hi ngồi ở giữa, ba người cùng cười, Hi Hi cười vui vẻ nhất, vì vậy, cùng kiểu như thế, sau vài giây ‘cách’ một tiếng, một tấm hình hoàn mỹ được chụp.
“Con xem một chút, con xem một chút!” Mặc Thiếu Thiên mới cầm điện thoại di động lên, Hi Hi liền nói muốn xem.
Mặc Thiếu Thiên đưa điện thoại cho Hi Hi.
Sau khi thấy hình, Hi Hi nhìn, sau đó tự hào mà nói, “Thật đẹp, ta nói, hình này mà tung ra ngoài, thì làm cho bao nhiêu gia đình phải giận mà chết mất a!” Hi Hi tiếc hận nói. . . . . . .
Lâm Tử Lam vô ngữ.
Trình độ tự luyến của Hi Hi, đã đến mức không cách nào mà phê phán nỗi!
Lâm Tử Lam vừa muốn nói chuyện, Hi Hi lại nói tiếp, “Cha, cha, chụp vài tấm nữa đi!”
Cứ như vậy, Hi Hi quá thích thú, rốt cuộc cũng được chụp chung với cha mẹ, Hi Hi dĩ nhiên không buông tha cơ hội này rồi.
Mặc Thiếu Thiên đối với Hi Hi rất muốn gần gũi, huống chi, hôm nay lài có cơ hội gần nhau hơn, Mặc Thiếu Thiên tại sao không làm?
Vì vậy, điều chỉnh góc độ, ba người cùng nhau chụp một vài tấm nữa.
Lâm Tử Lam ngồi ở trên ghế sofa, cũng phối hợp.
Cứ thế, chụp tới mấy chục tấm, mới thỏa mãn.
Hi Hi ngồi ở đó mà xem hình,tấm nào cũng rất đẹp, Hi Hi nhìn mà vui mừng không dứt.
Lâm Tử Lam nhìn dáng vẻ vui mừng của Hi Hi, cũng biết lựa chọn của mình không có sai.
“Bảo bối, đừng xem nữa, hình không chạy mất được đâu, bây giờ có thể ăn cơm chưa?” Lâm Tử Lam hỏi, cô đã sớm đói bụng!
Lúc này, Hi Hi mới nhớ tới, “Đã xong rồi mẹ!”
Nói xong, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, chút nữa chép vài tấm vào máy tính con nha!”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, coi như là đồng ý.
Vì vậy, Hi Hi mới từ trên ghế nhảy xuống, đi ăn cơm thôi.
Hi Hi nấu lẩu uyên ương, còn có các món ăn kèm khác, đều đặt ở trên bàn.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn một bàn thức ăn, càng muốn ăn nhiều hơn.
Lúc này mới phát hiện, nuôi một đứa con thiên tài, thật sự là không tệ.
Ba người ngồi xuống, dùng bữa.
Thật ra thì, người một nhà ăn lẩu cùng nhau, là tuyệt nhất rồi.
Hi Hi ăn rất ngon miệng, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cũng thế, cùng ăn chung thế này rất ngon.
Mặc dù ngày hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, tin tức bên ngoài truyền khắp nơi, thì cũng không ảnh hưởng tới họ, phải nói người bình tĩnh nhất, thì không ai bình tĩnh bằng nhà ba người họ đâu!
/611
|