"Chức Ca Nhi," Giang Duy Nhĩ cũng không đùa giỡn theo, lên tiếng hỏi, "Chuyện gì vậy?"
Mái tóc ướt nước mưa của Giang Chức còn chưa khô, lúc này đang không có tinh thần nằm trên sô pha, trong mắt đào hoa đều là héo rũ.
"Chuyện gì cái gì chứ?"
Giang Duy Nhĩ ý vị thâm trường: "Chu Từ Phưởng đó."
Giang Chức quay người đi: "Không có gì." Anh không thèm quan tâm mà duỗi tay lấy di động gọi điện cho A Vãn, "Ngày mai gọi vài người tới đây, tháo đèn treo trong phòng khách xuống."
A Vãn giật mình.
"Đèn đó bị sao vậy? Ngài không hài lòng sao?"
Giang Chức nhíu mày không vui: "Hỏi nhiều làm gì, bảo anh cho tháo xuống thì tháo đi."
A Vãn: "Vâng."
Điện thoại còn chưa cúp, đột nhiên một tiếng tạch vang lên.
Giang Chức lười nhác mà đảo mắt qua một cái, sau đó bỗng nhiên ngồi dậy: "Hộp sữa đó cậu lấy đâu ra?"
Trên ngón út Tiết Bảo Di còn móc lấy hộp sữa bò đáp: "Trên sô pha đó."
Giang Chức ngồi dậy: "Tiết Bảo Di."
Tiết Bảo Di mí mắt run lên: "Hở?"
Kiểu điểm danh gọi họ này!
Ngày thường tổ tông này chỉ cần gọi cả tên lẫn họ ai, liền xác định có chuyện không lành, Tiết Bảo Di bị hù nhảy dựng, vừa định uống miếng sữa cho đỡ sợ thì chân Giang Chức đã đá tới.
Anh thở hổn hển, giận đỏ hốc mắt.
"Cậu mẹ nó không cho uống!"
Tiết Bảo Di: "..."
Ngay lúc anh ngây người, Giang Chức đã cướp lại sữa bò, một đôi mắt đào hoa vô cùng hung thần, còn trộn lẫn vài phần cảm xúc cực kỳ phức tạp, ảo não cùng buồn bực có đủ cả.
Tiết Bảo Di bị anh làm cho hoang mang, chưa hiểu sao lại chọc giận tiểu mỹ nhân này, không sao không sao, Nhị gia phóng xa hoa: "Không phải chỉ là một hộp sữa bò thôi sao, chờ Nhị gia về mua cho cậu một xe, không, mua một phòng!"
Nhị gia ấy mà, chính là tiền nhiều, chính là biết thương người.
Giang Chức không thể nhịn được nữa, bực đến tăng huyết áp, che miệng ho mạnh vài tiếng, mặt mũi trắng bệch.
"Mang, cậu ta, cút, đi."
Gằn từng chữ một, nói cho Giang Duy Nhĩ nghe.
Tiết Bảo Di bị lời vô tình vô nghĩa của anh chọc cho tâm rỉ máu: "Tôi vậy mà còn không bằng một hộp sữa bò?" Anh ta hất đầu, lấy thái độ quyết tâm nghênh ngang mà đi, "Chức Ca Nhi, lão tử muốn tuyệt giao với cậu!"
"Rầm!"
Giang Chức đóng sầm cửa.
Tiết Bảo Di: "..."
Giang Duy Nhĩ dùng ánh mắt thiểu năng trí tuệ nhìn Tiết Bảo Di một cái rồi đi.
Trong phòng, Giang Chức đỡ cửa, ho hồi lâu.
Di động còn mở ra loa, A Vãn ở bên kia nghe rõ ràng rành mạch, chờ trong điện thoại hết ho khan, anh do dự hỏi: "Ông chủ, Nhị gia có phải khui hộp sữa có dấu răng kia không?"
"Tút tút tút.."
Giang Chức ngắt điện thoại.
A Vãn tức khắc tâm như gương sáng.
Ngày đông giá rét, Giang Chức vừa nãy mắc mưa bị dính chút khí lạnh, lúc này hậu tri hậu giác cảm thấy chóng mặt, ho đau cả ngực, anh đứng dậy đi tìm mấy viên thuốc, uống nước ấm nuốt xuống, người không có chút sức, ngay cả phòng cũng lười vào mà trực tiếp nằm lên sô pha thở hổn hển, đau đầu cực kỳ.
Anh yếu ớt nằm sấp xuống, nhìn hộp sữa bò bị Tiết Bảo Di khui một lát, lại bò dậy bấm một dãy số.
Đã qua 9 giờ, buổi đêm yên tĩnh không tiếng động.
Giọng bác sĩ Khâu run rẩy: "Giang, Giang thiếu gia?"
Âm giọng lười biếng sâu kín vang trong điện thoại, vì đêm khuya mà tăng thêm vài phần dày đặc lạnh lẽo: "Tôi để cô ấy đến nhà tôi."
Bác sĩ Khâu: "Ách.."
Giang Chức chỉ lo tự nói, chậm rãi nói từng câu từng câu.
"Còn cho cô ấy dùng phòng tắm của tôi, sữa tắm của tôi." Tạm dừng hơi, anh à một tiếng, dường như nghĩ trăm lần cũng không ra, giong cũng kéo dài ra "Còn có, quần áo cũng là của tôi."
Bác sĩ Khâu: "Ách.."
Giang Chức bóp hộp sữa bò kia, tinh tế đoan trang, tựa như lẩm bẩm một mình: "Cái đèn hai trăm vạn tôi cũng đem cho cô ấy."
Anh lại vuốt ve hộp kẹo pha lê đã ăn hết trong tay.
"Người khác đều không thể chạm vào kẹo của tôi, nhưng cô ấy có thể."
"Khụ khụ khụ khụ khụ.."
Một trận tiếng ho khan, hốc mắt anh ửng đỏ, một thân bệnh trạng thở hổn hển: "Tôi thậm chí từng nghĩ tới việc muốn cho cô ấy cả xưởng kẹo."
"Tôi muốn đưa cô ấy về."
"Cô ấy không cho."
Ngữ khí đột nhiên trở nên nặng nề: "Cô ấy vậy mà lại không cho!"
Hơi thở quỷ súc quen thuộc ập vào mặt này.
Bác sĩ Khâu: "Ặc.." Thật thót tim!
Trầm mặc trong giây lát, Giang Chức thay đổi giọng điệu, vô lực mà lại lười nhác, chỉ là khí thế công tử thế gia vẫn rất bức người: "Nói thử xem, tôi đây là bệnh gì?"
Nói thật, bác sĩ Khâu hành nghề nhiều năm, đã từng gặp vô số người tâm lý biến thái, người bệnh nhìn như bình thường thật ra không hề bình thường giống loại này, thật đúng là hiếm thấy.
"Theo ý tôi.." Y ông thấy, "Giang thiếu, ngài có phải yêu đơn phương vị tiểu --"
Lời nói bị một tiếng cười thảm cắt ngang.
"Yêu đơn phương?" Giang Chức liếm liếm môi đỏ bừng, khóe mắt híp lại thành một đường cong sắc bén, "Lão tử một tên gay, ông nói tôi yêu đơn phương?"
Từ gay nhấn mạnh tự khẳng định.
Loại người này, dựa theo tâm lý học lý luận, một khi nhận định một chuyện, một người nào đó, thì sẽ lâm vào tư tưởng cực đoan, hành vi cố chấp.
Một lần là không xong được, bác sĩ Khâu chỉ có thể tuần tự tiệm tiến mà dẫn đường: "Xu hướng giới tính của ngài, tôi cảm thấy.. có thể đã khôi phục bình thường." Ông cẩn thận kiến nghị, "Nếu ngài còn chưa xác định, có thể thử xem."
Giang Chức không lên tiếng, sờ sờ dấu răng trên hộp sữa, ngửa đầu rót vào miệng, chất lỏng lạnh lẽo vừa vào bụng, dạ dày liền bắt đầu co rút đau đớn.
Sau đó, liền bắt đầu nghe quân sư quạt mo bày mưu tính kế.
/59
|