“Vù!”
Sinh linh toàn thân đều là lông đỏ vung tay một cái, tất cả văn lạc trên mặt đất đều sống lại như là có sinh mệnh, kiếm ngân “boong boong”, ngàn vạn đạo kiếm khí chém tan tầng tầng đám mây đen cao cao trên bầu trời, xuyên qua trong vũ trụ.
Không hề nghi ngờ, địa phương này lập tức biến thành sát tràng, Diệp Phàm tự nhiên gặp phải uy hiếp thật lớn, hắn dựng thân ở trong này trở thành mục tiêu công kích.
Diệp Phàm cũng không có bỏ chạy, ung dung trấn định, hắn cũng hiểu về Nguyên Thuật, mà quan trọng hơn... hắn là một tu sĩ cường đại, hai thứ cùng kết hợp lúc này chiến lực được nhân đôi.
Một cái Thái cực hoàng kim xuất hiện, bao bọc hắn ở trong đó, ở chung quanh hắn từng đợt đạo văn tiên thiên lan tràn mà ra, như là từng tia chớp màu vàng lưu động.
Dùng Nguyên Thuật đối kháng, với đạo tắc thủ hộ, với thần thể vô thượng chinh phạt, Diệp Phàm tự thân biến thành đường cong hình rồng của Thái cực hoàng kim. Đây là yếu nghĩa của Luân Hải Kinh văn hắn tự nghĩ ra lúc này bày ra.
Nguyên Thuật tấn công, trên mặt đất các loại văn lạc giằng co, đối kháng kịch liệt cùng một chỗ. Mà chính hắn thì thúc động Thái cực hoàng kim nghiền ép về phía trước, thẳng tới hướng vị nam nhân thần bí kia.
- Ngài đến tột cùng là ai?!
Diệp Phàm hỏi. Người này có lẽ là Nguyên Thiên Sư, có lẽ là một tồn tại trong tinh không, ắt là cao thủ một thế hệ Nguyên Thuật.
Ở trung tâm cổ thành, nơi nơi trên mặt đất đều là Nguyên Thiên Văn Lạc, rậm rạp, lóe ra hào quang quỷ dị, từng đợt từng đợt máu loãng dọc theo những hoa văn này chảy xuôi, thoạt nhìn rất kinh tâm động phách!
- Tận cuối Luân hồi...
Sinh linh âm u đáp, con ngươi màu máu đỏ như hai ngọn ma đăng, bắn ra tia sáng đỏ bừng khiến lòng người kinh sợ.
- Không cần nói Dịa phủ với ta, cũng không cần nói Luân hồi với ta, ta hỏi ngài kiếp trước là người phương nào, có phải xuất từ Táng Đế Tinh hay không, như thế nào lưu lạc tới nơi đây?
Diệp Phàm quát hỏi.
Nguyên Thiên Sư nhất mạch có liên hệ dây mơ rễ má cùng Địa phủ, không cần nghĩ cùng biết: hộ tống âm binh quá cảnh thật quỷ dị thần bí, có ai có thể thay thế làm được.
- Kiếp trước đã quên. Tận cuối Luân hồi, hết thảy thành trống không, đều sắp kết thúc... Ta tới tiếp dẫn ngươi trở về vị trí cũ!
Thân thể sinh linh cao lớn toàn thân có bộ lông màu đỏ như là lệ quỷ vạn năm vừa ra, dữ tợn mà đáng sợ, mỗi một tấc da thịt bao gồm cả khuôn mặt đều có lông đỏ mọc dài đến hơn nửa thước.
Đối thoại qua loa mấy câu, hai người đã va chạm nhau kịch liệt cả trăm ngàn lần, đây là Nguyên Thuật đối kháng. Người này thủ pháp có một không hai thiên hạ, nắm giữ về cổ thuật này còn cao hơn Diệp Phàm!
Đây là một vị Nguyên Thiên Sư, sớm đi ra con đường của mình, vượt qua phạm trù Nguyên Thuật ghi lại trên sách cổ, luôn cố gắng cho mình giỏi hơn.
“Ầm ầm!”
Ở trong chưởng chỉ của hắn bắn ra sáu tầng tiên quang, mượn dùng núi sông thiên địa, tinh tú nhật nguyệt, tất cả lực lượng của vạn vật trấn áp Diệp Phàm. Đây là Cấm Tiên Lục Phong.
Diệp Phàm kinh hãi, rất nhanh tránh né, trước xương trán thần điện màu vàng nhoáng lên một cái, từ mi tâm bay ra hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm khí thông thiên, trong khoảnh khắc chém vào sáu trọng tiên quang, ý đồ đánh tan nó.
“Keng, keng...”
Truyền đến tiếng va chạm chấn động điếc tai, vạn vật thiên địa này dường như là đồng loạt đè ép lại đây, hình thành một lực lượng mênh mông khó lường, cùng hợp lại trấn áp Diệp Phàm.
vẫn tinh rung chuyển, đồng thời tinh hà nhật nguyệt trong đó đều hiện ra, từ trên bầu trời buông xuống ngàn vạn dòng thác bạc, trắng xoá một mảnh, đây là Thánh lực tinh vực do cấm Tiên Lục Phong triệu hoán tới!
Đây là một loại công kích cuồng bạo không thể ngăn cản, bao phủ toàn thân Diệp Phàm như phải trấn áp phong ấn hắn ở trong đó, có thể nói là thần thuật tuyệt thế!
Cấm Tiên Lục Phong ở trong Nguyên Thiên Thư có ghi lại, là cổ thuật chỉ tồn tại trên lý thuyết, cũng không có người nào thành công khai sáng ra. Trước mắt Diệp Phàm chỉ có thể thi triển ra cấm Tiên Ngũ Phong.
Mặc dù hắn đã là Nguyên Thiên Sư cùng không thể thi triển ra tất cả được, mà cần nâng cao một bước.
Mà người này lại thi triển ra toàn bộ, đồng thời là lột xác cực hạn, Diệp Phàm hoài nghi kỳ thật đã là cấm Tiên Thất Phong, sớm vượt qua lý thuyết về cổ thuật Lục Phong.
Từ cái tên của nó đã có thể thấy được sự cường đại của loại đạo thuật này. Một
khi đạt tới cực hạn có thể trấn thần phong tiên! Tuy nói ra có vẻ phóng đại, nhưng đủ để chứng từ sự đáng sợ của nó.
Từng đạo tinh hà buông xuống, mênh mông bàng bạc, hóa thành sáu tầng tiểu thế giới, một tầng tiếp một tầng trấn áp xuống dưới!
“Ầm!”
Trước mi tâm Diệp Phàm bắn ra tia chớp màu vàng bốn phía, kiếm khí thông thiên vô cùng rực rỡ. Đây là hắn mô phỏng theo Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, liên tục bổ chém, làm cho thiên địa đều vỡ vụn.
Đây vốn là một loại thần thuật cấm kỵ, năm đó khi Diệp Phàm chiến một trận cùng Nguyên cổ quan sát, lặp lại diễn biến thu được, đáng tiếc có thiếu sót không thể đạt tới cảnh giới viên mãn.
“Coong, coong...”
Kiếm khí thông thiên phóng thẳng lên trời cao, tức thì chém phá từng tầng từng tầng tiểu thế giới, chồng chất cộng là sáu tầng, thậm chí tầng thứ bảy đều đã hiển hóa ra bóng dáng, thủy chung không thể chém phá hết được.
Diệp Phàm không thể không ngạc nhiên thán phục, Nguyên Thuật nhất đạo không có kết, mượn dùng đại thế tinh hà thiên địa có thể diễn biến thành đạo pháp của chính mình đạt tới từng bước này, xưng được là độc nhất vô nhị! Đây là một môn đạo chính thống có thể ngạo thị cổ kim!
ức vạn tia sáng bạc trắng một khoảnh không gian, không chỗ nào không chui vào, trút xuống xây dựng thành sáu tầng tiểu thế giới, tiến hành trấn áp phong ấn Diệp Phàm.
Ở nơi đó hình thành một cái kiện lớn trắng nốn, bao bọc hắn ở bên trong, rồi tản phát ra từng đợt từng đợt thánh khí, sáu tầng tiểu thế giới chồng lên nhau hóa thành lao ngục.
Diệp Phàm bình tĩnh nghênh chiến, ngay khoảnh khắc sắp bị giam lại, các loại bí thuật gần như cùng một lúc thi triển ra hết, sau lưng xuất hiện Hoàng Kim Thần Tàng, hai tay huy động Lục Đạo Luân Hồi Quyền và trong ánh mắt vọt lên Nguyên Từ Tiên Quang!
Mấy loại cổ thuật cường đại nhất đều hiện ra, mặc dù cường đại như cấm Tiên Lục Phong cũng không thể ngăn cản. Diệp Phàm xé mở cái kiện lớn màu bạc, rất nhanh phóng đánh về phía sinh linh lông đỏ.
Hắn muốn một kiếm phong hầu, rất nhanh bắt, ép hỏi sinh linh này về các loại bí tân.
Thế nhưng, quái vật lông đỏ thật sự phi thường cường đại, trong chường chỉ tuôn ra thần thuật không dứt, có thể hô phong hoán vù, hái sao lấy trăng trên trời. Hắn xé mở không gian muốn đánh Diệp Phàm bay vào trong một mảnh tinh không.
Đây là Cải Thiên Hoán Địa Đại Pháp chân chính!
Trong nháy mắt này hắn nồi thông với Vực ngoại, sử dụng vẫn tinh này nối liền với một tinh không sáng lạn khác, muốn đánh Diệp Phàm vào đó, rớt ra khoảng cách đủ xa.
Rất nhiều Thánh nhận đều không thể làm được từng bước này, Nguyên Thiên thần thuật thăng hoa đến cực hạn, sau khi lột xác đến một loại cảnh giới rất cao mới có thể làm được. Đại thế của núi sông nhật nguyệt đều nằm trong khống chế của hắn, mượn lực lượng của vạn vật càn khôn làm của mình dùng.
“Vù!”
Dưới chân Diệp Phàm hiện lên đạo văn, một cái lại một cái dấu chân xuất hiện trên hư không, ghi dấu thành Đạo Đồ. Đây là bí quyết chữ “Hành” thi triển ra đến tuyệt đỉnh, hắn không có bị tinh không cắn nuốt, vượt qua lạch trời, công kích về phía sinh linh lông đỏ khủng bố.
Diệp Phàm cực nhanh bức tới gần, há mồm rống to một tiếng, từng đợt tiếng động hóa thành đạo tắc trấn áp về phía trước. Nếu thật bị bắn trúng, Vương của Thánh nhân đều không nhất thiết có thể ngăn chống được.
Nhưng mà, sinh vật lông đỏ thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, dưới chân các loại văn lạc đan vào nhau, trong phút chốc vật đổi sao dời, núi sông thất sắc, rõ ràng đứng ở nơi đó, lại như đã lập tức dời ra ngoài ngàn vạn dặm.
Quảng trường ở trung tâm cổ thành này khắc đầy Nguyên Thiên Văn Lạc, đây là một loại pháp trận cực hạn, với lực công kích của Diệp Phàm tuyệt thế như thế cũng không có khả năng công vào, rốt cục bị rớt ra một khoảng cách.
May mắn duy nhất chính là hắn hiểu biết Nguyên Thuật, cùng không có lạc lối ở trong này, bước một bước tức thì tiêu tan, từ bên trong đó phóng vọt ra không ngừng đến gần đối phương.
Đương nhiên, Diệp Phàm không có khả năng nhanh hơn sinh linh lông đỏ. Nơi đây trải qua cao thủ Nguyên Thuật tuyệt đại bố trí nhiều năm mà thành, có kỳ diệu đoạt thiên địa tạo hóa, thỉnh thoảng hắn phải dừng lại suy nghĩ phương pháp phá giải.
Thậm chí, vài lần hắn gặp phải đại họa sát thân, cổ trận Nguyên Thuật sống lại biến địa phương này thành chỗ có thể tuyệt sát cao thủ cái thế!
Đây là một hồi ác chiến Diệp Phàm gặp phải từ khi đi lên tinh không cổ lộ, công lâu vẫn không được gì, thật gian nan. Đổi lại là bất cứ một người nào không biết về Nguyên Thuật hẳn đã sớm ngã xuống từ lâu rồi.
Diệp Phàm tin chắc rằng dù có mấy vị Thánh Vương liên thủ cùng không thể phá vờ cổ trận này. Đây khẳng định là kết tinh tâm huyết của Nguyên Thuật. Sau khi trải qua mấy lần tai họa hắn càng ngày càng cẩn thận.
Bỗng nhiên, trong miệng sinh vật lông đỏ thì thào lẩm bẩm, con ngươi màu máu lấp lóe yêu tà mà quỷ dị, lập tức pháp tắc cùng đạo văn trong thiên địa càng thêm dày đặc, nhất là từ Vực ngoại truyền đến dao động cực lớn.
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn, trong lòng lập tức nhảy dựng lên, cái này cùng quá cường đại đi! Đó là một đám vẫn tinh vô cùng to lớn, cùng nhau bay tới, giống như thiên thạch rơi xuống!
Đây là lực lượng mênh mông đến mức nào, tuyệt đối có thể hủy diệt chỗ tinh tú bọn họ này thành mảnh nhỏ, bất kể là cổ thành hay Âm phủ đều phải bị vỡ tan thành tro bụi.
Diệp Phàm tin tưởng thực lực của chính mình, có thể đánh nát từng viên vẫn tinh, nhưng với mảng vẫn tinh này tuyệt đối bất đồng, chúng nó sắp hàng thành một đồ án kỳ dị.
“Đó là... hiển hóa sau khi thêm vào Nguyên Thuật, cách xa nhau vô cùng xa, pháp văn đã khắc vào mặt trên đó!” Trong lòng hắn chìm xuống.
Đám vẫn tinh sáng lạn bay tới, sắp hàng thành từng bức Đạo Đồ, như là một màn mưa bụi rơi vãi xuống, như nụ hoa rực rỡ, lại có một loại tươi đẹp thê lương.
Trong miệng Diệp Phàm phát ra tiếng rống, chung quanh từng cái văn lạc lan tràn, rực rỡ loá mắt, nghênh đón lên phía trời cao, các loại đạo thuật đều xuất hiện.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền, Hoàng Kim Thần Tàng, Nguyên Từ Tiên Quang... tất cả đều xuất hiện. Vả lại hắn tạo ra dị tượng là công phòng một thể, liều mạng huyết chiến với sinh linh lông đỏ này.
Các loại đạo âm đều cùng vang lên không dứt bên tai, hào quang sáng lạn hoàn toàn thổi quét nơi này, màn sương mù âm u hoàn toàn bị luyện hóa sạch. Âm binh cùng hai gã Thánh nhân cấp tướng lãnh kia đều biến thành tro bụi, không còn tồn tại nữa.
Toàn thân Diệp Phàm đều phát sáng, giống như vầng thái dương hừng hực rơi vào vùng đất tuyết làm cho băng quốc tan rã. Ảm phủ gần như bị chưng khô, tất cả các loại quỷ khí đều tiêu tan, thành trì trong nháy mắt giải thể.
Nhiều năm qua như vậy, lần đầu tiên Diệp Phàm bị bức rơi vào hoàn cảnh này, hôm nay có thể nói là một trận chiến liều mạng. Trên bầu trời từng viên vẫn tinh nổ tung, thế nhưng Nguyên Thiên Văn Lạc vẫn không tiêu tan, tấn công xuống dưới.
Trong tinh không, một màn mưa bụi nở rộ, mỗi một màn mưa bụi sáng lạn đều mang ý nghĩa một mảnh nhỏ tinh tú nổ tung, xinh đẹp đến mức khiến lòng người rung động.
- Lại là một năm thần hoa nỡ tràn đầy, sống lại nàng... Ta ngắt lấy được rồi sao? Không có... thất bại rồi!
Con ngươi quái vật lông đỏ kia rơi vào mơ hồ, màu máu trong mắt dần dần tan đi, nó nhìn chằm chằm màn mưa ánh sáng rực rỡ trên bầu trời, thì thào lẩm bẩm:
- Ta là ai? Ta là Ngô Dịch... Nguyên Thiên Sư đời thứ tư!
Diệp Phàm vừa nghe nói mấy chừ này trong lòng run lên, mặc dù đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không kiềm được than dài. Hắn liều mạng huyết chiến quả nhiên là tổ sư của Nguyên Thiên nhất mạch.
“Ầm!”
Hắn liên tục phá pháp, ù ù rung động, vẫn tinh ngoài tinh không liên tiếp nổ tung, trận văn trên quảng trường cùng không ngừng tan vỡ, hắn rất nhanh phóng về phía trước.
Diệp Phàm liều mạng huyết chiến là tổ sư đời thứ tư, một trận chiến đến đây cuối cùng hạ xuống màn che.
Bởi vì tinh thần của Ngô Dịch dường như đã thanh tĩnh, không còn chủ trì Nguyên Thiên Văn Lạc, cục diện không được duy trì bị đánh vỡ, các loại pháp văn liên tiếp vờ nát, chỉ còn lại có vẫn thạch trên bầu trời nổ tung nỡ rộ như pháo hoa.
Diệp Phàm hủy diệt cổ trận, đình chỉ tiến công, ở trên người hắn có từng vệt máu màu vàng chảy xuống. Chinh chiến trên tinh không nhiều năm ít có người có thể đả thương được hắn.
Lần này liều mạng huyết chiến với tổ sư, thân thể hắn bị thương. Ngô Dịch mượn đại thế tinh hà thiên địa, bày ra Nguyên Thiên Văn Lạc thông thiên động địa, thực lực thật khủng bố tuyệt đối có thể giết chết Thánh Vương.
Ngô Dịch như là hao hết một thân tinh khí thần, thân mình lắc lư sắp rơi xuống, trong mắt huyết quang tiêu tán, dần dần khôi phục thanh minh, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, nói:
- Nguyên Thiên Sư nhất mạch có người kế nghiệp rồi!
- Tổ sư đã xảy ra chuyện gì?!
Diệp Phàm hỏi.
- Bất tường sớm đã chú định, hết thảy đều là do họa trường sinh. Thời đại thần thoại chưa từng chấm dứt, chúng ta bị buộc phải khai thác bất hủ, dùng Nguyên Thuật tìm thiên địa tạo hóa, táng thế thân tiếp theo, dùng chúng ta thí pháp, quan sát Luân hồi ấn, xây dựng con đường trường sinh!
Sinh linh toàn thân đều là lông đỏ vung tay một cái, tất cả văn lạc trên mặt đất đều sống lại như là có sinh mệnh, kiếm ngân “boong boong”, ngàn vạn đạo kiếm khí chém tan tầng tầng đám mây đen cao cao trên bầu trời, xuyên qua trong vũ trụ.
Không hề nghi ngờ, địa phương này lập tức biến thành sát tràng, Diệp Phàm tự nhiên gặp phải uy hiếp thật lớn, hắn dựng thân ở trong này trở thành mục tiêu công kích.
Diệp Phàm cũng không có bỏ chạy, ung dung trấn định, hắn cũng hiểu về Nguyên Thuật, mà quan trọng hơn... hắn là một tu sĩ cường đại, hai thứ cùng kết hợp lúc này chiến lực được nhân đôi.
Một cái Thái cực hoàng kim xuất hiện, bao bọc hắn ở trong đó, ở chung quanh hắn từng đợt đạo văn tiên thiên lan tràn mà ra, như là từng tia chớp màu vàng lưu động.
Dùng Nguyên Thuật đối kháng, với đạo tắc thủ hộ, với thần thể vô thượng chinh phạt, Diệp Phàm tự thân biến thành đường cong hình rồng của Thái cực hoàng kim. Đây là yếu nghĩa của Luân Hải Kinh văn hắn tự nghĩ ra lúc này bày ra.
Nguyên Thuật tấn công, trên mặt đất các loại văn lạc giằng co, đối kháng kịch liệt cùng một chỗ. Mà chính hắn thì thúc động Thái cực hoàng kim nghiền ép về phía trước, thẳng tới hướng vị nam nhân thần bí kia.
- Ngài đến tột cùng là ai?!
Diệp Phàm hỏi. Người này có lẽ là Nguyên Thiên Sư, có lẽ là một tồn tại trong tinh không, ắt là cao thủ một thế hệ Nguyên Thuật.
Ở trung tâm cổ thành, nơi nơi trên mặt đất đều là Nguyên Thiên Văn Lạc, rậm rạp, lóe ra hào quang quỷ dị, từng đợt từng đợt máu loãng dọc theo những hoa văn này chảy xuôi, thoạt nhìn rất kinh tâm động phách!
- Tận cuối Luân hồi...
Sinh linh âm u đáp, con ngươi màu máu đỏ như hai ngọn ma đăng, bắn ra tia sáng đỏ bừng khiến lòng người kinh sợ.
- Không cần nói Dịa phủ với ta, cũng không cần nói Luân hồi với ta, ta hỏi ngài kiếp trước là người phương nào, có phải xuất từ Táng Đế Tinh hay không, như thế nào lưu lạc tới nơi đây?
Diệp Phàm quát hỏi.
Nguyên Thiên Sư nhất mạch có liên hệ dây mơ rễ má cùng Địa phủ, không cần nghĩ cùng biết: hộ tống âm binh quá cảnh thật quỷ dị thần bí, có ai có thể thay thế làm được.
- Kiếp trước đã quên. Tận cuối Luân hồi, hết thảy thành trống không, đều sắp kết thúc... Ta tới tiếp dẫn ngươi trở về vị trí cũ!
Thân thể sinh linh cao lớn toàn thân có bộ lông màu đỏ như là lệ quỷ vạn năm vừa ra, dữ tợn mà đáng sợ, mỗi một tấc da thịt bao gồm cả khuôn mặt đều có lông đỏ mọc dài đến hơn nửa thước.
Đối thoại qua loa mấy câu, hai người đã va chạm nhau kịch liệt cả trăm ngàn lần, đây là Nguyên Thuật đối kháng. Người này thủ pháp có một không hai thiên hạ, nắm giữ về cổ thuật này còn cao hơn Diệp Phàm!
Đây là một vị Nguyên Thiên Sư, sớm đi ra con đường của mình, vượt qua phạm trù Nguyên Thuật ghi lại trên sách cổ, luôn cố gắng cho mình giỏi hơn.
“Ầm ầm!”
Ở trong chưởng chỉ của hắn bắn ra sáu tầng tiên quang, mượn dùng núi sông thiên địa, tinh tú nhật nguyệt, tất cả lực lượng của vạn vật trấn áp Diệp Phàm. Đây là Cấm Tiên Lục Phong.
Diệp Phàm kinh hãi, rất nhanh tránh né, trước xương trán thần điện màu vàng nhoáng lên một cái, từ mi tâm bay ra hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm khí thông thiên, trong khoảnh khắc chém vào sáu trọng tiên quang, ý đồ đánh tan nó.
“Keng, keng...”
Truyền đến tiếng va chạm chấn động điếc tai, vạn vật thiên địa này dường như là đồng loạt đè ép lại đây, hình thành một lực lượng mênh mông khó lường, cùng hợp lại trấn áp Diệp Phàm.
vẫn tinh rung chuyển, đồng thời tinh hà nhật nguyệt trong đó đều hiện ra, từ trên bầu trời buông xuống ngàn vạn dòng thác bạc, trắng xoá một mảnh, đây là Thánh lực tinh vực do cấm Tiên Lục Phong triệu hoán tới!
Đây là một loại công kích cuồng bạo không thể ngăn cản, bao phủ toàn thân Diệp Phàm như phải trấn áp phong ấn hắn ở trong đó, có thể nói là thần thuật tuyệt thế!
Cấm Tiên Lục Phong ở trong Nguyên Thiên Thư có ghi lại, là cổ thuật chỉ tồn tại trên lý thuyết, cũng không có người nào thành công khai sáng ra. Trước mắt Diệp Phàm chỉ có thể thi triển ra cấm Tiên Ngũ Phong.
Mặc dù hắn đã là Nguyên Thiên Sư cùng không thể thi triển ra tất cả được, mà cần nâng cao một bước.
Mà người này lại thi triển ra toàn bộ, đồng thời là lột xác cực hạn, Diệp Phàm hoài nghi kỳ thật đã là cấm Tiên Thất Phong, sớm vượt qua lý thuyết về cổ thuật Lục Phong.
Từ cái tên của nó đã có thể thấy được sự cường đại của loại đạo thuật này. Một
khi đạt tới cực hạn có thể trấn thần phong tiên! Tuy nói ra có vẻ phóng đại, nhưng đủ để chứng từ sự đáng sợ của nó.
Từng đạo tinh hà buông xuống, mênh mông bàng bạc, hóa thành sáu tầng tiểu thế giới, một tầng tiếp một tầng trấn áp xuống dưới!
“Ầm!”
Trước mi tâm Diệp Phàm bắn ra tia chớp màu vàng bốn phía, kiếm khí thông thiên vô cùng rực rỡ. Đây là hắn mô phỏng theo Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, liên tục bổ chém, làm cho thiên địa đều vỡ vụn.
Đây vốn là một loại thần thuật cấm kỵ, năm đó khi Diệp Phàm chiến một trận cùng Nguyên cổ quan sát, lặp lại diễn biến thu được, đáng tiếc có thiếu sót không thể đạt tới cảnh giới viên mãn.
“Coong, coong...”
Kiếm khí thông thiên phóng thẳng lên trời cao, tức thì chém phá từng tầng từng tầng tiểu thế giới, chồng chất cộng là sáu tầng, thậm chí tầng thứ bảy đều đã hiển hóa ra bóng dáng, thủy chung không thể chém phá hết được.
Diệp Phàm không thể không ngạc nhiên thán phục, Nguyên Thuật nhất đạo không có kết, mượn dùng đại thế tinh hà thiên địa có thể diễn biến thành đạo pháp của chính mình đạt tới từng bước này, xưng được là độc nhất vô nhị! Đây là một môn đạo chính thống có thể ngạo thị cổ kim!
ức vạn tia sáng bạc trắng một khoảnh không gian, không chỗ nào không chui vào, trút xuống xây dựng thành sáu tầng tiểu thế giới, tiến hành trấn áp phong ấn Diệp Phàm.
Ở nơi đó hình thành một cái kiện lớn trắng nốn, bao bọc hắn ở bên trong, rồi tản phát ra từng đợt từng đợt thánh khí, sáu tầng tiểu thế giới chồng lên nhau hóa thành lao ngục.
Diệp Phàm bình tĩnh nghênh chiến, ngay khoảnh khắc sắp bị giam lại, các loại bí thuật gần như cùng một lúc thi triển ra hết, sau lưng xuất hiện Hoàng Kim Thần Tàng, hai tay huy động Lục Đạo Luân Hồi Quyền và trong ánh mắt vọt lên Nguyên Từ Tiên Quang!
Mấy loại cổ thuật cường đại nhất đều hiện ra, mặc dù cường đại như cấm Tiên Lục Phong cũng không thể ngăn cản. Diệp Phàm xé mở cái kiện lớn màu bạc, rất nhanh phóng đánh về phía sinh linh lông đỏ.
Hắn muốn một kiếm phong hầu, rất nhanh bắt, ép hỏi sinh linh này về các loại bí tân.
Thế nhưng, quái vật lông đỏ thật sự phi thường cường đại, trong chường chỉ tuôn ra thần thuật không dứt, có thể hô phong hoán vù, hái sao lấy trăng trên trời. Hắn xé mở không gian muốn đánh Diệp Phàm bay vào trong một mảnh tinh không.
Đây là Cải Thiên Hoán Địa Đại Pháp chân chính!
Trong nháy mắt này hắn nồi thông với Vực ngoại, sử dụng vẫn tinh này nối liền với một tinh không sáng lạn khác, muốn đánh Diệp Phàm vào đó, rớt ra khoảng cách đủ xa.
Rất nhiều Thánh nhận đều không thể làm được từng bước này, Nguyên Thiên thần thuật thăng hoa đến cực hạn, sau khi lột xác đến một loại cảnh giới rất cao mới có thể làm được. Đại thế của núi sông nhật nguyệt đều nằm trong khống chế của hắn, mượn lực lượng của vạn vật càn khôn làm của mình dùng.
“Vù!”
Dưới chân Diệp Phàm hiện lên đạo văn, một cái lại một cái dấu chân xuất hiện trên hư không, ghi dấu thành Đạo Đồ. Đây là bí quyết chữ “Hành” thi triển ra đến tuyệt đỉnh, hắn không có bị tinh không cắn nuốt, vượt qua lạch trời, công kích về phía sinh linh lông đỏ khủng bố.
Diệp Phàm cực nhanh bức tới gần, há mồm rống to một tiếng, từng đợt tiếng động hóa thành đạo tắc trấn áp về phía trước. Nếu thật bị bắn trúng, Vương của Thánh nhân đều không nhất thiết có thể ngăn chống được.
Nhưng mà, sinh vật lông đỏ thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, dưới chân các loại văn lạc đan vào nhau, trong phút chốc vật đổi sao dời, núi sông thất sắc, rõ ràng đứng ở nơi đó, lại như đã lập tức dời ra ngoài ngàn vạn dặm.
Quảng trường ở trung tâm cổ thành này khắc đầy Nguyên Thiên Văn Lạc, đây là một loại pháp trận cực hạn, với lực công kích của Diệp Phàm tuyệt thế như thế cũng không có khả năng công vào, rốt cục bị rớt ra một khoảng cách.
May mắn duy nhất chính là hắn hiểu biết Nguyên Thuật, cùng không có lạc lối ở trong này, bước một bước tức thì tiêu tan, từ bên trong đó phóng vọt ra không ngừng đến gần đối phương.
Đương nhiên, Diệp Phàm không có khả năng nhanh hơn sinh linh lông đỏ. Nơi đây trải qua cao thủ Nguyên Thuật tuyệt đại bố trí nhiều năm mà thành, có kỳ diệu đoạt thiên địa tạo hóa, thỉnh thoảng hắn phải dừng lại suy nghĩ phương pháp phá giải.
Thậm chí, vài lần hắn gặp phải đại họa sát thân, cổ trận Nguyên Thuật sống lại biến địa phương này thành chỗ có thể tuyệt sát cao thủ cái thế!
Đây là một hồi ác chiến Diệp Phàm gặp phải từ khi đi lên tinh không cổ lộ, công lâu vẫn không được gì, thật gian nan. Đổi lại là bất cứ một người nào không biết về Nguyên Thuật hẳn đã sớm ngã xuống từ lâu rồi.
Diệp Phàm tin chắc rằng dù có mấy vị Thánh Vương liên thủ cùng không thể phá vờ cổ trận này. Đây khẳng định là kết tinh tâm huyết của Nguyên Thuật. Sau khi trải qua mấy lần tai họa hắn càng ngày càng cẩn thận.
Bỗng nhiên, trong miệng sinh vật lông đỏ thì thào lẩm bẩm, con ngươi màu máu lấp lóe yêu tà mà quỷ dị, lập tức pháp tắc cùng đạo văn trong thiên địa càng thêm dày đặc, nhất là từ Vực ngoại truyền đến dao động cực lớn.
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn, trong lòng lập tức nhảy dựng lên, cái này cùng quá cường đại đi! Đó là một đám vẫn tinh vô cùng to lớn, cùng nhau bay tới, giống như thiên thạch rơi xuống!
Đây là lực lượng mênh mông đến mức nào, tuyệt đối có thể hủy diệt chỗ tinh tú bọn họ này thành mảnh nhỏ, bất kể là cổ thành hay Âm phủ đều phải bị vỡ tan thành tro bụi.
Diệp Phàm tin tưởng thực lực của chính mình, có thể đánh nát từng viên vẫn tinh, nhưng với mảng vẫn tinh này tuyệt đối bất đồng, chúng nó sắp hàng thành một đồ án kỳ dị.
“Đó là... hiển hóa sau khi thêm vào Nguyên Thuật, cách xa nhau vô cùng xa, pháp văn đã khắc vào mặt trên đó!” Trong lòng hắn chìm xuống.
Đám vẫn tinh sáng lạn bay tới, sắp hàng thành từng bức Đạo Đồ, như là một màn mưa bụi rơi vãi xuống, như nụ hoa rực rỡ, lại có một loại tươi đẹp thê lương.
Trong miệng Diệp Phàm phát ra tiếng rống, chung quanh từng cái văn lạc lan tràn, rực rỡ loá mắt, nghênh đón lên phía trời cao, các loại đạo thuật đều xuất hiện.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền, Hoàng Kim Thần Tàng, Nguyên Từ Tiên Quang... tất cả đều xuất hiện. Vả lại hắn tạo ra dị tượng là công phòng một thể, liều mạng huyết chiến với sinh linh lông đỏ này.
Các loại đạo âm đều cùng vang lên không dứt bên tai, hào quang sáng lạn hoàn toàn thổi quét nơi này, màn sương mù âm u hoàn toàn bị luyện hóa sạch. Âm binh cùng hai gã Thánh nhân cấp tướng lãnh kia đều biến thành tro bụi, không còn tồn tại nữa.
Toàn thân Diệp Phàm đều phát sáng, giống như vầng thái dương hừng hực rơi vào vùng đất tuyết làm cho băng quốc tan rã. Ảm phủ gần như bị chưng khô, tất cả các loại quỷ khí đều tiêu tan, thành trì trong nháy mắt giải thể.
Nhiều năm qua như vậy, lần đầu tiên Diệp Phàm bị bức rơi vào hoàn cảnh này, hôm nay có thể nói là một trận chiến liều mạng. Trên bầu trời từng viên vẫn tinh nổ tung, thế nhưng Nguyên Thiên Văn Lạc vẫn không tiêu tan, tấn công xuống dưới.
Trong tinh không, một màn mưa bụi nở rộ, mỗi một màn mưa bụi sáng lạn đều mang ý nghĩa một mảnh nhỏ tinh tú nổ tung, xinh đẹp đến mức khiến lòng người rung động.
- Lại là một năm thần hoa nỡ tràn đầy, sống lại nàng... Ta ngắt lấy được rồi sao? Không có... thất bại rồi!
Con ngươi quái vật lông đỏ kia rơi vào mơ hồ, màu máu trong mắt dần dần tan đi, nó nhìn chằm chằm màn mưa ánh sáng rực rỡ trên bầu trời, thì thào lẩm bẩm:
- Ta là ai? Ta là Ngô Dịch... Nguyên Thiên Sư đời thứ tư!
Diệp Phàm vừa nghe nói mấy chừ này trong lòng run lên, mặc dù đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không kiềm được than dài. Hắn liều mạng huyết chiến quả nhiên là tổ sư của Nguyên Thiên nhất mạch.
“Ầm!”
Hắn liên tục phá pháp, ù ù rung động, vẫn tinh ngoài tinh không liên tiếp nổ tung, trận văn trên quảng trường cùng không ngừng tan vỡ, hắn rất nhanh phóng về phía trước.
Diệp Phàm liều mạng huyết chiến là tổ sư đời thứ tư, một trận chiến đến đây cuối cùng hạ xuống màn che.
Bởi vì tinh thần của Ngô Dịch dường như đã thanh tĩnh, không còn chủ trì Nguyên Thiên Văn Lạc, cục diện không được duy trì bị đánh vỡ, các loại pháp văn liên tiếp vờ nát, chỉ còn lại có vẫn thạch trên bầu trời nổ tung nỡ rộ như pháo hoa.
Diệp Phàm hủy diệt cổ trận, đình chỉ tiến công, ở trên người hắn có từng vệt máu màu vàng chảy xuống. Chinh chiến trên tinh không nhiều năm ít có người có thể đả thương được hắn.
Lần này liều mạng huyết chiến với tổ sư, thân thể hắn bị thương. Ngô Dịch mượn đại thế tinh hà thiên địa, bày ra Nguyên Thiên Văn Lạc thông thiên động địa, thực lực thật khủng bố tuyệt đối có thể giết chết Thánh Vương.
Ngô Dịch như là hao hết một thân tinh khí thần, thân mình lắc lư sắp rơi xuống, trong mắt huyết quang tiêu tán, dần dần khôi phục thanh minh, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, nói:
- Nguyên Thiên Sư nhất mạch có người kế nghiệp rồi!
- Tổ sư đã xảy ra chuyện gì?!
Diệp Phàm hỏi.
- Bất tường sớm đã chú định, hết thảy đều là do họa trường sinh. Thời đại thần thoại chưa từng chấm dứt, chúng ta bị buộc phải khai thác bất hủ, dùng Nguyên Thuật tìm thiên địa tạo hóa, táng thế thân tiếp theo, dùng chúng ta thí pháp, quan sát Luân hồi ấn, xây dựng con đường trường sinh!
/1822
|