Cây bồ đề sáu trượng, vỏ cây rạn nứt, có hình dạng như từng mảnh vảy rồng bằng cờ bàn tay, hiển lộ ra một loại cứng cáp, toàn cây xanh biếc, lay động tuệ quang, phiến phiến lá lóng lánh.
Cây bồ đề lại có danh xưng là tư duy thụ, giác thụ. trí tuệ thụ, Phật môn luôn xem nó là Thánh thụ. Tương truyền A Di Đà Phật cùng Thích Già Ma Ni đều là ngộ đạo dưới tàng cây này, hiểu đạo thông suốt.
Gặp Bồ Đề như gặp Phật Đà, cái thuyết pháp này truyền lưu rộng khắp.
Trên thực tế, Bất tử dược có thể sống năm tháng rất xa xưa, thậm chí có thể nói xỏ xuyên qua cổ kim, có được nhiều vị chủ nhân, từng làm bạn với nhiều Đại đế khác nhau. Cây Bồ Đề tiên thụ này trước khi tọa hóa cũng từng được Hoàng của thái cổ cùng với Thiên Tôn thời đại thần thoại nắm trong tay, chỉ có điều những chuyện xưa đó dần dần bị quên đi trong năm tháng. Tới ngày nay, nhắc tới cây bồ đề phần lớn người ta nghĩ đến chính là Phật môn.
Ngày nay, Diệp Phàm cũng ngộ đạo ở dưới cây bồ đề, đắc chứng con đường thế gian ngày nay, tìm hiểu pháp vô địch, hai tay hắn vẽ ra quỳ tích kỳ bí, gió bào sấm sét điếc tai, sấm rền chớp giật, như là đang khai thiên lập địa.
Loại bí thuật này vừa ra, làm cho thiên địa rung chuyển, như là có sinh vật kỳ quái đang gào thét, vạn đạo chư thiên đều phục dưới chân hắn.
Không hề nghi ngờ, đây là một loại đạo cuồng dã, cái thế vô song, nhưng lúc này chí là hình thức ban đầu. ngay sau đó gió êm sóng lặng, Diệp Phàm bắt đầu bấm ấn. công chính bình thản, khí chất cùng với vừa rồi hoàn toàn không giống nhau.
- Hắn định diễn biến pháp cũng đạo gì thế, vì sao lại gián đoạn, nhìn không thấu.
Mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc, còn thật sự quan sát cẩn thận.
“Ầm!”
Trời sụp đất nứt. hai tay Diệp Phàm hợp cũng một chỗ, hình dạng như ôm ngọn núi, đúng là bí thuật thu hoạch được ngày xưa khi mới vừa bộc lộ tài năng, là một tòa núi lớn màu đen thành hình ở giữa hai tay hắn.
Đây là Bão Sơn Ấn, một kích đập ra, như là có thể đập vỡ vụn tinh tú đầy trời, uy lực cũng không biết cường đại gấp bao nhiêu lần so với ngày xưa. Nếu nơi đây không có văn lạc Nguyên Thuật cũng trận văn Hư Không cổ dầy đặc, tất nhiên đã chấn động bát hoang. chấn khiếp thế gian rồi.
Diệp Phàm diễn luyện xong Bão Sơn Án. đột nhiên lại biến đổi, Hai tay có dạng như cầm long, tầm mươi mốt con thanh long hợp nhất, hóa thành một thể lượn lờ ở trên người hắn, thoạt nhìn như Đạo Tôn cổ đại đang khai sáng lại thiên địa.
Cả người hắn khí huyết sôi trào, tân phát ra một loại khí cơ kỳ dị, tràn đầy vô tận sinh cơ, như một con chân long hợp đạo. Đây là Chân Long Án thu được từ đệ đệ của Vương Đằng ngày đó.
Ngay sau đó, chân long đứt đoạn, khí thế của hắn lại biến hóa thành Cộng chủ Nhân tộc, triển động Nhân Vương Ấn, khai sáng thiên địa, mở ra tinh hà. Chưởng chí phát ra quang hoa vạn trượng.
Điều này làm cho mọi người thấy thật khó hiểu. Diệp Phàm đây là ôn tập pháp của quá khứ hay sao?
“Ầm” một tiếng, hắn tay phải sung huyết, lập tức phóng lớn rất nhiều lần, như là một khối thiên bia, phù văn màu vàng lấp lánh, lật tay vỗ xuống, uy thể mãnh liệt, giống như muốn đánh sụp vòm trời hủy diệt thế gian, đây là Phiên Thiên Ấn.
Diệp Phàm không ngừng diễn pháp, sau lưng Ngũ Sắc Thần Quang hiện lên, năm thanh bảo kiếm chém bổ thiên địa, rồi sau đó Hoàng Kim Bảo Tàng mở ra, “boong boong” ngân vang, đủ các loại binh khí màu vàng bay múa, chiến phá chín tầng trời.
Khi Đại Hư Không Thuật xuất hiện, Cơ Hạo Nguyệt chớp động ánh mắt, nhìn thoáng qua muội muội mình, Cơ Tử Nguyệt thì mắt to đảo tới đảo lui, nhìn lên phía trời cao không hề nhìn hắn.
“Ầm!”
Khi Diệp Phàm há mồm quát một tiếng, rống ra một tấm Đạo Đồ, Cơ Hạo Thiên lại nhìn về phía Tiểu nguyệt trong sáng, không biết nàng dạy ra ngoài bao nhiêu công pháp: đây là Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí.
- Này không phải chuyên của ta làm, là chính hắn tự nghĩ ra!
Cơ Tử Nguyệt ném ra một câu.
Diệp Phàm hóa sinh vạn pháp, từ sờ học quá khứ đến hiện tại ngộ ra, không ngừng thôi diễn. Đến khi diễn ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền mọi người đều biến sắc. Kình khí cuồn cuộn mãnh liệt, chí cương chí dương, tương xứng cũng huyết khí màu vàng của Diệp Phàm, phi thường thích hợp với đường đạo của hắn.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền, hóa thành sáu mảng vũ trụ cổ xưa, diễn biến ra vạn vật, bao dung vạn linh vũ trụ, đáng sợ khôn cũng.
- Hắn đang diễn biến vạn pháp, đến tột cũng phải đi con đường như thế nào, khai sáng ra cái dạng pháp gì?
- Đây hiển nhiên là muốn nấu chảy hòa tan tất cả cổ thuật chung một lò, sáng tạo ra đại thuật của chính hắn!
Khí chất cả người Diệp Phàm lại biến dạng, khí phách khôn cũng như là một Chiến Thần, lúc thì phóng rộng lúc thì thu hẹp, ngay cả huyết khí màu vàng đều nổ tung, gần như điên cuồng.
Mọi người đều ngẩn ngơ, nhất là Long Mã, cả kinh kêu lên:
- Hẳn không phải bị nhất mạch Thương Thiên Bá Huyết bầm vào người chứ?
Đây là Bá Quyền, Diệp Phàm ngày đó thu được từ Bá vương, ngày nay diễn biến mà ra, rõ ràng là chiếm được chân nghĩa, không thể yếu hơn so với Bá thể ngày đó, thậm chí còn xuất sắc hơn.
Hắn khí phách khôn cũng, cái thế tuyệt luân, cả thân thể đều có một loại khí cơ điên cuồng, như là phải quét ngang ba ngàn đại thế giới, phẫn nộ đánh lên chín tầng trời, đạp xuống mười tầng đất.
Cuối cùng, Diệp Phàm lại bình ổn lại, diễn biến bí pháp, hóa giải cổ thuật, tinh nghiên chân nghĩa. Vừa rồi như là sông lớn dâng trào, mà lúc này như là biển rộng lặng yên, ẩn chứa khí thế sóng ba đào vạn dậm của biển cả, trầm ngưng mà hùng tráng.
Dưới cây bồ đề, một người một mình hắn không ngừng diễn biến đạo cũng pháp của chính mình, từ Bão Sơn Án đến Nguyên Từ Thần Thuật tiếp đến Lục Đạo Luân Hồi Quyền, biến thành từng cái phù văn căn nguyên nhất.
Mỗi một cái phù văn một loại thuật, hắn phân giải, triển khai, cô đọng thành pháp của mình, tìm hiểu đạo của mình, đây là muốn khai sáng ra đại thuật càng khủng bố hơn.
Động tác của Diệp Phàm càng ngày càng chậm, nhưng lại càng ngày càng huyền ảo khó lường, quỹ tích phức tạp. Rõ ràng tốc độ rất chậm, nhưng lại làm cho mọi người hoa cả mắt không theo kịp tiết tấu của hắn.
Đó là nhịp đập một loại đạo, có một loại khí thế thịnh vượng hùng tráng, cũng có một loại vực sâu không lường được, đều hiển lộ di chuyển ở giữa hai tay hắn.
“Ầm!”
Hắn hơi dùng một chút lực, tiết tấu tăng nhanh một chút, đương trường liền đập vỡ tan vòm trời, làm cho vầng trăng bạc treo phía chân trời rung chuyển, thiếu chút nữa rơi xuống.
Mọi người hoảng sợ, nơi này nhưng có bày một số phù văn các loại pháp trận, từ Nguyên Thuật đến Hư Không đại trận, không ngờ lại bị đánh xuyên qua đi ra ngoài, có được lực đạo như vậy quả thật kinh người.
- Đây là một loại quyền pháp, hỗn hợp Phiên Thiên Án. Lục Đạo Luân Hồi Quyền, Ngũ sắc Thần Quang. Hoàng Kim Thần Tàng. Bá Quyền... Không sai! Hắn đang siêu thoát, đây là chung cực của quyền pháp, đã không còn quan hệ với những cổ thuật kia, hắn khai sáng đại thuật của chính mình!
Bàng Bác lẩm bẩm tự nói.
- Hắn còn đang hoàn thiện, thoạt nhìn uy lực cường đại có chút quá phận, là đại thuật thích hợp nhất với chính hắn!
Cơ Hạo Nguyệt ánh mắt sắc bén lợi hại, nhìn ra chỗ đáng sợ trong đó, không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh.
Diệp Phàm tung quyền, không có hình thái, làm theo ý mình, dùng tâm đánh ra, khi thì chí cương, chốc lát lại chí nhu. chốc lát sau lại là công chính bình thản, đường đường chính chính.
Cây bồ đề lay động, toàn thân cây sáng lóng lánh, lá cây như là đạo đạo phù nhấp nháy phát sáng, có tiếng tụng kinh vang lên, rất là tường hòa.
Từ xưa đến nay, cũng không biết đến tột cũng có mấy vị Thiên Tôn, Đại đế đứng dưới tàng cây này diễn biến pháp cũng đạo của chính mình. Ngày nay Diệp Phàm cũng như thế, ở dưới cây bồ đề tìm hiểu đạo.
Tới sau lại, bí thuật của Diệp Phàm dần dần trong sáng, diễn biến thành một loại quyền pháp cái thế tuyệt luân, khí nuốt vạn dặm, chỉ có ta vô địch.
Hắn như là Thiên Đế hạ phàm, mỗi một lần vung động song chưởng, đều như là đẩy ra tinh tú trên bầu trời mà đi, ù ù vang động, chấn nhiếp thế gian.
- Còn chưa có hoàn thiện, còn đang leo lên tới cảnh giới hoàn mỹ!
Cơ Hạo Nguyệt nói.
- Thiên Đế Quyền... Hắn thật sự đi lên con đường này!
Bàng Bác than nhẹ.
Vào sáu bảy mươi năm trước, hắn cùng với Diệp Phàm tiến vào Hoàng Kim Thất Thành, khi đó Diệp Phàm đang cân nhắc, diễn biến pháp của chính mình, khai sáng đại thuật của chính mình, từng nói qua với Bàng Bác.
Lúc ấy, Đế Thiên nói rõ, sáng chế Đế Thiên Quyền, Bàng Bác còn chế nhạo hắn, nói Diệp Phàm sẽ dùng Thiên Đế Quyền trấn áp hắn, không nghĩ tới hôm nay thật sự khai sáng ra.
Khí thế của Diệp Phàm càng ngày càng cường thịnh, không có hình thái như là không pháp không đạo, nhưng thiên địa lại gào thét, đinh tai nhức óc, càng ngày càng áp bức người khác.
- Vẫn còn kém một chút!
Cơ Tử nguyệt nói, thần sắc khẩn trương, bởi vì Diệp Phàm lần này ngộ đạo rất trọng yếu, quan hệ đến độ cao thành tựu sau này.
Hiện nay, tất cả chí tôn trẻ tuổi quan tâm nhất chính là vị trí sắp xếp chiến lực trong cũng cấp, muốn chân chính là vô địch trong cũng thế hệ!
Tăng lên tiểu cảnh giới, không có trọng yếu bàng tinh tiến trên chiến lực một cái cảnh giới: về tiểu cảnh giới có thể bù lại, nhưng chiến lực là căn bản khó có thể thay đổi, cần mọi cách tôi luyện mới thành tựu.
Thân ở một cảnh giới nào đó, dưới tình huống không thăng cấp nếu muốn tăng lên chiến lực chuyện đó thật sự quá khó khăn, nhưng rất nhiều người đều muốn đánh vờ gông cùm xiềng xích, thay đổi căn bản.
Đạo vô địch trong cũng cấp, Diệp Phàm có hay không tiểu ngạo chư hùng, làm được ý nghĩa chí cường chân chính, lần này tham ngộ pháp liên quan đến quá nhiều.
Ba mươi năm dốc hết tâm huyết, không nhúc nhích, không biết thôi diễn bao nhiêu vạn lần, ngày nay nếu như thất bại, tất nhiên sẽ là một đả kích thật lớn.
Mọi người đều biết, lúc này Diệp Phàm tuyệt đối nghiêm túc cẩn thận, cần phải cố sức đạt tới hoàn mỹ, áp chế đạo của những người khác, sáng tạo đại thuật thích hợp nhất cho chính mình.
- Ba mươi năm qua, đám Kim Xà đại lang quân, Thôn Thiên Thú, Tang Cổ, Địa Thi, Đại Ma Thần, Đế Thiên đều không có xuất hiện, ta nghĩ bọn họ cũng giống chúng ta đang bế quan. Có lẽ tương lai không lâu sẽ có những trận huyết chiến đáng sợ nhất!
- Không sai! Khi Diệp Phàm xuất quan, ta phỏng chừng những người đó không sai biệt lắm cũng sẽ xuất hiện!
Mọi người nói nhỏ, Thánh giả Thanh Loan, Hẳc Hùng đã đi ra bên ngoài, tiến hành tìm hiểu: những năm gần đây những chí tôn trẻ tuổi kia rất hạ thấp, như là biến mất khỏi thế giới này.
- Ở bên ngoài có lời đồn đãi: Kim Xà đại lang quân tu thành Đằng Xà Hóa Thần, nhảy vọt tới cửu biến, gần như thông Thần!
- Thôn Thiên Thú có thể đang ở ngay trong Thần Ma lĩnh, cắn nuốt Thần huyết và hài cốt!
- Quyền pháp của Diệp Phàm dường như thủy chung còn kém một đường, khó có thể đạt tới hoàn mỹ, không có hoàn toàn phù hợp với đạo của huynh ấy!
Cơ Tử Nguyệt nhíu mày.
Dưới tàng cây bồ đề, Diệp Phàm hết lần này tới lần khác diễn biến đạo và thuật của chính mình, đao làm gốc căn bản, thuât là thủ đoan biếu hiên.
Hắn đã khai sáng kinh văn, đó là phương hướng con đường của hẳn, ngày nay cần một thanh dao vô địch sắc bén, chém bụi gai, phai phá con đường phía trước, diệt trừ đại địch, khai sáng Thiên Đế Quyền, đó là lưỡi dao vô địch sắc bén của hắn đang rèn luyện!
Trước cây bồ đề, Diệp Phàm đứng đó, thân tùy tâm động, nhất niệm động tới lục hợp bát hoang, thi triển Thiên Đế Quyền, hóa thành thuật muôn đời.
Chỉ thiếu một chút nữa điếm, hắn cũng không gấp. Tìm kiếm con đường phù hợp với pháp và đạo, vốn chính là một quá trình lâu dài: Đây là con đường đi của tu sĩ.
Cây bồ đề cứng cáp, toàn thân lá xanh tươi lay động sáng lấp lánh, như là một quyển thiên thư đang reo vang, buông xuống từng đạo tuệ quang, làm cho Diệp Phàm càng thêm mông lung mờ ảo.
Hắn dùng tay điếm một cái, các loại hào quang bay múa, bắn về phía bốn phương tầm hướng, nhưng lại dẫn động khắp nơi mai táng Thần Ma.
- Đúng rồi! Hắn muốn nhìn thấy pháp của khắp thế gian, thể ngộ vạn đạo chư thiên, để khai sáng quyền thuật vô thượng!
Cơ Hạo Nguyệt giật mình.
Địa phương này táng xuống cũng không biết bao nhiêu Thần Ma cổ đại, mỗi người đều đối ứng một loại đại đạo. Tương truyền nơi này từng là chiến trường ở thời đại thần thoại, từng có Đại đế cổ tham chiến, mai táng đều là nhân vật cường đại đáng sợ nhất.
Không biết mấy vạn, hay là mấy chục vạn. thậm chí cả ngàn vạn. không có người nào biết rõ.
Nhiều chí cường giả như vậy, sau khi chết máu huyết không có khô cạn, xương cốt không mục nát mà hóa thành dãy Thần Ma lĩnh, đứng vững ở nơi này, mỗi người đều kết xuất một loại phù văn.
Nhiều Thần Ma như vậy tập hợp, bao hầm toàn diện, cất chứa tất cả pháp của thế gian.
Diệp Phàm một lần nữa ngồi xếp bằng dưới cây bồ đề, dẫn động tất cả phù văn cũng đạo, rèn luyện Thiên Đế Quyền!
Cây bồ đề lại có danh xưng là tư duy thụ, giác thụ. trí tuệ thụ, Phật môn luôn xem nó là Thánh thụ. Tương truyền A Di Đà Phật cùng Thích Già Ma Ni đều là ngộ đạo dưới tàng cây này, hiểu đạo thông suốt.
Gặp Bồ Đề như gặp Phật Đà, cái thuyết pháp này truyền lưu rộng khắp.
Trên thực tế, Bất tử dược có thể sống năm tháng rất xa xưa, thậm chí có thể nói xỏ xuyên qua cổ kim, có được nhiều vị chủ nhân, từng làm bạn với nhiều Đại đế khác nhau. Cây Bồ Đề tiên thụ này trước khi tọa hóa cũng từng được Hoàng của thái cổ cùng với Thiên Tôn thời đại thần thoại nắm trong tay, chỉ có điều những chuyện xưa đó dần dần bị quên đi trong năm tháng. Tới ngày nay, nhắc tới cây bồ đề phần lớn người ta nghĩ đến chính là Phật môn.
Ngày nay, Diệp Phàm cũng ngộ đạo ở dưới cây bồ đề, đắc chứng con đường thế gian ngày nay, tìm hiểu pháp vô địch, hai tay hắn vẽ ra quỳ tích kỳ bí, gió bào sấm sét điếc tai, sấm rền chớp giật, như là đang khai thiên lập địa.
Loại bí thuật này vừa ra, làm cho thiên địa rung chuyển, như là có sinh vật kỳ quái đang gào thét, vạn đạo chư thiên đều phục dưới chân hắn.
Không hề nghi ngờ, đây là một loại đạo cuồng dã, cái thế vô song, nhưng lúc này chí là hình thức ban đầu. ngay sau đó gió êm sóng lặng, Diệp Phàm bắt đầu bấm ấn. công chính bình thản, khí chất cùng với vừa rồi hoàn toàn không giống nhau.
- Hắn định diễn biến pháp cũng đạo gì thế, vì sao lại gián đoạn, nhìn không thấu.
Mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc, còn thật sự quan sát cẩn thận.
“Ầm!”
Trời sụp đất nứt. hai tay Diệp Phàm hợp cũng một chỗ, hình dạng như ôm ngọn núi, đúng là bí thuật thu hoạch được ngày xưa khi mới vừa bộc lộ tài năng, là một tòa núi lớn màu đen thành hình ở giữa hai tay hắn.
Đây là Bão Sơn Ấn, một kích đập ra, như là có thể đập vỡ vụn tinh tú đầy trời, uy lực cũng không biết cường đại gấp bao nhiêu lần so với ngày xưa. Nếu nơi đây không có văn lạc Nguyên Thuật cũng trận văn Hư Không cổ dầy đặc, tất nhiên đã chấn động bát hoang. chấn khiếp thế gian rồi.
Diệp Phàm diễn luyện xong Bão Sơn Án. đột nhiên lại biến đổi, Hai tay có dạng như cầm long, tầm mươi mốt con thanh long hợp nhất, hóa thành một thể lượn lờ ở trên người hắn, thoạt nhìn như Đạo Tôn cổ đại đang khai sáng lại thiên địa.
Cả người hắn khí huyết sôi trào, tân phát ra một loại khí cơ kỳ dị, tràn đầy vô tận sinh cơ, như một con chân long hợp đạo. Đây là Chân Long Án thu được từ đệ đệ của Vương Đằng ngày đó.
Ngay sau đó, chân long đứt đoạn, khí thế của hắn lại biến hóa thành Cộng chủ Nhân tộc, triển động Nhân Vương Ấn, khai sáng thiên địa, mở ra tinh hà. Chưởng chí phát ra quang hoa vạn trượng.
Điều này làm cho mọi người thấy thật khó hiểu. Diệp Phàm đây là ôn tập pháp của quá khứ hay sao?
“Ầm” một tiếng, hắn tay phải sung huyết, lập tức phóng lớn rất nhiều lần, như là một khối thiên bia, phù văn màu vàng lấp lánh, lật tay vỗ xuống, uy thể mãnh liệt, giống như muốn đánh sụp vòm trời hủy diệt thế gian, đây là Phiên Thiên Ấn.
Diệp Phàm không ngừng diễn pháp, sau lưng Ngũ Sắc Thần Quang hiện lên, năm thanh bảo kiếm chém bổ thiên địa, rồi sau đó Hoàng Kim Bảo Tàng mở ra, “boong boong” ngân vang, đủ các loại binh khí màu vàng bay múa, chiến phá chín tầng trời.
Khi Đại Hư Không Thuật xuất hiện, Cơ Hạo Nguyệt chớp động ánh mắt, nhìn thoáng qua muội muội mình, Cơ Tử Nguyệt thì mắt to đảo tới đảo lui, nhìn lên phía trời cao không hề nhìn hắn.
“Ầm!”
Khi Diệp Phàm há mồm quát một tiếng, rống ra một tấm Đạo Đồ, Cơ Hạo Thiên lại nhìn về phía Tiểu nguyệt trong sáng, không biết nàng dạy ra ngoài bao nhiêu công pháp: đây là Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí.
- Này không phải chuyên của ta làm, là chính hắn tự nghĩ ra!
Cơ Tử Nguyệt ném ra một câu.
Diệp Phàm hóa sinh vạn pháp, từ sờ học quá khứ đến hiện tại ngộ ra, không ngừng thôi diễn. Đến khi diễn ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền mọi người đều biến sắc. Kình khí cuồn cuộn mãnh liệt, chí cương chí dương, tương xứng cũng huyết khí màu vàng của Diệp Phàm, phi thường thích hợp với đường đạo của hắn.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền, hóa thành sáu mảng vũ trụ cổ xưa, diễn biến ra vạn vật, bao dung vạn linh vũ trụ, đáng sợ khôn cũng.
- Hắn đang diễn biến vạn pháp, đến tột cũng phải đi con đường như thế nào, khai sáng ra cái dạng pháp gì?
- Đây hiển nhiên là muốn nấu chảy hòa tan tất cả cổ thuật chung một lò, sáng tạo ra đại thuật của chính hắn!
Khí chất cả người Diệp Phàm lại biến dạng, khí phách khôn cũng như là một Chiến Thần, lúc thì phóng rộng lúc thì thu hẹp, ngay cả huyết khí màu vàng đều nổ tung, gần như điên cuồng.
Mọi người đều ngẩn ngơ, nhất là Long Mã, cả kinh kêu lên:
- Hẳn không phải bị nhất mạch Thương Thiên Bá Huyết bầm vào người chứ?
Đây là Bá Quyền, Diệp Phàm ngày đó thu được từ Bá vương, ngày nay diễn biến mà ra, rõ ràng là chiếm được chân nghĩa, không thể yếu hơn so với Bá thể ngày đó, thậm chí còn xuất sắc hơn.
Hắn khí phách khôn cũng, cái thế tuyệt luân, cả thân thể đều có một loại khí cơ điên cuồng, như là phải quét ngang ba ngàn đại thế giới, phẫn nộ đánh lên chín tầng trời, đạp xuống mười tầng đất.
Cuối cùng, Diệp Phàm lại bình ổn lại, diễn biến bí pháp, hóa giải cổ thuật, tinh nghiên chân nghĩa. Vừa rồi như là sông lớn dâng trào, mà lúc này như là biển rộng lặng yên, ẩn chứa khí thế sóng ba đào vạn dậm của biển cả, trầm ngưng mà hùng tráng.
Dưới cây bồ đề, một người một mình hắn không ngừng diễn biến đạo cũng pháp của chính mình, từ Bão Sơn Án đến Nguyên Từ Thần Thuật tiếp đến Lục Đạo Luân Hồi Quyền, biến thành từng cái phù văn căn nguyên nhất.
Mỗi một cái phù văn một loại thuật, hắn phân giải, triển khai, cô đọng thành pháp của mình, tìm hiểu đạo của mình, đây là muốn khai sáng ra đại thuật càng khủng bố hơn.
Động tác của Diệp Phàm càng ngày càng chậm, nhưng lại càng ngày càng huyền ảo khó lường, quỹ tích phức tạp. Rõ ràng tốc độ rất chậm, nhưng lại làm cho mọi người hoa cả mắt không theo kịp tiết tấu của hắn.
Đó là nhịp đập một loại đạo, có một loại khí thế thịnh vượng hùng tráng, cũng có một loại vực sâu không lường được, đều hiển lộ di chuyển ở giữa hai tay hắn.
“Ầm!”
Hắn hơi dùng một chút lực, tiết tấu tăng nhanh một chút, đương trường liền đập vỡ tan vòm trời, làm cho vầng trăng bạc treo phía chân trời rung chuyển, thiếu chút nữa rơi xuống.
Mọi người hoảng sợ, nơi này nhưng có bày một số phù văn các loại pháp trận, từ Nguyên Thuật đến Hư Không đại trận, không ngờ lại bị đánh xuyên qua đi ra ngoài, có được lực đạo như vậy quả thật kinh người.
- Đây là một loại quyền pháp, hỗn hợp Phiên Thiên Án. Lục Đạo Luân Hồi Quyền, Ngũ sắc Thần Quang. Hoàng Kim Thần Tàng. Bá Quyền... Không sai! Hắn đang siêu thoát, đây là chung cực của quyền pháp, đã không còn quan hệ với những cổ thuật kia, hắn khai sáng đại thuật của chính mình!
Bàng Bác lẩm bẩm tự nói.
- Hắn còn đang hoàn thiện, thoạt nhìn uy lực cường đại có chút quá phận, là đại thuật thích hợp nhất với chính hắn!
Cơ Hạo Nguyệt ánh mắt sắc bén lợi hại, nhìn ra chỗ đáng sợ trong đó, không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh.
Diệp Phàm tung quyền, không có hình thái, làm theo ý mình, dùng tâm đánh ra, khi thì chí cương, chốc lát lại chí nhu. chốc lát sau lại là công chính bình thản, đường đường chính chính.
Cây bồ đề lay động, toàn thân cây sáng lóng lánh, lá cây như là đạo đạo phù nhấp nháy phát sáng, có tiếng tụng kinh vang lên, rất là tường hòa.
Từ xưa đến nay, cũng không biết đến tột cũng có mấy vị Thiên Tôn, Đại đế đứng dưới tàng cây này diễn biến pháp cũng đạo của chính mình. Ngày nay Diệp Phàm cũng như thế, ở dưới cây bồ đề tìm hiểu đạo.
Tới sau lại, bí thuật của Diệp Phàm dần dần trong sáng, diễn biến thành một loại quyền pháp cái thế tuyệt luân, khí nuốt vạn dặm, chỉ có ta vô địch.
Hắn như là Thiên Đế hạ phàm, mỗi một lần vung động song chưởng, đều như là đẩy ra tinh tú trên bầu trời mà đi, ù ù vang động, chấn nhiếp thế gian.
- Còn chưa có hoàn thiện, còn đang leo lên tới cảnh giới hoàn mỹ!
Cơ Hạo Nguyệt nói.
- Thiên Đế Quyền... Hắn thật sự đi lên con đường này!
Bàng Bác than nhẹ.
Vào sáu bảy mươi năm trước, hắn cùng với Diệp Phàm tiến vào Hoàng Kim Thất Thành, khi đó Diệp Phàm đang cân nhắc, diễn biến pháp của chính mình, khai sáng đại thuật của chính mình, từng nói qua với Bàng Bác.
Lúc ấy, Đế Thiên nói rõ, sáng chế Đế Thiên Quyền, Bàng Bác còn chế nhạo hắn, nói Diệp Phàm sẽ dùng Thiên Đế Quyền trấn áp hắn, không nghĩ tới hôm nay thật sự khai sáng ra.
Khí thế của Diệp Phàm càng ngày càng cường thịnh, không có hình thái như là không pháp không đạo, nhưng thiên địa lại gào thét, đinh tai nhức óc, càng ngày càng áp bức người khác.
- Vẫn còn kém một chút!
Cơ Tử nguyệt nói, thần sắc khẩn trương, bởi vì Diệp Phàm lần này ngộ đạo rất trọng yếu, quan hệ đến độ cao thành tựu sau này.
Hiện nay, tất cả chí tôn trẻ tuổi quan tâm nhất chính là vị trí sắp xếp chiến lực trong cũng cấp, muốn chân chính là vô địch trong cũng thế hệ!
Tăng lên tiểu cảnh giới, không có trọng yếu bàng tinh tiến trên chiến lực một cái cảnh giới: về tiểu cảnh giới có thể bù lại, nhưng chiến lực là căn bản khó có thể thay đổi, cần mọi cách tôi luyện mới thành tựu.
Thân ở một cảnh giới nào đó, dưới tình huống không thăng cấp nếu muốn tăng lên chiến lực chuyện đó thật sự quá khó khăn, nhưng rất nhiều người đều muốn đánh vờ gông cùm xiềng xích, thay đổi căn bản.
Đạo vô địch trong cũng cấp, Diệp Phàm có hay không tiểu ngạo chư hùng, làm được ý nghĩa chí cường chân chính, lần này tham ngộ pháp liên quan đến quá nhiều.
Ba mươi năm dốc hết tâm huyết, không nhúc nhích, không biết thôi diễn bao nhiêu vạn lần, ngày nay nếu như thất bại, tất nhiên sẽ là một đả kích thật lớn.
Mọi người đều biết, lúc này Diệp Phàm tuyệt đối nghiêm túc cẩn thận, cần phải cố sức đạt tới hoàn mỹ, áp chế đạo của những người khác, sáng tạo đại thuật thích hợp nhất cho chính mình.
- Ba mươi năm qua, đám Kim Xà đại lang quân, Thôn Thiên Thú, Tang Cổ, Địa Thi, Đại Ma Thần, Đế Thiên đều không có xuất hiện, ta nghĩ bọn họ cũng giống chúng ta đang bế quan. Có lẽ tương lai không lâu sẽ có những trận huyết chiến đáng sợ nhất!
- Không sai! Khi Diệp Phàm xuất quan, ta phỏng chừng những người đó không sai biệt lắm cũng sẽ xuất hiện!
Mọi người nói nhỏ, Thánh giả Thanh Loan, Hẳc Hùng đã đi ra bên ngoài, tiến hành tìm hiểu: những năm gần đây những chí tôn trẻ tuổi kia rất hạ thấp, như là biến mất khỏi thế giới này.
- Ở bên ngoài có lời đồn đãi: Kim Xà đại lang quân tu thành Đằng Xà Hóa Thần, nhảy vọt tới cửu biến, gần như thông Thần!
- Thôn Thiên Thú có thể đang ở ngay trong Thần Ma lĩnh, cắn nuốt Thần huyết và hài cốt!
- Quyền pháp của Diệp Phàm dường như thủy chung còn kém một đường, khó có thể đạt tới hoàn mỹ, không có hoàn toàn phù hợp với đạo của huynh ấy!
Cơ Tử Nguyệt nhíu mày.
Dưới tàng cây bồ đề, Diệp Phàm hết lần này tới lần khác diễn biến đạo và thuật của chính mình, đao làm gốc căn bản, thuât là thủ đoan biếu hiên.
Hắn đã khai sáng kinh văn, đó là phương hướng con đường của hẳn, ngày nay cần một thanh dao vô địch sắc bén, chém bụi gai, phai phá con đường phía trước, diệt trừ đại địch, khai sáng Thiên Đế Quyền, đó là lưỡi dao vô địch sắc bén của hắn đang rèn luyện!
Trước cây bồ đề, Diệp Phàm đứng đó, thân tùy tâm động, nhất niệm động tới lục hợp bát hoang, thi triển Thiên Đế Quyền, hóa thành thuật muôn đời.
Chỉ thiếu một chút nữa điếm, hắn cũng không gấp. Tìm kiếm con đường phù hợp với pháp và đạo, vốn chính là một quá trình lâu dài: Đây là con đường đi của tu sĩ.
Cây bồ đề cứng cáp, toàn thân lá xanh tươi lay động sáng lấp lánh, như là một quyển thiên thư đang reo vang, buông xuống từng đạo tuệ quang, làm cho Diệp Phàm càng thêm mông lung mờ ảo.
Hắn dùng tay điếm một cái, các loại hào quang bay múa, bắn về phía bốn phương tầm hướng, nhưng lại dẫn động khắp nơi mai táng Thần Ma.
- Đúng rồi! Hắn muốn nhìn thấy pháp của khắp thế gian, thể ngộ vạn đạo chư thiên, để khai sáng quyền thuật vô thượng!
Cơ Hạo Nguyệt giật mình.
Địa phương này táng xuống cũng không biết bao nhiêu Thần Ma cổ đại, mỗi người đều đối ứng một loại đại đạo. Tương truyền nơi này từng là chiến trường ở thời đại thần thoại, từng có Đại đế cổ tham chiến, mai táng đều là nhân vật cường đại đáng sợ nhất.
Không biết mấy vạn, hay là mấy chục vạn. thậm chí cả ngàn vạn. không có người nào biết rõ.
Nhiều chí cường giả như vậy, sau khi chết máu huyết không có khô cạn, xương cốt không mục nát mà hóa thành dãy Thần Ma lĩnh, đứng vững ở nơi này, mỗi người đều kết xuất một loại phù văn.
Nhiều Thần Ma như vậy tập hợp, bao hầm toàn diện, cất chứa tất cả pháp của thế gian.
Diệp Phàm một lần nữa ngồi xếp bằng dưới cây bồ đề, dẫn động tất cả phù văn cũng đạo, rèn luyện Thiên Đế Quyền!
/1822
|