Giá Lại Có Một Người Như Em

Chương 11

/29


Cho dù trái đất hình tròn, hai người gặp lại nhau, nhưng thế thì sao đây?

Cơ hội không còn, không thể viết được cái kết.

Trời đã sang thu, vốn mưa phùn liên miên không dứt thì nay trời lại đổ mưa rào như mùa hạ.

Nguyễn Ân ngồi ở bàn làm việc của mình, cảm thấy buồn chán đến mức sắp ngủ gật. Từ sau lần đi xã giao với Vương Hạo về, công việc của cô bỗng dưng trở nên cực kỳ nhàn nhã, cô không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Đang thất thần, trước mặt bỗng xuất hiện một cánh tay, sau đó là một mô hình tháp Eiffel nho nhỏ. Nguyễn Ân ngẩng đầu lên đã thấy Hòa Tuyết nhe răng cười với mình.

“Thích không? Tớ tìm mãi mới mua được đấy.”

Nguyễn Ân suýt nữa bật khóc. Nhìn làn da dám nắng của Hòa Tuyết mà cô cảm thấy sống mũi cay cay, miệng thì thốt lên được hai chữ: “Hòa Tuyết”

Khuôn mặt cô ấy vẫn rạng rỡ như ánh dương, cô ấy cười hi hi một tiếng rồi hét to về hướng phòng làm việc.

“Em về rồi!”

Vương Hạo vừa từ trong phòng đi ra, thấy Hòa Tuyết cũng không tránh khỏi kích động. Bà cô này cuối cùng đã chịu về rồi đây! Sau lần đưa Nguyễn Ân đi xã giao, công ty tự dưng hứng chịu rất nhiều chèn ép. Vương Hạo biết Nguyễn Ân là vợ của Cố Tây Lương, nếu không thì một người mới tốt nghiệp như cô đã chẳng thể vượt qua được bao nhiêu nhân tài ưu tú khác để vào làm ở đây. Chỉ có điều, Cố Tây Lương có tiếng là công tư phân minh, vậy thì ai đã nhúng tay vào làm khó công ty? Thôi thì tốt nhất là anh ta không để Nguyễn Ân làm quá nhiều việc, bây giờ Hòa Tuyết đã về rồi, công việc ứ đọng nhiều ngày qua rốt cuộc cũng được giải quyết.

“Hòa Tuyết!”

“Có!”

“Lập tức vào phòng tôi một chuyến!”

“Vâng.”

Cả phòng phải bật cười vì khẩu khí và hành động của Hòa Tuyết.

Hòa Tuyết về bàn làm việc thu dọn lại một chút, phát hiện giấy tờ đã được xếp gọn gàng, mặt bàn không một hạt bụi. Cô cảm động nhìn Nguyễn Ân, đang định lên tiếng thì Nguyễn Ân có điện thoại. Nói chuyện chừng hai phút, Nguyễn Ân quay sang hỏi Hòa Tuyết: “Tây Lương nói tối nay sẽ có một buổi tiệc, cậu đi cùng nhé”, cô còn bổ sung: “Không được phép từ chối!”

Nguyễn Ân sợ Hòa Tuyết về nhà phải đối mặt với bốn bức tường lạnh lẽo nên mới tạo mọi điều kiện để cô ấy được tụ tập nơi đông người. Hòa Tuyết làm sao không hiểu lòng Nguyễn Ân, câu từ chối không có cơ hội nói ra miệng nên chỉ có thể gật đầu.

Còn chưa đi vào sảnh lớn, Cố Tây Lương và Nguyễn Ân đã bị đám phóng viên vây quanh. Hòa Tuyết đi sau hai người, giống như một kẻ dư thừa, Nguyễn Ân ngoái lại kéo tay cô nhưng cô lắc đầu. Làm sao cô có thể không biết điều như thế được, hai vợ chồng người ta đi với nhau, cô chen vào thì thành cái gì.

Bỗng nhiên cảm giác có cánh tay đặt bên hông, Hòa Tuyết giật mình quay đầu lại, đôi mắt kiên định của Hàn Duệ đập ngay vào tầm nhìn. Không thể phủ nhận, điều này ít nhiều khiến cô có thêm cảm giác tồn tại rất mãnh liệt. Cô phải cảm ơn anh ta, cho dù là khi ở Pháp hay ở Đài Bắc.

“Sao anh lại tới đây?”

“Tôi không tới thì sao được thưởng thức biểu hiện của con sư tử nhỏ lúc bị thương?”

Phóng viên lập tức chuyển sự chú ý từ Cố Tây Lương sang Hàn Duệ. Cố Tây Lương là tài tử giới doanh nhân đã có vợ, đương nhiên không có nhiều chuyện để nói như người đàn ông độc thân kim cương Hàn Duệ, đặc biệt là hôm nay anh ta còn ôm bạn gái đến.

Nguyễn Ân phóng ánh mắt đầy thắc mắc về phía Cố Tây Lương, anh chỉ nhún vai tỏ vẻ không biết.

Hai đôi một trước một sau theo nhau vào trong sảnh lớn, còn chưa kịp bình ổn lại nhịp thở thì một trận ồn ào đã nổi lên nghênh đón những người tiếp theo. Hòa Tuyết ngoảnh lại, trông thấy Mạc Bắc ở giữa đoàn người, còn có một cô gái bên cạnh. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cô cười nhạt, gạt đi nỗi chua xót trong lòng.

Mạc Bắc đảo mắt quét qua một lượt rồi cố định một nơi. Hòa Tuyết chợt thấy căng thẳng một cách khó hiểu, không biết vì sao cô lại có cảm giác cái nhìn của Mạc Bắc đang dừng trên người mình. Thế nên cô nghiêng người, quay lưng về phía anh ta. Bàn tay của Hàn Duệ vẫn chưa rời khỏi eo Hòa Tuyết, lúc cô vừa quay mặt lại đối diện với anh, lập tức tạo thành một tư thế ôm.

Ranh giới hoang vu của thời gian khiến giữa hai người xuất hiện muôn trùng cách trở, anh đi về bên trái, cô đi về bên phải. Cho dù trái đất hình tròn, hai người gặp lại nhau, nhưng thế thì sao? Cơ hội không còn, không thể viết được cái kết.

Giống như chữ viết vậy, không có người chăm chỉ kết hợp chúng lại với nhau thì cũng mãi chỉ là chữ viết, không thể trở thành lời nói.

Thế nên, cho dù Mạc Bắc trong lòng có phẫn nộ nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài mà đành âm thầm chịu đựng.

Người tổ chức bữa tiệc này cũng là một nhân vật có vị trí trong giới bất động sản, hai vị khách đặc biệt mà anh ta mời là Cố Tây Lương và Hàn Duệ. Sự hợp tác giữa Hàn Thông và Cố Thị lần trước được xem như một cú hích quan trọng của giới bất động sản. Hàn Duệ lúc này vẫn ôm người bên cạnh, ra hiệu cho Cố Tây Lương phát biểu. Anh cúi đầu nói với Nguyễn Ân vài câu rồi đi lên bục.

Nguyễn Ân bây giờ mới biết, giọng nói của Cố Tây Lương truyền qua micro lại càng êm tai, càng lạnh nhạt, càng tự tin. Cô ngước nhìn anh bằng ánh mắt dạt dào ngưỡng mộ.

Em phải vươn tay đến đâu?

Mới có thể chạm vào anh….

Đêm nay, Lục Thành lái xe. Buổi tiệc kết thúc, Cố Tây Lương vào xe ngồi liền ngửa đầu ra sau nghỉ ngơi. Đối phó với đám người lòng lang dạ thú ngấm ngầm kia thật sự là mệt mỏi.

Nguyễn Ân cũng nhận thấy anh rất uể oải nên không dám lên tiếng quấy rầy.

Cố Tây Lương nhắm mắt, não bộ tái hiện hình ảnh kia, Cố Tây Lương lặng lẽ đứng giữa đám người đông đúc nhìn về phía Nguyễn Ân. Anh không phải kẻ ngốc, hoàn toàn có thể nhận ra tình cảm đặc biệt mà Cố Nhậm dành cho Nguyễn Ân, huống hồ anh ta cũng chẳng hề có ý che dấu điều đó.

Về tới nhà, hai người lên gác, theo thường lệ tắm rửa, thay áo ngủ, rồi Cố Tây Lương nằm trên giường đọc tài liệu, Nguyễn Ân mở đèn ngồi trước bàn phấn tháo đồ trang sức. Mãi đến khi thật sự ôm cô vào lòng, Cố Tây Lương mới có cảm giác an toàn, tất cả phòng bị mới được gỡ bỏ.

“Em đừng tiếp xúc nhiều với anh ấy, được không?”

Nguyễn Ân mất một lúc mới hiểu ra anh đang ám chỉ tới Cố Nhậm. Bỗng dưng ý thức được điều gì, trên mặt cô hiện rõ vẻ hạnh phúc và mãn nguyện.

“Đó là anh trai anh mà.”

Vòng tay của Cố Tây Lương càng thêm chặt.

“Chính vì là anh ấy nên anh mới sợ.”



“Ngoài ông ngoại, anh là người hiểu anh ấy nhất. Trước kia, vì sợ anh đau lòng mà anh ấy không nói một lời đã đưa Diệc Thư đi, bao nhiêu năm nay bị anh oán giận mà anh ấy cũng không hề hối hận. Như thế cũng đủ để chứng mình vì mục đích mà anh ấy có thể hạ được quyết tâm tàn nhẫn với chính bản thân mình.”



“Vì thế, em đừng tới gần anh ấy, được không?”

Mặc dù đã rất lâu Cố Tây Lương không hề nhắc tới Hà Diệc Thư, nhưng lúc này anh nghe chính miệng anh thừa nhận từng đau lòng vì cô ấy, Nguyễn Ân vẫn cảm thấy có phần khó chịu. Tuy nhiên, anh cũng đang xuống nước với cô mà, ngôn từ tràn đầy yêu thương, chỉ hướng về một điều duy nhất, đó là sợ mất đi cô. Thế nên, còn có vấn đề gì nữa? Người mà cả đời này cô muốn ở bên, chỉ là duy nhất anh mà thôi.

Hòa Tuyết lững thững đi trên con phố thưa thớt nhà ở. Sau đó, rốt cuộc không kìm nén được, cô quay lại, gõ gõ vào cửa xe đang chạy theo bên cạnh.

“Anh đang thầm thích tôi phải không?”

Hàn Duệ hạ cửa sổ, quét ánh mắt qua cô rồi phun ra hai từ: “Lên xe!”.

Hòa Tuyết nghĩ mình tiếp tục thế này cũng không phải cách hay, đành nghe lời anh ta, ngồi vào trong xe. Tối nay Hàn Duệ mặc chiếc vest ngắn, để lộ cổ tay. Bấy giờ Hòa Tuyết mới phát hiện ra trên tay anh ta đeo một chuỗi tràng hạt ngọc bích sáng óng ánh được chế tác tinh xảo, bên trong còn có những tia màu đỏ. Rất ít đàn ông đeo thứ này thì phải? Lại còn là một người như Hàn Duệ…

“Đấy là gì?”

Hàn Duệ quay sang mới biết Hòa Tuyết đang nhìn chăm chú vào cổ tay mình. Anh chỉ vào chiếc vòng, ý hỏi: cái này?

Hòa Tuyết gật gật.

Hàn Duệ bâng quơ nói: “Di vật của mẹ tôi.”

Hòa Tuyết thật muốn tự vả vào mồm mình một cái, đáng chết, sao lại hỏi câu đau lòng như thế chứ!

Nhưng hình như đối phương không có vẻ gì là đau lòng thì phải?

Im lặng một lúc, Hàn Duệ chủ động hỏi cô: “Thích à?”

Hòa Tuyết gật đầu: “Rất đặc biệt”.

Lúc ấy, Hàn Duệ đang lái xe qua khúc ngoặt, rẽ vào một con đường nhỏ. Sau đó, anh nói với Hòa Tuyết: “Đưa tay đây!”.

Hòa Tuyết đang định hỏi làm gì thì giọng nói trách móc của đối phương lại vang lên: “Bảo đưa thì đưa ra!”

Cô rất không bằng lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn chìa tay ra.

Hàn Duệ không dừng xe, chỉ điều chỉnh vận tốc chậm lại, sau đó, anh nghiêng đầu, đồng thời chìa bàn tay phải đang đeo chuỗi hạt kia nắm lấy tay Hòa Tuyết, liếc cô một cái.

Hòa Tuyết sợ hãi hét lên: “Anh làm gì thế hả? Lái xe đi!”

Không ngờ, Hàn Duệ lại buông nốt tay kia ra khỏi vô lăng, chậm rãi gạt chiếc vòng từ tay mình sang cổ tay cô.

Trong khi hai người vẫn còn cầm tay nhau, chừng ba giây sau, một luồng điện lóe lên giữa khoảng không quang đãng.

“Thế nghĩa là sao?”

Hàn Duệ nhếch môi: “Tôi đang trả lời câu hỏi vừa rồi của em.”



“Đúng! Tôi thầm yêu em.”

“Tôi…tôi…”

“Tôi không hề hỏi ý kiến em, tôi chỉ thông báo cho em biết vậy thôi.”

Nói xong, Hàn Duệ quay người lại, tiếp tục chuyên tâm lái xe.

Cái này có phải là màn “bá vương ngạnh thượng cung”[*] mà người ta vẫn hay nhắc đến hay không?

[*] Dùng sức mạnh để cưỡng chế.

Vẻ mặt Hòa Tuyết đầy đắn đo. Đúng, đối phương có điều kiện rất tốt, lúc này cô hoàn toàn có thể mượn anh ta để quên đi Mạc Bắc. Tuy nhiên, diễn kịch tay đôi với một người đàn ông thích ra đòn bất ngờ, một người mà mình không ngang tài ngang sức, Hòa Tuyết cảm thấy thật đáng sợ.

Nhưng mà, cô cũng không có cơ hội nói “không”.

Chúng ta đều là những đứa trẻ đang háo hức chờ đợi tình yêu, chờ đợi một người vươn tay ra kéo mình từ đầm lầy sâu thẳm lên. Cho dù người đó là ai, vòng tay có ấm áp hay không, những điều này chúng ta đều không kịp cân nhắc.

Số mệnh bi thương của tôi, chỉ như vậy mà thôi.

Hôm nay, Cố Tây Lương về nhà khá muộn, anh cởi áo vest ném trên giường, ngồi chống tay ra sau, vận động cơ cổ.

Nguyễn Ân vừa mới tắm rửa, mặc áo ngủ xong thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô vội mở cửa ngó ra ngoài thăm dò. Thực ra có gì đáng xem nữa đâu, ngoài anh ra thì còn ai vào đây? Chỉ là cô đã thích cái cảm giác háo hức chờ đợi một người.

“Anh về rồi đấy à!”

“Ừ.”

Mặc dù hai người đứng cách xa nhau một đoạn nhưng vì bị dị ứng cồn nên Nguyễn Ân khá nhạy cảm với mùi rượu, cô dễ dàng nhận ra anh đã uống không hề ít.

“Mệt lắm hả? Hay anh đi tắm cho thoải mái, em bật nước nóng cho anh.”

Cố Tây Lương gật đầu.

Có lẽ tắm chính là sự vận động tốt nhất giúp thể xác và tinh thần được thả lỏng. Cố Tây Lương cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi đều bị rửa trôi sạch, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều. Anh đẩy cửa đi ra, Nguyễn Ân đang ngồi sấy tóc. Hai người kết hôn đã được nửa năm rồi ấy nhỉ? Khi đó, tóc cô ấy mới chỉ ở giữa lưng, giờ đã tới ngang thắt lưng rồi. Chẳng hiểu sao đột nhiên anh nhớ tới lần đầu tiên hai người tình cờ gặp nhau, anh tin tưởng vào một chữ “trùng hợp”.

Nguyễn Ân phát hiện người trong gương đứng phía sau nhìn mình mãi không thôi, cô quay đầu lại. Cố Tây Lương trong bộ đồ ngủ màu xám, tóc ướt lộn xộn, vì không gian quá yên tĩnh, những giọt nước rỏ xuống phát ra những âm thanh lách tách nghe rất rõ ràng.

Trời ơi, sao cô có thể phủ nhận rằng kia chính là chồng mình, một người đàn ông thi thoảng rất gợi cảm, giả dụ như lúc này.

Rõ ràng tóc chưa khô hẳn nhưng Nguyễn Ân lại đỏ mặt quay người đi, tắt máy sấy, không dám nhìn đối phương nữa.

“Em xong rồi.”

Thần trí Cố Tây Lương từ ký ức trở về hiện tại, anh đi tới trước bàn trang điểm của Nguyễn Ân, liếc cô một cái rồi cầm lấy chiếc máy sấy, nói: “Qua đây!”.

Nguyễn Ân ngơ ngác đi theo, vừa tới gần liền bị Cố Tây Lương kéo xuống ghế, sau đó, một luồng gió ấm thổi vào đỉnh đầu cô, còn có những ngón tay khẽ luồn vào mái tóc mà vuốt ve. Thỉnh thoảng, nhưng giọt nước từ tóc anh rỏ xuống sau gáy cô, mang theo cảm giác lành lạnh. Nguyễn Ân không dám lên tiếng, sợ phá vỡ sự yên tĩnh lúc này, sợ sự ấm áp kia chỉ là ảo giác.

Chừng năm phút sau, tiếng ro ro của máy sấy mới dừng lại. Cố Tây Lương khẽ cúi người nhìn vào khuôn mặt của Nguyễn Ân trong gương. Anh đột nhiên mỉm cười, tay chìa ra trước mắt cô.

“Đổi!”

Nguyễn Ân đứng dậy, vẫn không nói một lời, tiếp nhận máy sấy trong tay anh. Cố Tây Lương ngồi xuống ghế, dường như cảm nhận được trên ghế còn vương sự ấm áp của cô.

Tóc anh không dài lắm, chỉ có điều đám tóc mái ở trước trán khiến Nguyễn Ân phải nghiêng người lên phía trước mới có thể sấy được. Lúc nhiệm vụ sắp hoàn thành, Cố Tây Lương lại không cho cô cơ hội kết thúc. Nguyễn Ân vừa mới xoay người thì đột nhiên bị ôm ngang hông, cô sợ hãi vội vàng tắt máy sấy.

Khuôn mặt hai người nằm gọn trong gương, chàng trai nhìn cô gái đang bối rối đánh mất cả nụ cười. Thật sự rất xứng đôi.

Chiếc áo ngủ mới mua của Nguyễn Ân là kiểu bình thường, không lộ liễu, cũng không quá mức bảo thủ, thế nhưng chất liệu là tơ tằm nên khi chạm vào sẽ khiến người ta phải cảm thán. Cố Tây Lương kích động, hôn lên má phải của cô, sau đó nghiêng người tiếp tục hôn bên trái, chậm chạp tiếp cận dần tới bờ môi ấm áp, mềm mại của cô, triền miên không dứt.

Đúng lúc này chuông điện thoại đột ngột vang lên. Nguyễn Ân nhắc nhở nhưng Cố Tây Lương làm như không nghe thấy. Tiếng chuông im lặng một lúc rồi lại cố chấp vang lên. Rốt cuộc, Nguyễn Ân phải lấy lại lý trí để đẩy đối phương ra, bất giác liếm môi dưới. Mặc dù tiếp xúc thân mật rất nhiều nhưng cô vẫn không hết được cái cảm giác tim đập nhanh. Cố Tây Lương lúc này mới lưu luyến buông cô ra, bình thản đứng dậy đi nghe điện thoại.

Không phải chuyện công việc, nhưng sau khi nghe đối phương nói, sắc mặt Cố Tây Lương liền biến đổi.

Lúc trước khi thuê một ý tá tại nhà để chăm sóc Hà Diệc Thư, anh đã lưu lại số di động cho cô ta, dặn hễ có chuyện gì thì trực tiếp tìm mình.

“Cậu chủ, chị Hà đột nhiên ngất lịm, đang trên xe cấp cứu đến bệnh viện”.

Cúp máy, Cố Tây Lương nhanh chóng thay quần áo, chuẩn bị ra khỏi nhà thì dường như nghĩ đến cái gì, anh do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi Nguyễn Ân theo.

Vẫn chưa thể liên lạc được với Cố Nhậm, Nguyễn Ân và Cố Tây Lương vội vàng đến bệnh viện, vừa đúng lúc cấp cứu xong. Bác sĩ đi ra ngoài, tháo khẩu trang, thở phào một hơi rồi nói với Cố Tây Lương: “May mà đưa đến kịp thời, nhưng mà cho phép tôi mạo muội hỏi, bệnh nhân có tiền sử bệnh tim hay không? Hoặc là phẫu thuật tim chẳng hạn? Nếu có, chúng tôi cần xem bệnh án trước đây của bệnh nhân, như vậy mới có thể có phân tích kỹ càng nguyên nhân phát bệnh lần này. Trước khi đưa ra được kết luận cuối cùng, tốt nhất nên để bệnh nhân ở lại đây để theo dõi.”

Cố Tây Lương im lặng gật đầu.

Đã năm giờ sáng. Hà Diệc Thư vẫn trong trạng thái hôn mê, Cố Tây Lương không thể để cô một mình lúc này. Anh thừa nhận, anh còn thương tiếc cô.

Cố Tây Lương định gọi điện thoại cho Lục Thành tới đón Nguyễn Ân về nhà nghỉ ngơi thì lại bị cô từ chối. Hai người thức suốt đêm ở bệnh viện. Cũng may mà ngày hôm sau là thứ Bảy, nếu không thì cô chỉ có nước chờ bị phạt vì ngủ gà ngủ gật trong giờ làm việc mất thôi.

Cố Nhậm đến vào tầm bảy giờ sáng. Ánh mắt anh ta dừng lại mấy giây trên khuôn mặt tiều tụy của Nguyễn Ân, sau đó nói: “Hai đứa về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây có anh rồi.”

Cố Tây Lương không thể cố chấp, đáp lại một câu: “Có chuyện gì thì liên lạc điện thoại”, rồi xoay người gọi Nguyễn Ân. Nhưng đúng lúc này, Hà Diệc Thư dường như ngủ không yên, bắt đầu có chút ý thức, kêu lên một câu như xé gan xé ruột: “Đừng, Tây Lương!”. Bàn tay cô cũng vừa vặn tóm được vạt áo của anh, không có ý định buông ra. Nguyễn Ân cảm giác được ánh mắt của Cố Tây Lương phóng về phía mình, anh mắt vô vàn cảm xúc.

Đối với Hà Diệc Thư, đối với cô.

Nguyễn Ân không muốn tỏ ra hẹp hòi, dù sao bệnh nhân vẫn cần được quan tâm, lúc này cô nên gạt mấy cái suy nghĩ nhỏ mọn của phụ nữ sang một bên.

Đúng, nên như thế!

Cố Nhậm đương nhiên đảm nhiệm vai trò sứ giả. Dọc đường, nhìn bộ dạng ủ ê đầy tâm trạng của Nguyễn Ân, anh cảm thấy lòng mình nặng trĩu, tiếc rằng, dù thế nào anh cũng không thể để lộ ra được. Bởi vì không tập trung tinh thần nên Cố Nhậm suýt nữa tông vào đuôi xe chạy phía trước. Cú phanh đột ngột khiến Nguyễn Ân đổ người về phía trước. Phản ứng đầu tiên của Cố Nhậm là giơ tay ngăn trán cô đụng vào cửa kính.

Một trận kinh hồn bạt vía qua đi, xe lại tiếp tục khởi động, lần này có vẻ ổn định hơn.

Về đến nhà, Nguyễn Ân lập tức mở cửa xuống xe bằng tốc độ nhanh nhất. Cô nhớ kỹ lời của Cố Tây Lương, anh nói không muốn cô quá gần gũi với Cố Nhậm. Mọi câu nói của anh, mặc kệ là sai hay đúng, đối với cô đều là thánh chỉ, dường như không tuân thủ thì sẽ bị xử trảm ngay tức khắc.

Cố Nhậm mơ hồ cảm nhận được Nguyễn Ân cố tình giữ khoảng cách với mình. Trong khoảnh khắc cô đóng cửa xe, anh đấm một cú thật mạnh xuống vô lăng.

Vừa vào nhà, Nguyễn Ân liền lao lên giường, nhưng nằm mãi không ngủ được, cô đành trở dậy, đi siêu thị mua một ít đồ tẩm bổ. Bệnh nhân uống canh gà chắc là sẽ rất tốt phải không nhỉ? May là trước đây dì Văn đã từng dạy cô, cũng không đến nỗi khó làm lắm. Nguyễn Ân mua nguyên liệu, về nhà chuẩn bị thực phẩm đâu vào đó, xong xuôi thì đã mười hai rưỡi. Sau đó cô hầm canh bằng lửa nhỏ, đến tận hai giờ cô nếm thử mới có mùi vị.

Chuông cửa chợt reo lên.

Nhân viên chuyển phát nhanh nói có đồ được gửi cho cô, nhưng bên trên không ghi tên người gửi. Nguyễn Ân nhớ rõ ràng mình không mua hàng giao tận nhà, Hòa Tuyết cũng đi du lịch về rồi, hẳn là không có quà bí mật gì?!

Đó là một chiếc hộp màu hồng cỡ vừa, bốn mặt được buộc dây nơ cũng màu hồng, thắt hình con bướm ở chính giữa. Món đồ này có vẻ rất hợp với những cô gái mơ mộng và thích lãng mạn. Xem ra người tặng đã tốn nhiều tâm huyết. Nguyễn Ân ngắm trái ngắm phải, lắc lắc nghe ngóng, đang định tháo dây nơ ra thì chợt ngửi thấy mùi cháo thơm sực xông vào mũi, cô đứng bật dậy chạy vào bếp tắt lửa. Vì quá vội vàng mà không cẩn thận chạm vào bọt từ trong nồi trào ra, tay bỏng rát, ngâm nước lạnh một lúc lâu mới bớt đau.

Cuối cùng, Nguyễn Ân đổ canh vào bình giữ nhiệt, chuẩn bị ra khỏi cửa thì ánh mắt lại bị chiếc hộp trên bàn thu hút. Ừm, cô là phụ nữ, tò mò là khó tránh khỏi. Vì thế, Nguyễn Ân lại bước về phía bàn uống nước, dùng một tay chậm rãi mở chiếc hộp, bên trong có một xấp ảnh đã ngả màu. Mặc dù đã được chụp khá lâu nhưng người trong ảnh, cô vẫn có thể nhận ra.

Bình giữ nhiệt trong tay đột ngột rơi xuống, canh nóng bắn tung tóe.

Hệt như vừa mở chiếc hộp Pandora[1] ra, Nguyễn Ân bây giờ mới biết cái gì gọi là “hối hận đã muộn”. Nếu thật sự có Nguyệt quang bảo hạp[2] để quay ngược thời, cô nhất định sẽ ném chiếc hộp này ra ngoài vũ trụ, không ai chạm tới được, thậm chí cô có phải dùng hết sức lực cả cuộc đời này.

[1] Theo thần thoại Hy Lạp, các vị thần trên đỉnh núi Olympus đã tặng một chiếc hộp thần bí cho nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên của loài người, kèm lời dặn không được mở nó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp, khiến cho những điều bất hạnh tràn ngập thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh,…

[2] Tên một bộ phim Hồng Kông, tên khác Just another Pandora’s box.

Cố Tây Lương vừa mở cửa thì lập tức nghe thấy tiếng rơi vỡ rung trời lở đất, sau đó anh thấy canh nóng bắn đầy vào đôi chân trần nhỏ bé của Nguyễn Ân. Anh gọi to: “Nguyễn Nguyễn!”, rồi chạy bước dài tới cạnh cô.

Nghe thấy giọng Cố Tây Lương, Nguyễn Ân giật nảy mình, mặc kệ đôi chân đã bỏng rát, cô cuống quýt đậy chiếc hộp lại, đứng ra chắn trước mặt anh.

“Sao anh đã về rồi?”

Anh phớt lờ câu hỏi của cô, tức khắc bế cô, đặt xuống sofa rồi nâng đôi chân của cô lên trước mặt mình để kiểm tra.

Nguyễn Ân xấu hổ đến cực điểm, vì lúc này cô đang mặc váy ngắn.

“Chị Hà, chị ấy… đã tỉnh chưa?”

Nguyễn Ân muốn mở miệng thử nói gì đó, trong lời nói ẩn chứa rất nhiều sự do dự không rõ ràng.

Cố Tây Lương vẫn không trả lời, đôi mắt anh nhíu lại nhìn chằm chằm vào làn da mu bàn chân cô, quan sát rất kỹ càng, rất tỉ mỉ. Sau đó, anh phát hiện ra ở vị trí bị bỏng, da đã bị tuột một chút.

“Em đang làm cái gì thế hả?”

Nguyễn Ân bất giác cảm thấy ấm ức.

“Em chỉ nghĩ là bệnh nhân uống canh gà rất tốt cho cơ thể, nên mới…”

Không có vế sau.

Thực ra Nguyễn Ân bị thương không quá nghiêm trọng, nhưng Cố Tây Lương không có kinh nghiệm xử lý vết bỏng, không biết liệu có để lại sẹo hay không, nên mới vội vàng gọi điện mời bác sĩ Trần Tử Ngọc đến. Trần Tử Ngọc bảo trước tiên khử trùng vế thương cho cô, anh ta sẽ đến ngay.

“Cố phu nhân, nhất định phải bôi thuốc này một ngày ba lần.”

“Ừm…”

“Có vấn đề gì thì liên lạc với tôi.”

“Cảm ơn anh.”

Trước khi ra về, Trần Tử Ngọc đã bôi thuốc cho Nguyễn Ân, nhưng cảm thấy không chắc chắn nên Cố Tây Lương lại bôi thêm lần nữa. Thuốc mỡ đụng vào miệng vết thương, rất xót. Cố Tây Lương bèn xắn ống tay áo, nâng chân cô lên đặt trên ghế, nhẹ nhàng chấm từng chút thuốc lên vết thương của cô.

Nguyễn Ân thi thoảng lại kêu khẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại.

“Đau!”

Cố Tây Lương chợt nhớ đến lần trước ở trong biệt thự, anh ghen, không kiềm chế được mà cắn cô. Thực ra lúc ấy anh không cắn mạnh lắm nhưng cô vẫn kêu đau. Xem ra, dây thần kinh cảm nhận sự đau đớn của cô vô cùng nhạy, thế nên mới sợ đau đến vậy. Cố Tây Lương không khỏi thở dài, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Nguyễn Ân dần thích ứng với cảm giác tê tê, cô nhìn vẻ mặt chăm chú của anh lúc bôi thuốc cho mình, trong lòng càng thêm kiên định.

Xong xuôi, Cố Tây Lương thu dọn các thứ rồi quay lại hỏi cô: “Có đi được không?”

Nguyễn Ân lè lưỡi: “Khinh thường em quá, đâu phải xương cốt có vấn đề”.

Nói xong, cô đứng dậy xoay một vòng, Cố Tây Lương lúc này mới yên tâm. Bất chợt ánh mắt của anh chạm tới chiếc hộp màu hồng trên bàn, anh cúi xuống định cầm thì Nguyễn Ân đã vội vàng tranh lấy, ôm khư khư trước ngực.

“Ừm…”

“Gì mà vội vàng thế?”

Nguyễn Ân cảm thấy toàn thân ướt mồ hôi. Có cần nói hay không? Cần không?

Chần chừ hồi lâu, rốt cuộc cô thốt ra: “Nội y gợi cảm em đặt mua hộ Tiểu Tuyết. Anh không nên xem”.

Xin lỗi, cô rất ích kỷ. Cô không hề vĩ đại, cô không muốn…

Cố Tây Lương nhún vai, anh không có hứng thú với chuyện này. Nhưng nếu là của Nguyễn Ân, anh sẽ rất chờ mong.

Phong ba bão táp này qua đi, lòng Nguyễn Ân rốt cuộc cũng không thể bình lặng như trước được nữa.

Tình yêu của em, nếu có một ngày em vô tình lừa dối anh, xin anh hãy tin, em tuyệt đối không cố ý.

Thứ Sáu tuần sau.

Đã một tuần nay Hòa Tuyết quan sát Nguyễn Ân tỉ mỉ, cảm thấy nhất định là Nguyễn Ân có tâm sự, nếu không thì sao lúc nào cũng thấy cô ở trong trạng thái hoảng loạn?

Thế nên, khi Nguyễn Ân đang định ra khỏi cửa lớn, Hòa Tuyết liền giữ cô lại.

“Tớ không cần biết cậu có chuyện gì không thể nói ra với tớ. Nhưng Nguyễn Nguyễn, cậu phải nhớ, dù xảy ra chuyện gì thì tỡ vẫn luôn ở bên cạnh cậu”.

Nguyễn Ân cảm động, vội nói: “Tớ hiểu.”

Lúc này, cô mới để ý thấy trên cổ tay Hòa Tuyết có một chuỗi tràng hạt.

“Í, sao chưa thấy cậu đeo cái này bao giờ?”

Hòa Tuyết giật mình rụt tay lại, đúng lúc một chiếc xe thể thao gào thét dừng lại trước cửa công ty. Nguyễn Ân nhìn thấy quen mắt, một lúc mới hiểu ra điều gì đó, lập tức chuyển chủ đề: “Tớ chờ mong tại một thời điểm tuyệt vời, ở một địa điểm tuyệt vời, nghe được một tin tức tuyệt vời từ cậu”.

Hòa Tuyết đỏ bừng mặt.

Mấy hôm nay, Cố Tây Lương đều đi sớm về muộn, nhưng cho dù ở bên Hà Diệc Thư muộn thế nào, anh nhất định sẽ trở về nhà. Thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt nóng ran của Hà Diệc Thư, anh sẽ mất tự nhiên mà tránh đi, sẽ bất chợt có một sự giác ngộ, rằng hiện giờ không phải chỉ có một mình anh, anh còn có một cô vợ nhỏ, tên là Nguyễn Ân, mỗi ngày đều đợi anh trở về. Thường thường, chuyện đầu tiên anh làm khi về nhà chính là kiểm tra xem cô có ngoan ngoãn bôi thuốc hay không. Vết bỏng đã đỡ hơn nhiều, da non hồng hồng đã mọc, nhưng anh vẫn phải kiểm tra theo thói quen mới yên tâm.

Nguyễn Ân ngủ không yên giấc, hình như đang gặp ác mộng, mang tai đỏ bừng. Cố Tây Lương sờ trán cô, quả nhiên là bị sốt, anh nhỏ giọng nỉ non.

“Sao lại đau ốm liên miên như thế?”

Gần đây thật sự quá mệt mỏi, Cố Tây Lương lê cơ thể uể oải của mình vào phòng tắm, lấy khăn mặt ướt lau mặt cho Nguyễn Ân, sau đó đi tìm thuốc hạ sốt.

Nguyễn Ân cảm nhận được một cơn lạnh lẽo sau gáy, mấy phút sau thì tỉnh dậy. Cô nghiêng đầu, không phải mơ, anh ấy đã về rồi. Cô gắng gượng chống tay ngồi dậy, bật đèn đầu giường. Cố Tây Lương đang ngồi quay lưng về phía cô, cô không nhìn thấy mặt anh.

Nguyễn Ân khẽ gọi: “Tây Lương!”.

Rất lâu, rất lâu, Cố Tây Lương mới nghiêng người lại, nhưng không nhìn cô. Nguyễn Ân chỉ có thể loáng thoáng thấy dưới cái bóng của anh là vẻ mặt phẫn nộ.

Cô chưa bao giờ thấy anh như vậy, chưa bao giờ…

Cô lại thử gọi thêm một tiếng: “Tây Lương…”

Rốt cuộc, Cố Tây Lương cũng bùng phát cơn thịnh nộ. Anh đột ngột quay lại, ném chiếc hộp màu hồng xuống đất, ảnh bên trong tung tóe, còn có mấy tấm rơi xuống chiếc khăn lạnh.

Quả nhiên, Thượng Đế không thích những đứa trẻ hay nói dối. Mặc dù, cô không hề có ý giấu diếm, cô chỉ sợ quả bom này sẽ làm nổ tung tất cả mọi thứ hiện tại, tan tành như mây khói.

Cố Tây Lương nhặt một bức ảnh lên, giơ sát tận mặt Nguyễn Ân, nắm chặt cánh tay cô, rất mạnh. Giọng nói của anh cực kỳ phẫn nộ.

“Cái gì đây?”

Nguyễn Ân hoảng sợ đến mức câu cú lộn xộn, giải thích lung tung: “Em mới vừa nhận được không lâu, không phải em cố ý giấu anh, em chỉ sợ…em…”

Cố Tây Lương không muốn nghe lời giải thích của cô, anh vẫn khăng khăng nói câu kia.

“Anh đang hỏi em, đây là cái gì?”

Nguyễn Ân chợt phát hiện tai mình suýt nữa thì ù đi vì thanh âm này của anh.

Là cái gì? Có cần phải hỏi nữa không? Chẳng lẽ hỏi thì có thể thay đổi được điều gì sao, có thể coi như chưa từng xảy ra sao?

Liệu có thể coi đây chỉ là vài tấm bưu thiếp chụp phong cảnh du lịch thôi không? Có thể coi cô gái trong những bức ảnh đó chỉ là một người qua đường ABC thôi không? Có thể thờ ơ như không trông thấy bộ dạng giãy giụa trong tuyệt vọng của cô ấy ư? Có thể trở lại ngày đó, đánh bất tỉnh tên đàn ông thú tính đang đè trên người cô gái rồi ném xuống sông làm mồi cho cá không?

Không được. Tất cả đều không được.

Nếu đã biết là không thể được, tội gì phải hỏi?

Cố Tây Lương không đợi câu trả lời của cô, anh đột ngột buông tay, khiến Nguyễn Ân ngã về giường. Cô tròn mắt nhìn anh cầm lấy chìa khóa, chạy ra khỏi phòng ngủ. Tiếng bước chân vội vã vang lên. Sau khi định thần lại, cô lập tức đuổi theo, nhưng dưới nhà chỉ còn lại ánh đèn xe xa xôi chậm rãi tiêu tan.

Có lẽ, anh đi rồi, em sẽ không thể có được anh lần nữa.

Hà Diệc Thư một mình rời khỏi bệnh viện. Lúc sáng, cô vô tình nghe được chủ nhiệm khoa tim mạch gọi điện nói với Cố Tây Lương về bệnh tình của cô.

“Anh Cố, tình trạng sức khỏe của cô Hà khá đặc biệt, căn cứ vào bệnh án mà anh cung cấp, cô ấy đã từng làm phẫu thuật vài lần, lần nào cũng xuất hiện biến chứng. Phân tích từ phim chụp lồng ngực có thể thấy, nguyên nhân hôn mê có liên quan tới những điều kia. Để tránh những hiện tượng khác thường làm ảnh hưởng tới chức năng tin, biện pháp tốt nhất là cấy ghép tim, có điều, xác suất thành công vô cùng thấp.”


/29

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status