- Tổ thánh... A... hu hu...
Trước Vạn Long Sào đổ nát, một mảng tiếng khóc lớn truyền đến. Bọn họ kinh sợ hoảng hốt, không dám tin sự thật này, hoàng tộc Đại Thánh bị giết.
Mỗi người đều sắc mặt tuyết trắng, đây đối với bọn họ mà nói là một hồi đại nạn. Trời như sập xuống, tiếng kêu khóc động địa.
- Tổ thánh đã chết, Vạn Long Sào bị đánh cho phế đi một nửa, hoàng tộc này phải ngã xuống thần đàn rồi.
- Trận này qua đi, đến tột cùng còn hoàng tộc này hay không còn không chính xác.
Phía chân trời, có nhiều cường giả tìm đến, nhìn thấy kết quả này ai cũng hồi hộp run gan, đường đường một vị Đại Thánh hoàng tộc đều bị người đánh chết, khiếp sợ nhân gian giới.
Càn Lôn Đại Thánh trên mặt đất toàn thân là máu, trải qua một trận ẩu đả thảm thiết bị Nhân Mà từ trong Vạn Long Linh văng ra ngoài.
Đây là mộtloại chấn nhiếp cường đại.
Càn Lôn cùng tử long Cực Đạo dài vạn trượng hợp nhất không ngờ vẫn khó thoát khỏi một kiếp. Nếu là chấn thành tro tàn thì cũng thôi, nhưng thân thể lại bị hoàn hảo đánh rơi xuống, chỉ có thể nói Nhân Ma cũng đủ cường đại.
Người chết như đèn tắt, nguyên thần Càn Lôn bị giết, cơ thể lạnh như băng, đã không có sinh cơ nhưng thân thể khổng lồ bất hủ, đầu rồng hiển hóa ra, giống như một con rồng thật.
Đạo hạnh hắn bị chém hết, pháp tướng bị phá, lộ ra thân thể như nhân loại. Về phần đầu thì phục tổ, khí phách mà dữ tợn, khí tức Đại Thánh không tiêu tan, chấn nhiếp lòng người.
Một vị Đại Thánh cứ như vậy chết đi, đây là một kết cục máu chảy đầm đìa. Đầu sỏ từng uy chấn thái cổ, chứng kiến thời đại Đấu Chiến Thánh Hoàng thống trị huy hoàng cứ như vậy kết thúc ảm đạm.
Vạn Long Sào từng cao cao tại thượng, bễ nghễ vạn tộc, nhìn xuống chúng sinh như thần kỳ, ngày nay lại bị người công phá tổ địa, sẽ có họa lớn diệt tộc, làm mỗi người đều kinh sợ không thôi.
Chiến đấu còn chưa kết thúc, Nhân Ma hóa thành Thái Cực Đồ đen trắng, nâng Lục Đỉnh trong suốt sáng bóng, chính đang tìm con chân long màu tím kia, tiến vào sâu trong vũ trụ.
Hắn mượn dùng Thiên Đình thần khí – Lục Đỉnh, muốn đoạt Cổ Hoàng binh.
Thế nhân rung động, có mấy người hiểu được chân tướng kinh ngạc sững sờ. Đó nhưng là Cổ Hoàng binh, bị sống lại tới một trình độ nhất định lại không thể giết Nhân Ma.
- Tiên Đỉnh của Thiên Đình thái cổ, thần uy không giảm. Nó tuy vỡ nhưng thần linh ẩn chứa vẫn không tiêu tan, bằng không dựa vào cái gì có thể ngăn Vạn Long Linh?
Mọi người biết được Nhân Ma cũng gặp phải một hồi phiền phức. Càn Lôn Đại Thánh lúc sắp chết dùng máu tế Hoàng binh, khiến nó sống lại đến một loại trạng thái đặc thù.
Vạn Long Linh ẩn nấp, đây là muốn chân chính bùng nổ uy lực cấp Đại đế cổ sao? Hơn phân nửa là muốn một kích giết chết Nhân Ma.
- Tội gì chứ. Oan oan tương báo tới khi nào, nhân sinh như một giấc mộng. Tu sĩ thế hệ chúng ta đều thành tiên sống, tất cả đều trong Khổ Hải tranh độ. Ai, vạn sự chung quy là chữ dĩ hòa vi quý.
Hồn Thác Đại Thánh sừng sững trên vòm trời, miệng tụng chú ngữ, vì người chết ném một nhúm đất vàng.
- A... ô...
Mọi người của Vạn Long Sào bi thiết, tất cả đều khóc đau thương, một vị Đại Thánh hoàng tộc kết thúc, nhất định bọn họ suy tàn.
Tổ địa đều bị người công phá, cho dù tránh được một kiếp còn có ai lại kính sợ Hoàng tộc thái cổ như thế?
Vì sao lại như vậy? Mọi người không thể tự hỏi, đều phát ra một tiếng thở dài. Mặt trời đều có lúc xuống núi, huống chi một cái tộc đàn tất có lúc suy bại.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn hết thảy, cũng không đồng tình. Thời thái cổ Nhân tộc hèn mọn, trở thành huyết thực của tộc mạnh, ngay cả đầu lâu của thánh giả Nhân tộc đều bị bọn họ luyện chế thành chén rượu, so với như này càng thê thảm.
- Tiểu bối, hết thảy đều là ngươi đưa tới, cho tộc ta gặp phải họa lớn khôn cùng. Hôm nay ta muốn trừ ngươi.
Trong pháp trận Chuẩn hoàng, một lão già gầm rống, cặp mắt đỏ rực, toàn thân run rẩy, xông lên phía trước muốn đánh chết Diệp Phàm.
- Kẻ giết người ai cũng có thể giết.
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
- A...
Tên Cổ Vương này rít gào, rống nát mây đen, chấn sụp trời cao, sát khí cuốn vạn dặm đánh về phía Diệp Phàm.
Mũi nhọn khí màu đen và màu trắng lóe ra, lực Thái Âm và Thái Dương mà Nhân Ma lưu lại bùng nổ hóa thành một tấm Âm Dương Đồ, như ma thế nghiền ép tới. Người này kêu thảm, thân thể suýt nữa biến thành thịt vụn, rất nhanh rút lui.
Hắn bỏ lại nửa đoạn thân thể, chật vật chạy trốn vào trong trận đồ Chuẩn hoàng, trên mặt không một tia máu, thân thể đang run rẩy.
Thanh âm Diệp Phàm như sấm rền xẹt qua nói:
- Khi các ngươi huyết sát người thường có từng nghĩ tới ngày hôm nay. Trước khi các ngươi hủy diệt tộc khác có dự liệu đến tự mình cũng có ngày kết thúc này không?
- Ngao...
Đột nhiên, ở sâu trong vòm trời truyền đến một thanh âm kỳ dị, như Thiên long xuất thế, như thần minh rống giận. Một đạo tử quang trút xuống rơi ở chỗ sâu trong Vạn Long Sào.
- Thần linh, là thần linh quyết đấu.
Mọi người cả kinh kêu lên, các phương rung động.
Vạn Long Linh phát ra tiếng chuông kêu thật lớn, biến mất ở trước sào huyệt cổ. Thần linh nó dựng dục ra không ngờ xuất hiện, vừa rồi ở Vực ngoại đánh ra một kích thế nhân không biết uy lực.
- Vực ngoại, tinh tú nát một mảnh, tất cả đều hóa thành bụi bặm.
Có lão tộc trưởng pháp lực khó lường kinh sợ, xuyên qua pháp trận thông thiên nhìn ra thiên vực, thấy được một vùng tinh vực tắt ngóm, hoàn toàn ảm đạm.
- Chẳng lẽ, Nhân Ma bị Vạn Long Linh tự chủ tiến công đem hủy diệt, dù sao đỉnh kia đã vỡ, hơn phân nửa không ngăn được Cổ Hoàng binh sống lại.
Không ít người phấn chấn, đều đang chờ mong, nhưng bọn họ phải thất vọng. Lục hà mênh mông, ánh sáng đỉnh chiếu sáng vũ trụ, nứt toác hư không, như là đang khai thiên lập địa, diễn biến vô hạn sinh cơ.
Nhân Ma bình yên không việc gì quay về.
- Thiên Đình thần khí còn có thể chinh phạt thiên hạ, có thể quyết chiến, vừa rồi phục sinh.
Một lão già bị ngủ say trong nguyên của Cổ tộc bị bừng tỉnh, phát ra thanh âm như vậy.
- Thiên Đình trước thái cổ... Thật sự sâu không lường được. Năm đó là như thế nào đúc thành đỉnh này, rõ ràng vỡ nát còn có uy chấn thế.
Có lão tộc trưởng của hoàng tộc khẽ nói.
Trên Tu Di Sơn xa xôi, Đấu Chiến Thánh Phật đứng trước Đại Lôi Âm Tự, mắt lửa ngươi vàng, nhìn xa thái hư Vực ngoại, xuất thần một hồi.
Nhân Ma thét dài, từ thiên ngoại bay tới, đáp xuống trước phế tích Vạn Long Sào, hắn không bị thương, nhìn chằm chằm nơi sâu nhất.
- Tiền bối.
Diệp Phàm tiến lên.
Trận chiến này còn chưa chấm dứt, phải làm các tộc sợ run. Phải dùng thủ đoạn lôi đình đánh hạ sào này, nếu thành công sẽ không còn ai dám vọng động nữa.
Lúc này, tin tức truyền khắp thiên hạ, năm địa vực một mảnh sợ hãi. Những người Lôi Chiến phái ra kinh hồn bạt vía, rồi sau đó khiếp sợ đều lập tức chạy trốn cũng không dám xuất hiện trên thế gian.
- Ngươi muốn như thế nào?
Trước phế tích Vạn Long Sào đổ nát, một vị di lão lớn tiếng quát, bọn họ tuyệt vọng. Trận chiến hôm nay bại rất hoàn toàn.
Nhân Ma đi đến phía trước, ép tới trước pháp trận, nhìn quét người trong đó làm bọn họ rất không yên.
- Cha ta nếu còn trên đời, thiên hạ ai dám đặt chân Vạn Long Sào nửa bước?
Cổ Hoàng Long nữ khẽ nói, sương tía che thân, nắm chặt tay.
- Đường là người sau đi, ngày trước gieo hạt hôm nay thu quả. Họa không phải trời định mà là do người.
Diệp Phàm cũng tiến lên.
Pháp trận Chuẩn hoàng quang vụ lượn lờ, thủ hộ mọi người của tộc, từng đợt đạo ngân cùng huyết mạch bọn họ tương thông, có thể che chở không bị cướp giết.
Dù vậy, mọi người của Vạn Long Sào cũng kinh hãi run rẩy, sợ Nhân Ma xâm nhập giết chết toàn bộ bọn họ.
Nhân Ma đi vòng quanh nửa vong, Diệp Phàm đi theo phía sau, lập tức khiến Cổ Hoàng tộc sắc mặt thê thảm, mỗi người trở nên mất tự nhiên.
- Vận chuyển trận đồ Chuẩn hoàng tiến hành phòng ngự.
Có người hô to.
Pháp trận đạo ngân đan vào, hóa thành một mảnh tiên đồ, càng thêm thần dị. Ngàn tia vạn sợi, dấu vết lạc ấn bất hủ trong quầng sáng, nở rộ thụy khí.
Cổ quan màu đỏ thắm.
Trong lòng Diệp Phàm khẽ động. Hắn nhìn thấy quan tài thật lớn bên trong cổ địa tàn phá, cùng tồn tại với trận đồ Chuẩn hoàng.
Trong hỗn độn long sào có cổ quan kinh thế nhất, mà trong huyệt động bên ngoài cũng có, lúc trước gặp được ba bốn cái, vì Độc Nhân luyện thiên công để lại.
Ánh mắt Nhân Ma lập tức sáng lên, bắn ra tia sáng kinh người, nhìn cổ quan đặt trong trận đồ nói:
- Đế trong nhân loại. Quả nhiên ngạo cổ lăng kim. Cổ quan này đặt ở chỗ mấu chốt, làm cho trận đồ Chuẩn hoàng có thiếu sót.
Diệp Phàm trong lòng chấn động. Thần quan mấu chốt ở trong sào huyệt màu đen kia, bên ngoài lại cũng có chú trọng, xem ra thần quan cũng không phải tùy ý mà làm.
Người của Vạn Long Sào nghe được lời của Nhân Ma, bọn họ tuyệt vọng. Trận đồ Chuẩn hoàng có thiếu sót, ý nghĩa có lẽ Nhân Ma có thể đi vào.
Họa lớn diệt tộc ngay tại trước mắt, bọn họ chưa từng nghĩ tới lại có một ngày như vậy, tất cả đều không thể tự ức chế, có người không kìm nổi khóc rống lên.
Diệp Phàm hờ hững, không nhất định phải diệt tộc nhưng là mấy vị di lão kia khẳng định phải diệt. Chùm tia sáng đáng sợ trong mắt bọn họ, còn có tu vi Thánh nhân của bọn họ, không bị hủy diệt ở đây tương lai chính là một tai họa lớn.
Nhân Ma nhìn chằm chằm hồi lâu, theo chỗ hổng pháp trận Chuẩn hoàng bước vào trong.” Ầm” một tiếng, bước đầu tiên đi đúng, pháp trận lay động lại không có sát kiếp phát ra.
- A... Không!
Mọi người tuyệt vọng kêu to.
Vài đạo cầu vồng xuyên qua hư không Bắc Vực, như tia chớp giáng xuống. Lão tộc trưởng của Hỏa Lân Động, Huyết Hoàng Sơn, Nguyên Thủy Hồ đã tới, mỗi người thần sắc âm trầm, không khỏi thỏ tử hồ bi, nhìn chằm chằm hết thảy.
- Các vị tổ thánh nên làm chủ cho tộc ta, diệt trừ Nhân Ma kia, bằng không hoàng tộc thái cổ ta dùng cái gì lập uy, đối mặt vạn tộc?
Trong trận đồ Chuẩn hoàng, một vị di lão hô to, bi phẫn không thôi.
Trên người những người này có oai Cổ Hoàng lưu động, hiển nhiên là mang theo Hoàng binh Cực Đạo, tất cả đều là sát khí phát ra.
Ánh mắt bọn họ lạnh băng vô tình, nhìn chằm chằm Diệp Phàm rồi sau đó lại nhìn về phía Nhân Ma, một lời không phát.
Nhân Ma hồn nhiên không sợ hãi, lộ ra hàm răng trắng ởn, nói:
- Các ngươi không ngăn được ta, nếu muốn ra tay ta sẽ lần lượt bái phỏng động phủ các ngươi.
Hắn tuy ngay thẳng nhưng lại không phải loại người bất kể hậu quả, muốn một người giết hết thiên hạ, đây là uy hiếp không thèm che giấu.
Mấy vị lão tộc trưởng không thể không cân nhắc hậu quả nghiêm trọng. Nếu Nhân Ma đi trốn, ngày sau trả thù có thể có họa lớn diệt tộc.
Thái Âm Thái Dương, ai mạnh ai yếu, âm dường cùng đủ thiên hạ xưng hoàng.
Truyền thuyết này như một ngọn núi đè nặng trong lòng mỗi người, không thể không coi trọng.
- Chúng ta đi.
Trong trận đồ Chuẩn hoàng, Long nữ hạ lệnh, xoay người nhằm vào nơi sâu trong tổ địa, dẫn dắt tộc nhân rút lui.
Bởi vì nàng nhìn thấy mấy vị lão tộc trưởng chần chờ cùng băng khoăn, cũng thấy Nhân Ma bước liền năm bước, có thể thật sự sẽ nhảy vào trong pháp trận Chuẩn hoàng.
- Công chúa, chúng ta đi đâu?
Người của Vạn Long Sào cùng nhau hỏi con gái ruột của Thái Cổ Hoàng.
- Phụ thân ta từng nói, nếu có họa lớn diệt tộc, tộc nhân không đủ sức ngăn cản, có thể nhảy vào trong long sào hỗn độn màu đen kia.
Mọi người của Vạn Long Sào mang theo hận ý ngập trời, quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Phàm cùng Nhân Ma một cái, cùng Long nữ đi vào sâu nhất trong tổ địa, tới trước một cổ sào màu đen thật lớn như núi.
Trước Vạn Long Sào đổ nát, một mảng tiếng khóc lớn truyền đến. Bọn họ kinh sợ hoảng hốt, không dám tin sự thật này, hoàng tộc Đại Thánh bị giết.
Mỗi người đều sắc mặt tuyết trắng, đây đối với bọn họ mà nói là một hồi đại nạn. Trời như sập xuống, tiếng kêu khóc động địa.
- Tổ thánh đã chết, Vạn Long Sào bị đánh cho phế đi một nửa, hoàng tộc này phải ngã xuống thần đàn rồi.
- Trận này qua đi, đến tột cùng còn hoàng tộc này hay không còn không chính xác.
Phía chân trời, có nhiều cường giả tìm đến, nhìn thấy kết quả này ai cũng hồi hộp run gan, đường đường một vị Đại Thánh hoàng tộc đều bị người đánh chết, khiếp sợ nhân gian giới.
Càn Lôn Đại Thánh trên mặt đất toàn thân là máu, trải qua một trận ẩu đả thảm thiết bị Nhân Mà từ trong Vạn Long Linh văng ra ngoài.
Đây là mộtloại chấn nhiếp cường đại.
Càn Lôn cùng tử long Cực Đạo dài vạn trượng hợp nhất không ngờ vẫn khó thoát khỏi một kiếp. Nếu là chấn thành tro tàn thì cũng thôi, nhưng thân thể lại bị hoàn hảo đánh rơi xuống, chỉ có thể nói Nhân Ma cũng đủ cường đại.
Người chết như đèn tắt, nguyên thần Càn Lôn bị giết, cơ thể lạnh như băng, đã không có sinh cơ nhưng thân thể khổng lồ bất hủ, đầu rồng hiển hóa ra, giống như một con rồng thật.
Đạo hạnh hắn bị chém hết, pháp tướng bị phá, lộ ra thân thể như nhân loại. Về phần đầu thì phục tổ, khí phách mà dữ tợn, khí tức Đại Thánh không tiêu tan, chấn nhiếp lòng người.
Một vị Đại Thánh cứ như vậy chết đi, đây là một kết cục máu chảy đầm đìa. Đầu sỏ từng uy chấn thái cổ, chứng kiến thời đại Đấu Chiến Thánh Hoàng thống trị huy hoàng cứ như vậy kết thúc ảm đạm.
Vạn Long Sào từng cao cao tại thượng, bễ nghễ vạn tộc, nhìn xuống chúng sinh như thần kỳ, ngày nay lại bị người công phá tổ địa, sẽ có họa lớn diệt tộc, làm mỗi người đều kinh sợ không thôi.
Chiến đấu còn chưa kết thúc, Nhân Ma hóa thành Thái Cực Đồ đen trắng, nâng Lục Đỉnh trong suốt sáng bóng, chính đang tìm con chân long màu tím kia, tiến vào sâu trong vũ trụ.
Hắn mượn dùng Thiên Đình thần khí – Lục Đỉnh, muốn đoạt Cổ Hoàng binh.
Thế nhân rung động, có mấy người hiểu được chân tướng kinh ngạc sững sờ. Đó nhưng là Cổ Hoàng binh, bị sống lại tới một trình độ nhất định lại không thể giết Nhân Ma.
- Tiên Đỉnh của Thiên Đình thái cổ, thần uy không giảm. Nó tuy vỡ nhưng thần linh ẩn chứa vẫn không tiêu tan, bằng không dựa vào cái gì có thể ngăn Vạn Long Linh?
Mọi người biết được Nhân Ma cũng gặp phải một hồi phiền phức. Càn Lôn Đại Thánh lúc sắp chết dùng máu tế Hoàng binh, khiến nó sống lại đến một loại trạng thái đặc thù.
Vạn Long Linh ẩn nấp, đây là muốn chân chính bùng nổ uy lực cấp Đại đế cổ sao? Hơn phân nửa là muốn một kích giết chết Nhân Ma.
- Tội gì chứ. Oan oan tương báo tới khi nào, nhân sinh như một giấc mộng. Tu sĩ thế hệ chúng ta đều thành tiên sống, tất cả đều trong Khổ Hải tranh độ. Ai, vạn sự chung quy là chữ dĩ hòa vi quý.
Hồn Thác Đại Thánh sừng sững trên vòm trời, miệng tụng chú ngữ, vì người chết ném một nhúm đất vàng.
- A... ô...
Mọi người của Vạn Long Sào bi thiết, tất cả đều khóc đau thương, một vị Đại Thánh hoàng tộc kết thúc, nhất định bọn họ suy tàn.
Tổ địa đều bị người công phá, cho dù tránh được một kiếp còn có ai lại kính sợ Hoàng tộc thái cổ như thế?
Vì sao lại như vậy? Mọi người không thể tự hỏi, đều phát ra một tiếng thở dài. Mặt trời đều có lúc xuống núi, huống chi một cái tộc đàn tất có lúc suy bại.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn hết thảy, cũng không đồng tình. Thời thái cổ Nhân tộc hèn mọn, trở thành huyết thực của tộc mạnh, ngay cả đầu lâu của thánh giả Nhân tộc đều bị bọn họ luyện chế thành chén rượu, so với như này càng thê thảm.
- Tiểu bối, hết thảy đều là ngươi đưa tới, cho tộc ta gặp phải họa lớn khôn cùng. Hôm nay ta muốn trừ ngươi.
Trong pháp trận Chuẩn hoàng, một lão già gầm rống, cặp mắt đỏ rực, toàn thân run rẩy, xông lên phía trước muốn đánh chết Diệp Phàm.
- Kẻ giết người ai cũng có thể giết.
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
- A...
Tên Cổ Vương này rít gào, rống nát mây đen, chấn sụp trời cao, sát khí cuốn vạn dặm đánh về phía Diệp Phàm.
Mũi nhọn khí màu đen và màu trắng lóe ra, lực Thái Âm và Thái Dương mà Nhân Ma lưu lại bùng nổ hóa thành một tấm Âm Dương Đồ, như ma thế nghiền ép tới. Người này kêu thảm, thân thể suýt nữa biến thành thịt vụn, rất nhanh rút lui.
Hắn bỏ lại nửa đoạn thân thể, chật vật chạy trốn vào trong trận đồ Chuẩn hoàng, trên mặt không một tia máu, thân thể đang run rẩy.
Thanh âm Diệp Phàm như sấm rền xẹt qua nói:
- Khi các ngươi huyết sát người thường có từng nghĩ tới ngày hôm nay. Trước khi các ngươi hủy diệt tộc khác có dự liệu đến tự mình cũng có ngày kết thúc này không?
- Ngao...
Đột nhiên, ở sâu trong vòm trời truyền đến một thanh âm kỳ dị, như Thiên long xuất thế, như thần minh rống giận. Một đạo tử quang trút xuống rơi ở chỗ sâu trong Vạn Long Sào.
- Thần linh, là thần linh quyết đấu.
Mọi người cả kinh kêu lên, các phương rung động.
Vạn Long Linh phát ra tiếng chuông kêu thật lớn, biến mất ở trước sào huyệt cổ. Thần linh nó dựng dục ra không ngờ xuất hiện, vừa rồi ở Vực ngoại đánh ra một kích thế nhân không biết uy lực.
- Vực ngoại, tinh tú nát một mảnh, tất cả đều hóa thành bụi bặm.
Có lão tộc trưởng pháp lực khó lường kinh sợ, xuyên qua pháp trận thông thiên nhìn ra thiên vực, thấy được một vùng tinh vực tắt ngóm, hoàn toàn ảm đạm.
- Chẳng lẽ, Nhân Ma bị Vạn Long Linh tự chủ tiến công đem hủy diệt, dù sao đỉnh kia đã vỡ, hơn phân nửa không ngăn được Cổ Hoàng binh sống lại.
Không ít người phấn chấn, đều đang chờ mong, nhưng bọn họ phải thất vọng. Lục hà mênh mông, ánh sáng đỉnh chiếu sáng vũ trụ, nứt toác hư không, như là đang khai thiên lập địa, diễn biến vô hạn sinh cơ.
Nhân Ma bình yên không việc gì quay về.
- Thiên Đình thần khí còn có thể chinh phạt thiên hạ, có thể quyết chiến, vừa rồi phục sinh.
Một lão già bị ngủ say trong nguyên của Cổ tộc bị bừng tỉnh, phát ra thanh âm như vậy.
- Thiên Đình trước thái cổ... Thật sự sâu không lường được. Năm đó là như thế nào đúc thành đỉnh này, rõ ràng vỡ nát còn có uy chấn thế.
Có lão tộc trưởng của hoàng tộc khẽ nói.
Trên Tu Di Sơn xa xôi, Đấu Chiến Thánh Phật đứng trước Đại Lôi Âm Tự, mắt lửa ngươi vàng, nhìn xa thái hư Vực ngoại, xuất thần một hồi.
Nhân Ma thét dài, từ thiên ngoại bay tới, đáp xuống trước phế tích Vạn Long Sào, hắn không bị thương, nhìn chằm chằm nơi sâu nhất.
- Tiền bối.
Diệp Phàm tiến lên.
Trận chiến này còn chưa chấm dứt, phải làm các tộc sợ run. Phải dùng thủ đoạn lôi đình đánh hạ sào này, nếu thành công sẽ không còn ai dám vọng động nữa.
Lúc này, tin tức truyền khắp thiên hạ, năm địa vực một mảnh sợ hãi. Những người Lôi Chiến phái ra kinh hồn bạt vía, rồi sau đó khiếp sợ đều lập tức chạy trốn cũng không dám xuất hiện trên thế gian.
- Ngươi muốn như thế nào?
Trước phế tích Vạn Long Sào đổ nát, một vị di lão lớn tiếng quát, bọn họ tuyệt vọng. Trận chiến hôm nay bại rất hoàn toàn.
Nhân Ma đi đến phía trước, ép tới trước pháp trận, nhìn quét người trong đó làm bọn họ rất không yên.
- Cha ta nếu còn trên đời, thiên hạ ai dám đặt chân Vạn Long Sào nửa bước?
Cổ Hoàng Long nữ khẽ nói, sương tía che thân, nắm chặt tay.
- Đường là người sau đi, ngày trước gieo hạt hôm nay thu quả. Họa không phải trời định mà là do người.
Diệp Phàm cũng tiến lên.
Pháp trận Chuẩn hoàng quang vụ lượn lờ, thủ hộ mọi người của tộc, từng đợt đạo ngân cùng huyết mạch bọn họ tương thông, có thể che chở không bị cướp giết.
Dù vậy, mọi người của Vạn Long Sào cũng kinh hãi run rẩy, sợ Nhân Ma xâm nhập giết chết toàn bộ bọn họ.
Nhân Ma đi vòng quanh nửa vong, Diệp Phàm đi theo phía sau, lập tức khiến Cổ Hoàng tộc sắc mặt thê thảm, mỗi người trở nên mất tự nhiên.
- Vận chuyển trận đồ Chuẩn hoàng tiến hành phòng ngự.
Có người hô to.
Pháp trận đạo ngân đan vào, hóa thành một mảnh tiên đồ, càng thêm thần dị. Ngàn tia vạn sợi, dấu vết lạc ấn bất hủ trong quầng sáng, nở rộ thụy khí.
Cổ quan màu đỏ thắm.
Trong lòng Diệp Phàm khẽ động. Hắn nhìn thấy quan tài thật lớn bên trong cổ địa tàn phá, cùng tồn tại với trận đồ Chuẩn hoàng.
Trong hỗn độn long sào có cổ quan kinh thế nhất, mà trong huyệt động bên ngoài cũng có, lúc trước gặp được ba bốn cái, vì Độc Nhân luyện thiên công để lại.
Ánh mắt Nhân Ma lập tức sáng lên, bắn ra tia sáng kinh người, nhìn cổ quan đặt trong trận đồ nói:
- Đế trong nhân loại. Quả nhiên ngạo cổ lăng kim. Cổ quan này đặt ở chỗ mấu chốt, làm cho trận đồ Chuẩn hoàng có thiếu sót.
Diệp Phàm trong lòng chấn động. Thần quan mấu chốt ở trong sào huyệt màu đen kia, bên ngoài lại cũng có chú trọng, xem ra thần quan cũng không phải tùy ý mà làm.
Người của Vạn Long Sào nghe được lời của Nhân Ma, bọn họ tuyệt vọng. Trận đồ Chuẩn hoàng có thiếu sót, ý nghĩa có lẽ Nhân Ma có thể đi vào.
Họa lớn diệt tộc ngay tại trước mắt, bọn họ chưa từng nghĩ tới lại có một ngày như vậy, tất cả đều không thể tự ức chế, có người không kìm nổi khóc rống lên.
Diệp Phàm hờ hững, không nhất định phải diệt tộc nhưng là mấy vị di lão kia khẳng định phải diệt. Chùm tia sáng đáng sợ trong mắt bọn họ, còn có tu vi Thánh nhân của bọn họ, không bị hủy diệt ở đây tương lai chính là một tai họa lớn.
Nhân Ma nhìn chằm chằm hồi lâu, theo chỗ hổng pháp trận Chuẩn hoàng bước vào trong.” Ầm” một tiếng, bước đầu tiên đi đúng, pháp trận lay động lại không có sát kiếp phát ra.
- A... Không!
Mọi người tuyệt vọng kêu to.
Vài đạo cầu vồng xuyên qua hư không Bắc Vực, như tia chớp giáng xuống. Lão tộc trưởng của Hỏa Lân Động, Huyết Hoàng Sơn, Nguyên Thủy Hồ đã tới, mỗi người thần sắc âm trầm, không khỏi thỏ tử hồ bi, nhìn chằm chằm hết thảy.
- Các vị tổ thánh nên làm chủ cho tộc ta, diệt trừ Nhân Ma kia, bằng không hoàng tộc thái cổ ta dùng cái gì lập uy, đối mặt vạn tộc?
Trong trận đồ Chuẩn hoàng, một vị di lão hô to, bi phẫn không thôi.
Trên người những người này có oai Cổ Hoàng lưu động, hiển nhiên là mang theo Hoàng binh Cực Đạo, tất cả đều là sát khí phát ra.
Ánh mắt bọn họ lạnh băng vô tình, nhìn chằm chằm Diệp Phàm rồi sau đó lại nhìn về phía Nhân Ma, một lời không phát.
Nhân Ma hồn nhiên không sợ hãi, lộ ra hàm răng trắng ởn, nói:
- Các ngươi không ngăn được ta, nếu muốn ra tay ta sẽ lần lượt bái phỏng động phủ các ngươi.
Hắn tuy ngay thẳng nhưng lại không phải loại người bất kể hậu quả, muốn một người giết hết thiên hạ, đây là uy hiếp không thèm che giấu.
Mấy vị lão tộc trưởng không thể không cân nhắc hậu quả nghiêm trọng. Nếu Nhân Ma đi trốn, ngày sau trả thù có thể có họa lớn diệt tộc.
Thái Âm Thái Dương, ai mạnh ai yếu, âm dường cùng đủ thiên hạ xưng hoàng.
Truyền thuyết này như một ngọn núi đè nặng trong lòng mỗi người, không thể không coi trọng.
- Chúng ta đi.
Trong trận đồ Chuẩn hoàng, Long nữ hạ lệnh, xoay người nhằm vào nơi sâu trong tổ địa, dẫn dắt tộc nhân rút lui.
Bởi vì nàng nhìn thấy mấy vị lão tộc trưởng chần chờ cùng băng khoăn, cũng thấy Nhân Ma bước liền năm bước, có thể thật sự sẽ nhảy vào trong pháp trận Chuẩn hoàng.
- Công chúa, chúng ta đi đâu?
Người của Vạn Long Sào cùng nhau hỏi con gái ruột của Thái Cổ Hoàng.
- Phụ thân ta từng nói, nếu có họa lớn diệt tộc, tộc nhân không đủ sức ngăn cản, có thể nhảy vào trong long sào hỗn độn màu đen kia.
Mọi người của Vạn Long Sào mang theo hận ý ngập trời, quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Phàm cùng Nhân Ma một cái, cùng Long nữ đi vào sâu nhất trong tổ địa, tới trước một cổ sào màu đen thật lớn như núi.
/1822
|