Già Thiên

Chương 1387: Đế trong cung khuyết

/1822


“Ầm!”

Trời sụp đất nứt! Ngay khoảnh khắc hắn vừa nói dứt lời, thiên kiếp cực lớn tái hiện, còn mãnh liệt hơn trước đó, bao phủ Diệp Phàm ở bên trong. Quả là chân thật hoành tráng, làm các Đại Thánh đều nhảy dựng trong lòng.

Thiên kiếp của Thánh thể còn chưa có chấm dứt, vẫn như cũ đang tiếp tục làm cho mọi người đều cứng họng, cảm giác miệng khô lưỡi đắng: đây là trời xanh muốn làm gì?

Cái này thật đúng là muốn làm khó dễ người ta mà! Thiên kiếp Diệp Phàm phải vựợt qua, bất cứ một loại nào đều đủ để đánh chết thiên kiêu tuấn kiệt, hiện tại nối tiếp liên tiếp xuất hiện dị thường, quỷ bí, đây là một loại khủng bố cực kỳ.

Đế Thiên lộ thần sắc ngưng trọng, hắn mới vừa nói dứt lời, thiên kiếp của Thánh thể lại giáng xuống tiếp, điều này thật là kinh người, vượt ra ngoài ý liệu của hắn.

Không riêng gì hắn, Đại Ma Thần, Thanh Thi tiên tử, Nhân Vương cũng đều ngẩn người ra, lộ sắc mặt dị thường, điều này quá mức khó tin, khiến người ta khó có thể chấp nhận.

- Mấy vị, còn muốn tiếp tục không? Ta thân ái mời các ngươi!

Diệp Phàm lên tiếng, mặc dù bị hãm trong lôi quang vạn trượng, nhưng hắn vẫn như cũ rất trấn tĩnh, tươi cười lộ ra hàng răng trắng như tuyết.

Đại Ma Thần, Đế Thiên, Thanh Thi tiên tử, Nhân Vương... đều lộ sắc mặt khó coi. Hết tám phần chiến lực của họ đều bị tiêu hao trong trận chiến cùng Đại đế cổ, làm sao còn có thể tiếp tục.

Những người này mới đầu quá bức xúc, như Đế Thiên không nên liều mạng đấu cùng Thanh Đế, kết quả chính mình thiếu chút nữa tiêu vong; những người khác cùng không sai biệt lắm, đều vì thế mà tiêu hao hết một thân tinh khí thần.

- Các vị thật sự không đến đánh giá sao? Chân chính độ kiếp, chân chính bí mật mới bắt đầu.

Diệp Phàm bước từng bước nói, vẻ mặt thực ôn hòa.

Đế Thiên, Đại Ma Thần, Thanh Thi tiên tử, Nhân Vương... ngược lại sắc mặt tối sầm, không có người nào lên tiếng. Chín vị Đế, chín vị Thánh thể, một cái tiếp theo một cái, trời mới biết còn có thể toát ra cái gì, bọn họ không còn chiến lực để xông vào tìm hiểu.

“Ầm!”

Lôi điện hỗn độn vạn trượng bổ xuống, Diệp Phàm phóng vọt lên trời. Như có như không mọi người nhìn xuyên qua sương mù hỗn độn cùng tia chớp nhìn thấy từng tòa kiến trúc to lớn.

- Cái gì, không có khả năng!

Ngay cả các Đại Thánh cùng với Tà Thần cổ xưa cùng không còn bình tĩnh, loại vật kiến trúc này quá mức rung động lòng người.

- Ta từng ở một di tích thái cổ lưu lại trên tường nhìn thấy qua, đó là kết cục chung cực Thiên Đình cổ của Đế Tôn cũng không có chân chính xây thành!

Thanh Hoàng đạo nhân cả kinh nói.

Lão có bối phận cao nhất, sống lâu nhất, địa vị ở trên cổ lộ Nhân tộc được tôn kính, dĩ nhiên lời nói của lão dẫn lên chấn động lớn. Các thánh đều ồ lên, tất cả đều hận không thể lập tức lên trời đi xem cho thấu đáo.

Nhưng cùng không ai dám nhích động, thiên kiếp mới không lâu rành rành trước mắt mọi người, đi lên hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Chí tôn trẻ tuổi một thế hệ trên cổ lộ Nhân tộc đều không chống lại được, đẫm máu tại đương trường, đó chính là một tấm gương.

Diệp Phàm bay thẳng lên trời, trên đầu cái đỉnh sứt mẻ chìm nổi, cùng với bóng dáng hắn thành một thể này có vẻ cao không thể với tới, như là một người một mình hắn đạp Tiên lộ mà đi, đè ép xuống chư hùng thiên hạ.

Đại Ma Thần, Đế Thiên, Thanh Thi tiên tử, Nhân Vương... nghe Thanh Hoàng đạo nhân vừa nói như vậy, trong lòng bọn họ cũng khó mà bình tĩnh, quả thực đều rất muốn đi lên nhìn thử xem.

Đáng tiếc bọn họ không ai có thể đi vào, chỉ có Diệp Phàm một mình đi lên thiên lộ, bước vào trong kiếp phạt cuối cùng.

Loại cảnh tượng này làm cho mọi người đều kinh sợ, ngay cả đám người Đế Thiên, Đại Ma Thần đều trầm mặc, đủ để chứng minh một ít vấn đề.

Đây là một mảng lôi hải rộng lớn bao la, hỗn độn bùng nổ, từng tòa từng tòa cung điện to lớn treo sừng sững trên chín tầng trời, khủng bố ngập trời.

Diệp Phàm tới nơi vô cùng kinh ngạc, không giống như dĩ vãng, các tòa đại điện hùng vĩ xếp song song, chưa nói tới tòa nào là chính, mà khi hắn cất bước đi vào một tòa trong đó lập tức một đạo khí tức cương mãnh bá liệt vọt tới thẳng vào mặt.

Trên ngai vàng kia ngồi ngay ngắn một thân ảnh, oai hùng khiếp người, rúng động cổ kim, đôi mắt đó giống như hai ngọn lửa, là hoả nhãn kim tinh sắc bén tuyệt thế.

Đây lại là một con vượn thần, nhìn không ra hình dáng, nhưng hình thể cùng với lông tóc màu vàng trên người đã biểu lộ thân phận của hắn.

“Đấu Chiến Thánh Hoàng!”

Diệp Phàm nhếch miệng gọi nhỏ, trong lòng thật sự vừa khiếp sợ vừa có một tia cảm tình. Gặp được phụ thân của hầu tử, điều này làm cho hắn có một loại cảm xúc nói không nên lời.

Đây là Thánh Hoàng những năm cuối uy chấn thái cổ, tranh cao thấp cùng thần nhân Đế Khuyết, cuối cùng thắng được. Uy danh của hắn chấn vạn tộc, dùng Đấu Chiến làm tên, có thể thấy được chiến lực của hắn tất nhiên là nghịch thiên.

Tương truyền, Đấu Chiến Thánh Hoàng muốn hóa thành Chiến Tiên nghịch thiên mà đi, kết quả gia tốc kịch biến thiên địa, làm cho thái cổ nhanh chóng suy sụp, có thể nói hắn là chân chính Đế, Hoàng vang dội cổ kim.

Phía trên Đại điện, Đấu Chiến Thánh Hoàng vô cùng uy nghiêm, chân thân như là ngồi ngay ngắn ở thời thái cổ... mà đôi mắt hắn thì nhìn xuyên qua muôn đời, vượt qua thời không, hiểu rõ hết thảy hiện nay.

Diệp Phàm thật sự kinh dị không hiểu, trong đại điện có Đấu Chiến Thánh Hoàng tọa trấn, thật ra ngoài tường tượng của hắn, không nghĩ tới phụ thân của hầu tử lại tới tinh vực này.

“Ầm!”

Ngay sau đó, Diệp Phàm nhe răng trợn mắt, nếm mùi quả đắng, sự kính ngưỡng và cảm tình trong lòng đối với phụ thân của hầu tử lập tức bay biến: Thánh Hoàng lại ra tay với hắn.

Trời sụp đất nứt, khí phách cường đại tuyệt thế, cương mãnh tới cực hạn, quả thực như sắp đánh sụp đổ chín tầng trời.

Diệp Phàm gian khổ đại chiến, cùng không biết đánh tới khi nào, mới đánh ra khỏi cung điện này, toàn thân hắn ướt đẫm máu màu vàng, ngay cả cái đỉnh trên đầu đều bị đánh thủng một lỗ, đó là lạc ấn Tiên thiết côn của Thánh Hoàng.

Trong lòng hắn muốn nguyền rủa, tuy nhiên nghĩ đến hầu tử lại nuốt trở vào câu nói sắp tuôn ra.

“Còn có nhiều tòa đại điện, hẳn không phải đều có một vị Đại đế cổ tọa trấn chứ?” Diệp Phàm mang theo nghi hoặc trong lòng, tiến vào một tòa cung điện khác, mới vừa bước vào cơ thịt toàn thân như muốn nứt ra.

Phía trên Đại điện, nơi đó có một thân ảnh, tư thái vĩ ngạn, có một cổ cô đơn tịch mịch muôn đời. Tuy đưa lưng về phía Diệp Phàm nhưng vẫn biểu hiện ra tư thái vô địch.

Mà khi Diệp Phàm đến gần, thân ảnh kia trực tiếp mờ nhạt đi rồi biến mất, dường như chưa bao giờ xuất hiện.

Mà ở tại chỗ lại xuất hiện một cái chuông lớn, trấn áp trời xanh muôn thuở, thay mặt người vừa rồi kia mà động. Từ từ tiếng chuông vang lên, cả hoàn vũ sợ run, cơ thể Diệp Phàm gần như vỡ nát.

Đây là... Vô Thủy Chung!

Diệp Phàm phi thường khiếp sợ, hắn tự nhiên có thể nhận ra, bởi vì hắn từng tiến vào Tử Sơn, từng nhìn thấy cái chuông lớn này. Nói như vậy, người vừa rồi đưa lưng về phía hắn chính là Vô Thủy Đại đế?!

“Hắn như thế nào biến mất?” Diệp Phàm sinh nghi trong lòng, trăm mối nghi vấn không thể giải. Tuy nhiên không để cho hắn có thời gian ngẩn người, Vô Thủy Chung đã trấn áp lại đây.

Tiếng chuông vừa vang lên, vũ trụ tinh hà đều run rẩy. Mặc dù là ở bên ngoài lôi hải, chư hùng đều nghe được, tất cả đều thống khổ rút lui.

Mà các Đại Thánh cùng đều biến sắc, có một người dường như là nhớ tới điều gì, lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ đây là sóng âm tiếng chuông ghi lại trong sách cổ? Mười mấy vạn năm trước, tiếng chuông như vậy đã làm dập nát một mảng lớn tinh không cổ lộ, chấn động vạn vực chư thiên...

Khi Diệp Phàm đánh thoát ra ngoài tòa đại điện, lại phát hiện trên cái đỉnh bị đánh thêm một lỗ thủng, thoạt nhìn lạc ấn trên đó có hình dạng giống như Vô Thủy Chung.

“Thật kỳ quái, Thiên Đình cổ khác biệt với trước đây, như thế nào lại có Đại đế cổ tọa trấn?!” Hắn rõ ràng cảm thấy có chút không đúng, không giống với thiên kiếp trước kia.

Diệp Phàm quay nhìn tới phía trước, từng tòa từng tòa cung khuyết kiến trúc cổ, muôn hình vạn trạng nguy nga hùng vĩ đứng sừng sững nơi đó.

Hắn mờ Thiên Nhãn, lựa chọn một tòa có chút quỷ dị, rõ ràng không quá giống Thiên Cung to lớn khác, rồi sau đó đi tới hướng đó.

- Lần này sẽ gặp ai đây? Hẳn không phải đều dùng binh khí đánh một dấu ấn lên cái đỉnh của ta chứ?

Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói, mang theo thương thể điểm điểm máu màu vàng rơi vãi dọc theo đường đi, tiến vào trong tòa cung điện to lớn này.

“Xoát!”

Ngay tức khắc, lông tóc Diệp Phàm dựng đứng, xương cốt toàn thân “lốp bốp” kêu vang, thân mình hắn lập tức phát ra hào quang vô cùng tận, thân thể hắn thức tỉnh bản năng, tự chủ điều chinh tới tư thái mạnh nhất.

Vận chuyển bí quyết chừ “Giả” thanh tẩy thân thể, trong khoảnh khắc mọi thương thể phục hồi như cũ, chiến lực hắn hồi phục tới đỉnh phong!

Phía trên Đại điện là một thân ảnh áo trắng vĩ ngạn, mặc dù bình thản không dao động, nhưng lại khiến người ta kinh sợ, làm cho người ta có cảm giác rúng động phi thường kỳ dị.

Diệp Phàm chấn động thật sâu sắc, người này hoàn toàn khác với tia chớp hình người, dường như không phải một hư ảnh của Đại đế, mà nơi hắn có một tia dao động sinh mệnh, dường như người còn sống!

Điều này sao có thể? Hắn nhức đầu một trận, đây là chuyện chưa bao giờ có, lần đầu tiên trong độ kiếp hắn gặp được tình huống này.

Vị Đại đế này áo trắng hơn tuyết, phong thái như ngọc, thân thể hắn như là chia ra ở ba loại thời không quá khứ, hiện tại, tương lai, xuyên qua cổ kim tương lai.

Đây là... Tuyết Nguyệt Thanh, là Yêu Hoàng uy chấn muôn đời!

Trong con ngươi Diệp Phàm nổ bắn ra thần quang, hắn có thể tin chắc rằng: người này có tinh huyết, có dao động sinh mệnh cường đại.

Điều này sao có thể, Tuyết Nguyệt Thanh một thế hệ Yêu Hoàng chẳng lẽ sống đến hiện nay hay sao? Diệp Phàm khó mà tin được.

Yêu Hoàng năm đó bước trên Tiên lộ, chẳng lẽ kết cục cuối cùng cũng không phải chân chính ngã xuống, mà là lấy được đạo quả người ngoài không biết, vì vậy ngày nay vẫn còn có sinh mệnh?!

“Ầm!”

Ở thời điểm Diệp Phàm trong lôi hải tiến vào đại điện Yêu Hoàng nhìn thấy Tuyết Nguyệt Thanh, ngay lúc đó ở sâu trong tinh không, chỗ lăng tẩm có Hoàng tuyền lớn chen chúc lao xuống kia phát ra một tiếng nổ chấn động khắp vũ trụ tinh hải.

Trong lôi hải vô tận, từng mảng kiến trúc to lớn hùng vĩ, trong Thiên Cung đặc thù nhất này, có một loại khí tức của Đại đế thần bí tràn ngập.

- Yêu Hoàng!

Diệp Phàm kêu lên.

Tuyết Nguyệt Thanh xoay người, một đôi mắt vô cùng sâu sắc, lộ ra vẻ tang thương muôn đời như là đã ở trong này sao mà lâu dài ức vạn năm.

Diệp Phàm càng thêm tin tưởng, cảm ứng càng ngày càng chân thật, cơ thịt toàn thân hắn như sắp nứt ra, cả thân thể như sắp nổ tung, gần như không thể ở lại trong này thêm nữa.

Phía trước nam nhân áo trắng kia vượt qua Thần, vô cùng cường đại cái thế, rõ ràng là có tinh huyết chảy xuôi, không phải đơn giản là tia chớp hình người!

Ở trong cơ thể Diệp Phàm, hai đoạn Tiên Xích giãy giụa kịch liệt, muốn bay ra, tràn ngập nôn nóng cấp bách.

Lúc này, ở bên ngoài thiên kiếp mọi người đều nghe được tiếng kêu sợ hãi của Diệp Phàm xuyên thấu qua lôi âm chấn ra ngoài, lập tức khiến da đầu mọi đều run lên một trận.

Yêu Hoàng đi lên Tiên lộ biểu hiện chí tôn vô địch, nếu không phải khi đó hắn đã tuổi già huyết khô, thế gian này có thể đã xuất hiện tiên rồi!

Yêu Hoàng một thế hệ chấn động cổ kim tương lai, gần như khai sáng một đoạn thần thoại chân chính, chỉ kém một bước đã đánh vào Tiên vực.

Lúc này Diệp Phàm phát hiện điều gì, vì sao kêu lên tên của hắn? Mà giờ phút này chư Đại Thánh đều sợ run, cảm ứng được khí tức của Đế, mỗi người không kiềm nổi phải lạy phục xuống.


/1822

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status