CHƯƠNG 20
Tô Yến lảng tránh vấn đề của cô, hắn không muốn để cô biết, cả buổi chiều này, hắn vì một tên tội phạm không thể tha thứ mà biện hộ.
"Ồ.” Cô gái ngẩng đầu, hai bàn tay ôm khuôn mặt vô song của người đàn ông, tinh tế quan sát nói, “Ba ba, hắn xấu quá, khẳng định là vì tâm sinh tướng, nên hắn mới phạm tội.”
Bàn tay to của Tô Yến vỗ vỗ cái lưng mảnh khảnh như tờ giấy của cô, đốt ngón tay xẹt qua xương cột sống của cô, ôm chặt hơn một chút nữa, "Người đẹp cũng sẽ phạm sai lầm.”
“Người khác con không biết, nhưng người đẹp xuấtsắc như ba ba khẳng định sẽ không phạm sai lầm.” Tô Mạn chu cái miệng nhỏ lên, ra vẻ tự hỏi “Nếu con phạm sai lầm, ba ba có tha thứ Mạn Mạn không?”
Tô Yến im lặng không lên tiếng, chỉ cười mà không nói gì.
Ai cũng sẽ phạm sai lầm, dù cho là hắn đi nữa, quá khứ, hiện tại hoặc là tɾong tương lai không xa, đều sẽ phạm phải sai lầm không thể vãn hồi.
"Có.” Người đàn ông chém đinh chặt sắt nói.
"Sai cái gì cũng sẽ tha thứ hả?” Cô dán mặt ngực hắn, ngoan ngoãn y như một con mèo.
Tô Yến ôm cô đi trên bậc thang cao cao, “Nếu ba ba phạm sai lầm thì Mạn Mạn sẽ làm thế nào?”
Trước cổng toà án, có trăm bậc thang, dài mà uy nghiêm.
Giống như là sự khoan thứ cho bóng tối và tội lỗi, cho tội phạm thêm một cơ hội, và là con đường sáng dẫn đến tương lai rộng thênh thang.
Nhưng giờ này khắc này, trên con đường này, lại không có bất kỳ người nào khác, chỉ có Tô Mạn và Tô Yến.
Tô Mạn dùng ngón tay cuộn tóc đen như mực của mình nói, "Con sẽ tức giận, nhưng dù tức giận vẫn sẽ rấtrấtyêu ba ba.”
“Ba ba chỉ biết so với con, ba ba càng yêu con hơn.”
“Cái gì chứ……” Tô Mạn dẩu miệng, "Con nói yêu ba ba, sao ba lại chọc con.”
Hiện tại Tô Mạn h0àn toàn không hiểu ý nghĩa của những lời này.
Những lời Tô Yến đang nói, hắn cũng rấtyêu cô, cho nên có thể tha thứ và bao dung cho mỗi lần bướng bỉnh của cô, tựa như the0 bản năng mà tha thứ cho bản thân tɾong vô thức.
Mà hắn, chỉ biết tốt với cô càng nhiều hơn nữa.
“Muốn ăn cái gì?” Tô Yến mở cửa ghế sau chiếc xe Bentley do tài xế lái, thả cô xuống, "Đền bù cho con một bữa tiệc sinh nhật thật lớn.”
Lần đi công tác này của hắn, không chỉ có bỏ lỡ kỳ thi đại học của con gái, mà còn bỏ lỡ sinh nhật một năm một lần của cô.
“Ăn lẩu cay ” Tô Mạn nói ra món cô thí¢h nhất mà không cần nghĩ ngợi.
Tô Yến hơi chau mày, nhưng vẫn đồng ý.
/298
|