Có lẽ hy vọng duy nhất chính là Thánh thể đại thành, hắn còn đang cứng chọi cứng với Trường Sinh Thiên Tôn. Lục Đạo Luân Hồi Quyền rung chuyển trời đất, đánh tới trời sụp đất nứt. Thế nhưng bản thân hắn cũng tiến vào trạng thái sắp sửa điêu tàn.
Trường Sinh Thiên Tôn nghênh chiến, trạng thái của hắn cũng rất xấu, tới giờ khắc này bí quyết chữ “Giả” rốt cục cũng sắp mất đi hiệu lực. Thân thể của hắn dưới tay quyền vô địch cái thế kia bị đánh nứt ra nhiều lần, năng lực sinh mệnh hao tổn nghiêm trọng, không còn chịu đựng bao lâu.
Nhưng, thế này có sao?
Thánh thể đại thành cho dù thắng lợi, phía sau còn có sáu vị chí tôn cổ đại, một người hắn có thể nghiền được mấy cây đinh kia sao? Kết cục đã chú định, tất nhiên phải vãi máu tươi ở vũ trụ, kết thúc bi thương.
Thạch Hoàng, chí tôn Khí Thiên, chủ nhân Luân Hồi... tất cả đều rất hững hờ, không có ý đi nơi đó giúp vui, chỉ lẳng lặng chờ kết quả.
Bọn họ đến từ cấm địa Sinh Mệnh bất đồng, không có nghĩa vụ phải đi tương trợ, cũng không muốn hao phí máu Đế của mình, ngày nay còn chuyện quan trọng hơn chính là phải bổ sung cho chính mình, khôi phục lại tới trạng thái lý tưởng nhất.
Mặc dù dường như thấy được sắp xảy ra một màn bi kịch, nhưng Cổ Thánh trong vũ trụ vẫn còn cầu nguyện, hy vọng Thánh thể đại thành thắng trận, xoay càn khôn, sáng tạo một loạt kỳ tích.
Thánh thể dị tượng hợp nhất, tuy rằng đánh bị thương nặng Trường Sinh Thiên Tôn, gần như xé toạt thân mình hắn, nhưng vẫn khó tiêu diệt!
Vị chí tôn cổ đại này quá cường đại, ở trên con đường thành tiên bị trọng thương như vậy, lại bị cái đỉnh đồng xanh đánh trúng, nhưng vẫn không chết, quả thực đúng như cái tên của hắn, trường sinh thêm thân!
Cuối cùng, Thánh thể đại thành rống giận, bộ lông màu vàng đầy người dựng thẳng đứng, chỉ có bí thuật toàn bộ nở rộ, đánh cho Trường Sinh Thiên Tôn bị thương, gần như là xé thành mấy khúc.
Nhưng, Trường Sinh Kiếm của đối phương cũng gần như sắp bổ hắn ra làm hai, nguyên thần đều thiếu chút nữa gặp nạn.
Đây là một hồi huyết chiến thảm thiết nhất. Hai người đánh đến bây giờ cũng không biết đã hủy đi bao nhiêu tinh hà sáng lạn, không biết đã đánh ra bao nhiêu chiêu vẫn như cũ giằng co, chưa có kết quả.
Tuy nhiên hiển nhiên Trường Sinh Thiên Tôn và Thánh thể đại thành đều đã tới thời kì cuối của sinh mệnh, tất cả đều không thể chịu đựng lâu dài.
Trường Sinh Thiên Tôn quá mức cổ xưa, mặc dù từng cán nuốt “quá quá” nhiều sinh linh, có tiên nguyên, Thái sơ mệnh thạch các thứ trấn phong bản thân mình, ẩn ở trong Tiên Lăng Mộ, nhưng sống đến bây giờ cũng sắp bị mục nát.
Mà Thánh thể đại thành cũng đúng theo như lời hắn nói như vậy, nếu không có nữ nhân áo trắng kia, hắn đã tọa hóa từ lâu, trạng thái của hắn rất kém, cũng đã tới tuổi xế chiều cuối đời.
“Ầm!”
Chủ nhân Tiên Lăng Mộ muốn bằng bất cứ giá nào, khôi phục lại thành Nhân Để, thăng hoa cực hạn hóa thành Thiên Tôn vô địch của thời đại thần thoại, tiến hành một kích cuối cùng.
Bởi vì, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể hắn sẽ đồng quy vu tận với Thánh thể đại thành, thậm chí là chết trước, tới thời khắc nguy cấp nhất, dù có bí quyết chữ “Giả” cũng không ngăn chặn được.
Đánh đến bây giờ, hắn bị Thánh thể đại thành đánh đến huyết khí khô cạn, năng lực sinh mệnh giảm xuống nhiều lắm, hắn đã cảm giác được rõ ràng, bí quyết chữ “Giả” sẽ lập tức vô dụng.
Nhưng mà, kết quả thực tàn khốc, hắn thất bại, không thể thăng hoa tới cực hạn, trạng thái thân thể rất xấu, nếu muốn liều mạng một lần cửu tử nhất sinh đều không được!
Kết quả này hắn sớm có đoán trước, nhưng khi thực sự xảy ra, vẫn làm cho lỗ hổng trong mắt hắn co rút lại. Đây là một tín hiệu báo trước nguy cấp tới cực điểm: Trường Sinh Thiên Tôn hắn sống qua muôn đời, tới hôm nay rốt cục có thể phải ngã xuống!
Một trận chiến này, người ngoài không thể hiểu hết, thật sự là đánh giết điên cuồng, Thánh thể đại thành liều mạng chiến với nhân vật cấp Đại đế ngày xưa, làm cho tinh hà đều thất sắc, ảm đạm không ánh sáng.
Không chỉ nói là cận cổ, chính là phóng mắt tìm khắp thời hoang cổ, thái cổ, thời đại thần thoại cũng kết quả như thế, không tìm ra được bao nhiêu trận chiến
điến hình thảm thiết đến như vậy. Máu Thánh thể với máu Đế vẩy bắn ra, vô cùng khủng bố.
Thánh thể đại thành khiêu chiến với Thiên Tôn, liều mạng huyết chiến đến tận bây giờ, tuy rằng mỗi người cũng đều không ở trạng thái trẻ trung khoẻ mạnh đỉnh phong nhất, nhưng trận chiến này cũng đủ kịch liệt.
Ngoại trừ chí tôn cổ đại ra, không có người nào có thể thấy rõ trận chiến của họ, hiểu được áo nghĩa pháp tắc của họ... vì chỉ cần bị dao động đó quét trúng khẳng định sẽ không còn sống trên đời.
Cuối cùng, rốt cục kết thúc rồi.
Trường Sinh Thiên Tôn tung một kiếm xỏ xuyên qua đầu của Thánh thể đại thành, Tiên kiếm đang run rẩy, chảy xuống từng giọt từng giọt máu đỏ tươi mà trong suốt, đặc biệt tươi đẹp mà thê lương.
Con ngươi Thánh thể đại thành dần ảm đạm. Từng chiến đấu cả đời, từng thủ hộ an bình cho Nhân tộc, được tôn xung một danh hiệu Thánh thể Nhân tộc, hôm nay chung quy phải kết thúc.
Sinh mệnh hắn đi tới chung điếm, nguyên thần bị binh khí Đế xuyên thủng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không đủ sức xoay chuyển trời đất. Nếu là người khác đã sớm hóa thành bụi vũ trụ, chỉ có hắn vẫn còn đứng không ngã.
Trường Sinh Thiên Tôn cũng cười thật thảm, hắn cũng phải chết không thể nghi ngờ, đã không còn có một tia hy vọng còn sống. Bởi vì tay quyền cái thế của Thánh thể đại thành kia cũng trực tiếp đánh vào xương trán hắn, lúc này còn chưa có rút ra, nơi đó đã có một lỗ hỗng lớn máu chảy đầm đia.
Ngay khoảnh khắc Trường Sinh Kiếm xỏ xuyên qua đầu đối phương, nắm tay đối phương cũng đánh sụp Tiên Thai của hắn, nguyên thần dập nát, cuối cùng cũng đưa hắn vào tuyệt lộ.
Cả đời này, kiếp này, hắn đã trải qua nhiều lắm, sống đã quá lâu, trải qua vô tận thời đại đến bây giờ, rốt cục cũng sắp kết thúc.
Từng là Thiên Tôn vô thượng ở thời đại thần thoại, khai sáng bí quyết chữ “Giả” tiếng tăm lừng lẫy xưng tuyệt muôn đời, ở lĩnh vực này ghi bí thuật thứ nhất trên lịch sử, không người nào có thể sánh bằng.
Nhưng, ngay cả như thế hắn cũng không dùng được nhất bí này để cứu sống chính mình.
Quay đầu nhìn lại năm đó, năm tháng ở trên cao chót vót một đi không còn trở lại nữa. Ở thời đại thần thoại, sau khi hắn thành đạo trở thành người cường đại nhất, thống trị vũ trụ, cũng từng được vạn linh kính ngưỡng, cũng từng thủ hộ cho bọn họ.
Sau lại hắn thất bại dưới năm tháng, lựa chọn tự chém một đao, ngủ đông trong vùng cấm, ẩn ở trong Tiên Lăng Mộ không ra.
Cho đến khi Đế Tôn xuất hiện, người kia cường đại đến tuyệt đỉnh, thỉnh hắn rời núi, giúp cho hắn kéo dài thêm sinh mệnh Đế đỉnh phong hai ngàn năm, cho hắn tiếp nhận Địa phủ, mở ra một đoạn truyền kỳ khác.
Nhưng, hắn cũng muốn thành tiên!
Từng là Thiên Tôn vô thượng, sao chịu cam tâm trở thành tảng đá lót đường cho người khác trên con đường thành tiên, tự nhiên hắn phải liều mạng đọ sức một lần. Cứ như vậy sau này mới có thảm hoạ máu loãng đầy trời.
Hai ngàn năm Đế mệnh đỉnh phong kết thúc, hắn trở về Tiên Lăng Mộ tiếp tục ngủ đông.
Mà ở đời sau hắn phát động vài lần náo động, muốn kéo dài sinh mệnh đợi cho đến lúc con đường thành tiên mở ra, cuối cùng không ngờ lại là một kết quả thế này.
- Ta rốt cục sắp chết rồi, sống cho tới bây giờ, lại cũng có chút chán ghét. Chỉ có một điều ta muốn biết, ta có phải là sinh linh sống lâu nhất trong thiên địa này hay không?
Trường Sinh Thiên Tôn tự hỏi. Nếu không có tiên, còn có người nào sống lâu hơn so với hắn, tính đến trước mắt dường như còn không có!
Hắn sống xuyên qua thời đại thần thoại, lướt qua thái cổ, trải qua thời hoang cổ, lại sống đến kiếp này, nếu nói ra ai có thể tin là thực? Thật sự là nghịch thiên!
- Ta đi trước một bước, không nghĩ táng chung một tinh hà với ngươi!
Trường Sinh Thiên Tôn dứt lời, đầu nổ tung, hóa thành một màn ánh sáng sáng
lạn, chìm sâu vào trong vũ trụ tối đen.
Mà Trường Sinh Kiếm cũng gào thét một trận, rồi “coong” một tiếng rút ra, bay theo sau biến mất trong tinh hà.
Thánh thể đại thành toàn thân đẫm máu, bộ lông màu vàng trên toàn thân bóc ra, thiêu đốt. Cuối cùng tóc đen phủ xuống vai, rốt cục thì lộ ra hình dáng, cặp mắt
tuy rằng ảm đạm, nhưng khó giấu một loại tư thế oai hùng cái thế.
Mày kiếm xếch lên lấp trong tóc mai, mặt vuông chữ điền, vô cùng kiên nghị, thân thể to lớn, có được một loại khí thế nuốt núi sông, oai hùng vĩ ngạn!
Cả đời hắn đều luôn chinh chiến, lần này cũng không phải là lần đầu tiên đối « mặt với hắc ám náo động. Hắn từng huyết chiến cả một đời, ngày nay tái hiện nhân gian, rồi sau đó chết đi, chảy hết một giọt máu cuối cùng.
- Thời đại thần thoại có hắc ám náo động, thái cổ có, thời hoang cổ có, chưa bao giờ ngừng, mà ta lại đi tới chung điếm sinh mệnh. Thế gian xưng ta là Thánh thể Nhân tộc, nhận chịu tôn quý. Kiếp này không thể bình được náo động, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng sinh đau thương khóc than, đối với ta đã hết sức!
Thánh thể đại thành dõi mắt nhìn lên vũ trụ, từng chỗ từng chỗ cổ địa điêu tàn, hắn đã không đủ sức đi chinh chiến, đi bình định hắc ám náo động, cứ như vậy ngã xuống trong vũng máu.
Lúc này hắn sắp hóa đạo, liếc mắt nhìn một lần cuối cùng cổ tinh vực hắn từng thủ hộ!
- Đây là kết cục a! Thật đáng buồn!
Xa xa, một thân ảnh hùng vĩ đi tới, vô cùng cao lớn, như là ngọn núi màu đen áp bức người ta phải hít thở không thông.
Bá thể đại thành đến đây, trên mặt đầy vẻ ác nghiệt, đứng ở phía trước nhìn Thánh thể ngã xuống trong vũng máu.
- Hai tay của ngươi nhiễm đầy máu, ta nghe được tiếng vô số linh hồn kêu rên trên Tiên Thai của ngươi!
Khoảnh khắc cuối cùng của Thánh thể đại thành, con ngươi vô cùng rực rỡ nhìn chằm chằm vào Bá vương ở phía trước.
- Ta có lựa chọn sao, chỉ có một con đường như vậy!
Bá thể đại thành lạnh lùng đáp lại, rồi cúi đầu nhìn xuống.
- Nuốt Thánh huyết của ta, ngừng giết chóc đi!
Thánh thể đại thành nói.
- Ha ha ha...
Bá thể đại thành cười một tràng dài, rồi sau đó đột nhiên im bặt, cuối cùng ác nghiệt nói:
- Ngươi đã nhìn thấu bản tâm của ta, biết ta không có đường rút lui, là muốn dụ ta mắc câu, dựa vào lần này diệt trừ sao!
Thánh thể đại thành phẫn nộ nói:
- Ngươi nên biết rằng hôm nay làm cái gì, ngày khác tất nhiên sẽ có người thanh toán ngươi như vậy!
Rồi sau đó, Thánh thể đại thành bắt đầu hóa đạo, trở thành một màn ánh sáng lớn, tuyệt sẽ không lưu lại cho Bá vương một giọt tinh huyết.
Bá thể đại thành cũng không ngăn cản, thần sắc hờ hững, nói:
- Lòng người là như thế! Nếu cả thế gian đều là Bá thể đại thành, đến phiên mình cũng đều như ta!
Nói tới đây, hắn càng thêm lạnh lùng, nói:
- Thái Dương Thánh Hoàng là chảy hết một giọt máu cuối cùng cho thế nhân, thế nhân thì lưu lại một huyết mạch cuối cùng cho hắn! Kết thúc như vậy, hẳn ngươi đã biết được, đây là sự thật. Mà Thánh thể đại thành ngươi căn bản là không nên tồn tại ở thế gian, người như ngươi không sống lâu, sự thật chính là như thế!
- Ta, dù bị muôn đời bêu danh, thì có sao? Ta vẫn như cũ trường sinh, thủy chung bất hủ! Cuối cùng, là ta đạp trên thi thể của ngươi, ngươi ngã nhào dưới chân của ta, cái gì là thực, máu chảy đầm đia mới là sự thật!
Bá thể đại thành lành lạnh nói tiếp.
Hôm nay, hắn diệt sát vạn linh, huyết tẩy một viên lại một viên cổ tinh, máu đẵ lạnh, tâm đã cứng rắn, bị vô tình bao phủ và chiếm cứ.
- Ngươi là anh hùng, cho nên phải chết! Trên thế gian này chưa từng có anh hùng còn sống, mà ta thì trường sinh, còn muốn sống sót, dù sau này bêu danh thì có sao!
Hắn dùng hết sức gào to.
“Ầm!”
Thánh thể đại thành hóa thành một màn ánh sáng, nhằm về phía phương xa, bay qua một mảnh lại một mảnh cổ địa, những địa phương đó là hắn từng chiến đấu, từng thủ hộ, có thi thể hài cốt của địch nhân, cũng có thi hài chiến hữu, cũng có phần mộ hồng nhan hắn bi thương táng lại.
Cứ như vậy, hắn hóa thành màn ánh sáng cuối cùng tiêu tán ở những chốn cũ này, từ nay về sau không hề chiến đấu, không hề dùng sinh mệnh liều mạng huyết chiến, buông bỏ hết thảy, vĩnh viễn yên giấc.
Trường Sinh Thiên Tôn nghênh chiến, trạng thái của hắn cũng rất xấu, tới giờ khắc này bí quyết chữ “Giả” rốt cục cũng sắp mất đi hiệu lực. Thân thể của hắn dưới tay quyền vô địch cái thế kia bị đánh nứt ra nhiều lần, năng lực sinh mệnh hao tổn nghiêm trọng, không còn chịu đựng bao lâu.
Nhưng, thế này có sao?
Thánh thể đại thành cho dù thắng lợi, phía sau còn có sáu vị chí tôn cổ đại, một người hắn có thể nghiền được mấy cây đinh kia sao? Kết cục đã chú định, tất nhiên phải vãi máu tươi ở vũ trụ, kết thúc bi thương.
Thạch Hoàng, chí tôn Khí Thiên, chủ nhân Luân Hồi... tất cả đều rất hững hờ, không có ý đi nơi đó giúp vui, chỉ lẳng lặng chờ kết quả.
Bọn họ đến từ cấm địa Sinh Mệnh bất đồng, không có nghĩa vụ phải đi tương trợ, cũng không muốn hao phí máu Đế của mình, ngày nay còn chuyện quan trọng hơn chính là phải bổ sung cho chính mình, khôi phục lại tới trạng thái lý tưởng nhất.
Mặc dù dường như thấy được sắp xảy ra một màn bi kịch, nhưng Cổ Thánh trong vũ trụ vẫn còn cầu nguyện, hy vọng Thánh thể đại thành thắng trận, xoay càn khôn, sáng tạo một loạt kỳ tích.
Thánh thể dị tượng hợp nhất, tuy rằng đánh bị thương nặng Trường Sinh Thiên Tôn, gần như xé toạt thân mình hắn, nhưng vẫn khó tiêu diệt!
Vị chí tôn cổ đại này quá cường đại, ở trên con đường thành tiên bị trọng thương như vậy, lại bị cái đỉnh đồng xanh đánh trúng, nhưng vẫn không chết, quả thực đúng như cái tên của hắn, trường sinh thêm thân!
Cuối cùng, Thánh thể đại thành rống giận, bộ lông màu vàng đầy người dựng thẳng đứng, chỉ có bí thuật toàn bộ nở rộ, đánh cho Trường Sinh Thiên Tôn bị thương, gần như là xé thành mấy khúc.
Nhưng, Trường Sinh Kiếm của đối phương cũng gần như sắp bổ hắn ra làm hai, nguyên thần đều thiếu chút nữa gặp nạn.
Đây là một hồi huyết chiến thảm thiết nhất. Hai người đánh đến bây giờ cũng không biết đã hủy đi bao nhiêu tinh hà sáng lạn, không biết đã đánh ra bao nhiêu chiêu vẫn như cũ giằng co, chưa có kết quả.
Tuy nhiên hiển nhiên Trường Sinh Thiên Tôn và Thánh thể đại thành đều đã tới thời kì cuối của sinh mệnh, tất cả đều không thể chịu đựng lâu dài.
Trường Sinh Thiên Tôn quá mức cổ xưa, mặc dù từng cán nuốt “quá quá” nhiều sinh linh, có tiên nguyên, Thái sơ mệnh thạch các thứ trấn phong bản thân mình, ẩn ở trong Tiên Lăng Mộ, nhưng sống đến bây giờ cũng sắp bị mục nát.
Mà Thánh thể đại thành cũng đúng theo như lời hắn nói như vậy, nếu không có nữ nhân áo trắng kia, hắn đã tọa hóa từ lâu, trạng thái của hắn rất kém, cũng đã tới tuổi xế chiều cuối đời.
“Ầm!”
Chủ nhân Tiên Lăng Mộ muốn bằng bất cứ giá nào, khôi phục lại thành Nhân Để, thăng hoa cực hạn hóa thành Thiên Tôn vô địch của thời đại thần thoại, tiến hành một kích cuối cùng.
Bởi vì, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể hắn sẽ đồng quy vu tận với Thánh thể đại thành, thậm chí là chết trước, tới thời khắc nguy cấp nhất, dù có bí quyết chữ “Giả” cũng không ngăn chặn được.
Đánh đến bây giờ, hắn bị Thánh thể đại thành đánh đến huyết khí khô cạn, năng lực sinh mệnh giảm xuống nhiều lắm, hắn đã cảm giác được rõ ràng, bí quyết chữ “Giả” sẽ lập tức vô dụng.
Nhưng mà, kết quả thực tàn khốc, hắn thất bại, không thể thăng hoa tới cực hạn, trạng thái thân thể rất xấu, nếu muốn liều mạng một lần cửu tử nhất sinh đều không được!
Kết quả này hắn sớm có đoán trước, nhưng khi thực sự xảy ra, vẫn làm cho lỗ hổng trong mắt hắn co rút lại. Đây là một tín hiệu báo trước nguy cấp tới cực điểm: Trường Sinh Thiên Tôn hắn sống qua muôn đời, tới hôm nay rốt cục có thể phải ngã xuống!
Một trận chiến này, người ngoài không thể hiểu hết, thật sự là đánh giết điên cuồng, Thánh thể đại thành liều mạng chiến với nhân vật cấp Đại đế ngày xưa, làm cho tinh hà đều thất sắc, ảm đạm không ánh sáng.
Không chỉ nói là cận cổ, chính là phóng mắt tìm khắp thời hoang cổ, thái cổ, thời đại thần thoại cũng kết quả như thế, không tìm ra được bao nhiêu trận chiến
điến hình thảm thiết đến như vậy. Máu Thánh thể với máu Đế vẩy bắn ra, vô cùng khủng bố.
Thánh thể đại thành khiêu chiến với Thiên Tôn, liều mạng huyết chiến đến tận bây giờ, tuy rằng mỗi người cũng đều không ở trạng thái trẻ trung khoẻ mạnh đỉnh phong nhất, nhưng trận chiến này cũng đủ kịch liệt.
Ngoại trừ chí tôn cổ đại ra, không có người nào có thể thấy rõ trận chiến của họ, hiểu được áo nghĩa pháp tắc của họ... vì chỉ cần bị dao động đó quét trúng khẳng định sẽ không còn sống trên đời.
Cuối cùng, rốt cục kết thúc rồi.
Trường Sinh Thiên Tôn tung một kiếm xỏ xuyên qua đầu của Thánh thể đại thành, Tiên kiếm đang run rẩy, chảy xuống từng giọt từng giọt máu đỏ tươi mà trong suốt, đặc biệt tươi đẹp mà thê lương.
Con ngươi Thánh thể đại thành dần ảm đạm. Từng chiến đấu cả đời, từng thủ hộ an bình cho Nhân tộc, được tôn xung một danh hiệu Thánh thể Nhân tộc, hôm nay chung quy phải kết thúc.
Sinh mệnh hắn đi tới chung điếm, nguyên thần bị binh khí Đế xuyên thủng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không đủ sức xoay chuyển trời đất. Nếu là người khác đã sớm hóa thành bụi vũ trụ, chỉ có hắn vẫn còn đứng không ngã.
Trường Sinh Thiên Tôn cũng cười thật thảm, hắn cũng phải chết không thể nghi ngờ, đã không còn có một tia hy vọng còn sống. Bởi vì tay quyền cái thế của Thánh thể đại thành kia cũng trực tiếp đánh vào xương trán hắn, lúc này còn chưa có rút ra, nơi đó đã có một lỗ hỗng lớn máu chảy đầm đia.
Ngay khoảnh khắc Trường Sinh Kiếm xỏ xuyên qua đầu đối phương, nắm tay đối phương cũng đánh sụp Tiên Thai của hắn, nguyên thần dập nát, cuối cùng cũng đưa hắn vào tuyệt lộ.
Cả đời này, kiếp này, hắn đã trải qua nhiều lắm, sống đã quá lâu, trải qua vô tận thời đại đến bây giờ, rốt cục cũng sắp kết thúc.
Từng là Thiên Tôn vô thượng ở thời đại thần thoại, khai sáng bí quyết chữ “Giả” tiếng tăm lừng lẫy xưng tuyệt muôn đời, ở lĩnh vực này ghi bí thuật thứ nhất trên lịch sử, không người nào có thể sánh bằng.
Nhưng, ngay cả như thế hắn cũng không dùng được nhất bí này để cứu sống chính mình.
Quay đầu nhìn lại năm đó, năm tháng ở trên cao chót vót một đi không còn trở lại nữa. Ở thời đại thần thoại, sau khi hắn thành đạo trở thành người cường đại nhất, thống trị vũ trụ, cũng từng được vạn linh kính ngưỡng, cũng từng thủ hộ cho bọn họ.
Sau lại hắn thất bại dưới năm tháng, lựa chọn tự chém một đao, ngủ đông trong vùng cấm, ẩn ở trong Tiên Lăng Mộ không ra.
Cho đến khi Đế Tôn xuất hiện, người kia cường đại đến tuyệt đỉnh, thỉnh hắn rời núi, giúp cho hắn kéo dài thêm sinh mệnh Đế đỉnh phong hai ngàn năm, cho hắn tiếp nhận Địa phủ, mở ra một đoạn truyền kỳ khác.
Nhưng, hắn cũng muốn thành tiên!
Từng là Thiên Tôn vô thượng, sao chịu cam tâm trở thành tảng đá lót đường cho người khác trên con đường thành tiên, tự nhiên hắn phải liều mạng đọ sức một lần. Cứ như vậy sau này mới có thảm hoạ máu loãng đầy trời.
Hai ngàn năm Đế mệnh đỉnh phong kết thúc, hắn trở về Tiên Lăng Mộ tiếp tục ngủ đông.
Mà ở đời sau hắn phát động vài lần náo động, muốn kéo dài sinh mệnh đợi cho đến lúc con đường thành tiên mở ra, cuối cùng không ngờ lại là một kết quả thế này.
- Ta rốt cục sắp chết rồi, sống cho tới bây giờ, lại cũng có chút chán ghét. Chỉ có một điều ta muốn biết, ta có phải là sinh linh sống lâu nhất trong thiên địa này hay không?
Trường Sinh Thiên Tôn tự hỏi. Nếu không có tiên, còn có người nào sống lâu hơn so với hắn, tính đến trước mắt dường như còn không có!
Hắn sống xuyên qua thời đại thần thoại, lướt qua thái cổ, trải qua thời hoang cổ, lại sống đến kiếp này, nếu nói ra ai có thể tin là thực? Thật sự là nghịch thiên!
- Ta đi trước một bước, không nghĩ táng chung một tinh hà với ngươi!
Trường Sinh Thiên Tôn dứt lời, đầu nổ tung, hóa thành một màn ánh sáng sáng
lạn, chìm sâu vào trong vũ trụ tối đen.
Mà Trường Sinh Kiếm cũng gào thét một trận, rồi “coong” một tiếng rút ra, bay theo sau biến mất trong tinh hà.
Thánh thể đại thành toàn thân đẫm máu, bộ lông màu vàng trên toàn thân bóc ra, thiêu đốt. Cuối cùng tóc đen phủ xuống vai, rốt cục thì lộ ra hình dáng, cặp mắt
tuy rằng ảm đạm, nhưng khó giấu một loại tư thế oai hùng cái thế.
Mày kiếm xếch lên lấp trong tóc mai, mặt vuông chữ điền, vô cùng kiên nghị, thân thể to lớn, có được một loại khí thế nuốt núi sông, oai hùng vĩ ngạn!
Cả đời hắn đều luôn chinh chiến, lần này cũng không phải là lần đầu tiên đối « mặt với hắc ám náo động. Hắn từng huyết chiến cả một đời, ngày nay tái hiện nhân gian, rồi sau đó chết đi, chảy hết một giọt máu cuối cùng.
- Thời đại thần thoại có hắc ám náo động, thái cổ có, thời hoang cổ có, chưa bao giờ ngừng, mà ta lại đi tới chung điếm sinh mệnh. Thế gian xưng ta là Thánh thể Nhân tộc, nhận chịu tôn quý. Kiếp này không thể bình được náo động, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng sinh đau thương khóc than, đối với ta đã hết sức!
Thánh thể đại thành dõi mắt nhìn lên vũ trụ, từng chỗ từng chỗ cổ địa điêu tàn, hắn đã không đủ sức đi chinh chiến, đi bình định hắc ám náo động, cứ như vậy ngã xuống trong vũng máu.
Lúc này hắn sắp hóa đạo, liếc mắt nhìn một lần cuối cùng cổ tinh vực hắn từng thủ hộ!
- Đây là kết cục a! Thật đáng buồn!
Xa xa, một thân ảnh hùng vĩ đi tới, vô cùng cao lớn, như là ngọn núi màu đen áp bức người ta phải hít thở không thông.
Bá thể đại thành đến đây, trên mặt đầy vẻ ác nghiệt, đứng ở phía trước nhìn Thánh thể ngã xuống trong vũng máu.
- Hai tay của ngươi nhiễm đầy máu, ta nghe được tiếng vô số linh hồn kêu rên trên Tiên Thai của ngươi!
Khoảnh khắc cuối cùng của Thánh thể đại thành, con ngươi vô cùng rực rỡ nhìn chằm chằm vào Bá vương ở phía trước.
- Ta có lựa chọn sao, chỉ có một con đường như vậy!
Bá thể đại thành lạnh lùng đáp lại, rồi cúi đầu nhìn xuống.
- Nuốt Thánh huyết của ta, ngừng giết chóc đi!
Thánh thể đại thành nói.
- Ha ha ha...
Bá thể đại thành cười một tràng dài, rồi sau đó đột nhiên im bặt, cuối cùng ác nghiệt nói:
- Ngươi đã nhìn thấu bản tâm của ta, biết ta không có đường rút lui, là muốn dụ ta mắc câu, dựa vào lần này diệt trừ sao!
Thánh thể đại thành phẫn nộ nói:
- Ngươi nên biết rằng hôm nay làm cái gì, ngày khác tất nhiên sẽ có người thanh toán ngươi như vậy!
Rồi sau đó, Thánh thể đại thành bắt đầu hóa đạo, trở thành một màn ánh sáng lớn, tuyệt sẽ không lưu lại cho Bá vương một giọt tinh huyết.
Bá thể đại thành cũng không ngăn cản, thần sắc hờ hững, nói:
- Lòng người là như thế! Nếu cả thế gian đều là Bá thể đại thành, đến phiên mình cũng đều như ta!
Nói tới đây, hắn càng thêm lạnh lùng, nói:
- Thái Dương Thánh Hoàng là chảy hết một giọt máu cuối cùng cho thế nhân, thế nhân thì lưu lại một huyết mạch cuối cùng cho hắn! Kết thúc như vậy, hẳn ngươi đã biết được, đây là sự thật. Mà Thánh thể đại thành ngươi căn bản là không nên tồn tại ở thế gian, người như ngươi không sống lâu, sự thật chính là như thế!
- Ta, dù bị muôn đời bêu danh, thì có sao? Ta vẫn như cũ trường sinh, thủy chung bất hủ! Cuối cùng, là ta đạp trên thi thể của ngươi, ngươi ngã nhào dưới chân của ta, cái gì là thực, máu chảy đầm đia mới là sự thật!
Bá thể đại thành lành lạnh nói tiếp.
Hôm nay, hắn diệt sát vạn linh, huyết tẩy một viên lại một viên cổ tinh, máu đẵ lạnh, tâm đã cứng rắn, bị vô tình bao phủ và chiếm cứ.
- Ngươi là anh hùng, cho nên phải chết! Trên thế gian này chưa từng có anh hùng còn sống, mà ta thì trường sinh, còn muốn sống sót, dù sau này bêu danh thì có sao!
Hắn dùng hết sức gào to.
“Ầm!”
Thánh thể đại thành hóa thành một màn ánh sáng, nhằm về phía phương xa, bay qua một mảnh lại một mảnh cổ địa, những địa phương đó là hắn từng chiến đấu, từng thủ hộ, có thi thể hài cốt của địch nhân, cũng có thi hài chiến hữu, cũng có phần mộ hồng nhan hắn bi thương táng lại.
Cứ như vậy, hắn hóa thành màn ánh sáng cuối cùng tiêu tán ở những chốn cũ này, từ nay về sau không hề chiến đấu, không hề dùng sinh mệnh liều mạng huyết chiến, buông bỏ hết thảy, vĩnh viễn yên giấc.
/1822
|