Chương 4.2: Hai cậu bé giống y hệt nhau
Cậu bé trong ảnh nhiều nhất chỉ mới vài tuổi, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy chắc chắn sẽ loại trừ được khả năng phẫu thuật thẩm mỹ.
Bạch Tiểu Thi nắm chặt khung ảnh, hốc mắt lập tức ươn ướt.
Đôi tay cô run rẩy vuốt ve tấm hình cậu bé trong bức ảnh.
Tại sao nó lại ở đây?
Chẳng lẽ sáu năm trước, gia tộc giàu có thuê cô làm thụ tinh trong ống nghiệm chính là nhà Âu Dương?
Những người duy nhất có thể chi số tiền hào phóng như vậy chỉ có nhà Âu Dương, một gia tộc bí ẩn và quyền lực bậc nhất ở thủ đô.
Không, cô không thể ở đây nữa!
Nếu có ai phát hiện ra cô là mẹ ruột của đứa trẻ trong ảnh và nếu họ phát hiện ra cô đã bí mật sinh một đứa con khác cách đây 6 năm thì sẽ loạn mất.
Bạch Tiểu Thi buông khung ảnh trong tay xuống, lảo đảo đi ra khỏi phòng ngủ.
Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là trốn thoát.
Không thể tìm công bằng cho sự trong sạch của bản thân ở nhà Âu Dương nữa.
Đêm rất tối nhưng khắp biệt thự Âu Dương lại sáng như ban ngày, không có chút bóng tối nào xuất hiện, dù cho đó có là những ngóc ngách nhỏ nhất.
Trước cổng chính của biệt thự Âu Dương, một chiếc Lincoln dài ngoằng dừng lại, cô gái trẻ ngồi trong xe đeo kính râm màu đen trên mặt.
Mặc dù cô không thể nhìn rõ dung mạo nhưng khuôn mặt trắng trẻo dưới cặp kính râm và đôi môi đỏ mọng quyến rũ cũng đủ để người ta mường tượng ra rằng cô ấy là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
"Cái gì? Hiểu rồi." Người phụ nữ trả lời điện thoại, giọng nói có chút ngạc nhiên.
Sau khi cúp máy một lúc, cô ta nói với tài xế: "Lái xe đi."
Chưa đầy mười phút, Bạch Tiểu Thi vừa mới chạy trốn vào rừng, đã bị chính Cảnh Hạo Nhiên và các vệ sĩ của anh ta cưỡng bức bắt giữ, đưa về sảnh chính của biệt thự.
Cô bị trói hai tay lại rồi bị đẩy xuống ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, vùng vẫy mấy lần cũng vô ích, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nhìn xuống mình.
Âu Dương Thịnh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh, ba nút áo cởi lỏng trên ngực, để lộ ra bộ ngực săn chắc và gợi cảm.
Anh mặc quần đen, đôi chân đi một đôi giày da bóng loáng để lộ mắt cá chân gầy guộc, thật vô cùng chói mắt.
Anh ngồi ở giữa chiếc ghế sofa da lớn màu đen, cánh tay phải chống lên chân phải, thân trên mảnh khảnh hơi hướng về phía trước, tạo thành tư thế cúi nhìn Bạch Tiểu Thi.
Khí tức của anh quá mạnh mẽ, trong mắt tràn đầy tà ác, mang theo tia sáng lạnh lẽo như thể có thể hủy diệt cả thế giới.
Đối mặt với ánh mắt hung ác nham hiểm của người đàn ông, Bạch Tiểu Thi theo bản năng cúi đầu xuống, không dám tiếp tục nhìn anh.
Rõ ràng là người đàn ông này đã cưỡng bức cô mà, về tình về lý thì cô là người đúng, sao bây giờ cô phải khép nép thế này chứ?
"Nói cho tôi biết! Ai cho cô cái gan để đánh thuốc mê tôi?" Âu Dương Thịnh nói.
Giọng nói lạnh lùng gần như bao phủ đại sảnh rộng 500 mét vuông bằng một lớp sương dày đặc, khiến ai hít thở cũng đều cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
"Tôi không đánh thuốc mê anh." Bạch Tiểu Thi tỏ vẻ ủy khuất khi nghe thấy lời nói của người đàn ông.
Cô tưởng rằng với tư cách là một bác sĩ tâm thần được đặc biệt mời đến đây, ngay cả khi cô không xem bệnh cho cậu chủ nhỏ của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không đến mức gióng trống khua chiêng làm ầm ĩ lùng sục khắp nơi bắt trói cô về như thế chứ, đúng không?
Hơn nữa, cô còn chưa đến gặp chủ nhân của nơi này để tố cáo người đàn ông này đã làm chuyện đồi bài với một vị khách đặc biệt được mời tới.
Bây giờ thì tốt rồi, kẻ bất lương lại đi cáo trạng trước.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng sâu thẳm của Âu Dương Thịnh hơi nheo lại, đôi môi mỏng nhếch lên bên phải, thần sắc âm u mù mịt trên khuôn mặt càng hiện rõ hơn.
/1091
|