Thần tộc là một chủng tộc chí cường cực kỳ cổ xưa, trong cơ thể có chảy xuôi máu huyết của chư Thần, được thế gian xưng tôn, được xưng là vô địch trên trời dưới đất, đứng trên chín tầng trời nhìn xuống chúng sinh!
Xưa nay có rất nhiều truyền thuyết về bọn họ, lưu truyền khắp tinh vực.
Bọn họ cao cao tại thượng, là một loại tồn tại cấm kỵ, không người nào dám khinh nhờn, ít có người dám khiêu chiến mà chỉ có kính sợ.
Thần tộc cũng không biết biến mất bao nhiêu vạn năm, nhưng cũng không ai quên lãng bọn họ, chỉ vì bọn họ chí cường, để lại rất nhiều huy hoàng, sớm muộn gì sẽ xuất hiện.
Giờ phút này, một nữ nhân dường như xuất hiện từ thời đại thần thoại đi tới, đứng trong cổ thành, toàn thân trong suốt, phóng ra vầng hào quang bất hủ, lập tức dẫn lên chấn động lớn.
Nàng môi hồng răng trắng, sóng mũi nhỏ yêu kiều, một đôi mắt sáng say lòng người, lưu động tia sáng như mộng như ảo, toàn thân trong sáng như ngọc thạch tạo hình mà thành, không có chút tỳ vết nào, mái tóc nhẹ bay, giống như một Nữ Thần.
Đây là một nữ nhân cường đại của Thần tộc, đoan trang tuyệt đại, mà lại có một loại uy áp, quá hoàn mỹ không đúng thực, làm cho người ta cảm nhận được một loại thánh khiết không để cho xâm phạm.
Nàng như là từ trong thần thoại viễn cổ đi tới, chặn đường đi của Diệp Phàm. Giữa hai người có một loại cảm ứng tinh tế kỳ diệu, máu huyết đều tự sôi trào.
Từng đợt từng đợt ráng vàng từ thân thể Diệp Phàm tản mát ra, mỗi một lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, mặc cho Thần huy tuôn ra, mấy chục vạn tia chảy ra như dòng suối nhô.
Tâm thần hắn chấn động mãnh liệt, theo bản năng có một loại cảm ứng với Thần thể, hắn càng ngày càng tin tưởng, Thần tộc là một chi nhánh cổ xưa của nhân loại, cùng chung một ngọn nguồn.
- Sân Lam, không thể tưởng được là nàng, nhưng lại là Thần tộc!
Một ít người khiếp sợ kêu lên.
Nữ nhân này tên là Sân Lam vẫn luôn đi trên cổ lộ Nhân tộc, ngạo thị quần hùng, thần bí nhất trong các chí tôn trẻ tuổi Nhân tộc, đươc tôn xưng là Nữ Thần.
Ở quá khứ không có người nào biết lai lịch của nàng, mãi đến hôm nay thể chất sinh ra cảm ứng với Diệp Phàm, tản mát ra khí cơ như vậy mọi người mới giật mình chợt hiểu.
Mọi người tại đây đều rất khiếp sợ!
- Nữ Thần... Thần tộc!?! Đây đúng là không phải trùng hợp, khó trách lại có loại khí chất này, đúng là đến từ chủng tộc cổ xưa thần bí nhất kia!
Ai cũng không nghĩ tới, nữ nhân của Thần tộc đi lên cổ lộ của Nhân tộc.
- Ngươi vì sao cản đường ta đi?
Diệp Phàm bình tĩnh hỏi, trong cơ thể phát ra tiếng kinh văn, trong phút chốc kim quang vô lượng nội liễm, máu cũng bình ổn, khôi phục lại bình thường.
Trong đôi mắt đẹp của Sân Lam thoáng lộ ra một tia dị sắc, có hơi giật mình kinh ngạc, không thể tưởng được đối phương có thể thu phát tự nhiên, có thể áp chế phản ứng bản năng. Nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng ướt át tươi đẹp, lộ ra hầm răng trắng nõn, nói:
- Mười năm trước, khi ngươi độ kiếp Đại đế cổ hiến hóa, ta bỏ lỡ cơ hội cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, hôm nay đặc biệt đến đánh giá!
Tiếng nói của nàng êm tai như tiếng nhạc trời, mang theo một loại thu hút gợi cảm, ngọc thể trong suốt uyển chuyển, thêm chi dung mạo say lòng người, cả người tựa như ảo mộng, phong thái của nàng làm tim người ta đập thình thịch.
- Đáng tiếc hôm nay ta không có kiếp gì để độ!
Diệp Phàm đáp.
- Chính ngươi ra tay là được!
Sân Lam mỉm cười làm cho nhật nguyệt tinh tú đều ảm đạm thất sắc, trong mắt lưu động tia sáng kinh người, bàn tay như ngọc phất đến phía trước, mái tóc bay múa, tay áo phất phơ như Lăng Ba tiên tử.
“Ầm!”
Diệp Phàm quyết đoán ra tay, phát sau mà đến trước, bàn tay sắc bén như Thiên Đao phát ra hào quang màu vàng sáng lạn, xé rách hư không, đồng thời dị tượng hiện ra, hợp cũng một chỗ phía sau hắn, biến thành một thế giới chân thật.
Ở nơi đó, tinh tú chiếu sáng vòm trời, Thanh Liên trồng trong hỗn độn, Tiên Vương ngồi trên chín tầng trời... Giống như một xứ sở thần thoại cổ đại, chấn khiếp thế gian.
Phía sau, mọi người đều biến sắc, ngay cả đám Bàng Bác, Long Mã đều trong lòng chấn động mãnh liệt. Không nghĩ tới Diệp Phàm vừa lên chính là ra nặng tay đáng sợ như vậy! Đây quả thực là thủ đoạn tuyệt sát, chỉ đối với địch nhân đáng sợ nhất mới có thể vận dụng.
Ở quá khứ, Diệp Phàm gần như rất ít khi trực tiếp như vậy, mới vừa giao đấu đã ra tay thực lợi hại, chẳng lẽ nữ nhân Thần tộc này đáng sợ như thế sao?
Ngay sau đó mọi người hiểu được, Nữ Thần thật sự quá đáng sợ, tuyệt đại khuynh thành, là kiệt tác hoàn mỹ của trời cao, mà thực lực cũng khiếp người, trong nháy mắt nàng cố định hư không.
Bất kể xa gần đều bị ảnh hưởng, nhất là mấy chí cường giả chủng tộc cổ xưa, thân ở bên cạnh chiến trường như rơi xuống vũng bùn, khó có thể nhúc nhích.
Mọi người đều biến sắc, nữ nhân Thần tộc Sân Lam quả thật đáng sợ, vừa ra tay chí là dư ba mà thôi đã cố định được mấy thiên kiêu của đại cường tộc, làm khiếp hãi chư hùng.
Mọi người không khó phỏng đoán, Diệp Phàm phải chịu áp lực như thế nào, vì đó chính là trung tâm chiến trường. Hư không ngưng đọng lại, đây gần như là trấn phong nhân gian, công lực thông thiên động địa cũng khó mà chống lại.
“Ầm!”
Càn khôn nổ tung, nơi đó vọt lên kim quang ngập trời, bàn tay của Diệp Phàm đập nát hết thảy, dị tượng của hắn xé rách hư không, vẫn không bị cố định.
Trong tai mọi người từng tràng từng tràng tiếng va chạm, Diệp Phàm rất nhanh ra tay, đầy trời đều là chưởng chỉ màu vàng, trong nháy mắt gần như đánh ra tới mấy vạn lần, như là toàn bộ dừng ở trên người Sân Lam.
Khủng bố ngập trời!
Địa phương này thành từng mảng hắc động, tinh hà từ Vực ngoại rơi xuống, mờ mịt khôn cùng, như là Thần Ma đang chiến đấu kịch liệt. Nếu không có trận văn của Hoàng Kim cổ thành sống lại, cái gì cũng không còn tồn tại.
Mặc dù vậy cũng là thác nước bạc mờ mịt, hào quang vạn lũ không bến bờ bao phủ toàn bộ nơi này.
Hai thân ảnh giao chiến, nam nhân thần uy cái thế, nữ nhân như tiên tử chuyển kiếp tới, lưu quang đầy màu sắc, toàn thân đều mang theo hào quang hừng hực, như là nhân vật ở thời đại thần thoại đang quyết đấu.
Bọn họ di chuyển như hai tia chớp, mỗi một lần va chạm đều bùng phát ra đốm lửa kinh người.
Đột nhiên, thiên địa như là tĩnh lặng xuống, vầng hào quang bất hủ bọn họ phát ra đều biến mất, gần người cận chiến, Thần thuật lộ ra, diệu kỳ đạt tới đỉnh phong.
Diệp Phàm một tay chụp xuống cánh tay của nàng, nếu bị hắn bắt được ai tới cũng cứu không được Sân Lam, Thánh thể chiến vô địch cũng không phải là hư danh.
Nàng uốn cơ thể mềm mại, tỏa ra điểm điểm sáng, gần như dán sát khuỷu tay Diệp Phàm mà qua, nhẹ nhàng lách mình, linh hoạt như tiên tránh thoát một kích tất sát, thuận thế bay ra ngoài như vũ điệu Nghê Thường, như Thiên Tiên bay múa.
Một trận chiến này chấm dứt, phi thường ngắn ngủi, gần như mới bắt đầu liền đã xong, vẫn chưa chính xác luận ra kẻ sống người chết.
Sân Lam mặt như tranh vẽ, sáng như trăng sáng, tản ra thuần khiết động lòng người, mỗi một tấc cơ thể nàng đều mịn màng trong sáng, như một kiệt tác bằng tài nghệ điêu luyện của trời cao.
- Bắt đầu từ hôm nay ngươi thuộc về ta, thuộc về Thần tộc!
Mọi người đều ngẩn người, Sân Lam phong tư tuyệt đại, ngay cả thanh âm đều ngiêng nước đổ thành như thế, như tiên âm du dương lướt qua bên tai mọi người như thế. Nhưng, nói ra lời nói quả thật quá kinh thế hãi tục!
Nàng hoàn mỹ không đúng thực, khí chất siêu trần có một loại thánh khiết, giống như thiên nữ viễn cổ, không thuộc về thế gian này. Ai cũng không nghĩ tới nàng nói ra một câu như vậy.
Loại biến chuyển này, loại trước sau tấn công không đồng dạng như vậy làm cho mỗi người đều giật mình kinh ngạc, hoài nghi mình nghe làm.
Thiên nữ Thần tộc còn thật sự nghiêm túc, vầng hào quang sáng rực, bảo tướng trang nghiêm, thần tư siêu nhiên, trong vắt không tì vết, lại nói tiếp:
- Ai làm khó xử hắn, chính là địch cũng ta!
Nói xong dưới chân nàng xuất hiện một con đường dùng tinh hà lót thành, ven đường có loan điếu, cánh hoa tươi bay múa, hương thơm từng trận... nàng nhẹ nhàng rời đi, trong nháy mắt đi xa biến mất không thấy.
Đừng nói là người khác, ngay cả Diệp Phàm tự mình đều có phần sững sờ trước lới nói của hậu đại Thần linh: một chủng tộc mạnh nhất trong tinh không, mấy vạn năm nay chưa từng xuất hiện... không ngờ thiên nữ của một tộc như thế lại nói ra những lời này.
- Thật cường đại! So với Bàng mỗ ta tính tình người này còn quá độc!
Bàng Bác líu lưỡi, sau đó cười ha hả nói.
Đoàn người Thánh thú Long Mã đều trợn mắt há hốc mồm trào ra nước bọt, các cường giả đều có điếm hết biết, không biết nói cái gì cho phải.
Về phần những người khác ngoại trừ ngẩn người, chính là hóa đá đứng tròng nhìn trân trối, không hiểu rõ nguyên do.
- Về Thần tộc ta, ta sẽ cho ngươi lựa chọn một vị minh châu của Thần tộc làm vợ!
Đúng lúc này, phía cuối chân trời lại truyền đến thanh âm của Nữ Thần Sân Lam.
Trong nháy mắt mọi người hiểu được vì sao. Hiển nhiên, nàng ý thức được câu nói của mình có ý nghĩa khác, nên đây là bổ sung và giải thích.
Bàng Bác cười ha ha nói với theo:
- Diệp tử có thể thuộc về ngươi nhưng không thuộc về Thần tộc!
“Ầm!”
Một đạo thần quang khủng bố bao phủ thiên địa, từ xa đánh úp lại va chạm cũng Bàng Bác, rồi sau đó Sân Lam hoàn toàn rời đi, có chút phẫn nộ.
Chí cường già trẻ tuổi các tộc đều lộ ra dị sắc, có người lộ ra vẻ mặt kinh hãi, có người sát khí nhoáng lên một cái rồi tắt, còn có người rất thất vọng, cũng có người thấp thỏm lo lắng...
- Ta biết rồi... Thần tộc là hậu đại của chư Thần, trong cơ thể có chảy dòng cổ huyết mạnh nhất, bọn họ muốn bồi dưỡng ra Thần linh chân chính!
Thế gian trước nay có lời đồn đãi, Thần tộc muốn đứng ngạo nghễ trên chín tầng trời, khôi phục truyền thuyết vinh quang vô tận năm tháng trước kia, khai sáng thần thoại bất hủ chân chính, khôi phục trật tự của thời đại chư Thần.
Bọn họ tôn sùng huyết thống, cho rằng Thần cường đại nhất tất nhiên sẽ sinh ra trong tương lai, muốn vượt qua chư Thần chân chính bất hủ, vô địch dưới tinh không!
Vì thế, bọn họ luôn luôn tìm kiếm cổ huyết mạnh nhất, để xuất hiện hậu nhân có Thần huyết cường đại hơn, muốn cho hết thảy chủng tộc đều sợ run.
Thần huyết, Thánh huyết, hai dòng máu kết hợp, được cho là dung hợp hoàn mỹ, sẽ sinh ra huyết mạch thần thánh nhất, là “một loại” huyết thống mạnh nhất trong giả thiết luận của Thần tộc.
Những bí tân này chỉ có một số ít người biết, nhưng ở trong này cũng không phải là bí mặt gì, bởi vì thí luyện giả tới đây đều là người mạnh nhất của các tộc, bọn họ có đủ tư cách để hiểu rõ.
Mọi người sau phút giật mình đều lộ ra dị sắc.
- Thần huyết dung hợp cùng Thánh huyết, huyết mạch Thần Thánh mạnh nhất sẽ xuất hiện, sẽ đập nát hết thảy địch nhân, thực hiện ý nghĩa chân chính vô địch muôn đời dưới tinh không!
Mọi người đều lòng có kiêng kị, ngày nay các loại thể chất xuất hiện, rất nhiều huyết mạch cổ tái hiện ở thế gian. Thần tộc nếu như vì kế hoạch của họ, đều thu dụng vài loại huyết thống mạnh nhất trong giả thiết kia, vậy thì nhất định sẽ là một hồi họa lớn!
Trong hai ngày kế tiếp, lục tục lại có một số cường giả chạy tới, có chí tôn trẻ tuổi của chủng tộc cường đại, có sinh vật cổ kiếm ăn trong tinh vực vũ trụ.
Mà Diệp Phàm cũng gặp phải nhiều lần phiền toái, không ít người đều tập trung vào hắn. Được Thần tộc nhìn trúng, nếu muốn không dẫn tới chú ý của người khác cũng không được.
Xưa nay có rất nhiều truyền thuyết về bọn họ, lưu truyền khắp tinh vực.
Bọn họ cao cao tại thượng, là một loại tồn tại cấm kỵ, không người nào dám khinh nhờn, ít có người dám khiêu chiến mà chỉ có kính sợ.
Thần tộc cũng không biết biến mất bao nhiêu vạn năm, nhưng cũng không ai quên lãng bọn họ, chỉ vì bọn họ chí cường, để lại rất nhiều huy hoàng, sớm muộn gì sẽ xuất hiện.
Giờ phút này, một nữ nhân dường như xuất hiện từ thời đại thần thoại đi tới, đứng trong cổ thành, toàn thân trong suốt, phóng ra vầng hào quang bất hủ, lập tức dẫn lên chấn động lớn.
Nàng môi hồng răng trắng, sóng mũi nhỏ yêu kiều, một đôi mắt sáng say lòng người, lưu động tia sáng như mộng như ảo, toàn thân trong sáng như ngọc thạch tạo hình mà thành, không có chút tỳ vết nào, mái tóc nhẹ bay, giống như một Nữ Thần.
Đây là một nữ nhân cường đại của Thần tộc, đoan trang tuyệt đại, mà lại có một loại uy áp, quá hoàn mỹ không đúng thực, làm cho người ta cảm nhận được một loại thánh khiết không để cho xâm phạm.
Nàng như là từ trong thần thoại viễn cổ đi tới, chặn đường đi của Diệp Phàm. Giữa hai người có một loại cảm ứng tinh tế kỳ diệu, máu huyết đều tự sôi trào.
Từng đợt từng đợt ráng vàng từ thân thể Diệp Phàm tản mát ra, mỗi một lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, mặc cho Thần huy tuôn ra, mấy chục vạn tia chảy ra như dòng suối nhô.
Tâm thần hắn chấn động mãnh liệt, theo bản năng có một loại cảm ứng với Thần thể, hắn càng ngày càng tin tưởng, Thần tộc là một chi nhánh cổ xưa của nhân loại, cùng chung một ngọn nguồn.
- Sân Lam, không thể tưởng được là nàng, nhưng lại là Thần tộc!
Một ít người khiếp sợ kêu lên.
Nữ nhân này tên là Sân Lam vẫn luôn đi trên cổ lộ Nhân tộc, ngạo thị quần hùng, thần bí nhất trong các chí tôn trẻ tuổi Nhân tộc, đươc tôn xưng là Nữ Thần.
Ở quá khứ không có người nào biết lai lịch của nàng, mãi đến hôm nay thể chất sinh ra cảm ứng với Diệp Phàm, tản mát ra khí cơ như vậy mọi người mới giật mình chợt hiểu.
Mọi người tại đây đều rất khiếp sợ!
- Nữ Thần... Thần tộc!?! Đây đúng là không phải trùng hợp, khó trách lại có loại khí chất này, đúng là đến từ chủng tộc cổ xưa thần bí nhất kia!
Ai cũng không nghĩ tới, nữ nhân của Thần tộc đi lên cổ lộ của Nhân tộc.
- Ngươi vì sao cản đường ta đi?
Diệp Phàm bình tĩnh hỏi, trong cơ thể phát ra tiếng kinh văn, trong phút chốc kim quang vô lượng nội liễm, máu cũng bình ổn, khôi phục lại bình thường.
Trong đôi mắt đẹp của Sân Lam thoáng lộ ra một tia dị sắc, có hơi giật mình kinh ngạc, không thể tưởng được đối phương có thể thu phát tự nhiên, có thể áp chế phản ứng bản năng. Nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng ướt át tươi đẹp, lộ ra hầm răng trắng nõn, nói:
- Mười năm trước, khi ngươi độ kiếp Đại đế cổ hiến hóa, ta bỏ lỡ cơ hội cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, hôm nay đặc biệt đến đánh giá!
Tiếng nói của nàng êm tai như tiếng nhạc trời, mang theo một loại thu hút gợi cảm, ngọc thể trong suốt uyển chuyển, thêm chi dung mạo say lòng người, cả người tựa như ảo mộng, phong thái của nàng làm tim người ta đập thình thịch.
- Đáng tiếc hôm nay ta không có kiếp gì để độ!
Diệp Phàm đáp.
- Chính ngươi ra tay là được!
Sân Lam mỉm cười làm cho nhật nguyệt tinh tú đều ảm đạm thất sắc, trong mắt lưu động tia sáng kinh người, bàn tay như ngọc phất đến phía trước, mái tóc bay múa, tay áo phất phơ như Lăng Ba tiên tử.
“Ầm!”
Diệp Phàm quyết đoán ra tay, phát sau mà đến trước, bàn tay sắc bén như Thiên Đao phát ra hào quang màu vàng sáng lạn, xé rách hư không, đồng thời dị tượng hiện ra, hợp cũng một chỗ phía sau hắn, biến thành một thế giới chân thật.
Ở nơi đó, tinh tú chiếu sáng vòm trời, Thanh Liên trồng trong hỗn độn, Tiên Vương ngồi trên chín tầng trời... Giống như một xứ sở thần thoại cổ đại, chấn khiếp thế gian.
Phía sau, mọi người đều biến sắc, ngay cả đám Bàng Bác, Long Mã đều trong lòng chấn động mãnh liệt. Không nghĩ tới Diệp Phàm vừa lên chính là ra nặng tay đáng sợ như vậy! Đây quả thực là thủ đoạn tuyệt sát, chỉ đối với địch nhân đáng sợ nhất mới có thể vận dụng.
Ở quá khứ, Diệp Phàm gần như rất ít khi trực tiếp như vậy, mới vừa giao đấu đã ra tay thực lợi hại, chẳng lẽ nữ nhân Thần tộc này đáng sợ như thế sao?
Ngay sau đó mọi người hiểu được, Nữ Thần thật sự quá đáng sợ, tuyệt đại khuynh thành, là kiệt tác hoàn mỹ của trời cao, mà thực lực cũng khiếp người, trong nháy mắt nàng cố định hư không.
Bất kể xa gần đều bị ảnh hưởng, nhất là mấy chí cường giả chủng tộc cổ xưa, thân ở bên cạnh chiến trường như rơi xuống vũng bùn, khó có thể nhúc nhích.
Mọi người đều biến sắc, nữ nhân Thần tộc Sân Lam quả thật đáng sợ, vừa ra tay chí là dư ba mà thôi đã cố định được mấy thiên kiêu của đại cường tộc, làm khiếp hãi chư hùng.
Mọi người không khó phỏng đoán, Diệp Phàm phải chịu áp lực như thế nào, vì đó chính là trung tâm chiến trường. Hư không ngưng đọng lại, đây gần như là trấn phong nhân gian, công lực thông thiên động địa cũng khó mà chống lại.
“Ầm!”
Càn khôn nổ tung, nơi đó vọt lên kim quang ngập trời, bàn tay của Diệp Phàm đập nát hết thảy, dị tượng của hắn xé rách hư không, vẫn không bị cố định.
Trong tai mọi người từng tràng từng tràng tiếng va chạm, Diệp Phàm rất nhanh ra tay, đầy trời đều là chưởng chỉ màu vàng, trong nháy mắt gần như đánh ra tới mấy vạn lần, như là toàn bộ dừng ở trên người Sân Lam.
Khủng bố ngập trời!
Địa phương này thành từng mảng hắc động, tinh hà từ Vực ngoại rơi xuống, mờ mịt khôn cùng, như là Thần Ma đang chiến đấu kịch liệt. Nếu không có trận văn của Hoàng Kim cổ thành sống lại, cái gì cũng không còn tồn tại.
Mặc dù vậy cũng là thác nước bạc mờ mịt, hào quang vạn lũ không bến bờ bao phủ toàn bộ nơi này.
Hai thân ảnh giao chiến, nam nhân thần uy cái thế, nữ nhân như tiên tử chuyển kiếp tới, lưu quang đầy màu sắc, toàn thân đều mang theo hào quang hừng hực, như là nhân vật ở thời đại thần thoại đang quyết đấu.
Bọn họ di chuyển như hai tia chớp, mỗi một lần va chạm đều bùng phát ra đốm lửa kinh người.
Đột nhiên, thiên địa như là tĩnh lặng xuống, vầng hào quang bất hủ bọn họ phát ra đều biến mất, gần người cận chiến, Thần thuật lộ ra, diệu kỳ đạt tới đỉnh phong.
Diệp Phàm một tay chụp xuống cánh tay của nàng, nếu bị hắn bắt được ai tới cũng cứu không được Sân Lam, Thánh thể chiến vô địch cũng không phải là hư danh.
Nàng uốn cơ thể mềm mại, tỏa ra điểm điểm sáng, gần như dán sát khuỷu tay Diệp Phàm mà qua, nhẹ nhàng lách mình, linh hoạt như tiên tránh thoát một kích tất sát, thuận thế bay ra ngoài như vũ điệu Nghê Thường, như Thiên Tiên bay múa.
Một trận chiến này chấm dứt, phi thường ngắn ngủi, gần như mới bắt đầu liền đã xong, vẫn chưa chính xác luận ra kẻ sống người chết.
Sân Lam mặt như tranh vẽ, sáng như trăng sáng, tản ra thuần khiết động lòng người, mỗi một tấc cơ thể nàng đều mịn màng trong sáng, như một kiệt tác bằng tài nghệ điêu luyện của trời cao.
- Bắt đầu từ hôm nay ngươi thuộc về ta, thuộc về Thần tộc!
Mọi người đều ngẩn người, Sân Lam phong tư tuyệt đại, ngay cả thanh âm đều ngiêng nước đổ thành như thế, như tiên âm du dương lướt qua bên tai mọi người như thế. Nhưng, nói ra lời nói quả thật quá kinh thế hãi tục!
Nàng hoàn mỹ không đúng thực, khí chất siêu trần có một loại thánh khiết, giống như thiên nữ viễn cổ, không thuộc về thế gian này. Ai cũng không nghĩ tới nàng nói ra một câu như vậy.
Loại biến chuyển này, loại trước sau tấn công không đồng dạng như vậy làm cho mỗi người đều giật mình kinh ngạc, hoài nghi mình nghe làm.
Thiên nữ Thần tộc còn thật sự nghiêm túc, vầng hào quang sáng rực, bảo tướng trang nghiêm, thần tư siêu nhiên, trong vắt không tì vết, lại nói tiếp:
- Ai làm khó xử hắn, chính là địch cũng ta!
Nói xong dưới chân nàng xuất hiện một con đường dùng tinh hà lót thành, ven đường có loan điếu, cánh hoa tươi bay múa, hương thơm từng trận... nàng nhẹ nhàng rời đi, trong nháy mắt đi xa biến mất không thấy.
Đừng nói là người khác, ngay cả Diệp Phàm tự mình đều có phần sững sờ trước lới nói của hậu đại Thần linh: một chủng tộc mạnh nhất trong tinh không, mấy vạn năm nay chưa từng xuất hiện... không ngờ thiên nữ của một tộc như thế lại nói ra những lời này.
- Thật cường đại! So với Bàng mỗ ta tính tình người này còn quá độc!
Bàng Bác líu lưỡi, sau đó cười ha hả nói.
Đoàn người Thánh thú Long Mã đều trợn mắt há hốc mồm trào ra nước bọt, các cường giả đều có điếm hết biết, không biết nói cái gì cho phải.
Về phần những người khác ngoại trừ ngẩn người, chính là hóa đá đứng tròng nhìn trân trối, không hiểu rõ nguyên do.
- Về Thần tộc ta, ta sẽ cho ngươi lựa chọn một vị minh châu của Thần tộc làm vợ!
Đúng lúc này, phía cuối chân trời lại truyền đến thanh âm của Nữ Thần Sân Lam.
Trong nháy mắt mọi người hiểu được vì sao. Hiển nhiên, nàng ý thức được câu nói của mình có ý nghĩa khác, nên đây là bổ sung và giải thích.
Bàng Bác cười ha ha nói với theo:
- Diệp tử có thể thuộc về ngươi nhưng không thuộc về Thần tộc!
“Ầm!”
Một đạo thần quang khủng bố bao phủ thiên địa, từ xa đánh úp lại va chạm cũng Bàng Bác, rồi sau đó Sân Lam hoàn toàn rời đi, có chút phẫn nộ.
Chí cường già trẻ tuổi các tộc đều lộ ra dị sắc, có người lộ ra vẻ mặt kinh hãi, có người sát khí nhoáng lên một cái rồi tắt, còn có người rất thất vọng, cũng có người thấp thỏm lo lắng...
- Ta biết rồi... Thần tộc là hậu đại của chư Thần, trong cơ thể có chảy dòng cổ huyết mạnh nhất, bọn họ muốn bồi dưỡng ra Thần linh chân chính!
Thế gian trước nay có lời đồn đãi, Thần tộc muốn đứng ngạo nghễ trên chín tầng trời, khôi phục truyền thuyết vinh quang vô tận năm tháng trước kia, khai sáng thần thoại bất hủ chân chính, khôi phục trật tự của thời đại chư Thần.
Bọn họ tôn sùng huyết thống, cho rằng Thần cường đại nhất tất nhiên sẽ sinh ra trong tương lai, muốn vượt qua chư Thần chân chính bất hủ, vô địch dưới tinh không!
Vì thế, bọn họ luôn luôn tìm kiếm cổ huyết mạnh nhất, để xuất hiện hậu nhân có Thần huyết cường đại hơn, muốn cho hết thảy chủng tộc đều sợ run.
Thần huyết, Thánh huyết, hai dòng máu kết hợp, được cho là dung hợp hoàn mỹ, sẽ sinh ra huyết mạch thần thánh nhất, là “một loại” huyết thống mạnh nhất trong giả thiết luận của Thần tộc.
Những bí tân này chỉ có một số ít người biết, nhưng ở trong này cũng không phải là bí mặt gì, bởi vì thí luyện giả tới đây đều là người mạnh nhất của các tộc, bọn họ có đủ tư cách để hiểu rõ.
Mọi người sau phút giật mình đều lộ ra dị sắc.
- Thần huyết dung hợp cùng Thánh huyết, huyết mạch Thần Thánh mạnh nhất sẽ xuất hiện, sẽ đập nát hết thảy địch nhân, thực hiện ý nghĩa chân chính vô địch muôn đời dưới tinh không!
Mọi người đều lòng có kiêng kị, ngày nay các loại thể chất xuất hiện, rất nhiều huyết mạch cổ tái hiện ở thế gian. Thần tộc nếu như vì kế hoạch của họ, đều thu dụng vài loại huyết thống mạnh nhất trong giả thiết kia, vậy thì nhất định sẽ là một hồi họa lớn!
Trong hai ngày kế tiếp, lục tục lại có một số cường giả chạy tới, có chí tôn trẻ tuổi của chủng tộc cường đại, có sinh vật cổ kiếm ăn trong tinh vực vũ trụ.
Mà Diệp Phàm cũng gặp phải nhiều lần phiền toái, không ít người đều tập trung vào hắn. Được Thần tộc nhìn trúng, nếu muốn không dẫn tới chú ý của người khác cũng không được.
/1822
|