Khắp nơi yên tĩnh không một tiếng động, sương mù màu trắng lượn lờ, có vẻ không phù hợp với vùng đất chết này. Diệp Phàm đi ngược dòng Minh Hà màu đen, ở trên bờ thỉnh thoảng nhìn thấy một hai cổ thi thể trôi xuống...
Đương nhiên, không có khả năng đều là Cổ Thánh, mặc dù là thời đại thần thoại cũng không có nhiều tu sĩ cường đại như vậy.
Khí tức tử vong ập vào mặt làm cho người ta có cảm giác như đi vào thế giới Âm phủ. Diệp Phàm một đường đi lên mấy trăm dặm, tới chung điểm.
Đây là một ngọn núi băng hơi lạnh kinh người, lúc này không ngừng tan chảy, hội tụ thành dòng Minh Hà, chảy xuống phía hạ lưu.
Trong núi băng trắng như tuyết, từng cỗ từng cỗ thi thể đông lạnh mặc phục sức cổ xưa, đủ mọi tộc loại, tử trạng cùng không giống nhau, có vẻ âm trầm mà dữ tợn.
Đây là một đống thi thể bị người ta băng phong, rồi hình thành một chỗ ma địa đáng sợ như vậy.
Nói chính xác đây là một chiến trường từ thời đại thần thoại. Trong lúc mọi người đang giao chiến đột nhiên bị băng phong, hóa thành một núi băng vô tận ngày nay.
- Đây là người phương nào gây nên, rất giống như một vị cao thủ Hoàng Đạo thi triển một kiện bí thuật cấm kỵ, trong nháy mắt băng phong ba ngàn giới, làm cho rất nhiều tu sĩ các chủng tộc khắp chiến trường bao gồm Thánh nhân ở trong đó đồng thời bị mất mạng!
Diệp Phàm khè nói.
Trong lòng hắn dâng lên từng cơn lạnh, đây là nhân vật cường đại đến mức nào? Bàn tay che phủ bầu trời, là nhân vật cái thế niên đại thần thoại ư? Quả thực khiến người ta sợ run!
Có điều không đúng, dòng Minh Hà là màu đen tràn ngập khí tức tử vong, mà núi băng này tuy rằng tu sĩ đóng băng dày đặc, nhưng lại thuần khiết trong sáng.
Diệp Phàm bay lên không trung, tiến vào phía trên núi băng, nhìn xuống xuống phía dưới, rốt cục thấy được nguyên nhân chính của nó.
Chỗ khởi nguyên của Minh Hà ở trung tâm bị núi băng bao quanh, chỗ tối đen đó là một cái đầm nước sâu.
Sâu không thấy đáy, tối đen như mực, dâng lên từng đợt từng đợt hơi nước mù đen, thinh thoảng lại có thi thể nảy tung lên. Trong đầm tràn ngập một loại lực lượng đáng sợ, dường như là nơi khởi nguyên của hủy diệt, tràn ngập khí tức tử vong cường đại.
Diệp Phàm với Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trên đỉnh đầu, bật lui ra ngoài cùng đủ xa, sau đó dùng ngón tay như kiếm chém tới phía trước.
“Xoạt!”
Một đạo kiếm quang màu vàng chém nứt vòm trời, chỉ với sóng dao động đã làm cho một số núi băng chung quanh đầm trong nháy mắt đổ sụp, kiếm quang bổ thẳng vào trong đầm.
Tiếng nổ vang lên, dao động kịch liệt, dâng lên từng đạo phù văn, dưới đầm sâu giống như một chỗ hành cung của Minh Đế, tử khí ngập trời.
Chỉ khoảnh khắc sóng nổi lên cuồn cuộn, bắn lên vô số hoa nước, rồi đầm sâu bị chưng khô. Cũng trong nháy mắt này, Diệp Phàm thấy được một cái giếng ở sâu dưới đáy đầm, khẳng định là do người ta làm ra.
Trong đầm có giếng!
Ở ven bờ giếng là từng dấu vết của đạo cổ xưa, trong khoảnh khắc đó hắn nhìn thấy dường như có một lão đạo nhân ngồi ở nơi đó tụng kinh, nhưng nhoáng lên một cái rồi tắt, hình ảnh biến mất, chỉ còn lại phù văn cổ xưa phong ấn.
Diệp Phàm hít ngược một hơi khí lạnh, nhìn quanh một vòng, trong núi băng tỏa hơi lạnh mờ mịt kia dày đặc thi thể, cùng không biết lúc ấy chết trận bao nhiêu người, chỉ sợ đều là vì đến gần miệng giếng kia.
Bên trong rốt cuộc phong ấn thứ gì? Mà ở thời đại thần thoại lại dẫn tới nhiều người lâm chiến như vậy? Chỉ nghĩ tới đã khiến cho tâm thần người ta sợ run.
Trải qua năm tháng dài lâu, hết thảy bên trong đều bị hủy diệt, đều ngăn không được. Không biết sự tồn tại của cái giếng này còn có ý nghĩa gì hay không?
Diệp Phàm thử thăm dò liền gặp phải dao động đáng sợ, dưới giếng cổ tràn ra từng đợt từng đợt hắc khí, lực phong ấn vẫn còn, tuy rằng so sánh với thời tiền thái cổ đã vô cùng suy yếu, nhưng cũng không cách nào phá vờ được.
Diệp Phàm chỉ phải lui ra phía sau, sau đó hắn thử đánh nát một góc băng cứng, tiến hành dò xét: thi thể ở bên trong vừa tiếp xúc với không khí, trong nháy mắt liền biến thành tro tàn. Chỉ có rơi vào dòng Minh Hà thì còn có thể bảo trì thi thể hư thối.
Về phần binh khí ở tiền thái cổ đều đã sớm gãy vờ đứt đoạn, không có một kiện nào còn tồn lại.
Cả núi băng cùng cái giếng và dòng Minh Hà, đều tràn ngập lực lượng tử vong, đây chính là nơi cần thiết để Diệp Phàm tu luyện. Hắn đợi Long Mã, Cửu Vĩ Ngạc Long một ngày một đêm, đợi chúng theo tới, sau đó bắt đầu bế quan.
- Không hổ là nơi mai táng Thần Quỷ, thật đáng sợ!
Long Mã vô cùng hoảng sợ.
Cửu Vĩ Ngạc Long cũng gần như hóa đá, trong núi băng đó đủ chí cường giả, có người tuyệt đối cường đại hơn xa so với chúng, thế mà tất cả đều ngã xuống tại đây.
Chẳng lẽ thực sự có một vị Cổ Hoàng ra tay? Chư thánh đều không tránh khỏi một kiếp này, trong nháy mắt toàn bộ hóa thành thi thể.
Tử khí tràn ngập, các ngọn núi băng tan chảy, từng cỗ thi thể lộ ra, bao gồm thánh giả cường đại, tất cả đều rơi vào trong Minh Hà.
Từng lũ từng lũ lực tử vong tràn ngập, trong từng xác cổ từ thời đại thần thoại bay lên, ngưng tụ về hướng Diệp Phàm nơi đó.
Tuy rằng năm tháng đã phai nhạt đi nhiều lắm, nhưng nhiều thi hài như vậy, nhiều cường giả tuyệt đỉnh ngày xưa như vậy, tử khí của họ ngưng tụ cùng một chỗ vẫn rất kinh thiên động địa.
Long Mã cùng Cửu Vĩ Ngạc Long nhếch miệng la “oai oái”, cả hai đều bay trốn, sợ bị cuốn vào trong đó. Nhiều lực tử vong như vậy đủ để ăn mòn thân thể chúng thành một bãi máu đen, mặc dù là Thánh nhân cũng phải tránh lui!
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trước đầm vẫn không nhúc nhích, toàn thân đều bị tử khí bao phủ, từng lũ lại từng lũ, chìm sâu vào trong Luân Hải của hắn. Nơi đó quả thực như là đang khai thiên lập địa, phát ra từng tràng âm thanh sấm sét gió bão gào rú.
Có thể nói, hắn đang thơ thẩn bên bờ tử vong, hơi có vô ý lập tức sẽ vạn kiếp không quay lại được.
Sinh mệnh chi luân cùng Khổ Hải đại biểu sinh và tử, một khi cân bằng bị đánh vỡ, thì dù là Đại đế cổ ra tay cũng khó mà cứu vãn.
Nguyên thần của Diệp Phàm đắm chìm trong Luân Hải, thể ngộ huyền bí của sinh và tử, cùng múa cùng tử vong, quanh quẩn một chỗ trước cửa Địa Ngục.
Luân Hải hấp thu lực tử vong, hắc vụ không ngừng dùng mãnh tiến vào, làm cho cả Khổ Hải Kim sắc đều biến thành màu đen, như là một đại dương mênh mông hò hét giận dữ.
Cùng lúc đó, một miếng bảo dược đang chìm nổi, đó là hạt giống của Bàn Đào thần dược, xuất hiện trong Luân Hải, từ ảm đạm không ánh sáng trở nên phát sáng nhấp nháy.
Diệp Phàm thu lực tử vong vào Khổ Hải, tụ sinh cơ của hạt giống tiên dược tiến vào Sinh mệnh luân bàn, làm cho hai thứ càng ngày càng bành trướng, va chạm nhau kịch liệt.
Sinh lực cùng tử vong lực giằng co cùng một chỗ, không ngừng diễn biến, hình thành một cái Thái Cực Đồ, càng ngày càng ngưng thực, như là một kiện chí bảo đang dựng dục và thành hình.
- Hắn điên rồi sao, hấp thu nhiều lực tử vong như vậy, con người còn có thể sống được sao, cuối cùng không chết cùng phải phế bỏ!
Cửu Vĩ Ngạc Long ở xa xa khiếp sợ nói.
- Cái gọi là may mắn cầu trong nguy hiểm, không trả giá, không mạo hiểm, sao có thể nhanh chóng thu được điều mình mong muốn.
Long Mã lộ thần sắc ngưng trọng nói.
- Hấp thu sinh lực, ta có thể hiểu, nhưng hấp thu tử vong lực thì dùng để làm gì chứ? Nó rất tổn hại cho thân thẻ!
Cửu Vĩ Ngạc Long gian nan nuốt một ngụm nước miếng nói.
Không riêng gì hắn, dù là Long Mã cũng khó mà biết được. Trong lòng có một loại âm thầm lo lắng, cảm thấy Diệp Phàm tu luyện loại “Ma công” này quá mức bá liệt.
Không nhiều không ít, trọn chín ngày, Diệp Phàm thu hút nhồi nhét sinh cơ trong hạt giống cùng một lượng lớn khí tức tử vong vào Luân Hải, vẫn không nhúc nhích, trong bụng “ù ù” kêu vang.
Một cái lại một cái cổ tự xuất hiện ở bên ngoài cơ thể, nở rộ hào quang, vang lên tiếng tụng kinh chấn động thiên địa.
Ở trong bụng hắn, một cái Thái Cực Đồ đang thành hình, nhưng cũng có dấu hiệu hỏng mất, sinh, tử hai lực đang va chạm, âm ngư cùng dương ngư bất cứ lúc nào cũng có thể tản mất, giao hòa cùng nhau.
Một khi tới thời điểm đó, thì dù Cổ Hoàng đến đây đều vô dụng, Diệp Phàm tất phải hình thần câu diệt, hóa thành tro tàn.
Tại trong quá trình này, Thái Cực Đồ tuyệt đối không thể tan biến, một khi bị tan rã sẽ thổi quét thể xác và tinh thần hắn, sẽ trở thành nơi phát sinh hủy diệt, rồi hoàn toàn nổ tung.
Âm ngư cùng dương ngư giằng co, phi thường không ổn định, đang run rẩy rất nhỏ, rồi lại thật sự sắp phải nổ tung!
Mà lúc này, tinh khí sinh mệnh cùng tử vong lực khổng lồ quấn lấy nhau, khủng bố ngập trời, từ trong bụng Diệp Phàm chiếu rọi ra một mảnh phù văn và cổ tự, kinh nghĩa của hắn khai sáng đang tự hành lưu chuyển, hiển hóa ở thế gian.
- Hỏng rồi! Hắn sắp nổ tung rồi, sẽ hình thần câu diệt!
Cửu Vĩ Ngạc Long bật thốt, đồng thời không ngừng thối lui.
Long Mã cũng thần sắc thảm biến, cảm nhận được nguy cơ của Diệp Phàm, nhưng lúc này dù là ai cùng không có cách nào hỗ trợ, đi lên chỉ có thể làm tăng thêm sự diệt vong này mà thôi.
Lúc này, trên mặt Diệp Phàm một bên tiên huy tràn ngập, một bên hắc vụ hiện lên, sinh và tử luân phiên xuất hiện.
“Ầm ầm!”
Trong Luân Hải, âm lực dương lực đang mất đi cân bằng sắp giải thể, sinh ra một loại nguy cơ đáng sợ, hào quang vạn trượng tràn ra ngoài cơ thể, xông lên tận trời.
Diệp Phàm than nhẹ trong lòng, hắn nóng lòng cầu thành, vượt quá mức quy định. Người khác tu tới cảnh giới Thánh nhân, người nào không phải hao tốn thời gian tu, rèn luyện, không có mấy người dám bá liệt, lập tức cầu thành như thế.
Thánh nhân cảnh sơ suất một cái sẽ bước xuống vực sâu, đời đời kiếp kiếp không sống lại được, anh hùng thiên đại mấy đi nữa cũng không dám vội vàng xao động ở cảnh giới này.
Thể nhưng ngày nay dưới loại đại bối cảnh này, bất kể là tinh không cổ lộ hay là con đường thành tiên, đều có nguy cơ lớn lao, hắn một cái đều không vượt thoát ra được, chỉ có mau chóng cường đại bản thân mình.
“Cực giả, vũ trụ vạn vật có chi chung cực...” Thệ ngã, đạo ngã, chân ngâ cộng đồng tụng kinh, hắn bị buộc bước vào tuyệt cảnh.
Hắn vẫn chưa buông tha cho, bởi vì hắn đã để lại một con đường sống, ngay cả khi vạn vật bị hủy diệt đều có một lũ sinh cơ, huống chi là hắn chủ đạo hết thảy.
Luân Hải, bị Diệp Phàm coi là nơi phát sinh nhân thể vạn vật sơ khai, lúc này đang khai thiên lập địa, sương mù hỗn độn khí, sinh và tử đối lập, sắp va chạm mạnh, sắp tan rã.
Nhưng mà, thời điểm cuối cùng, một gốc cây Hỗn Độn Thanh Liên hiện lên trong Luân Hải, như một con chân long du động, ngăn cách giữa hải dương sinh lực và lực tử vong.
Đây là cây Thanh Liên trong Luân Hải của Diệp Phàm, là so với người khác nhiều ra một cây, lúc này không ngừng du động, hóa thành một đạo đường cong hình rồng.
Ầm ầm!
Ở trong khai thiên lập địa, ở trong hỗn độn khí tràn ngập, Hỗn Độn Thanh Liên hóa thành phân cách tuyển âm dương, ngăn cách giữa âm ngư cùng dương ngư, Luân Hải của Diệp Phàm ổn định xuống.
Nó trở thành một tuyến mấu chốt nhất trong thái cực tiên đồ, ngăn cách sinh và tử!
Đúng lúc này, “xoát” một tiếng, Diệp Phàm mở choàng mắt, hắn thành công, sắp đột phá!
Lúc này, toàn thân hắn lưu quang tràn đầy màu sắc, cơ thể phát sáng, mỗi một tấc máu thịt đều vô cùng sáng lạn.
- Thành công rồi!
Cửu Vĩ Ngạc Long kêu lên sợ hãi.
- Ngươi hẳn không phải sắp độ kiếp rồi chứ?
Long Mâ cũng ngạc nhiên xen lẫn kinh sợ.
Thánh nhân cảnh bình thường mọi người phải bình ổn cơ sở, ít có người dám liều lĩnh, Diệp Phàm lại cậy vào tích lũy cường đại như vậy, đột phá giữa sinh và tử, không ngờ lại thành công.
- Ta muốn tán đi lực lượng vừa rồi, cần phải đổi một chỗ khác độ kiếp!
Diệp Phàm nói.
- Ngươi không phải là đã luyện hóa những sinh lực cùng lực tử vong kia chứ?
Long Mã cùng Cửu Vĩ Ngạc Long đầy kinh ngạc khó hiểu.
- Ta cần lực lượng đối lập để đột phá cửa ải, nhưng cũng không phải là dung hợp, mà thu nạp chúng vào... đạo của ta tu cần chính là lực lượng, chỉ cần mở ra bảo tàng thân thể, mở ra từng cánh cửa trong cơ thể.
Ngày nay, Diệp Phàm cần phải tu đúng vậy là lực lượng.
Trong mắt Long Mâ lập tức hiện lên vẻ nóng cháy, nói:
- Vậy sinh lực ngươi tản ra, chẳng phải là có thể thành toàn cho người khác ư?
Diệp Phàm gật đầu, nói:
- Sẽ có sinh lực vô lượng phóng thích ra.
- Cất chứa lực tử vong, nếu phóng xuất ra, chẳng phải là sẽ trở thành một kiện đại sát khí sao!?
Cửu Vĩ Ngạc Long nghĩ tới tử khí mênh mông khôn cùng kia.
Đột nhiên, xa xa truyền đến từng đợt dao động đáng sợ, có một đám sinh vật cường đại đang tới rất nhanh.
- Là ai nhanh chân đến trước, cướp đoạt cổ khí của chủ thượng?
Truyền đến một tiếng rống to, Thánh linh nhất mạch ở Vực ngoại có người tới.
- Không xong! Đại chiến bạo phát rồi, chỉ sợ Thánh thành thứ mười Nhân tộc cùng viên cổ tinh này đã rơi vào sát tràng đáng sợ, chúng ta xông ra đi!
Tình huống xấu nhất có thể đã phát sinh: Thánh linh vô thượng suất lĩnh thiên quân vạn mâ từ chỗ sâu trong vũ trụ đã đánh tới!
Đương nhiên, không có khả năng đều là Cổ Thánh, mặc dù là thời đại thần thoại cũng không có nhiều tu sĩ cường đại như vậy.
Khí tức tử vong ập vào mặt làm cho người ta có cảm giác như đi vào thế giới Âm phủ. Diệp Phàm một đường đi lên mấy trăm dặm, tới chung điểm.
Đây là một ngọn núi băng hơi lạnh kinh người, lúc này không ngừng tan chảy, hội tụ thành dòng Minh Hà, chảy xuống phía hạ lưu.
Trong núi băng trắng như tuyết, từng cỗ từng cỗ thi thể đông lạnh mặc phục sức cổ xưa, đủ mọi tộc loại, tử trạng cùng không giống nhau, có vẻ âm trầm mà dữ tợn.
Đây là một đống thi thể bị người ta băng phong, rồi hình thành một chỗ ma địa đáng sợ như vậy.
Nói chính xác đây là một chiến trường từ thời đại thần thoại. Trong lúc mọi người đang giao chiến đột nhiên bị băng phong, hóa thành một núi băng vô tận ngày nay.
- Đây là người phương nào gây nên, rất giống như một vị cao thủ Hoàng Đạo thi triển một kiện bí thuật cấm kỵ, trong nháy mắt băng phong ba ngàn giới, làm cho rất nhiều tu sĩ các chủng tộc khắp chiến trường bao gồm Thánh nhân ở trong đó đồng thời bị mất mạng!
Diệp Phàm khè nói.
Trong lòng hắn dâng lên từng cơn lạnh, đây là nhân vật cường đại đến mức nào? Bàn tay che phủ bầu trời, là nhân vật cái thế niên đại thần thoại ư? Quả thực khiến người ta sợ run!
Có điều không đúng, dòng Minh Hà là màu đen tràn ngập khí tức tử vong, mà núi băng này tuy rằng tu sĩ đóng băng dày đặc, nhưng lại thuần khiết trong sáng.
Diệp Phàm bay lên không trung, tiến vào phía trên núi băng, nhìn xuống xuống phía dưới, rốt cục thấy được nguyên nhân chính của nó.
Chỗ khởi nguyên của Minh Hà ở trung tâm bị núi băng bao quanh, chỗ tối đen đó là một cái đầm nước sâu.
Sâu không thấy đáy, tối đen như mực, dâng lên từng đợt từng đợt hơi nước mù đen, thinh thoảng lại có thi thể nảy tung lên. Trong đầm tràn ngập một loại lực lượng đáng sợ, dường như là nơi khởi nguyên của hủy diệt, tràn ngập khí tức tử vong cường đại.
Diệp Phàm với Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trên đỉnh đầu, bật lui ra ngoài cùng đủ xa, sau đó dùng ngón tay như kiếm chém tới phía trước.
“Xoạt!”
Một đạo kiếm quang màu vàng chém nứt vòm trời, chỉ với sóng dao động đã làm cho một số núi băng chung quanh đầm trong nháy mắt đổ sụp, kiếm quang bổ thẳng vào trong đầm.
Tiếng nổ vang lên, dao động kịch liệt, dâng lên từng đạo phù văn, dưới đầm sâu giống như một chỗ hành cung của Minh Đế, tử khí ngập trời.
Chỉ khoảnh khắc sóng nổi lên cuồn cuộn, bắn lên vô số hoa nước, rồi đầm sâu bị chưng khô. Cũng trong nháy mắt này, Diệp Phàm thấy được một cái giếng ở sâu dưới đáy đầm, khẳng định là do người ta làm ra.
Trong đầm có giếng!
Ở ven bờ giếng là từng dấu vết của đạo cổ xưa, trong khoảnh khắc đó hắn nhìn thấy dường như có một lão đạo nhân ngồi ở nơi đó tụng kinh, nhưng nhoáng lên một cái rồi tắt, hình ảnh biến mất, chỉ còn lại phù văn cổ xưa phong ấn.
Diệp Phàm hít ngược một hơi khí lạnh, nhìn quanh một vòng, trong núi băng tỏa hơi lạnh mờ mịt kia dày đặc thi thể, cùng không biết lúc ấy chết trận bao nhiêu người, chỉ sợ đều là vì đến gần miệng giếng kia.
Bên trong rốt cuộc phong ấn thứ gì? Mà ở thời đại thần thoại lại dẫn tới nhiều người lâm chiến như vậy? Chỉ nghĩ tới đã khiến cho tâm thần người ta sợ run.
Trải qua năm tháng dài lâu, hết thảy bên trong đều bị hủy diệt, đều ngăn không được. Không biết sự tồn tại của cái giếng này còn có ý nghĩa gì hay không?
Diệp Phàm thử thăm dò liền gặp phải dao động đáng sợ, dưới giếng cổ tràn ra từng đợt từng đợt hắc khí, lực phong ấn vẫn còn, tuy rằng so sánh với thời tiền thái cổ đã vô cùng suy yếu, nhưng cũng không cách nào phá vờ được.
Diệp Phàm chỉ phải lui ra phía sau, sau đó hắn thử đánh nát một góc băng cứng, tiến hành dò xét: thi thể ở bên trong vừa tiếp xúc với không khí, trong nháy mắt liền biến thành tro tàn. Chỉ có rơi vào dòng Minh Hà thì còn có thể bảo trì thi thể hư thối.
Về phần binh khí ở tiền thái cổ đều đã sớm gãy vờ đứt đoạn, không có một kiện nào còn tồn lại.
Cả núi băng cùng cái giếng và dòng Minh Hà, đều tràn ngập lực lượng tử vong, đây chính là nơi cần thiết để Diệp Phàm tu luyện. Hắn đợi Long Mã, Cửu Vĩ Ngạc Long một ngày một đêm, đợi chúng theo tới, sau đó bắt đầu bế quan.
- Không hổ là nơi mai táng Thần Quỷ, thật đáng sợ!
Long Mã vô cùng hoảng sợ.
Cửu Vĩ Ngạc Long cũng gần như hóa đá, trong núi băng đó đủ chí cường giả, có người tuyệt đối cường đại hơn xa so với chúng, thế mà tất cả đều ngã xuống tại đây.
Chẳng lẽ thực sự có một vị Cổ Hoàng ra tay? Chư thánh đều không tránh khỏi một kiếp này, trong nháy mắt toàn bộ hóa thành thi thể.
Tử khí tràn ngập, các ngọn núi băng tan chảy, từng cỗ thi thể lộ ra, bao gồm thánh giả cường đại, tất cả đều rơi vào trong Minh Hà.
Từng lũ từng lũ lực tử vong tràn ngập, trong từng xác cổ từ thời đại thần thoại bay lên, ngưng tụ về hướng Diệp Phàm nơi đó.
Tuy rằng năm tháng đã phai nhạt đi nhiều lắm, nhưng nhiều thi hài như vậy, nhiều cường giả tuyệt đỉnh ngày xưa như vậy, tử khí của họ ngưng tụ cùng một chỗ vẫn rất kinh thiên động địa.
Long Mã cùng Cửu Vĩ Ngạc Long nhếch miệng la “oai oái”, cả hai đều bay trốn, sợ bị cuốn vào trong đó. Nhiều lực tử vong như vậy đủ để ăn mòn thân thể chúng thành một bãi máu đen, mặc dù là Thánh nhân cũng phải tránh lui!
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trước đầm vẫn không nhúc nhích, toàn thân đều bị tử khí bao phủ, từng lũ lại từng lũ, chìm sâu vào trong Luân Hải của hắn. Nơi đó quả thực như là đang khai thiên lập địa, phát ra từng tràng âm thanh sấm sét gió bão gào rú.
Có thể nói, hắn đang thơ thẩn bên bờ tử vong, hơi có vô ý lập tức sẽ vạn kiếp không quay lại được.
Sinh mệnh chi luân cùng Khổ Hải đại biểu sinh và tử, một khi cân bằng bị đánh vỡ, thì dù là Đại đế cổ ra tay cũng khó mà cứu vãn.
Nguyên thần của Diệp Phàm đắm chìm trong Luân Hải, thể ngộ huyền bí của sinh và tử, cùng múa cùng tử vong, quanh quẩn một chỗ trước cửa Địa Ngục.
Luân Hải hấp thu lực tử vong, hắc vụ không ngừng dùng mãnh tiến vào, làm cho cả Khổ Hải Kim sắc đều biến thành màu đen, như là một đại dương mênh mông hò hét giận dữ.
Cùng lúc đó, một miếng bảo dược đang chìm nổi, đó là hạt giống của Bàn Đào thần dược, xuất hiện trong Luân Hải, từ ảm đạm không ánh sáng trở nên phát sáng nhấp nháy.
Diệp Phàm thu lực tử vong vào Khổ Hải, tụ sinh cơ của hạt giống tiên dược tiến vào Sinh mệnh luân bàn, làm cho hai thứ càng ngày càng bành trướng, va chạm nhau kịch liệt.
Sinh lực cùng tử vong lực giằng co cùng một chỗ, không ngừng diễn biến, hình thành một cái Thái Cực Đồ, càng ngày càng ngưng thực, như là một kiện chí bảo đang dựng dục và thành hình.
- Hắn điên rồi sao, hấp thu nhiều lực tử vong như vậy, con người còn có thể sống được sao, cuối cùng không chết cùng phải phế bỏ!
Cửu Vĩ Ngạc Long ở xa xa khiếp sợ nói.
- Cái gọi là may mắn cầu trong nguy hiểm, không trả giá, không mạo hiểm, sao có thể nhanh chóng thu được điều mình mong muốn.
Long Mã lộ thần sắc ngưng trọng nói.
- Hấp thu sinh lực, ta có thể hiểu, nhưng hấp thu tử vong lực thì dùng để làm gì chứ? Nó rất tổn hại cho thân thẻ!
Cửu Vĩ Ngạc Long gian nan nuốt một ngụm nước miếng nói.
Không riêng gì hắn, dù là Long Mã cũng khó mà biết được. Trong lòng có một loại âm thầm lo lắng, cảm thấy Diệp Phàm tu luyện loại “Ma công” này quá mức bá liệt.
Không nhiều không ít, trọn chín ngày, Diệp Phàm thu hút nhồi nhét sinh cơ trong hạt giống cùng một lượng lớn khí tức tử vong vào Luân Hải, vẫn không nhúc nhích, trong bụng “ù ù” kêu vang.
Một cái lại một cái cổ tự xuất hiện ở bên ngoài cơ thể, nở rộ hào quang, vang lên tiếng tụng kinh chấn động thiên địa.
Ở trong bụng hắn, một cái Thái Cực Đồ đang thành hình, nhưng cũng có dấu hiệu hỏng mất, sinh, tử hai lực đang va chạm, âm ngư cùng dương ngư bất cứ lúc nào cũng có thể tản mất, giao hòa cùng nhau.
Một khi tới thời điểm đó, thì dù Cổ Hoàng đến đây đều vô dụng, Diệp Phàm tất phải hình thần câu diệt, hóa thành tro tàn.
Tại trong quá trình này, Thái Cực Đồ tuyệt đối không thể tan biến, một khi bị tan rã sẽ thổi quét thể xác và tinh thần hắn, sẽ trở thành nơi phát sinh hủy diệt, rồi hoàn toàn nổ tung.
Âm ngư cùng dương ngư giằng co, phi thường không ổn định, đang run rẩy rất nhỏ, rồi lại thật sự sắp phải nổ tung!
Mà lúc này, tinh khí sinh mệnh cùng tử vong lực khổng lồ quấn lấy nhau, khủng bố ngập trời, từ trong bụng Diệp Phàm chiếu rọi ra một mảnh phù văn và cổ tự, kinh nghĩa của hắn khai sáng đang tự hành lưu chuyển, hiển hóa ở thế gian.
- Hỏng rồi! Hắn sắp nổ tung rồi, sẽ hình thần câu diệt!
Cửu Vĩ Ngạc Long bật thốt, đồng thời không ngừng thối lui.
Long Mã cũng thần sắc thảm biến, cảm nhận được nguy cơ của Diệp Phàm, nhưng lúc này dù là ai cùng không có cách nào hỗ trợ, đi lên chỉ có thể làm tăng thêm sự diệt vong này mà thôi.
Lúc này, trên mặt Diệp Phàm một bên tiên huy tràn ngập, một bên hắc vụ hiện lên, sinh và tử luân phiên xuất hiện.
“Ầm ầm!”
Trong Luân Hải, âm lực dương lực đang mất đi cân bằng sắp giải thể, sinh ra một loại nguy cơ đáng sợ, hào quang vạn trượng tràn ra ngoài cơ thể, xông lên tận trời.
Diệp Phàm than nhẹ trong lòng, hắn nóng lòng cầu thành, vượt quá mức quy định. Người khác tu tới cảnh giới Thánh nhân, người nào không phải hao tốn thời gian tu, rèn luyện, không có mấy người dám bá liệt, lập tức cầu thành như thế.
Thánh nhân cảnh sơ suất một cái sẽ bước xuống vực sâu, đời đời kiếp kiếp không sống lại được, anh hùng thiên đại mấy đi nữa cũng không dám vội vàng xao động ở cảnh giới này.
Thể nhưng ngày nay dưới loại đại bối cảnh này, bất kể là tinh không cổ lộ hay là con đường thành tiên, đều có nguy cơ lớn lao, hắn một cái đều không vượt thoát ra được, chỉ có mau chóng cường đại bản thân mình.
“Cực giả, vũ trụ vạn vật có chi chung cực...” Thệ ngã, đạo ngã, chân ngâ cộng đồng tụng kinh, hắn bị buộc bước vào tuyệt cảnh.
Hắn vẫn chưa buông tha cho, bởi vì hắn đã để lại một con đường sống, ngay cả khi vạn vật bị hủy diệt đều có một lũ sinh cơ, huống chi là hắn chủ đạo hết thảy.
Luân Hải, bị Diệp Phàm coi là nơi phát sinh nhân thể vạn vật sơ khai, lúc này đang khai thiên lập địa, sương mù hỗn độn khí, sinh và tử đối lập, sắp va chạm mạnh, sắp tan rã.
Nhưng mà, thời điểm cuối cùng, một gốc cây Hỗn Độn Thanh Liên hiện lên trong Luân Hải, như một con chân long du động, ngăn cách giữa hải dương sinh lực và lực tử vong.
Đây là cây Thanh Liên trong Luân Hải của Diệp Phàm, là so với người khác nhiều ra một cây, lúc này không ngừng du động, hóa thành một đạo đường cong hình rồng.
Ầm ầm!
Ở trong khai thiên lập địa, ở trong hỗn độn khí tràn ngập, Hỗn Độn Thanh Liên hóa thành phân cách tuyển âm dương, ngăn cách giữa âm ngư cùng dương ngư, Luân Hải của Diệp Phàm ổn định xuống.
Nó trở thành một tuyến mấu chốt nhất trong thái cực tiên đồ, ngăn cách sinh và tử!
Đúng lúc này, “xoát” một tiếng, Diệp Phàm mở choàng mắt, hắn thành công, sắp đột phá!
Lúc này, toàn thân hắn lưu quang tràn đầy màu sắc, cơ thể phát sáng, mỗi một tấc máu thịt đều vô cùng sáng lạn.
- Thành công rồi!
Cửu Vĩ Ngạc Long kêu lên sợ hãi.
- Ngươi hẳn không phải sắp độ kiếp rồi chứ?
Long Mâ cũng ngạc nhiên xen lẫn kinh sợ.
Thánh nhân cảnh bình thường mọi người phải bình ổn cơ sở, ít có người dám liều lĩnh, Diệp Phàm lại cậy vào tích lũy cường đại như vậy, đột phá giữa sinh và tử, không ngờ lại thành công.
- Ta muốn tán đi lực lượng vừa rồi, cần phải đổi một chỗ khác độ kiếp!
Diệp Phàm nói.
- Ngươi không phải là đã luyện hóa những sinh lực cùng lực tử vong kia chứ?
Long Mã cùng Cửu Vĩ Ngạc Long đầy kinh ngạc khó hiểu.
- Ta cần lực lượng đối lập để đột phá cửa ải, nhưng cũng không phải là dung hợp, mà thu nạp chúng vào... đạo của ta tu cần chính là lực lượng, chỉ cần mở ra bảo tàng thân thể, mở ra từng cánh cửa trong cơ thể.
Ngày nay, Diệp Phàm cần phải tu đúng vậy là lực lượng.
Trong mắt Long Mâ lập tức hiện lên vẻ nóng cháy, nói:
- Vậy sinh lực ngươi tản ra, chẳng phải là có thể thành toàn cho người khác ư?
Diệp Phàm gật đầu, nói:
- Sẽ có sinh lực vô lượng phóng thích ra.
- Cất chứa lực tử vong, nếu phóng xuất ra, chẳng phải là sẽ trở thành một kiện đại sát khí sao!?
Cửu Vĩ Ngạc Long nghĩ tới tử khí mênh mông khôn cùng kia.
Đột nhiên, xa xa truyền đến từng đợt dao động đáng sợ, có một đám sinh vật cường đại đang tới rất nhanh.
- Là ai nhanh chân đến trước, cướp đoạt cổ khí của chủ thượng?
Truyền đến một tiếng rống to, Thánh linh nhất mạch ở Vực ngoại có người tới.
- Không xong! Đại chiến bạo phát rồi, chỉ sợ Thánh thành thứ mười Nhân tộc cùng viên cổ tinh này đã rơi vào sát tràng đáng sợ, chúng ta xông ra đi!
Tình huống xấu nhất có thể đã phát sinh: Thánh linh vô thượng suất lĩnh thiên quân vạn mâ từ chỗ sâu trong vũ trụ đã đánh tới!
/1822
|