- Ta có thể khẳng định Hư Không đã chết! Không thể không thừa nhận, hắn là một nhân vật rất tài giỏi, tuyệt đối xứng đáng để đám con kiến kia cảm ơn, trọn đời dập đầu cúng bái, hắn dùng cả sinh mệnh bảo vệ một đời, cuối cùng máu vãi ở Vực ngoại. Cái chết của hắn đã sớm được chứng thật, không thể giả!
- Ta là Hoàng Đế!
Nam nhân trung niên kia bình tĩnh nói. Nhìn qua thực bình thường, không có mảy may nào bộ dáng của chí tôn cái thế.
- Ha ha! Tốt! Ngươi là Hoàng Đế, ta biết mà, ngươi cũng không phải hắn!
Chủ nhân Luân Hồi cười to, sau đó hắn lại nhìn về phía mấy người khác, nói:
- Ngươi là Thích Ca Mâu Ni, ngươi là Lý Nhĩ, ngươi là Thần Nông, không phải Thiên Tôn của thời đại thần thoại, cũng không phải Đại đế của thời hoang cổ, đúng không?! Ha ha...
Chủ nhân Luân Hồi cười to, sau đó thanh âm lại đột nhiên im bặt, ngừng lại, rồi nói:
- Viên cổ tinh này thật đúng là một địa phương thật tốt! Ta rốt cục biết vì sao Để Tôn bố trí nhiều ở nơi này như thế! Thật sự là một địa phương dưỡng linh thật tốt... không ngờ còn có thể làm cho thời gian đi sớm trước thời hạn nhiều năm như vậy! Nói chính xác là một nơi dưỡng thi thể! Các ngươi không phải bọn hắn, đích xác chính là Thần Nông, Hoàng Đế, Lý Nhĩ, Thích Ca Mâu Ni!
Ở chỗ sâu trong con ngươi Chí tôn Luân Hồi là lạnh lẽo đáng sợ, nhìn chằm chằm vào bốn người không ngừng xem xét, sau đó thần sắc có phần phức tạp, cũng không biết suy nghĩ điều gì, nhưng lại trầm mặc một hồi lâu.
- Thí chủ mời trở về đi!
Thích Ca Mâu Ni lên tiếng.
- Hòa thượng! Ngươi cho là dựa vào các ngươi có thể ngăn cản được ta sao?
Chủ nhân Luân Hồi hét lớn, thần sắc ác nghiệt tới cực hạn.
Nếu chuỵện này truyền đi, nhất định sẽ chấn động vũ trụ, Thích Ca Mâu Ni là nhân vật thế nào? Từ hơn hai ngàn năm trước đã là Chuẩn đế, công tham tạo hóa, mà chủ nhân Luân Hồi lại hoàn toàn không đặt ở trong mắt.
Ở trên thế gian này, cũng chỉ có chí tôn cổ đại mới dám như thế, xem Thích Ca Mâu Ni một nhân vật cái thế như vậy như không có gì, thật sự là vì họ quá cường đại.
- Vậy ngươi tới tấn công thử xem!
Có người bình thản lên tiếng.
- Có được vài toà Đại đế trận văn, với một kiện binh khí Đế liền cho rằng có thể bảo vệ cho viên cổ tinh này sao? Ta chấp chưởng luân hồi, bản thân đã là Đe! Cho dù là pháp trận há có thể ngăn cản thân ta, đạo văn cấp bậc này ta từng tự tay vẽ ra!
Chí tôn Luân Hồi vừa ác nghiệt nói vừa cất bước đi tới phía trước. Vòm trời này lập tức chấn động, từng đợt từng đợt khí cơ đại đạo lan tràn nhằm về phía Hàm Cốc Quan, dường như nhất định phải làm cho địa phương này nổ tung.
- Đáng tiếc hiện tại ngươi không phải Đế và Hoàng chân chính!
Trên cửa thành lầu, mấy thân ảnh không sợ, siêu nhiên trong trần gian, cùng nhau thúc động binh khí Đế, đánh ra một luồng hào quang mãnh liệt, đồng thời mấy toà trận văn Đại đế tất cả đều sống lại, cuốn động ức vạn dặm, quét ra sát quang.
“Ầm!”
Hoàn vũ sợ run, tiên quang mãnh liệt như đại dương mênh mông va chạm với chí tôn Luân Hồi, cả địa phương này đã xảy ra tiếng đạo hào minh khủng bố, ù ù vang động.
Cuối cùng, khi tất cả hào quang tan đi, chí tôn Luân Hồi thần sắc lạnh tới cực điểm, mà con ngươi thì càng ngày càng trống rỗng, như là sắp cắn nuốt sinh linh khắp vũ trụ.
Một kích kia của hắn không có công vào được. Dù sao nơi này có mấy toà để trận, mỗi một tòa đều thực kinh người, có thiên trận tuyệt thế do bí quyết chữ “Tổ” hóa thành, có tiên trận của Đế Tôn tự tay bày ra, nên muốn phá vỡ nói dễ hơn làm.
Nói đến cùng, hắn không phải Đế hay Hoàng chân chính, trừ phi ngay khoảnh khắc hắn tăng lên, khôi phục đến năm tháng đỉnh phong của muôn đời trước. Nhưng phải trả cái giá loại này, dù hắn có thắng được một trận chiến này cũng khó sống, mất nhiều hơn được!
Chí tôn Luân Hồi đi lại chung quanh Hàm Cốc Quan, muốn phá trận, nhưng lĩnh vực này cũng không phải sở trường của hắn. về trận đạo hắn cũng chỉ là thành công ứng với cảnh giới Đại đế, mà không phải là đại gia trong lĩnh vực đạo văn.
Trên thực tế, đạt tới cảnh giới Đại đế, chỉ cần vươn ra một đầu ngón tay là có thể làm tan biến vòm trời, đâu cần phải có giải pháp gì. Chỉ là hắn không ở trạng thái tuyệt đỉnh, gặp phải mấy toà đại trận như vậy, trong thời gian ngắn hắn không có khả năng đánh đi vào được.
“Không có thời gian! Vì để ngăn cản già cả, ta cần tới mấy ngàn ức, thậm chí cả vạn ức sinh linh, không thể mất thời gian phá trận ở nơi này, mất nhiều hơn được!” Chí tôn Luân Hồi tự nói trong lòng.
Đương nhiên, hắn vẫn còn rất không cam lòng, tối thiểu bốn người kia chính là đại thuốc bổ vô thượng, đạp khắp thế gian có thể gặp được mấy Chuẩn đế? Thế nhưng nếu thật muốn công phá đi vào lại cần phải trả một cái giá quá lớn!
- Viên cổ tinh này là nơi dưỡng linh, có chín mươi chín tòa Long Sơn của thời đại thần thoại. Khó trách có thể dựng dục ra Tiên Đỉnh, cũng có thể dưỡng thi. Mai táng ở địa phương như thế, có thể trong thời gian ngắn nhất kết xuất Luân hồi ấn trước thời hạn!
Chủ nhân Luân Hồi âm u nói, con ngươi hắn lấp lóe không chừng nhìn viên cổ tinh này, thần sắc lạnh tới cực điểm.
Đây khẳng định là một tin tức chấn nhiếp thế gian, cho dù là chỉ lộ ra một chút, cũng đủ để chấn động khắp vũ trụ, làm cho vạn giới chư thiên lay động lên. Quá mức kinh người!
Thần Nông, Hoàng Đế, Lý Nhĩ thân thể của họ có lai lịch quá lớn. Chỉ vì táng ở địa phương này mà kết xuất Luân hồi ấn, thi thể một lần nữa sinh ra linh trí.
Từ rất lâu trước kia, Diệp Phàm đã từng phỏng đoán lai lịch của Lão Tử, tương truyền hắn là được vớt trong một trận lũ bất ngờ, mới sinh mà đã đầu râu bạc trắng, là một khối cổ thi có “linh”.
Hằng Vũ Đại đế cũng như thế, sau khi chết đi táng ở địa cầu, trong thi thể dựng dục ra “tân linh”, mặc dù đó cũng không phải chính hắn.
Hư Không Đại đế thì rất phức tạp, mai táng vào trong vũ trụ, cỗ quan tài từng rơi xuống địa cầu, thi thể ở trong quan tài cũng dưỡng thành linh, lưu lại cái tên Hoàng Đế, sau lại quan tài bay lên rời đi.
Hàng năm Hư Không Đại đế ở trong quan tài, chỉ vì thân thể bị thương thế thật lớn, tuy rằng sinh ra linh thức là một người hoàn toàn mới, nhưng thân thể như trước trải qua huyết chiến bát hoang, lưu lại bệnh kín, cần cỗ quan tài Thần linh trấn áp, tẩm bổ, thậm chí còn phải mượn dùng tinh huyết của địch nhân cũ để thanh tẩy thân thể.
Dù sao, Hư Không Đại đế vẫn như tnrớc là thân thể Đe!
Nói tóm lại, bọn họ đã không phải là Đại đế với Thiên Tôn ngày xưa mà đều là sinh mệnh thân thể mới, năm tháng sớm đã chặt đứt quan hệ với thời đại thần thoại, thời hoang cổ.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Hư Không Đại đế, Thiên Tôn của thời đại thần thoại... không bao giờ có thể xuất hiện nữa!
Đây chỉ là thân thể của họ, mà không phải chân chính là người ngày xưa. Năm tháng mất đi, nguyên thần đã chết, cái “tâm” mới sinh ra hoàn toàn không giống nhau, chỉ có hình hài của họ mà thôi.
Mặc dù di vật khi còn sống của những người này ở trong cỗ quan tài họ cũng chiếm được kinh văn bản chép tay ấn ký các thứ, nhưng như trước không có khả năng tỉnh lại cái gọi là quá khứ, hoàn toàn không có khả năng tái hiện “kiếp trước”.
- Các ngươi chung quy không phải là các ngươi, hết thảy đều đã tan theo gió, năm tháng thật sự rất vô tình!
Chí tôn Luân Hồi cuối cùng lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ một cái, rồi lựa chọn rời đi, không có miễn cưỡng công phá.
Trên thực tể nếu thật muốn lấy cứng chọi cứng, hơn phân nửa chủ nhân Luân Hồi hắn phải nuốt hận ở chỗ này!
Chủ nhân Luân Hồi rời đi mang theo khí tức ngập trời, làm cho quần tinh sợ run. Hắn bước ra một bước trực tiếp đi vào chỗ sâu trong vũ trụ, ngay sau đó hắn dựa theo trí nhớ ngày xưa, lên tới một chỗ nguyên địa sinh mệnh, huyết tẩy cả viên cổ tinh, máu loãng bao phủ một vùng trời!
Hắc ám náo động đang tiếp tục, không có người nào có thể ngăn cản, trừ phi Đại đế chân chính sống lại, bằng không hết thảy vô dụng.
Thần Nông, Hoàng Đế, Lý Nhĩ... mặc dù đã leo lên tới Chuẩn đế tuyệt đỉnh nhất, trên lý luận có lực chiến một trận, nhưng nếu thật sự đi ngăn cản chí tôn cái thế ăn uống, cũng chỉ có thể nuốt hận.
Ở địa cầu, có mấy toà đế trận, phòng thủ có thừa mà công kích không đủ, đây là một hiện trạng không làm sao được.
Kỷ nguyên hắc ám mở ra, cũng liên tục kéo dài, ai đều không ngăn được, dù là Đại đế sống lại, nếu chỉ có một hai người cũng không đủ sức xoay chuyển trời đất!
Tại một phiến vũ trụ khác, tổ tinh của Thương Thiên Bá Thể lại đã xảy ra đại chiến kinh thiên động địa. Ai cũng không nghĩ tới, chí tôn Khí Thiên gặp phải địch thủ.
Hắn huyết tẩy viên tinh tú này, muốn thu hoạch năng lực sinh mệnh rất cường đại cũng đủ rồi! Người của nơi này rất cường đại, không ít thánh giả, nhưng ngay từ đầu, người ở nơi này đều đồng thanh kêu lên gào rống, kêu gọi cổ tổ, cầu nguyện Bá thể đại thành ngày xưa trở về, giải cứu bọn họ khỏi nguy nan.
Nơi này là tổ tinh của Bá thể, nhưng cũng không phải tất cả sinh mệnh trên tinh tú đều là Bá thể, mà chỉ có rất nhiều hậu duệ, còn Bá thể thuần khiết giống như Thánh thể rất nhiều năm mới có thể xuất hiện một người.
Nhưng cả tinh này cùng tôn sùng Bá thể. Lúc đó ở trong một tòa tổ động thần bí, bùng phát ra uy áp cái thế, bay ra một khối tiên nguyên thật lớn, rồi sau đó nổ tung, ngăn chặn thảm trạng đổ máu trôi nổi trên mặt đất.
Có Bá thể đại thành còn sống tự phong trong nguyên, cũng chưa từng thành đạo, nên dĩ nhiên không cần phải tự chém mình một đao. Bá thể đại thành không hổ là kẻ địch truyền đời của Thánh thể, cũng có thể khiêu chiến với chí tôn!
Đây là một hồi quyết chiến sinh tử, rất đẫm máu, hai người chiến tới điên cuồng, nhằm phía không gian Vực ngoại, cũng không biết đã hủy diệt bao nhiêu tinh tú.
Bọn họ một đường đại chiến đánh tới chỗ sâu trong vũ trụ. Vị Thương Thiên Bá Thể dũng mãnh cái thế này tuy rằng toàn thân đẫm máu, nhưng cũng đánh cho chí tôn Khí Thiên bị thương.
Ai cũng không nghĩ tới, chí tôn cổ đại ở đương thời không ngờ gặp phải địch thủ, chấn động vũ trụ, làm cho mọi người thấy được hy vọng.
Một vực khác có Thánh thể đại thành quyết đấu với Trường Sinh Thiên Tôn, quyết chiến sinh tử, máu tươi nhuộm vũ trụ, mà ở vực này lại xuất hiện một Bá thể đại thành, điều này thật sự là một tin mừng, làm cho rất nhiều người phấn chấn.
- Bức quá ta khôi phục đến tuyệt đỉnh, ngươi sẽ không còn đường sống!
Chí tôn Khí Thiên quát to, dùng tay vạch một cái, một mảnh tinh hà vỡ vụn, cũng không biết bao nhiêu tinh tú hóa thành bụi bậm, tinh không vô tận trong vũ trụ ảm đạm xuống.
Thủ đoạn của hắn thực đáng sợ, tuyệt đối có thể dễ dàng diệt thế!
- Nếu làm như vậy, sau trận huyết chiến này, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Bá thể đại thành không hề có ý sợ hãi.
Đại chiến không hề dừng lại, vẫn tiếp tục kéo dài.
- Cứ tiếp tục như vậy, tổ tinh của Bá thể vẫn như cũ không giữ được, dù ta không buông xuống nơi đó, cũng sẽ có mấy vị chí tôn khác tới huyết tẩy bầu trời!
Chí tôn Khí Thiên lạnh lùng nói.
Bá thể đại thành trầm mặc, nhưng không ngừng công kích.
- Thọ nguyên của ngươi cũng sắp khô cạn, nếu muốn sống sót ta chính là tiền bối của ngươi! Con đường ngày xưa ta đi chính là tương lai của ngươi!
Chí tôn Khí Thiên nói.
Lão Bá vương công kích càng thêm điên cuồng, đánh tới chí tôn Khí Thiên đều phun ra một ngụm máu lớn, mặc dù chính hắn cũng thiếu chút bị đánh chết tươi, nhưng càng đánh càng hăng.
- Ta là Hoàng Đế!
Nam nhân trung niên kia bình tĩnh nói. Nhìn qua thực bình thường, không có mảy may nào bộ dáng của chí tôn cái thế.
- Ha ha! Tốt! Ngươi là Hoàng Đế, ta biết mà, ngươi cũng không phải hắn!
Chủ nhân Luân Hồi cười to, sau đó hắn lại nhìn về phía mấy người khác, nói:
- Ngươi là Thích Ca Mâu Ni, ngươi là Lý Nhĩ, ngươi là Thần Nông, không phải Thiên Tôn của thời đại thần thoại, cũng không phải Đại đế của thời hoang cổ, đúng không?! Ha ha...
Chủ nhân Luân Hồi cười to, sau đó thanh âm lại đột nhiên im bặt, ngừng lại, rồi nói:
- Viên cổ tinh này thật đúng là một địa phương thật tốt! Ta rốt cục biết vì sao Để Tôn bố trí nhiều ở nơi này như thế! Thật sự là một địa phương dưỡng linh thật tốt... không ngờ còn có thể làm cho thời gian đi sớm trước thời hạn nhiều năm như vậy! Nói chính xác là một nơi dưỡng thi thể! Các ngươi không phải bọn hắn, đích xác chính là Thần Nông, Hoàng Đế, Lý Nhĩ, Thích Ca Mâu Ni!
Ở chỗ sâu trong con ngươi Chí tôn Luân Hồi là lạnh lẽo đáng sợ, nhìn chằm chằm vào bốn người không ngừng xem xét, sau đó thần sắc có phần phức tạp, cũng không biết suy nghĩ điều gì, nhưng lại trầm mặc một hồi lâu.
- Thí chủ mời trở về đi!
Thích Ca Mâu Ni lên tiếng.
- Hòa thượng! Ngươi cho là dựa vào các ngươi có thể ngăn cản được ta sao?
Chủ nhân Luân Hồi hét lớn, thần sắc ác nghiệt tới cực hạn.
Nếu chuỵện này truyền đi, nhất định sẽ chấn động vũ trụ, Thích Ca Mâu Ni là nhân vật thế nào? Từ hơn hai ngàn năm trước đã là Chuẩn đế, công tham tạo hóa, mà chủ nhân Luân Hồi lại hoàn toàn không đặt ở trong mắt.
Ở trên thế gian này, cũng chỉ có chí tôn cổ đại mới dám như thế, xem Thích Ca Mâu Ni một nhân vật cái thế như vậy như không có gì, thật sự là vì họ quá cường đại.
- Vậy ngươi tới tấn công thử xem!
Có người bình thản lên tiếng.
- Có được vài toà Đại đế trận văn, với một kiện binh khí Đế liền cho rằng có thể bảo vệ cho viên cổ tinh này sao? Ta chấp chưởng luân hồi, bản thân đã là Đe! Cho dù là pháp trận há có thể ngăn cản thân ta, đạo văn cấp bậc này ta từng tự tay vẽ ra!
Chí tôn Luân Hồi vừa ác nghiệt nói vừa cất bước đi tới phía trước. Vòm trời này lập tức chấn động, từng đợt từng đợt khí cơ đại đạo lan tràn nhằm về phía Hàm Cốc Quan, dường như nhất định phải làm cho địa phương này nổ tung.
- Đáng tiếc hiện tại ngươi không phải Đế và Hoàng chân chính!
Trên cửa thành lầu, mấy thân ảnh không sợ, siêu nhiên trong trần gian, cùng nhau thúc động binh khí Đế, đánh ra một luồng hào quang mãnh liệt, đồng thời mấy toà trận văn Đại đế tất cả đều sống lại, cuốn động ức vạn dặm, quét ra sát quang.
“Ầm!”
Hoàn vũ sợ run, tiên quang mãnh liệt như đại dương mênh mông va chạm với chí tôn Luân Hồi, cả địa phương này đã xảy ra tiếng đạo hào minh khủng bố, ù ù vang động.
Cuối cùng, khi tất cả hào quang tan đi, chí tôn Luân Hồi thần sắc lạnh tới cực điểm, mà con ngươi thì càng ngày càng trống rỗng, như là sắp cắn nuốt sinh linh khắp vũ trụ.
Một kích kia của hắn không có công vào được. Dù sao nơi này có mấy toà để trận, mỗi một tòa đều thực kinh người, có thiên trận tuyệt thế do bí quyết chữ “Tổ” hóa thành, có tiên trận của Đế Tôn tự tay bày ra, nên muốn phá vỡ nói dễ hơn làm.
Nói đến cùng, hắn không phải Đế hay Hoàng chân chính, trừ phi ngay khoảnh khắc hắn tăng lên, khôi phục đến năm tháng đỉnh phong của muôn đời trước. Nhưng phải trả cái giá loại này, dù hắn có thắng được một trận chiến này cũng khó sống, mất nhiều hơn được!
Chí tôn Luân Hồi đi lại chung quanh Hàm Cốc Quan, muốn phá trận, nhưng lĩnh vực này cũng không phải sở trường của hắn. về trận đạo hắn cũng chỉ là thành công ứng với cảnh giới Đại đế, mà không phải là đại gia trong lĩnh vực đạo văn.
Trên thực tế, đạt tới cảnh giới Đại đế, chỉ cần vươn ra một đầu ngón tay là có thể làm tan biến vòm trời, đâu cần phải có giải pháp gì. Chỉ là hắn không ở trạng thái tuyệt đỉnh, gặp phải mấy toà đại trận như vậy, trong thời gian ngắn hắn không có khả năng đánh đi vào được.
“Không có thời gian! Vì để ngăn cản già cả, ta cần tới mấy ngàn ức, thậm chí cả vạn ức sinh linh, không thể mất thời gian phá trận ở nơi này, mất nhiều hơn được!” Chí tôn Luân Hồi tự nói trong lòng.
Đương nhiên, hắn vẫn còn rất không cam lòng, tối thiểu bốn người kia chính là đại thuốc bổ vô thượng, đạp khắp thế gian có thể gặp được mấy Chuẩn đế? Thế nhưng nếu thật muốn công phá đi vào lại cần phải trả một cái giá quá lớn!
- Viên cổ tinh này là nơi dưỡng linh, có chín mươi chín tòa Long Sơn của thời đại thần thoại. Khó trách có thể dựng dục ra Tiên Đỉnh, cũng có thể dưỡng thi. Mai táng ở địa phương như thế, có thể trong thời gian ngắn nhất kết xuất Luân hồi ấn trước thời hạn!
Chủ nhân Luân Hồi âm u nói, con ngươi hắn lấp lóe không chừng nhìn viên cổ tinh này, thần sắc lạnh tới cực điểm.
Đây khẳng định là một tin tức chấn nhiếp thế gian, cho dù là chỉ lộ ra một chút, cũng đủ để chấn động khắp vũ trụ, làm cho vạn giới chư thiên lay động lên. Quá mức kinh người!
Thần Nông, Hoàng Đế, Lý Nhĩ thân thể của họ có lai lịch quá lớn. Chỉ vì táng ở địa phương này mà kết xuất Luân hồi ấn, thi thể một lần nữa sinh ra linh trí.
Từ rất lâu trước kia, Diệp Phàm đã từng phỏng đoán lai lịch của Lão Tử, tương truyền hắn là được vớt trong một trận lũ bất ngờ, mới sinh mà đã đầu râu bạc trắng, là một khối cổ thi có “linh”.
Hằng Vũ Đại đế cũng như thế, sau khi chết đi táng ở địa cầu, trong thi thể dựng dục ra “tân linh”, mặc dù đó cũng không phải chính hắn.
Hư Không Đại đế thì rất phức tạp, mai táng vào trong vũ trụ, cỗ quan tài từng rơi xuống địa cầu, thi thể ở trong quan tài cũng dưỡng thành linh, lưu lại cái tên Hoàng Đế, sau lại quan tài bay lên rời đi.
Hàng năm Hư Không Đại đế ở trong quan tài, chỉ vì thân thể bị thương thế thật lớn, tuy rằng sinh ra linh thức là một người hoàn toàn mới, nhưng thân thể như trước trải qua huyết chiến bát hoang, lưu lại bệnh kín, cần cỗ quan tài Thần linh trấn áp, tẩm bổ, thậm chí còn phải mượn dùng tinh huyết của địch nhân cũ để thanh tẩy thân thể.
Dù sao, Hư Không Đại đế vẫn như tnrớc là thân thể Đe!
Nói tóm lại, bọn họ đã không phải là Đại đế với Thiên Tôn ngày xưa mà đều là sinh mệnh thân thể mới, năm tháng sớm đã chặt đứt quan hệ với thời đại thần thoại, thời hoang cổ.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Hư Không Đại đế, Thiên Tôn của thời đại thần thoại... không bao giờ có thể xuất hiện nữa!
Đây chỉ là thân thể của họ, mà không phải chân chính là người ngày xưa. Năm tháng mất đi, nguyên thần đã chết, cái “tâm” mới sinh ra hoàn toàn không giống nhau, chỉ có hình hài của họ mà thôi.
Mặc dù di vật khi còn sống của những người này ở trong cỗ quan tài họ cũng chiếm được kinh văn bản chép tay ấn ký các thứ, nhưng như trước không có khả năng tỉnh lại cái gọi là quá khứ, hoàn toàn không có khả năng tái hiện “kiếp trước”.
- Các ngươi chung quy không phải là các ngươi, hết thảy đều đã tan theo gió, năm tháng thật sự rất vô tình!
Chí tôn Luân Hồi cuối cùng lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ một cái, rồi lựa chọn rời đi, không có miễn cưỡng công phá.
Trên thực tể nếu thật muốn lấy cứng chọi cứng, hơn phân nửa chủ nhân Luân Hồi hắn phải nuốt hận ở chỗ này!
Chủ nhân Luân Hồi rời đi mang theo khí tức ngập trời, làm cho quần tinh sợ run. Hắn bước ra một bước trực tiếp đi vào chỗ sâu trong vũ trụ, ngay sau đó hắn dựa theo trí nhớ ngày xưa, lên tới một chỗ nguyên địa sinh mệnh, huyết tẩy cả viên cổ tinh, máu loãng bao phủ một vùng trời!
Hắc ám náo động đang tiếp tục, không có người nào có thể ngăn cản, trừ phi Đại đế chân chính sống lại, bằng không hết thảy vô dụng.
Thần Nông, Hoàng Đế, Lý Nhĩ... mặc dù đã leo lên tới Chuẩn đế tuyệt đỉnh nhất, trên lý luận có lực chiến một trận, nhưng nếu thật sự đi ngăn cản chí tôn cái thế ăn uống, cũng chỉ có thể nuốt hận.
Ở địa cầu, có mấy toà đế trận, phòng thủ có thừa mà công kích không đủ, đây là một hiện trạng không làm sao được.
Kỷ nguyên hắc ám mở ra, cũng liên tục kéo dài, ai đều không ngăn được, dù là Đại đế sống lại, nếu chỉ có một hai người cũng không đủ sức xoay chuyển trời đất!
Tại một phiến vũ trụ khác, tổ tinh của Thương Thiên Bá Thể lại đã xảy ra đại chiến kinh thiên động địa. Ai cũng không nghĩ tới, chí tôn Khí Thiên gặp phải địch thủ.
Hắn huyết tẩy viên tinh tú này, muốn thu hoạch năng lực sinh mệnh rất cường đại cũng đủ rồi! Người của nơi này rất cường đại, không ít thánh giả, nhưng ngay từ đầu, người ở nơi này đều đồng thanh kêu lên gào rống, kêu gọi cổ tổ, cầu nguyện Bá thể đại thành ngày xưa trở về, giải cứu bọn họ khỏi nguy nan.
Nơi này là tổ tinh của Bá thể, nhưng cũng không phải tất cả sinh mệnh trên tinh tú đều là Bá thể, mà chỉ có rất nhiều hậu duệ, còn Bá thể thuần khiết giống như Thánh thể rất nhiều năm mới có thể xuất hiện một người.
Nhưng cả tinh này cùng tôn sùng Bá thể. Lúc đó ở trong một tòa tổ động thần bí, bùng phát ra uy áp cái thế, bay ra một khối tiên nguyên thật lớn, rồi sau đó nổ tung, ngăn chặn thảm trạng đổ máu trôi nổi trên mặt đất.
Có Bá thể đại thành còn sống tự phong trong nguyên, cũng chưa từng thành đạo, nên dĩ nhiên không cần phải tự chém mình một đao. Bá thể đại thành không hổ là kẻ địch truyền đời của Thánh thể, cũng có thể khiêu chiến với chí tôn!
Đây là một hồi quyết chiến sinh tử, rất đẫm máu, hai người chiến tới điên cuồng, nhằm phía không gian Vực ngoại, cũng không biết đã hủy diệt bao nhiêu tinh tú.
Bọn họ một đường đại chiến đánh tới chỗ sâu trong vũ trụ. Vị Thương Thiên Bá Thể dũng mãnh cái thế này tuy rằng toàn thân đẫm máu, nhưng cũng đánh cho chí tôn Khí Thiên bị thương.
Ai cũng không nghĩ tới, chí tôn cổ đại ở đương thời không ngờ gặp phải địch thủ, chấn động vũ trụ, làm cho mọi người thấy được hy vọng.
Một vực khác có Thánh thể đại thành quyết đấu với Trường Sinh Thiên Tôn, quyết chiến sinh tử, máu tươi nhuộm vũ trụ, mà ở vực này lại xuất hiện một Bá thể đại thành, điều này thật sự là một tin mừng, làm cho rất nhiều người phấn chấn.
- Bức quá ta khôi phục đến tuyệt đỉnh, ngươi sẽ không còn đường sống!
Chí tôn Khí Thiên quát to, dùng tay vạch một cái, một mảnh tinh hà vỡ vụn, cũng không biết bao nhiêu tinh tú hóa thành bụi bậm, tinh không vô tận trong vũ trụ ảm đạm xuống.
Thủ đoạn của hắn thực đáng sợ, tuyệt đối có thể dễ dàng diệt thế!
- Nếu làm như vậy, sau trận huyết chiến này, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Bá thể đại thành không hề có ý sợ hãi.
Đại chiến không hề dừng lại, vẫn tiếp tục kéo dài.
- Cứ tiếp tục như vậy, tổ tinh của Bá thể vẫn như cũ không giữ được, dù ta không buông xuống nơi đó, cũng sẽ có mấy vị chí tôn khác tới huyết tẩy bầu trời!
Chí tôn Khí Thiên lạnh lùng nói.
Bá thể đại thành trầm mặc, nhưng không ngừng công kích.
- Thọ nguyên của ngươi cũng sắp khô cạn, nếu muốn sống sót ta chính là tiền bối của ngươi! Con đường ngày xưa ta đi chính là tương lai của ngươi!
Chí tôn Khí Thiên nói.
Lão Bá vương công kích càng thêm điên cuồng, đánh tới chí tôn Khí Thiên đều phun ra một ngụm máu lớn, mặc dù chính hắn cũng thiếu chút bị đánh chết tươi, nhưng càng đánh càng hăng.
/1822
|