Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 246: Dùng cái này giải quyết
/611
|
Ban đêm, Lâm Tử Lam đứng ở trên ban công, nhìn sợi dây thừng hạnh phúc bà chủ đưa, khóe miệng mang theo cười yếu ớt.
Mặc kệ có đúng như vậy hay không, nhưng mà phụ nữ khi yêu, đều ước mơ tương lai sẽ tươi đẹp.
Ngay vào lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi tới, vòng tay ngang hông Lâm Tử Lam, “Đang nhìn cái gì?”
Lúc thấy sợi dây trong tay Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên, “Lâm tiểu thư, em đừng nói với anh, em cũng tin cái này!”
Nghe thế, Lâm Tử Lam quay đầu lại nhìn anh, “Anh không tin?”
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, xác thực không tin.
Anh đời này chỉ tin bản thân mình, đối với cái chút đồ này, anh thật vẫn không tin.
Nghe lời của anh…, Lâm Tử Lam nhìn sợi dây trong tay một chút, “Mặc kệ là có linh nghiệm hay không, nhưng mà em lại tin, đây là một phần tốt đẹp và cũng chính là mong ước, hơn nữa, em tình nguyện tin tưởng lời chúc phúc này!” Lâm Tử Lam nhìn sợi dây thừng hạnh phúc nói gằn từng chữ.
Mặc Thiếu Thiên nghe Lâm Tử Lam nói, chân mày cau lại, tiếp, anh cầm lấy sợi dây trong tay Lâm Tử Lam, ở trong tay mình nhìn một chút, rồi sau đó, anh cầm sợi dây lên đeo cho Lâm Tử Lam, “Đã như vậy, thì em vĩnh viễn không nên tháo nó ra!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên nhìn tay cô, sợi dây màu đỏ cùng làn da trắng noãn của cô hòa hợp lẫn nhau, xem ra, càng thêm tự nhiên, hào phóng.
Lâm Tử Lam nhìn sợi dây trên cổ tay, cười cười, lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt vươn tay, Lâm Tử Lam không hiểu nhìn anh.
“Làm gì?”
“Đeo cho anh!” Mặc Thiếu Thiên nói đương nhiên.
“Anh không phải là không tin sao?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
“Anh đây không tin, nhưng mà cái này không lợi không hại, anh cũng không thiệt thòi!” Mặc Thiếu Thiên nói, ngộ nhỡ cái này đeo vào trên tay người khác, thật đúng là linh nghiệm, Mặc Thiếu Thiên mới thật muốn giết người!
Nghe lời nói Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cười một tiếng, từ trong miệng của anh nói là không thiệt thòi, vì vậy, cô cầm sợi dây còn lại đeo vào cổ tay Mặc Thiếu Thiên.
Cánh tay Mặc Thiếu Thiên rất có lực, đeo một sợi dây màu đỏ, cũng không hợp cho lắm.
Chỉ là Lâm Tử Lam cảm thấy rất đẹp, cô vươn tay ra, để bên cạnh tay anh.
Mặc Thiếu Thiên ngược lại nhìn sợi dây trên cánh tay mình, nhếch miệng lên cười, “Trên tay anh đây lần đầu tiên đeo đồ màu đỏ!”
“Thật đẹp mắt!” Lâm Tử Lam nói.
“Nào có, rất xấu xí đấy!” Mặc Thiếu Thiên nói. . . . . . .
“Vậy anh tháo ra đi!” Lâm Tử Lam nói.
“Thôi, xấu xí nhưng cũng thật đáng yêu!” Mặc Thiếu Thiên nói một câu, nghĩ thầm, nếu như bị Vân Dục thấy được, không chừng thế nào cũng cười anh một trận!
Lâm Tử Lam nhìn anh, liếc anh một cái, Mặc tiên sinh, anhcó thể không cần kỳ cục như vậy hay không!
Mặc Thiếu Thiên không nhìn thẳng ánh mắt Lâm Tử Lam,anh ôm lấy eo của cô, ở trên người cô mè nheo, “Bà xã, trên người em đi chưa?”
Nghe anh nói thế , Lâm Tử Lam cũng biết Mặc Thiếu Thiên đang suy nghĩ gì, vì để cho anh bỏ ý niệm này đi, Lâm Tử Lam cố ý nói sang chuyện khác, nhìn anh, “Ai là bà xã của anh?”
“Đương nhiên chính là em rồi !”
“Em còn chưa quyết định muốn gả cho anh đâu, cho nên, không nên gọi vậy!” Lâm Tử Lam nói.
“Không được, em đời này, ngoại trừ anh ra, còn có thể gả cho người nào?”
“Bổn cô nương mặc kệ là dáng vẻ bề ngoài, hay là tâm hồn bên trong, chỗ nào cũng không kém, người theo đuổi em xếp đầy từ trung tâm thành phố A lượn quanh bên ngoài một vòng, cho nên, sự lựa chọn của em còn rất nhiều!” Lâm Tử Lam cười nói.
Nghe lời nói Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười tà mị, “Mặc kệ dáng vẻ bề ngoài, hay là tâm hồn bên trong, anh đều hơn em, hơn nữa còn là người đàn ông độc thân hoàng kim số một ở thành phố A, mà quan trọng nhất là, người nào ở thành phố A không biết em léng phéng với anh, người muốn theo đuổi em, chính là muốn tìm cái chết, cho nên, em đời này, ngoại trừ anh ra, em cũng đừng nghĩ chọn được người nào khác!” Mặc Thiếu Thiên nói, khen ngợi bản thân .
Nghe được lời nói Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam dở khóc dở cười.
“Người nào léng phéng với anh! ?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi, Mặc Thiếu Thiên, anh rốt cuộc có thể không nói kiểu như vậy hay không!
Mặc Thiếu Thiên bình tĩnh liếc nhìn cô, nghe được cô tố cáo, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “A, không phải một chân, mà là hai chân! !”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Đối với Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam im lặng triệt để rồi.
Anh tư duy lôgic, người bình thường là theo không kịp đấy!
Nhìn dáng vẻ im lặng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nói, “Thế nào, hết có gì để nói rồi sao! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Xác thực, Lâm Tử Lam không biết nên nói cái gì.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cười, “Mặc Tổng, em cam bái hạ phong[*]!”
[*] chịu thua tâm phục khẩu phục.
“Nhận thua?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.
Lâm Tử Lam gật đầu liên tục.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười mị hoặc, “Đã như vậy, không bằng bỏ ra chút gì. . . . . .”
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên lại gần Lâm Tử Lam, đôi tay không an phận ở trên người của Lâm Tử Lam dời đi, “’Người kia’ lúc nào thì đi đây?”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Lâm Tử Lam càng thêm dở khóc dở cười, “Mặc Thiếu Thiên, anh có thể không cần cả ngày nghĩ tới cái này hay không?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn cô, “Không thể!”
“Anh đây từ khi quen em, liền bắt đầu suy nghĩ về nó rồi, rốt cuộc đã tới lúc ăn em, ai biết còn có chuyện này!” Mặc Thiếu Thiên ra vẻ không thỏa mãn nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Lâm Tử Lam im lặng nhìn Mặc Thiếu Thiên, bị câu nói kia của anh, ‘từ khi quen em, liền bắt đầu suy nghĩ về nó rồi’, kinh hồn.
Mặc Thiếu Thiên, anh hoàn toàn xứng đáng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới à!
Em gái anh!
Mặc Thiếu Thiên không có chú ý tới tâm tư Lâm Tử Lam, một lòng muốn ăn Lâm Tử Lam, “Rốt cuộc khi nào thì đi?”
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Em cũng không biết, dù sao thời gian lần này so với trước kia có lâu hơn!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . .”
Một câu nói, ý tưởng của Mặc Thiếu Thiên liền tan biến.
Cuối cùng nhìn Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói, “Có bản lãnh ‘nó’ vẫn ở đó đi, chờ ‘nó’ đi rồi, anh đây cho em không rời khỏi giường!”
Lâm Tử Lam im lặng, dở khóc dở cười.
Này cùng cô có quan hệ gì à?
Cô có thể khống chế sao!
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nhìn anh, “Mặc tiên sinh, đây cũng không phải là do em!”
“Ai biết em có phải cố ý hay không!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Vậy như thế nào mới có thể chứng minh đây!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên sững sờ, ngay sau đó lấn áp Lâm Tử Lam, cặp con ngươi u ám kia nhìn chòng chọc đôi môi hồng của Lâm Tử Lam, ngón tay thon dài mà có lực nhẹ nhàng quẹt môi của cô, giọng nói ‘chói tai’ mà khêu gợi chậm rãi phát ra, “Em có thể dùng nơi này giúp anh giải quyết. . . . . .”
Một câu nói, làm mặt Lâm Tử Lam chợt đỏ ửng lên, “Mặc Thiếu Thiên! ! ! !” Lâm Tử Lam hét lên.
Mặc Thiếu Thiên không chấp nhận, sau đó cầm tay Lâm Tử Lam, trực tiếp đặt tại hạ bộ, “Nếu như em không giúp anh, nó sẽ phải bạo. . . . . .”
Lâm Tử Lam muốn điên mất rồi, nhìn Mặc Thiếu Thiên, không biết có ngôn từ nào diễn tả nỗi. . . . . . . . . .
Ngày hôm sau, Lâm Tử Lam tỉnh lại, đã là hơn 8 giờ.
Mặc Thiếu Thiên đã thức dậy, hơn nữa đã rửa mặt xong rồi, một thân âu phục màu đen chỉnh chu, đẹp trai không dứt, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, không cài vài nút ở trên, lộ ra lồng ngực rắn chắc, trong đẹp trai còn mang theo sự hấp dẫn, yêu nghiệt.
Lâm Tử Lam hơi híp mắt, lúc nhìn Mặc Thiếu Thiên, ánh sáng mặt trời chiếu vào anh, phía sau lưng anh có vài vòng sáng nhàn nhạt.
Thấy Lâm Tử Lam thức dậy, Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhếch miệng lên cười hài lòng, “Đã tỉnh rồi hả ?”
Lúc Lâm Tử Lam thấy Mặc Thiếu Thiên, còn có cười với cô nữa làm cho cô không khỏi nhớ tới hình ảnh ngày hôm qua, sắc mặt cô bỗng dưng đỏ ửng.
Tối ngày hôm qua, Lâm Tử Lam không thuận theo ý của anh, liền bị Mặc Thiếu Thiên dùng sức hành hạ cô, cuối cùng Lâm Tử Lam không thể không thỏa hiệp, một phen nói điều kiện, lấy tay giúp anh giải quyết.
Nếu không, cô tin tưởng, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối sẽ hành hạ cô một đêm đấy!
Nhìn mặt Lâm Tử Lam hồng hồng, Mặc Thiếu Thiên cũng biết cô đang suy nghĩ gì, nhếch miệng lên cười, “Lâm tiểu thư, giám định em tối ngày hôm qua rất cực khổ, có thể để cho em ở nơi này nghỉ ngơi thật tốt một cái!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Nghe lời của anh, Lâm Tử Lam nhìn trang phục của Mặc Thiếu Thiên, tự nhiên biết, lập tức ngồi dậy nhìn anh, “Hiện tại liền phải đi?”
“Bọn họ đang đợi anh!”
“Đợi chút, em cũng đi!” Lâm Tử Lam nói xong liền đứng dậy.
Nói thế nào đi nữa, cô cũng là thư ký của Mặc Thiếu Thiên, anh đi bàn công việc, cô tại sao có thể ở chỗ này nghỉ ngơi chứ!
Nếu thật sự linh nghiệm như lời nói của Cảnh Thần, Mặc Thiếu Thiên nghỉ công mưu cầu tư lợi, kéo cô tới nơi này để nghỉ phép sao!
Hơn nữa, chuyện lớn như vậy, cô cũng không thể để mình Mặc Thiếu Thiên đi.
“Em chắc chắn không muốn nghỉ ngơi sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi, thật ra thì, anhchính là lấy việc công làm việc tư, mang lâm Lâm Tử Lam tới đây.
“Em không sao, nghỉ ngơi cái gì chứ!”
Mặc Thiếu Thiên nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, khóe miệng từ từ nâng lên, “Được, cho em 10 phút!”
“Được!” Lâm Tử Lam đáp một tiếng, vội vàng rời giường, chạy vào phòng tắm rửa mặt, sau đó tìm một bộ y phục, cô hiện tại đặc biệt may mắn, cô cần cái gì đều đã được Mặc Thiếu Thiên mua sẵn, nếu không cô làm sao đi ra ngoài!
10 phút sau, Lâm Tử Lam thay xong y phục, đeo đồ trang sức trang nhã, cô mặc một chiếc áo sơ mi chiffon cùng với quần dài chín phân, xem ra cũng coi như tương đối chính quy, sau khi thay xong, cô cầm lên tài liệu, đứng ở trước mặt Mặc Thiếu Thiên.
“Như thế nào?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
“Không tệ!” Mặc Thiếu Thiên khen ngợi.
“Trước sau có lồi có lõm, tỷ lệ vóc người hoàng kim!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Bọn họ nói không cùng một đề tài, hoặc là nói, Mặc Thiếu Thiên không nói vào trọng điểm à!
Mặc kệ có đúng như vậy hay không, nhưng mà phụ nữ khi yêu, đều ước mơ tương lai sẽ tươi đẹp.
Ngay vào lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi tới, vòng tay ngang hông Lâm Tử Lam, “Đang nhìn cái gì?”
Lúc thấy sợi dây trong tay Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên, “Lâm tiểu thư, em đừng nói với anh, em cũng tin cái này!”
Nghe thế, Lâm Tử Lam quay đầu lại nhìn anh, “Anh không tin?”
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, xác thực không tin.
Anh đời này chỉ tin bản thân mình, đối với cái chút đồ này, anh thật vẫn không tin.
Nghe lời của anh…, Lâm Tử Lam nhìn sợi dây trong tay một chút, “Mặc kệ là có linh nghiệm hay không, nhưng mà em lại tin, đây là một phần tốt đẹp và cũng chính là mong ước, hơn nữa, em tình nguyện tin tưởng lời chúc phúc này!” Lâm Tử Lam nhìn sợi dây thừng hạnh phúc nói gằn từng chữ.
Mặc Thiếu Thiên nghe Lâm Tử Lam nói, chân mày cau lại, tiếp, anh cầm lấy sợi dây trong tay Lâm Tử Lam, ở trong tay mình nhìn một chút, rồi sau đó, anh cầm sợi dây lên đeo cho Lâm Tử Lam, “Đã như vậy, thì em vĩnh viễn không nên tháo nó ra!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên nhìn tay cô, sợi dây màu đỏ cùng làn da trắng noãn của cô hòa hợp lẫn nhau, xem ra, càng thêm tự nhiên, hào phóng.
Lâm Tử Lam nhìn sợi dây trên cổ tay, cười cười, lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt vươn tay, Lâm Tử Lam không hiểu nhìn anh.
“Làm gì?”
“Đeo cho anh!” Mặc Thiếu Thiên nói đương nhiên.
“Anh không phải là không tin sao?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
“Anh đây không tin, nhưng mà cái này không lợi không hại, anh cũng không thiệt thòi!” Mặc Thiếu Thiên nói, ngộ nhỡ cái này đeo vào trên tay người khác, thật đúng là linh nghiệm, Mặc Thiếu Thiên mới thật muốn giết người!
Nghe lời nói Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cười một tiếng, từ trong miệng của anh nói là không thiệt thòi, vì vậy, cô cầm sợi dây còn lại đeo vào cổ tay Mặc Thiếu Thiên.
Cánh tay Mặc Thiếu Thiên rất có lực, đeo một sợi dây màu đỏ, cũng không hợp cho lắm.
Chỉ là Lâm Tử Lam cảm thấy rất đẹp, cô vươn tay ra, để bên cạnh tay anh.
Mặc Thiếu Thiên ngược lại nhìn sợi dây trên cánh tay mình, nhếch miệng lên cười, “Trên tay anh đây lần đầu tiên đeo đồ màu đỏ!”
“Thật đẹp mắt!” Lâm Tử Lam nói.
“Nào có, rất xấu xí đấy!” Mặc Thiếu Thiên nói. . . . . . .
“Vậy anh tháo ra đi!” Lâm Tử Lam nói.
“Thôi, xấu xí nhưng cũng thật đáng yêu!” Mặc Thiếu Thiên nói một câu, nghĩ thầm, nếu như bị Vân Dục thấy được, không chừng thế nào cũng cười anh một trận!
Lâm Tử Lam nhìn anh, liếc anh một cái, Mặc tiên sinh, anhcó thể không cần kỳ cục như vậy hay không!
Mặc Thiếu Thiên không nhìn thẳng ánh mắt Lâm Tử Lam,anh ôm lấy eo của cô, ở trên người cô mè nheo, “Bà xã, trên người em đi chưa?”
Nghe anh nói thế , Lâm Tử Lam cũng biết Mặc Thiếu Thiên đang suy nghĩ gì, vì để cho anh bỏ ý niệm này đi, Lâm Tử Lam cố ý nói sang chuyện khác, nhìn anh, “Ai là bà xã của anh?”
“Đương nhiên chính là em rồi !”
“Em còn chưa quyết định muốn gả cho anh đâu, cho nên, không nên gọi vậy!” Lâm Tử Lam nói.
“Không được, em đời này, ngoại trừ anh ra, còn có thể gả cho người nào?”
“Bổn cô nương mặc kệ là dáng vẻ bề ngoài, hay là tâm hồn bên trong, chỗ nào cũng không kém, người theo đuổi em xếp đầy từ trung tâm thành phố A lượn quanh bên ngoài một vòng, cho nên, sự lựa chọn của em còn rất nhiều!” Lâm Tử Lam cười nói.
Nghe lời nói Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười tà mị, “Mặc kệ dáng vẻ bề ngoài, hay là tâm hồn bên trong, anh đều hơn em, hơn nữa còn là người đàn ông độc thân hoàng kim số một ở thành phố A, mà quan trọng nhất là, người nào ở thành phố A không biết em léng phéng với anh, người muốn theo đuổi em, chính là muốn tìm cái chết, cho nên, em đời này, ngoại trừ anh ra, em cũng đừng nghĩ chọn được người nào khác!” Mặc Thiếu Thiên nói, khen ngợi bản thân .
Nghe được lời nói Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam dở khóc dở cười.
“Người nào léng phéng với anh! ?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi, Mặc Thiếu Thiên, anh rốt cuộc có thể không nói kiểu như vậy hay không!
Mặc Thiếu Thiên bình tĩnh liếc nhìn cô, nghe được cô tố cáo, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “A, không phải một chân, mà là hai chân! !”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Đối với Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam im lặng triệt để rồi.
Anh tư duy lôgic, người bình thường là theo không kịp đấy!
Nhìn dáng vẻ im lặng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nói, “Thế nào, hết có gì để nói rồi sao! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Xác thực, Lâm Tử Lam không biết nên nói cái gì.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cười, “Mặc Tổng, em cam bái hạ phong[*]!”
[*] chịu thua tâm phục khẩu phục.
“Nhận thua?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.
Lâm Tử Lam gật đầu liên tục.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười mị hoặc, “Đã như vậy, không bằng bỏ ra chút gì. . . . . .”
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên lại gần Lâm Tử Lam, đôi tay không an phận ở trên người của Lâm Tử Lam dời đi, “’Người kia’ lúc nào thì đi đây?”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Lâm Tử Lam càng thêm dở khóc dở cười, “Mặc Thiếu Thiên, anh có thể không cần cả ngày nghĩ tới cái này hay không?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn cô, “Không thể!”
“Anh đây từ khi quen em, liền bắt đầu suy nghĩ về nó rồi, rốt cuộc đã tới lúc ăn em, ai biết còn có chuyện này!” Mặc Thiếu Thiên ra vẻ không thỏa mãn nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Lâm Tử Lam im lặng nhìn Mặc Thiếu Thiên, bị câu nói kia của anh, ‘từ khi quen em, liền bắt đầu suy nghĩ về nó rồi’, kinh hồn.
Mặc Thiếu Thiên, anh hoàn toàn xứng đáng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới à!
Em gái anh!
Mặc Thiếu Thiên không có chú ý tới tâm tư Lâm Tử Lam, một lòng muốn ăn Lâm Tử Lam, “Rốt cuộc khi nào thì đi?”
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Em cũng không biết, dù sao thời gian lần này so với trước kia có lâu hơn!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . .”
Một câu nói, ý tưởng của Mặc Thiếu Thiên liền tan biến.
Cuối cùng nhìn Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói, “Có bản lãnh ‘nó’ vẫn ở đó đi, chờ ‘nó’ đi rồi, anh đây cho em không rời khỏi giường!”
Lâm Tử Lam im lặng, dở khóc dở cười.
Này cùng cô có quan hệ gì à?
Cô có thể khống chế sao!
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nhìn anh, “Mặc tiên sinh, đây cũng không phải là do em!”
“Ai biết em có phải cố ý hay không!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Vậy như thế nào mới có thể chứng minh đây!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên sững sờ, ngay sau đó lấn áp Lâm Tử Lam, cặp con ngươi u ám kia nhìn chòng chọc đôi môi hồng của Lâm Tử Lam, ngón tay thon dài mà có lực nhẹ nhàng quẹt môi của cô, giọng nói ‘chói tai’ mà khêu gợi chậm rãi phát ra, “Em có thể dùng nơi này giúp anh giải quyết. . . . . .”
Một câu nói, làm mặt Lâm Tử Lam chợt đỏ ửng lên, “Mặc Thiếu Thiên! ! ! !” Lâm Tử Lam hét lên.
Mặc Thiếu Thiên không chấp nhận, sau đó cầm tay Lâm Tử Lam, trực tiếp đặt tại hạ bộ, “Nếu như em không giúp anh, nó sẽ phải bạo. . . . . .”
Lâm Tử Lam muốn điên mất rồi, nhìn Mặc Thiếu Thiên, không biết có ngôn từ nào diễn tả nỗi. . . . . . . . . .
Ngày hôm sau, Lâm Tử Lam tỉnh lại, đã là hơn 8 giờ.
Mặc Thiếu Thiên đã thức dậy, hơn nữa đã rửa mặt xong rồi, một thân âu phục màu đen chỉnh chu, đẹp trai không dứt, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, không cài vài nút ở trên, lộ ra lồng ngực rắn chắc, trong đẹp trai còn mang theo sự hấp dẫn, yêu nghiệt.
Lâm Tử Lam hơi híp mắt, lúc nhìn Mặc Thiếu Thiên, ánh sáng mặt trời chiếu vào anh, phía sau lưng anh có vài vòng sáng nhàn nhạt.
Thấy Lâm Tử Lam thức dậy, Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhếch miệng lên cười hài lòng, “Đã tỉnh rồi hả ?”
Lúc Lâm Tử Lam thấy Mặc Thiếu Thiên, còn có cười với cô nữa làm cho cô không khỏi nhớ tới hình ảnh ngày hôm qua, sắc mặt cô bỗng dưng đỏ ửng.
Tối ngày hôm qua, Lâm Tử Lam không thuận theo ý của anh, liền bị Mặc Thiếu Thiên dùng sức hành hạ cô, cuối cùng Lâm Tử Lam không thể không thỏa hiệp, một phen nói điều kiện, lấy tay giúp anh giải quyết.
Nếu không, cô tin tưởng, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối sẽ hành hạ cô một đêm đấy!
Nhìn mặt Lâm Tử Lam hồng hồng, Mặc Thiếu Thiên cũng biết cô đang suy nghĩ gì, nhếch miệng lên cười, “Lâm tiểu thư, giám định em tối ngày hôm qua rất cực khổ, có thể để cho em ở nơi này nghỉ ngơi thật tốt một cái!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Nghe lời của anh, Lâm Tử Lam nhìn trang phục của Mặc Thiếu Thiên, tự nhiên biết, lập tức ngồi dậy nhìn anh, “Hiện tại liền phải đi?”
“Bọn họ đang đợi anh!”
“Đợi chút, em cũng đi!” Lâm Tử Lam nói xong liền đứng dậy.
Nói thế nào đi nữa, cô cũng là thư ký của Mặc Thiếu Thiên, anh đi bàn công việc, cô tại sao có thể ở chỗ này nghỉ ngơi chứ!
Nếu thật sự linh nghiệm như lời nói của Cảnh Thần, Mặc Thiếu Thiên nghỉ công mưu cầu tư lợi, kéo cô tới nơi này để nghỉ phép sao!
Hơn nữa, chuyện lớn như vậy, cô cũng không thể để mình Mặc Thiếu Thiên đi.
“Em chắc chắn không muốn nghỉ ngơi sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi, thật ra thì, anhchính là lấy việc công làm việc tư, mang lâm Lâm Tử Lam tới đây.
“Em không sao, nghỉ ngơi cái gì chứ!”
Mặc Thiếu Thiên nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, khóe miệng từ từ nâng lên, “Được, cho em 10 phút!”
“Được!” Lâm Tử Lam đáp một tiếng, vội vàng rời giường, chạy vào phòng tắm rửa mặt, sau đó tìm một bộ y phục, cô hiện tại đặc biệt may mắn, cô cần cái gì đều đã được Mặc Thiếu Thiên mua sẵn, nếu không cô làm sao đi ra ngoài!
10 phút sau, Lâm Tử Lam thay xong y phục, đeo đồ trang sức trang nhã, cô mặc một chiếc áo sơ mi chiffon cùng với quần dài chín phân, xem ra cũng coi như tương đối chính quy, sau khi thay xong, cô cầm lên tài liệu, đứng ở trước mặt Mặc Thiếu Thiên.
“Như thế nào?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
“Không tệ!” Mặc Thiếu Thiên khen ngợi.
“Trước sau có lồi có lõm, tỷ lệ vóc người hoàng kim!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Bọn họ nói không cùng một đề tài, hoặc là nói, Mặc Thiếu Thiên không nói vào trọng điểm à!
/611
|