Editor: Linh LG
Hôm sau.
Thành phố A lại xuất hiện ba người đàn ông rất tuấn tú.
Hách Tôn, Trữ Xá, Rayne.
Chẳng qua, họ đã bí mật tới thành phố A, ở đây họ không có bất kỳ hoạt động nào, cho nên phóng viên ở thành phố A không biết đến họ, nếu không nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Mặc Thiếu Thiên đã cử người đến đón.
Trực tiếp đưa họ tới khách sạn.
Vừa tới khách sạn, Mặc Thiếu Thiên đã nghênh đón ở cửa.
Nhìn ba người họ chậm rãi từ trên xe bước xuống, Mặc Thiếu Thiên cười.
Ba người đi tới, đấm mu bàn tay vào nhau, đây là nghi thức chào hỏi của các anh.
"Không ngờ trong bốn người chúng ta, cậu lại là người kết hôn sớm nhất!" Hách Tôn nhìn Mặc Thiếu Thiên cười nhạt nói.
Mặc Thiếu Thiên cũng mỉm cười, "Mình cũng không ngờ!"
"Người ta đều nói, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, nhưng cậu lại vô cùng vui vẻ!" Trữ Xá cũng nói.
"Không thể chờ đợi!"
Người cuối cùng, đến Rayne, Rayne suy nghĩ một lát mở miệng cười, "Đây, cũng chỉ có thể chúc mừng!"
Vừa nói, anh đi lên, cùng Mặc Thiếu Thiên ôm vai nhau.
Cuối cùng Mặc Thiếu Thiên vẫn không quên bổ sung một câu, "Hoan nghênh các cậu đến địa bàn của mình!!"
Nói đến điều này mọi người đều cười.
Lúc này, Hi Hi ngoan ngoãn đứng phía sau, "Chú Hách Tôn, chú Trữ Xá, chú Rayne!" Hi Hi lần lượt gọi.
Lúc nhìn thấy Hi Hi, mọi người cười, "Đã lâu không gặp, nay cháu đã trưởng thành!"
Hi Hi cười nhạt, "Cháu sẽ còn tiếp tục lớn lên!"
"Nghe nói thời gian gần đây cháu ngã bệnh, như thế nào, đã hết chưa! ?" Lúc này, Hách Tôn mở miệng hỏi.
Nghe được Hách Tôn nói, Hi Hi gật đầu, "Đã không có chuyện gì rồi!"
"Vậy thì tốt, sau này chú ý một chút!" Hách Tôn dặn dò.
Hi Hi gật đầu.
"Tốt lắm, đi vào thôi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Dạ, đã sắp xếp xong phòng!" Hi Hi cũng phụ họa một câu.
Cho nên, ba người nhất trí gật đầu, đi vào.
Khách sạn này đã được Mặc Thiếu Thiên bao toàn bộ.
Khách đều là người đứng đầu trong hắc đạo.
Sát thủ, người lãnh đạo, toàn bộ đều ở nơi này.
Sau khi sắp xếp xong, Mặc Thiếu Thiên nhìn họ, "Tiếp đón không được chu đáo, bỏ qua cho mình, vì đám cưới sắp tới, các cậu tự mình lên phòng!" Bên trong khách sạn, Mặc Thiếu Thiên đi theo họ ôn chuyện, còn Hi Hi đi đến các phòng khác để sắp xếp.
"Cậu làm chú rể cho thật tốt!" Lúc này, Rayne cười nói.
Mặc Thiếu Thiên cười, sau đó nhìn Hách Tôn, cùng Trữ Xá, "Đúng rồi, đừng quên, các cậu là phù rể, có điều quan trọng là, bốn phù dâu, bốn phù rể, đến lúc đó hợp tác biểu diễn tiết mục!"
Nghe thế, Hách Tôn cùng Trữ Xá ăn ý nhìn nhau.
"Hiện tại từ chối còn kịp sao?" Lúc này, Hách Tôn nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên cười, "No no no!"
Trữ Xá mở miệng, "Cậu có thể không làm bọn mình mất mặt không?"
"Đây sao lại gọi là mất mặt? Vì mình, các cậu hãy tỏa sáng đi!"
Hách Tôn, ". . . . . ."
Trữ Xá, ". . . . . ."
Lúc này nhìn hai người vô cùng im lặng, Rayne bưng một ly rượu vang tới, "Chuyện chính xác nhất trong đời mình đã từng làm, chính là không đồng ý làm phù rể của Mặc Thiếu Thiên!"
Lời của anh, thể hiện sự xem thường Hách Tôn cùng Trữ Xá một cách thẳng thắn.
Nhìn ánh mắt của hai anh, Rayne cười.
Nhìn dáng vẻ họ im lặng, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Phù dâu cũng không hề kém hơn các cậu, các cậu cũng không cần thể hiện vẻ mặt như vậy!"
"Là ai! ?" Hách Tôn hỏi.
Cảm giác câu nói của Mặc Thiếu Thiên có hàm ý khác.
"Hoa Hồng cùng Lưu Ly!"
Mọi người, ". . . . . ."
"Mặc Thiếu Thiên, cậu không sợ hôn lễ của cậu sẽ bị phá hỏng! ?" Rayne hỏi, muốn mời hai nhà hắc bạch, quả thực chính là. . . . . . Tìm đường chết!
"Ai phá hỏng hôn lễ của mình, mình diệt cả nhà người đó!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Đến bây giờ, anh cùng Lâm Tử Lam đều cảm thấy sợ hãi kết hôn, mỗi lần sắp kết hôn sẽ xảy ra chuyện, thật vất vả, hiện tại ổn định lại, ai dám phá hỏng hôn lễ của anh, chỉ sợ Mặc Thiếu Thiên thật sự cầm dao giết hết cả nhà của họ.
Cho nên, lời Mặc Thiếu Thiên nói, che dấu điều họ muốn nói .
Đến bây giờ,chuyện Lưu Ly là người của bạch đạo, họ đã sớm biết.
Chẳng qua, cũng may Lưu Ly là em gái của Mặc Thiếu Thiên, mặc dù không phải cùng mẹ ruột, nhưng mối quan hệ từ nhỏ của hai người rất tốt, họ cũng yên tâm một chút.
"Chuyện này, mình thay hai người họ đồng ý!" Rayne nói.
Lời của anh, lần nữa nhận lấy sự xem thường.
Nghe Rayne nói, Mặc Thiếu Thiên cười, "Nhiệm vụ gian khổ như vậy, giao cho các cậu, đây là cơ hội tốt, đừng bỏ qua!" Vừa nói, Mặc Thiếu Thiên vô cùng ái muội nhìn hướng họ chớp chớp đôi mắt.
Mọi người không thèm nhìn anh.
"Tốt lắm, còn có chuyện gì, mình sẽ nói với các cậu, các cậu tùy ý, có gì cần trước khi lên sân khấu thì gọi điện thoại!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Ừ!" Ba người họ gật đầu.
Cho nên, lúc Mặc Thiếu Thiên định đi, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, người Hợp Tung cũng ở khách sạn này, không có chuyện gì, buổi tối các cậu có thể giao lưu trao đổi tình cảm!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên để lại nụ cười đầy ẩn ý rồi rời đi.
Mọi người cũng không coi trọng lời nói của Mặc Thiếu Thiên, biết anh sắp kết hôn nên rất hưng phấn, ba người không có để ý.
Lúc đi, Hi Hi chợt nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng.
"Cha, cha nói họ đều ở tại khách sạn này, thiếu tá Tỉnh Nham sẽ đem một lưới bắt hết họ chứ! ?" Hi Hi nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cười, "Chúng ta để họ ngồi không sao?"
"Đây cũng không phải, chính là cảm thấy, họ đều ở khách sạn này, sợ Tỉnh Nham bắt rùa trong hũ!"
"Con đang nói họ đều là rùa sao?!"
"Cha, đây chỉ là so sánh!" Hi Hi cải chính, bé không có ý kia.
Nghe Hi Hi nói, Mặc Thiếu Thiên cười, "Có đôi khi, nơi nguy hiểm nhất, nhưng lại là nơi an toàn nhất, mọi người họ đang cùng nhau, ít nhất có thể bảo đảm cho một người được an toàn!"
Hi Hi biết, người mà cha nói đến chính là Tạp Ni.
Thiếu tá Tỉnh Nham hận Tạp Ni, cũng không tránh khỏi quá độc ác.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng không thể không thừa nhận, Mặc Thiếu Thiên nói rất có đạo lý .
Hi Hi gật đầu, "Con biết rồi!"
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, "Con bảo Tạp Ni lúc đi lại, cẩn thận một chút là được!"
Hi Hi, ". . . . . ."
Xem ra, hận ý Tỉnh Nham đối với Tạp Ni, mọi người đều biết.
^^linhlg-diendanlequydon.com^^
Buổi tối.
Bên ngoài khách sạn.
Hoa Hồng nhìn Mặc Thiếu Quần.
Thật là hết chỗ nói rồi..
Hơn nữa nhìn hoa trong tay Mặc Thiếu Quần, không biết nên nói như thế nào.
"Có ý gì?" Hai tay Hoa Hồng khoanh trước ngực, dáng vẻ như nữ vương nhìn Mặc Thiếu Quần.
"Cái này. . . . . . Là tặng cho cô!" Mặc Thiếu Quần nhìn Hoa Hồng, không biết tại sao, mỗi lần gặp cô, đều đặc biệt khẩn trương, hơn nữa, tim đập rất nhanh.
"Nói nhảm, tôi hỏi không phải là ý này, tôi hỏi anh, tại sao muốn tặng hoa cho tôi!" Hoa Hồng nhìn Mặc Thiếu Quần tức giận nói.
"Tôi. . . . . ." Trong khoảng thời gian ngắn, Mặc Thiếu Quần không biết nên nói như thế nào.
Không nghĩ đến Hoa Hồng có hỏi như thế.
Tặng hoa hồng, ý tứ biểu đạt hết sức rõ ràng, không phải sao?
"Tôi. . . . . ." Mặc Thiếu Quần vẫn tôi tôi tôi, nhưng cuối cùng cũng không nói ra gì.
Hoa Hồng nhìn, muốn phát điên.
"Anh thật sự là anh em với Mặc Thiếu Thiên sao?" Hoa Hồng nhìn anh, hết sức tò mò hỏi.
Nghe thế, Mặc Thiếu Quần hết sức ngây thơ gật đầu, "Đúng vậy, mặc dù cùng cha khác mẹ, nhưng tôi thật sự là anh em với anh ấy!"
Hoa Hồng, ". . . . . ."
Cùng là anh em, tại sao lại khác biệt lớn như vậy a a a!
Mặc Thiếu Thiên dù thế nào cũng là một người đứng đầu trong nhà, mà Mặc Thiếu Quần. . . . . .
Đến cả câu tôi thích cô cũng không dám nói!
Hoa Hồng vô cùng nghi ngờ, họ thật sự có phải là anh em, dù là cùng cha khác mẹ, cũng không biết có phải do nhầm lẫn hay không!
"Tôi đề nghị anh với Mặc Thiếu Thiên đi làm xét nghiệm ADN!" Hoa Hồng nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Quần chớp chớp mắt, sau đó mở miệng hỏi, "Tại sao! ?"
"Bởi vì trong hai người nhất định có một người đã bị nhầm lẫn rồi!" Hoa Hồng nhìn anh gằn từng chữ tức giận nói.
Mặc Thiếu Quần không biết, tại sao bỗng nhiên Hoa Hồng tức giận, cũng không biết, tại sao bỗng nhiên cô lại nói như vậy, vẻ mặt thoạt nhìn có chút vô tội.
Lúc này, Hoa Hồng tức đấm vào khoảng không .
"Đưa hoa của anh đây, tôi lấy về!"
"Tại sao! ?"
"Không tại sao, còn hỏi nữa cẩn thận cánh tay của anh!" Hoa Hồng nhìn anh uy hiếp.
Mặc Thiếu Quần, ". . . . . ."
Chẳng qua là, nhìn hoa trong tay, thật sự muốn mang về sao?
Vẻ mặt như con cừu non, khiến cho Hoa Hồng phải hết sức kiềm chế.
"Hoa Hồng, cái này là hoa tặng cho cô, tôi muốn nói cho cô biết. . . . . ."
"Câm miệng, nếu anh dám nói anh thích tôi, nhất định tôi sẽ giết chết anh!" Mặc Thiếu Quần chưa nói hết, Hoa Hồng đã cắt ngang lời của anh, hơn nữa, đầy uy hiếp.
Trong nháy mắt, Mặc Thiếu Quần ngậm miệng.
Anh tuyệt đối tin tưởng, Hoa Hồng có thể làm ra chuyện này.
Cho nên, Mặc Thiếu Quần nhìn Hoa Hồng, không biết nên nói gì cho phải.
Lúc này, một bóng người từ trên xe đi xuống, sau đó trực tiếp đến bên cạnh họ.
Lúc nhìn thấy người kia, bỗng nhiên ánh mắt Hoa Hồng mở to, trong nháy mắt vươn tay nắm lấy cánh tay người này.
Hách Tôn sửng sốt.
Nhíu mày nhìn về phía Hoa Hồng.
Nếu như không phải ban đầu ở Italia đã gặp Hoa Hồng, có lẽ hiện tại, hai người đã động thủ.
Lúc này, Hoa Hồng khoác tay Hách Tôn, nhìn Mặc Thiếu Quần, "Nhị thiếu gia, tôi cho anh biết, người này, mới là người đàn ông tôi thích!"
"Tôi thích người đàn ông chững chạc, hơn nữa phải khí phách. . . . . ." Vừa nói, ánh mắt của cô nhìn trên người Mặc Thiếu Quần đánh giá, rồi sau đó mở miệng, "Anh giống như rau cải vậy, không phải là món tôi thích ăn, cho nên không cần uổng phí công lực, tôi không có thời gian đùa với anh!"
"Nếu như anh còn dây dưa, như vậy cánh tay của anh tốt nhất chuẩn bị hy sinh bất cứ lúc nào!" Hoa Hồng nhìn Mặc Thiếu Quần, gằn từng chữ nói.
Cánh tay cô nắm thật chặt cánh tay Hách Tôn.
Mà ánh mắt Hách Tôn, lại nhìn chằm chằm vào Hoa Hồng. . . . . .
/611
|