Thần đã chết. Thanh Vũ Thiên cũng bị thương, giống như bươm bướm trong lửa, cố gắng bay về phía trước nhưng cũng chỉ có thể trở thành bụi bậm. tan theo gió.
Hai đời Thần mới cũ vừa thay nhau làm cho các Đại Thánh Vực ngoại đều câm như hến, bị buộc phải ngủ đông suốt hai mươi năm, hiện giờ hai chí cường giả lại đồng thời ngã xuống.
- Địa phương bị nguyền rủa lại được gọi Thần vực, thực là một loại bi ai mà bất hạnh. Vinh quang trong mất thế nhân, là nhà giam của nhân gian làm bạn với ta cả đời, chôn vùi một đời ta...
Lão Thần ở trong đạo hòa bị hủy diệt nát tan thành bụi, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh truyền lại lời nói thê lương, như là nhìn thấu hết thảy thế gian, thân ảnh mơ hồ rồi biến mất trong ánh lửa.
Thanh Vũ Thiên buồn bả, ở trong nháy mắt hóa thành bụi hắn không kiềm nổi gào rống, thân ảnh thành tro, chỉ để lại một đạo thanh âm:
- Phí thời gian năm tháng, dung nhan già cả, hao hết tâm huyết, không bàng một cái naẫu nhiên, thật buồn cười, thật đáng buồn, thật đáng tiếc, chôn thân ở Thần vưc, nghe trấn hồn khúc của chính mình...
Hai đại chí cường giả điêu linh, không có một chút trì hoãn, trên bầu trời kia cỗ quan tài đá thật lớn ngang dọc, tản phát ra từng đợt từng đợt đạo văn, hóa ánh sáng hóa sương mù hóa hỗn độn, làm cho huyết mạch Thần vực thỉnh thoảng ngã xuống.
- A...
Trong thiên địa mờ mịt một mảnh, nơi nơi đều là tiếng gào thét, giãy giụa, không ít thần tượng vỡ nát, đông nghịt thân ảnh nhảy vọt lên, muốn tránh thoát khỏi nơi hủy diệt này.
Các đại cường giả Thần lão, Điện chủ, Thánh nữ... đều tuyệt vọng, liều mạng chém bỏ tín ngưỡng lực trong cơ thể, đây là gông xiềng của họ, là nguyên nhân dẫn tới cái chết.
Thần vực ngày thường thần thánh tường hòa, kỳ hoa nở rộ, lót một lớp thảm muôn màu trên mặt đất, linh cầm bay múa, thụy thú hiện ra, ngày nay lại rơi vào tình cảnh bi thảm, vô số thân ảnh xông lên bầu trời, tiếng gào thét vang động chín tầng trời, tất cả đều đang lẩn trốn thục mạng.
“Ầm!”
Trên một tòa cổ Thần sơn, Trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn lay động. tản phát ra thần uy bất hủ, đối kháng với cỗ quan tài đá thật lớn kia, chặn lại trong lỗ hổng trên hư không, không để nó rơi xuống dưới.
Cùng lúc đó, trên sườn núi cổ sơn thần thánh của Thần vực phủ kín vết rạn nứt, tràn ra lực lượng Thần Thánh như đại dương mênh mông, mặc dù đang hóa thành ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, nhưng cũng ngăn cản cỗ quan tài cực lớn kia.
- Chư vị cũng ra tay thúc dục Trận đồ, ngăn chận cỗ quan tài kia quay về, không thể để nó ép xuống, bằng không chúng ta nguy rồi!
Một vị Thần lão quát to.
Mọi người đồng loạt ra tay. Mấy đại Điện chủ, Thần lão cùng với Thánh nữ liên thủ chống lại. Hiện tại Thần khí chí tôn là hy vọng sống sót duy nhất của họ.
“Ầm!”
Trời sụp đất nứt, cỗ quan run rẩy dữ dội, rơi trở về lỗ hổng trong hư không một khoảng cách. Trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn cổ tự chủ sống lại chặn đường đi của nó.
Quan tài chín lớp thời đại thần thoại được máu trong tim lão Thần rót vào. Ngày nay lại mở ra tầm lớp, một lớp cuối cùng cũng đã nứt ra, xuất hiện từng đợt từng đợt khí cơ khủng bố.
Giờ khắc này, vạn giới chư thiên đều dường như tĩnh lặng lại, tiếng gào thét của người trong Thần vực cũng biến mất, mọi người đều như rơi xuống hầm băng, tất cả đều quỳ sát xuống.
“Ầm!”
Ngay lúc này, một tầng cuối cùng của cỗ quan tài đá cũng xốc lẻn một góc, quan tài của Hư Không Đại đế gần như sắp hoàn toàn mở ra. Lộ ra một cỗ uy áp khiến mọi người khó có thể chịu đựng.
Đại đế cổ sắp xuất hiện thế gian, giống như một biển sóng thần nhấp nhô, chấn động chín tầng trời mười tầng đất. Đừng nói là trong Thần Vực, dù là người ở bên ngoài cũng đều run sợ.
Thời khắc này mọi người chỉ có một động tác, đó chính là quy sát xuống, lễ bái!
Bao gồm các Đại Thánh đến từ Vực ngoại cũng không chịu đựng nổi, hơn phân nửa đều quỳ xuống, dập đầu. Đây là một nỗi sợ hãi phát ra từ trong xương tủy, run rẩy từ chỗ sâu trong linh hồn. là sự kính sợ đối với Đại đế cổ.
“Ầm!”
Vạn giới lay động, đại đạo Thần âm vang lên, giống như lễ tang của Thánh Hoàng thượng cổ, chúng sinh đều vì hắn tiễn đưa, cầu nguyện, khóc lóc, cực kỳ bi ai, cả thế gian đều bi ai.
Từ xưa đến nay, gần như không có người nào tận mắt nhìn thấy thi thể Đế nguyên vẹn, ngày nay sắp sửa xuất hiện ở nhân gian, mọi người tự nhiên đều chờ mong, đồng thời có một loại sợ hãi khó có thể nói rõ thành lời.
Đại đế cổ sống ở thời đại quá xa xôi, không có khả năng gặp mặt, lúc này có lẽ là thời khắc duy nhất mọi người có thể nhìn thấy.
“Ầm!”
Trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn sống lại làm tan biến từng mảng lớn máu loàng trên quan tài đá, đó là máu từ trong tim của lão Thần. Trận đồ ngăn cản nó phát huy tác dụng, không cho mở ra cỗ quan tài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều thất vọng một trận, sắp nhìn thấy Đại đế cổ không ngờ lại bị cản trở, phải bỏ qua cơ hội duy nhất này.
“Roạt!”
Thế nhưng, bỗng nhiên từ quan tài đá phát ra một tiếng di động, giống như là thế giới nứt vỡ, một tầng cái nắp cuối cùng của quan tài chín lớp thời đại thần thoại di chuyển sắp phơi bày bên trong nó.
“Ầm” một tiếng, hỗn độn sương mù ngập trời, ở địa phương đó thần bí khó lường, nắp quan tài mở ra hơn phân nửa, nhưng rốt cuộc lại không di động nữa, máu trong tim lão Thần chỉ thấm vào một chút, không đủ khó có thể hoàn toàn mở ra.
- Chỉ thiếu chút nữa!
Có người than nhẹ.
- Câm miệng! Quan tài Đại đế cổ một khi mở ra, ai cũng không thể dự đoán được sẽ phát sinh cái gì, tốt nhất vẫn là đừng mở!
Các Đại Thánh đến từ Vực ngoại, như Ngưu Ma Vương, Thánh Linh thạch nhân hiểu biết một ít, mỗi người đều lộ vẻ mặt ngưng trọng, trong bọn họ rất nhiều ngườì đều quỳ trên hư không.
“Ầm!”
Đột nhiên, sương mù hỗn độn trong cỗ quan tài sôi trào, trong nháy mắt đó xuất hiện một thân ảnh mơ hồ, dường như ngồi dậy, hoặc như là một tia sáng xẹt qua trong nội tâm chư hùng.
Rồi sau đó, “xoảng” một tiếng, cái nắp tầng thứ chín quan tài ập xuống, hoàn toàn khép kín, không có lưu lại một tia khe hờ nào.
- Ta nhìn thấy sỉ đó, giống như có một người ngồi dậy, là thật là giả. như thế nào hắn còn có thể nhích động?!
- Không đúng! Đó chỉ là một tia sáng, nhoáng lên một cái rồi mất, không phải là thi thể nhích động. Tuy nhiên lại có một loại uy áp bàng bạc khó lường!
Mọi người hoảng hốt, tất cả đều phát lạnh toàn thân, quan tài Đại đế cổ nin lên không thua gì khai thiên lập địa, sương mù hỗn độn khắp nơi chấn động mãnh liệt, tinh tú trên bầu trời đều lay động.
Đáng tiếc, nó đã khép kín. không để cho hậu nhân có cơ hội quan sát. bên trong đến tột cũng như thế nào, rốt cuộc có hay không thi thể không thể nói rõ.
- Các ngươi... có thấy gì không?
Diệp Phàm cảm giác giọng nói của mình phát run. nhìn về phía đám người Bàng Bác, Long Mã, Hoàng Kim sư tử... trên mặt hắn tràn ngập vé rung động và không thể tin.
Mọi người đều sinh nghi, vừa rồi chấn động xảy ra quá nhanh, bọn họ chỉ thấy được một luồng sáng mơ hồ hiện lên, đó hẳn không phải có người ngồi dậy, dựa theo bọn họ phỏng đoán, trong quan tài có thể rỗng không, Đại đế đã hóa đạo.
Nhưng mà, lúc này nhìn thấy thần sắc của Diệp Phàm, bọn họ đều ngẩn ra, dường như hai mắt của mình đã bỏ sót cái gì.
- Ta nhìn thấy một người gì ống y như đúc một vị cố nhân! Chẳng lẽ hắn là Hư Không Đại đế sao?
Diệp Phàm thấp giọng nói.
- Người nào?
Bàng Bác lộ ra vẻ nghi hoặc, Long Mã nhích tới gần, trong ánh mắt khẩn trương tràn ngập chờ mong.
- Một thân ảnh bình thường, rất bình thường, chưa nói tới anh tuấn, cũng không nói oai hùng vĩ ngạn. mà như là một chúng sinh bình thường ở hồng trần!
Diệp Phàm nói.
Trong đầu Long Mã lập tức xuất hiện một thân ảnh, nhưng cũng không dám xác định, vội vàng hỏi:
- Ai?
- Cơ Tử!
Diệp Phàm tự mình đều không thể tin, người kia cũng Cơ Tử giống y như đúc, khuôn mặt y hệt, đồng dạng bình thường không có gì nổi bật, nhoáng lên một cái rồi tan biến.
Mặc dù là cha con cũng không thể giống nhau như vậy? Điều này làm cho trong lòng Diệp Phàm thật rúng động, thật sự là quá giống, hoặc là nói không có chỗ nào khác nhau, cả khí chất đều giống nhau như đúc.
Chưa từng nghe Cơ Tử nói qua dung mạo hắn giống với phụ thân, mỗi khi bọn hắn hỏi về cuộc đời Hư Không Đại đế, Cơ Tử đều chỉ trầm mặc lắc đầu, không nói gì nhiều.
Nhưng ngay khoảnh khắc vừa rồi, Diệp Phàm thấy được sương mù hỗn độn trong quan tài hóa thành một thân ảnh mơ hồ cũng Cơ Tử độc nhất vô nhị, điều này làm cho hắn chấn động không hiểu.
Máu trong tim của Lão Thần nhỏ lên trên quan tài chín lớp thời đại thần thoại đã hoàn toàn hao hết, bị Trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn quét qua lau sạch, cỗ quan tài “rầm” một tiếng, liên tiếp chín lớp quan tài từng cái khép kín, che dấu chân tướng.
“Ầm!”
Lỗ hổng lớn trong hư không mờ đi, quan tài cổ kia đi xa, rơi xuống địa phương sinh ra Thần Ma dịch, vẫn chưa buông xuống Thần vực.
Trong Thần vực mọi người như được đại xá, tất cả đều thở phào một hơi. Mọi người bao gồm Thần lão, Điện chủ cường đại nhất, đều hư thoát, câm giác cách cái chết sao mà gần như thế.
Quan tài Đại đế cổ đại quả thực chính là khắc tinh của Thần vực, có thể làm tan biến hết thảy nơi này. May mắn là có Thần đồ chí tôn tự chủ sống lại, ngăn chặn được trận đại hủy diệt.
Ai ai cũng đều biết, từ một ngày này Thần vực sẽ không còn như trước, sẽ phát sinh biến đổi trọng đại, tín ngưỡng lực lần đầu tiên bại lộ ra khuyết điếm chí mạng như vậy. Cường giả Thần vực có Thần vị hưởng thụ khói lửa nhân gian, khẩng định sẽ không còn dám luyện hóa tín ngưỡng lực vào trong cơ thể.
Ngay giờ khắc này, một vị Đại Thánh đến từ Vực ngoại liền hành động, vô thanh vô tức, một mình xông vào Thần vực, mãi đến lúc tới gần Thần sơn nơi trồng Sinh mệnh cổ thụ mới làm khó dễ.
Hắn vươn ra một bàn tay to muốn nhổ cả cây cổ thụ mang đi. Hắn chọn thời cơ này không còn gì tốt bằng, hai đời Thần cũ mới vừa chết đi, Thần vực đại loạn, Thần lão, Điện chủ... đều mới vừa thoát ly hiếm cảnh, Trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn cũng không treo ở chỗ này.
Thể nhima. một tiếng vang vọng lại như trời sụp đất nứt, bầu trời nứt ra, Trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn quét xuống một đạo sát quang, khí cơ ngập trời, giống như một mảnh tinh vực cổ dập nát!
Truyền đến dao động năng lượng cực lớn, hóa thành một màn kiếp quang, đương trường đánh cho bàn tay to kia tan biến, trở thành một màn sương máu.
Vị Đại Thánh này thét lên một tiếng, quay mỉnh phóng xuống chạy đi, cũng không muốn giằng co nhiều. Thế nhưng. hắn quá xem nhẹ Thần vực rồi, trên ngọn núi liền hiện lên trận văn, vạn đạo hào quang làm cho nơi này trở thành sát tràng.
Quan trọng nhất chính là, Trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn quét xuống bốn chùm tia sáng khủng bố, khiến mọi người kinh hoàng, chúng cực kỳ giống như bốn thanh sát kiếm trong Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ, vô kiên bất tồi.
Đây là mượn lực hay là triệu hoán? Giống như bốn thanh sát kiếm thật sự xuất hiện, bổ thẳng xuống, vị Đại Thánh này ngay cả kêu thảm thiết một tiếng cũng không kịp phát ra.
“Phốc!”
Hắn hóa thành màn sương máu, xương trắng nổ tung. rồi sau đó đứt từng khúc rồi nứt ra, cả thân thể cũng nguyên thần trở thành tro tàn, hình thần đều tiêu tan không còn tồn tại.
- Ò...
Một tiếng trâu rống chấn động tinh hà. Ngưu Ma Vương vừa sợ vừa giận: Bởi vì, hắn cùng với người kia gần như đồng thời hành động, chỉ kém nửa bước mà thôi, bị người kia chiếm tiên cơ kích động Cực Đạo Thần đồ, làm cho hắn phi thường bị động.
Hai đời Thần mới cũ vừa thay nhau làm cho các Đại Thánh Vực ngoại đều câm như hến, bị buộc phải ngủ đông suốt hai mươi năm, hiện giờ hai chí cường giả lại đồng thời ngã xuống.
- Địa phương bị nguyền rủa lại được gọi Thần vực, thực là một loại bi ai mà bất hạnh. Vinh quang trong mất thế nhân, là nhà giam của nhân gian làm bạn với ta cả đời, chôn vùi một đời ta...
Lão Thần ở trong đạo hòa bị hủy diệt nát tan thành bụi, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh truyền lại lời nói thê lương, như là nhìn thấu hết thảy thế gian, thân ảnh mơ hồ rồi biến mất trong ánh lửa.
Thanh Vũ Thiên buồn bả, ở trong nháy mắt hóa thành bụi hắn không kiềm nổi gào rống, thân ảnh thành tro, chỉ để lại một đạo thanh âm:
- Phí thời gian năm tháng, dung nhan già cả, hao hết tâm huyết, không bàng một cái naẫu nhiên, thật buồn cười, thật đáng buồn, thật đáng tiếc, chôn thân ở Thần vưc, nghe trấn hồn khúc của chính mình...
Hai đại chí cường giả điêu linh, không có một chút trì hoãn, trên bầu trời kia cỗ quan tài đá thật lớn ngang dọc, tản phát ra từng đợt từng đợt đạo văn, hóa ánh sáng hóa sương mù hóa hỗn độn, làm cho huyết mạch Thần vực thỉnh thoảng ngã xuống.
- A...
Trong thiên địa mờ mịt một mảnh, nơi nơi đều là tiếng gào thét, giãy giụa, không ít thần tượng vỡ nát, đông nghịt thân ảnh nhảy vọt lên, muốn tránh thoát khỏi nơi hủy diệt này.
Các đại cường giả Thần lão, Điện chủ, Thánh nữ... đều tuyệt vọng, liều mạng chém bỏ tín ngưỡng lực trong cơ thể, đây là gông xiềng của họ, là nguyên nhân dẫn tới cái chết.
Thần vực ngày thường thần thánh tường hòa, kỳ hoa nở rộ, lót một lớp thảm muôn màu trên mặt đất, linh cầm bay múa, thụy thú hiện ra, ngày nay lại rơi vào tình cảnh bi thảm, vô số thân ảnh xông lên bầu trời, tiếng gào thét vang động chín tầng trời, tất cả đều đang lẩn trốn thục mạng.
“Ầm!”
Trên một tòa cổ Thần sơn, Trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn lay động. tản phát ra thần uy bất hủ, đối kháng với cỗ quan tài đá thật lớn kia, chặn lại trong lỗ hổng trên hư không, không để nó rơi xuống dưới.
Cùng lúc đó, trên sườn núi cổ sơn thần thánh của Thần vực phủ kín vết rạn nứt, tràn ra lực lượng Thần Thánh như đại dương mênh mông, mặc dù đang hóa thành ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, nhưng cũng ngăn cản cỗ quan tài cực lớn kia.
- Chư vị cũng ra tay thúc dục Trận đồ, ngăn chận cỗ quan tài kia quay về, không thể để nó ép xuống, bằng không chúng ta nguy rồi!
Một vị Thần lão quát to.
Mọi người đồng loạt ra tay. Mấy đại Điện chủ, Thần lão cùng với Thánh nữ liên thủ chống lại. Hiện tại Thần khí chí tôn là hy vọng sống sót duy nhất của họ.
“Ầm!”
Trời sụp đất nứt, cỗ quan run rẩy dữ dội, rơi trở về lỗ hổng trong hư không một khoảng cách. Trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn cổ tự chủ sống lại chặn đường đi của nó.
Quan tài chín lớp thời đại thần thoại được máu trong tim lão Thần rót vào. Ngày nay lại mở ra tầm lớp, một lớp cuối cùng cũng đã nứt ra, xuất hiện từng đợt từng đợt khí cơ khủng bố.
Giờ khắc này, vạn giới chư thiên đều dường như tĩnh lặng lại, tiếng gào thét của người trong Thần vực cũng biến mất, mọi người đều như rơi xuống hầm băng, tất cả đều quỳ sát xuống.
“Ầm!”
Ngay lúc này, một tầng cuối cùng của cỗ quan tài đá cũng xốc lẻn một góc, quan tài của Hư Không Đại đế gần như sắp hoàn toàn mở ra. Lộ ra một cỗ uy áp khiến mọi người khó có thể chịu đựng.
Đại đế cổ sắp xuất hiện thế gian, giống như một biển sóng thần nhấp nhô, chấn động chín tầng trời mười tầng đất. Đừng nói là trong Thần Vực, dù là người ở bên ngoài cũng đều run sợ.
Thời khắc này mọi người chỉ có một động tác, đó chính là quy sát xuống, lễ bái!
Bao gồm các Đại Thánh đến từ Vực ngoại cũng không chịu đựng nổi, hơn phân nửa đều quỳ xuống, dập đầu. Đây là một nỗi sợ hãi phát ra từ trong xương tủy, run rẩy từ chỗ sâu trong linh hồn. là sự kính sợ đối với Đại đế cổ.
“Ầm!”
Vạn giới lay động, đại đạo Thần âm vang lên, giống như lễ tang của Thánh Hoàng thượng cổ, chúng sinh đều vì hắn tiễn đưa, cầu nguyện, khóc lóc, cực kỳ bi ai, cả thế gian đều bi ai.
Từ xưa đến nay, gần như không có người nào tận mắt nhìn thấy thi thể Đế nguyên vẹn, ngày nay sắp sửa xuất hiện ở nhân gian, mọi người tự nhiên đều chờ mong, đồng thời có một loại sợ hãi khó có thể nói rõ thành lời.
Đại đế cổ sống ở thời đại quá xa xôi, không có khả năng gặp mặt, lúc này có lẽ là thời khắc duy nhất mọi người có thể nhìn thấy.
“Ầm!”
Trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn sống lại làm tan biến từng mảng lớn máu loàng trên quan tài đá, đó là máu từ trong tim của lão Thần. Trận đồ ngăn cản nó phát huy tác dụng, không cho mở ra cỗ quan tài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều thất vọng một trận, sắp nhìn thấy Đại đế cổ không ngờ lại bị cản trở, phải bỏ qua cơ hội duy nhất này.
“Roạt!”
Thế nhưng, bỗng nhiên từ quan tài đá phát ra một tiếng di động, giống như là thế giới nứt vỡ, một tầng cái nắp cuối cùng của quan tài chín lớp thời đại thần thoại di chuyển sắp phơi bày bên trong nó.
“Ầm” một tiếng, hỗn độn sương mù ngập trời, ở địa phương đó thần bí khó lường, nắp quan tài mở ra hơn phân nửa, nhưng rốt cuộc lại không di động nữa, máu trong tim lão Thần chỉ thấm vào một chút, không đủ khó có thể hoàn toàn mở ra.
- Chỉ thiếu chút nữa!
Có người than nhẹ.
- Câm miệng! Quan tài Đại đế cổ một khi mở ra, ai cũng không thể dự đoán được sẽ phát sinh cái gì, tốt nhất vẫn là đừng mở!
Các Đại Thánh đến từ Vực ngoại, như Ngưu Ma Vương, Thánh Linh thạch nhân hiểu biết một ít, mỗi người đều lộ vẻ mặt ngưng trọng, trong bọn họ rất nhiều ngườì đều quỳ trên hư không.
“Ầm!”
Đột nhiên, sương mù hỗn độn trong cỗ quan tài sôi trào, trong nháy mắt đó xuất hiện một thân ảnh mơ hồ, dường như ngồi dậy, hoặc như là một tia sáng xẹt qua trong nội tâm chư hùng.
Rồi sau đó, “xoảng” một tiếng, cái nắp tầng thứ chín quan tài ập xuống, hoàn toàn khép kín, không có lưu lại một tia khe hờ nào.
- Ta nhìn thấy sỉ đó, giống như có một người ngồi dậy, là thật là giả. như thế nào hắn còn có thể nhích động?!
- Không đúng! Đó chỉ là một tia sáng, nhoáng lên một cái rồi mất, không phải là thi thể nhích động. Tuy nhiên lại có một loại uy áp bàng bạc khó lường!
Mọi người hoảng hốt, tất cả đều phát lạnh toàn thân, quan tài Đại đế cổ nin lên không thua gì khai thiên lập địa, sương mù hỗn độn khắp nơi chấn động mãnh liệt, tinh tú trên bầu trời đều lay động.
Đáng tiếc, nó đã khép kín. không để cho hậu nhân có cơ hội quan sát. bên trong đến tột cũng như thế nào, rốt cuộc có hay không thi thể không thể nói rõ.
- Các ngươi... có thấy gì không?
Diệp Phàm cảm giác giọng nói của mình phát run. nhìn về phía đám người Bàng Bác, Long Mã, Hoàng Kim sư tử... trên mặt hắn tràn ngập vé rung động và không thể tin.
Mọi người đều sinh nghi, vừa rồi chấn động xảy ra quá nhanh, bọn họ chỉ thấy được một luồng sáng mơ hồ hiện lên, đó hẳn không phải có người ngồi dậy, dựa theo bọn họ phỏng đoán, trong quan tài có thể rỗng không, Đại đế đã hóa đạo.
Nhưng mà, lúc này nhìn thấy thần sắc của Diệp Phàm, bọn họ đều ngẩn ra, dường như hai mắt của mình đã bỏ sót cái gì.
- Ta nhìn thấy một người gì ống y như đúc một vị cố nhân! Chẳng lẽ hắn là Hư Không Đại đế sao?
Diệp Phàm thấp giọng nói.
- Người nào?
Bàng Bác lộ ra vẻ nghi hoặc, Long Mã nhích tới gần, trong ánh mắt khẩn trương tràn ngập chờ mong.
- Một thân ảnh bình thường, rất bình thường, chưa nói tới anh tuấn, cũng không nói oai hùng vĩ ngạn. mà như là một chúng sinh bình thường ở hồng trần!
Diệp Phàm nói.
Trong đầu Long Mã lập tức xuất hiện một thân ảnh, nhưng cũng không dám xác định, vội vàng hỏi:
- Ai?
- Cơ Tử!
Diệp Phàm tự mình đều không thể tin, người kia cũng Cơ Tử giống y như đúc, khuôn mặt y hệt, đồng dạng bình thường không có gì nổi bật, nhoáng lên một cái rồi tan biến.
Mặc dù là cha con cũng không thể giống nhau như vậy? Điều này làm cho trong lòng Diệp Phàm thật rúng động, thật sự là quá giống, hoặc là nói không có chỗ nào khác nhau, cả khí chất đều giống nhau như đúc.
Chưa từng nghe Cơ Tử nói qua dung mạo hắn giống với phụ thân, mỗi khi bọn hắn hỏi về cuộc đời Hư Không Đại đế, Cơ Tử đều chỉ trầm mặc lắc đầu, không nói gì nhiều.
Nhưng ngay khoảnh khắc vừa rồi, Diệp Phàm thấy được sương mù hỗn độn trong quan tài hóa thành một thân ảnh mơ hồ cũng Cơ Tử độc nhất vô nhị, điều này làm cho hắn chấn động không hiểu.
Máu trong tim của Lão Thần nhỏ lên trên quan tài chín lớp thời đại thần thoại đã hoàn toàn hao hết, bị Trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn quét qua lau sạch, cỗ quan tài “rầm” một tiếng, liên tiếp chín lớp quan tài từng cái khép kín, che dấu chân tướng.
“Ầm!”
Lỗ hổng lớn trong hư không mờ đi, quan tài cổ kia đi xa, rơi xuống địa phương sinh ra Thần Ma dịch, vẫn chưa buông xuống Thần vực.
Trong Thần vực mọi người như được đại xá, tất cả đều thở phào một hơi. Mọi người bao gồm Thần lão, Điện chủ cường đại nhất, đều hư thoát, câm giác cách cái chết sao mà gần như thế.
Quan tài Đại đế cổ đại quả thực chính là khắc tinh của Thần vực, có thể làm tan biến hết thảy nơi này. May mắn là có Thần đồ chí tôn tự chủ sống lại, ngăn chặn được trận đại hủy diệt.
Ai ai cũng đều biết, từ một ngày này Thần vực sẽ không còn như trước, sẽ phát sinh biến đổi trọng đại, tín ngưỡng lực lần đầu tiên bại lộ ra khuyết điếm chí mạng như vậy. Cường giả Thần vực có Thần vị hưởng thụ khói lửa nhân gian, khẩng định sẽ không còn dám luyện hóa tín ngưỡng lực vào trong cơ thể.
Ngay giờ khắc này, một vị Đại Thánh đến từ Vực ngoại liền hành động, vô thanh vô tức, một mình xông vào Thần vực, mãi đến lúc tới gần Thần sơn nơi trồng Sinh mệnh cổ thụ mới làm khó dễ.
Hắn vươn ra một bàn tay to muốn nhổ cả cây cổ thụ mang đi. Hắn chọn thời cơ này không còn gì tốt bằng, hai đời Thần cũ mới vừa chết đi, Thần vực đại loạn, Thần lão, Điện chủ... đều mới vừa thoát ly hiếm cảnh, Trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn cũng không treo ở chỗ này.
Thể nhima. một tiếng vang vọng lại như trời sụp đất nứt, bầu trời nứt ra, Trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn quét xuống một đạo sát quang, khí cơ ngập trời, giống như một mảnh tinh vực cổ dập nát!
Truyền đến dao động năng lượng cực lớn, hóa thành một màn kiếp quang, đương trường đánh cho bàn tay to kia tan biến, trở thành một màn sương máu.
Vị Đại Thánh này thét lên một tiếng, quay mỉnh phóng xuống chạy đi, cũng không muốn giằng co nhiều. Thế nhưng. hắn quá xem nhẹ Thần vực rồi, trên ngọn núi liền hiện lên trận văn, vạn đạo hào quang làm cho nơi này trở thành sát tràng.
Quan trọng nhất chính là, Trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn quét xuống bốn chùm tia sáng khủng bố, khiến mọi người kinh hoàng, chúng cực kỳ giống như bốn thanh sát kiếm trong Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ, vô kiên bất tồi.
Đây là mượn lực hay là triệu hoán? Giống như bốn thanh sát kiếm thật sự xuất hiện, bổ thẳng xuống, vị Đại Thánh này ngay cả kêu thảm thiết một tiếng cũng không kịp phát ra.
“Phốc!”
Hắn hóa thành màn sương máu, xương trắng nổ tung. rồi sau đó đứt từng khúc rồi nứt ra, cả thân thể cũng nguyên thần trở thành tro tàn, hình thần đều tiêu tan không còn tồn tại.
- Ò...
Một tiếng trâu rống chấn động tinh hà. Ngưu Ma Vương vừa sợ vừa giận: Bởi vì, hắn cùng với người kia gần như đồng thời hành động, chỉ kém nửa bước mà thôi, bị người kia chiếm tiên cơ kích động Cực Đạo Thần đồ, làm cho hắn phi thường bị động.
/1822
|