Diệp Phàm cầm trong tay thanh kiếm tiên đẫm máu hét lớn, thanh âm vang vang như tiếng chuông vàng, chấn thẳng vào tai mọi người sinh đau, cỏ một loại uy nghiêm và đại thể không thể xâm phạm.
“Lốp cốp...”
Cái đầu của Lưu Phong lăn lóc, máu tươi sủi lên, thân hắn không ngã dường như muốn chắp lại cái đầu, mà nguyên thần hắn lại giãy giụa đi ra, bay lên vòm trời.
Nhưng hẳn chi chấn động vài cái thôi, rồi thân thể đột nhiên nổ tung, cái đầu phù một tiếng hóa thành máu bùn. nguyên thần căn bản là không thể lao tới.
Đây là sát khí của kiếm tiên tiến vào trong thân thể hắn, cho dù là Đại Thánh cũng phải nuốt hận, chỉ có thể ngã xuống, một lũ khí tức Đế hủy diệt sạch tất cả sinh cơ toàn thân hắn.
- Phong nhi!
Lưu Minh Đức kêu to, ánh mắt đỏ bừng, trơ mắt nhìn lại bất lực.
- Tiểu thúc thúc!
Tên thiếu niên mười mấy tuổi kia cũng kêu to, ánh mắt giống như mắt sói hung tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nghiến răng nghiến lợi.
Hy vọng của bộ tộc tan biến, đường đường là Đại Thánh mới tấn chức một thế hệ ngã xuống, vốn tưởng rằng nguyên thần hắn sẽ trốn thoát, không nghĩ tới lại hình thần câu diệt.
Mọi người trong thành ở dưới binh khí Đế sợ run, trong lòng hoảng hốt, một vị Đại Thánh ngút trời lại chết như thế? Một kiện cổ khí tuyệt thế ngang trời xuất thế, biến đổi kết cục khiến mọi người kinh sợ.
- Kiếm tiên là pháp khí tuyệt thế của Linh Bảo Thiên Tôn tế luyện ra. chứa đựng ý chí đáng sợ nhất trong thiên địa, có được sát khí vô lượng!
Có nhân vật lớp người già nói nhỏ.
Kiện binh khí này thực đặc biệt, không nói tới lực sát thương cái thế khi nó kết hợp cũng Trận đồ, chỉ riêng là vô số sát khí ẩn chứa trong nó đủ để cho người ta kinh tâm động phách.
Tục truyền, đây là một trong binh khí cổ đại sát khí đậm đặc nhất, rất khó tìm được kiện nào sánh bàng.
Thân kiếm có màu đỏ sậm, không có sáng bóng gì lắm nhưng lại có một loại đại thế đáng sợ đại sát tứ phương, một kiếm chém xuống như là cả vòm trời đều có thể đánh rớt.
Thanh kiếm tiên này phong cách cổ dạt dào, nhưng lực sát thương thật lớn. mặt trên có khắc cảnh tượng sát tiên, tương truyền là từng đánh vào Tiên vực mới có hình khắc trên nó như vậy.
Sát khí của nó chấn động cổ kim tương lai, từ xưa đến nay đều có tniyền kỳ mơ hồ về nó, khiến người ta không phân biệt là thực hay giả.
- Không phải còn kém một chút sao, như thế nào có thể khống chế thanh sát kiếm này?
Bàng Bác kinh ngạc.
Hai mươi năm qua, bọn họ dùng mọi cách tế luyện, thanh kiếm này cực kỳ nguy hiểm, mặc dù Diệp Phàm có nắm giữ Độ Nhân Kinh của Linh Bảo Thiên Tôn cũng không có thể dễ dàng sử dụng, luôn có một chút khoảng cách.
Không thể tưởng được ngày nay hắn lại hoàn toàn sử dụng nó, có thể đại sát tứ phương. Nên biết rằng đây chính là binh khí Đế, vô ý một cái liền có thể bị nó làm tổn thương đến chính mình.
- Cửa quan cuối cùng này thực đặc biệt, thành trì này đều là Thần liệu hiếm thấy luyện thành, Tử nguyệt dẫn động tất cả căn nguyên trợ giúp Diệp Phàm!
Cơ Hạo Nguyệt ngấm ngầm truyền âm.
Bàng Bác kinh ngạc, trong lòng phấn chấn, nói:
- Trải qua lần này kết hợp, Diệp Phàm sắp tới có thể thành lập liên hệ cũng kiếm này, ngày sau có thể trọng dụng!
Diệp Phàm một tay nâng kiếm đi tới trước, sải bước bức về phía Vương Thiên Vù. đây là quyết định chủ ý phải đại sát tứ phương, mặc dù là Đại Thánh chặn đường cũng phải chém chết.
Vương Thiên Vũ biến sắc, lúc này hắn thật sự sợ hãi, mặc dù thân là Đại Thánh, đứng sừng sững ở hàng ngũ mạnh nhất đương thời, nhưng đối mặt với binh khí của Đại đế cổ vẫn sợ hãi, điều này không cần nói cũng biết.
Đại đế cổ, mỗi người đều là vô địch, binh khí của họ ẩn chứa ý chí tinh thần của họ, có đạo vô địch của họ, người ngoài căn bản không chống lại được.
- Chậm đã!
Vương Thiên Vũ hét lớn. kiếm tiên bực này chém xuống hắn cũng không chịu nổi, nếu không có cách nào tránh thoát, hơn phân nửa sẽ ngã xuống tại đây.
Diệp Phàm thần sắc lành đạm. kiếm tiên trong tay máu nhô giọt, căn bản là không ngừng áp cho hư không vận vẹo, hắn giơ thẳng tay chém xuống.
Vương Thiên Vũ bay nhanh tránh né, nhưng kiếm khí như đại dương mênh mông, cuồn cuộn ép xuống, cân bản là không thể né thoát. Bởi vì, hắn bị nhốt ở trong thành, không thể xê dịch tránh né, khó cỏ thể chạy thoát.
Ở thời khắc mấu chốt này, hắn há mồm phun ra một cây đại kỳ, bay phất phới, đây là binh khí thành danh của hắn, phát ra thánh uy khủng bố giống như một đạo thân của hắn hiện ra.
“Rắc!”
Kết quả. thân thể mọi người phát lạnh. Diệp Phàm chi tung một kiếm mà thôi, đã chém đứt đoạn cây cờ của Đại Thánh, tất cả pháp tắc cũng trật tự đều chỉ trong nháy mắt tiêu tan sạch.
Cuối cùng ầm một tiếng, đại kỳ nổ tung hoàn toàn dập nát. bị phá hủy ở dưới sóng kiếm này, trở thành một mảng bột mịn.
Thế này còn làm thế nào đánh? Diệp Phàm cầm trong tay binh khí Đế, gần như vô địch, ai tranh phong cũng? Hoàn toàn không phải con người có thể chống lại, trừ phi mượn đến đây một thanh binh khí Đế.
- Làm sao bây giờ?
Mọi người lo âu. vốn bao vây tiễu trừ Diệp Phàm, là một sự kiện trọng đại, nhất định thành công, tháo xuống đầu của hắn, Đâu có ngờ tới, tình hình lại diễn biến tới một bước này.
Vương Thiên Vũ trong miệng hô to, muốn kéo dài thời gian! Hắn hối hận không ngừng. chưa từng nghĩ tới một Vương của Thánh nhân lại có thể tạo nguy hiểm đến Đại Thánh hắn như vậy.
Nhưng mà, khóe môi Diệp Phàm nhếch lên một tia ác nghiệt, như thế nào có thể dừng tay? Những người này vừa rồi từng người đều muốn chém đầu hắn. không có khả năng cho bọn hắn cơ hội thở dốc.
“Xoạt!”
Một đạo kiếm quang sáng lên, rực rỡ lóa mắt, hướng lên không trung bổ thẳng xuống, lần này Vương Thiên Vũ miệng phun máu tươi, hóa thành một khối đạo thân, muốn thay mình chịu tai nạn.
Đáng tiếc, hoàn toàn vô dụng, kiếm quang vẫn là chém xuống, một cánh tay khác của hắn rơi xuống, trực tiếp bị chém rụng. Đây còn là kết quả hắn có được tốc độ cực nhanh.
“Phốc” một tiếng, nửa người hắn nổ tung, nơi nơi đều là màn sương máu và mảnh xương vụn, máu tươi rơi vài khắp nơi.
Binh khí Đế không thể chống lai!
Cho dù là Đại Thánh cũng không được, mặc dù không có đánh trúng hắn, chỉ là một chút dư ba quét lại đây, thế công cũng không gì sánh nổi, người dưới Đại đế đều không chịu nổi.
Vương Thiên Vũ hồn phi phách tán, kinh hoàng khiếp hài. nhiều năm qua hắn đứng sừng sững trên đỉnh phong Võ đạo, sớm quên đi cái gì gọi là sợ hãi, ngày nay không ngờ lại một lần nữa thể nạhiệm được.
- Không!
Hắn rống giận, tràn ngập không cam lòng, rất nhanh rút lui, nhưng thân mình hẳn lại đứt ra từng khúc, chỉ có một lũ dư ba sát khí đó quét trúng hắn, nhưng khí cơ bất diệt phá hủy hết thảy máu xương hắn.
“Vù” một tiếng, một tiểu nhân màu lam thét chói tai, từ trong sọ hắn lao ra. nguyên thần chạy trốn, thân thể tan vỡ, bị dư ba tia sáng đập vỡ vụn, máu chảy đám đia.
“Ầm” một tiếng, Vương Thiên Vũ ở xa xa trọng tố thân thể. Không thể không nói Đại Thánh cực kỳ khủng bố, không thể phỏng đoán theo lẽ thường, chỉ còn lại có một đạo nguyên thần cũng một ít tinh huyết cũng có thể trống rỗng tái tạo lại thân thể.
Nhưng mà, chờ đợi hắn vẫn như cũ là một thanh sát kiếm, Diệp Phàm nhắm chính xác vào hắn, nhìn chằm chằm không bỏ, bổ thẳng xuống một kiếm.
“Phốc!”
Mưa máu rơi vài ba ngàn thước, đáng tiếc một vị Đại Thánh kể tiếp gặp nạn. lần này hắn trực tiếp bị chém ngang eo, nửa thân trên bay lên, lao ra ngoài xa mấy vạn trượng, sau đó hóa thành một bãi vết máu.
Nửa thân trên chịu tải cổ sát khí kia. Vương Thiên Vũ bị giết!
Nửa thân dưới của hắn tuy có tổn hại, nhưng còn giữ lại một chân, không có sát khí chảy qua nên chưa bị phá hủy.
- Đã chết! Lại một vị Đại Thánh đã chết!
Mọi người kinh sợ toàn thân nổi lên một lớp da gà, thanh sát kiếm này quả thật đáng sợ, có được sát khí cường thịnh nhất thế gian, hủy diệt cả một vị Đại Thánh lâu năm.
- Cái này... thật khó tin!
Mọi người kinh hãi, không ngừng lui về phía sau, không biết làm thế nào cho phải, rất nhiều người đều thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất.
Diệp Phàm cũng vì thế phải trả cái giá rất lớn. binh khí Đế cắn nuốt thần lực, may mà hắn huyết khí dồi dào, vả lại tòa thành này không tầm thường. hắn có thể mượn đến không ít tinh khí. Hơn nữa, Cơ Tử Nguyệt tương trợ hắn, chuyển vận vô số tinh khí thông qua pháp tắc đan vào trên người hắn.
Nhờ vậy, cuối cùng hắn không có bị cắn nuốt sạch thánh lực, hơn nữa với bí quyết chữ “Giả” phục hồi như cũ, đứng vững ở thế bất bại.
Cũng may mà không phải là bốn thanh kiếm hợp cùng một chỗ, chỉ có một thanh không coi là binh khí Đại đế hoàn chính, bằng không hắn sẽ càng thêm hao phí thần lực.
Đây không phải đơn giản là thúc động, mà làm cho nó sống lại một bộ phận thần uy.
Diệp Phàm vung tay lên, cái chân còn lại của Đại Thánh kia bay lên, rơi xuống hướng Cổ Kim Bằng nơi đó, nó vỗ đôi cánh vàng bay vọt qua, chộp lấy cái chân bắt đầu cắn nuốt.
Mọi người đều ngẩn người, đây chính là chân của Đại Thánh a.
Bàng Bác thở dài:
- Cùng ngộ đạo dưới cây bồ đề, đều có loại thói quen này sao, thích cắt thịt nuôi ưng!
Đám Hoàng Kim sư tử, Thánh giả Hắc Hùng... đều oán thầm, cái này có thể giống nhau sao, người trước kia cắt thịt nuôi hổ, nuôi ưng. đó chính là thịt của mình. Còn người này, đây là lấy thịt người khác, dùng cái chân của một vị Đại Thánh nuôi kim bằng. hoàn toàn không giống nhau.
- Còn là có chút khác nhau!
Bàng Bác nói, cho rằng Diệp Phàm quá mức làng phí. đó chính là một cái chân của Đại Thánh.
- Hai người các ngươi thật đúng là tới từ một địa phương!
Ngay cả Cơ Hạo Nguyệt đều không nghe nổi nữa, không nhịn được lên tiếng.
“Xoạt!”
Một đạo tiên quang bay lên, Lưu Minh Đức hét to một tiếng, xoay người bỏ chạy, nhưng có thể trốn đi đâu? Thành trì bị phong bế là vây khốn Diệp Phàm, và còn sợ ở bên nạoài có người đến cứu viện, trong thời gian nạắn khó có thể mở ra.
Tổ khí Phong Đô của Lưu gia bay lên, Lưu Minh Đức muốn dựa vào nó để chống lại, nhưng kiện pháp khí này gào thét một trận, căn bản không dám chống lại, bay thẳng về phía chân trời, rồi biến mất khôi chiến trường.
- Không cần, chậm động thủ đã!
Lưu Minh Đức kêu to.
“Phốc!”
Đáp lại cho hắn chính là một kiếm, máu tươi vọt lên rất cao, đầu của Lưu Minh Đức rơi lăn lóc trên mặt đất, rồi sau đó cũng thân thể hắn “phù” một tiếng hóa thành một bài máu, chết thảm tại đương tnrờng.
- Thân là Chấp pháp giả, ngươi còn có mặt mũi gì sống trên đời?
Bên kia, tên thiếu niên mười mấy tuổi, trong con ngươi hung ác lấp lánh hào quang nham hiếm, xoay người lui về phía sau.
Nhưng mà, một cái nắm tay màu vàng như là từ trên vòm trời đột ngột giáng xuống, “phù” một tiếng, cả thân thể hắn vỡ nát tan tành, trực tiếp dập nát tại chỗ.
- Ngươi... thật tàn nhẫn!
Chấp pháp giả cũng đến với Lưu Minh Đức kêu lên.
- Giao cho ta!
Bàng Bác nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo hư ảnh vọt tới, aiơ chưởng đánh tới, hiện tại tình thế sớm đã xoay chuyển, bọn họ chiếm thế thượng phong tuyệt đối.
- Đến phiên ngươi!
Diệp Phàm rốt cục lên tiếng, nhìn thẳng vào Đại Thánh máu bạc, bức đi tới trước.
“Xoạt!”
Nhưng mà, Diệp Phàm vung kiếm lại không phải chém về phía hắn, mà là bổ về một hướng cửa thành, lập tức có máu tươi bắn tung toé, một số người chết oan chết uổng.
Đồng thời còn có một dao động cường đại, cực nhanh lướt ngang, thối lui ra xa xa.
- Thích Thiên, đừng trốn! Ta sớm đã biết là ngươị âm thầm phong ấn cổ thành, như thế nào hiện tại lại khẩn cấp muốn mở ra phong ấn? Đáng tiếc, chậm rồi!
Diệp Phàm lành đạm nói.
Mọi người kinh hãi, đối phó với Vương của Thánh nhân mà thôi, không ngờ trong thành này lại có tới bốn vị Đại Thánh liên thủ. Diệp Phàm nếu không có binh khí Đế, nhất định phải kết thúc trong thê lương rồi.
- Thích Thiên cũng đến đây rồi! Hắn chính là Hộ đạo giả của cổ lộ Nhân tộc, không ngờ lại làm như vậy?!
Mọi người nói nhỏ, tên này thật sự quá phận.
Thích Thiên sắc mặt âm trầm xuống, không giấu được nữa, Nguyên Thiên Nhãn của Diệp Phàm bắt giữ được bóng dáng chân thân hắn, bức bách hắn phải hiện hình.
- Thân là Hộ đạo giả Nhân tộc, lại làm trái đường lối, cấu kết cũng dị tộc như vậy, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Diệp Phàm hét lớn, như thiên thần tức giận.
Thích Thiên sắc mặt khó coi, lần này vốn định chiến một trận giải quyết ổn thỏa, bóp chết Diệp Phàm trên đường chưa trưởng thành, không nghĩ tới lại xảy ra biến cố bực này.
- Cổ lộ đã như thế, ta xem còn không bàng phá hùy cho xong!
Diệp Phàm quát to.
Mọi người đều ồ lên, đây sẽ không là thật sự chứ? Hắn nếu nảy sinh lòng ác độc, hơn phân nửa sẽ làm ra đại sự đáng sợ chấn động cổ kim.
- Trên cổ lộ phải có một lần thanh tẩy lớn. có những tên Chấp pháp giả. Hộ đạo giả là mối si nhục, có một số đại tộc phải diệt trừ tận gốc.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
“Lốp cốp...”
Cái đầu của Lưu Phong lăn lóc, máu tươi sủi lên, thân hắn không ngã dường như muốn chắp lại cái đầu, mà nguyên thần hắn lại giãy giụa đi ra, bay lên vòm trời.
Nhưng hẳn chi chấn động vài cái thôi, rồi thân thể đột nhiên nổ tung, cái đầu phù một tiếng hóa thành máu bùn. nguyên thần căn bản là không thể lao tới.
Đây là sát khí của kiếm tiên tiến vào trong thân thể hắn, cho dù là Đại Thánh cũng phải nuốt hận, chỉ có thể ngã xuống, một lũ khí tức Đế hủy diệt sạch tất cả sinh cơ toàn thân hắn.
- Phong nhi!
Lưu Minh Đức kêu to, ánh mắt đỏ bừng, trơ mắt nhìn lại bất lực.
- Tiểu thúc thúc!
Tên thiếu niên mười mấy tuổi kia cũng kêu to, ánh mắt giống như mắt sói hung tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nghiến răng nghiến lợi.
Hy vọng của bộ tộc tan biến, đường đường là Đại Thánh mới tấn chức một thế hệ ngã xuống, vốn tưởng rằng nguyên thần hắn sẽ trốn thoát, không nghĩ tới lại hình thần câu diệt.
Mọi người trong thành ở dưới binh khí Đế sợ run, trong lòng hoảng hốt, một vị Đại Thánh ngút trời lại chết như thế? Một kiện cổ khí tuyệt thế ngang trời xuất thế, biến đổi kết cục khiến mọi người kinh sợ.
- Kiếm tiên là pháp khí tuyệt thế của Linh Bảo Thiên Tôn tế luyện ra. chứa đựng ý chí đáng sợ nhất trong thiên địa, có được sát khí vô lượng!
Có nhân vật lớp người già nói nhỏ.
Kiện binh khí này thực đặc biệt, không nói tới lực sát thương cái thế khi nó kết hợp cũng Trận đồ, chỉ riêng là vô số sát khí ẩn chứa trong nó đủ để cho người ta kinh tâm động phách.
Tục truyền, đây là một trong binh khí cổ đại sát khí đậm đặc nhất, rất khó tìm được kiện nào sánh bàng.
Thân kiếm có màu đỏ sậm, không có sáng bóng gì lắm nhưng lại có một loại đại thế đáng sợ đại sát tứ phương, một kiếm chém xuống như là cả vòm trời đều có thể đánh rớt.
Thanh kiếm tiên này phong cách cổ dạt dào, nhưng lực sát thương thật lớn. mặt trên có khắc cảnh tượng sát tiên, tương truyền là từng đánh vào Tiên vực mới có hình khắc trên nó như vậy.
Sát khí của nó chấn động cổ kim tương lai, từ xưa đến nay đều có tniyền kỳ mơ hồ về nó, khiến người ta không phân biệt là thực hay giả.
- Không phải còn kém một chút sao, như thế nào có thể khống chế thanh sát kiếm này?
Bàng Bác kinh ngạc.
Hai mươi năm qua, bọn họ dùng mọi cách tế luyện, thanh kiếm này cực kỳ nguy hiểm, mặc dù Diệp Phàm có nắm giữ Độ Nhân Kinh của Linh Bảo Thiên Tôn cũng không có thể dễ dàng sử dụng, luôn có một chút khoảng cách.
Không thể tưởng được ngày nay hắn lại hoàn toàn sử dụng nó, có thể đại sát tứ phương. Nên biết rằng đây chính là binh khí Đế, vô ý một cái liền có thể bị nó làm tổn thương đến chính mình.
- Cửa quan cuối cùng này thực đặc biệt, thành trì này đều là Thần liệu hiếm thấy luyện thành, Tử nguyệt dẫn động tất cả căn nguyên trợ giúp Diệp Phàm!
Cơ Hạo Nguyệt ngấm ngầm truyền âm.
Bàng Bác kinh ngạc, trong lòng phấn chấn, nói:
- Trải qua lần này kết hợp, Diệp Phàm sắp tới có thể thành lập liên hệ cũng kiếm này, ngày sau có thể trọng dụng!
Diệp Phàm một tay nâng kiếm đi tới trước, sải bước bức về phía Vương Thiên Vù. đây là quyết định chủ ý phải đại sát tứ phương, mặc dù là Đại Thánh chặn đường cũng phải chém chết.
Vương Thiên Vũ biến sắc, lúc này hắn thật sự sợ hãi, mặc dù thân là Đại Thánh, đứng sừng sững ở hàng ngũ mạnh nhất đương thời, nhưng đối mặt với binh khí của Đại đế cổ vẫn sợ hãi, điều này không cần nói cũng biết.
Đại đế cổ, mỗi người đều là vô địch, binh khí của họ ẩn chứa ý chí tinh thần của họ, có đạo vô địch của họ, người ngoài căn bản không chống lại được.
- Chậm đã!
Vương Thiên Vũ hét lớn. kiếm tiên bực này chém xuống hắn cũng không chịu nổi, nếu không có cách nào tránh thoát, hơn phân nửa sẽ ngã xuống tại đây.
Diệp Phàm thần sắc lành đạm. kiếm tiên trong tay máu nhô giọt, căn bản là không ngừng áp cho hư không vận vẹo, hắn giơ thẳng tay chém xuống.
Vương Thiên Vũ bay nhanh tránh né, nhưng kiếm khí như đại dương mênh mông, cuồn cuộn ép xuống, cân bản là không thể né thoát. Bởi vì, hắn bị nhốt ở trong thành, không thể xê dịch tránh né, khó cỏ thể chạy thoát.
Ở thời khắc mấu chốt này, hắn há mồm phun ra một cây đại kỳ, bay phất phới, đây là binh khí thành danh của hắn, phát ra thánh uy khủng bố giống như một đạo thân của hắn hiện ra.
“Rắc!”
Kết quả. thân thể mọi người phát lạnh. Diệp Phàm chi tung một kiếm mà thôi, đã chém đứt đoạn cây cờ của Đại Thánh, tất cả pháp tắc cũng trật tự đều chỉ trong nháy mắt tiêu tan sạch.
Cuối cùng ầm một tiếng, đại kỳ nổ tung hoàn toàn dập nát. bị phá hủy ở dưới sóng kiếm này, trở thành một mảng bột mịn.
Thế này còn làm thế nào đánh? Diệp Phàm cầm trong tay binh khí Đế, gần như vô địch, ai tranh phong cũng? Hoàn toàn không phải con người có thể chống lại, trừ phi mượn đến đây một thanh binh khí Đế.
- Làm sao bây giờ?
Mọi người lo âu. vốn bao vây tiễu trừ Diệp Phàm, là một sự kiện trọng đại, nhất định thành công, tháo xuống đầu của hắn, Đâu có ngờ tới, tình hình lại diễn biến tới một bước này.
Vương Thiên Vũ trong miệng hô to, muốn kéo dài thời gian! Hắn hối hận không ngừng. chưa từng nghĩ tới một Vương của Thánh nhân lại có thể tạo nguy hiểm đến Đại Thánh hắn như vậy.
Nhưng mà, khóe môi Diệp Phàm nhếch lên một tia ác nghiệt, như thế nào có thể dừng tay? Những người này vừa rồi từng người đều muốn chém đầu hắn. không có khả năng cho bọn hắn cơ hội thở dốc.
“Xoạt!”
Một đạo kiếm quang sáng lên, rực rỡ lóa mắt, hướng lên không trung bổ thẳng xuống, lần này Vương Thiên Vũ miệng phun máu tươi, hóa thành một khối đạo thân, muốn thay mình chịu tai nạn.
Đáng tiếc, hoàn toàn vô dụng, kiếm quang vẫn là chém xuống, một cánh tay khác của hắn rơi xuống, trực tiếp bị chém rụng. Đây còn là kết quả hắn có được tốc độ cực nhanh.
“Phốc” một tiếng, nửa người hắn nổ tung, nơi nơi đều là màn sương máu và mảnh xương vụn, máu tươi rơi vài khắp nơi.
Binh khí Đế không thể chống lai!
Cho dù là Đại Thánh cũng không được, mặc dù không có đánh trúng hắn, chỉ là một chút dư ba quét lại đây, thế công cũng không gì sánh nổi, người dưới Đại đế đều không chịu nổi.
Vương Thiên Vũ hồn phi phách tán, kinh hoàng khiếp hài. nhiều năm qua hắn đứng sừng sững trên đỉnh phong Võ đạo, sớm quên đi cái gì gọi là sợ hãi, ngày nay không ngờ lại một lần nữa thể nạhiệm được.
- Không!
Hắn rống giận, tràn ngập không cam lòng, rất nhanh rút lui, nhưng thân mình hẳn lại đứt ra từng khúc, chỉ có một lũ dư ba sát khí đó quét trúng hắn, nhưng khí cơ bất diệt phá hủy hết thảy máu xương hắn.
“Vù” một tiếng, một tiểu nhân màu lam thét chói tai, từ trong sọ hắn lao ra. nguyên thần chạy trốn, thân thể tan vỡ, bị dư ba tia sáng đập vỡ vụn, máu chảy đám đia.
“Ầm” một tiếng, Vương Thiên Vũ ở xa xa trọng tố thân thể. Không thể không nói Đại Thánh cực kỳ khủng bố, không thể phỏng đoán theo lẽ thường, chỉ còn lại có một đạo nguyên thần cũng một ít tinh huyết cũng có thể trống rỗng tái tạo lại thân thể.
Nhưng mà, chờ đợi hắn vẫn như cũ là một thanh sát kiếm, Diệp Phàm nhắm chính xác vào hắn, nhìn chằm chằm không bỏ, bổ thẳng xuống một kiếm.
“Phốc!”
Mưa máu rơi vài ba ngàn thước, đáng tiếc một vị Đại Thánh kể tiếp gặp nạn. lần này hắn trực tiếp bị chém ngang eo, nửa thân trên bay lên, lao ra ngoài xa mấy vạn trượng, sau đó hóa thành một bãi vết máu.
Nửa thân trên chịu tải cổ sát khí kia. Vương Thiên Vũ bị giết!
Nửa thân dưới của hắn tuy có tổn hại, nhưng còn giữ lại một chân, không có sát khí chảy qua nên chưa bị phá hủy.
- Đã chết! Lại một vị Đại Thánh đã chết!
Mọi người kinh sợ toàn thân nổi lên một lớp da gà, thanh sát kiếm này quả thật đáng sợ, có được sát khí cường thịnh nhất thế gian, hủy diệt cả một vị Đại Thánh lâu năm.
- Cái này... thật khó tin!
Mọi người kinh hãi, không ngừng lui về phía sau, không biết làm thế nào cho phải, rất nhiều người đều thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất.
Diệp Phàm cũng vì thế phải trả cái giá rất lớn. binh khí Đế cắn nuốt thần lực, may mà hắn huyết khí dồi dào, vả lại tòa thành này không tầm thường. hắn có thể mượn đến không ít tinh khí. Hơn nữa, Cơ Tử Nguyệt tương trợ hắn, chuyển vận vô số tinh khí thông qua pháp tắc đan vào trên người hắn.
Nhờ vậy, cuối cùng hắn không có bị cắn nuốt sạch thánh lực, hơn nữa với bí quyết chữ “Giả” phục hồi như cũ, đứng vững ở thế bất bại.
Cũng may mà không phải là bốn thanh kiếm hợp cùng một chỗ, chỉ có một thanh không coi là binh khí Đại đế hoàn chính, bằng không hắn sẽ càng thêm hao phí thần lực.
Đây không phải đơn giản là thúc động, mà làm cho nó sống lại một bộ phận thần uy.
Diệp Phàm vung tay lên, cái chân còn lại của Đại Thánh kia bay lên, rơi xuống hướng Cổ Kim Bằng nơi đó, nó vỗ đôi cánh vàng bay vọt qua, chộp lấy cái chân bắt đầu cắn nuốt.
Mọi người đều ngẩn người, đây chính là chân của Đại Thánh a.
Bàng Bác thở dài:
- Cùng ngộ đạo dưới cây bồ đề, đều có loại thói quen này sao, thích cắt thịt nuôi ưng!
Đám Hoàng Kim sư tử, Thánh giả Hắc Hùng... đều oán thầm, cái này có thể giống nhau sao, người trước kia cắt thịt nuôi hổ, nuôi ưng. đó chính là thịt của mình. Còn người này, đây là lấy thịt người khác, dùng cái chân của một vị Đại Thánh nuôi kim bằng. hoàn toàn không giống nhau.
- Còn là có chút khác nhau!
Bàng Bác nói, cho rằng Diệp Phàm quá mức làng phí. đó chính là một cái chân của Đại Thánh.
- Hai người các ngươi thật đúng là tới từ một địa phương!
Ngay cả Cơ Hạo Nguyệt đều không nghe nổi nữa, không nhịn được lên tiếng.
“Xoạt!”
Một đạo tiên quang bay lên, Lưu Minh Đức hét to một tiếng, xoay người bỏ chạy, nhưng có thể trốn đi đâu? Thành trì bị phong bế là vây khốn Diệp Phàm, và còn sợ ở bên nạoài có người đến cứu viện, trong thời gian nạắn khó có thể mở ra.
Tổ khí Phong Đô của Lưu gia bay lên, Lưu Minh Đức muốn dựa vào nó để chống lại, nhưng kiện pháp khí này gào thét một trận, căn bản không dám chống lại, bay thẳng về phía chân trời, rồi biến mất khôi chiến trường.
- Không cần, chậm động thủ đã!
Lưu Minh Đức kêu to.
“Phốc!”
Đáp lại cho hắn chính là một kiếm, máu tươi vọt lên rất cao, đầu của Lưu Minh Đức rơi lăn lóc trên mặt đất, rồi sau đó cũng thân thể hắn “phù” một tiếng hóa thành một bài máu, chết thảm tại đương tnrờng.
- Thân là Chấp pháp giả, ngươi còn có mặt mũi gì sống trên đời?
Bên kia, tên thiếu niên mười mấy tuổi, trong con ngươi hung ác lấp lánh hào quang nham hiếm, xoay người lui về phía sau.
Nhưng mà, một cái nắm tay màu vàng như là từ trên vòm trời đột ngột giáng xuống, “phù” một tiếng, cả thân thể hắn vỡ nát tan tành, trực tiếp dập nát tại chỗ.
- Ngươi... thật tàn nhẫn!
Chấp pháp giả cũng đến với Lưu Minh Đức kêu lên.
- Giao cho ta!
Bàng Bác nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo hư ảnh vọt tới, aiơ chưởng đánh tới, hiện tại tình thế sớm đã xoay chuyển, bọn họ chiếm thế thượng phong tuyệt đối.
- Đến phiên ngươi!
Diệp Phàm rốt cục lên tiếng, nhìn thẳng vào Đại Thánh máu bạc, bức đi tới trước.
“Xoạt!”
Nhưng mà, Diệp Phàm vung kiếm lại không phải chém về phía hắn, mà là bổ về một hướng cửa thành, lập tức có máu tươi bắn tung toé, một số người chết oan chết uổng.
Đồng thời còn có một dao động cường đại, cực nhanh lướt ngang, thối lui ra xa xa.
- Thích Thiên, đừng trốn! Ta sớm đã biết là ngươị âm thầm phong ấn cổ thành, như thế nào hiện tại lại khẩn cấp muốn mở ra phong ấn? Đáng tiếc, chậm rồi!
Diệp Phàm lành đạm nói.
Mọi người kinh hãi, đối phó với Vương của Thánh nhân mà thôi, không ngờ trong thành này lại có tới bốn vị Đại Thánh liên thủ. Diệp Phàm nếu không có binh khí Đế, nhất định phải kết thúc trong thê lương rồi.
- Thích Thiên cũng đến đây rồi! Hắn chính là Hộ đạo giả của cổ lộ Nhân tộc, không ngờ lại làm như vậy?!
Mọi người nói nhỏ, tên này thật sự quá phận.
Thích Thiên sắc mặt âm trầm xuống, không giấu được nữa, Nguyên Thiên Nhãn của Diệp Phàm bắt giữ được bóng dáng chân thân hắn, bức bách hắn phải hiện hình.
- Thân là Hộ đạo giả Nhân tộc, lại làm trái đường lối, cấu kết cũng dị tộc như vậy, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Diệp Phàm hét lớn, như thiên thần tức giận.
Thích Thiên sắc mặt khó coi, lần này vốn định chiến một trận giải quyết ổn thỏa, bóp chết Diệp Phàm trên đường chưa trưởng thành, không nghĩ tới lại xảy ra biến cố bực này.
- Cổ lộ đã như thế, ta xem còn không bàng phá hùy cho xong!
Diệp Phàm quát to.
Mọi người đều ồ lên, đây sẽ không là thật sự chứ? Hắn nếu nảy sinh lòng ác độc, hơn phân nửa sẽ làm ra đại sự đáng sợ chấn động cổ kim.
- Trên cổ lộ phải có một lần thanh tẩy lớn. có những tên Chấp pháp giả. Hộ đạo giả là mối si nhục, có một số đại tộc phải diệt trừ tận gốc.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
/1822
|