- Các ngươi là người phương nào, dám xông vào tuyệt địa Thần Ma, mơ ước bảo dịch vô thượng! Mau báo tính danh!
Người cầm đầu là một nam nhân thoạt nhìn thực oai hùng, có ba đầu sáu tay, tóc đen thô dày rậm, có một loại cảm giác áp bức cường đại.
Khắp nơi bóng người nhích động, mấy chục thân ảnh trong nháy mắt ào tới phong tòa nơi này, ngăn cản đường đi của đám người Diệp Phàm, mỗi người đều lộ vẻ mặt bất thiện.
Đây là một chỗ tuyệt địa, bao nhiêu năm qua cũng không có người nào dám đến gần. thuộc về nơi dành riêng cho Thần vực, vả lại nơi này có bí mặt trọng đại, đó chính là nơi sinh ra Thần Ma dịch.
Nhiều năm qua như vậy ở bên ngoài gần như đều không thể nào biết được, luôn luôn thuộc về chủ tể của Thần Vực, dùng để kéo dài tuổi thọ. Tương truyền bên trong nó ẩn chứa chuỗi pháp tắc, cùng với mảnh nhỏ đại đạo có thể so với Bất tử dược.
Nơi đây chính là chỗ trọng yếu nhất, không chấp nhận có nửa điếm sơ suất, một khi để tiết lộ ra ngoài mọi người ở đây phải chết, vì vậy mỗi người đều rất khẩn trương, sợ xuất hiện biến cố bất ngờ.
- Chúng ta vừa lúc đi ngang qua nơi này, không muốn nổi lên xung đột gì với các ngươi!
Bàng Bác tiến lên nói, hắn dáng người khôi vĩ, cao tới cả trượng, nước da màu tiểu mạch óng ánh sáng bóng, tóc đen dày rậm. hai mắt có thần, chí riẻng vẻ oai hùng bực này đã khiến cho người ta không dám khinh thường.
- Ta rõ ràng nhìn thấy các ngươi đang nhìn trộm bên trong, hai luồng kim quang bắn vào chỗ sâu trong cấm địa. Nói ngay, các ngươi nhìn thấy gì?!
Phía sau nam nhân ba đầu sáu tay ki đi ra một nữ nhân thoạt nhìn chừng năm mươi tuổi, có vẻ cường thế ở trên cao nhìn xuống mấy người.
Nói nàng ta là lão ẩu thì mái tóc còn đen nhánh, nói nàng ta phong thái còn trẻ thì rõ ràng xuất hiện nếp nhăn nơi khoé mắt. Cây trâm cài búi tóc đung đưa theo bước chân, lấp lánh sáng ngời, trên mặt tự nhiên có một loại chán ghét, đuôi lông mày hơi xếch, lộ ra một loại tư thái hùng hổ dọa người. nói:
- Ta hỏi ngươi đấy, không nghe được sao?!
- Ác bà tử này ở đâu ra vậy! Trả lời đàng hoàng với các ngươi, lại nói chúng ta nhìn trộm, cường từ đoạt lý bức người như vậy, muốn làm gì?
Bàng Bác nói.
Ba chữ Ác Bà Tử vừa ra. lập tức làm cho lông mi nữ nhân này dựng thẳng đứng. Nếp nhăn nơi khoé mắt đều bị căng thẳng ra. ánh mắt như là hai thanh đao cạo xương rét lạnh, nàng hận nhất người khác nói nàng già lão, liền quát lớn:
- Bất kể gì khác, người đâu trước bắt bọn họ cho ta!
Hiển nhiên, trong mấy chục người này, ngoại trừ nam nhân ba đầu sáu tay, nàng cũng tính là một thủ lĩnh. Có được quyền rất lớn, câu nói vừa dứt lời lập tức có mười mấy người vọt lên.
Long Mã ra mặt, một bộ dáng vênh váo ngút trời, nói:
- Có người kiêu ngạo tự màn. hô đánh hô giết chúng ta. Chúng ta khi nào thì bị người khi dễ đến cũng như vậy! Các huynh đệ cũng tiến lên, lột sạch Ác Bà Tử kia!
Nữ nhân kia lập tức giận dữ, một con ác mà nói bậy nói bạ, sỉ nhục nàng như vậy, khiến nàng không thể nhịn được nữa. quát lớn:
- Giết hết cho ta!
Mười mấy người lập tức động thủ, vọt tới phía trước, mỗi người đều pháp lực thâm hậu, chiến lực bất phàm, khí thế vỡ trời nứt đất.
Thế nhưng kết quả lại khiến mọi người sợ run. Mười hai thánh giả gào thét một tiếng, rồi dường như nước lũ ngập trời phóng tới, trong nháy mắt ăn sống nuốt tươi sạch sẽ một đám người, lưu lại tại chỗ không ít màn sương máu, bên tai truyền đến tiếng nhai xương rào rạo.
“Rốp, rốp, rốp, rốp...”
Mười hai thánh giả thật dìmg mảnh, vừa lên liền mở ra mồm to như bồn máu, cắn nuốt sạch sẽ mười mấy người làm như thức ăn ngon lành, mà có hơi tanh máu.
- Yêu nghiệt từ đâu tới?!
Người còn lại đều kinh hãi, ào ào thối lui lại.
Trong mười mấy người này có thánh giả nhưng rất ít. Mặc dù Thần vực cường đại, cũng không có khả năng sản sinh nhiều Thánh nhân. Lần này quan hệ quá nhiều, mới phái đến mấy chục người. Trong đó có bốn vị Vương của Thánh nhân, có sáu vị Thánh nhân, còn lại chính là người trảm đạo đi theo để sai phái.
Một ngụm bị cắn nuốt mất mười mấy người, bao gồm ba vị thánh giả. Loại chiến tích này ở Thần vực có lẽ không coi là kinh người, nhưng máu lạnh và sạch sẽ lưu loát như vậy, vẫn rất có tính uy hiếp.
- Xem ra là Thần ma dịch mà đến, nếu ta không đoán sai, các ngươi là Ma đầu đến từ Vực ngoại!
Một lão nhân tiến lên, sắc mặt âm trầm.
- Đừng chụp mũ lung tung! Ai là Thần, ai là Ma đầu, không phải do các ngươi kết luận!
Bàng Bác nói.
- Hiện tại cho các ngươi một cơ hội, quỳ xuống quay mặt về hướng Thần vực, sầm hối với Thần, bằng không các ngươi một tên cũng đừng hòng còn sống!
Một nữ nhân tuổi còn trẻ bước ra khỏi hàng, dáng người nhô xinh, có được một sương mặt non mịn như trẻ con, dáng người như thiếu nữ mười mấy tuổi, nhưng trước ngực lại cực độ no tròn, có một loại hấp dẫn đặc biệt. Đương nhiên, sắc thái của nàng nhìn mấy người đều là bất thiện, thần sắc ác nghiệt cộng thêm có một loại miệt thị, không hề có một tia ý mê hoặc hay làm dáng.
Trong bốn đại thủ lĩnh: nam nhân ba đầu sáu tay, lão bà khóe mắt chồng chất nếp nhãn, lão nhân sắc mặt âm trầm và cô sái bộ mặt trẻ con ngực lớn. đều ở cảnh giới Vương của Thánh nhân, thực lực cường đại.
- Khẩu khí thật ra không nhỏ! Bảo chúng ta quỳ xuống thỉnh tội. Ngươi không nói đùa chứ? Tuổi không lớn còn chưa dứt sữa, không sợ gió lớn cắt dứt đầu lưỡi sao?
Bàng Bác ngẩng cao đầu xoài bước, chủ động bức đi tới phía trước.
- Đồ không biết sống chết, tự cho là có chút bản lĩnh, nhưng ở trước mặt Thần vực ta tính cái gì, hết thảy đi tìm chết đi!
Cô gái mặt hài đồng quát lạnh, so với lão bà khóe mắt chồng chất nếp nhăn kia còn ác nghiệt và cường thế hơn. dẫn đầu công tới phía trước.
- Sát!
Lão nhân sắc mặt âm trầm cũng tiến lên. Vừa lên chính là một cái đại bi thủ, xứng với cái tên, chưởng chi hóa thành tấm bia đá màu đen, phát ra tiếng thiên đạo sầm rủ bổ tới phía trước.
Thể công linh hoạt, sắc bén, đây là cường giả trong Vương của Thánh nhân. Bốn đại cao thủ cũng nhau ra tay, phóng tới gần, tiến hành tuyệt sát.
- Thực khi chúng ta là bệnh miêu sao? Chém các ngươi!
Bàng Bác hét lớn. giờ này không cần che dấu khuếch tán ra dao động của Thánh Vương, hắn như một người khổng lồ màu đồng cổ, yêu khí ngập trời.
Đồng thời ngay lúc đó, Long Mã cũng tản phát ra uy nghiêm Thánh Vương, một lần lựa chọn hiếm thấy: nó một mình đơn độc phóng tới phía trước.
“Ầm!”
Hai bên va chạm nhau phát ra tiếng nổ vang khủng bố, địa phương này hòng mất.
- Khó giải quyết! Bốn người này tu đạo thời đại lâu dài, đều là lão quái vật cảnh giới cao thâm hơn chúng ta, rất khó đối phó!
Long Mã kêu lên.
Bốn Vương của Thánh nhân này, thoạt nhìn có vẻ trẻ tuổi, nhưng tuổi tác thực sự đều rất dọa người, dĩ nhiên thực lực khủng bố.
“Ầm!”
Diệp Phàm tiến lên, toàn thân phát sáng, như là một vị thiên thần đi dạo, trong con ngươi bắn ra hai tia sáng lạnh quét ngang bốn phía, nhưng hắn vừa cất bước lại ho ra một ngụm máu màu vàng.
Ngoại trừ đạo thương, vừa rồi sượng ép thăm dò cấm địa Sinh Mệnh cũng làm hắn bị thương. Nơi đây có mai táng Thần ma chư thiên, mỗi một ngọn núi đều hiến hóa ra một cái cổ phù, trấn sát hết thảy kẻ xâm phạm.
- Một con ma ốm cũng muốn góp một tay, quỳ xuống hướng Thần vực dập đầu, thinh Thần khoan thứ, bằng không ban thưởng cho các ngươi hình thần câu diệt!
Lão nhân quát lớn.
Tuy rằng khóe miệng tràn ra máu màu vàng, nhưng chiến lực của hắn cũng không bị ảnh hưởng, một quyền vừa ra, thiên địa thất sắc, huyết khí màu vàng mờ mịt như biển cả dập nát thiên địa.
Kết quả này khiến bốn người kia đều vô cùng kinh hãi: Tránh đi mũi nhọn hay là chưa cứng chọi cứng! Hiển nhiên, bọn họ đều rất cẩn thận, đều không phải là hạng người lỗ màng.
- Lui!
Cô sái mặt hài đồng ngực lớn quát to. Ngay lập tức bốn đại cường giả đứng ngoài mười mấy dặm, lạnh lùng nhìn đám người Diệp Phàm.
- Các ngươi cường đại ngoài dự liệu của chúng ta!
Nam nhân ba đầu sáu tay lành đạm nói, sau đó vỗ lên xương trán, từ trong thiên linh cái vọt lên một chùm tia sáng, thần thánh mà rực rỡ.
- Các ngươi không biết sống chết, đừng oán trách người khác. Chống lại Thần vực, chỉ có lấy cái chết để tạ tội!
Cô aái mặt trẻ con cười lạnh nói, thân thể nhỏ xinh phát sáng, trong thiên linh cái cũng vọt lên một chùm tia sáng, tường hòa mà hùng vĩ giống như Thần buông xuống.
Đồng thời ngay lúc đó, lão bà khóe mắt chồng chất nếp nhăn, cùng với lão nhân kia đều làm như thế, đều từ trong thiên linh cái vọt ra chùm tia sáng sáng lạn chói mắt như một vị Thần linh.
- Đây là cái gì?
Long Mã và đám mười hai thánh giả đều nghi hoặc.
- Kẻ xúc phạm phải chết!
Bốn người hét lớn, bốn chùm tia sáng trong thiên linh cái bọn họ lao ra hợp nhất với nhau, rồi lại hóa thành một sinh vật hình người rực rỡ như tinh huy luyện chế thành, vô cùng thần thánh.
Đây là một thân ảnh đáng sợ, tản phát ra một cổ dao động cường đại, mà còn có một đạo ý chí mơ hồ phát ra âm thanh quét ngang toàn trường, vang vọng trong thiên địa.
- Là ai mạo phạm uy danh ta?
Thanh âm này cực lớn, làm cho nhật nguyệt núi sông đều rung chuyển, thật giống như Thần minh đến trái đất.
Diệp Phàm, Bàng Bác đều biến sắc, đây là một tồn tại khó lường, không thể dùng lực.
- Chạy nhanh đi!
Bàng Bác quát khẽ.
Sinh vật hình người này hoàn toàn là do ánh sáng ngưng tụ mà thành, chí cường chí đại, vô cùng khủng bố. Tuy rằng ý chí mơ hồ nhưng khối thân thể này thật đáng sợ, khiến mọi người kinh sợ.
- Mạo phạm Thần, còn muốn đi sao? Toàn bộ quỳ xuống nhận lĩnh cái chết!
Phía sau, cô gái mặt hài đồng, lão bà, nam nhân ba đầu sáu tay và lão nhân kia cũng nhau hét lớn.
- Đây là thứ gì vậy! Như thế nào từ trong thiên linh cái bọn họ chạy ra?
Long Mã khó hiểu, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
- Chẳng lẽ là kẻ thống trị của Thần vực, nhưng sao có thể sống ở trong đầu bọn họ, sinh trưởng trong nội tâm bọn họ sao?
Bàng Bác cũng có nghi hoặc trong lòng.
Bọn họ một khắc cũng không dám dừng lại, sinh vật hình người phía sau quá cường đại, cái loại dao động này khiến người ta hít thở không thông, nơi nó đi qua núi sông thành tro, nhật nguyệt ảm đạm, giống như một chân Thần đến trái đất.
“Ầm!”
Một bàn tay ánh sáng to lớn vỗ xuống, đánh ngàn dặm dãy núi biến thành một vực sâu tối om. sâu không thấy đáy, chí thiếu chút nữa đã đè ép mọi người ở phía dưới.
- Đi mau. không nên trì hoàn! Dùng bí quyết chữ “Hành”, hoặc là mở ra vực môn, quái vật này không thể chống lại!
Long Mã kêu lên.
Bọn họ rốt cục biết vì sao bốn vị Vương của Thánh nhân này vênh váo hung hãng như thế, quả nhiên có chỗ cậy vào, đây là chân chính không có sợ hãi, có thể triệu tập ra quái vật hình người bực này, căn bản không thể địch lại được.
- Sinh ra ở trái tim bọn họ, như là bị kêu gọi đi ra, được bọn họ gọi là Thần...
Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói, từ trên người sinh vật hình người kia cảm ứng được không phải khí tức bình thường, hắn biết đó là cái gì.
Tín ngưỡng lực!
Đây là một thân ảnh bất hủ do niệm lực vô cùng tận tụ thành. Từ ý nghĩa nào đó mà nói: đây là một cái hóa thân chí cường, có lẽ không đạt tới hoàn hảo, chỉ có thể xưng là một đám, bởi vì tín ngưỡng lực này không nhiều lắm, nhập chủ ý chí cũng rất mơ hồ.
Đây là một đám hóa thân mơ hồ chủ tể của Thần vực ban thưởng cho bọn hắn. có lực chiến một trận nhưng không được coi là hoàn mỹ không tỳ vết, khẳng định so ra còn kém xa quang ảnh mới không lâu giết chết Đại Thánh kia.
- Các ngươi không chịu trói chờ chém đầu còn đợi đến khi nào?
Phía sau, bốn thánh giả ác nghiệt nói, đuổi theo xuống dưới.
- Không cần lo lắng, ta đến phá hóa thân tín ngưỡng này!
Diệp Phàm chợt dừng lại, Vạn Vật Mẫu Khí từ trong xương trán lao ra, buông xuống từng đạo từng đạo dải tơ và đúng lúc này phát ra hào quang rực sáng, từ trên vách đỉnh chảy xuôi xuống vô số tín ngưỡng lực rồi tuôn ra ngoài.
Đây là tín ngưỡng niệm lực khi hắn sáng lập Thiên Đình ở trên địa cầu. do đệ tử ký danh Tiểu Thiên Sư Trương Thanh Dương cầm cái đỉnh của hắn đi lại trong thiên hạ thay hắn lấy được.
Nhiều năm qua như vậy, niệm lực trong cái đỉnh từ từ thâm hậu, hóa thành như đại dương mênh mông, gần như thông Thần, thiếu một chút là có thể hóa thành kiện dựng dục ra một vị Thần.
Có thể tưởng tượng, ngày nay ở bến bờ tinh không kia nhất định Thiên Đình đại giáo rất phồn thịnh, có vô số người đang miệng tụng tên hiệu Thiên Đế Diệp Phàm, tạo thành tín ngưỡng lực từng tia từng đợt. vượt qua không gian không nhìn khoảng cách, tới tụ tập trong cái đỉnh của hắn.
Ngày nay, hắn tế ra cái đỉnh đánh thẳng về hướng vị Thần kia. Thần này cũng chỉ có ý chí mơ hồ, không coi là một sinh mệnh thể đầy đủ, ý tưởng không nhiều nên cứ như vậy cử quyền đánh thẳng vào cái đỉnh.
Hiển nhiên, đây đúng là tai nạn, tín ngưỡng bất đồng, lực lượng thu thập được cũng bất đồng, va chạm nhau sẽ là kịch độc, chẳng khác nào là nước lửa tương khắc.
“Ầm!”
Trong cái đỉnh của Diệp Phàm tín ngưỡng lực tràn ra cuồn cuộn, lập tức liền bị chưng khô không ít, đã xảy ra bùng nổ cực lớn tinh khí tản ra bốn phía, nơi đó sương mờ lượn lờ, nơi nơi là ánh sáng mờ.
Nhưng mà, trong cái đỉnh tràn ra niệm lực như đại dương mênh mông, che phủ cái đỉnh, miệng đinh hướng xuống dưới trút ra ức vạn đạo tinh hà rực rỡ mờ mịt khôn cùng.
- A...
VỊ Thần này gào rống, thân thể hình người lập tức trở nên mơ hồ, nửa thân dưới bị làm tan rã.
Chiến lực của hắn vô cùng cường đại không thể nghi ngờ, nhưng không có thần chí chân chính, rất mơ hồ, chỉ coi như là một công cụ giết người, vả lại tín ngưỡng lực bất đồng không chấp nhận lẫn nhau tạo thành lực sát thương thật lớn.
Có thể nói đối phó với tín ngưỡng lực tụ lại thành Thần, chỉ có dùng phương cách này để chống lại là hữu hiệu nhất!
Dùng các biện pháp khác hao phí tinh nguyên và thần lực vô ích cũng rất khó chém chết. Mà tín ngưỡng lực tinh thần thì giống như một thanh kiếm phạt Thần, giết chết loại “Thần” được tạo nên như thế là thích hợp nhất.
- A...
Sinh vật hình người này rống to, chấn vỡ đại địa, cả vật thể hắn mơ hồ sau đó tan biến.
Điều này làm cho bốn vị Vương của Thánh nhân ở phía sau trợn mắt há hốc miệng, toàn thân lạnh như băng, đây là chuyện xưa nay chưa từng có, không ngờ có người lại hủy diệt một lũ hóa thân của Thần, làm cho bọn họ sợ hãi sâu sắc.
- Kẻ báng bồ Thần kia, ta nhớ kỳ ngươi rồi!
Đạo ý chí mơ hồ kia gào lên, tràn ngập không cam lòng. Thân thể hắn tan vỡ hóa thành ngàn vạn điếm sáng, tản đi khắp bốn phương tầm hướng.
Hắn là chúng sinh tạo nên, mà Diệp Phàm cũng là dùng niệm lực chúng sinh hủy diệt hắn, tương đương với ý chí của chúng sinh va chạm nhau, đương trường làm tan biến sạch sẽ.
- Các ngươi...
Bốn vị Vương của Thánh nhân biến sắc, xoay người bước đi: người này quá mức khủng bố, không chỉ có báng bổ Thần, mà còn thí Thần!
Tuy rằng đạo hóa thân này so với Chân Thần mà nói, không coi là cái gì. thậm chí có thể nói là “mong manh yếu ớt”, nhưng cũng đủ để chấn khiếp bọn họ.
- Một tên cũng đừng nghĩ chạy thoát!
Bàng Bác là người thứ nhất vọt trở lại, Long Mã và mười hai thánh giả cũng bắt đầu bao vây chặn đường.
“Ầm!”
Diệp Phàm cuốn Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, vô số tín ngưỡng lực mãnh liệt, sáng lóng lánh, quay về trong đính, hỗn độn sương mù tràn ngập miệng đỉnh mênh mông khó lường.
“Phốc!”
Cái đính to lớn nện xuống, lão nhân kia biến sắc, không thể né tránh đương trường đứt gân găv xương, vừa lúc bị thêm một kích thân mình vỡ nát tan tành, thịt nát bẳn tung toé. màn sương máu bay theo gió.
Hắn là một Vương của Thánh nhân, có các loại thủ đoạn bảo mệnh, không có khả năng một kích bị chết đi, liền trọng tổ thân thể tiếp theo chạy trốn. Thế nhưng Diệp Phàm tới ngay trước mặt, triển khai chiến đấu kịch liệt, qua hơn một trăm chiêu mới xé toạt thân thể hắn. Không thể không nói, lão nhân rất cường đại, nhưng cuối cùng vẫn như cũ là máu tươi bắn tung tóe, ngã xuống như thế.
- Ngươi không thể khinh nhờn Thần linh như vậy, tương lai còn đáng sợ hơn so với chet! Hãy buông tha ta...
Cô gái mặt hài đồng kêu lên sợ hãi.
Đáng tiếc, Bàng Bác không chút động tâm. bẻ hoa không thương tiếc, tự tay cắt lấy cái đầu xinh đẹp của nàng, tung một lóng tay điếm nát nguyên thần của nàng.
Nam nhân ba đầu sáu tay gào lên, kết quả bị Long Mã cũng một đám Thánh thú vây công xé xác chết tươi, rồi cắn nuốt sạch sẽ.
- Các ngươi dám...
Lão ẩu hoảng sợ kêu to, nhưng vẫn không thoát khỏi cái chết. Bàng Bác ra tay, Yêu Đế Cửu Trảm bổ xuống chém làm hai nửa, máu chảy đám đia.
- Kẻ báng bổ Thần phải chết!
Ngay trong ngày này, từ trong Thần vực truyền ra một thanh âm thật lớn. chấn động nhật nguyệt núi sông, khiến chúng sinh ở bên ngoài đều sợ run.
Sau đó không lâu, pháp chỉ của Thần bay ra, có mười mấy người cầm Thần chỉ nhằm khắp bốn phương tầm hướng, chiêu cáo với thiên hạ: phải cũng tru diệt một nam nhân trẻ tuổi tên là Diệp Phàm, hơn nữa còn kèm theo một bức họa dán trên bố cáo.
Một ngày này, thiên hạ đều chấn động. tiếng bàn tán rầm rĩ vang lên tận trời.
Bỉ ngạn sôi trào, bao nhiêu năm chưa từng có chuyện như vậy, Thần nổi giận. rồi lại truyền xuống một đạo pháp chỉ như vậy, phải tập trung giết một người, làm cho khắp thiên hạ đều ồn ào huyên náo cả lên.
Bất kể là Thần vực hay là các tổ địa đại chủng tộc, tất cả đều rung động không hiểu. Thần nếu giận tất sẽ thây đầy đất, máu đổ thành hố, khắp núi sông đều bị nhuộm đỏ.
Nam nhân tên là Diệp Phàm này rốt cuộc là người thế nào, mà gặp phải cơn phẫn nộ của Thần như vậy, quả thật khiến người ta sợ hãi, không sao hiểu nổi.
Hiển nhiên, đây là một kẻ báng bổ Thần, hơn nữa là một trọng tội không thể tha thứ, là đại ma đầu vô pháp vô thiên tới cực điếm, bằng không khẳng định không làm cho Thần giận dữ như thế.
Ở niên đại Thần thống trị, Thần luôn luôn tường hòa và cao thượng, là hóa thân của từ bi và thần thánh, không giận, không oai, không nóng nảy, không ác, không hận... có được một tấm lòng khoan dung trong sáng.
Vào ngày này, mọi người khắp thiên địa đều đang nói về hai chữ Diệp Phàm bị Thần kỵ hận, nghĩ đến tất nhiên hắn phải là bất phàm.
Không bao lâu, một ít tin tức lục tục truyền ra: Nói Diệp Phàm là một đại ma đầu từ Vực ngoại, hủy cơ sở Thần vực, bất kính với thống trị giả, là một kẻ dị đoan lớn nhất xuất hiện từ khi Thần thống trị tới nay.
- Hai ba mươi năm trước có một tín đồ nổi điên, bẻ gãy một nhánh cây Sinh mệnh cổ thụ. chạy ra khỏi Bỉ ngạn, tục truyền chính là bị Ma đầu này hấp dẫn!
- Ta như thế nào nghe nói, là bởi vì hắn hủy diệt một lũ hóa thân mơ hồ của Thần dựng lên, chẳng lẽ không đúng sao?
- Thần là thần thánh cao thượng, độc nhất vô nhị, ai có thể hủy được hóa thân của ngàì. trừ phi xuất hiện một vị Thần khác. Hiển nhiên là một nguyên nhân khác: ngang nhiên báng bổ Thần, làm chuyện đại ác, Thần cũng không thể tha thứ.
Toàn thế giới như là sắp nổ tung, nam nhân tên là Diệp Phàm này trở thành tiêu điếm bàn luận sôi nổi, dẫn tới thập phương chú ý, không ít người của các cổ địa xuất động tìm kiếm.
Ở trong vùng thiên địa, kẻ dám báng bổ Thần hiếm thấy, một khi xuất hiện đều khó thoát khỏi cái chết, hóa thành tro tàn.
- Thế gian thực sự có Thần sao, hiệu lệnh khắp thiên hạ. Ngươi nhưng lại trở thành kẻ bị truy nã!
Long Mã chậc chậc thành tiếng, một bộ dáng vui sướng khi người gặp họa.
Diệp Phàm cho nó một cái tát, đánh bay qua một bên. Bọn họ đã rời khỏi khu tuyệt địa kia. bởi vì nhiều lần hò hét, thanh âm đều bị vạn núi ngăn chặn.
- Thần Ma dịch thực khả quan, có thể so với Bất tử dược, không ngờ lại chảy về phía cỗ quan tài đá, ta phỏng chừng sắp xảy ra vấn đề lớn, không biết sẽ có tỉnh trạng hỗn loạn gì nữa!
Diệp Phàm nói.
Bàng Bác nói:
- Trước đừng lo lắng những thứ này, ngày nay ngươi trở thành dị đoan của thế giới này. Trong Thần vực truyền ra pháp chỉ, muốn toàn bộ người trong thiên hạ cũng giết ngươi, mau mau nghĩbiện pháp làm thể nào giải quyết đi!
Đây là một vấn đề khiến người ta nhức đầu. Ai cũng không nghĩ tới chém diệt một lũ hóa thân tín ngưỡng, kết quả bị bản thể của Thần biết rõ.
- Nguyên Thuật thông thiên của ta đi lại ở thế giới này, nếu ta không muốn để bại lộ, bọn họ cũng không có cách nào biết được.
Diệp Phàm cũng không lo lắng.
Bàng Bác lắc đầu, nói:
- Ngươi không có nghe nói sao, kẻ báng bổ Thần một khi gặp đặc sứ từ trong Thần vực đi ra sẽ toàn thân phát ra ma khí, rất nhanh bị nhận ra. Hiển nhiên, bọn họ có thể thông qua tín ngưỡng lực làm cho địch nhân phát ra dị tượng dễ dàng cảm giác được địch nhân. Ngươi từng thí Thần. Hơn phân nửa sẽ lộ mặt thật!
- Chỉ cần không gặp phải Thần sứ là được, hoặc là cho Thần sứ ngã xuống, đi gặp Ma Vương!
Diệp Phàm nói, bí quyết chữ “Hành” là thiên hạ vô song, hắn có tự tin này.
Diệp Phàm xa xa nhìn thấy bóng dáng hư hư thực thực của Cơ Tử Nguyệt, hắn không còn lo lắng, cảm thấy nơi đó rất an toàn. Ngoại nhân dứt khoát không vào được, ngay cả Thần những năm gần đây cũng vì cỗ quan tài kia mà không hề xông vào.
- Để chímg ta đến hoàn toàn nhận rõ thế giới này, hiểu biết bí mặt của Bỉ ngạn đi!
Bọn họ đi bộ đi lại khắp thiên hạ. gặp được rất nhiều phong thổ.
Đương nhiên, bọn họ dùng Nguyên Thiên thuật che dấu hình dáng, vả lại còn dùng Khi Thiên trận văn áp vào người, tránh cho tín ngưỡng lực khác nhau mà xuất hiện sơ hở lạc ấn bất đồng.
- Hậu đại máu tinh khiết của Thần Mạ thái cổ tên là Tang Cổ xuất hiện, đại chiến với cao thủ Thần vực, tung hoành mấy chục vạn dặm, rồi đạp trời mà đi.
- Một người tên là Địa Thi khổ tu sĩ thường lui tới rất nhiều nơi mai táng ở Bỉ Ngạn, nuốt nạp thi khí, tu thành ma thân bất hủy, đạo hạnh càng ngày càng cường đại, sâu không lường được.
- Một thiên nữ tên là Sân Lam xuất hiện, hư hư thực thực có quan hệ huyết thống với chư Thần thái cổ, dẫn phát chấn động lớn.
Ngay trong hai ngày này, truyền đến các loại tin tức, chí tôn trẻ tuổi bộc lộ tài năng tỏa sáng rực rỡ ở thế giới này, chấn động cả giới này.
Đương nhiên cũng có chí tôn trẻ tuổi chết đi, thậm chí có Đại Thánh điêu linh, khiến cho trong lòng mọi người cũng từ Vực ngoại tới đây đều sinh ra lo lắng, cảm thấy sấp tới sẽ có một hồi đại họa.
Có người tránh né, có người ra tay, với phương thức bất đồng sinh tồn ở thế giới này, tìm kiếm các thứ cần thiết.
Diệp Phàm bọn họ kế tiếp trong nửa tháng hiểu biết được rất nhiều, may mà vẫn chưa từng sập phải người của Thần vực, vẫn còn rất bình an.
Ngay một ngày này, truyền đến một tin tức khác khiến người ta khiếp sợ:
Kim Xà lang quân tiêu diệt Thiên Lang bộ tộc, huyết tẩy sạch sẽ, khắp vách núi đều bị nhiễm đỏ máu loàng. tạo sát kiếp khôn cũng. Ngày nay các tộc đều xuất động truy kích và tiêu diệt.
- Bọn họ điên rồi! Đã vậy còn quá tàn bạo, thật không sợ trời phạt sao? Giết người không giảng đạo lý, không có nguyên tắc mà!
Bàng Bác nghe được tin tức này thực khiếp sợ.
Chưa quá mười ngày sau, ba vị lang quân Kim Xà tộc lại điên cuồng ra tay, tiêu diệt sạch sẽ Ngân Giác bộ tộc. Toàn tộc trên dưới mười mấy vạn người không thiếu Vương của Thánh nhân, không có một người nào tránh được huyết kiếp, tất cả đều bị giết hại.
Ở địa phương đó thây chất thành núi, máu chảy thành vùng, âm vụ bao phủ, tình cảnh bi thảm, khiến người ta không đành lòng nhìn xem.
Người cầm đầu là một nam nhân thoạt nhìn thực oai hùng, có ba đầu sáu tay, tóc đen thô dày rậm, có một loại cảm giác áp bức cường đại.
Khắp nơi bóng người nhích động, mấy chục thân ảnh trong nháy mắt ào tới phong tòa nơi này, ngăn cản đường đi của đám người Diệp Phàm, mỗi người đều lộ vẻ mặt bất thiện.
Đây là một chỗ tuyệt địa, bao nhiêu năm qua cũng không có người nào dám đến gần. thuộc về nơi dành riêng cho Thần vực, vả lại nơi này có bí mặt trọng đại, đó chính là nơi sinh ra Thần Ma dịch.
Nhiều năm qua như vậy ở bên ngoài gần như đều không thể nào biết được, luôn luôn thuộc về chủ tể của Thần Vực, dùng để kéo dài tuổi thọ. Tương truyền bên trong nó ẩn chứa chuỗi pháp tắc, cùng với mảnh nhỏ đại đạo có thể so với Bất tử dược.
Nơi đây chính là chỗ trọng yếu nhất, không chấp nhận có nửa điếm sơ suất, một khi để tiết lộ ra ngoài mọi người ở đây phải chết, vì vậy mỗi người đều rất khẩn trương, sợ xuất hiện biến cố bất ngờ.
- Chúng ta vừa lúc đi ngang qua nơi này, không muốn nổi lên xung đột gì với các ngươi!
Bàng Bác tiến lên nói, hắn dáng người khôi vĩ, cao tới cả trượng, nước da màu tiểu mạch óng ánh sáng bóng, tóc đen dày rậm. hai mắt có thần, chí riẻng vẻ oai hùng bực này đã khiến cho người ta không dám khinh thường.
- Ta rõ ràng nhìn thấy các ngươi đang nhìn trộm bên trong, hai luồng kim quang bắn vào chỗ sâu trong cấm địa. Nói ngay, các ngươi nhìn thấy gì?!
Phía sau nam nhân ba đầu sáu tay ki đi ra một nữ nhân thoạt nhìn chừng năm mươi tuổi, có vẻ cường thế ở trên cao nhìn xuống mấy người.
Nói nàng ta là lão ẩu thì mái tóc còn đen nhánh, nói nàng ta phong thái còn trẻ thì rõ ràng xuất hiện nếp nhăn nơi khoé mắt. Cây trâm cài búi tóc đung đưa theo bước chân, lấp lánh sáng ngời, trên mặt tự nhiên có một loại chán ghét, đuôi lông mày hơi xếch, lộ ra một loại tư thái hùng hổ dọa người. nói:
- Ta hỏi ngươi đấy, không nghe được sao?!
- Ác bà tử này ở đâu ra vậy! Trả lời đàng hoàng với các ngươi, lại nói chúng ta nhìn trộm, cường từ đoạt lý bức người như vậy, muốn làm gì?
Bàng Bác nói.
Ba chữ Ác Bà Tử vừa ra. lập tức làm cho lông mi nữ nhân này dựng thẳng đứng. Nếp nhăn nơi khoé mắt đều bị căng thẳng ra. ánh mắt như là hai thanh đao cạo xương rét lạnh, nàng hận nhất người khác nói nàng già lão, liền quát lớn:
- Bất kể gì khác, người đâu trước bắt bọn họ cho ta!
Hiển nhiên, trong mấy chục người này, ngoại trừ nam nhân ba đầu sáu tay, nàng cũng tính là một thủ lĩnh. Có được quyền rất lớn, câu nói vừa dứt lời lập tức có mười mấy người vọt lên.
Long Mã ra mặt, một bộ dáng vênh váo ngút trời, nói:
- Có người kiêu ngạo tự màn. hô đánh hô giết chúng ta. Chúng ta khi nào thì bị người khi dễ đến cũng như vậy! Các huynh đệ cũng tiến lên, lột sạch Ác Bà Tử kia!
Nữ nhân kia lập tức giận dữ, một con ác mà nói bậy nói bạ, sỉ nhục nàng như vậy, khiến nàng không thể nhịn được nữa. quát lớn:
- Giết hết cho ta!
Mười mấy người lập tức động thủ, vọt tới phía trước, mỗi người đều pháp lực thâm hậu, chiến lực bất phàm, khí thế vỡ trời nứt đất.
Thế nhưng kết quả lại khiến mọi người sợ run. Mười hai thánh giả gào thét một tiếng, rồi dường như nước lũ ngập trời phóng tới, trong nháy mắt ăn sống nuốt tươi sạch sẽ một đám người, lưu lại tại chỗ không ít màn sương máu, bên tai truyền đến tiếng nhai xương rào rạo.
“Rốp, rốp, rốp, rốp...”
Mười hai thánh giả thật dìmg mảnh, vừa lên liền mở ra mồm to như bồn máu, cắn nuốt sạch sẽ mười mấy người làm như thức ăn ngon lành, mà có hơi tanh máu.
- Yêu nghiệt từ đâu tới?!
Người còn lại đều kinh hãi, ào ào thối lui lại.
Trong mười mấy người này có thánh giả nhưng rất ít. Mặc dù Thần vực cường đại, cũng không có khả năng sản sinh nhiều Thánh nhân. Lần này quan hệ quá nhiều, mới phái đến mấy chục người. Trong đó có bốn vị Vương của Thánh nhân, có sáu vị Thánh nhân, còn lại chính là người trảm đạo đi theo để sai phái.
Một ngụm bị cắn nuốt mất mười mấy người, bao gồm ba vị thánh giả. Loại chiến tích này ở Thần vực có lẽ không coi là kinh người, nhưng máu lạnh và sạch sẽ lưu loát như vậy, vẫn rất có tính uy hiếp.
- Xem ra là Thần ma dịch mà đến, nếu ta không đoán sai, các ngươi là Ma đầu đến từ Vực ngoại!
Một lão nhân tiến lên, sắc mặt âm trầm.
- Đừng chụp mũ lung tung! Ai là Thần, ai là Ma đầu, không phải do các ngươi kết luận!
Bàng Bác nói.
- Hiện tại cho các ngươi một cơ hội, quỳ xuống quay mặt về hướng Thần vực, sầm hối với Thần, bằng không các ngươi một tên cũng đừng hòng còn sống!
Một nữ nhân tuổi còn trẻ bước ra khỏi hàng, dáng người nhô xinh, có được một sương mặt non mịn như trẻ con, dáng người như thiếu nữ mười mấy tuổi, nhưng trước ngực lại cực độ no tròn, có một loại hấp dẫn đặc biệt. Đương nhiên, sắc thái của nàng nhìn mấy người đều là bất thiện, thần sắc ác nghiệt cộng thêm có một loại miệt thị, không hề có một tia ý mê hoặc hay làm dáng.
Trong bốn đại thủ lĩnh: nam nhân ba đầu sáu tay, lão bà khóe mắt chồng chất nếp nhãn, lão nhân sắc mặt âm trầm và cô sái bộ mặt trẻ con ngực lớn. đều ở cảnh giới Vương của Thánh nhân, thực lực cường đại.
- Khẩu khí thật ra không nhỏ! Bảo chúng ta quỳ xuống thỉnh tội. Ngươi không nói đùa chứ? Tuổi không lớn còn chưa dứt sữa, không sợ gió lớn cắt dứt đầu lưỡi sao?
Bàng Bác ngẩng cao đầu xoài bước, chủ động bức đi tới phía trước.
- Đồ không biết sống chết, tự cho là có chút bản lĩnh, nhưng ở trước mặt Thần vực ta tính cái gì, hết thảy đi tìm chết đi!
Cô gái mặt hài đồng quát lạnh, so với lão bà khóe mắt chồng chất nếp nhăn kia còn ác nghiệt và cường thế hơn. dẫn đầu công tới phía trước.
- Sát!
Lão nhân sắc mặt âm trầm cũng tiến lên. Vừa lên chính là một cái đại bi thủ, xứng với cái tên, chưởng chi hóa thành tấm bia đá màu đen, phát ra tiếng thiên đạo sầm rủ bổ tới phía trước.
Thể công linh hoạt, sắc bén, đây là cường giả trong Vương của Thánh nhân. Bốn đại cao thủ cũng nhau ra tay, phóng tới gần, tiến hành tuyệt sát.
- Thực khi chúng ta là bệnh miêu sao? Chém các ngươi!
Bàng Bác hét lớn. giờ này không cần che dấu khuếch tán ra dao động của Thánh Vương, hắn như một người khổng lồ màu đồng cổ, yêu khí ngập trời.
Đồng thời ngay lúc đó, Long Mã cũng tản phát ra uy nghiêm Thánh Vương, một lần lựa chọn hiếm thấy: nó một mình đơn độc phóng tới phía trước.
“Ầm!”
Hai bên va chạm nhau phát ra tiếng nổ vang khủng bố, địa phương này hòng mất.
- Khó giải quyết! Bốn người này tu đạo thời đại lâu dài, đều là lão quái vật cảnh giới cao thâm hơn chúng ta, rất khó đối phó!
Long Mã kêu lên.
Bốn Vương của Thánh nhân này, thoạt nhìn có vẻ trẻ tuổi, nhưng tuổi tác thực sự đều rất dọa người, dĩ nhiên thực lực khủng bố.
“Ầm!”
Diệp Phàm tiến lên, toàn thân phát sáng, như là một vị thiên thần đi dạo, trong con ngươi bắn ra hai tia sáng lạnh quét ngang bốn phía, nhưng hắn vừa cất bước lại ho ra một ngụm máu màu vàng.
Ngoại trừ đạo thương, vừa rồi sượng ép thăm dò cấm địa Sinh Mệnh cũng làm hắn bị thương. Nơi đây có mai táng Thần ma chư thiên, mỗi một ngọn núi đều hiến hóa ra một cái cổ phù, trấn sát hết thảy kẻ xâm phạm.
- Một con ma ốm cũng muốn góp một tay, quỳ xuống hướng Thần vực dập đầu, thinh Thần khoan thứ, bằng không ban thưởng cho các ngươi hình thần câu diệt!
Lão nhân quát lớn.
Tuy rằng khóe miệng tràn ra máu màu vàng, nhưng chiến lực của hắn cũng không bị ảnh hưởng, một quyền vừa ra, thiên địa thất sắc, huyết khí màu vàng mờ mịt như biển cả dập nát thiên địa.
Kết quả này khiến bốn người kia đều vô cùng kinh hãi: Tránh đi mũi nhọn hay là chưa cứng chọi cứng! Hiển nhiên, bọn họ đều rất cẩn thận, đều không phải là hạng người lỗ màng.
- Lui!
Cô sái mặt hài đồng ngực lớn quát to. Ngay lập tức bốn đại cường giả đứng ngoài mười mấy dặm, lạnh lùng nhìn đám người Diệp Phàm.
- Các ngươi cường đại ngoài dự liệu của chúng ta!
Nam nhân ba đầu sáu tay lành đạm nói, sau đó vỗ lên xương trán, từ trong thiên linh cái vọt lên một chùm tia sáng, thần thánh mà rực rỡ.
- Các ngươi không biết sống chết, đừng oán trách người khác. Chống lại Thần vực, chỉ có lấy cái chết để tạ tội!
Cô aái mặt trẻ con cười lạnh nói, thân thể nhỏ xinh phát sáng, trong thiên linh cái cũng vọt lên một chùm tia sáng, tường hòa mà hùng vĩ giống như Thần buông xuống.
Đồng thời ngay lúc đó, lão bà khóe mắt chồng chất nếp nhăn, cùng với lão nhân kia đều làm như thế, đều từ trong thiên linh cái vọt ra chùm tia sáng sáng lạn chói mắt như một vị Thần linh.
- Đây là cái gì?
Long Mã và đám mười hai thánh giả đều nghi hoặc.
- Kẻ xúc phạm phải chết!
Bốn người hét lớn, bốn chùm tia sáng trong thiên linh cái bọn họ lao ra hợp nhất với nhau, rồi lại hóa thành một sinh vật hình người rực rỡ như tinh huy luyện chế thành, vô cùng thần thánh.
Đây là một thân ảnh đáng sợ, tản phát ra một cổ dao động cường đại, mà còn có một đạo ý chí mơ hồ phát ra âm thanh quét ngang toàn trường, vang vọng trong thiên địa.
- Là ai mạo phạm uy danh ta?
Thanh âm này cực lớn, làm cho nhật nguyệt núi sông đều rung chuyển, thật giống như Thần minh đến trái đất.
Diệp Phàm, Bàng Bác đều biến sắc, đây là một tồn tại khó lường, không thể dùng lực.
- Chạy nhanh đi!
Bàng Bác quát khẽ.
Sinh vật hình người này hoàn toàn là do ánh sáng ngưng tụ mà thành, chí cường chí đại, vô cùng khủng bố. Tuy rằng ý chí mơ hồ nhưng khối thân thể này thật đáng sợ, khiến mọi người kinh sợ.
- Mạo phạm Thần, còn muốn đi sao? Toàn bộ quỳ xuống nhận lĩnh cái chết!
Phía sau, cô gái mặt hài đồng, lão bà, nam nhân ba đầu sáu tay và lão nhân kia cũng nhau hét lớn.
- Đây là thứ gì vậy! Như thế nào từ trong thiên linh cái bọn họ chạy ra?
Long Mã khó hiểu, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
- Chẳng lẽ là kẻ thống trị của Thần vực, nhưng sao có thể sống ở trong đầu bọn họ, sinh trưởng trong nội tâm bọn họ sao?
Bàng Bác cũng có nghi hoặc trong lòng.
Bọn họ một khắc cũng không dám dừng lại, sinh vật hình người phía sau quá cường đại, cái loại dao động này khiến người ta hít thở không thông, nơi nó đi qua núi sông thành tro, nhật nguyệt ảm đạm, giống như một chân Thần đến trái đất.
“Ầm!”
Một bàn tay ánh sáng to lớn vỗ xuống, đánh ngàn dặm dãy núi biến thành một vực sâu tối om. sâu không thấy đáy, chí thiếu chút nữa đã đè ép mọi người ở phía dưới.
- Đi mau. không nên trì hoàn! Dùng bí quyết chữ “Hành”, hoặc là mở ra vực môn, quái vật này không thể chống lại!
Long Mã kêu lên.
Bọn họ rốt cục biết vì sao bốn vị Vương của Thánh nhân này vênh váo hung hãng như thế, quả nhiên có chỗ cậy vào, đây là chân chính không có sợ hãi, có thể triệu tập ra quái vật hình người bực này, căn bản không thể địch lại được.
- Sinh ra ở trái tim bọn họ, như là bị kêu gọi đi ra, được bọn họ gọi là Thần...
Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói, từ trên người sinh vật hình người kia cảm ứng được không phải khí tức bình thường, hắn biết đó là cái gì.
Tín ngưỡng lực!
Đây là một thân ảnh bất hủ do niệm lực vô cùng tận tụ thành. Từ ý nghĩa nào đó mà nói: đây là một cái hóa thân chí cường, có lẽ không đạt tới hoàn hảo, chỉ có thể xưng là một đám, bởi vì tín ngưỡng lực này không nhiều lắm, nhập chủ ý chí cũng rất mơ hồ.
Đây là một đám hóa thân mơ hồ chủ tể của Thần vực ban thưởng cho bọn hắn. có lực chiến một trận nhưng không được coi là hoàn mỹ không tỳ vết, khẳng định so ra còn kém xa quang ảnh mới không lâu giết chết Đại Thánh kia.
- Các ngươi không chịu trói chờ chém đầu còn đợi đến khi nào?
Phía sau, bốn thánh giả ác nghiệt nói, đuổi theo xuống dưới.
- Không cần lo lắng, ta đến phá hóa thân tín ngưỡng này!
Diệp Phàm chợt dừng lại, Vạn Vật Mẫu Khí từ trong xương trán lao ra, buông xuống từng đạo từng đạo dải tơ và đúng lúc này phát ra hào quang rực sáng, từ trên vách đỉnh chảy xuôi xuống vô số tín ngưỡng lực rồi tuôn ra ngoài.
Đây là tín ngưỡng niệm lực khi hắn sáng lập Thiên Đình ở trên địa cầu. do đệ tử ký danh Tiểu Thiên Sư Trương Thanh Dương cầm cái đỉnh của hắn đi lại trong thiên hạ thay hắn lấy được.
Nhiều năm qua như vậy, niệm lực trong cái đỉnh từ từ thâm hậu, hóa thành như đại dương mênh mông, gần như thông Thần, thiếu một chút là có thể hóa thành kiện dựng dục ra một vị Thần.
Có thể tưởng tượng, ngày nay ở bến bờ tinh không kia nhất định Thiên Đình đại giáo rất phồn thịnh, có vô số người đang miệng tụng tên hiệu Thiên Đế Diệp Phàm, tạo thành tín ngưỡng lực từng tia từng đợt. vượt qua không gian không nhìn khoảng cách, tới tụ tập trong cái đỉnh của hắn.
Ngày nay, hắn tế ra cái đỉnh đánh thẳng về hướng vị Thần kia. Thần này cũng chỉ có ý chí mơ hồ, không coi là một sinh mệnh thể đầy đủ, ý tưởng không nhiều nên cứ như vậy cử quyền đánh thẳng vào cái đỉnh.
Hiển nhiên, đây đúng là tai nạn, tín ngưỡng bất đồng, lực lượng thu thập được cũng bất đồng, va chạm nhau sẽ là kịch độc, chẳng khác nào là nước lửa tương khắc.
“Ầm!”
Trong cái đỉnh của Diệp Phàm tín ngưỡng lực tràn ra cuồn cuộn, lập tức liền bị chưng khô không ít, đã xảy ra bùng nổ cực lớn tinh khí tản ra bốn phía, nơi đó sương mờ lượn lờ, nơi nơi là ánh sáng mờ.
Nhưng mà, trong cái đỉnh tràn ra niệm lực như đại dương mênh mông, che phủ cái đỉnh, miệng đinh hướng xuống dưới trút ra ức vạn đạo tinh hà rực rỡ mờ mịt khôn cùng.
- A...
VỊ Thần này gào rống, thân thể hình người lập tức trở nên mơ hồ, nửa thân dưới bị làm tan rã.
Chiến lực của hắn vô cùng cường đại không thể nghi ngờ, nhưng không có thần chí chân chính, rất mơ hồ, chỉ coi như là một công cụ giết người, vả lại tín ngưỡng lực bất đồng không chấp nhận lẫn nhau tạo thành lực sát thương thật lớn.
Có thể nói đối phó với tín ngưỡng lực tụ lại thành Thần, chỉ có dùng phương cách này để chống lại là hữu hiệu nhất!
Dùng các biện pháp khác hao phí tinh nguyên và thần lực vô ích cũng rất khó chém chết. Mà tín ngưỡng lực tinh thần thì giống như một thanh kiếm phạt Thần, giết chết loại “Thần” được tạo nên như thế là thích hợp nhất.
- A...
Sinh vật hình người này rống to, chấn vỡ đại địa, cả vật thể hắn mơ hồ sau đó tan biến.
Điều này làm cho bốn vị Vương của Thánh nhân ở phía sau trợn mắt há hốc miệng, toàn thân lạnh như băng, đây là chuyện xưa nay chưa từng có, không ngờ có người lại hủy diệt một lũ hóa thân của Thần, làm cho bọn họ sợ hãi sâu sắc.
- Kẻ báng bồ Thần kia, ta nhớ kỳ ngươi rồi!
Đạo ý chí mơ hồ kia gào lên, tràn ngập không cam lòng. Thân thể hắn tan vỡ hóa thành ngàn vạn điếm sáng, tản đi khắp bốn phương tầm hướng.
Hắn là chúng sinh tạo nên, mà Diệp Phàm cũng là dùng niệm lực chúng sinh hủy diệt hắn, tương đương với ý chí của chúng sinh va chạm nhau, đương trường làm tan biến sạch sẽ.
- Các ngươi...
Bốn vị Vương của Thánh nhân biến sắc, xoay người bước đi: người này quá mức khủng bố, không chỉ có báng bổ Thần, mà còn thí Thần!
Tuy rằng đạo hóa thân này so với Chân Thần mà nói, không coi là cái gì. thậm chí có thể nói là “mong manh yếu ớt”, nhưng cũng đủ để chấn khiếp bọn họ.
- Một tên cũng đừng nghĩ chạy thoát!
Bàng Bác là người thứ nhất vọt trở lại, Long Mã và mười hai thánh giả cũng bắt đầu bao vây chặn đường.
“Ầm!”
Diệp Phàm cuốn Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, vô số tín ngưỡng lực mãnh liệt, sáng lóng lánh, quay về trong đính, hỗn độn sương mù tràn ngập miệng đỉnh mênh mông khó lường.
“Phốc!”
Cái đính to lớn nện xuống, lão nhân kia biến sắc, không thể né tránh đương trường đứt gân găv xương, vừa lúc bị thêm một kích thân mình vỡ nát tan tành, thịt nát bẳn tung toé. màn sương máu bay theo gió.
Hắn là một Vương của Thánh nhân, có các loại thủ đoạn bảo mệnh, không có khả năng một kích bị chết đi, liền trọng tổ thân thể tiếp theo chạy trốn. Thế nhưng Diệp Phàm tới ngay trước mặt, triển khai chiến đấu kịch liệt, qua hơn một trăm chiêu mới xé toạt thân thể hắn. Không thể không nói, lão nhân rất cường đại, nhưng cuối cùng vẫn như cũ là máu tươi bắn tung tóe, ngã xuống như thế.
- Ngươi không thể khinh nhờn Thần linh như vậy, tương lai còn đáng sợ hơn so với chet! Hãy buông tha ta...
Cô gái mặt hài đồng kêu lên sợ hãi.
Đáng tiếc, Bàng Bác không chút động tâm. bẻ hoa không thương tiếc, tự tay cắt lấy cái đầu xinh đẹp của nàng, tung một lóng tay điếm nát nguyên thần của nàng.
Nam nhân ba đầu sáu tay gào lên, kết quả bị Long Mã cũng một đám Thánh thú vây công xé xác chết tươi, rồi cắn nuốt sạch sẽ.
- Các ngươi dám...
Lão ẩu hoảng sợ kêu to, nhưng vẫn không thoát khỏi cái chết. Bàng Bác ra tay, Yêu Đế Cửu Trảm bổ xuống chém làm hai nửa, máu chảy đám đia.
- Kẻ báng bổ Thần phải chết!
Ngay trong ngày này, từ trong Thần vực truyền ra một thanh âm thật lớn. chấn động nhật nguyệt núi sông, khiến chúng sinh ở bên ngoài đều sợ run.
Sau đó không lâu, pháp chỉ của Thần bay ra, có mười mấy người cầm Thần chỉ nhằm khắp bốn phương tầm hướng, chiêu cáo với thiên hạ: phải cũng tru diệt một nam nhân trẻ tuổi tên là Diệp Phàm, hơn nữa còn kèm theo một bức họa dán trên bố cáo.
Một ngày này, thiên hạ đều chấn động. tiếng bàn tán rầm rĩ vang lên tận trời.
Bỉ ngạn sôi trào, bao nhiêu năm chưa từng có chuyện như vậy, Thần nổi giận. rồi lại truyền xuống một đạo pháp chỉ như vậy, phải tập trung giết một người, làm cho khắp thiên hạ đều ồn ào huyên náo cả lên.
Bất kể là Thần vực hay là các tổ địa đại chủng tộc, tất cả đều rung động không hiểu. Thần nếu giận tất sẽ thây đầy đất, máu đổ thành hố, khắp núi sông đều bị nhuộm đỏ.
Nam nhân tên là Diệp Phàm này rốt cuộc là người thế nào, mà gặp phải cơn phẫn nộ của Thần như vậy, quả thật khiến người ta sợ hãi, không sao hiểu nổi.
Hiển nhiên, đây là một kẻ báng bổ Thần, hơn nữa là một trọng tội không thể tha thứ, là đại ma đầu vô pháp vô thiên tới cực điếm, bằng không khẳng định không làm cho Thần giận dữ như thế.
Ở niên đại Thần thống trị, Thần luôn luôn tường hòa và cao thượng, là hóa thân của từ bi và thần thánh, không giận, không oai, không nóng nảy, không ác, không hận... có được một tấm lòng khoan dung trong sáng.
Vào ngày này, mọi người khắp thiên địa đều đang nói về hai chữ Diệp Phàm bị Thần kỵ hận, nghĩ đến tất nhiên hắn phải là bất phàm.
Không bao lâu, một ít tin tức lục tục truyền ra: Nói Diệp Phàm là một đại ma đầu từ Vực ngoại, hủy cơ sở Thần vực, bất kính với thống trị giả, là một kẻ dị đoan lớn nhất xuất hiện từ khi Thần thống trị tới nay.
- Hai ba mươi năm trước có một tín đồ nổi điên, bẻ gãy một nhánh cây Sinh mệnh cổ thụ. chạy ra khỏi Bỉ ngạn, tục truyền chính là bị Ma đầu này hấp dẫn!
- Ta như thế nào nghe nói, là bởi vì hắn hủy diệt một lũ hóa thân mơ hồ của Thần dựng lên, chẳng lẽ không đúng sao?
- Thần là thần thánh cao thượng, độc nhất vô nhị, ai có thể hủy được hóa thân của ngàì. trừ phi xuất hiện một vị Thần khác. Hiển nhiên là một nguyên nhân khác: ngang nhiên báng bổ Thần, làm chuyện đại ác, Thần cũng không thể tha thứ.
Toàn thế giới như là sắp nổ tung, nam nhân tên là Diệp Phàm này trở thành tiêu điếm bàn luận sôi nổi, dẫn tới thập phương chú ý, không ít người của các cổ địa xuất động tìm kiếm.
Ở trong vùng thiên địa, kẻ dám báng bổ Thần hiếm thấy, một khi xuất hiện đều khó thoát khỏi cái chết, hóa thành tro tàn.
- Thế gian thực sự có Thần sao, hiệu lệnh khắp thiên hạ. Ngươi nhưng lại trở thành kẻ bị truy nã!
Long Mã chậc chậc thành tiếng, một bộ dáng vui sướng khi người gặp họa.
Diệp Phàm cho nó một cái tát, đánh bay qua một bên. Bọn họ đã rời khỏi khu tuyệt địa kia. bởi vì nhiều lần hò hét, thanh âm đều bị vạn núi ngăn chặn.
- Thần Ma dịch thực khả quan, có thể so với Bất tử dược, không ngờ lại chảy về phía cỗ quan tài đá, ta phỏng chừng sắp xảy ra vấn đề lớn, không biết sẽ có tỉnh trạng hỗn loạn gì nữa!
Diệp Phàm nói.
Bàng Bác nói:
- Trước đừng lo lắng những thứ này, ngày nay ngươi trở thành dị đoan của thế giới này. Trong Thần vực truyền ra pháp chỉ, muốn toàn bộ người trong thiên hạ cũng giết ngươi, mau mau nghĩbiện pháp làm thể nào giải quyết đi!
Đây là một vấn đề khiến người ta nhức đầu. Ai cũng không nghĩ tới chém diệt một lũ hóa thân tín ngưỡng, kết quả bị bản thể của Thần biết rõ.
- Nguyên Thuật thông thiên của ta đi lại ở thế giới này, nếu ta không muốn để bại lộ, bọn họ cũng không có cách nào biết được.
Diệp Phàm cũng không lo lắng.
Bàng Bác lắc đầu, nói:
- Ngươi không có nghe nói sao, kẻ báng bổ Thần một khi gặp đặc sứ từ trong Thần vực đi ra sẽ toàn thân phát ra ma khí, rất nhanh bị nhận ra. Hiển nhiên, bọn họ có thể thông qua tín ngưỡng lực làm cho địch nhân phát ra dị tượng dễ dàng cảm giác được địch nhân. Ngươi từng thí Thần. Hơn phân nửa sẽ lộ mặt thật!
- Chỉ cần không gặp phải Thần sứ là được, hoặc là cho Thần sứ ngã xuống, đi gặp Ma Vương!
Diệp Phàm nói, bí quyết chữ “Hành” là thiên hạ vô song, hắn có tự tin này.
Diệp Phàm xa xa nhìn thấy bóng dáng hư hư thực thực của Cơ Tử Nguyệt, hắn không còn lo lắng, cảm thấy nơi đó rất an toàn. Ngoại nhân dứt khoát không vào được, ngay cả Thần những năm gần đây cũng vì cỗ quan tài kia mà không hề xông vào.
- Để chímg ta đến hoàn toàn nhận rõ thế giới này, hiểu biết bí mặt của Bỉ ngạn đi!
Bọn họ đi bộ đi lại khắp thiên hạ. gặp được rất nhiều phong thổ.
Đương nhiên, bọn họ dùng Nguyên Thiên thuật che dấu hình dáng, vả lại còn dùng Khi Thiên trận văn áp vào người, tránh cho tín ngưỡng lực khác nhau mà xuất hiện sơ hở lạc ấn bất đồng.
- Hậu đại máu tinh khiết của Thần Mạ thái cổ tên là Tang Cổ xuất hiện, đại chiến với cao thủ Thần vực, tung hoành mấy chục vạn dặm, rồi đạp trời mà đi.
- Một người tên là Địa Thi khổ tu sĩ thường lui tới rất nhiều nơi mai táng ở Bỉ Ngạn, nuốt nạp thi khí, tu thành ma thân bất hủy, đạo hạnh càng ngày càng cường đại, sâu không lường được.
- Một thiên nữ tên là Sân Lam xuất hiện, hư hư thực thực có quan hệ huyết thống với chư Thần thái cổ, dẫn phát chấn động lớn.
Ngay trong hai ngày này, truyền đến các loại tin tức, chí tôn trẻ tuổi bộc lộ tài năng tỏa sáng rực rỡ ở thế giới này, chấn động cả giới này.
Đương nhiên cũng có chí tôn trẻ tuổi chết đi, thậm chí có Đại Thánh điêu linh, khiến cho trong lòng mọi người cũng từ Vực ngoại tới đây đều sinh ra lo lắng, cảm thấy sấp tới sẽ có một hồi đại họa.
Có người tránh né, có người ra tay, với phương thức bất đồng sinh tồn ở thế giới này, tìm kiếm các thứ cần thiết.
Diệp Phàm bọn họ kế tiếp trong nửa tháng hiểu biết được rất nhiều, may mà vẫn chưa từng sập phải người của Thần vực, vẫn còn rất bình an.
Ngay một ngày này, truyền đến một tin tức khác khiến người ta khiếp sợ:
Kim Xà lang quân tiêu diệt Thiên Lang bộ tộc, huyết tẩy sạch sẽ, khắp vách núi đều bị nhiễm đỏ máu loàng. tạo sát kiếp khôn cũng. Ngày nay các tộc đều xuất động truy kích và tiêu diệt.
- Bọn họ điên rồi! Đã vậy còn quá tàn bạo, thật không sợ trời phạt sao? Giết người không giảng đạo lý, không có nguyên tắc mà!
Bàng Bác nghe được tin tức này thực khiếp sợ.
Chưa quá mười ngày sau, ba vị lang quân Kim Xà tộc lại điên cuồng ra tay, tiêu diệt sạch sẽ Ngân Giác bộ tộc. Toàn tộc trên dưới mười mấy vạn người không thiếu Vương của Thánh nhân, không có một người nào tránh được huyết kiếp, tất cả đều bị giết hại.
Ở địa phương đó thây chất thành núi, máu chảy thành vùng, âm vụ bao phủ, tình cảnh bi thảm, khiến người ta không đành lòng nhìn xem.
/1822
|