Ngọn núi lớn nguy nga đứng đó, mỗi một ngọn đều là vương giả, hoàng giả trong núi nó, có khí thế mênh mông.
Đặc biệt là ngọn núi màu đen tỏa ra khí tức khiến lòng người kinh sợ, yên lặng muôn đời không thanh đổi, khiến địa phương này trông như siêu nhiêu, sừng sững ngoài luân hồi vậy.
Diệp Phàm run rẩy. Hắn tin rằng mình không nhìn lầm. Đây đúng là Bất Tử Sơn. Hắn đã về lại Bắc Đẩu Tinh Vực.
Vốn tưởng rằng sẽ tiến sâu vào trong vòm trời, rơi xuống viên cổ tinh tên là Phi Thiên kia. Hắn đã tính sẽ phá hoại thật nhìn, chuẩn bị chinh chiến với các loại Thần tộc, không ngờ là lòng vòng một hồi lại về tới nơi này.
- Bất Tử Sơn.
Diệp Phàm thốt lên.
- Chúng ta đi tới một viên Sinh Mệnh Cổ Tinh rồi.
Long Mã kêu lên, không kìm nổi mà hí dài.
Bọn họ vẫn chưa rơi vào dãy núi màu đen mà ở bên ngoài phiến núi non này. Khắp nơi là cây cối rậm rạp, cổ thụ che trời, rừng núi mờ mịt.
Trong mắt bọn họ, những cành lá dây mây này chính là cảnh tượng đẹp nhất. Trôi nổi trong vũ trụ tinh không hơn nửa năm, thấy toàn là tinh cầu khô kiệt, thật sự khiến người ta mệt mỏi.
Từ giữa không trung đi ra mới biết vũ trụ đáng sợ tới mức nào. Tuy có ức vạn tinh tú nhưng chỉ có mấy Sinh Mệnh Cổ Tinh chân chính mà thôi. Một đường bọn họ đi cùng chi gặp mấy yêu ma quỷ quái là hậu duệ của cổ thánh tấn công Hàm Cốc Quan năm xưa.
- Sư phụ... Chúng ta tới Bắc Đẩu Tinh Vực rồi sao?
Giọng Trương Thanh Dương run rẩy nói. Một là bởi hắn kích động, hai là bởi ngọn núi khổng lồ màu đen kia khiến hắn cảm thấy hắn hít thở không thông.
- Đây là nơi nào, vì sao lại khiến tâm thần người ta không yên như vậy?
Ánh mắt Thần kỵ sĩ chói sáng rực rỡ, tràn ngập vẻ khiếp sợ.
- Cái nơi chim không thèm ỉa này, ngay cả một con dã thú cùng không có, để cho bốn tọa san bằng nó đi.
Lỗ mũi Long Mã phun khói trắng, bị loại khí tức này áp bức khiến trong lòng rất bất an.
Diệp Phàm lúc này cảnh cáo nó, ngàn vạn lần không được liều lĩnh. Đây là một trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh của Bắc Đẩu, từ trước tới nay chi có vào một không có ra. Ngay cả Đại đế cổ cùng từng chiến đấu trong này mà chưa bình định được nó.
- Khủng bố như vậy sao?
Long Mã thành thật hẳn.
Trong lòng Diệp Phàm cùng kích động vô cùng. Ra đi đã mười bốn năm không biết những người xưa ra sao rồi, có còn khỏe mạnh hay không?
Hắn dẫn đường đi về phía trước, đưa lưng hướng về phía Bất Tử Sơn, đi tới khu rừng nguyên thủy, sau khi đi được một đoạn rốt cục cùng nghe thấy tiếng vượn hú hổ gầm, gặp được không ít dị thú.
Khí tức khủng bố của Bất Tử Sơn đã xa gần rồi biến mất. Tất cả bọn họ đều cảm thấy thoải mái hẳn. Trương Thanh Dương và Long Vù Hiên cảm thấy như nằm mơ, vượt qua vòm trời như vậy.
Bọn họ thân ở địa cầu, tuy là tu sĩ nhưng cùng đã nhận qua giáo dục hiện đại, từ một viên tinh cầu đi vào một phiến tinh vực khác thật sự vẫn như một giấc mộng, khiến cho bọn họ cảm thấy như không có thực vậy.
- Chúng ta đi ra từ tây Hàm Cốc Quan, không ngờ dọc theo tinh không cổ lộ lại đi tới Bắc Đẩu...
Hai người này thầm cằn nhằn, sau đó khóe miệng giật giật, ngây ngô cười không ngừng.
- Ha ha...
Long Mã cười to không thôi, khoác loác phải trở thành thánh mã trong thời gian ngắn nhất tại vùng tinh vực này, mã đạp thiên hạ.
Tâm tình cả đoàn người đều tốt, không riêng gì Long Mã mà cả Diệp Phàm cùng cảm thấy xúc động, nắm tay nhìn về phía xa xa.
- Cố nhân từng vào sinh ra tử và đại địch của ta, có lè các ngươi đã quên ta rồi. Tuy nhiên trong tương lai không lâu ta sẽ làm các ngươi nhớ lại một lần nữa.
- Bổn tọa nhớ ngươi muốn chết, ngươi dừng lại cho ta.
Long Mã giương oai, truy đuổi một con hỗn huyết bằng điểu, mã đạp trời cao, phát ra tiếng như tiếng sấm, đạp rớt cả một con chim khổng lồ giống như được luyện thành từ hoàng kim.
- Đêm nay ăn thịt đại bàng nướng đi.
Long Mã nói như thật.
Mọi người đều hết biết nói gì. Con vật này chưa bao giờ ăn chay kiểu như nhai cỏ khô, trừ phi là cổ dược mấy ngàn năm, còn đâu phần lớn đều ăn mặn cả.
Đêm xuống, lửa trại bừng lên, mùi thịt nướng tràn ngập núi rừng. Mấy người ăn uống thật là vui vẻ.
Trương Thanh Dương lại lấy ra hai bình rượu Mao đài. Trước khi hắn đi tới Hàm Cốc Quan đã mua rất nhiều rượu, sợ rằng không thích ứng được với cuộc sống nơi này.
- Sư phụ. Ta nhớ mẹ.
Đúng lúc này thì đứa nhỏ Hoa Hoa há miệng khóc. Dọc đường trải qua nhiều chuyện kỳ quái như vậy mà hắn không hé răng chút nào, lúc này lại nhớ quê nhà.
Diệp Phàm cảm thấy đau đầu. Đứa bé này bị đưa ra khởi tinh không như vậy có vẻ như hắn chưa chăm sóc nó được tốt thì phải?
Đưa Hoa Hoa cho một đám thánh tăng tại Tây Mạc Tu Di Sơn, xin lỗi đi, hắn căn bản không thể quyết định như vậy. Loại lương tài mỹ chất thế này, trong thức hải lại tràn dầy Phật Kinh, tốt nhất là không đưa cho người khác.
Hắn là người hộ đạo của Phật môn ở một tinh không khác nhưng lúc này không phải. Dù sao thì hắn cùng đã hoàn thành lời hứa hẹn đối với cổ Phật, đối xử tử tế đối với đứa nhỏ này, thu nó làm đệ tử.
- Nhớ nhung cha mẹ ngươi thì phải cố gắng tu luyện, khi lớn lên sẽ có thể vượt qua tinh vực.
Diệp Phàm cùng chỉ có thể nói vậy.
Ánh bình minh tràn ra bốn phía, thần quang lấp lánh.
Sương mù lượn lờ khắp núi rừng, không khí đầy hương cây cỏ tươi mát ập tới, khiến mấy người vừa thức tỉnh rùng mình, cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
Hơn nữa năm lang bạt khắp các tinh cầu không người, đại chiến với rất nhiều Thần tộc, trải qua rất nhiều đau khổ, rốt cục cùng tới được đích rồi.
- Đi, xuất phát thôi.
Diệp Phàm biến hóa dung mạo. Hắn không biết qua mười bốn năm thế giới này đã ra sao rồi, cần phải tìm hiểu một lần nữa.
Hắn còn báo cho Long Mã biết, thế giới này rất nguy hiểm, dù là trảm đạo giả cùng chưa thấm vào đâu, phía trên còn có Tổ Vương thái cổ uy hiếp, phải thật cẩn thận.
Long Mã đương nhiên thu hồi long khí toàn thân, hóa thành một con hỗn huyết Long Mã. Nói cách khác mà thể hiện ra bản thể thì sẽ gặp phải phiền toái lớn. Đây là vật cưỡi mà chi có Đại đế cổ mới có thể dùng. Loại huyết mạch này đã mấy vạn năm không thấy rồi.
Phía trung Đông Hoang là nơi đã từng một lần rất huy hoàng, dẫn dắt phong vân thiên hạ, ánh sáng các loại kế thừa tranh nhau phát sáng như cổ tích vậy.
Thiên Ngân Thành có lịch sử đã rất lâu đời, cùng không biết đã qua đi bao nhiêu vạn năm, là một trong mười đại cổ thành của Trung Vực, tường thành hùng vĩ, giống như một con thanh long đang nằm ngang vậy.
Đoàn người Diệp Phàm đi vào thành cùng không ai để ý. Bởi vì trong tòa thành lớn này ngày nào cùng có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ lui tới. Bọn họ cùng chẳng có gì lạ lắm.
- Ngươi nói sẽ mời chúng ta uống Ngộ Đạo Trà, có vẻ rất phi phàm cơ mà. Ngươi cùng đừng có tùy tiện tìm một quán trà ghẻ nào mà lừa chúng ta đó.
Long Mã nói.
Trà quán Trường Sinh có năm tầng, vô cùng cổ kính, người ra vào không có ai là kẻ phàm tục. Chỗ nổi danh của nó là Ngộ Đạo Trà, hàng năm đều có một hai lần bán ra, giá cả trên trời.
Bất Tử Sơn một năm chi cho ra được mấy chục lá trà. Mà hàng năm bọn họ đều có thể có được đã chứng từ sự bất phàm của nơi này.
Diệp Phàm cùng không biết có mua được hay không, chủ yếu là tới đây tìm kiếm chút tin tức. Sau khi rời khỏi rừng già nguyên thủy, bọn họ lập tức đi tới cổ thành này.
Hương trà tràn ngập, thấm vào gan ruột. Thần kỵ sĩ nuốt thầm một miếng nước bọt, ngạc nhiên thán phục khen là trà ngon.
Cuối cùng bọn họ cùng không mua được Ngộ Đạo Trà. Ngày nay cổ tộc xuất thế, loại thần trà hiếm có này lại càng quý giá, hàng năm tổng cộng chi có mấy chục lá, tất nhiên cạnh tranh càng kinh người hơn.
Long Mã hóa thành hình người, mới đầu còn ra vẻ thưởng thức trà, cuối cùng lấy luôn một cái bát ngọc lớn mà uống, khiến tiểu nhị nhìn mà ngẩn người. Nó bắt đầu uống như kình hấp ngưu ẩm, khiến những người khác cùng bàn đều bật cười.
- Ôi, chúng ta già rồi. Thật sự là giang sơn thay đổi, nhân tài nơi nơi. Hoành hành mấy trăm năm, hiện giờ thế hệ trẻ lợi hại tới mức người ta nghe mà sợ hãi.
Lại còn không à? Giống như đồ đệ của Hoàng Hư Đạo uy chấn thiên hạ, hiện giờ còn chưa tới hai mươi tuổi đó.
- Vạn Sơ Thánh địa cùng bồi dưỡng ra được một thiên tài tuyệt thế. Đây là một kinh nghiệm xương máu nhé. Năm đó Thánh tử và Thánh nữ của bọn họ đều bị người ta chém giết, ngày này toàn lực bồi dưỡng ra một kỳ tài, muốn xả nỗi giận năm xưa.
Diệp Phàm uống trà, lẳng lặng lắng nghe, ngăn Long Mã hỏi, để mọi người im lặng nghe ngóng.
Trà quán Trường Sinh buôn bán rất tốt, ra vào đều là những tu sĩ từ nam chí bắc. Mọi người thích đàm luận chuyện giới tu luyện ở đây. Đây chính là địa phương tụ hợp rất tốt.
- Thời đại ngày nay thay đổi, những kẻ vô địch như Hoàng Hư Đạo, Thiên Hoàng tử đều năm sáu năm chưa ra tay rồi. Ngay cả đệ tử bọn họ dạy dỗ cùng đã tung hoành thiên hạ rồi.
- Diêu Quang không xuất hiện, ai có thể tranh hùng. Các ngươi nói Thánh Chủ Diêu Quang có đi lên tinh không cổ lộ hay không? Nếu còn ở trên đời này tại sao mấy năm nay chưa xuất hiện?
- À, ở trong những năm tháng không có Thánh nhân thì Diêu Quang trong trận chiến tám năm trước gần như đã là thiên hạ vô địch. Loại hào quang hiển hách này khiến người ta khó quên nổi.
Diệp Phàm lộ vẻ khác thường. Diêu Quang Thánh tử ngày xưa đã là chủ nhân của một Thánh địa ngày nay, đã mạnh mẽ tới mức này rồi. Nghe những người này nói tới chuyện đi lên tinh không cổ lộ, cuối cùng là đã xảy ra chuyện ?
- Nhiều năm như vậy, anh kiệt biến mất gồm có Hoàng Hư Đạo, Thiên Hoàng tử, Diêu Quang Thánh tử, Thánh Hoàng tử. Tất cả đều đã từng quét ngang thiên hạ mà.
- Ấy, các ngươi đừng quên năm đó Thánh thể oai phong một cối, từng đánh cho đám người cùng thế hệ không ngẩng đầu lên được, giết Thánh tử, giết Thần tử, cùng từng có một thời huy hoàng đó.
- Ngươi nếu không nói thì ta cùng quên mất. Nói tới hắn thì hắn hẳn đã rời đi mười bốn năm rồi. Đó cùng là một nhân vật đáng nó, chỉ không biết là ngày năm tu vi có tiến bộ nhảy vọt hay không.
- Sư phụ, mấy người đang nói ai vậy?
Một cô bé mười ba mười bốn tuổi hỏi mấy người.
Một ông già yêu thương xoa đầu nàng, tinh thần thoải mái nói:
- Là một người tên là Diệp Phàm. Năm đó khi hắn rời đi ngươi còn chưa sinh ra đâu. Đó đúng là những năm tháng khiến người ta khó mà quên nổi.
- Hắn rất lợi hại sao?
Cô bé nghiêng đầu, mở đôi mắt to tròn hỏi.
Rất nhiều người trên lầu đều nhìn lại, hiển nhiên không ít người bị câu chuyện bọn họ đang nói hấp dẫn, nhớ tới những năm tháng sảng khoái kia.
Một vị trưởng giả khác xoa đầu cô bé, nói:
- Thánh thể kia vào thời kỳ đó tuyệt đối là một cường giả không ai không biết. Thiên Hoàng tử, Diêu Quang Thánh tử ngày nay đều là đại địch của hắn.
- Diêu Quang xuất hiện, ai dám tranh hùng. Thiên Hoàng tử hiển hóa, thiên hạ chư hùng khiếp sợ. Hắn từng là địch của những Tôn Giả này mà còn có thể sống sót sao?
Cô bé kia chớp chớp mắt.
- Con ơi, năm đó hắn oai phong một cõi, người cùng thế hệ khó có thể đánh bại nổi. Mạnh như Diêu Quang, uy như Thiên Hoàng tử, đánh khắp thiên hạ như Hỏa Kỳ Tử cùng không thể làm tổn thương tới tính mạng của hắn, cùng không dám tử chiến chân chính với hắn.
- Đúng vậy. Các Thánh tử dù thế nào cùng bị hắn áp bức. Ngẫm lại ngay cả Nguyên cổ có huyết mạch của cổ Hoàng còn bị hắn giết, dù là Hoa Vân Phi như tiên có tài năng trác tuyệt cùng đều kết thúc ảm đạm.
- Vậy hắn đi đâu rồi?
Cô bé kia lại hỏi.
- Rời khỏi cổ tinh này, không biết tung tích, không biết còn sống hay không. Tinh lộ nguy hiểm lắm.
Đúng lúc này thì một tiếng hừ mạnh truyền tới. Cả đám người đứng lên hết, thần sắc khó coi mà đi xuống lầu.
- Hả, đó là người của Vạn Sơ Thánh địa. Nói chuyện xưa của Thánh thể khẳng định khiến bọn họ rất bất măn. Năm đó Diệp Phàm chém cả Thánh tử và Thánh nữ của bọn họ đó.
- Ôi, ngày nay bọn họ rốt cục bồi dưỡng ra được một kỳ tài ngút trời, hôm nay còn đánh một trận với một người tên là Diệp Đồng.
- Đúng vậy. Trận chiến giữa các kỳ tài ngút trời này diễn ra ở thành ta, rất nhiều cường giả cùng đã tới đây quan sát. Đây đúng là một trận chiến khiến toàn bộ mọi người chú ý đó.
- Các ngươi có biết không. Nghe nói người tên là Diệp Đồng này có liên quan tới Thánh thể Nhân tộc năm đó. Không phải là đồ đệ của hắn thì chính là con hắn, bị một con đại hắc cẩu vô liêm sỉ, đáng chết cả vạn lần nuôi lớn đó.
- Ta nghe nói từ lâu rồi. Nói cách khác là kỳ tài của Vạn Sơ muốn đánh với hắn chính là muốn xả nỗi giận từ lâu, muốn quyết đấu với đời sau của Thánh thể.
Diệp Phàm ngẩn ra. Diệp Đồng là ai? Chẳng lẽ là đệ tử Đồng Đồng của hắn. Hắn ngẩn ra. Nhiều năm như vậy, tên nhóc kia quả thật đã trưởng thành rồi.
- Lần này có thể nói là gió thổi mây phun đó. Nghe nói rất nhiều cường giả cổ tộc cùng tới đây, muốn quan sát trận chiến này. Năm đó bị thiệt thòi nhiều bởi Thánh thể, ngày này bọn họ muốn xem đệ tử của hắn thế nào.
Thực hiển nhiên là Thiên Ngân Thành lúc này gió nổi mây phun, tất cả đều bởi vì một trận quyết đấu giữa đôi kỳ tài ngút trời này.
Đặc biệt là ngọn núi màu đen tỏa ra khí tức khiến lòng người kinh sợ, yên lặng muôn đời không thanh đổi, khiến địa phương này trông như siêu nhiêu, sừng sững ngoài luân hồi vậy.
Diệp Phàm run rẩy. Hắn tin rằng mình không nhìn lầm. Đây đúng là Bất Tử Sơn. Hắn đã về lại Bắc Đẩu Tinh Vực.
Vốn tưởng rằng sẽ tiến sâu vào trong vòm trời, rơi xuống viên cổ tinh tên là Phi Thiên kia. Hắn đã tính sẽ phá hoại thật nhìn, chuẩn bị chinh chiến với các loại Thần tộc, không ngờ là lòng vòng một hồi lại về tới nơi này.
- Bất Tử Sơn.
Diệp Phàm thốt lên.
- Chúng ta đi tới một viên Sinh Mệnh Cổ Tinh rồi.
Long Mã kêu lên, không kìm nổi mà hí dài.
Bọn họ vẫn chưa rơi vào dãy núi màu đen mà ở bên ngoài phiến núi non này. Khắp nơi là cây cối rậm rạp, cổ thụ che trời, rừng núi mờ mịt.
Trong mắt bọn họ, những cành lá dây mây này chính là cảnh tượng đẹp nhất. Trôi nổi trong vũ trụ tinh không hơn nửa năm, thấy toàn là tinh cầu khô kiệt, thật sự khiến người ta mệt mỏi.
Từ giữa không trung đi ra mới biết vũ trụ đáng sợ tới mức nào. Tuy có ức vạn tinh tú nhưng chỉ có mấy Sinh Mệnh Cổ Tinh chân chính mà thôi. Một đường bọn họ đi cùng chi gặp mấy yêu ma quỷ quái là hậu duệ của cổ thánh tấn công Hàm Cốc Quan năm xưa.
- Sư phụ... Chúng ta tới Bắc Đẩu Tinh Vực rồi sao?
Giọng Trương Thanh Dương run rẩy nói. Một là bởi hắn kích động, hai là bởi ngọn núi khổng lồ màu đen kia khiến hắn cảm thấy hắn hít thở không thông.
- Đây là nơi nào, vì sao lại khiến tâm thần người ta không yên như vậy?
Ánh mắt Thần kỵ sĩ chói sáng rực rỡ, tràn ngập vẻ khiếp sợ.
- Cái nơi chim không thèm ỉa này, ngay cả một con dã thú cùng không có, để cho bốn tọa san bằng nó đi.
Lỗ mũi Long Mã phun khói trắng, bị loại khí tức này áp bức khiến trong lòng rất bất an.
Diệp Phàm lúc này cảnh cáo nó, ngàn vạn lần không được liều lĩnh. Đây là một trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh của Bắc Đẩu, từ trước tới nay chi có vào một không có ra. Ngay cả Đại đế cổ cùng từng chiến đấu trong này mà chưa bình định được nó.
- Khủng bố như vậy sao?
Long Mã thành thật hẳn.
Trong lòng Diệp Phàm cùng kích động vô cùng. Ra đi đã mười bốn năm không biết những người xưa ra sao rồi, có còn khỏe mạnh hay không?
Hắn dẫn đường đi về phía trước, đưa lưng hướng về phía Bất Tử Sơn, đi tới khu rừng nguyên thủy, sau khi đi được một đoạn rốt cục cùng nghe thấy tiếng vượn hú hổ gầm, gặp được không ít dị thú.
Khí tức khủng bố của Bất Tử Sơn đã xa gần rồi biến mất. Tất cả bọn họ đều cảm thấy thoải mái hẳn. Trương Thanh Dương và Long Vù Hiên cảm thấy như nằm mơ, vượt qua vòm trời như vậy.
Bọn họ thân ở địa cầu, tuy là tu sĩ nhưng cùng đã nhận qua giáo dục hiện đại, từ một viên tinh cầu đi vào một phiến tinh vực khác thật sự vẫn như một giấc mộng, khiến cho bọn họ cảm thấy như không có thực vậy.
- Chúng ta đi ra từ tây Hàm Cốc Quan, không ngờ dọc theo tinh không cổ lộ lại đi tới Bắc Đẩu...
Hai người này thầm cằn nhằn, sau đó khóe miệng giật giật, ngây ngô cười không ngừng.
- Ha ha...
Long Mã cười to không thôi, khoác loác phải trở thành thánh mã trong thời gian ngắn nhất tại vùng tinh vực này, mã đạp thiên hạ.
Tâm tình cả đoàn người đều tốt, không riêng gì Long Mã mà cả Diệp Phàm cùng cảm thấy xúc động, nắm tay nhìn về phía xa xa.
- Cố nhân từng vào sinh ra tử và đại địch của ta, có lè các ngươi đã quên ta rồi. Tuy nhiên trong tương lai không lâu ta sẽ làm các ngươi nhớ lại một lần nữa.
- Bổn tọa nhớ ngươi muốn chết, ngươi dừng lại cho ta.
Long Mã giương oai, truy đuổi một con hỗn huyết bằng điểu, mã đạp trời cao, phát ra tiếng như tiếng sấm, đạp rớt cả một con chim khổng lồ giống như được luyện thành từ hoàng kim.
- Đêm nay ăn thịt đại bàng nướng đi.
Long Mã nói như thật.
Mọi người đều hết biết nói gì. Con vật này chưa bao giờ ăn chay kiểu như nhai cỏ khô, trừ phi là cổ dược mấy ngàn năm, còn đâu phần lớn đều ăn mặn cả.
Đêm xuống, lửa trại bừng lên, mùi thịt nướng tràn ngập núi rừng. Mấy người ăn uống thật là vui vẻ.
Trương Thanh Dương lại lấy ra hai bình rượu Mao đài. Trước khi hắn đi tới Hàm Cốc Quan đã mua rất nhiều rượu, sợ rằng không thích ứng được với cuộc sống nơi này.
- Sư phụ. Ta nhớ mẹ.
Đúng lúc này thì đứa nhỏ Hoa Hoa há miệng khóc. Dọc đường trải qua nhiều chuyện kỳ quái như vậy mà hắn không hé răng chút nào, lúc này lại nhớ quê nhà.
Diệp Phàm cảm thấy đau đầu. Đứa bé này bị đưa ra khởi tinh không như vậy có vẻ như hắn chưa chăm sóc nó được tốt thì phải?
Đưa Hoa Hoa cho một đám thánh tăng tại Tây Mạc Tu Di Sơn, xin lỗi đi, hắn căn bản không thể quyết định như vậy. Loại lương tài mỹ chất thế này, trong thức hải lại tràn dầy Phật Kinh, tốt nhất là không đưa cho người khác.
Hắn là người hộ đạo của Phật môn ở một tinh không khác nhưng lúc này không phải. Dù sao thì hắn cùng đã hoàn thành lời hứa hẹn đối với cổ Phật, đối xử tử tế đối với đứa nhỏ này, thu nó làm đệ tử.
- Nhớ nhung cha mẹ ngươi thì phải cố gắng tu luyện, khi lớn lên sẽ có thể vượt qua tinh vực.
Diệp Phàm cùng chỉ có thể nói vậy.
Ánh bình minh tràn ra bốn phía, thần quang lấp lánh.
Sương mù lượn lờ khắp núi rừng, không khí đầy hương cây cỏ tươi mát ập tới, khiến mấy người vừa thức tỉnh rùng mình, cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
Hơn nữa năm lang bạt khắp các tinh cầu không người, đại chiến với rất nhiều Thần tộc, trải qua rất nhiều đau khổ, rốt cục cùng tới được đích rồi.
- Đi, xuất phát thôi.
Diệp Phàm biến hóa dung mạo. Hắn không biết qua mười bốn năm thế giới này đã ra sao rồi, cần phải tìm hiểu một lần nữa.
Hắn còn báo cho Long Mã biết, thế giới này rất nguy hiểm, dù là trảm đạo giả cùng chưa thấm vào đâu, phía trên còn có Tổ Vương thái cổ uy hiếp, phải thật cẩn thận.
Long Mã đương nhiên thu hồi long khí toàn thân, hóa thành một con hỗn huyết Long Mã. Nói cách khác mà thể hiện ra bản thể thì sẽ gặp phải phiền toái lớn. Đây là vật cưỡi mà chi có Đại đế cổ mới có thể dùng. Loại huyết mạch này đã mấy vạn năm không thấy rồi.
Phía trung Đông Hoang là nơi đã từng một lần rất huy hoàng, dẫn dắt phong vân thiên hạ, ánh sáng các loại kế thừa tranh nhau phát sáng như cổ tích vậy.
Thiên Ngân Thành có lịch sử đã rất lâu đời, cùng không biết đã qua đi bao nhiêu vạn năm, là một trong mười đại cổ thành của Trung Vực, tường thành hùng vĩ, giống như một con thanh long đang nằm ngang vậy.
Đoàn người Diệp Phàm đi vào thành cùng không ai để ý. Bởi vì trong tòa thành lớn này ngày nào cùng có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ lui tới. Bọn họ cùng chẳng có gì lạ lắm.
- Ngươi nói sẽ mời chúng ta uống Ngộ Đạo Trà, có vẻ rất phi phàm cơ mà. Ngươi cùng đừng có tùy tiện tìm một quán trà ghẻ nào mà lừa chúng ta đó.
Long Mã nói.
Trà quán Trường Sinh có năm tầng, vô cùng cổ kính, người ra vào không có ai là kẻ phàm tục. Chỗ nổi danh của nó là Ngộ Đạo Trà, hàng năm đều có một hai lần bán ra, giá cả trên trời.
Bất Tử Sơn một năm chi cho ra được mấy chục lá trà. Mà hàng năm bọn họ đều có thể có được đã chứng từ sự bất phàm của nơi này.
Diệp Phàm cùng không biết có mua được hay không, chủ yếu là tới đây tìm kiếm chút tin tức. Sau khi rời khỏi rừng già nguyên thủy, bọn họ lập tức đi tới cổ thành này.
Hương trà tràn ngập, thấm vào gan ruột. Thần kỵ sĩ nuốt thầm một miếng nước bọt, ngạc nhiên thán phục khen là trà ngon.
Cuối cùng bọn họ cùng không mua được Ngộ Đạo Trà. Ngày nay cổ tộc xuất thế, loại thần trà hiếm có này lại càng quý giá, hàng năm tổng cộng chi có mấy chục lá, tất nhiên cạnh tranh càng kinh người hơn.
Long Mã hóa thành hình người, mới đầu còn ra vẻ thưởng thức trà, cuối cùng lấy luôn một cái bát ngọc lớn mà uống, khiến tiểu nhị nhìn mà ngẩn người. Nó bắt đầu uống như kình hấp ngưu ẩm, khiến những người khác cùng bàn đều bật cười.
- Ôi, chúng ta già rồi. Thật sự là giang sơn thay đổi, nhân tài nơi nơi. Hoành hành mấy trăm năm, hiện giờ thế hệ trẻ lợi hại tới mức người ta nghe mà sợ hãi.
Lại còn không à? Giống như đồ đệ của Hoàng Hư Đạo uy chấn thiên hạ, hiện giờ còn chưa tới hai mươi tuổi đó.
- Vạn Sơ Thánh địa cùng bồi dưỡng ra được một thiên tài tuyệt thế. Đây là một kinh nghiệm xương máu nhé. Năm đó Thánh tử và Thánh nữ của bọn họ đều bị người ta chém giết, ngày này toàn lực bồi dưỡng ra một kỳ tài, muốn xả nỗi giận năm xưa.
Diệp Phàm uống trà, lẳng lặng lắng nghe, ngăn Long Mã hỏi, để mọi người im lặng nghe ngóng.
Trà quán Trường Sinh buôn bán rất tốt, ra vào đều là những tu sĩ từ nam chí bắc. Mọi người thích đàm luận chuyện giới tu luyện ở đây. Đây chính là địa phương tụ hợp rất tốt.
- Thời đại ngày nay thay đổi, những kẻ vô địch như Hoàng Hư Đạo, Thiên Hoàng tử đều năm sáu năm chưa ra tay rồi. Ngay cả đệ tử bọn họ dạy dỗ cùng đã tung hoành thiên hạ rồi.
- Diêu Quang không xuất hiện, ai có thể tranh hùng. Các ngươi nói Thánh Chủ Diêu Quang có đi lên tinh không cổ lộ hay không? Nếu còn ở trên đời này tại sao mấy năm nay chưa xuất hiện?
- À, ở trong những năm tháng không có Thánh nhân thì Diêu Quang trong trận chiến tám năm trước gần như đã là thiên hạ vô địch. Loại hào quang hiển hách này khiến người ta khó quên nổi.
Diệp Phàm lộ vẻ khác thường. Diêu Quang Thánh tử ngày xưa đã là chủ nhân của một Thánh địa ngày nay, đã mạnh mẽ tới mức này rồi. Nghe những người này nói tới chuyện đi lên tinh không cổ lộ, cuối cùng là đã xảy ra chuyện ?
- Nhiều năm như vậy, anh kiệt biến mất gồm có Hoàng Hư Đạo, Thiên Hoàng tử, Diêu Quang Thánh tử, Thánh Hoàng tử. Tất cả đều đã từng quét ngang thiên hạ mà.
- Ấy, các ngươi đừng quên năm đó Thánh thể oai phong một cối, từng đánh cho đám người cùng thế hệ không ngẩng đầu lên được, giết Thánh tử, giết Thần tử, cùng từng có một thời huy hoàng đó.
- Ngươi nếu không nói thì ta cùng quên mất. Nói tới hắn thì hắn hẳn đã rời đi mười bốn năm rồi. Đó cùng là một nhân vật đáng nó, chỉ không biết là ngày năm tu vi có tiến bộ nhảy vọt hay không.
- Sư phụ, mấy người đang nói ai vậy?
Một cô bé mười ba mười bốn tuổi hỏi mấy người.
Một ông già yêu thương xoa đầu nàng, tinh thần thoải mái nói:
- Là một người tên là Diệp Phàm. Năm đó khi hắn rời đi ngươi còn chưa sinh ra đâu. Đó đúng là những năm tháng khiến người ta khó mà quên nổi.
- Hắn rất lợi hại sao?
Cô bé nghiêng đầu, mở đôi mắt to tròn hỏi.
Rất nhiều người trên lầu đều nhìn lại, hiển nhiên không ít người bị câu chuyện bọn họ đang nói hấp dẫn, nhớ tới những năm tháng sảng khoái kia.
Một vị trưởng giả khác xoa đầu cô bé, nói:
- Thánh thể kia vào thời kỳ đó tuyệt đối là một cường giả không ai không biết. Thiên Hoàng tử, Diêu Quang Thánh tử ngày nay đều là đại địch của hắn.
- Diêu Quang xuất hiện, ai dám tranh hùng. Thiên Hoàng tử hiển hóa, thiên hạ chư hùng khiếp sợ. Hắn từng là địch của những Tôn Giả này mà còn có thể sống sót sao?
Cô bé kia chớp chớp mắt.
- Con ơi, năm đó hắn oai phong một cõi, người cùng thế hệ khó có thể đánh bại nổi. Mạnh như Diêu Quang, uy như Thiên Hoàng tử, đánh khắp thiên hạ như Hỏa Kỳ Tử cùng không thể làm tổn thương tới tính mạng của hắn, cùng không dám tử chiến chân chính với hắn.
- Đúng vậy. Các Thánh tử dù thế nào cùng bị hắn áp bức. Ngẫm lại ngay cả Nguyên cổ có huyết mạch của cổ Hoàng còn bị hắn giết, dù là Hoa Vân Phi như tiên có tài năng trác tuyệt cùng đều kết thúc ảm đạm.
- Vậy hắn đi đâu rồi?
Cô bé kia lại hỏi.
- Rời khỏi cổ tinh này, không biết tung tích, không biết còn sống hay không. Tinh lộ nguy hiểm lắm.
Đúng lúc này thì một tiếng hừ mạnh truyền tới. Cả đám người đứng lên hết, thần sắc khó coi mà đi xuống lầu.
- Hả, đó là người của Vạn Sơ Thánh địa. Nói chuyện xưa của Thánh thể khẳng định khiến bọn họ rất bất măn. Năm đó Diệp Phàm chém cả Thánh tử và Thánh nữ của bọn họ đó.
- Ôi, ngày nay bọn họ rốt cục bồi dưỡng ra được một kỳ tài ngút trời, hôm nay còn đánh một trận với một người tên là Diệp Đồng.
- Đúng vậy. Trận chiến giữa các kỳ tài ngút trời này diễn ra ở thành ta, rất nhiều cường giả cùng đã tới đây quan sát. Đây đúng là một trận chiến khiến toàn bộ mọi người chú ý đó.
- Các ngươi có biết không. Nghe nói người tên là Diệp Đồng này có liên quan tới Thánh thể Nhân tộc năm đó. Không phải là đồ đệ của hắn thì chính là con hắn, bị một con đại hắc cẩu vô liêm sỉ, đáng chết cả vạn lần nuôi lớn đó.
- Ta nghe nói từ lâu rồi. Nói cách khác là kỳ tài của Vạn Sơ muốn đánh với hắn chính là muốn xả nỗi giận từ lâu, muốn quyết đấu với đời sau của Thánh thể.
Diệp Phàm ngẩn ra. Diệp Đồng là ai? Chẳng lẽ là đệ tử Đồng Đồng của hắn. Hắn ngẩn ra. Nhiều năm như vậy, tên nhóc kia quả thật đã trưởng thành rồi.
- Lần này có thể nói là gió thổi mây phun đó. Nghe nói rất nhiều cường giả cổ tộc cùng tới đây, muốn quan sát trận chiến này. Năm đó bị thiệt thòi nhiều bởi Thánh thể, ngày này bọn họ muốn xem đệ tử của hắn thế nào.
Thực hiển nhiên là Thiên Ngân Thành lúc này gió nổi mây phun, tất cả đều bởi vì một trận quyết đấu giữa đôi kỳ tài ngút trời này.
/1822
|