Sau khi nói xong, Hi Hi đi xuống.
Hoa Hồng nhìn bé, “Cậu thật muốn xâm nhập vào Mafia?”
Hi Hi gật đầu, “Tôi bây giờ đã không có lựa chọn, không có biện pháp tốt hơn, đây chính là biện pháp tốt nhất!” Hi Hi nói gằn từng chữ, khuôn mặt non nớt, lại lộ ra ánh mắt hết sức kiên định.
Nhìn Hi Hi, Hoa Hồng thấy giống như Mặc Thiếu Thiên.
Hai người, thật vẫn có điểm nào đó rất giống nhau, ngoại trừ khuôn mặt giống nhau!
Hoa Hồng thậm chí cũng có thể nghĩ ra được, Hi Hi về sau không những dáng dấp giống Mặc Thiếu Thiên mà còn có thể yêu nghiệt hơn Mặc Thiếu Thiên nữa?
Suy nghĩ một chút, Hoa Hồng có chút không chịu nổi!
Mặc dù là rất yêu nghiệt!
Nhưng Hoa Hồng càng hy vọng Hi Hi cương nghị hơn một chút, manly hơn một chút!
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Hồng liền muốn xa, phục hồi tinh thần lại, cô nhìn Hi Hi, “Tôi giúp cậu!”
“Không được!” Hi Hi lập tức từ chối.
“Tại sao?” Hoa hồng nhíu mày hỏi.
“Thân phận của tỷ đặc biệt nhạy cảm, nếu như bọn họ biết, hậu quả khó mà lường được !″ Hi Hi nhìn Hoa Hồng nói.
Nghe được lời Hi Hi nói, Hoa Hồng chợt nhíu mày, nhìn Hi Hi, “Cậu cũng biết hậu quả khó mà lường được? Vậy sao cậu còn đi!”
“Đó là mẹ tôi, tôi nhất định phải đi, hơn nữa, tôi với tỷ không giống nhau, sẽ không ai hoài nghi một đứa bé là người Hợp Tung, nhưng tỷ, vừa nhìn cũng không giống như nhau, bọn họ nhất định sẽ có cảnh giác!” Hi Hi nói.
“Câm miệng!” Hoa Hồng chợt quát lên.
Hi Hi “. . . . . .”
“Tóm lại, cậu đi đâu, tôi theo đó, dám bỏ rơi tôi, tôi liền thông báo cho người của Mafia, nói mục đích của cậu, xem cậu làm thế nào!” Hoa Hồng nói.
Hi Hi “. . . . . . Hoa Hồng, thật ra tỷ không cần mạo hiểm vì chuyện này!”
“Mẹ cậu mất tích, tôi ít nhiều cũng có chút trách nhiệm, về tình về lý tôi đều nên tìm cứu mẹ cậu ra!” Hoa Hồng nói.
Nghe Hoa Hồng nói, Hi Hi cũng không biết nên nói cái gì.
Hi Hi biết, Hoa Hồng là đang lo lắng cho bé.
Nhưng lần này thật rất nguy hiểm, Hoa Hồng quá mức làm cho người ta chú ý, một khi thân phận của cô bị lộ ra ánh sáng, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười, nụ cười sáng rỡ.
Hi Hi nhìn cô “Tỷ cười cái gì?”
Hoa Hồng chợt tiến tới trước mặt Hi Hi, khuôn mặt đẹp như Yêu Tinh ở trước mặt Hi Hi nở rộ, cự ly chỉ cách mấy centimét, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt như ẩn như hiện cười yếu ớt, giống như tà mị.
“Bảo bối, cậu đang lo lắng cho tôi? Hả?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.
Hoa Hồng thật đẹp.
Hi Hi còn nhỏ.
Hi Hi ngồi một chỗ đó không động, mặc cho Hoa Hồng như yêu nữ ở trước mặt của bé ghé sát, trong nháy mắt, mặt của Hi Hi, thật đỏ!
Vẻ đẹp của Hoa Hồng, tuyệt không phải đẹp bình thường.
Thậm chí, nhất cử nhất động của cô, một cái nhăn mày một nụ cười, cũng tự nhiên tản ra một vẻ đẹp quyến rũ, hấp dẫn đặc biệt.
Lúc đầu, hai người chỉ dùng lời nói trêu chọc, chợt Hoa Hồng tiến đến gần như vậy, mặt của Hi Hi, không khỏi đỏ lên, liền hô hấp cũng không dám thở mạnh.
“Phải hay không?” Hoa Hồng nhìn bộ dạng khẩn trương của Hi Hi, càng không bỏ qua cơ hội này, ở trước mặt của bé, cười hỏi.
Hi Hi giả bộ ho khan một tiếng, xoay mặt, “Tỷ đang cố bảo vệ tôi, tôi lo lắng cho tỷ cũng là điều nên làm!”
Hi Hi lấy cớ này, cũng là chuyện đương nhiên!
Hoa Hồng môi hồng nâng lên, nhìn Hi Hi, cũng không có tức giận, ngược lại nhìn bé, “Bảo bối, mặt của cậu, thật đỏ. . . . . .”
Hoa Hồng cười ở bên tai Hi Hi nói, cười cười, sau đó liền quay khỏi mặt Hi Hi.
Nhìn dáng vẻ cười mê người của Hoa Hồng, Hi Hi cảm thấy, bé bị trêu đùa!
Hoa Hồng tuyệt đối là cố ý!
Lúc này, Hi Hi nhìn Hoa Hồng một cái, Hoa Hồng không nhìn, tiếp tục cười ngây ngất mê người.
Rất nhanh, tin tức bọn họ cần, đã có được.
Nếu như Tư Tuyệt biết, bọn họ nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp bắt Hi Hi.
Nếu làm như vậy, Hi Hi cũng không sợ.
Lúc xế chiều, Ninh Xá bọn họ đang thương lượng, Mặc Thiếu Thiên không biết đi nơi nào.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên không có ở đây, cũng dễ hành động, vì vậy, cùng Rayne nói một câu, liền mang theo Hoa Hồng đi ra ngoài.
Trung tâm La Mã - (Rome)
Hi Hi cùng Hoa Hồng, giống như mua đồ nình thường, đi nơi này, chạy tới nơi kia, nhưng nhìn, lại mang mấy phòng bị cùng khẩn trương.
Nhưng dọc theo đường đi, hoàn toàn không có ai bám theo bọn họ, cũng không có người khả nghi xuất hiện.
Hi Hi cau mày, chẳng lẽ Tư Tuyệt không có tin tưởng?
Nghĩ như vậy, Hi Hi cùng Hoa Hồng chơi đùa một vòng lớn, cuối cùng không thu hoạch được gì, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, sắc mặt thâm trầm, “Chúng ta trở về!”
Hoa Hồng gật đầu.
Sau đó hai người đi vào nhà để xe dưới tầng hầm, vậy mà vừa mới bước vào , chợt có chiếc xe từ phía sau thật nhanh đâm thẳng tới, lái xe dường như muốn đụng chết bọn họ!
Tốc độ, cực nhanh!
Hoa hồng trước tiên phản ứng kịp, quay đầu lại nhìn chiếc xe đang chạy như bay tới, lúc ấy, cô không chút suy nghĩ, bay thẳng đến phía Hi Hi , nhào qua, ôm chầm lấy bé vào trong ngực, hai người lăn tròn sang một bên.
“Cậu làm sao vậy? Không có bị thương chứ?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi khẩn trương hỏi, một khắc kia, Hoa Hồng đem Hi Hi bảo vệ ở trong ngực, chỉ sợ bé bị thương.
Hi Hi nhìn Hoa Hồng, lắc đầu.
Một khắc kia, mặc dù ly kỳ, nhưng Hi Hi hiểu được, bọn họ muốn động thủ.
Quả nhiên, lúc này, chiếc xe ngừng lại.
Mấy người từ trên xe bước xuống, hướng thẳng phía Hi Hi cùng Hoa Hồng đi tới.
Hoa Hồng thấy thế, lập tức đứng dậy, hai bên giáp mặt, trực tiếp động thủ.
Thật ra thì những người này, Hoa Hồng giải quyết bao nhiêu cũng không thành vấn đề , lúc này, mấy người vây Hoa Hồng, mấy người hướng Hi Hi đi tới, trực tiếp động thủ.
Hoa Hồng thấy vậy, quay đầu lại cứu Hi Hi, vậy mà một giây kế tiếp, cô đột nhiên bị người ta từ phía sau công kích ngất xỉu. . . . . .
………………………………………..
Khi Hoa Hồng tỉnh lại, là đang nằm trên mặt đất, sàn nhà vừa cứng lại vừa lạnh.
Cô lặng lẽ mở mắt, vươn tay đập bả vai một cái, đáng chết, cũng chưa từng bị người ta đánh như vậy!
Lúc này, đôi mắt đảo qua, liền thấy Hi Hi cũng nằm ở bên cạnh cô.
Nhìn thấy vậy, Hoa Hồng lập tức đi đến gần, nhìn bé gọi “Hi Hi, Hi Hi. . . . . .” Hoa Hồng gọi hai tiếng.
Tay của Hoa Hồng, hướng về phía mũi Hi Hi xác nhận hơi thở của Hi Hi, cảm thấy hô hấp yếu ớt, Hoa Hồng mới yên lòng.
Đang lúc ấy , Hi Hi nhíu mày, từ từ mở mắt.
“Đã tỉnh ?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi nhìn trần nhà, bốn góc không phải trong biệt thự.
Hi Hi lập tức ngồi dậy, nhìn bốn phía, “Đây là đâu?”
Hoa Hồng lắc đầu, “Không biết!”
Lúc này Hi Hi quan sát xung quanh.
Nơi này cũng không coi là quá lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, giống như kiến trúc một nhà giam, mà Hoa Hồng cùng Hi Hi hai người liền ở trong một cái phòng bên trong
Cửa, cũng là dùng sắt xây dựng , xem ra, là vì phòng ngừa người chạy trốn.
“Chúng ta thành công không?” Hi Hi cau mày hỏi, nơi này, trừ bé cùng Hoa Hồng ra, không có bất kỳ ai trông chừng cửa.
Hoa Hồng lắc đầu, “Quỷ mới biết!” Hoa Hồng rất bất mãn.
“Tôi theo lời cậu làm bộ đánh không lại bọn họ, sau đó, không ngờ bọn họ thế nhưng đánh thật, trực tiếp đánh ngất tôi. . . . . .” Nói xong, Hoa Hồng hoạt động bả vai, nếu để cho người khác biết, chê cười chết cô.
Ra ngoài làm bao nhiêu nhiệm vụ, cũng không gặp qua chuyện này.
Nhìn bộ dạng Hoa Hồng,Hi Hi cũng biết, ủy khuất cho cô.
Hi Hi vội vàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Hoa Hồng , “Hoa Hồng tỷ tỷ thân yêu, biết tỷ chịu uất ức, tôi giúp tỷ xoa bóp. . . . . .” Nói xong, Hi Hi đi tới, đưa bản tay nhỏ bé ra xoa bóp cho Hoa Hồng.
Thế nhưng sao bóp một cái, Hi Hi phát hiện, trên cánh tay của Hoa Hồng, tất cả đều là vết thương.
Lúc này, trong đầu Hi Hi thoáng qua hình ảnh ở nhà để xe, lúc bị xe đụng vào, Hoa Hồng dường như ôm cả người bé vào trong ngực lăn tròn trên mặt đất.
Những vết thương này, chắc là bị lúc đó!
Chẳng biết tại sao, Hi Hi nhìn, lỗ mũi chợt chua xót.
Cảm thấy Hi Hi đứng im, Hoa Hồng quay đầu lại nhìn bé, “Không phải muốn xoa bóp sao? Lam sao lại đứng im?”
Hi Hi lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp cho Hoa Hồng.
Cảm thấy lực độ của Hi Hi, khóe miệng Hoa Hồng không khỏi vểnh lên, hết sức thỏa mãn.
Cũng không tệ lắm!
“Cánh tay của tỷ đau không?” Hi Hi đột nhiên hỏi.
Hoa Hồng cũng sững sờ, cũng không có kiểu cách, trực tiếp vươn tay nhìn một chút, “Dĩ nhiên đau!”
“Nhưng những vết thương này đối với tôi cũng chẳng là gì, chỉ là trầy xước thôi, không có gì!” Hoa Hồng nói.
Lúc thực hiện nhiệm vụ, bị thương là chuyện thường, hơn nữa, nếu so với vết thương này thì còn tệ hại hơn gấp mười lần, gấp trăm lần, đây coi như là có chút khách khí rồi !
Nghe Hoa Hồng nói, Hi Hi biết rõ, đây chính là số phận.
Sự lựa chọn của bọn họ, đã làm, phải theo cả cuộc đời.
“Nếu như đau lòng vì tôi, sau khi ra ngoài, muốn báo đáp tôi thế nào!” Hoa Hồng nói.
Hi Hi, “. . . . . .”
Hoa Hồng không bao giờ biết rằng trên thế giờ này có một từ gọi là “Khách sáo”.
Hi Hi đánh Hoa Hồng mấy cái, hai người nói chủ đề này, Hi Hi liền lấy tay từ trên bả vai Hoa Hồng ra.
“Tôi hiện tại rất muốn biết, chúng ta rốt cuộc đang ở nơi nào!” Hi Hi nói.
Chẳng lẽ bọn Mafia này, bắt người, sẽ không cho người trông chừng sao?
Vị trí hiện tại rốt cuộc là ở nơi nào, Hi Hi rất muốn biết.
Hoa Hồng nhìn bộ dạng Hi Hi, “Không có ai trông chừng, chứng minh phòng thủ của bọn họ so với trong tưởng tượng của chúng ta tốt hơn, cậu yên tâm, nếu bắt cậu tới, bọn họ nhất định sẽ lộ diện!” Hoa Hồng nói.
Hi Hi gật đầu, bé tin tưởng.
Chỉ là, bé rất muốn sớm biết, đây là đâu!
Nhưng bây giờ, nơi này không có ai.
Muốn biết, phải đợi có người xuất hiện.
Hi Hi nghĩ tới, lúc này, cha có biết bọn họ đã mất tích hay chưa?
Hy vọng, cha biết bọn họ bị Mafia bắt tới đây, Hi Hi âm thầm nghĩ.
Hoa Hồng nhìn bé, “Cậu thật muốn xâm nhập vào Mafia?”
Hi Hi gật đầu, “Tôi bây giờ đã không có lựa chọn, không có biện pháp tốt hơn, đây chính là biện pháp tốt nhất!” Hi Hi nói gằn từng chữ, khuôn mặt non nớt, lại lộ ra ánh mắt hết sức kiên định.
Nhìn Hi Hi, Hoa Hồng thấy giống như Mặc Thiếu Thiên.
Hai người, thật vẫn có điểm nào đó rất giống nhau, ngoại trừ khuôn mặt giống nhau!
Hoa Hồng thậm chí cũng có thể nghĩ ra được, Hi Hi về sau không những dáng dấp giống Mặc Thiếu Thiên mà còn có thể yêu nghiệt hơn Mặc Thiếu Thiên nữa?
Suy nghĩ một chút, Hoa Hồng có chút không chịu nổi!
Mặc dù là rất yêu nghiệt!
Nhưng Hoa Hồng càng hy vọng Hi Hi cương nghị hơn một chút, manly hơn một chút!
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Hồng liền muốn xa, phục hồi tinh thần lại, cô nhìn Hi Hi, “Tôi giúp cậu!”
“Không được!” Hi Hi lập tức từ chối.
“Tại sao?” Hoa hồng nhíu mày hỏi.
“Thân phận của tỷ đặc biệt nhạy cảm, nếu như bọn họ biết, hậu quả khó mà lường được !″ Hi Hi nhìn Hoa Hồng nói.
Nghe được lời Hi Hi nói, Hoa Hồng chợt nhíu mày, nhìn Hi Hi, “Cậu cũng biết hậu quả khó mà lường được? Vậy sao cậu còn đi!”
“Đó là mẹ tôi, tôi nhất định phải đi, hơn nữa, tôi với tỷ không giống nhau, sẽ không ai hoài nghi một đứa bé là người Hợp Tung, nhưng tỷ, vừa nhìn cũng không giống như nhau, bọn họ nhất định sẽ có cảnh giác!” Hi Hi nói.
“Câm miệng!” Hoa Hồng chợt quát lên.
Hi Hi “. . . . . .”
“Tóm lại, cậu đi đâu, tôi theo đó, dám bỏ rơi tôi, tôi liền thông báo cho người của Mafia, nói mục đích của cậu, xem cậu làm thế nào!” Hoa Hồng nói.
Hi Hi “. . . . . . Hoa Hồng, thật ra tỷ không cần mạo hiểm vì chuyện này!”
“Mẹ cậu mất tích, tôi ít nhiều cũng có chút trách nhiệm, về tình về lý tôi đều nên tìm cứu mẹ cậu ra!” Hoa Hồng nói.
Nghe Hoa Hồng nói, Hi Hi cũng không biết nên nói cái gì.
Hi Hi biết, Hoa Hồng là đang lo lắng cho bé.
Nhưng lần này thật rất nguy hiểm, Hoa Hồng quá mức làm cho người ta chú ý, một khi thân phận của cô bị lộ ra ánh sáng, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười, nụ cười sáng rỡ.
Hi Hi nhìn cô “Tỷ cười cái gì?”
Hoa Hồng chợt tiến tới trước mặt Hi Hi, khuôn mặt đẹp như Yêu Tinh ở trước mặt Hi Hi nở rộ, cự ly chỉ cách mấy centimét, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt như ẩn như hiện cười yếu ớt, giống như tà mị.
“Bảo bối, cậu đang lo lắng cho tôi? Hả?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.
Hoa Hồng thật đẹp.
Hi Hi còn nhỏ.
Hi Hi ngồi một chỗ đó không động, mặc cho Hoa Hồng như yêu nữ ở trước mặt của bé ghé sát, trong nháy mắt, mặt của Hi Hi, thật đỏ!
Vẻ đẹp của Hoa Hồng, tuyệt không phải đẹp bình thường.
Thậm chí, nhất cử nhất động của cô, một cái nhăn mày một nụ cười, cũng tự nhiên tản ra một vẻ đẹp quyến rũ, hấp dẫn đặc biệt.
Lúc đầu, hai người chỉ dùng lời nói trêu chọc, chợt Hoa Hồng tiến đến gần như vậy, mặt của Hi Hi, không khỏi đỏ lên, liền hô hấp cũng không dám thở mạnh.
“Phải hay không?” Hoa Hồng nhìn bộ dạng khẩn trương của Hi Hi, càng không bỏ qua cơ hội này, ở trước mặt của bé, cười hỏi.
Hi Hi giả bộ ho khan một tiếng, xoay mặt, “Tỷ đang cố bảo vệ tôi, tôi lo lắng cho tỷ cũng là điều nên làm!”
Hi Hi lấy cớ này, cũng là chuyện đương nhiên!
Hoa Hồng môi hồng nâng lên, nhìn Hi Hi, cũng không có tức giận, ngược lại nhìn bé, “Bảo bối, mặt của cậu, thật đỏ. . . . . .”
Hoa Hồng cười ở bên tai Hi Hi nói, cười cười, sau đó liền quay khỏi mặt Hi Hi.
Nhìn dáng vẻ cười mê người của Hoa Hồng, Hi Hi cảm thấy, bé bị trêu đùa!
Hoa Hồng tuyệt đối là cố ý!
Lúc này, Hi Hi nhìn Hoa Hồng một cái, Hoa Hồng không nhìn, tiếp tục cười ngây ngất mê người.
Rất nhanh, tin tức bọn họ cần, đã có được.
Nếu như Tư Tuyệt biết, bọn họ nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp bắt Hi Hi.
Nếu làm như vậy, Hi Hi cũng không sợ.
Lúc xế chiều, Ninh Xá bọn họ đang thương lượng, Mặc Thiếu Thiên không biết đi nơi nào.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên không có ở đây, cũng dễ hành động, vì vậy, cùng Rayne nói một câu, liền mang theo Hoa Hồng đi ra ngoài.
Trung tâm La Mã - (Rome)
Hi Hi cùng Hoa Hồng, giống như mua đồ nình thường, đi nơi này, chạy tới nơi kia, nhưng nhìn, lại mang mấy phòng bị cùng khẩn trương.
Nhưng dọc theo đường đi, hoàn toàn không có ai bám theo bọn họ, cũng không có người khả nghi xuất hiện.
Hi Hi cau mày, chẳng lẽ Tư Tuyệt không có tin tưởng?
Nghĩ như vậy, Hi Hi cùng Hoa Hồng chơi đùa một vòng lớn, cuối cùng không thu hoạch được gì, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, sắc mặt thâm trầm, “Chúng ta trở về!”
Hoa Hồng gật đầu.
Sau đó hai người đi vào nhà để xe dưới tầng hầm, vậy mà vừa mới bước vào , chợt có chiếc xe từ phía sau thật nhanh đâm thẳng tới, lái xe dường như muốn đụng chết bọn họ!
Tốc độ, cực nhanh!
Hoa hồng trước tiên phản ứng kịp, quay đầu lại nhìn chiếc xe đang chạy như bay tới, lúc ấy, cô không chút suy nghĩ, bay thẳng đến phía Hi Hi , nhào qua, ôm chầm lấy bé vào trong ngực, hai người lăn tròn sang một bên.
“Cậu làm sao vậy? Không có bị thương chứ?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi khẩn trương hỏi, một khắc kia, Hoa Hồng đem Hi Hi bảo vệ ở trong ngực, chỉ sợ bé bị thương.
Hi Hi nhìn Hoa Hồng, lắc đầu.
Một khắc kia, mặc dù ly kỳ, nhưng Hi Hi hiểu được, bọn họ muốn động thủ.
Quả nhiên, lúc này, chiếc xe ngừng lại.
Mấy người từ trên xe bước xuống, hướng thẳng phía Hi Hi cùng Hoa Hồng đi tới.
Hoa Hồng thấy thế, lập tức đứng dậy, hai bên giáp mặt, trực tiếp động thủ.
Thật ra thì những người này, Hoa Hồng giải quyết bao nhiêu cũng không thành vấn đề , lúc này, mấy người vây Hoa Hồng, mấy người hướng Hi Hi đi tới, trực tiếp động thủ.
Hoa Hồng thấy vậy, quay đầu lại cứu Hi Hi, vậy mà một giây kế tiếp, cô đột nhiên bị người ta từ phía sau công kích ngất xỉu. . . . . .
………………………………………..
Khi Hoa Hồng tỉnh lại, là đang nằm trên mặt đất, sàn nhà vừa cứng lại vừa lạnh.
Cô lặng lẽ mở mắt, vươn tay đập bả vai một cái, đáng chết, cũng chưa từng bị người ta đánh như vậy!
Lúc này, đôi mắt đảo qua, liền thấy Hi Hi cũng nằm ở bên cạnh cô.
Nhìn thấy vậy, Hoa Hồng lập tức đi đến gần, nhìn bé gọi “Hi Hi, Hi Hi. . . . . .” Hoa Hồng gọi hai tiếng.
Tay của Hoa Hồng, hướng về phía mũi Hi Hi xác nhận hơi thở của Hi Hi, cảm thấy hô hấp yếu ớt, Hoa Hồng mới yên lòng.
Đang lúc ấy , Hi Hi nhíu mày, từ từ mở mắt.
“Đã tỉnh ?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi nhìn trần nhà, bốn góc không phải trong biệt thự.
Hi Hi lập tức ngồi dậy, nhìn bốn phía, “Đây là đâu?”
Hoa Hồng lắc đầu, “Không biết!”
Lúc này Hi Hi quan sát xung quanh.
Nơi này cũng không coi là quá lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, giống như kiến trúc một nhà giam, mà Hoa Hồng cùng Hi Hi hai người liền ở trong một cái phòng bên trong
Cửa, cũng là dùng sắt xây dựng , xem ra, là vì phòng ngừa người chạy trốn.
“Chúng ta thành công không?” Hi Hi cau mày hỏi, nơi này, trừ bé cùng Hoa Hồng ra, không có bất kỳ ai trông chừng cửa.
Hoa Hồng lắc đầu, “Quỷ mới biết!” Hoa Hồng rất bất mãn.
“Tôi theo lời cậu làm bộ đánh không lại bọn họ, sau đó, không ngờ bọn họ thế nhưng đánh thật, trực tiếp đánh ngất tôi. . . . . .” Nói xong, Hoa Hồng hoạt động bả vai, nếu để cho người khác biết, chê cười chết cô.
Ra ngoài làm bao nhiêu nhiệm vụ, cũng không gặp qua chuyện này.
Nhìn bộ dạng Hoa Hồng,Hi Hi cũng biết, ủy khuất cho cô.
Hi Hi vội vàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Hoa Hồng , “Hoa Hồng tỷ tỷ thân yêu, biết tỷ chịu uất ức, tôi giúp tỷ xoa bóp. . . . . .” Nói xong, Hi Hi đi tới, đưa bản tay nhỏ bé ra xoa bóp cho Hoa Hồng.
Thế nhưng sao bóp một cái, Hi Hi phát hiện, trên cánh tay của Hoa Hồng, tất cả đều là vết thương.
Lúc này, trong đầu Hi Hi thoáng qua hình ảnh ở nhà để xe, lúc bị xe đụng vào, Hoa Hồng dường như ôm cả người bé vào trong ngực lăn tròn trên mặt đất.
Những vết thương này, chắc là bị lúc đó!
Chẳng biết tại sao, Hi Hi nhìn, lỗ mũi chợt chua xót.
Cảm thấy Hi Hi đứng im, Hoa Hồng quay đầu lại nhìn bé, “Không phải muốn xoa bóp sao? Lam sao lại đứng im?”
Hi Hi lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp cho Hoa Hồng.
Cảm thấy lực độ của Hi Hi, khóe miệng Hoa Hồng không khỏi vểnh lên, hết sức thỏa mãn.
Cũng không tệ lắm!
“Cánh tay của tỷ đau không?” Hi Hi đột nhiên hỏi.
Hoa Hồng cũng sững sờ, cũng không có kiểu cách, trực tiếp vươn tay nhìn một chút, “Dĩ nhiên đau!”
“Nhưng những vết thương này đối với tôi cũng chẳng là gì, chỉ là trầy xước thôi, không có gì!” Hoa Hồng nói.
Lúc thực hiện nhiệm vụ, bị thương là chuyện thường, hơn nữa, nếu so với vết thương này thì còn tệ hại hơn gấp mười lần, gấp trăm lần, đây coi như là có chút khách khí rồi !
Nghe Hoa Hồng nói, Hi Hi biết rõ, đây chính là số phận.
Sự lựa chọn của bọn họ, đã làm, phải theo cả cuộc đời.
“Nếu như đau lòng vì tôi, sau khi ra ngoài, muốn báo đáp tôi thế nào!” Hoa Hồng nói.
Hi Hi, “. . . . . .”
Hoa Hồng không bao giờ biết rằng trên thế giờ này có một từ gọi là “Khách sáo”.
Hi Hi đánh Hoa Hồng mấy cái, hai người nói chủ đề này, Hi Hi liền lấy tay từ trên bả vai Hoa Hồng ra.
“Tôi hiện tại rất muốn biết, chúng ta rốt cuộc đang ở nơi nào!” Hi Hi nói.
Chẳng lẽ bọn Mafia này, bắt người, sẽ không cho người trông chừng sao?
Vị trí hiện tại rốt cuộc là ở nơi nào, Hi Hi rất muốn biết.
Hoa Hồng nhìn bộ dạng Hi Hi, “Không có ai trông chừng, chứng minh phòng thủ của bọn họ so với trong tưởng tượng của chúng ta tốt hơn, cậu yên tâm, nếu bắt cậu tới, bọn họ nhất định sẽ lộ diện!” Hoa Hồng nói.
Hi Hi gật đầu, bé tin tưởng.
Chỉ là, bé rất muốn sớm biết, đây là đâu!
Nhưng bây giờ, nơi này không có ai.
Muốn biết, phải đợi có người xuất hiện.
Hi Hi nghĩ tới, lúc này, cha có biết bọn họ đã mất tích hay chưa?
Hy vọng, cha biết bọn họ bị Mafia bắt tới đây, Hi Hi âm thầm nghĩ.
/611
|