Diệp Phàm rung động tới cực hạn, thân hóa thành một luồng hào quang đuổi theo, nhưng chung quy cũng không nhìn thấy gì, Độc Nhân tan biến, cô bé cô đơn mà đáng thương biến mất.
Hắn không thấy rõ khuôn mặt, không thể xác định, chỉ có cặp mắt trong suốt khiến người ta khó quên, lạc ấn vào trong lòng hắn.
- Vì sao nhanh như vậy đã không thấy tăm hơi?
Diệp Phàm thì thào, trong lòng dâng lên sóng gió ngập trời.
Hắn nghĩ tới rất nhiều, cặp ánh mắt tinh thuần kia khiến trong lòng hắn chấn động, có điểm quen thuộc, có chút đáng thương, xúc động lòng người, trong lòng hắn bốn bề sóng dậy.
Đáng tiếc, khi Độc Nhân hóa thành cô bé ba bốn tuổi, mặt nạ quỷ mới chậm rãi biến mất, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt nhoáng lên một cái rồi có một lớp sương mù hỗn độn bao phủ, không thể thấy rõ.
Diệp Phàm xao động trong lòng, thật lâu khó có thể bình tĩnh lại. Hắn nghĩ tới rất nhiều, chẳng lẽ Độc Nhân cho tới bây giờ chưa từng chết đi sao? Chuyện này phải kinh người đến cỡ nào!
Không nên vậy mới đúng, đủ loại dấu hiệu cho thấy, ở trên thế gian này không có người nào có thể trường sinh. Chuyện bất tử là quá mức hư ảo, ai cũng làm không được, dù là tất cả Đại đế chí cường từ xưa đến nay.
Cho dù có trường sinh, cũng phải vào Tiên vực, ở thế giới này không có khả năng!
Diệp Phàm trầm mặc giống như hóa đá tại chỗ. Hắn ngẩn người thật lâu nhìn lên bầu trời không nói gì.
Hắn chỉ tin tưởng vào hiện tại, bất kể là quá khứ hay kiếp sau, đối với hắn mà nói đều là hư ảo, chưa bao giờ tin, từ đầu đến cuối cũng không tồn tại trong lòng hắn.
Mà lúc này, hắn đã có chút mê mang, cặp mắt to đầy nước mắt kia, cô bé đáng thương kia, vì sao làm cho trong lòng hắn sinh nghi vấn?
Trong lòng Diệp Phàm có điểm mờ mịt, thật sự có người làm được sao, ở trên thế gian này có luân hồi bất tử sao? Điều này xung đột với nhận thức của hắn, làm cho hắn rơi vào mâu thuẫn.
Thời gian qua thật lâu Diệp Phàm vẫn không nhúc nhích, điểm điểm mưa ánh sáng rơi trên người làm thân thể như sắp tan rà. hắn gần như sắp hóa đạo!
Ngay khoảnh khắc đó Diệp Phàm bừng tỉnh, hắn rõ ràng phát hiện mình ở bên bờ hiểm nguy, thiếu chút nữa đã hóa thành đạo tắc, dung nhập trong thiên phạt, trở thành một bộ phận trật tự quy tắc của thiên địa.
Điều này quả thực còn đáng sợ hơn so với trải qua mười trận huyết chiến sinh tử, chỉ kém một bước hắn đã hóa đạo, từ nay về sau không còn tồn tại nữa!
- Gần như tâm chí ta dao động, làm cho ta ta mê mang. Điều này... có lẽ mới là chỗ đáng sợ nhất cũng là chân nghĩa của đạo thiên kiếp này chăng? Bất luận thế nào, cứ vững tin vào đạo của mình, một đường đi tiếp là được!
Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói, dần dần thanh tỉnh lại, trong mắt bắn ra hàn quang sắc bén, tạm thời dứt bỏ hết thảy ý nghĩ vừa rồi.
- Đại đế kinh thế nhất, quả nhiên đáng sợ!
Diệp Phàm tự nói.
Độc Nhân chấn nhiếp muôn đời, lại có giọng nói chân thật và nhìn thấy cũng không giống tất cả Đại đế khác, như là vẫn còn giữ lại ý chí sinh mệnh, lạc ấn ở trong thiên địa, mà không phải bị thiên kiếp chủ đạo.
Diệp Phàm toàn thân vỡ nát, bí quyết chữ “Giả” vận hành, máu màu vàng đảo lưu xương cốt “rốp rốp” vang động, thật lâu sau mới chữa trị hồi phục trạng thái mạnh nhất.
Khi hắn mở mắt ra lại, hai chùm tia sáng màu vàng bắn ra xuyên qua thiên kiếp, khiến các Đại Thánh ở bên ngoài lôi hải đều sửng sốt, trong lòng sinh ra cảm ứng, lộ ra vẻ mặt.
Trong cung khuyết, thần sắc Diệp Phàm chợt ngưng trọng, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh xuất hiện thêm cái lỗ thủng thứ bảy, đây là bị đánh lên từ lúc nào? Hắn vẫn chưa nhìn thấy Độc Nhân xuyên thủng cái đỉnh này.
Đây là dấu vết một hình người với đường cong tuyệt đẹp, rõ ràng là một nữ nhân lạc ấn trên vách đỉnh, trông rất sống động, có được một loại đạo vận thần bí chí cao.
Diệp Phàm lẳng lặng đứng nhìn một hồi rất lâu. Sau đó đẩy ra cửa cung điện, lại kiên định đi tiếp tới tòa Thiên cung tiếp theo ở phía trước bước vào, tìm kiếm. Hắn muốn xông xáo đến cùng, nhìn thử xem đến tột cùng sẽ gặp được ai.
Tòa Thiên cung thứ tám phi thường to lớn, như có như không có một loại lực lượng rất đặc biệt đang lưu động, nơi này không giống như một cung điện cổ, mà
như là nơi tiếp nhận vạn vật chúng sinh.
Đúng vậy, loại cảm giác này thực chân thật, tòa cung điện này tuyệt không lạnh lùng, dường như có từng đạo thần chí ở trong này cầu nguyện, tụng kinh.
Nơi này có vẻ thực thần bí, cung điện cực kỳ to lớn, bao la hùng vĩ, còn cao hơn so với núi cao, đứng sừng sững ở trong này, trấn áp càn khôn muôn đời.
“Là ai ở trong này?” Diệp Phàm lòng đầy nghi hoặc, tòa cung điện này quá mức phi phàm, quá rộng lớn, làm cho người ta không kiềm nổi phải thần phục.
“Ầm!”
Diệp Phàm đẩy ra cửa điện, trong phút chốc, cảm nhận được một loại uy nghiêm tối cao, như là có một vị Thiên Đế oai phong ngồi ngay ngắn ở trên nhìn xuống hắn.
Hơn nữa, ở giờ khắc này, một loại tiếng ồn ầm ĩ vọt tới xuyên vào trong tai hắn!
Hắn từ bên ngoài tiến vào, thực không thích ứng, đây là một loại tương phản thật lớn, nơi này như là một thế giới khác, vô cùng vô tận. Nơi nơi đều là sinh linh, là tiếng hô, tiếng tụng kinh, tiếng cầu khấn, giao hòa cùng một chỗ đinh tai nhức óc... đột nhiên ập tới trước mặt như vậy thật khiến người ta khiếp sợ.
Hết thảy quá đột ngột, không thể hiểu được.
Ở trong cung điện rộng rài có tất cả sinh linh vạn vực chư thiên, tất cả đều quỳ rạp trên mặt đất, như là đang triều bái vô cùng thành kính, truyền ra âm thanh hiến tế cổ xưa.
“Đây là... sao lại thế này?” Diệp Phàm quét ánh mắt sắc bén nhìn từng thân ảnh.
Vạn linh cùng tồn tại, tất cả đều tràn ngập kính sợ, chúng sinh đều đang tế thần, toàn trường thật hoành tráng, thật không thể tưởng tượng.
Như là có ba ngàn cổ Phật đang tụng xướng, lại giống như có cả vạn Ma tôn đang gào rống, xen vào cùng một chỗ, chấn động tâm linh, khiến người ta không thể khống chế phải lạy phục xuống, dập đầu triều bái.
Đây là một toàn cảnh cực kỳ đồ sộ, chúng sinh đều cúng bái, vạn tộc cùng tôn một vị Thần minh, truyền ra các loại thần âm, “ù ù” vang động, đinh tai nhức óc.
Như là từ thời đại tiền sử kia vượt qua thái cổ truyền đến.
Diệp Phàm lộ thần sắc ngưng trọng, xương trán vỡ ra một khe hở, bắn ra từng tia tiên huy lấp lánh, trong tiếng “xoạt xoạt”, từng hư ảnh tan biến, tất cả đều hóa thành ánh chớp rồi biến mất.
Hắn đối kháng với loại uy áp mênh mông này, phải càn quét từng hư ảnh sinh linh vạn tộc đang cúng bái tại đây, để quy tắc trật tự ở trong này dần dần quy về thanh tĩnh.
Nói chính xác, đó không phải chân chính là âm thanh hiến tế, mà chỉ là từng sợi từng sợi mắc xích trật tự. Tuy rằng biểu hiện rất chân thật, nhưng khác biệt so với thanh âm chân chính của Độc Nhân phát ra.
Nhưng điều này cùng đủ để khiến người ta khiếp sợ! Đây tột cùng là loại người nào, mà cần vạn linh cúng bái, cần tín ngưỡng thành kính, quỳ rạp trên mặt đất lễ kính?
Bên trong xương trán Diệp Phàm bắn ra tiên huy càng hừng hực, từng bước một tiến lên, từng mảng lớn sinh linh quay về hư vô, hết thảy đều vì mắc xích trật tự đứt gãy.
Tới sau lại, hắn cũng có phần kinh hãi, bởi vì có một số hư ảnh thực phi phàm, cực kỳ giống Thần linh chân chính. Đây là một loại cảnh tượng gì? Mà ngay cả Thần đều quỳ trên mặt đất, hướng tới thân ảnh uy nghiêm ở trung tâm cung điện kia, dập đầu cúng bái!
Không chỉ có một, mà liên tiếp tới mấy chục vị rất giống là Thần minh chân chính, đang thành kính dập đầu, cúng bái về hướng thân ảnh uy nghiêm kia.
Diệp Phàm huy động nắm tay màu vàng, trong mắt nở rộ thần quang một đường quét ngang, những quang ảnh kia cuối cùng đều biến mất.
Những sinh linh này đều không có chiến lực, từ tia chớp và đạo tắc hóa thành, bằng không Diệp Phàm phải đối mặt với cường giả tối cao của vạn tộc, thậm chí có Thần linh... Cái loại cảnh tượng này thật không thể tưởng tượng!
Tại trung tâm tòa cung điện, ngồi một vị chí tôn uy nghiêm, như là ngồi cao trên chín tầng trời nhìn xuống vạn giới, trong vũ trụ lục hợp bát hoang, chỉ có ta độc tôn.
Đây là một loại khí thế hùng tráng, có một áp lực khổng lồ tự nhiên khuếch tán ra, làm cho vạn vực chư thiên đều run rẩy, hết thảy đều là do một người ngồi trên bảo tọa kia.
Cả thân thể ngưới ấy tràn ra từng đợt từng đợt hào quang, vừa rồi đủ loại cảnh tượng chúng sinh triều bái, vạn tộc cùng tôn, chính là từ ngàn vạn tia hào quang này chiếu rọi ra.
Có thể nghĩ đến điều chân thật này đã từng phát sinh, ngày nay cũng chỉ là tái hiện lịch sử huy hoàng ngày xưa. Ở nơi người ấy có uy nghiêm vô thượng, khiến cho tất cả cường giả vạn vực chư thiên đều triều bái.
Ai vậy? Ai mà có khí thế lớn như vậy, có thể nói là khí nuốt vạn dặm, hùng thị vũ trụ mênh mông, muôn đời chỉ có ta độc tôn.
Diệp Phàm cảm nhận được một loại áp lực cực lớn, như là có từng đạo thiên đao cắt xé cơ thể. Hắn đứng đối diện với người này, muốn thấy rõ hết thảy.
Người này lẳng lặng ngồi ở đó, sừng sững không nhúc nhích như bàn thạch, cứ như vậy lạnh lùng nhìn hắn, thân ảnh rất mơ hồ, nhìn không rõ.
- Bất Tử Thiên Hoàng!
Diệp Phàm nhìn chòng chọc vào người ấy thật lâu sau, phun ra bốn chữ như vậy, tất cả dấu hiệu đều cho thấy, đúng chính là hắn!
Từ xưa đến nay, ai có thể có uy thế lớn như vậy? Đế Tôn hẳn là có, thống ngự vũ trụ mờ mịt, chư thần cùng tôn kính.
Nhưng người này thì không giống vậy, hẳn là không phải.
Mà ở trên người hắn, Diệp Phàm cảm nhận được một loại quen thuộc, giống như đã từng quen biết... Thiên Hoàng tử ngày xưa bị hắn đánh hạ có một ít bóng dáng của người này.
Bất Tử Thiên Hoàng ở thời thái cổ trong vạn tộc là một thần thoại không thể vượt qua. Ở thời kỳ đó, trên trời dưới đất chỉ tôn sùng một mình hắn, các tộc đều cúng bái.
Ở trong lòng các tộc, hắn là một tồn tại vượt qua Thần minh!
- Rốt cục gặp được rồi...
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Nhiều năm qua bước trên con đường tu luyện như vậy, đến sau này, khi tiếp xúc với vạn tộc thái cổ, trong tai hắn đều sắp biến thành cái kén vì cái tên này. Các tộc tôn sùng Bất Tử Thiên Hoàng có thể nói là đạt tới cực hạn, kéo dài không suy giảm, đến nay vẫn còn đang truyền tụng.
Thể chất của Thiên Hoàng tử từng được xem là đệ nhất thiên hạ, vượt qua mọi người không thể nghi ngờ. Bên trong có chảy xuôi thần huyết ngũ sắc, tu luyện một năm bằng người bình thường tu cả trăm năm.
Huyết mạch chí cường cùng thể chất vô địch của hắn, làm cho Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử đều từng tự mình cảm thụ: Mặc dù trấn đè ép cũng cực kỳ khó có thể giết chết, nếu không vì đạo tâm hắn không đủ kiên định, thiếu sót mài giũa, chắc chắn là một trong những người đáng sợ nhất đương thời.
Ngày nay, Diệp Phàm gặp được phụ thân của Thiên Hoàng tử: Bất Tử Thiên Hoàng là huyết mạch vô địch chân chính, là vạn tộc cùng sùng bái!
Mặc dù thân ảnh mơ hồ, nhưng là như có như không hắn có thể nhìn thấy rất giống Thiên Hoàng tử, nhưng không có cái loại non nớt, cũng không có cái loại nóng nảy. Người này giống như núi cao như vực sâu, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó lại khiến tâm thần người ta đều phải sụp đổ.
“Ầm!”
Khi Diệp Phàm đối mặt với hắn, toàn thân huyết khí màu vàng nhảy vọt lên, như là ngọn lửa cháy bừng bừng. Thần sắc hắn kiên nghị, ánh mắt sáng rực, đối mặt với chí cường giả được truyền tụng muôn đời này, không có một tia ý sợ hãi.
“Ầm!”
Bất Tử Thiên Hoàng đứng lên, thiên địa đều rung chuyển. Trong con ngươi hắn lưu chuyển tia sáng ngũ sắc, thân thể phi thường chân thật, giống như có máu thịt! Hắn nhìn chằm chằm vào cái đỉnh bị tàn phá trên đầu Diệp Phàm, yên lặng nhìn rồi sau đó từng bước một bức tới.
Đây là một loại hạo kiếp thật lớn, hắn chỉ nhẹ bước chân tới, mà vạn vực chư thiên đều lay động lên, đại đạo thiên địa “ù ù” vang động.
Hắn phun ra nuốt vào nhật nguyệt tinh hà, có một loại khí thế khổng lồ không gì sánh nổi, người này thật sự không giống là người mà đích xác giống như một tồn tại vượt qua Thần minh!
Diệp Phàm ra tay, tung một quyền đánh tới, nắm tay màu vàng đánh nát hư không muôn đời. Bất kể là người nào, cho dù là Bất Tử Thiên Hoàng buông xuống, ngăn chặn trước mặt hắn cũng phải đánh hạ!
Con đường này một khi bước lên thì không thể quay đầu lại, giống như hai bên là vực sâu vạn trượng, chỉ có đi tới phía trước, một đường huyết chiến, đánh giết mà lên tuyệt đỉnh, dùng thi thể hài cốt lấp đầy vực sâu trên Đế lộ.
“Ầm” một tiếng, hai nắm tay đánh vào nhau, bầu trời chấn động mãnh liệt!
Hắn không thấy rõ khuôn mặt, không thể xác định, chỉ có cặp mắt trong suốt khiến người ta khó quên, lạc ấn vào trong lòng hắn.
- Vì sao nhanh như vậy đã không thấy tăm hơi?
Diệp Phàm thì thào, trong lòng dâng lên sóng gió ngập trời.
Hắn nghĩ tới rất nhiều, cặp ánh mắt tinh thuần kia khiến trong lòng hắn chấn động, có điểm quen thuộc, có chút đáng thương, xúc động lòng người, trong lòng hắn bốn bề sóng dậy.
Đáng tiếc, khi Độc Nhân hóa thành cô bé ba bốn tuổi, mặt nạ quỷ mới chậm rãi biến mất, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt nhoáng lên một cái rồi có một lớp sương mù hỗn độn bao phủ, không thể thấy rõ.
Diệp Phàm xao động trong lòng, thật lâu khó có thể bình tĩnh lại. Hắn nghĩ tới rất nhiều, chẳng lẽ Độc Nhân cho tới bây giờ chưa từng chết đi sao? Chuyện này phải kinh người đến cỡ nào!
Không nên vậy mới đúng, đủ loại dấu hiệu cho thấy, ở trên thế gian này không có người nào có thể trường sinh. Chuyện bất tử là quá mức hư ảo, ai cũng làm không được, dù là tất cả Đại đế chí cường từ xưa đến nay.
Cho dù có trường sinh, cũng phải vào Tiên vực, ở thế giới này không có khả năng!
Diệp Phàm trầm mặc giống như hóa đá tại chỗ. Hắn ngẩn người thật lâu nhìn lên bầu trời không nói gì.
Hắn chỉ tin tưởng vào hiện tại, bất kể là quá khứ hay kiếp sau, đối với hắn mà nói đều là hư ảo, chưa bao giờ tin, từ đầu đến cuối cũng không tồn tại trong lòng hắn.
Mà lúc này, hắn đã có chút mê mang, cặp mắt to đầy nước mắt kia, cô bé đáng thương kia, vì sao làm cho trong lòng hắn sinh nghi vấn?
Trong lòng Diệp Phàm có điểm mờ mịt, thật sự có người làm được sao, ở trên thế gian này có luân hồi bất tử sao? Điều này xung đột với nhận thức của hắn, làm cho hắn rơi vào mâu thuẫn.
Thời gian qua thật lâu Diệp Phàm vẫn không nhúc nhích, điểm điểm mưa ánh sáng rơi trên người làm thân thể như sắp tan rà. hắn gần như sắp hóa đạo!
Ngay khoảnh khắc đó Diệp Phàm bừng tỉnh, hắn rõ ràng phát hiện mình ở bên bờ hiểm nguy, thiếu chút nữa đã hóa thành đạo tắc, dung nhập trong thiên phạt, trở thành một bộ phận trật tự quy tắc của thiên địa.
Điều này quả thực còn đáng sợ hơn so với trải qua mười trận huyết chiến sinh tử, chỉ kém một bước hắn đã hóa đạo, từ nay về sau không còn tồn tại nữa!
- Gần như tâm chí ta dao động, làm cho ta ta mê mang. Điều này... có lẽ mới là chỗ đáng sợ nhất cũng là chân nghĩa của đạo thiên kiếp này chăng? Bất luận thế nào, cứ vững tin vào đạo của mình, một đường đi tiếp là được!
Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói, dần dần thanh tỉnh lại, trong mắt bắn ra hàn quang sắc bén, tạm thời dứt bỏ hết thảy ý nghĩ vừa rồi.
- Đại đế kinh thế nhất, quả nhiên đáng sợ!
Diệp Phàm tự nói.
Độc Nhân chấn nhiếp muôn đời, lại có giọng nói chân thật và nhìn thấy cũng không giống tất cả Đại đế khác, như là vẫn còn giữ lại ý chí sinh mệnh, lạc ấn ở trong thiên địa, mà không phải bị thiên kiếp chủ đạo.
Diệp Phàm toàn thân vỡ nát, bí quyết chữ “Giả” vận hành, máu màu vàng đảo lưu xương cốt “rốp rốp” vang động, thật lâu sau mới chữa trị hồi phục trạng thái mạnh nhất.
Khi hắn mở mắt ra lại, hai chùm tia sáng màu vàng bắn ra xuyên qua thiên kiếp, khiến các Đại Thánh ở bên ngoài lôi hải đều sửng sốt, trong lòng sinh ra cảm ứng, lộ ra vẻ mặt.
Trong cung khuyết, thần sắc Diệp Phàm chợt ngưng trọng, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh xuất hiện thêm cái lỗ thủng thứ bảy, đây là bị đánh lên từ lúc nào? Hắn vẫn chưa nhìn thấy Độc Nhân xuyên thủng cái đỉnh này.
Đây là dấu vết một hình người với đường cong tuyệt đẹp, rõ ràng là một nữ nhân lạc ấn trên vách đỉnh, trông rất sống động, có được một loại đạo vận thần bí chí cao.
Diệp Phàm lẳng lặng đứng nhìn một hồi rất lâu. Sau đó đẩy ra cửa cung điện, lại kiên định đi tiếp tới tòa Thiên cung tiếp theo ở phía trước bước vào, tìm kiếm. Hắn muốn xông xáo đến cùng, nhìn thử xem đến tột cùng sẽ gặp được ai.
Tòa Thiên cung thứ tám phi thường to lớn, như có như không có một loại lực lượng rất đặc biệt đang lưu động, nơi này không giống như một cung điện cổ, mà
như là nơi tiếp nhận vạn vật chúng sinh.
Đúng vậy, loại cảm giác này thực chân thật, tòa cung điện này tuyệt không lạnh lùng, dường như có từng đạo thần chí ở trong này cầu nguyện, tụng kinh.
Nơi này có vẻ thực thần bí, cung điện cực kỳ to lớn, bao la hùng vĩ, còn cao hơn so với núi cao, đứng sừng sững ở trong này, trấn áp càn khôn muôn đời.
“Là ai ở trong này?” Diệp Phàm lòng đầy nghi hoặc, tòa cung điện này quá mức phi phàm, quá rộng lớn, làm cho người ta không kiềm nổi phải thần phục.
“Ầm!”
Diệp Phàm đẩy ra cửa điện, trong phút chốc, cảm nhận được một loại uy nghiêm tối cao, như là có một vị Thiên Đế oai phong ngồi ngay ngắn ở trên nhìn xuống hắn.
Hơn nữa, ở giờ khắc này, một loại tiếng ồn ầm ĩ vọt tới xuyên vào trong tai hắn!
Hắn từ bên ngoài tiến vào, thực không thích ứng, đây là một loại tương phản thật lớn, nơi này như là một thế giới khác, vô cùng vô tận. Nơi nơi đều là sinh linh, là tiếng hô, tiếng tụng kinh, tiếng cầu khấn, giao hòa cùng một chỗ đinh tai nhức óc... đột nhiên ập tới trước mặt như vậy thật khiến người ta khiếp sợ.
Hết thảy quá đột ngột, không thể hiểu được.
Ở trong cung điện rộng rài có tất cả sinh linh vạn vực chư thiên, tất cả đều quỳ rạp trên mặt đất, như là đang triều bái vô cùng thành kính, truyền ra âm thanh hiến tế cổ xưa.
“Đây là... sao lại thế này?” Diệp Phàm quét ánh mắt sắc bén nhìn từng thân ảnh.
Vạn linh cùng tồn tại, tất cả đều tràn ngập kính sợ, chúng sinh đều đang tế thần, toàn trường thật hoành tráng, thật không thể tưởng tượng.
Như là có ba ngàn cổ Phật đang tụng xướng, lại giống như có cả vạn Ma tôn đang gào rống, xen vào cùng một chỗ, chấn động tâm linh, khiến người ta không thể khống chế phải lạy phục xuống, dập đầu triều bái.
Đây là một toàn cảnh cực kỳ đồ sộ, chúng sinh đều cúng bái, vạn tộc cùng tôn một vị Thần minh, truyền ra các loại thần âm, “ù ù” vang động, đinh tai nhức óc.
Như là từ thời đại tiền sử kia vượt qua thái cổ truyền đến.
Diệp Phàm lộ thần sắc ngưng trọng, xương trán vỡ ra một khe hở, bắn ra từng tia tiên huy lấp lánh, trong tiếng “xoạt xoạt”, từng hư ảnh tan biến, tất cả đều hóa thành ánh chớp rồi biến mất.
Hắn đối kháng với loại uy áp mênh mông này, phải càn quét từng hư ảnh sinh linh vạn tộc đang cúng bái tại đây, để quy tắc trật tự ở trong này dần dần quy về thanh tĩnh.
Nói chính xác, đó không phải chân chính là âm thanh hiến tế, mà chỉ là từng sợi từng sợi mắc xích trật tự. Tuy rằng biểu hiện rất chân thật, nhưng khác biệt so với thanh âm chân chính của Độc Nhân phát ra.
Nhưng điều này cùng đủ để khiến người ta khiếp sợ! Đây tột cùng là loại người nào, mà cần vạn linh cúng bái, cần tín ngưỡng thành kính, quỳ rạp trên mặt đất lễ kính?
Bên trong xương trán Diệp Phàm bắn ra tiên huy càng hừng hực, từng bước một tiến lên, từng mảng lớn sinh linh quay về hư vô, hết thảy đều vì mắc xích trật tự đứt gãy.
Tới sau lại, hắn cũng có phần kinh hãi, bởi vì có một số hư ảnh thực phi phàm, cực kỳ giống Thần linh chân chính. Đây là một loại cảnh tượng gì? Mà ngay cả Thần đều quỳ trên mặt đất, hướng tới thân ảnh uy nghiêm ở trung tâm cung điện kia, dập đầu cúng bái!
Không chỉ có một, mà liên tiếp tới mấy chục vị rất giống là Thần minh chân chính, đang thành kính dập đầu, cúng bái về hướng thân ảnh uy nghiêm kia.
Diệp Phàm huy động nắm tay màu vàng, trong mắt nở rộ thần quang một đường quét ngang, những quang ảnh kia cuối cùng đều biến mất.
Những sinh linh này đều không có chiến lực, từ tia chớp và đạo tắc hóa thành, bằng không Diệp Phàm phải đối mặt với cường giả tối cao của vạn tộc, thậm chí có Thần linh... Cái loại cảnh tượng này thật không thể tưởng tượng!
Tại trung tâm tòa cung điện, ngồi một vị chí tôn uy nghiêm, như là ngồi cao trên chín tầng trời nhìn xuống vạn giới, trong vũ trụ lục hợp bát hoang, chỉ có ta độc tôn.
Đây là một loại khí thế hùng tráng, có một áp lực khổng lồ tự nhiên khuếch tán ra, làm cho vạn vực chư thiên đều run rẩy, hết thảy đều là do một người ngồi trên bảo tọa kia.
Cả thân thể ngưới ấy tràn ra từng đợt từng đợt hào quang, vừa rồi đủ loại cảnh tượng chúng sinh triều bái, vạn tộc cùng tôn, chính là từ ngàn vạn tia hào quang này chiếu rọi ra.
Có thể nghĩ đến điều chân thật này đã từng phát sinh, ngày nay cũng chỉ là tái hiện lịch sử huy hoàng ngày xưa. Ở nơi người ấy có uy nghiêm vô thượng, khiến cho tất cả cường giả vạn vực chư thiên đều triều bái.
Ai vậy? Ai mà có khí thế lớn như vậy, có thể nói là khí nuốt vạn dặm, hùng thị vũ trụ mênh mông, muôn đời chỉ có ta độc tôn.
Diệp Phàm cảm nhận được một loại áp lực cực lớn, như là có từng đạo thiên đao cắt xé cơ thể. Hắn đứng đối diện với người này, muốn thấy rõ hết thảy.
Người này lẳng lặng ngồi ở đó, sừng sững không nhúc nhích như bàn thạch, cứ như vậy lạnh lùng nhìn hắn, thân ảnh rất mơ hồ, nhìn không rõ.
- Bất Tử Thiên Hoàng!
Diệp Phàm nhìn chòng chọc vào người ấy thật lâu sau, phun ra bốn chữ như vậy, tất cả dấu hiệu đều cho thấy, đúng chính là hắn!
Từ xưa đến nay, ai có thể có uy thế lớn như vậy? Đế Tôn hẳn là có, thống ngự vũ trụ mờ mịt, chư thần cùng tôn kính.
Nhưng người này thì không giống vậy, hẳn là không phải.
Mà ở trên người hắn, Diệp Phàm cảm nhận được một loại quen thuộc, giống như đã từng quen biết... Thiên Hoàng tử ngày xưa bị hắn đánh hạ có một ít bóng dáng của người này.
Bất Tử Thiên Hoàng ở thời thái cổ trong vạn tộc là một thần thoại không thể vượt qua. Ở thời kỳ đó, trên trời dưới đất chỉ tôn sùng một mình hắn, các tộc đều cúng bái.
Ở trong lòng các tộc, hắn là một tồn tại vượt qua Thần minh!
- Rốt cục gặp được rồi...
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Nhiều năm qua bước trên con đường tu luyện như vậy, đến sau này, khi tiếp xúc với vạn tộc thái cổ, trong tai hắn đều sắp biến thành cái kén vì cái tên này. Các tộc tôn sùng Bất Tử Thiên Hoàng có thể nói là đạt tới cực hạn, kéo dài không suy giảm, đến nay vẫn còn đang truyền tụng.
Thể chất của Thiên Hoàng tử từng được xem là đệ nhất thiên hạ, vượt qua mọi người không thể nghi ngờ. Bên trong có chảy xuôi thần huyết ngũ sắc, tu luyện một năm bằng người bình thường tu cả trăm năm.
Huyết mạch chí cường cùng thể chất vô địch của hắn, làm cho Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử đều từng tự mình cảm thụ: Mặc dù trấn đè ép cũng cực kỳ khó có thể giết chết, nếu không vì đạo tâm hắn không đủ kiên định, thiếu sót mài giũa, chắc chắn là một trong những người đáng sợ nhất đương thời.
Ngày nay, Diệp Phàm gặp được phụ thân của Thiên Hoàng tử: Bất Tử Thiên Hoàng là huyết mạch vô địch chân chính, là vạn tộc cùng sùng bái!
Mặc dù thân ảnh mơ hồ, nhưng là như có như không hắn có thể nhìn thấy rất giống Thiên Hoàng tử, nhưng không có cái loại non nớt, cũng không có cái loại nóng nảy. Người này giống như núi cao như vực sâu, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó lại khiến tâm thần người ta đều phải sụp đổ.
“Ầm!”
Khi Diệp Phàm đối mặt với hắn, toàn thân huyết khí màu vàng nhảy vọt lên, như là ngọn lửa cháy bừng bừng. Thần sắc hắn kiên nghị, ánh mắt sáng rực, đối mặt với chí cường giả được truyền tụng muôn đời này, không có một tia ý sợ hãi.
“Ầm!”
Bất Tử Thiên Hoàng đứng lên, thiên địa đều rung chuyển. Trong con ngươi hắn lưu chuyển tia sáng ngũ sắc, thân thể phi thường chân thật, giống như có máu thịt! Hắn nhìn chằm chằm vào cái đỉnh bị tàn phá trên đầu Diệp Phàm, yên lặng nhìn rồi sau đó từng bước một bức tới.
Đây là một loại hạo kiếp thật lớn, hắn chỉ nhẹ bước chân tới, mà vạn vực chư thiên đều lay động lên, đại đạo thiên địa “ù ù” vang động.
Hắn phun ra nuốt vào nhật nguyệt tinh hà, có một loại khí thế khổng lồ không gì sánh nổi, người này thật sự không giống là người mà đích xác giống như một tồn tại vượt qua Thần minh!
Diệp Phàm ra tay, tung một quyền đánh tới, nắm tay màu vàng đánh nát hư không muôn đời. Bất kể là người nào, cho dù là Bất Tử Thiên Hoàng buông xuống, ngăn chặn trước mặt hắn cũng phải đánh hạ!
Con đường này một khi bước lên thì không thể quay đầu lại, giống như hai bên là vực sâu vạn trượng, chỉ có đi tới phía trước, một đường huyết chiến, đánh giết mà lên tuyệt đỉnh, dùng thi thể hài cốt lấp đầy vực sâu trên Đế lộ.
“Ầm” một tiếng, hai nắm tay đánh vào nhau, bầu trời chấn động mãnh liệt!
/1822
|