CHƯƠNG 6
Tô Mạn vừa mới tham gia xong kỳ thi đại học, có lẽ là kế thừa gien thông minh hoàn mỹ có chỉ số cao của cha mẹ, nên từ nhỏ cô đã có trí thông minh hơn người, nhảy lớp tới lớp 12, hiện tại cũng chỉ mới 16 tuổi.
"Muốn đăng ký trường đại học nào?” Tô Yến hỏi.
"Ngành máy tính trường đại học B.” Tô Mạn nhắm đôi mắt to như nho đen lại, tựa vào đầu vai của người đàn ông, nhưng cánh tay vẫn tựa như dây leo, quấn lấy cổ hắn.
"Sao con lại chọn chuyên ngành này vậy?”
"Chọn đại á.”
Hacker hàng đầu, nghe đã thấy rất oai.
Có thể tự do lang thang trong không gian ảo một cách vô hình, có thể biết mọi thông tin mà không lưu lại chút dấu vết.
“Con thích thì tốt.” Từ trước đến nay Tô Yến rất tôn trọng quyết định của cô.
“Ba ba hư.” Tô Mạn vẫn là làm theo lòng mình, cắn lên xương quai xanh của hắn một cái.
Cho đến khi xuất hiện một dấu răng hồng hào ngay ngắn, cô mới bằng lòng bỏ qua.
Tô Yến làm ra vẻ đau đớn, "Tổ tông nhỏ à, ba ba chọc con khi nào vậy?”
“Con thi ba ba cũng không ở cạnh con.” Tô Mạn ủy khuất nói, "Những người khác đều có cha mẹ đi chung, con thì chỉ có một mình.”
Tô Yến sớm đã là luật sư với mức thu nhập hàng vạn tệ một tiếng, hơn nữa anh còn là con vợ cả, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tô ở thành phố Thâm Hải, tài sản hơn chục tỷ tệ, căn bản không cần phải tự tay làm tất cả mọi việc, lần này là do người khác nhờ vả, có thể có được một ân tình, kết quả lại bỏ lỡ ngày quan trọng của con gái.
Mà mẹ của Tô Mạn nannan Giang Uyển, là một trong những người có địa vị cao ở thành phố Thâm Hải, đồng thời cũng là một bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng, không phải tham gia hội thảo, thì cũng là khai đao khắp nơi.
Tô Mạn cảm thấy, thời gian Giang Uyển thảo luận luận án với người hướng dẫn của bà còn nhiều hơn thời gian nói chuyện hơn 16 năm nay với con gái mình.
"Rất xin lỗi, Mạn Mạn.” Tô Yến dùng một chân đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, "Trong khoảng thời gian trước khi con đi học này, ba ba đều sẽ ở bên con.”
Phòng của Tô Yến lớn hơn phòng Tô Mạn một chút.
Hai chiếc giường được xếp đối xứng nhau, một cái là một nhạt, một cái là màu xanh đậm.
Tô Mạn không biết cha mẹ nhà người ta thế nào, nhưng từ khi cô có ký ức đến bây giờ, phòng này luôn có hai chiếc giường.
Tô Yến muốn đặt cô lên giường của Giang Uyển, nhưng vừa mới thả xuống được hai giây, cô gái nhỏ đã không an phận mà nhảy xuống, hai ba bước chạy lên giường Tô Yến, vén chăn chui vào.
“Tô Mạn.” Giọng điệu Tô Yến trầm xuống, gọi đầy đủ tên của cô "Lên giường mẹ ngủ đi.”
/298
|