Diệp An Nhiên trong khoảng thời gian ngắn không hiểu nổi ý định Mặc Thiếu Thiên, trong lòng phiền não!
Ở văn phòng bồi hồi thật lâu, cuối cùng vẫn ngồi không yên mà đi ra ngoài.
Nhưng mới vừa đi tới cửa công ty, lại thấy Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam hai người cùng nhau trở lại, vừa nói vừa cười, cảnh tượng đó lọt vào mắt của Diệp An Nhiên làm cho cô thật sâu đau nhói.
Tại sao?
Cô và Mặc Thiếu Thiên đã từng yêu nhau như vậy, nhưng tại sao chỉ với sự xuất hiện của Lâm Tử Lam liền đem tình cảm của bọn họ làm phai mờ?
Cô vì Mặc Thiếu Thiên làm nhiều chuyện như vậy, cô tuyệt đối sẽ không cho phép anh bị người khác đoạt khỏi tay cô!
Nghĩ tới đây, Diệp An Nhiên xoay người trở về văn phòng. . . . . . . . .
Lúc xế chiều, có một cuộc họp, sau khi họp xong, Lâm Tử Lam ở phòng giải khát nghỉ ngơi.
Thời gian này, không có người nhiều, cũng chỉ có mỗi Lâm Tử Lam, cô ngồi ở trên ghế, trước mặt là một cái bàn thủy tinh tròn, xem ra không những tinh xảo mà còn khéo léo.
Lúc này, Diệp An Nhiên đi tới cửa, sau khi thấy Lâm Tử Lam ở bên trong, mắt hơi nheo lại, xoay người đi vào.
Lâm Tử Lam đang ngồi ở đó dùng di động lướt Weibo[*], xem thông báo, không ngờ Mặc Thiếu Thiên đã follow mình, hơn nữa còn có mấy cái thông báo của Mặc Thiếu Thiên.
[*] Cái này bạn nào sử dụng rồi cũng biết nhỉ, dùng nó rất đơn giản thôi, cũng giống như Facebook, Twitter. Ở Trung Quốc thì chuyên dùng Weibo.
Avatar của Mặc Thiếu Thiên chính là hình của anh, bối cảnh màu đen, quần áo màu đen, có vẻ thần bí lại hấp dẫn, Lâm Tử Lam vừa nhìn vào chỗ follower, hơn một triệu lượt follow.
Số người hâm mộ anh cũng tương đương với minh tinh đi!
Lâm Tử Lam cũng muốn follow lại Mặc Thiếu Thiên, vừa muốn follow cho Mặc Thiếu Thiên, lúc này, cô lại thấy Diệp An Nhiên đi vào, Lâm Tử Lam cụp mắt, làm bộ không thấy.
Diệp An Nhiên đi tới, ánh mắt nhìn lướt qua Lâm Tử Lam, lấy một ly cà phê, sau đó cười nói, “Thời gian này Lâm tiểu thư tâm tình thật tốt a!” Diệp An Nhiên mở miệng cười nói.
Rõ ràng có ý châm chọc, lại nhất định cười mà nói ra, Lâm Tử Lam mặc kệ, nhưng ngại vì mặt mũi, nên lên tiếng chào hỏi.
Lâm Tử Lam ngẩng đầu nhìn cô, nâng lên nụ cười, “Diệp tiểu thư có cái gì muốn nói cứ nói thẳng đi!”
Nghe Lâm Tử Lam nói thẳng như thế, Diệp An Nhiên suy nghĩ một chút, ngồi đối diện với cô. “Lâm tiểu thư, cô đã nói thẳng như thế, tôi cũng không quanh co làm gì, thật sự tôi có lời muốn nói với cô!” Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam mở miệng.
Lâm Tử Lam nhíu mày, ý bảo cô nói tiếp.
Diệp An Nhiên suy nghĩ một chút, “Lâm tiểu thư, cô thích Thiếu Thiên sao?”
Lâm Tử Lam ngẩng đầu nhìn Diệp An Nhiên, không ngờ cô sẽ hỏi như thế, cô cũng đã ở cùng một chỗ với Mặc Thiếu Thiên, hiện tại hỏi cái này, có phải hỏi dư thừa hay không, quá buồn cười.
Lâm Tử Lam không đáp ngược lại nhìn cô, “Cô thử nói xem?”
Lâm Tử Lam hỏi ngược lại, Diệp An Nhiên sững sờ, không biết nên nói cái gì, nhìn cô, có chút tức giận mở miệng, “Mặc dù cô cùng Thiếu Thiên có một đứa con, nhưng các người căn bản không hợp nhau, tôi khuyên hai người mau sớm tách ra!” Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam sâu kín nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam nhếch miệng lên cười, ngước mắt, nhìn Diệp An Nhiên, “Cùng tôi không hợp, chẳng lẽ với cô thì hợp sao?” Lâm Tử Lam nhìn cô hỏi ngược lại, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc.
“Anh ấy là mối tình đầu của tôi, mà anh ấy cũng vậy, hơn nữa, tôi yêu anh ấy, lần này tôi trở về cũng là vì anh!” Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cũng không chú ý trên điện thoại nữa, cô tắt điện thoại, nắm ở trong tay, ngẩng đầu nhìn Diệp An Nhiên, đôi môi nâng lên nụ cười, “Thật sao? Mối tình đầu thì thế nào? Kết hôn rồi ly hôn cũng rất nhiều, vậy thì mối tình đầu tính là gì?”
“Còn nữa, cô yêu anh ấy, vậy cô đã hỏi anh ấy hiện tại có yêu cô hay không?” Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên hỏi.
Nếu Mặc Thiếu Thiên đã nói bọn họ ở cùng một chỗ, như vậy cô cũng nên tuyên thệ quyền sở hữu của mình rồi.
Diệp An Nhiên bị Lâm Tử Lam nói sững sờ, thật không ngờ Lâm Tử Lam nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Suy nghĩ một chút, Diệp An Nhiên khóe miệng nâng lên, “Lâm tiểu thư, quan hệ của tôi và Thiếu Thiên, không phải nói lời một lời hai là có thể rõ được, nhưng nếu như mà tôi có chuyện gì, Thiếu Thiên nhất định sẽ ra mặt giúp tôi, hơn nữa, nhất định sẽ giúp tôi giấu giếm! !” Diệp An Nhiên nói gằn từng chữ, theo bản năng, cô là chỉ việc Mặc Thiếu Thiên giúp cô giấu giếm chuyện bản thiết kế.
Cho dù biết rõ là cô làm, Mặc Thiếu Thiên cũng không nói với người khác.
Nghe được lời của cô…, Lâm Tử Lam buồn cười, “Coi như trong công ty có bất kỳ người nào xảy ra chuyện, dù là chó hay mèo đi chăng nữa, Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ giúp, này có nói lên được cái gì?” Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên lạnh lùng hỏi ngược lại.
Diệp An Nhiên mặt liền biến sắc, “Cô nói cái gì?”
Lâm Tử Lam lại đem cô so với chó, mèo.
Lâm Tử Lam nhíu mày, “Tôi chỉ là suy luận mà thôi, Diệp tiểu thư đừng nghĩ quá nhiều!”
“Còn nữa, chuyện giữa cùng cùng Mặc Thiếu Thiên, tôi không muốn biết, nhưng Diệp An Nhiên, có chuyện gì thì đừng cứ đến làm phiền tôi, phải biết chuyện gì cũng có giới hạn cuối cùng đấy! Huống chi, tôi cũng không phải là loại người cho người khác khi dễ như vậy!” Lâm Tử Lam nhìn cô lạnh lùng nói, chuyện bản thiết kế cứ như vậy thôi, nhưng chuyện thang máy, cô còn chưa tính tới !
Nghe lời nói của Lâm Tử Lam, Diệp An Nhiên nói “Cô là đang uy hiếp tôi sao?”
“Cô có chuyện gì mà sợ người khác uy hiếp sao?” Lâm Tử Lam hỏi ngược lại.
Một câu nói, chận miệng Diệp An Nhiên gắt gao, Diệp An Nhiên tức giận.
Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam, không nói được gì, đôi tay nắm thật chặt, nhưng sau đó, Diệp An Nhiên nhếch miệng lên cười, “Lâm Tử Lam, đừng trách tôi không có nhắc nhở cô…cô cảm thấy Thiếu Thiên yêu cô sao? Anh ấy hiện tại chỉ là đối với cô nhất thời vui vẻ thôi, chờ đến khi anh ấy chơi đã, thì cô cứ sẵn sàng bị vứt bỏ đi!”
“Còn nữa, đừng tưởng rằng có con thì có thể gả cho Thiếu Thiên, các người sẽ không ở cùng nhau đâu! !” Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Thế là vạch mặt được Diệp An Nhiên, quả nhiên, cô không giả bộ được nữa rồi!
Lâm Tử Lam nhếch miệng lên cười, cũng không vì lời nói của cô mà tức giận, “Vậy cám ơn Diệp tiểu thư nhắc nhở, chờ cái ngày tôi thật sự bị vứt vỏ, cô tính lần nữa cũng không muộn!”
Nhìn nét mặt Lâm Tử Lam, Diệp An Nhiên cuối cùng bực tức xoay người rời đi.
Lâm Tử Lam ngồi tại chỗ, nhìn vẻ mặt Diệp An Nhiên, khóe miệng từ từ nở nụ cười quyến rũ.
Nói thật, thấy Diệp An Nhiên tức giận, cũng không tệ lắm.
Ngay sau đó cô mở điện thoại, follow nick Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên đang làm việc, chợt nghe điện thoại di động kêu ‘tích tích’, mở ra xem, lại là thông báo trong Weibo.
Là Lâm Tử Lam.
Thấy cái này, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười, nhắn tin cho cô.
“Lâm tiểu thư, giờ làm việc mà lướt Weibo?”
Lâm Tử Lam không nghĩ nhanh như vậy Mặc Thiếu Thiên đã đáp.
Lâm Tử Lam , sau đó nhắn lại, “Nào có?”
“Còn không có? Vậy người nào đang nói chuyện với tôi đây?”
“Đó là anh nói trước!” Lâm Tử Lam nói, “Thân là thư ký, đương nhiên là muốn tùy thời đợi lệnh rồi!” . . . . . .
Ngụy biện không ít.
Mặc Thiếu Thiên cười, “Buổi chiều chờ anh cùng trở về!”
“Được!” Lâm Tử Lam đáp.
Vì vậy, lúc này mới đóng Weibo, Lâm Tử Lam uống một chút đồ, nghỉ ngơi một lát liền đi về làm việc. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Định là cùng nhau trở về, nhưng tạm thời Mặc Thiếu Thiên có một ít chuyện, bị Vân Dục gọi đi, Mặc Thiếu Thiên nói Lâm Tử Lam một tiếng, để cho cô về trước, ngoài ra để cho cô lái xe của mình, Lâm Tử Lam đáp một tiếng, được rồi.
Giờ tan sở, Lâm Tử Lam vừa muốn đi về, thì lúc này, điện thoại di động vang lên .
Thấy số gọi tới, Lâm Tử Lam nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nhận.
“A lô, Học trưởng!”
Lục Tử Thịnh vẫn như cũ nhàn nhạt nói, “Tử Lam, em rảnh không? Ra ngoài uống nước đi!”
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, “Được, ở nơi nào? Em đi qua đó!”
“Không cần anh đi đón em sao?”
“Không cần!” Lâm Tử Lam nói.
“Vậy được rồi, ở Lam Điều!”
“Được!”
Cúp điện thoại, vừa đúng tan việc, Lâm Tử Lam thu thập một tý đồ, cầm chìa khóa xe Mặc Thiếu Thiên đi tới bãi đậu xe.
Hiện tại nếu mọi người đã biết quan hệ giữa cô cùng Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cũng không còn kiêng dè nữa, lên xe Mặc Thiếu Thiên lái đi.
Ở Lam Điều, Lục Tử Thịnh đã sớm tới, anh ngồi ở chỗ gần cửa sổ, khi anh đưa mắt ra ngoài cửa sổ, liền thấy Lâm Tử Lam từ trên xe bước xuống, mà chiếc xe kia, chính là xe của Mặc Thiếu Thiên.
Lục Tử Thịnh nhìn thì liền nhận ra ngay.
Bảng số xe của Mặc Thiếu Thiên, ở Thành phố A không có ai là không biết!
Lâm Tử Lam đi thẳng vào.
Vừa đi vào liền nhìn thấy Lục Tử Thịnh ngồi ở đằng kia.
“Học trưởng!” Lâm Tử Lam đi tới lên tiếng chào hỏi .
Lúc thấy Lâm Tử Lam, đôi môi Lục Tử Thịnh nâng lên một vẻ dịu dàng, cười nói, “Ngồi đi!”
Nụ cười kia trước sau như một, tựa như vẫn dịu dàng như lúc còn đi học.
Chỉ là nụ cười kia, hình như có nhiều phần hơi nhạt.
Bọn họ đã lâu không gặp rồi.
Lâm Tử Lam ngồi đối diện Lục Tử Thịnh, nhìn anh, “Học trưởng, tìm em có chuyện gì không?”
“Không có, chỉ là lâu rồi không gặp, xem em sống như thế nào rồi!?” Lục Tử Thịnh nói.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Rất tốt, còn anh! ?”
Nhắc tới cái này, con ngươi Lục Tử Thịnh thoáng qua một tia chua chát.
“Ừ, rất tốt!” Lục Tử Thịnh nói, kể từ khi biết mình cùng Lâm Tử Lam không còn cơ hội gì nữa, đối với Lục Tử Thịnh mà nói, cuộc sống như thế nào thì có gì khác nhau.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái.
Lúc này nhân viên phục vụ bưng lên một ly nước trái cây, “Cám ơn!” Lâm Tử Lam hướng về phía nhân viên phục vụ cười nói.
Nụ cười kia, đối với Lục Tử Thịnh mà nói, anh rất muốn giữ cho mình cả đời.
Nhưng, cô lại vĩnh viễn không thuộc về anh!
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Lục Tử Thịnh phục hồi tinh thần lại, nhìn cô, “Tử Lam, có một chuyện, anh muốn nói xin lỗi với em!”
“Chuyện gì?”
“Trước kia em bị Trọng Nhược Tình bắt cóc, Trọng Nhược Tình là do anh bảo lãnh ra ngoài, nhưng mà anh lại không ngờ cô ta sẽ làm như vậy, hơn nữa, khi anh biết chuyện, anh muốn đi cứu em, nhưng mà lúc anh tới thì em đã được Mặc Thiếu Thiên đưa đi!” Lục Tử Thịnh nhìn cô nói gằn từng chữ.
Nghe thế, Lâm Tử Lam không phản ứng chút nào, thật ra thì chuyện này, Mặc Thiếu Thiên đã từng nói với cô rồi.
Là Lục Tử Thịnh bảo lãnh .
“Thật xin lỗi!”
Nghe Lục Tử Thịnh xin lỗi, Lâm Tử Lam ngẩng đầu nhìn anh, mặc dù thời gi¬an qua đi đã lâu rồi, nhưng câu ‘thật xin lỗi’ này, vĩnh viễn không mất đi hiệu lực.
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Học trưởng, anh không cần phải xin lỗi em, chuyện này vốn cũng không trách được anh!”
Hơn nữa, Lục Tử Thịnh cũng không có trực tiếp làm hại cô!
Lâm Tử Lam làm sao sẽ trách anh đây !
Nghe Lâm Tử Lam nói thế, Lục Tử Thịnh nhìn cô, “Em thật không trách anh?”
“Em tin Học trưởng anh chưa từng có ý định muốn làm hại em!”
“Dĩ nhiên sẽ không!” Lục Tử Thịnh trực tiếp phủ nhận.
“Vậy thì được rồi, em làm sao tức giận được, chuyện kia, không ai từng nghĩ tới!”
“Học trưởng, chuyện đã qua đã lâu rồi, em sớm quên đi rồi, anh cũng không cần để ý nữa!”
Lục Tử Thịnh lúc này mới nhè nhẹ mà gật đầu.
Lúc này anh nhớ tới cái gì đó, nhìn Lâm Tử Lam, “Đúng rồi, anh xem được tin tức của em cùng Mặc Thiếu Thiên, em đang ở bên cạnh anh ta sao ?”
Đổi đề tài, Lâm Tử Lam cảm thấy dễ chịu một chút, nhìn Lục Tử Thịnh, sau đó gật đầu một cái, “Ừm!”
“Anh ta đối với em như thế nào? Được không?”
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Chỉ là vừa ở chung một chỗ mà thôi!”
Được hay không được, biết nói sao đây.
Chỉ là nhìn Lâm Tử Lam cười, Lục Tử Thịnh cũng biết.
“Quan hệ giữa Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc Gia không tốt lắm, bọn họ sẽ đón nhận Hi Hi sao?” Lục Tử Thịnh hỏi.
Lâm Tử Lam nghe Lục Tử Thịnh hỏi, đang uống nước, “Có đón nhận hay không không sao cả, Hi Hi là con trai em, chỉ cần Mặc Thiếu Thiên đón nhận là đủ rồi!” Lâm Tử Lam nói.
Lục Tử Thịnh nhìn cô, nhiều năm như vậy, quả nhiên, tính tình Lâm Tử Lam không giống như trước.
Trước kia, cô rất tự tin, cũng rất kích động, nhưng không ngờ thời gian quả nhiên đủ để thay đổi cùng toi luyện một người.
Nếu như nói trước kia Lâm Tử Lam trong suốt, linh động, còn Lâm Tử Lam bây giờ, là thong dong cùng bình tĩnh.
Nhưng mặc kệ Lâm Tử Lam thế nào, đối với Lục Tử Thịnh mà nói, cô đều hấp dẫn.
Lục Tử Thịnh gật đầu một cái, “Xem ra, em cùng Mặc Thiếu Thiên có quan hệ rất tốt!”
Không ngờ Mặc Thiếu Thiên là người lạm tình như thế, mà lại có thể theo đuổi được Lâm Tử Lam, đây đối với Lục Tử Thịnh mà nói, là một loại giễu cợt.
“Có thể xem là vậy!” Lâm Tử Lam nói.
“Mặc Thiếu Thiên ở bên ngoài hoa tâm, em đối với anh nên giữ chặt một chút!” Lục Tử Thịnh cười trêu ghẹo nói, tận lực khiến không khí bình thường lại.
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Một người nếu đã thật lòng với mình, thì không cần giữ, anh ta cũng sẽ không làm loạn, mà nếu anh ta không thật lòng, mình có giữ chặt bên cạnh cũng không được chuyện gì, mặc dù Mặc Thiếu Thiên trước kia rất lạm tình, nhưng mà em lại tin tưởng anh ấy hiện tại sẽ không làm loạn nữa!” Lâm Tử Lam nhìn Lục Tử Thịnh nói gằn từng chữ, cô cũng không trách cứ Lục Tử Thịnh nói Mặc Thiếu Thiên như vậy, mà là tâm rất bình tĩnh mà nói.
Nói thế nào đi nữa, thì Lục Tử Thịnh cũng là vì nghĩ cho cô.
Ở văn phòng bồi hồi thật lâu, cuối cùng vẫn ngồi không yên mà đi ra ngoài.
Nhưng mới vừa đi tới cửa công ty, lại thấy Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam hai người cùng nhau trở lại, vừa nói vừa cười, cảnh tượng đó lọt vào mắt của Diệp An Nhiên làm cho cô thật sâu đau nhói.
Tại sao?
Cô và Mặc Thiếu Thiên đã từng yêu nhau như vậy, nhưng tại sao chỉ với sự xuất hiện của Lâm Tử Lam liền đem tình cảm của bọn họ làm phai mờ?
Cô vì Mặc Thiếu Thiên làm nhiều chuyện như vậy, cô tuyệt đối sẽ không cho phép anh bị người khác đoạt khỏi tay cô!
Nghĩ tới đây, Diệp An Nhiên xoay người trở về văn phòng. . . . . . . . .
Lúc xế chiều, có một cuộc họp, sau khi họp xong, Lâm Tử Lam ở phòng giải khát nghỉ ngơi.
Thời gian này, không có người nhiều, cũng chỉ có mỗi Lâm Tử Lam, cô ngồi ở trên ghế, trước mặt là một cái bàn thủy tinh tròn, xem ra không những tinh xảo mà còn khéo léo.
Lúc này, Diệp An Nhiên đi tới cửa, sau khi thấy Lâm Tử Lam ở bên trong, mắt hơi nheo lại, xoay người đi vào.
Lâm Tử Lam đang ngồi ở đó dùng di động lướt Weibo[*], xem thông báo, không ngờ Mặc Thiếu Thiên đã follow mình, hơn nữa còn có mấy cái thông báo của Mặc Thiếu Thiên.
[*] Cái này bạn nào sử dụng rồi cũng biết nhỉ, dùng nó rất đơn giản thôi, cũng giống như Facebook, Twitter. Ở Trung Quốc thì chuyên dùng Weibo.
Avatar của Mặc Thiếu Thiên chính là hình của anh, bối cảnh màu đen, quần áo màu đen, có vẻ thần bí lại hấp dẫn, Lâm Tử Lam vừa nhìn vào chỗ follower, hơn một triệu lượt follow.
Số người hâm mộ anh cũng tương đương với minh tinh đi!
Lâm Tử Lam cũng muốn follow lại Mặc Thiếu Thiên, vừa muốn follow cho Mặc Thiếu Thiên, lúc này, cô lại thấy Diệp An Nhiên đi vào, Lâm Tử Lam cụp mắt, làm bộ không thấy.
Diệp An Nhiên đi tới, ánh mắt nhìn lướt qua Lâm Tử Lam, lấy một ly cà phê, sau đó cười nói, “Thời gian này Lâm tiểu thư tâm tình thật tốt a!” Diệp An Nhiên mở miệng cười nói.
Rõ ràng có ý châm chọc, lại nhất định cười mà nói ra, Lâm Tử Lam mặc kệ, nhưng ngại vì mặt mũi, nên lên tiếng chào hỏi.
Lâm Tử Lam ngẩng đầu nhìn cô, nâng lên nụ cười, “Diệp tiểu thư có cái gì muốn nói cứ nói thẳng đi!”
Nghe Lâm Tử Lam nói thẳng như thế, Diệp An Nhiên suy nghĩ một chút, ngồi đối diện với cô. “Lâm tiểu thư, cô đã nói thẳng như thế, tôi cũng không quanh co làm gì, thật sự tôi có lời muốn nói với cô!” Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam mở miệng.
Lâm Tử Lam nhíu mày, ý bảo cô nói tiếp.
Diệp An Nhiên suy nghĩ một chút, “Lâm tiểu thư, cô thích Thiếu Thiên sao?”
Lâm Tử Lam ngẩng đầu nhìn Diệp An Nhiên, không ngờ cô sẽ hỏi như thế, cô cũng đã ở cùng một chỗ với Mặc Thiếu Thiên, hiện tại hỏi cái này, có phải hỏi dư thừa hay không, quá buồn cười.
Lâm Tử Lam không đáp ngược lại nhìn cô, “Cô thử nói xem?”
Lâm Tử Lam hỏi ngược lại, Diệp An Nhiên sững sờ, không biết nên nói cái gì, nhìn cô, có chút tức giận mở miệng, “Mặc dù cô cùng Thiếu Thiên có một đứa con, nhưng các người căn bản không hợp nhau, tôi khuyên hai người mau sớm tách ra!” Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam sâu kín nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam nhếch miệng lên cười, ngước mắt, nhìn Diệp An Nhiên, “Cùng tôi không hợp, chẳng lẽ với cô thì hợp sao?” Lâm Tử Lam nhìn cô hỏi ngược lại, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc.
“Anh ấy là mối tình đầu của tôi, mà anh ấy cũng vậy, hơn nữa, tôi yêu anh ấy, lần này tôi trở về cũng là vì anh!” Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cũng không chú ý trên điện thoại nữa, cô tắt điện thoại, nắm ở trong tay, ngẩng đầu nhìn Diệp An Nhiên, đôi môi nâng lên nụ cười, “Thật sao? Mối tình đầu thì thế nào? Kết hôn rồi ly hôn cũng rất nhiều, vậy thì mối tình đầu tính là gì?”
“Còn nữa, cô yêu anh ấy, vậy cô đã hỏi anh ấy hiện tại có yêu cô hay không?” Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên hỏi.
Nếu Mặc Thiếu Thiên đã nói bọn họ ở cùng một chỗ, như vậy cô cũng nên tuyên thệ quyền sở hữu của mình rồi.
Diệp An Nhiên bị Lâm Tử Lam nói sững sờ, thật không ngờ Lâm Tử Lam nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Suy nghĩ một chút, Diệp An Nhiên khóe miệng nâng lên, “Lâm tiểu thư, quan hệ của tôi và Thiếu Thiên, không phải nói lời một lời hai là có thể rõ được, nhưng nếu như mà tôi có chuyện gì, Thiếu Thiên nhất định sẽ ra mặt giúp tôi, hơn nữa, nhất định sẽ giúp tôi giấu giếm! !” Diệp An Nhiên nói gằn từng chữ, theo bản năng, cô là chỉ việc Mặc Thiếu Thiên giúp cô giấu giếm chuyện bản thiết kế.
Cho dù biết rõ là cô làm, Mặc Thiếu Thiên cũng không nói với người khác.
Nghe được lời của cô…, Lâm Tử Lam buồn cười, “Coi như trong công ty có bất kỳ người nào xảy ra chuyện, dù là chó hay mèo đi chăng nữa, Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ giúp, này có nói lên được cái gì?” Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên lạnh lùng hỏi ngược lại.
Diệp An Nhiên mặt liền biến sắc, “Cô nói cái gì?”
Lâm Tử Lam lại đem cô so với chó, mèo.
Lâm Tử Lam nhíu mày, “Tôi chỉ là suy luận mà thôi, Diệp tiểu thư đừng nghĩ quá nhiều!”
“Còn nữa, chuyện giữa cùng cùng Mặc Thiếu Thiên, tôi không muốn biết, nhưng Diệp An Nhiên, có chuyện gì thì đừng cứ đến làm phiền tôi, phải biết chuyện gì cũng có giới hạn cuối cùng đấy! Huống chi, tôi cũng không phải là loại người cho người khác khi dễ như vậy!” Lâm Tử Lam nhìn cô lạnh lùng nói, chuyện bản thiết kế cứ như vậy thôi, nhưng chuyện thang máy, cô còn chưa tính tới !
Nghe lời nói của Lâm Tử Lam, Diệp An Nhiên nói “Cô là đang uy hiếp tôi sao?”
“Cô có chuyện gì mà sợ người khác uy hiếp sao?” Lâm Tử Lam hỏi ngược lại.
Một câu nói, chận miệng Diệp An Nhiên gắt gao, Diệp An Nhiên tức giận.
Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam, không nói được gì, đôi tay nắm thật chặt, nhưng sau đó, Diệp An Nhiên nhếch miệng lên cười, “Lâm Tử Lam, đừng trách tôi không có nhắc nhở cô…cô cảm thấy Thiếu Thiên yêu cô sao? Anh ấy hiện tại chỉ là đối với cô nhất thời vui vẻ thôi, chờ đến khi anh ấy chơi đã, thì cô cứ sẵn sàng bị vứt bỏ đi!”
“Còn nữa, đừng tưởng rằng có con thì có thể gả cho Thiếu Thiên, các người sẽ không ở cùng nhau đâu! !” Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Thế là vạch mặt được Diệp An Nhiên, quả nhiên, cô không giả bộ được nữa rồi!
Lâm Tử Lam nhếch miệng lên cười, cũng không vì lời nói của cô mà tức giận, “Vậy cám ơn Diệp tiểu thư nhắc nhở, chờ cái ngày tôi thật sự bị vứt vỏ, cô tính lần nữa cũng không muộn!”
Nhìn nét mặt Lâm Tử Lam, Diệp An Nhiên cuối cùng bực tức xoay người rời đi.
Lâm Tử Lam ngồi tại chỗ, nhìn vẻ mặt Diệp An Nhiên, khóe miệng từ từ nở nụ cười quyến rũ.
Nói thật, thấy Diệp An Nhiên tức giận, cũng không tệ lắm.
Ngay sau đó cô mở điện thoại, follow nick Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên đang làm việc, chợt nghe điện thoại di động kêu ‘tích tích’, mở ra xem, lại là thông báo trong Weibo.
Là Lâm Tử Lam.
Thấy cái này, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười, nhắn tin cho cô.
“Lâm tiểu thư, giờ làm việc mà lướt Weibo?”
Lâm Tử Lam không nghĩ nhanh như vậy Mặc Thiếu Thiên đã đáp.
Lâm Tử Lam , sau đó nhắn lại, “Nào có?”
“Còn không có? Vậy người nào đang nói chuyện với tôi đây?”
“Đó là anh nói trước!” Lâm Tử Lam nói, “Thân là thư ký, đương nhiên là muốn tùy thời đợi lệnh rồi!” . . . . . .
Ngụy biện không ít.
Mặc Thiếu Thiên cười, “Buổi chiều chờ anh cùng trở về!”
“Được!” Lâm Tử Lam đáp.
Vì vậy, lúc này mới đóng Weibo, Lâm Tử Lam uống một chút đồ, nghỉ ngơi một lát liền đi về làm việc. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Định là cùng nhau trở về, nhưng tạm thời Mặc Thiếu Thiên có một ít chuyện, bị Vân Dục gọi đi, Mặc Thiếu Thiên nói Lâm Tử Lam một tiếng, để cho cô về trước, ngoài ra để cho cô lái xe của mình, Lâm Tử Lam đáp một tiếng, được rồi.
Giờ tan sở, Lâm Tử Lam vừa muốn đi về, thì lúc này, điện thoại di động vang lên .
Thấy số gọi tới, Lâm Tử Lam nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nhận.
“A lô, Học trưởng!”
Lục Tử Thịnh vẫn như cũ nhàn nhạt nói, “Tử Lam, em rảnh không? Ra ngoài uống nước đi!”
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, “Được, ở nơi nào? Em đi qua đó!”
“Không cần anh đi đón em sao?”
“Không cần!” Lâm Tử Lam nói.
“Vậy được rồi, ở Lam Điều!”
“Được!”
Cúp điện thoại, vừa đúng tan việc, Lâm Tử Lam thu thập một tý đồ, cầm chìa khóa xe Mặc Thiếu Thiên đi tới bãi đậu xe.
Hiện tại nếu mọi người đã biết quan hệ giữa cô cùng Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cũng không còn kiêng dè nữa, lên xe Mặc Thiếu Thiên lái đi.
Ở Lam Điều, Lục Tử Thịnh đã sớm tới, anh ngồi ở chỗ gần cửa sổ, khi anh đưa mắt ra ngoài cửa sổ, liền thấy Lâm Tử Lam từ trên xe bước xuống, mà chiếc xe kia, chính là xe của Mặc Thiếu Thiên.
Lục Tử Thịnh nhìn thì liền nhận ra ngay.
Bảng số xe của Mặc Thiếu Thiên, ở Thành phố A không có ai là không biết!
Lâm Tử Lam đi thẳng vào.
Vừa đi vào liền nhìn thấy Lục Tử Thịnh ngồi ở đằng kia.
“Học trưởng!” Lâm Tử Lam đi tới lên tiếng chào hỏi .
Lúc thấy Lâm Tử Lam, đôi môi Lục Tử Thịnh nâng lên một vẻ dịu dàng, cười nói, “Ngồi đi!”
Nụ cười kia trước sau như một, tựa như vẫn dịu dàng như lúc còn đi học.
Chỉ là nụ cười kia, hình như có nhiều phần hơi nhạt.
Bọn họ đã lâu không gặp rồi.
Lâm Tử Lam ngồi đối diện Lục Tử Thịnh, nhìn anh, “Học trưởng, tìm em có chuyện gì không?”
“Không có, chỉ là lâu rồi không gặp, xem em sống như thế nào rồi!?” Lục Tử Thịnh nói.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Rất tốt, còn anh! ?”
Nhắc tới cái này, con ngươi Lục Tử Thịnh thoáng qua một tia chua chát.
“Ừ, rất tốt!” Lục Tử Thịnh nói, kể từ khi biết mình cùng Lâm Tử Lam không còn cơ hội gì nữa, đối với Lục Tử Thịnh mà nói, cuộc sống như thế nào thì có gì khác nhau.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái.
Lúc này nhân viên phục vụ bưng lên một ly nước trái cây, “Cám ơn!” Lâm Tử Lam hướng về phía nhân viên phục vụ cười nói.
Nụ cười kia, đối với Lục Tử Thịnh mà nói, anh rất muốn giữ cho mình cả đời.
Nhưng, cô lại vĩnh viễn không thuộc về anh!
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Lục Tử Thịnh phục hồi tinh thần lại, nhìn cô, “Tử Lam, có một chuyện, anh muốn nói xin lỗi với em!”
“Chuyện gì?”
“Trước kia em bị Trọng Nhược Tình bắt cóc, Trọng Nhược Tình là do anh bảo lãnh ra ngoài, nhưng mà anh lại không ngờ cô ta sẽ làm như vậy, hơn nữa, khi anh biết chuyện, anh muốn đi cứu em, nhưng mà lúc anh tới thì em đã được Mặc Thiếu Thiên đưa đi!” Lục Tử Thịnh nhìn cô nói gằn từng chữ.
Nghe thế, Lâm Tử Lam không phản ứng chút nào, thật ra thì chuyện này, Mặc Thiếu Thiên đã từng nói với cô rồi.
Là Lục Tử Thịnh bảo lãnh .
“Thật xin lỗi!”
Nghe Lục Tử Thịnh xin lỗi, Lâm Tử Lam ngẩng đầu nhìn anh, mặc dù thời gi¬an qua đi đã lâu rồi, nhưng câu ‘thật xin lỗi’ này, vĩnh viễn không mất đi hiệu lực.
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Học trưởng, anh không cần phải xin lỗi em, chuyện này vốn cũng không trách được anh!”
Hơn nữa, Lục Tử Thịnh cũng không có trực tiếp làm hại cô!
Lâm Tử Lam làm sao sẽ trách anh đây !
Nghe Lâm Tử Lam nói thế, Lục Tử Thịnh nhìn cô, “Em thật không trách anh?”
“Em tin Học trưởng anh chưa từng có ý định muốn làm hại em!”
“Dĩ nhiên sẽ không!” Lục Tử Thịnh trực tiếp phủ nhận.
“Vậy thì được rồi, em làm sao tức giận được, chuyện kia, không ai từng nghĩ tới!”
“Học trưởng, chuyện đã qua đã lâu rồi, em sớm quên đi rồi, anh cũng không cần để ý nữa!”
Lục Tử Thịnh lúc này mới nhè nhẹ mà gật đầu.
Lúc này anh nhớ tới cái gì đó, nhìn Lâm Tử Lam, “Đúng rồi, anh xem được tin tức của em cùng Mặc Thiếu Thiên, em đang ở bên cạnh anh ta sao ?”
Đổi đề tài, Lâm Tử Lam cảm thấy dễ chịu một chút, nhìn Lục Tử Thịnh, sau đó gật đầu một cái, “Ừm!”
“Anh ta đối với em như thế nào? Được không?”
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Chỉ là vừa ở chung một chỗ mà thôi!”
Được hay không được, biết nói sao đây.
Chỉ là nhìn Lâm Tử Lam cười, Lục Tử Thịnh cũng biết.
“Quan hệ giữa Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc Gia không tốt lắm, bọn họ sẽ đón nhận Hi Hi sao?” Lục Tử Thịnh hỏi.
Lâm Tử Lam nghe Lục Tử Thịnh hỏi, đang uống nước, “Có đón nhận hay không không sao cả, Hi Hi là con trai em, chỉ cần Mặc Thiếu Thiên đón nhận là đủ rồi!” Lâm Tử Lam nói.
Lục Tử Thịnh nhìn cô, nhiều năm như vậy, quả nhiên, tính tình Lâm Tử Lam không giống như trước.
Trước kia, cô rất tự tin, cũng rất kích động, nhưng không ngờ thời gian quả nhiên đủ để thay đổi cùng toi luyện một người.
Nếu như nói trước kia Lâm Tử Lam trong suốt, linh động, còn Lâm Tử Lam bây giờ, là thong dong cùng bình tĩnh.
Nhưng mặc kệ Lâm Tử Lam thế nào, đối với Lục Tử Thịnh mà nói, cô đều hấp dẫn.
Lục Tử Thịnh gật đầu một cái, “Xem ra, em cùng Mặc Thiếu Thiên có quan hệ rất tốt!”
Không ngờ Mặc Thiếu Thiên là người lạm tình như thế, mà lại có thể theo đuổi được Lâm Tử Lam, đây đối với Lục Tử Thịnh mà nói, là một loại giễu cợt.
“Có thể xem là vậy!” Lâm Tử Lam nói.
“Mặc Thiếu Thiên ở bên ngoài hoa tâm, em đối với anh nên giữ chặt một chút!” Lục Tử Thịnh cười trêu ghẹo nói, tận lực khiến không khí bình thường lại.
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Một người nếu đã thật lòng với mình, thì không cần giữ, anh ta cũng sẽ không làm loạn, mà nếu anh ta không thật lòng, mình có giữ chặt bên cạnh cũng không được chuyện gì, mặc dù Mặc Thiếu Thiên trước kia rất lạm tình, nhưng mà em lại tin tưởng anh ấy hiện tại sẽ không làm loạn nữa!” Lâm Tử Lam nhìn Lục Tử Thịnh nói gằn từng chữ, cô cũng không trách cứ Lục Tử Thịnh nói Mặc Thiếu Thiên như vậy, mà là tâm rất bình tĩnh mà nói.
Nói thế nào đi nữa, thì Lục Tử Thịnh cũng là vì nghĩ cho cô.
/611
|