Tinh không không ngừng nổi lên từng cơn sóng gió, mỗi ngày đều có đại chiến, cao thủ nổi danh thường xuyên ngã xuống, mà ngay hôm nay một Đại Thánh trong quyết đấu bị giết chết làm chấn động khắp cổ vực.
Cổ lộ thần thoại càng ngày càng tàn khốc, thời gian gần đây lại tới thêm rất nhiều người, cường giả các tộc không ngừng ùn ùn từ rất nhiều cổ vực đạp bước tới đây, đều muốn tiến vào bờ đối diện, nhìn thấy chư Thần.
Về phần kẻ có dã tâm thì nhắm vào Sinh mệnh cổ thụ.
Thần thoại cổ vực càng ngày càng không yên tĩnh, sinh mệnh ngã xuống cùng với hoa máu nở rộ mỗi ngày đều thường xuyên diễn ra, khiến mọi người chết lặng, trước mắt quá nhiều xác chết.
- Khổ Hải có manh mối rồi!
Một ngày này, một tin tức như là một cơn lốc thổi quét qua tinh vực, làm cho rất nhiều tu sĩ phấn chấn, đại quân cổ thú ào ào vọt tới, khắp vũ trụ tối đen đều lay đông.
Thiên cơ Thần sư trải qua lặp lại thôi diễn, tính toán ra Khổ Hải ở phương nào, liền khắc ra đại khái phạm vi tọa độ mục tiêu. Chư hùng vừa biết được trong lòng ai nấy đều nổi sóng sôi gục.
Điều này tuyệt đối là phá vỡ truyền thuyết... từ xưa đến nay, các hùng chủ trong cổ thú cũng kỉiông biết tiêu phí biết bao nhiêu cái giá phải trả đều không tìm được Khổ Hải. Trong lịch sử chỉ có một số ít người dựa vào cơ duyên đặc biệt mới được tiến vào “bờ đối diện”.
- Ai đó tính ra rồi! Ở một bến bờ tinh không khác!
Mọi người điên cuồng, tất cả đều xuất động, chạy tới một cổ địa khác, đương nhiên vẫn còn ở trong phạm vi cổ vực thần thoại, vẫn chưa tách rời.
Vị trí cụ thể cũng chưa bị Đế lộ ra, nhưng mọi người đã biết vị trí đại khái, một đường đuổi theo những người hiểu biết tình hình cụ thể kia.
Dọc theo đường đi này lại thây ngã đầu rơi máu chảy, đã xảy ra rất nhiều trận chiến: Hôi Giao, Kim Thiềm, Thiên Cẩu, Đại Bằng bốn vị thú tôn liên thủ thu thập sinh mệnh, là làm trước chuẩn bị để vượt qua Khổ Hải.
Ngoại trừ bọn họ, còn có bá chủ các cổ vực khác, mỗi người đều không có liên thù tự hành động, cũng gây ra mưa máu gió tanh.
Mà nhóm Ngưu Ma Vương, Thánh linh, Hộ đạo giả Nhân tộc... là nhân vật siêu nhiên từ cổ lộ Nhân tộc tiến vào nơi này cũng đều chuẩn bị cho chiến tranh, trên đường đi tới trước thỉnh thoảng dẫn tới xung đột cũng thú tôn.
Đây đều là nhân vật cấp Đại Thánh, trận chiến giữa bọn họ động một cái đều là cấp diệt thế, chính là tinh tú rơi nhật nguyệt sa xuống, khiến mọi người vừa kính sợ vừa run rẩy, chỉ có thể từ xa xa tránh đi.
Đây là một mảnh tinh vực cô quạnh không có manh mối gì, thậm chí ngay cả một hành tinh thích hợp đặt chân cũng không tồn tại, cả tinh không rộng lớn tiêu điều hoang vu.
Chư hùng tới nơi này hoàn toàn không nhìn thấy gì, dù chỉ là một giọt nước thì càng đừng nói là Khổ Hải vô tận, cái gì cũng không có.
- Ta từng tới cổ vực này, cho tới bây giờ cũng không thấy có đại dương mênh mông gì, như thế nào có thể ở chỗ này, có phải tính, toán sai làm rồi hay không?
Có bá chủ cổ thú nghi ngờ hỏi.
Địa phương này rất hoang vu, tinh, tú đều rất thưa thớt, như là một Tử Vực rét lạnh và cô quạnh, còn cách Khổ Hải trong lòng mọi người quá xa.
- Bờ đối diện, Khổ Hải đều ẩn ở trong thiên vực u ầm chúng ta không thể chạm tới được, cần phải mở ra sau đó mới có thể cảm giác. Bằng không nếu cứ liếc mắt một cái có thể nhìn thấy, thì đã không phải là vô ảnh vô tung muôn đời nữa!
Một lão nhân áo xanh đi lên phía trước, được chư Đại Thánh bảo hộ ở giữa. Dù là bất đồng trận doanh, cũng không có người nào ra tay với lão, ngược lại đều ra sức bảo vệ.
- Hẳn là ở ngay tại phiến cổ vực này, đại thể không sai được!
Lão là một vị Thiên cơ Thần sư, tướng mạo già cả không thành hình dáng, đầu râu bạc trắng, gầy như que củi, trên mặt chồng chất nếp nhăn, không có một chút sáng bóng.
- Nếu vậy, thỉnh Thần sư thôi diễn tiếp một phen, tính ra vị trí xác thực của thiên vực, chúng ta hợp lực có lẽ có thể mở ra được.
Một vị thú tôn lên tiếng.
Hôi Giao, Kim Thiềm, Ngưu Ma Vương, Thạch nhân... đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, chờ đợi lão nhân làm ra suy tính cuối cùng, sau đó bọn họ mạnh mẽ mở ra vùng Khổ Hải.
Lão nhân gầy trơ xương, khuôn mặt khô vàng, vừa thấy liền biết thọ nguyên không còn nhiều, không sống được mấy năm nữa. Lão khẽ thở dài một tiếng sau đó bắt đầu yên lặng tính toán.
Thiên cơ Thần sư là một tồn tại siêu nhiên, có thể suy tính ra cát hung họa phúc, biết trước một phần tương lai, nhưng mệnh nguyên bản thân của họ sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, dưới tình hình chung khẳng định sẽ không làm chuyện nghịch thiên.
Bờ đối diện liên quan đến quá lớn, chư Đại Thánh thỉnh lão Thần sư rời núi, hứa hẹn sẽ dành nhiều hậu đãi cho hậu nhân của lão, mới làm lão động tâm tiến hành thôi diễn. Lúc này thọ nguyên của lão không còn nhiều.
Tất cả những manh mối này đều nhờ có Thanh Hoàng đạo nhân trong lúc hóa đgọ hết sức “hỏi ông trời” mà hiến hóa ra, nếu không thì đừng nói là Thần sư, dù là Thần chân chính đến đây cũng vô dụng.
Liên tiếp chín ngày, lão Thần sư ngồi xếp bằng trong vũ trụ u ầm, cả người như là sắp hóa đạo không nhúc nhích, mà trong cơ thể lão thỉnh thoảng có tinh khí cũng mảnh nhô đại đạo bay ra. đó là hao tổn của bản thân!
Đây là một loại hiện tượng đáng sợ, là trực tiếp từ Tiên Thai nứt ra mảnh nhỏ đại đạo, cả người lão càng ngày càng khô héo, huyết khí héo rù, thân thể khô quắt một vòng.
Thanh Hoàng đạo nhân tọa hóa sau đó hiện ra các loại dị tượng, đạo ngân Khố Hải... các thứ lúc này mơ hồ hiện ra vờn quanh lão Thần sư. Lão thôi diễn đang tiến vào thời khắc mấu chốt.
- Ta nhìn thấy, một vùng Khổ Hải rộng lớn, là ở chỗ này!
Lão chợt mờ mắt. bắn ra hai luồng hào quang rực rỡ, nhìn thẳng tới một vùng tinh không xa xôi.
Ngay tức thì hai tròng mắt rực rỡ của lão nổ tung tại đương trường, nơi nơi đều hóa thành máu bùn cũng huyết thanh vẩy bắn ra. Cảnh tượng thật đáng sợ khiến da đầu người ta run lên.
Đây là trời phạt! Người sống trên thế gian có thể chứng kiến thần tích, thiên cơ như thế, nhưng tuyệt đối không thể nói ra.
Lão Thần sư kêu lên một tiếng đau đớn, hốc mắt lồm xuống, nơi đó đã không còn có tròng mắt. lão dùng ngón tay vẽ trong hư không: Thiên Lao Thủy Tiêu.
“Phốc!”
Ngón tay bị gãy đoạn... vỡ nát... rồi trở thành đống máu thịt lầy nhầy, hai tay cánh tay lão đều theo đó rơi xuống vỡ nát không còn tồn tại nữa, trông vô cùng thê thảm.
- Các ngươi hẳn là biết, mạng ta sắp hết!
Lão Thần sư run giọng nói.
Lão suy tính ra Khổ Hải, nói ra tọa độ của nó, nhưng chính mình cũng hao sạch tất cả thọ nguyên, không thể sống tiếp trên thế gian.
- Ngài có thể an tâm ra đi, hậu đại của ngài từ nay về sau sẽ có phúc trạch lớn. Chì cần chúng ta không chết, hắn luôn trở thành kẻ được nuông chiều trong cổ vực này.
Mấy vị Đại Thánh trước sau tỏ thái độ, đưa ra hứa hẹn.
“Rác!”
Tiên Thai của Lão Thần sư vỡ tan, bay ra một số mảnh nhỏ đại đạo, sau đó cả người lão nổ tung, bắt đầu hóa đạo. Trên bầu trời đánh xuống từng mảng lớn lôi kiếp, toàn bộ bổ xuống phía lão.
Đây là thiên phạt, gặp phải trời phạt.
Mọi người đều kinh sợ trong lòng. Chuyện này thật đúng là quỷ dị! Người tu đạo làm chuyện nghịch thiên, đều đang tìm con đường trường sinh, không tin trong cõi u minh có cái gì thống trị, nhưng tận mắt chứng kiến lại khiến mọi người sợ hãi.
- Đây có lẽ là một loại quy tắc, cổ chú, đạo tắc, trật tự... có thể là những thứ này cộng minh, nếu như chạm tới có thể sẽ dẫn phát lên dị động nào đó của thiên địa, nhìn giống như là một loại trời phạt!
Diệp Phàm lẩm bẩm nói. Với lý giải và cảm ngộ của mình để giải thích bản chất nội tại của loại cảnh tượng quỷ dị này.
Nhưng không có chứng cớ gì, chuyện này cũng chỉ có thể xem như thuộc loại ảo tưởng.
“Ầm!”
Vũ trụ hắc ầm nổ tung, tinh huy nổ tung, chư Đại Thánh đồng loạt ra tay, xé rách chỗ tinh không vừa rồi lão Thần sư xác định cuối cùng, thành một lỗ hổng.
“Ầm ầm ầm...”
Gần như trong nháy mắt, mọi người liền nghe được tiếng sóng biển vỗ bờ, thổi quét ngang trời cao, giống như mình đang đối mặt với một đại dương mênh mông vô tận.
Đây là từ trong chỗ lỗ hổng kia phát ra, truyền đến từng tràng từng tràng dao động bàng bạc.
“Rấc!”
Một thanh Tiên Xích bay lên, là thạch nhân vận dụng Lượng Thiên Xích phát ra hàn quang sáng lạn. Đây là dùng Tiên Lệ Lục Kim luyện chế thành, trên có thể đánh chín tầng trời, dưới chấn nhiếp Cửu U, khủng bố ngập trời.
Từ chỗ lỗ hổng đã có thể nhìn thấy một phần biển mênh mông, khiến lòng người rung động. Đây là một mảnh thiên vực ẩn ở trong hư không, là một không gian chân thật, thuộc một phần của vũ trụ, lúc này hiện ra trước mắt mọi người.
Các Đại Thánh khác cũng tiếp tục ra tay, nhất là khi Kim Cương Trác sáng loáng trong tay Ngưu Ma Vương bay ra, lập tức đánh tan nơi đó, xuất hiện một lối vào thiên vực thật lớn.
- Hiện ra rồi! Đúng thật là một vùng Khổ Hải, có thể đạp bước qua tiến vào bờ đối diện!
- Một vùng Thần hải rộng lớn, quả nhiên truyền thuyết là có thật! Ở bờ bên kia của nó chính là nơi cư ngụ của chư Thần hay sao?
Cả hiện trường tại đây lập tức sôi trào, tâm tình mọi người đều kích động, đều ào ào phóng tới trước, muốn tới gần nhìn rõ vùng biển này.
Các Đại Thánh tự nhiên là đầu tàu gương mẫu, nhóm đầu tiên nhảy vào, liền nhìn thấy một đại dương mênh mông vô tận, như là kéo dài tới đầu cuối của vũ trụ.
Nơi này là biển thiên địa căn nguyên nhất, nếu so sánh con người với nó thật rất nhỏ bé, ngay cả một hạt bụi đều không tính được.
Quần hùng lục tục tiến vào lại hoảng sợ phát hiện: nơi này thật sự quá rộng lớn, đây còn gọi là hải dương sao, có khả năng sánh với một tinh vực, có vô số tinh tú chìm nổi trong biển!
Loại cảnh tượng này quả là nghe những điều chưa từng nghe, thấy những điều chưa hề thấy! Trên bầu trời có rất nhiều tinh tú lớn chuyển động, có số rơi xuống biển nổi lên sóng biển cao mười vạn dặm, ngập trời khủng bố.
- Đây là... Thần thoại mà! Như thế nào lại có cảnh tượng bực này, biển cả này cỏ thể nuốt sọn các tinh tú kia. Quả thực không nhỏ hơn chút nào so với cổ vực trong Thần thoại.
Đây là đầu cuối của vũ trụ, là một bộ phận không gian lớn chưa từng bị người phát hiện, còn có thể xưng là một biển tinh vực, quá mức bao la hùng vĩ không bờ bến.
Sau khi tới nơi này, mọi người phân tán rộng ra, rốt cuộc không cần lo lắng chắn đường Đại Thánh, một khi ở nơi rộng lớn như vậy, từ chỗ nào “vượt biên” không được chứ?
Thế nhưng không ai tùy tiện vượt biển, bao sồm cả các Đại Thánh tất cả đều thận trọng quan sát. Đối với sự kiện xa lạ và thần bí này mọi người luôn tràn ngập kính sợ.
Nước biển có màu đen, bên trong có một loại lực lượng thần bí, làm cho trong lòng chư thánh đều run sợ. Trong Khổ Hải đó lại ẩn chứa một bộ phận tinh hoa của Thái Âm.
Nơi này thật không đơn giản, ở chỗ sâu trong biển cả mênh mông này nói không chừng còn có Thần vực thái cổ chân chính! Đây là một lực lượng khổng lồ cỡ nào?
Trong nước biển không có sinh linh, tối thiếu trước mất không có nhìn thấy dù là một gốc bèo bụi rong... binh tôm tướng của cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng, ngay cả một con cá biển đều không có.
- Nước biển này có vấn đề!
Khi một con cổ thú rơi vào trong nước, nó giãy aiụa kịch liệt, nhưng nhanh chóng chìm xuống, ngay cả nó có một thân đạo hạnh cao thâm đều vô dụng, bị Khổ Hải nuốt tươi.
- Nước biển này thật đáng sợ! Có thể làm cho tu sĩ thực lực cường đại hóa thành phàm nhân, một khi rơi xuống đó một thân đạo hạnh và pháp lực đều phải biến mất!
Ngay cả Đại Thánh đều biến sắc, tràn ngập cảnh giác với Khổ Hải này.
Hai ngày sau, bắt đầu có người vượt biển, xâm nhập sâu trên mặt biển, cũng không phải là để tới bờ đối diện, mà chỉ là đi trước dò đường, phi hành ra ngoài mười vạn dặm xa, những người này toàn bộ đều quay đầu trở về bình yên.
- Trên không trung Khổ Hải có đạo tắc áp chế, thần lực người ta sẽ khô cạn rất nhanh!
Đây là một tin tức thật không tốt, làm cho mọi người sầu lo sâu sắc, nhìn Khổ Hải mà suy nghĩ xuất thần.
Có người bắt đầu còn thật sự khắc vẽ trận văn, chuẩn bị mở ra vực môn, thử tính ra tọa độ bờ đối diện tiến hành truyền tống cự ly xa, tốc hành tới nơi đó.
Nhưng, cuối cùng đều thất bại, pháp trận sư cường đại đều chau mày, ở địa phương này không có cách nào vượt qua hư không, đạo văn ảm đạm toàn bộ mất hiệu lực.
Chỉ có thể vượt biển, không thể xuyên qua hư không đi tới.
- Ồ! Cái gì kia? Có một chiếc thuyền cổ!
Có người phát hiện một chiếc thuyền cổ trên hải vực, thực to lớn và cao lớn như một ngọn núi nhỏ.
- Ta hiểu rồi! Chỉ có thuyền cổ như vậy mới có thể vận chuyển mọi người tới bờ đối diện!
Mọi người nghĩ tới một ít truyền ngôn: muốn đi vào nơi ở của chư Thần đều là đi thuyền vượt biển mà qua!
Tục truyền, những thuyền cổ này là chư Thần lưu lại, cũng chỉ duy nhất một loại công cụ này để vượt biển.
Trong phút chốc, mấy vị Đại Thánh đáp xuống thuyền cổ, vận dụng pháp lực, lập tức thuyền cổ như chân long theo gió vượt sóng, hóa thành một luồng hào quang nhằm vào trong đại dương mênh mông tối đen kia.
Sau đó không lâu, lại có mấy chiếc thuyền cổ bị người phát hiện, kết quả tự nhiên đều rơi vào trong tay các Đại Thánh. Bọn họ nhảy vào Khổ Hải, loại thuyền này tốc độ quá nhanh, cuối cùng nhưng lại trực tiếp xuyên qua không gian biến mất trên mặt biển.
Mấy ngày sau, mọi người còn trên bờ Khổ Hải đều lo lắng, các Đại Thánh đều đi rồi không còn lại người nào, mấy chí tôn trẻ tuổi cũng có một hai người vượt biển mà đi. Thế nhưng người còn lại thì rất khó tìm được thuyền cổ.
- Đi tìm đi! Khổ Hải rộng lớn mênh mông như vậy, ta không tin chỉ có mấy chiếc thuyền cổ, hẳn là chư Thần đều lưu lại ở các khu vực mới đúng!
Quả nhiên, lục tục có người phát hiện thuyền cổ, tự nhiên dẫn phát lên huyết chiến, mọi người tranh giành nhau.
Nửa tháng sau. đám người Diệp Phàm, Bàng Bác, Long Mã... đứng trên một boong thuyền cổ máu chảy đám đia, sau khi giết chết toàn bộ một đám kẻ cướp, liền tiến vào Khổ Hải.
Sau khi chiếc thuyền đạt tới tốc độ cực hạn liền xuất hiện thông đạo hư không, thuyền cổ chìm sâu vào. Khi xuất hiện lại đã ra ngoài mấy chục vạn dặm, nhưng đây cũng chí là tạm dừng ngắn ngủi, tiếp sau đỏ thuyền cổ lại bắt đầu gia tốc, chìm sâu vào thông đạo hư không.
Cũng không biết đi được bao nhiêu vạn dặm. chiếc thuyền cổ bắt đầu lềnh bềnh chạy trên mặt biển, không còn xuyên qua thông đạo hư không nữa.
- Ồ! Phía trước có một chiếc thuyền vỡ nát, chỉ còn lại có boong tàu trôi nổi, người trên nó đâu hết rồi?
Bàng Bác vô cùng kinh ngạc.
Diệp Phàm cẩn thận nhìn kỳ liền hít ngược một hơi khí lạnh. Chiếc thuyền cổ này bọn họ từng thấy qua, là do hai vị Đại Thánh làm chủ, đã ra đi từ nửa tháng trước, không ngờ lại bị hủy ở nơi này.
Phá trên thuyền có không ít vết máu, còn có dao động cường đại khuếch tán, đó là máu của Đại Thánh, hai người đó hẳn là dữ nhiều lành ít.
- Người nào ra tay? Chẳng lẽ giữa Đại Thánh đã xảy ra quyết đấu sống mái với nhau?
Long Mã cân nhắc, không ngừng nhìn chằm chằm chiếc thuyền vỡ nát kia.
- Không giống như là đã xảy ra huyết chiến liều mạng giữa các Đại Thánh, có thể uy hiếp là đến từ trong biển, mọi người cẩn thận đề phòng!
Diệp Phàm nói.
- Cái gì kia?
Đột nhiên, Bàng Bác chỉ về phía trước, trong Nước biển đen ngòm có một tia hào quang tím lấp lánh ở chỗ sâu trong Nước biển, dần dần trồi lên mặt nước.
Một cỗ thi thể!
Đây là một thi thể cũng không biết đã chết đi bao nhiêu vạn năm. hào quang tím là máu từ trong cơ thể đó phát ra, cực kỳ khủng bố! Thi thể bồng bềnh trên mặt biển.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, sinh ra một cảm ứng khó hiểu: thi thể này rất không tầm thường, xác nhận là Bá thể, loại máu này làm cho hắn sinh ra cảm ứng.
Đương nhiên, đây khẳng định không phải là Bá thể đương thời, tối thiếu đã chết đi mấy vạn năm, hơn nữa khi hắn còn sống chí sợ là cường đại tuyệt đỉnh, ngày nay vẫn còn có thể cảm nhận được loại uy nghiêm đó.
Thi thể lẳng lặng trôi đi càng ngày càng xa, nhưng Bàng Bác lại lộ sắc mặt khó coi, nói nhỏ:
- Ta rõ ràng nhìn thấy con ngươi hắn mở ra một khe hở, có hào quang tím bắn ra. như thế nào lại khép kín trở thành tử thi?
- Ta cũng thấy, nhưng hắn nhất định là thi thể không thể nghi ngờ, có lẽ trên người đã xảy ra biến cố gì đó!
Diệp Phàm trầm giọng nói.
Bàng Bác gật đầu, nói:
- Cẩn thận một chút! Trong Khổ Hải này lại có thi thể của Bá thể, quá mức khủng bố!
“Ầm!”
Đột nhiên, một mối nguy hiểm lớn lao buông xuống, mấy luồng Thánh tiễn thật lớn cắt qua bầu trời, nhằm tới chiếc thuyền cổ bọn họ, một mùi trong đó thiếu chút nữa ghim trúng trên người Hoàng Kim sư tử.
- Có người tập kích chúng ta, muốn hủy diệt thuyền cổ cho chúng ta rơi xuống chìm trong Khổ Hải, bị tước xuống làm phàm nhân, sau đó chết thảm!
Xa xa, xuất hiện một chiếc thuyền lớn, mặt trên đứng sừng sững ba thân ảnh đáng sợ, phân biệt là: Huyết Thú, Thực Kim Thú, Thôn Thiên Thú, đều tản ra huyết khí ngập trời.
Ba con cổ thú này đều là dị chủng thái cổ, là chí tôn trẻ tuổi một thế hệ cực độ cường đại. Lúc này liên hợp cũng một chỗ, trên mặt biển tập kích đám người Diệp Phàm.
- Huyết Thú lại là ngươi! Hận mới nợ cũ cũng tính!
Bàng Bác kêu to.
Ba con cổ thú đều hóa thành hình người, đứng trên thuyền cổ, phân biệt giương cung bắn tên. Mỗi một mũi tên đều phát ra tiếng rít gió như sấm sét, tuyệt đối đủ để bắn cả dày núi sông thành tro bụi, càng đừng nói là một chiếc thuyền cổ, cho dù nó đặc biệt bao nhiêu đi nữa.
Đám người Diệp Phàm, Bàng Bác cũng ra tay, một quyền tiếp một quyền đánh tan mưa tên. Sau đó Diệp Phàm lạnh mắt xuống, trong tay xuất hiện một cây cung to lớn. Đây là sau khi hắn đạt tới cảnh giới Thánh Vương luyện chế thành. Mũi tên là thánh cốt, ngay khoảnh khắc bay ra trời sụp đất nứt, triển khai phản kích!
“Xoạt...”
Truyền đến tiếng kêu khác lạ, một chiếc thuyền cổ khác tới gần, lại là bốn vị lang quân Kim Xà tộc, bọn họ bay tới.
Mà ở phía saụ Khổ Hải, Thiên nữ Sân Lam của Thần tộc, Tang Cổ hậu đại của Thần Ma thái cổ, Đồng Nghĩ Vương cũng tới rồi, bọn họ đứng chung trên một chiếc thuyền lớn.
- Đến đây nhiều người như vậy, hẳn không phải dự mưu vây giết chúng ta chứ?
Thánh giả Hắc Hùng biến sắc, ctứng thẳng người lên, vung lên đôi bàn tay gấu như tấm thớt, tiếng gào chấn cho sóng biển cuồn cuộn ngập trời.
- Diệp tử! Chúng ta đều phá vây ra ngoài, nếu đều là nhắm vào chúng ta tới, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!
Bàng Bác cũng biến sắc, mặc dù hắn có tự tin mấy, ngay cả Diệp Phàm có năng lực chiến một trận, cũng khó mà đối phó với cũng một lúc mười vị chí tôn trẻ tuổi.
“Keng!”
Cây cung lớn trong tay Diệp Phàm rung lên, tản phát ra một cổ khí cơ mảnh thú hồng hoang, chấn nhiếp khấp Khổ Hải, làm cho các chí tôn trẻ tuổi ở xa xa trong lòng đều run lên.
Xương cung là từ xương cốt của một Ngân Bối Thương Giao cấp Thánh Vương luyện chế thành, mà dây cung Thần huyền lại là gân rồng rút ra, rèn luyện ở trong Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh hóa thành.
Lúc này, đừng nói là bắn ra Thánh tiễn, chỉ mới cầm ở trong tay đã có các loại dị tượng, tiên quang bốc lên, mảnh thú nhảy rộn, long ngâm vang động lục hợp bát hoang.
Diệp Phàm động sát ý rồi, bắn ra một mũi tên. tiếng rít gió sấm sét mãnh liệt, như là một mảng thiên kiếp buông xuống. Trên mũi tên thánh cốt đó quấn quanh một con Thương long, cũng có một đám Hắc hổ mở đường, khí phách ngập trời, trực tiếp đập nát hư không!
Đây là một mũi tên chí cường chí đại, hủy diệt càn khôn, cùng với tiếng gào rú của Thần Ma, thanh âm thật lớn đã có thể chấn sụp đổ núi cao, càng đừng nói là một mũi tên chân chính.
Cổ lộ thần thoại càng ngày càng tàn khốc, thời gian gần đây lại tới thêm rất nhiều người, cường giả các tộc không ngừng ùn ùn từ rất nhiều cổ vực đạp bước tới đây, đều muốn tiến vào bờ đối diện, nhìn thấy chư Thần.
Về phần kẻ có dã tâm thì nhắm vào Sinh mệnh cổ thụ.
Thần thoại cổ vực càng ngày càng không yên tĩnh, sinh mệnh ngã xuống cùng với hoa máu nở rộ mỗi ngày đều thường xuyên diễn ra, khiến mọi người chết lặng, trước mắt quá nhiều xác chết.
- Khổ Hải có manh mối rồi!
Một ngày này, một tin tức như là một cơn lốc thổi quét qua tinh vực, làm cho rất nhiều tu sĩ phấn chấn, đại quân cổ thú ào ào vọt tới, khắp vũ trụ tối đen đều lay đông.
Thiên cơ Thần sư trải qua lặp lại thôi diễn, tính toán ra Khổ Hải ở phương nào, liền khắc ra đại khái phạm vi tọa độ mục tiêu. Chư hùng vừa biết được trong lòng ai nấy đều nổi sóng sôi gục.
Điều này tuyệt đối là phá vỡ truyền thuyết... từ xưa đến nay, các hùng chủ trong cổ thú cũng kỉiông biết tiêu phí biết bao nhiêu cái giá phải trả đều không tìm được Khổ Hải. Trong lịch sử chỉ có một số ít người dựa vào cơ duyên đặc biệt mới được tiến vào “bờ đối diện”.
- Ai đó tính ra rồi! Ở một bến bờ tinh không khác!
Mọi người điên cuồng, tất cả đều xuất động, chạy tới một cổ địa khác, đương nhiên vẫn còn ở trong phạm vi cổ vực thần thoại, vẫn chưa tách rời.
Vị trí cụ thể cũng chưa bị Đế lộ ra, nhưng mọi người đã biết vị trí đại khái, một đường đuổi theo những người hiểu biết tình hình cụ thể kia.
Dọc theo đường đi này lại thây ngã đầu rơi máu chảy, đã xảy ra rất nhiều trận chiến: Hôi Giao, Kim Thiềm, Thiên Cẩu, Đại Bằng bốn vị thú tôn liên thủ thu thập sinh mệnh, là làm trước chuẩn bị để vượt qua Khổ Hải.
Ngoại trừ bọn họ, còn có bá chủ các cổ vực khác, mỗi người đều không có liên thù tự hành động, cũng gây ra mưa máu gió tanh.
Mà nhóm Ngưu Ma Vương, Thánh linh, Hộ đạo giả Nhân tộc... là nhân vật siêu nhiên từ cổ lộ Nhân tộc tiến vào nơi này cũng đều chuẩn bị cho chiến tranh, trên đường đi tới trước thỉnh thoảng dẫn tới xung đột cũng thú tôn.
Đây đều là nhân vật cấp Đại Thánh, trận chiến giữa bọn họ động một cái đều là cấp diệt thế, chính là tinh tú rơi nhật nguyệt sa xuống, khiến mọi người vừa kính sợ vừa run rẩy, chỉ có thể từ xa xa tránh đi.
Đây là một mảnh tinh vực cô quạnh không có manh mối gì, thậm chí ngay cả một hành tinh thích hợp đặt chân cũng không tồn tại, cả tinh không rộng lớn tiêu điều hoang vu.
Chư hùng tới nơi này hoàn toàn không nhìn thấy gì, dù chỉ là một giọt nước thì càng đừng nói là Khổ Hải vô tận, cái gì cũng không có.
- Ta từng tới cổ vực này, cho tới bây giờ cũng không thấy có đại dương mênh mông gì, như thế nào có thể ở chỗ này, có phải tính, toán sai làm rồi hay không?
Có bá chủ cổ thú nghi ngờ hỏi.
Địa phương này rất hoang vu, tinh, tú đều rất thưa thớt, như là một Tử Vực rét lạnh và cô quạnh, còn cách Khổ Hải trong lòng mọi người quá xa.
- Bờ đối diện, Khổ Hải đều ẩn ở trong thiên vực u ầm chúng ta không thể chạm tới được, cần phải mở ra sau đó mới có thể cảm giác. Bằng không nếu cứ liếc mắt một cái có thể nhìn thấy, thì đã không phải là vô ảnh vô tung muôn đời nữa!
Một lão nhân áo xanh đi lên phía trước, được chư Đại Thánh bảo hộ ở giữa. Dù là bất đồng trận doanh, cũng không có người nào ra tay với lão, ngược lại đều ra sức bảo vệ.
- Hẳn là ở ngay tại phiến cổ vực này, đại thể không sai được!
Lão là một vị Thiên cơ Thần sư, tướng mạo già cả không thành hình dáng, đầu râu bạc trắng, gầy như que củi, trên mặt chồng chất nếp nhăn, không có một chút sáng bóng.
- Nếu vậy, thỉnh Thần sư thôi diễn tiếp một phen, tính ra vị trí xác thực của thiên vực, chúng ta hợp lực có lẽ có thể mở ra được.
Một vị thú tôn lên tiếng.
Hôi Giao, Kim Thiềm, Ngưu Ma Vương, Thạch nhân... đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, chờ đợi lão nhân làm ra suy tính cuối cùng, sau đó bọn họ mạnh mẽ mở ra vùng Khổ Hải.
Lão nhân gầy trơ xương, khuôn mặt khô vàng, vừa thấy liền biết thọ nguyên không còn nhiều, không sống được mấy năm nữa. Lão khẽ thở dài một tiếng sau đó bắt đầu yên lặng tính toán.
Thiên cơ Thần sư là một tồn tại siêu nhiên, có thể suy tính ra cát hung họa phúc, biết trước một phần tương lai, nhưng mệnh nguyên bản thân của họ sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, dưới tình hình chung khẳng định sẽ không làm chuyện nghịch thiên.
Bờ đối diện liên quan đến quá lớn, chư Đại Thánh thỉnh lão Thần sư rời núi, hứa hẹn sẽ dành nhiều hậu đãi cho hậu nhân của lão, mới làm lão động tâm tiến hành thôi diễn. Lúc này thọ nguyên của lão không còn nhiều.
Tất cả những manh mối này đều nhờ có Thanh Hoàng đạo nhân trong lúc hóa đgọ hết sức “hỏi ông trời” mà hiến hóa ra, nếu không thì đừng nói là Thần sư, dù là Thần chân chính đến đây cũng vô dụng.
Liên tiếp chín ngày, lão Thần sư ngồi xếp bằng trong vũ trụ u ầm, cả người như là sắp hóa đạo không nhúc nhích, mà trong cơ thể lão thỉnh thoảng có tinh khí cũng mảnh nhô đại đạo bay ra. đó là hao tổn của bản thân!
Đây là một loại hiện tượng đáng sợ, là trực tiếp từ Tiên Thai nứt ra mảnh nhỏ đại đạo, cả người lão càng ngày càng khô héo, huyết khí héo rù, thân thể khô quắt một vòng.
Thanh Hoàng đạo nhân tọa hóa sau đó hiện ra các loại dị tượng, đạo ngân Khố Hải... các thứ lúc này mơ hồ hiện ra vờn quanh lão Thần sư. Lão thôi diễn đang tiến vào thời khắc mấu chốt.
- Ta nhìn thấy, một vùng Khổ Hải rộng lớn, là ở chỗ này!
Lão chợt mờ mắt. bắn ra hai luồng hào quang rực rỡ, nhìn thẳng tới một vùng tinh không xa xôi.
Ngay tức thì hai tròng mắt rực rỡ của lão nổ tung tại đương trường, nơi nơi đều hóa thành máu bùn cũng huyết thanh vẩy bắn ra. Cảnh tượng thật đáng sợ khiến da đầu người ta run lên.
Đây là trời phạt! Người sống trên thế gian có thể chứng kiến thần tích, thiên cơ như thế, nhưng tuyệt đối không thể nói ra.
Lão Thần sư kêu lên một tiếng đau đớn, hốc mắt lồm xuống, nơi đó đã không còn có tròng mắt. lão dùng ngón tay vẽ trong hư không: Thiên Lao Thủy Tiêu.
“Phốc!”
Ngón tay bị gãy đoạn... vỡ nát... rồi trở thành đống máu thịt lầy nhầy, hai tay cánh tay lão đều theo đó rơi xuống vỡ nát không còn tồn tại nữa, trông vô cùng thê thảm.
- Các ngươi hẳn là biết, mạng ta sắp hết!
Lão Thần sư run giọng nói.
Lão suy tính ra Khổ Hải, nói ra tọa độ của nó, nhưng chính mình cũng hao sạch tất cả thọ nguyên, không thể sống tiếp trên thế gian.
- Ngài có thể an tâm ra đi, hậu đại của ngài từ nay về sau sẽ có phúc trạch lớn. Chì cần chúng ta không chết, hắn luôn trở thành kẻ được nuông chiều trong cổ vực này.
Mấy vị Đại Thánh trước sau tỏ thái độ, đưa ra hứa hẹn.
“Rác!”
Tiên Thai của Lão Thần sư vỡ tan, bay ra một số mảnh nhỏ đại đạo, sau đó cả người lão nổ tung, bắt đầu hóa đạo. Trên bầu trời đánh xuống từng mảng lớn lôi kiếp, toàn bộ bổ xuống phía lão.
Đây là thiên phạt, gặp phải trời phạt.
Mọi người đều kinh sợ trong lòng. Chuyện này thật đúng là quỷ dị! Người tu đạo làm chuyện nghịch thiên, đều đang tìm con đường trường sinh, không tin trong cõi u minh có cái gì thống trị, nhưng tận mắt chứng kiến lại khiến mọi người sợ hãi.
- Đây có lẽ là một loại quy tắc, cổ chú, đạo tắc, trật tự... có thể là những thứ này cộng minh, nếu như chạm tới có thể sẽ dẫn phát lên dị động nào đó của thiên địa, nhìn giống như là một loại trời phạt!
Diệp Phàm lẩm bẩm nói. Với lý giải và cảm ngộ của mình để giải thích bản chất nội tại của loại cảnh tượng quỷ dị này.
Nhưng không có chứng cớ gì, chuyện này cũng chỉ có thể xem như thuộc loại ảo tưởng.
“Ầm!”
Vũ trụ hắc ầm nổ tung, tinh huy nổ tung, chư Đại Thánh đồng loạt ra tay, xé rách chỗ tinh không vừa rồi lão Thần sư xác định cuối cùng, thành một lỗ hổng.
“Ầm ầm ầm...”
Gần như trong nháy mắt, mọi người liền nghe được tiếng sóng biển vỗ bờ, thổi quét ngang trời cao, giống như mình đang đối mặt với một đại dương mênh mông vô tận.
Đây là từ trong chỗ lỗ hổng kia phát ra, truyền đến từng tràng từng tràng dao động bàng bạc.
“Rấc!”
Một thanh Tiên Xích bay lên, là thạch nhân vận dụng Lượng Thiên Xích phát ra hàn quang sáng lạn. Đây là dùng Tiên Lệ Lục Kim luyện chế thành, trên có thể đánh chín tầng trời, dưới chấn nhiếp Cửu U, khủng bố ngập trời.
Từ chỗ lỗ hổng đã có thể nhìn thấy một phần biển mênh mông, khiến lòng người rung động. Đây là một mảnh thiên vực ẩn ở trong hư không, là một không gian chân thật, thuộc một phần của vũ trụ, lúc này hiện ra trước mắt mọi người.
Các Đại Thánh khác cũng tiếp tục ra tay, nhất là khi Kim Cương Trác sáng loáng trong tay Ngưu Ma Vương bay ra, lập tức đánh tan nơi đó, xuất hiện một lối vào thiên vực thật lớn.
- Hiện ra rồi! Đúng thật là một vùng Khổ Hải, có thể đạp bước qua tiến vào bờ đối diện!
- Một vùng Thần hải rộng lớn, quả nhiên truyền thuyết là có thật! Ở bờ bên kia của nó chính là nơi cư ngụ của chư Thần hay sao?
Cả hiện trường tại đây lập tức sôi trào, tâm tình mọi người đều kích động, đều ào ào phóng tới trước, muốn tới gần nhìn rõ vùng biển này.
Các Đại Thánh tự nhiên là đầu tàu gương mẫu, nhóm đầu tiên nhảy vào, liền nhìn thấy một đại dương mênh mông vô tận, như là kéo dài tới đầu cuối của vũ trụ.
Nơi này là biển thiên địa căn nguyên nhất, nếu so sánh con người với nó thật rất nhỏ bé, ngay cả một hạt bụi đều không tính được.
Quần hùng lục tục tiến vào lại hoảng sợ phát hiện: nơi này thật sự quá rộng lớn, đây còn gọi là hải dương sao, có khả năng sánh với một tinh vực, có vô số tinh tú chìm nổi trong biển!
Loại cảnh tượng này quả là nghe những điều chưa từng nghe, thấy những điều chưa hề thấy! Trên bầu trời có rất nhiều tinh tú lớn chuyển động, có số rơi xuống biển nổi lên sóng biển cao mười vạn dặm, ngập trời khủng bố.
- Đây là... Thần thoại mà! Như thế nào lại có cảnh tượng bực này, biển cả này cỏ thể nuốt sọn các tinh tú kia. Quả thực không nhỏ hơn chút nào so với cổ vực trong Thần thoại.
Đây là đầu cuối của vũ trụ, là một bộ phận không gian lớn chưa từng bị người phát hiện, còn có thể xưng là một biển tinh vực, quá mức bao la hùng vĩ không bờ bến.
Sau khi tới nơi này, mọi người phân tán rộng ra, rốt cuộc không cần lo lắng chắn đường Đại Thánh, một khi ở nơi rộng lớn như vậy, từ chỗ nào “vượt biên” không được chứ?
Thế nhưng không ai tùy tiện vượt biển, bao sồm cả các Đại Thánh tất cả đều thận trọng quan sát. Đối với sự kiện xa lạ và thần bí này mọi người luôn tràn ngập kính sợ.
Nước biển có màu đen, bên trong có một loại lực lượng thần bí, làm cho trong lòng chư thánh đều run sợ. Trong Khổ Hải đó lại ẩn chứa một bộ phận tinh hoa của Thái Âm.
Nơi này thật không đơn giản, ở chỗ sâu trong biển cả mênh mông này nói không chừng còn có Thần vực thái cổ chân chính! Đây là một lực lượng khổng lồ cỡ nào?
Trong nước biển không có sinh linh, tối thiếu trước mất không có nhìn thấy dù là một gốc bèo bụi rong... binh tôm tướng của cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng, ngay cả một con cá biển đều không có.
- Nước biển này có vấn đề!
Khi một con cổ thú rơi vào trong nước, nó giãy aiụa kịch liệt, nhưng nhanh chóng chìm xuống, ngay cả nó có một thân đạo hạnh cao thâm đều vô dụng, bị Khổ Hải nuốt tươi.
- Nước biển này thật đáng sợ! Có thể làm cho tu sĩ thực lực cường đại hóa thành phàm nhân, một khi rơi xuống đó một thân đạo hạnh và pháp lực đều phải biến mất!
Ngay cả Đại Thánh đều biến sắc, tràn ngập cảnh giác với Khổ Hải này.
Hai ngày sau, bắt đầu có người vượt biển, xâm nhập sâu trên mặt biển, cũng không phải là để tới bờ đối diện, mà chỉ là đi trước dò đường, phi hành ra ngoài mười vạn dặm xa, những người này toàn bộ đều quay đầu trở về bình yên.
- Trên không trung Khổ Hải có đạo tắc áp chế, thần lực người ta sẽ khô cạn rất nhanh!
Đây là một tin tức thật không tốt, làm cho mọi người sầu lo sâu sắc, nhìn Khổ Hải mà suy nghĩ xuất thần.
Có người bắt đầu còn thật sự khắc vẽ trận văn, chuẩn bị mở ra vực môn, thử tính ra tọa độ bờ đối diện tiến hành truyền tống cự ly xa, tốc hành tới nơi đó.
Nhưng, cuối cùng đều thất bại, pháp trận sư cường đại đều chau mày, ở địa phương này không có cách nào vượt qua hư không, đạo văn ảm đạm toàn bộ mất hiệu lực.
Chỉ có thể vượt biển, không thể xuyên qua hư không đi tới.
- Ồ! Cái gì kia? Có một chiếc thuyền cổ!
Có người phát hiện một chiếc thuyền cổ trên hải vực, thực to lớn và cao lớn như một ngọn núi nhỏ.
- Ta hiểu rồi! Chỉ có thuyền cổ như vậy mới có thể vận chuyển mọi người tới bờ đối diện!
Mọi người nghĩ tới một ít truyền ngôn: muốn đi vào nơi ở của chư Thần đều là đi thuyền vượt biển mà qua!
Tục truyền, những thuyền cổ này là chư Thần lưu lại, cũng chỉ duy nhất một loại công cụ này để vượt biển.
Trong phút chốc, mấy vị Đại Thánh đáp xuống thuyền cổ, vận dụng pháp lực, lập tức thuyền cổ như chân long theo gió vượt sóng, hóa thành một luồng hào quang nhằm vào trong đại dương mênh mông tối đen kia.
Sau đó không lâu, lại có mấy chiếc thuyền cổ bị người phát hiện, kết quả tự nhiên đều rơi vào trong tay các Đại Thánh. Bọn họ nhảy vào Khổ Hải, loại thuyền này tốc độ quá nhanh, cuối cùng nhưng lại trực tiếp xuyên qua không gian biến mất trên mặt biển.
Mấy ngày sau, mọi người còn trên bờ Khổ Hải đều lo lắng, các Đại Thánh đều đi rồi không còn lại người nào, mấy chí tôn trẻ tuổi cũng có một hai người vượt biển mà đi. Thế nhưng người còn lại thì rất khó tìm được thuyền cổ.
- Đi tìm đi! Khổ Hải rộng lớn mênh mông như vậy, ta không tin chỉ có mấy chiếc thuyền cổ, hẳn là chư Thần đều lưu lại ở các khu vực mới đúng!
Quả nhiên, lục tục có người phát hiện thuyền cổ, tự nhiên dẫn phát lên huyết chiến, mọi người tranh giành nhau.
Nửa tháng sau. đám người Diệp Phàm, Bàng Bác, Long Mã... đứng trên một boong thuyền cổ máu chảy đám đia, sau khi giết chết toàn bộ một đám kẻ cướp, liền tiến vào Khổ Hải.
Sau khi chiếc thuyền đạt tới tốc độ cực hạn liền xuất hiện thông đạo hư không, thuyền cổ chìm sâu vào. Khi xuất hiện lại đã ra ngoài mấy chục vạn dặm, nhưng đây cũng chí là tạm dừng ngắn ngủi, tiếp sau đỏ thuyền cổ lại bắt đầu gia tốc, chìm sâu vào thông đạo hư không.
Cũng không biết đi được bao nhiêu vạn dặm. chiếc thuyền cổ bắt đầu lềnh bềnh chạy trên mặt biển, không còn xuyên qua thông đạo hư không nữa.
- Ồ! Phía trước có một chiếc thuyền vỡ nát, chỉ còn lại có boong tàu trôi nổi, người trên nó đâu hết rồi?
Bàng Bác vô cùng kinh ngạc.
Diệp Phàm cẩn thận nhìn kỳ liền hít ngược một hơi khí lạnh. Chiếc thuyền cổ này bọn họ từng thấy qua, là do hai vị Đại Thánh làm chủ, đã ra đi từ nửa tháng trước, không ngờ lại bị hủy ở nơi này.
Phá trên thuyền có không ít vết máu, còn có dao động cường đại khuếch tán, đó là máu của Đại Thánh, hai người đó hẳn là dữ nhiều lành ít.
- Người nào ra tay? Chẳng lẽ giữa Đại Thánh đã xảy ra quyết đấu sống mái với nhau?
Long Mã cân nhắc, không ngừng nhìn chằm chằm chiếc thuyền vỡ nát kia.
- Không giống như là đã xảy ra huyết chiến liều mạng giữa các Đại Thánh, có thể uy hiếp là đến từ trong biển, mọi người cẩn thận đề phòng!
Diệp Phàm nói.
- Cái gì kia?
Đột nhiên, Bàng Bác chỉ về phía trước, trong Nước biển đen ngòm có một tia hào quang tím lấp lánh ở chỗ sâu trong Nước biển, dần dần trồi lên mặt nước.
Một cỗ thi thể!
Đây là một thi thể cũng không biết đã chết đi bao nhiêu vạn năm. hào quang tím là máu từ trong cơ thể đó phát ra, cực kỳ khủng bố! Thi thể bồng bềnh trên mặt biển.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, sinh ra một cảm ứng khó hiểu: thi thể này rất không tầm thường, xác nhận là Bá thể, loại máu này làm cho hắn sinh ra cảm ứng.
Đương nhiên, đây khẳng định không phải là Bá thể đương thời, tối thiếu đã chết đi mấy vạn năm, hơn nữa khi hắn còn sống chí sợ là cường đại tuyệt đỉnh, ngày nay vẫn còn có thể cảm nhận được loại uy nghiêm đó.
Thi thể lẳng lặng trôi đi càng ngày càng xa, nhưng Bàng Bác lại lộ sắc mặt khó coi, nói nhỏ:
- Ta rõ ràng nhìn thấy con ngươi hắn mở ra một khe hở, có hào quang tím bắn ra. như thế nào lại khép kín trở thành tử thi?
- Ta cũng thấy, nhưng hắn nhất định là thi thể không thể nghi ngờ, có lẽ trên người đã xảy ra biến cố gì đó!
Diệp Phàm trầm giọng nói.
Bàng Bác gật đầu, nói:
- Cẩn thận một chút! Trong Khổ Hải này lại có thi thể của Bá thể, quá mức khủng bố!
“Ầm!”
Đột nhiên, một mối nguy hiểm lớn lao buông xuống, mấy luồng Thánh tiễn thật lớn cắt qua bầu trời, nhằm tới chiếc thuyền cổ bọn họ, một mùi trong đó thiếu chút nữa ghim trúng trên người Hoàng Kim sư tử.
- Có người tập kích chúng ta, muốn hủy diệt thuyền cổ cho chúng ta rơi xuống chìm trong Khổ Hải, bị tước xuống làm phàm nhân, sau đó chết thảm!
Xa xa, xuất hiện một chiếc thuyền lớn, mặt trên đứng sừng sững ba thân ảnh đáng sợ, phân biệt là: Huyết Thú, Thực Kim Thú, Thôn Thiên Thú, đều tản ra huyết khí ngập trời.
Ba con cổ thú này đều là dị chủng thái cổ, là chí tôn trẻ tuổi một thế hệ cực độ cường đại. Lúc này liên hợp cũng một chỗ, trên mặt biển tập kích đám người Diệp Phàm.
- Huyết Thú lại là ngươi! Hận mới nợ cũ cũng tính!
Bàng Bác kêu to.
Ba con cổ thú đều hóa thành hình người, đứng trên thuyền cổ, phân biệt giương cung bắn tên. Mỗi một mũi tên đều phát ra tiếng rít gió như sấm sét, tuyệt đối đủ để bắn cả dày núi sông thành tro bụi, càng đừng nói là một chiếc thuyền cổ, cho dù nó đặc biệt bao nhiêu đi nữa.
Đám người Diệp Phàm, Bàng Bác cũng ra tay, một quyền tiếp một quyền đánh tan mưa tên. Sau đó Diệp Phàm lạnh mắt xuống, trong tay xuất hiện một cây cung to lớn. Đây là sau khi hắn đạt tới cảnh giới Thánh Vương luyện chế thành. Mũi tên là thánh cốt, ngay khoảnh khắc bay ra trời sụp đất nứt, triển khai phản kích!
“Xoạt...”
Truyền đến tiếng kêu khác lạ, một chiếc thuyền cổ khác tới gần, lại là bốn vị lang quân Kim Xà tộc, bọn họ bay tới.
Mà ở phía saụ Khổ Hải, Thiên nữ Sân Lam của Thần tộc, Tang Cổ hậu đại của Thần Ma thái cổ, Đồng Nghĩ Vương cũng tới rồi, bọn họ đứng chung trên một chiếc thuyền lớn.
- Đến đây nhiều người như vậy, hẳn không phải dự mưu vây giết chúng ta chứ?
Thánh giả Hắc Hùng biến sắc, ctứng thẳng người lên, vung lên đôi bàn tay gấu như tấm thớt, tiếng gào chấn cho sóng biển cuồn cuộn ngập trời.
- Diệp tử! Chúng ta đều phá vây ra ngoài, nếu đều là nhắm vào chúng ta tới, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!
Bàng Bác cũng biến sắc, mặc dù hắn có tự tin mấy, ngay cả Diệp Phàm có năng lực chiến một trận, cũng khó mà đối phó với cũng một lúc mười vị chí tôn trẻ tuổi.
“Keng!”
Cây cung lớn trong tay Diệp Phàm rung lên, tản phát ra một cổ khí cơ mảnh thú hồng hoang, chấn nhiếp khấp Khổ Hải, làm cho các chí tôn trẻ tuổi ở xa xa trong lòng đều run lên.
Xương cung là từ xương cốt của một Ngân Bối Thương Giao cấp Thánh Vương luyện chế thành, mà dây cung Thần huyền lại là gân rồng rút ra, rèn luyện ở trong Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh hóa thành.
Lúc này, đừng nói là bắn ra Thánh tiễn, chỉ mới cầm ở trong tay đã có các loại dị tượng, tiên quang bốc lên, mảnh thú nhảy rộn, long ngâm vang động lục hợp bát hoang.
Diệp Phàm động sát ý rồi, bắn ra một mũi tên. tiếng rít gió sấm sét mãnh liệt, như là một mảng thiên kiếp buông xuống. Trên mũi tên thánh cốt đó quấn quanh một con Thương long, cũng có một đám Hắc hổ mở đường, khí phách ngập trời, trực tiếp đập nát hư không!
Đây là một mũi tên chí cường chí đại, hủy diệt càn khôn, cùng với tiếng gào rú của Thần Ma, thanh âm thật lớn đã có thể chấn sụp đổ núi cao, càng đừng nói là một mũi tên chân chính.
/1822
|