- Người trẻ tuổi! Yêu cầu của ta thực quá phận sao, tốt hơn là buông tha Bá vương đi, ít lưu chút máu, giảm chút giết chóc, với người với mình đều tốt!
Vị Hộ đạo giả xuất hiện đầu tiên kia tên là Thích Thiên, thân ảnh rất mơ hồ tương hợp cùng đại đạo, quanh thân có từng đợt từng đợt hoa văn thần tích lượn lờ, buông xuống giống như từng đạo ngân hà vờn quanh.
- Nếu lo lắng giảm bớt giết chóc, vì sao khi Bá vương quay đầu trở về, dùng cảnh giới cao để đánh chết ta ngài không ngăn cản?
Diệp Phàm ánh mắt sắc bén lý luận.
Vô thanh vô tức, ở dưới chân hắn xuất hiện rậm rạp văn lạc, trong nháy mắt vượt qua tinh hà, đã đi xa cũng không biết bao nhiêu dặm, rời xa khỏi chiến trường kia.
Đây là bí quyết chữ “Hành”, là cực nhanh đệ nhất trên đời, hơn nữa lúc này đang ở dưới trạng thái Thần cấm, bí quyết chữ “Giai” không hề bị phong ấn, vận chuyển lên làm cho tốc độ của hắn trên cơ bản tăng lên gấp mười lần.
Đây là một loại thần tốc, mặc dù là Đại Thánh cùng chỉ có thể trố mắt đứng nhìn, hoàn toàn không thể chạm đến hắn.
Nhiều năm qua, Diệp Phàm sớm đã diễn biến bí quyết chữ “Hành” tới cực hạn, chính là để ứng phó với cự phách trên cổ lộ. Dựa vào nó có thể siêu nhiên đứng trên vạn pháp. Có thể chiến thì chiến, không thể chiến thì chạy. Đối mặt với Hộ đạo giả, nhân vật đường đường cấp Đại Thánh cùng không tính mất mặt lắm.
Diệp Phàm vẫn chưa chân chính chạy đi, hai tay thong thả múa động, khắp tinh không đều rung chuyển, tất cả pháp trận cấm kỵ trước đó đều sống lại, hóa thành thần văn màu vàng, lóe ra hào quang hừng hực.
Đây là chủ chiến trường của hắn, tiến có thể công, lui có thể thủ, có thể tự bảo vệ mình tránh khỏi sơ suất.
Hộ đạo giả Thích Thiên lạnh mặt xuống, yên lặng đánh giá tòa pháp trận màu vàng của hắn. Lão thân là Đại Thánh, tự nhiên có thể nhìn ra ảo diệu nơi đây, nơi này là di địa của Thiên Đình cổ, dù là Đại Thánh sơ sẩy một cái đều có thể sẽ sa lầy ở trong đó.
Thích Thiên mặt không chút đổi sắc, nói:
- Người trẻ tuổi! Ta thừa nhận ngươi là thiên tư ngút trời, nhưng ở trước mặt năm tháng rất nhiều người lóe sáng đều ảm đạm, con đường tương lai rất dài, tràn ngập tính không xác định, biết bao nhiêu thiên kiêu vùi xương nơi đất khách quê người, không đi tới cuối tinh lộ. Nếu có thể tha người thì tha người đi!
- Ngài đang uy hiếp ta sao?
Ánh mắt Diệp Phàm sáng trong suốt, khí thế như cầu vồng, đang ở vào lĩnh vực Thần Cấm vẫn chưa có rời khỏi, thân thể cường đại vượt qua tường tượng của mọi người.
Hắn cực kỳ phản cảm với với Hộ đạo giả này, Thích Thiên rõ ràng có xu thế nghiêng về một phía, nếu không phải vì điều kiện cảnh giới không cho phép, hắn không tiếc chiến một trận để tìm chân lý!
- Lão hủ chỉ là nói thật lòng mà thôi.
Thích Thiên thần sắc không thay đổi, như là một tượng đá dựng trong tinh không, đại đạo mờ mịt bao phủ quanh lão.
Đúng lúc này vị Hộ đạo giả kia là Thương Lan lên tiếng:
- Bá vương quay đầu trở lại cổ lộ Nhân tộc Thành thứ năm mươi, dùng mạnh đánh yếu, nghiêm trọng vi phạm pháp quy của cổ lộ, tạo nên chuyện phân tranh lớn như vậy, tất nhiên sẽ bị nghiêm trị!
Dùng mạnh đánh yếu? Mọi người có chút ngẩn người, kết quả là Bá vương cường đại gần như bị trấn ap, lại còn mang trên lưng một cái tội danh như vậy, quả thật có chút châm chọc.
Tuy nhiên nghĩ kỹ lại cũng đúng như thế: Bá vương cảnh giới cao thâm biết bao, chỉ có điều gặp phải Diệp Phàm càng nghịch thiên hơn, cộng thêm hiểu được Nguyên Thiên Thần Trận, đổi lại người khác làm sao còn có đường sống.
Thương Lan Đại Thánh lại nói:
- Còn thinh tiểu hữu lưu lại cho hắn một mạng, con đường thành tiên sắp xuất hiện, ai cùng không biết sẽ như thế nào, kiếp này có thể có đại loạn, lưu lại một số chí tôn trẻ tuổi trưởng thành để trấn cổ lộ!
Diệp Phàm nở nụ cười, nói:
- Con người của ta dễ nói chuyện lắm, hai vị Đại Thánh đều nói như thế, ta tự nhiên sẽ không kháng cự, lấy Thái Âm tiên kinh cùng bí quyết chữ “Giả” đến đổi đi!
Chư hùng đều ngẩn người, hai vị Đại Thánh đến đây xin tha mạng đều vô dụng.
Diệp Phàm chỉ quyết tâm đổi kinh văn, ai tới đều không được, hai loại cổ thuật này đối với hắn có trọng dụng, cổ tự của Thái Âm và Thái Dương hỗ tương, bí quyết chữ “Giả” có thể giúp hắn có được thân thể bất tử.
Tương lai ai có thể nói rõ, con đường thành tiên sắp xuất hiện, mỗi người tự đấu tranh, vì chữ “trường sinh” hư vô mờ mịt, ngay cả tồn tại trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh ở Bắc Đẩu đều nhúng tay.
Ngày nay, chỉ có làm bản thân mình cường đại mới có thể sống còn ở tương lai, mới có thể che chở cho thân nhân, bằng hữu có cuộc sống tốt.
Thương Lan Đại Thánh mặt không chút thay đổi, cùng không nói gì thêm, trong lúc nhất thời lão rơi vào trầm mặc.
Thích Thiên lạnh lùng lên tiếng:
- Chống lại khảo nghiệm của năm tháng mới là chân thật! Ngươi là thiên tài tuyệt đại, cổ kim hiếm thấy, hãy quý trọng hết thảy những gì trước mắt, có thể đi đến từng bước này quả thật không dễ!
- Suốt cuộc đời của ta không tin tà nhất, ngài chống lại khảo nghiệm của năm tháng, sống với niên kỷ lâu như vậy, tự nhận là tiên thạch tòa hào quang lấp lánh, chưa từng ảm đạm xuống hay sao?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Hắn bắt đầu tế luyện Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, bên trong hỗn độn khí tràn ngập, tràn ra từng đợt từng đợt tiên vụ, nơi đó nghiêng trời lệch đất, như là có một thế giới đang được sáng lập.
Bá vương gào rống, huyết khí trong cơ thể không ngừng giảm bớt, bị Diệp Phàm cưỡng ép luyện hóa, trở thành một bộ phận tinh khí trong thiên địa. Không lâu sau, máu thịt của hắn bị hao tổn nghiêm trọng. Máu màu tím mặc dù có được thần tính bất tử, cũng không chịu nổi tiêu hao đáng sợ như vậy.
Thánh khí bình thường căn bản không thể luyện hóa hắn, nhưng cái đỉnh này thì khác, là một pháp khí cường đại, bên trong ẩn chứa có vạn linh chư thiên, có vô tận đạo ngân.
Bá vương giãy giụa, trên vách đỉnh tiên dân thượng cổ cất bước đi ra trấn áp hắn, còn có côn bằng vỗ cánh bay lượn trên chín tầng trời, cùng chân long các thứ... tất cả đều từ vách đỉnh hiện lên đánh tới hắn.
Ở trong thế giới đỉnh, hết thảy đều chân thật như thế, Bá vương rung động không hiểu, so với nhìn thấy Thần cấm của Diệp Phàm hắn còn giật mình kinh sợ hơn: pháp khí bực này một khi dưỡng thành, trong vạn giới chư thiên cái gì không thể đánh tan?!
Trong mơ hồ hắn từng nghe đựợc một ít lời đồn, Tiên khí của chí tôn Thiên Đình cũng chính là có dạng như thế, chẳng lẽ ngày sau sẽ xuất hiện một Tiên Binh khác hiệu lệnh chư tinh vực hay sao?
Bá vương bị mất phương hướng, huyết khí không ngừng bị luyện hóa, thân thể bị hao tổn nghiêm trọng, ngay cả nguyên thần đều giống như bị trúng ngàn vạn đao, đang rất nhanh suy yếu.
Mặc dù có bí quyết chữ “Giả” cũng chống đỡ không được, cái đỉnh này rất thần bí, bên trong dường như là một Tiên giới chân thật, chu tước múa lượn trên chín tầng trời, tiên dân thượng cổ sáng lập tinh hà, Thần Ma gào thét trong hỗn độn, chân long từ trong đầm nước bay lên không trung...
Phàm là dấu vết hình ảnh trên vách đỉnh, đều hiển hóa thành chân thật, làm cho Bá vương bị nhốt ở trong đỉnh khổ sở không nói nên lời, đối kháng không được, vì dường như là đang chinh chiến cùng từng con sinh linh chân chính ở Tiên vực.
Đây là thế giới trong đỉnh!
Ở bên ngoài, mọi người chỉ nhìn thấy từng đạo máu tím vọt lên, hóa thành sương mù, tinh hoa thần tính tiêu tán, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
Bá vương như thế nào lại đã bị luyện hóa nhanh chóng như vậy, cái đỉnh này thật sự quá nghịch thiên mà, một khi rơi vào trong đó, ngay cả Thánh Vương đều khó thoát khỏi vận mệnh ngã xuống.
- Vạn Vật Mẫu Khí...
Rất nhiều người trông thấy mà thèm, nhưng cùng chỉ có thể trong lòng mơ tưởng mà thôi, không có ai dám tiến lên chịu chết.
Diệp Phàm cùng cái đỉnh tương thông, ngay lập tức hiểu rõ hết thảy trong đó, ngay cả hắn cũng không ý thức được khí thế thông thần này của nó. Lúc này Bá vương bị cố định trong đỉnh, dù có muốn tự hủy cùng không làm được.
Nơi này chẳng khác nào một thế giới đáng sợ, chân long, chu tước, thượng cổ tiên dân, Thần Ma... các loại vây quanh Bá vương, trói chặt hắn ở giữa dòng sông vừa khai thiên lập địa, muốn nhúc nhích cũng không được, bao gồm nguyên thần đều mất đi tự do.
Thích Thiên nhảy dựng trong lòng, thông qua từng đợt từng đợt khí cơ tràn ra ngoài đỉnh, lão cảm ứng được Bá vương không xong rồi, lão hóa thành một đạo hư ảnh đánh tới phía trước, muốn ngăn cản hết thảy.
Diệp Phàm vẫn thần sắc bình tĩnh, dưới chân phù văn màu vàng lóe sáng, bí quyết chữ “Hành” có một không hai ở tinh không này, cùng với loại trạng thái Thần Cấm, hiện giờ không người nào có thể sánh tốc độ bằng hắn, trên lên chín tầng trời, dưới xuống Cửu U địa ngục, không chỗ nào không tới.
Hắn quá nhanh, giống như một đạo tia chớp màu vàng, ngay cả Đại Thánh cùng không thể đến gần. “Ầm” một tiếng vang nhỏ, phiến Nguyên Thiên pháp trận kia nứt vỡ, không ngăn được Hộ đạo giả trên cổ lộ.
Thích Thiên thân là Đại Thánh Nhân tộc lại vồ hụt một kích, ngạy cả tàn ảnh màu vàng của Diệp Phàm cùng không chạm vào được, quả thực khiến mọi người khiếp sợ, đây là cực nhanh cỡ nào?
Ở trong phiến thiên địa đời nay, không nói gì khác, Diệp Phàm có tốc độ này đủ để tự bảo vệ mình, trên trời dưới đất đều có thể đi tới, không ai có thể ngăn cản.
Thích Thiên sắc mặt đờ đẫn một hồi, nhìn không ra lão hỉ nộ ái ố. Thân là Đại Thánh, lần đầu tiên bất ngờ ra tay lại vô dụng, khiến chư hùng đều nhảy dựng trong lòng.
Diệp Phàm hét lớn:
- Ngài ra tay đối phó ta, hay cho một Hộ đạo giả cổ lộ Nhân tộc! Ta hỏi ngài, rốt cuộc là ngài hộ đạo cho ai, còn xứng đáng thủ hộ cổ lộ này sao?!
Đây là lớn tiếng chất vấn, trước mặt tất cả cường giả trong tinh không, lớn tiếng khiến trách Hộ đạo giả Thích Thiên, làm cho sắc mặt lão sa sầm xuống, ánh mắt
phát ra tia sáng lạnh như băng.
Từ chỗ sâu trong tinh không truyền đến một dao động cường đại, một thân ảnh khô gầy xuất hiện, nói:
- Thân là Hộ đạo giả trên cổ lộ, mà lại ý lớn hiếp nhỏ, trấn áp Thánh thể che chở Bá vương quá mức rõ ràng, vậy quả thật có chút quá phận!
Mọi người chấn động, lại một vị đại nhân vật tới rồi, không kém gì Thích Thiên cùng Thương Lan, là vị Hộ đạo giả thứ ba hiển hóa trong phiến tinh vực này.
- Thanh Hoàng đạo nhân!
Có người cả kinh kêu lên, nhận ra vị lão đạo nhân này. Lão còn lại năm tháng không nhiều lắm, nghe đồn lão sắp tọa hóa, nhưng khẳng định vô cùng cường đại, mặc dù huyết khí suy yếu sắp khô kiệt, cũng có khả năng chiến một trận cùng Thánh linh vô địch.
Từ xưa tới nay, Diệp Phàm cũng không cần bất luận kẻ nào che chở, cùng lắm thì chạy trốn. Nhưng nhìn thấy Thanh Hoàng đạo nhân xuất hiện, hắn vẫn rất cảm kích.
Thích Thiên thần sắc lãnh đạm, nói:
- Ta chỉ là ở giữa điều giải mà thôi! Trên người Thánh thể lệ khí quá nặng, lại nổi sát niệm, ta chỉ muốn cho hắn hiểu rằng đời người nếu có thể tha được thì buông tha!
- Tha được... buông tha... Ngài đã có thể nói ra lời nói như vậy, coi như tự tát vào mặt mình, rồi sau đó lập tức xoay người rời đi!
Diệp Phàm nói chuyện không lưu tình chút nào.
Thích Thiên lập tức biến sắc, nói:
- Người trẻ tuổi! Ngươi thật quá đáng, không có một chút kính ý với Hộ đạo giả trên cổ lộ, phải nhận lấy trách phạt!
- Ngài tính cái gì Hộ đạo giả, ngài không tư cách nói như vậy. Rời đi là lựa chọn tốt nhất của ngài, bằng không tương lai hối hận thì đã muộn!
Diệp Phàm lành đạm nói, càng thêm bất kính.
Mọi người tất cả đều ngây dại, nhiều năm qua như vậy, có ai dám bất kính đối với Đại Thánh trên cổ lộ Nhân tộc, nói chống đối, chế nhạo chỉ có một người này.
Thánh thể quá mức cường thể!
- Ha ha! Nói rất đúng! Một khi đã như vậy, tiểu hữu! Ta mời ngươi đi tới cổ lộ Yêu tộc, nơi đó tuyệt đối không có Hộ đạo giả ti tiện!
Trong tinh không truyền đến tiếng cười to.
Một Cổ Ỵêu như Thần ma bay tới, làm cho rất nhiều tinh tú lắc lư kịch liệt, hắn cường đại đến cực điểm. Ở phía sau hắn đi theo hai người trẻ tuổi, nam anh vĩ như Yêu Thần, nữ thì tao nhã tài hoa, khuynh quốc khuynh thành, đúng là huynh muội Nam Yêu.
Nhiều năm không gặp, phong thái bọn họ càng hơn xưa!
Diệp Phàm nỗi lòng trăm mối ngổn ngang, gật đầu chào bọn họ. Mấy người bọn họ là cố nhân đến từ cùng một cổ địa.
“Ầm!”
Diệp Phàm chấn cái đỉnh, ý phải luyện hóa sạch sẽ Bá vương, bên trong máu tím thiêu đốt, hỗn bằng thét dài, chân long vọt lên cao, tiên dân thượng cổ gào rống... giống như thế giới thần thoại.
Bá vương kêu gào thảm thiết, dù có bí quyết chừ “Giả” cường đại cũng không thể thoát vây, bị người luyện hóa đó chỉ còn là con đường chết. Ngày nay bị giam cầm, có muốn tự hủy cũng không thể.
Thích Thiên, Thương Lan cùng hét lớn, muốn ra tay ngăn cản, không thể mắt thấy Bá vương ngã xuống.
- Tiểu hữu lưu hắn một mạng đi, có lẽ tương lai thật sự cần hắn! Chúng ta đều già lão rồi, Nhân tộc cần mấy vị chí tôn trẻ tuổi trưởng thành lên, trấn áp tứ phương! Con đường thành tiên khó lường mà!
Thanh Hoàng đạo nhân đột nhiên lên tiếng cầu tình như vậy.
- Tiền bối nếu đã lên tiếng, ta tự nhiên vâng theo. Nhưng nếu người khác loạn ngữ, ta lập tức chém Bá vương!
Diệp Phàm nói tới đây, nhìn lướt qua Hộ đạo giả Thích Thiên.
Trong tinh không lặng ngắt như tờ, ngoại trừ Thanh Hoàng đạo nhân cùng với cự phách Yêu tộc vừa mới tới, không có người nào dám trước mặt lên tiếng quở trách một vị Đại Thánh Nhân tộc.
Diệp Phàm cường thế khiến mỗi người đều hết hồn.
“Keng!”
Hắn chỉ tay bắn ra một lũ tiên quang, bổ đôi đầu Bá vương ra, chém nứt ra nguyên thần, tự hành tinh luyện Thái Âm tiên kinh cùng bí quyết chữ “Giả” trong thần thức của hắn.
- A...
Bá vương gào thét giận dữ, nhưng không thay đổi được gì, rơi vào trong đỉnh này, thân cùng thần đều bị vây khốn, khó có thể nhúc nhích, có muốn tự sát cũng không được.
Tiểu nhân màu tím trong hắn bị Diệp Phàm dùng tiên quang chém mỡ ra, mạnh mẽ cướp lấy kho báu trong thần thức hắn, đầu tiên là áo nghĩa chín cổ tự trong Thái Âm tiên kinh hiện lên, tiếp theo là bí quyết chữ “Giả” không sứt mẻ phát sáng.
Vị Hộ đạo giả xuất hiện đầu tiên kia tên là Thích Thiên, thân ảnh rất mơ hồ tương hợp cùng đại đạo, quanh thân có từng đợt từng đợt hoa văn thần tích lượn lờ, buông xuống giống như từng đạo ngân hà vờn quanh.
- Nếu lo lắng giảm bớt giết chóc, vì sao khi Bá vương quay đầu trở về, dùng cảnh giới cao để đánh chết ta ngài không ngăn cản?
Diệp Phàm ánh mắt sắc bén lý luận.
Vô thanh vô tức, ở dưới chân hắn xuất hiện rậm rạp văn lạc, trong nháy mắt vượt qua tinh hà, đã đi xa cũng không biết bao nhiêu dặm, rời xa khỏi chiến trường kia.
Đây là bí quyết chữ “Hành”, là cực nhanh đệ nhất trên đời, hơn nữa lúc này đang ở dưới trạng thái Thần cấm, bí quyết chữ “Giai” không hề bị phong ấn, vận chuyển lên làm cho tốc độ của hắn trên cơ bản tăng lên gấp mười lần.
Đây là một loại thần tốc, mặc dù là Đại Thánh cùng chỉ có thể trố mắt đứng nhìn, hoàn toàn không thể chạm đến hắn.
Nhiều năm qua, Diệp Phàm sớm đã diễn biến bí quyết chữ “Hành” tới cực hạn, chính là để ứng phó với cự phách trên cổ lộ. Dựa vào nó có thể siêu nhiên đứng trên vạn pháp. Có thể chiến thì chiến, không thể chiến thì chạy. Đối mặt với Hộ đạo giả, nhân vật đường đường cấp Đại Thánh cùng không tính mất mặt lắm.
Diệp Phàm vẫn chưa chân chính chạy đi, hai tay thong thả múa động, khắp tinh không đều rung chuyển, tất cả pháp trận cấm kỵ trước đó đều sống lại, hóa thành thần văn màu vàng, lóe ra hào quang hừng hực.
Đây là chủ chiến trường của hắn, tiến có thể công, lui có thể thủ, có thể tự bảo vệ mình tránh khỏi sơ suất.
Hộ đạo giả Thích Thiên lạnh mặt xuống, yên lặng đánh giá tòa pháp trận màu vàng của hắn. Lão thân là Đại Thánh, tự nhiên có thể nhìn ra ảo diệu nơi đây, nơi này là di địa của Thiên Đình cổ, dù là Đại Thánh sơ sẩy một cái đều có thể sẽ sa lầy ở trong đó.
Thích Thiên mặt không chút đổi sắc, nói:
- Người trẻ tuổi! Ta thừa nhận ngươi là thiên tư ngút trời, nhưng ở trước mặt năm tháng rất nhiều người lóe sáng đều ảm đạm, con đường tương lai rất dài, tràn ngập tính không xác định, biết bao nhiêu thiên kiêu vùi xương nơi đất khách quê người, không đi tới cuối tinh lộ. Nếu có thể tha người thì tha người đi!
- Ngài đang uy hiếp ta sao?
Ánh mắt Diệp Phàm sáng trong suốt, khí thế như cầu vồng, đang ở vào lĩnh vực Thần Cấm vẫn chưa có rời khỏi, thân thể cường đại vượt qua tường tượng của mọi người.
Hắn cực kỳ phản cảm với với Hộ đạo giả này, Thích Thiên rõ ràng có xu thế nghiêng về một phía, nếu không phải vì điều kiện cảnh giới không cho phép, hắn không tiếc chiến một trận để tìm chân lý!
- Lão hủ chỉ là nói thật lòng mà thôi.
Thích Thiên thần sắc không thay đổi, như là một tượng đá dựng trong tinh không, đại đạo mờ mịt bao phủ quanh lão.
Đúng lúc này vị Hộ đạo giả kia là Thương Lan lên tiếng:
- Bá vương quay đầu trở lại cổ lộ Nhân tộc Thành thứ năm mươi, dùng mạnh đánh yếu, nghiêm trọng vi phạm pháp quy của cổ lộ, tạo nên chuyện phân tranh lớn như vậy, tất nhiên sẽ bị nghiêm trị!
Dùng mạnh đánh yếu? Mọi người có chút ngẩn người, kết quả là Bá vương cường đại gần như bị trấn ap, lại còn mang trên lưng một cái tội danh như vậy, quả thật có chút châm chọc.
Tuy nhiên nghĩ kỹ lại cũng đúng như thế: Bá vương cảnh giới cao thâm biết bao, chỉ có điều gặp phải Diệp Phàm càng nghịch thiên hơn, cộng thêm hiểu được Nguyên Thiên Thần Trận, đổi lại người khác làm sao còn có đường sống.
Thương Lan Đại Thánh lại nói:
- Còn thinh tiểu hữu lưu lại cho hắn một mạng, con đường thành tiên sắp xuất hiện, ai cùng không biết sẽ như thế nào, kiếp này có thể có đại loạn, lưu lại một số chí tôn trẻ tuổi trưởng thành để trấn cổ lộ!
Diệp Phàm nở nụ cười, nói:
- Con người của ta dễ nói chuyện lắm, hai vị Đại Thánh đều nói như thế, ta tự nhiên sẽ không kháng cự, lấy Thái Âm tiên kinh cùng bí quyết chữ “Giả” đến đổi đi!
Chư hùng đều ngẩn người, hai vị Đại Thánh đến đây xin tha mạng đều vô dụng.
Diệp Phàm chỉ quyết tâm đổi kinh văn, ai tới đều không được, hai loại cổ thuật này đối với hắn có trọng dụng, cổ tự của Thái Âm và Thái Dương hỗ tương, bí quyết chữ “Giả” có thể giúp hắn có được thân thể bất tử.
Tương lai ai có thể nói rõ, con đường thành tiên sắp xuất hiện, mỗi người tự đấu tranh, vì chữ “trường sinh” hư vô mờ mịt, ngay cả tồn tại trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh ở Bắc Đẩu đều nhúng tay.
Ngày nay, chỉ có làm bản thân mình cường đại mới có thể sống còn ở tương lai, mới có thể che chở cho thân nhân, bằng hữu có cuộc sống tốt.
Thương Lan Đại Thánh mặt không chút thay đổi, cùng không nói gì thêm, trong lúc nhất thời lão rơi vào trầm mặc.
Thích Thiên lạnh lùng lên tiếng:
- Chống lại khảo nghiệm của năm tháng mới là chân thật! Ngươi là thiên tài tuyệt đại, cổ kim hiếm thấy, hãy quý trọng hết thảy những gì trước mắt, có thể đi đến từng bước này quả thật không dễ!
- Suốt cuộc đời của ta không tin tà nhất, ngài chống lại khảo nghiệm của năm tháng, sống với niên kỷ lâu như vậy, tự nhận là tiên thạch tòa hào quang lấp lánh, chưa từng ảm đạm xuống hay sao?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Hắn bắt đầu tế luyện Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, bên trong hỗn độn khí tràn ngập, tràn ra từng đợt từng đợt tiên vụ, nơi đó nghiêng trời lệch đất, như là có một thế giới đang được sáng lập.
Bá vương gào rống, huyết khí trong cơ thể không ngừng giảm bớt, bị Diệp Phàm cưỡng ép luyện hóa, trở thành một bộ phận tinh khí trong thiên địa. Không lâu sau, máu thịt của hắn bị hao tổn nghiêm trọng. Máu màu tím mặc dù có được thần tính bất tử, cũng không chịu nổi tiêu hao đáng sợ như vậy.
Thánh khí bình thường căn bản không thể luyện hóa hắn, nhưng cái đỉnh này thì khác, là một pháp khí cường đại, bên trong ẩn chứa có vạn linh chư thiên, có vô tận đạo ngân.
Bá vương giãy giụa, trên vách đỉnh tiên dân thượng cổ cất bước đi ra trấn áp hắn, còn có côn bằng vỗ cánh bay lượn trên chín tầng trời, cùng chân long các thứ... tất cả đều từ vách đỉnh hiện lên đánh tới hắn.
Ở trong thế giới đỉnh, hết thảy đều chân thật như thế, Bá vương rung động không hiểu, so với nhìn thấy Thần cấm của Diệp Phàm hắn còn giật mình kinh sợ hơn: pháp khí bực này một khi dưỡng thành, trong vạn giới chư thiên cái gì không thể đánh tan?!
Trong mơ hồ hắn từng nghe đựợc một ít lời đồn, Tiên khí của chí tôn Thiên Đình cũng chính là có dạng như thế, chẳng lẽ ngày sau sẽ xuất hiện một Tiên Binh khác hiệu lệnh chư tinh vực hay sao?
Bá vương bị mất phương hướng, huyết khí không ngừng bị luyện hóa, thân thể bị hao tổn nghiêm trọng, ngay cả nguyên thần đều giống như bị trúng ngàn vạn đao, đang rất nhanh suy yếu.
Mặc dù có bí quyết chữ “Giả” cũng chống đỡ không được, cái đỉnh này rất thần bí, bên trong dường như là một Tiên giới chân thật, chu tước múa lượn trên chín tầng trời, tiên dân thượng cổ sáng lập tinh hà, Thần Ma gào thét trong hỗn độn, chân long từ trong đầm nước bay lên không trung...
Phàm là dấu vết hình ảnh trên vách đỉnh, đều hiển hóa thành chân thật, làm cho Bá vương bị nhốt ở trong đỉnh khổ sở không nói nên lời, đối kháng không được, vì dường như là đang chinh chiến cùng từng con sinh linh chân chính ở Tiên vực.
Đây là thế giới trong đỉnh!
Ở bên ngoài, mọi người chỉ nhìn thấy từng đạo máu tím vọt lên, hóa thành sương mù, tinh hoa thần tính tiêu tán, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
Bá vương như thế nào lại đã bị luyện hóa nhanh chóng như vậy, cái đỉnh này thật sự quá nghịch thiên mà, một khi rơi vào trong đó, ngay cả Thánh Vương đều khó thoát khỏi vận mệnh ngã xuống.
- Vạn Vật Mẫu Khí...
Rất nhiều người trông thấy mà thèm, nhưng cùng chỉ có thể trong lòng mơ tưởng mà thôi, không có ai dám tiến lên chịu chết.
Diệp Phàm cùng cái đỉnh tương thông, ngay lập tức hiểu rõ hết thảy trong đó, ngay cả hắn cũng không ý thức được khí thế thông thần này của nó. Lúc này Bá vương bị cố định trong đỉnh, dù có muốn tự hủy cùng không làm được.
Nơi này chẳng khác nào một thế giới đáng sợ, chân long, chu tước, thượng cổ tiên dân, Thần Ma... các loại vây quanh Bá vương, trói chặt hắn ở giữa dòng sông vừa khai thiên lập địa, muốn nhúc nhích cũng không được, bao gồm nguyên thần đều mất đi tự do.
Thích Thiên nhảy dựng trong lòng, thông qua từng đợt từng đợt khí cơ tràn ra ngoài đỉnh, lão cảm ứng được Bá vương không xong rồi, lão hóa thành một đạo hư ảnh đánh tới phía trước, muốn ngăn cản hết thảy.
Diệp Phàm vẫn thần sắc bình tĩnh, dưới chân phù văn màu vàng lóe sáng, bí quyết chữ “Hành” có một không hai ở tinh không này, cùng với loại trạng thái Thần Cấm, hiện giờ không người nào có thể sánh tốc độ bằng hắn, trên lên chín tầng trời, dưới xuống Cửu U địa ngục, không chỗ nào không tới.
Hắn quá nhanh, giống như một đạo tia chớp màu vàng, ngay cả Đại Thánh cùng không thể đến gần. “Ầm” một tiếng vang nhỏ, phiến Nguyên Thiên pháp trận kia nứt vỡ, không ngăn được Hộ đạo giả trên cổ lộ.
Thích Thiên thân là Đại Thánh Nhân tộc lại vồ hụt một kích, ngạy cả tàn ảnh màu vàng của Diệp Phàm cùng không chạm vào được, quả thực khiến mọi người khiếp sợ, đây là cực nhanh cỡ nào?
Ở trong phiến thiên địa đời nay, không nói gì khác, Diệp Phàm có tốc độ này đủ để tự bảo vệ mình, trên trời dưới đất đều có thể đi tới, không ai có thể ngăn cản.
Thích Thiên sắc mặt đờ đẫn một hồi, nhìn không ra lão hỉ nộ ái ố. Thân là Đại Thánh, lần đầu tiên bất ngờ ra tay lại vô dụng, khiến chư hùng đều nhảy dựng trong lòng.
Diệp Phàm hét lớn:
- Ngài ra tay đối phó ta, hay cho một Hộ đạo giả cổ lộ Nhân tộc! Ta hỏi ngài, rốt cuộc là ngài hộ đạo cho ai, còn xứng đáng thủ hộ cổ lộ này sao?!
Đây là lớn tiếng chất vấn, trước mặt tất cả cường giả trong tinh không, lớn tiếng khiến trách Hộ đạo giả Thích Thiên, làm cho sắc mặt lão sa sầm xuống, ánh mắt
phát ra tia sáng lạnh như băng.
Từ chỗ sâu trong tinh không truyền đến một dao động cường đại, một thân ảnh khô gầy xuất hiện, nói:
- Thân là Hộ đạo giả trên cổ lộ, mà lại ý lớn hiếp nhỏ, trấn áp Thánh thể che chở Bá vương quá mức rõ ràng, vậy quả thật có chút quá phận!
Mọi người chấn động, lại một vị đại nhân vật tới rồi, không kém gì Thích Thiên cùng Thương Lan, là vị Hộ đạo giả thứ ba hiển hóa trong phiến tinh vực này.
- Thanh Hoàng đạo nhân!
Có người cả kinh kêu lên, nhận ra vị lão đạo nhân này. Lão còn lại năm tháng không nhiều lắm, nghe đồn lão sắp tọa hóa, nhưng khẳng định vô cùng cường đại, mặc dù huyết khí suy yếu sắp khô kiệt, cũng có khả năng chiến một trận cùng Thánh linh vô địch.
Từ xưa tới nay, Diệp Phàm cũng không cần bất luận kẻ nào che chở, cùng lắm thì chạy trốn. Nhưng nhìn thấy Thanh Hoàng đạo nhân xuất hiện, hắn vẫn rất cảm kích.
Thích Thiên thần sắc lãnh đạm, nói:
- Ta chỉ là ở giữa điều giải mà thôi! Trên người Thánh thể lệ khí quá nặng, lại nổi sát niệm, ta chỉ muốn cho hắn hiểu rằng đời người nếu có thể tha được thì buông tha!
- Tha được... buông tha... Ngài đã có thể nói ra lời nói như vậy, coi như tự tát vào mặt mình, rồi sau đó lập tức xoay người rời đi!
Diệp Phàm nói chuyện không lưu tình chút nào.
Thích Thiên lập tức biến sắc, nói:
- Người trẻ tuổi! Ngươi thật quá đáng, không có một chút kính ý với Hộ đạo giả trên cổ lộ, phải nhận lấy trách phạt!
- Ngài tính cái gì Hộ đạo giả, ngài không tư cách nói như vậy. Rời đi là lựa chọn tốt nhất của ngài, bằng không tương lai hối hận thì đã muộn!
Diệp Phàm lành đạm nói, càng thêm bất kính.
Mọi người tất cả đều ngây dại, nhiều năm qua như vậy, có ai dám bất kính đối với Đại Thánh trên cổ lộ Nhân tộc, nói chống đối, chế nhạo chỉ có một người này.
Thánh thể quá mức cường thể!
- Ha ha! Nói rất đúng! Một khi đã như vậy, tiểu hữu! Ta mời ngươi đi tới cổ lộ Yêu tộc, nơi đó tuyệt đối không có Hộ đạo giả ti tiện!
Trong tinh không truyền đến tiếng cười to.
Một Cổ Ỵêu như Thần ma bay tới, làm cho rất nhiều tinh tú lắc lư kịch liệt, hắn cường đại đến cực điểm. Ở phía sau hắn đi theo hai người trẻ tuổi, nam anh vĩ như Yêu Thần, nữ thì tao nhã tài hoa, khuynh quốc khuynh thành, đúng là huynh muội Nam Yêu.
Nhiều năm không gặp, phong thái bọn họ càng hơn xưa!
Diệp Phàm nỗi lòng trăm mối ngổn ngang, gật đầu chào bọn họ. Mấy người bọn họ là cố nhân đến từ cùng một cổ địa.
“Ầm!”
Diệp Phàm chấn cái đỉnh, ý phải luyện hóa sạch sẽ Bá vương, bên trong máu tím thiêu đốt, hỗn bằng thét dài, chân long vọt lên cao, tiên dân thượng cổ gào rống... giống như thế giới thần thoại.
Bá vương kêu gào thảm thiết, dù có bí quyết chừ “Giả” cường đại cũng không thể thoát vây, bị người luyện hóa đó chỉ còn là con đường chết. Ngày nay bị giam cầm, có muốn tự hủy cũng không thể.
Thích Thiên, Thương Lan cùng hét lớn, muốn ra tay ngăn cản, không thể mắt thấy Bá vương ngã xuống.
- Tiểu hữu lưu hắn một mạng đi, có lẽ tương lai thật sự cần hắn! Chúng ta đều già lão rồi, Nhân tộc cần mấy vị chí tôn trẻ tuổi trưởng thành lên, trấn áp tứ phương! Con đường thành tiên khó lường mà!
Thanh Hoàng đạo nhân đột nhiên lên tiếng cầu tình như vậy.
- Tiền bối nếu đã lên tiếng, ta tự nhiên vâng theo. Nhưng nếu người khác loạn ngữ, ta lập tức chém Bá vương!
Diệp Phàm nói tới đây, nhìn lướt qua Hộ đạo giả Thích Thiên.
Trong tinh không lặng ngắt như tờ, ngoại trừ Thanh Hoàng đạo nhân cùng với cự phách Yêu tộc vừa mới tới, không có người nào dám trước mặt lên tiếng quở trách một vị Đại Thánh Nhân tộc.
Diệp Phàm cường thế khiến mỗi người đều hết hồn.
“Keng!”
Hắn chỉ tay bắn ra một lũ tiên quang, bổ đôi đầu Bá vương ra, chém nứt ra nguyên thần, tự hành tinh luyện Thái Âm tiên kinh cùng bí quyết chữ “Giả” trong thần thức của hắn.
- A...
Bá vương gào thét giận dữ, nhưng không thay đổi được gì, rơi vào trong đỉnh này, thân cùng thần đều bị vây khốn, khó có thể nhúc nhích, có muốn tự sát cũng không được.
Tiểu nhân màu tím trong hắn bị Diệp Phàm dùng tiên quang chém mỡ ra, mạnh mẽ cướp lấy kho báu trong thần thức hắn, đầu tiên là áo nghĩa chín cổ tự trong Thái Âm tiên kinh hiện lên, tiếp theo là bí quyết chữ “Giả” không sứt mẻ phát sáng.
/1822
|