- Diêu Quang nhất mạch!
Có người cả kinh kêu lên.
Ở khu vực đó thực không may mắn, trực tiếp xuất hiện bảy tám chùm tia sáng thật lớn, có người nhận ra cột sáng đặc biệt nhất kia, còn có một người rất gần với cái hắc động kia.
“Ầm!”
Kết quả thật thảm thương, người kia nổ tung, tất cả mưa máu và xương tàn đều bị hắc động cắn nuốt đi vào, khiến mọi người thấy mà lông tóc dựng đứng.
Sau đó, cột sáng còn lại ảm đạm đi, không có tiếp tục phát sinh huyết chiến, chỉ là truyền đến tiếng nói âm trầm chấn cho phạm vi vạn dặm run rẩy:
- Thôn Thiên Ma Công nếu như không thi triển được, ở trong này ngươi chính là con mồi!
Cuối cùng mảnh nhỏ đại đạo tiêu tán, thiên địa quay về tĩnh lặng.
Diệp Phàm sắc mặt không có mảy may gợn sóng, vẫn như cũ không có ý đi vào chiến trường, yên lặng nhìn hết thảy chuyện phát sinh vừa rồi, lộ ra vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.
Đã nhiều ngày, bên trong chiến trường Phi Tiên liên tục xảy ra huyết chiến, rất nhiều cường giả Vực ngoại buông xuống, trước tiên người gần nhau liền đụng độ giảm bớt một nửa. Có một số người đánh tới ngoài chiến trường làm cho mọi người rúng động không thôi.
Mà nơi này cũng càng hấp dẫn thêm nhiều người đến quan sát. Mặc dù các trưởng lão đại tu tiên môn đều lần nữa cường điệu cảnh báo cho con cháu không được tới đây, nhưng rất nhiều người bao gồm chính bọn họ vẫn đến đây! Nơi này hấp dẫn quá lớn!
“Ầm!”
Một ngày này, ở chỗ sâu trong chiến trường Phi Tiên phát ra vô tận thần quang, nơi đó xuất hiện một tòa Thần môn thật lớn, như có như không mọi người thấy được một cái thiên quan hùng vĩ, mặt trời trăng sao đều chuyển động quay chung quanh nó.
Ngoài chiến trường mọi người đều kinh sợ ngơ ngác sững sờ, đó là địa phương gì vậy, như thế nào giống như Nam Thiên môn của Thiên Đình cổ trong truyền thuyết thần thoại vậy?
Gần như cùng lúc đó, các nơi chiến trường Phi Tiên lại xuất hiện một số Thần môn, xuyên thấu qua cánh cửa đó, nhìn thấy vẫn như cũ là thiên quan cổ bàng bạc kia.
- Phi Tiên Chiến!
- Người của kiếp này như thế nào cường đại như vậy, nhanh như vậy đã kết nối hai giới, có thể tự do đi tới đi lui từ Vực ngoại tới chiến trường này, thật khủng khiếp!
Đây là một chỗ chiến trường trọng yếu nhất, trên một số Thần sơn có ghi lại cổ triện có thể nhìn ra loại Thần môn này, mà có đạo sơn còn có lưu lại động phủ thượng cổ.
Ở trong này, từng chết đi vô số người, mỗi một thời đại thế hoàng kim đều có nhân vật chí cường chạy tới nơi này đại quyết chiến, để lại nhiều lắm kế thừa, Thần liệu... các thứ, tất cả đều bị phong ấn lại, đợi cho tới chiến trường kế tiếp một lần nữa mở ra mới sẽ xuất hiện.
Nơi này đối với “Thần Nhân” Vực ngoại mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt, có thể tôi luyện thành thân thể Đế, nhận được kế thừa, rèn luyện binh khí, kéo dài sinh mệnh... ngoài ra cũng có cảm ứng thần bí của Đế và Hoàng có liên quan với phi tiên!
Theo một đạo lại một đạo Thần môn xây dựng ra, chiến trường Phi Tiên phân chia ra rất nhiều phạm vi thế lực, bị một số nhân vật cường đại nhất chiếm giữ.
Mấy ngày nay, trong chiến trường thỉnh thoảng truyền ra một ít tiếng gào rống, mặc dù rất nhiều người bị tước bỏ đạo hạnh, bị áp chế gay gắt, nhưng thanh âm vẫn như cũ có được lực xuyên thấu đáng sợ.
Trong mơ hồ Diệp Phàm nghe được tên của đám người Thái Sơ, Diêu Quang, Trương Bách Nhẫn, Kim Thiền Tử, Doãn Thiên Đức... dường như là có người đang rống to, la lên điều gì đó.
Sau đó không lâu, hắn lại nghe được một ít thanh âm.
- Sư phụ ta vừa ra, ai tranh phong cùng?
Có người còn có pháp lực sót lại, tiếng gào chấn động ra, “ù ù” vang vọng khắp dãy núi.
Mà ở phụ cận đạo quang môn kia, chừng mười mấy thân ảnh đang thủ hộ, nơi đó trở thành Thần thổ của họ, không để cho phép ngoại nhân bước vào!
- Không phải một người đang chiến đấu, mà còn có trận doanh, xuất hiện kẻ tùy tùng đi theo được sao?
Diệp Phàm khẽ nói.
Tới hiện tại, hắn đã có thể xác định suy đoán không sai: nơi này là chân lộ duy nhất, là chiến trường tuyệt thế tranh hùng trên Đế lộ!
Mà hắn, không ngờ lại trước thời hạn vào được, không cần Tinh Bia phía trước tòa hùng quan ngày xưa kia triệu hoán, hắn đã chờ ở phía trước con đường. Lại liên tưởng đến cái tên Đệ Nhất Kiếp Tinh của tinh vực này, nơi này có thể là quan ải Đế thứ nhất, là khu vực để mọi người giao tranh.
- Một vị Đại Thánh đi ra kia!
Có người cả kinh kêu lên.
Đó là một lão đạo nhân, thuộc người của tinh tú này, đã từng đi vào đoạt tiên duyên, mà lão thật sự mở ra một tòa động phủ thượng cổ, nhưng cuối cùng thiếu chút nữa bị người đánh chết, toàn thân đẫm máu cửu tử nhất sinh trốn thoát.
- Thương Vũ đạo nhân này, nghe nói bản thể của lão là một con man cầm có chảy xuôi Phượng hoàng huyết, sau khi rèn luyện máu thịt hóa thành hình người càng thêm cường đại, không nghĩ tới lại bị thương nghiêm trọng như vậy!
Mọi người đều rất giật mình kinh sợ.
Một đám cường giả tiến lên, bảo vệ lão phòng ngừa có người tới tập sát, bởi vì từ trong chiến trường đi ra, sau mấy tháng thậm chí là vài năm đạo hạnh cũng không thể khôi phục lại.
Lão đạo Yêu tộc được mọi người bảo vệ rời đi, sắc mặt u ám, trước khi rời đi lão để lộ ra không ít tin tức, khiến mọi người sợ run.
Kiếp này không giống với trước đây, tới quá nhiều người hơn xa quá khứ. Thương Vũ đạo nhân tính ra ít nhất cũng là gấp mười lần. số lượng kinh người này làm cho rất nhiều người nói không ra lời.
Hơn nữa, người ở kiếp này rất cường đại, mỗi người đều nghịch thiên. Lão gặp được một ít sinh linh không biết là chủng tộc nào, chỉ dựa vào thân thể mà thôi đã có thể bẻ gãy nghiền nát, dễ dàng xé rách toạt Đại Thánh.
Ở chỗ sâu trong chiến trường phi thường tàn khốc, mưa máu văng bắn khắp nơi, quả thực chính là một bức họa thảm cảnh của Địa Ngục ở nhân gian.
- Phù triện trên một số ngọn núi cổ có diệu dụng rất lớn, có thể là tiên duyên lớn nhất!
Mỗi một ngọn núi có lạc ấn cổ triện, đều có thể dự báo một mối tiên duyên, hoặc có phong ấn văn bia thượng cổ có ghi lại kế thừa cổ đại, thậm chí là đạo chính thống của Hoàng giả.
Chủ yếu là người xưa kia tới đây rất nhiều, có không ít con của Đế, truyền nhân của Để đạo, bọn họ sau khi chết đi, mảnh nhỏ đại đạo của bản thân có một số hóa
thành phù triện, lưu lại một bộ phận lạc ấn.
Ngoài ra, địa phương này có sinh trưởng tiên vật quỷ dị. Trong lòng đất có Huyết tinh, có Thần tủy... tục truyền là nhân vật vô thượng sau khi chết được địa mạch tẩm bổ mà sinh ra, ẩn chứa mảnh nhỏ đại đạo có thể kéo dài tuổi thọ, mà còn có thể tăng tiến hiếu biết và lĩnh ngộ về pháp tắc.
về phần Thần kim, cũng không phải không có. Có thể tới nơi này đâu có người nào là phàm tục, từ muôn đời đến nay đã chết vô số cường giả. Binh khí bị gãy đoạn hoặc vỡ nát, hoặc tất cả di vật bọn họ lưu lại đều bị phong ấn tại nơi đây.
- Ngàn vạn lần không cần đi chạm tới những quang môn kia, sẽ có đại họa sát thân!
Đây là lời nhắc nhở sau cùng trước khi Thương Vũ đạo nhân rời đi.
Quang môn chịu tải một loại lực lượng, một khi bị mở ra chỉ nhận biết lạc ấn của người mở ra, ai muốn thông qua đều phải được hắn cho phép, bằng không sẽ bị làm tan biến.
Trừ phi ngươi có thể dùng lực lượng cường bạo đập nát!
Mà lúc này, trong đó quang môn còn đang liên tục biến hóa. Đỉnh núi trong đó đang tăng vọt, quang môn tọa lạc trên đỉnh núi, hơn nữa xuất hiện một ít đỉnh đài lầu các.
Rồi sau đó, từng đạo quang vụ xuất hiện thủ hộ nơi đó. Trong mơ hồ có thể nhìn thấy thiên quan hùng vĩ phía sau quang môn đó cung cấp một loại năng lượng bảo vệ những khu vực kia.
Thành lũy không thể lay chuyển!
Trong mấy ngày kế tiếp, chiến trường Phi Tiên xuất hiện mấy chục giáo phái, một tiên môn chính là một loại đạo chính thống, đều ở dưới che chở của quang môn, người ngoài khó có thể công phá đi vào.
Diệp Phàm đã nhận ra thiên quan sau lưng tiên môn, chính là hùng quan trên Đế lộ duy nhất hắn đã từng nhìn thấy. Tuy nhiên lúc đó chỉ thấy có một tòa cửa thành lâu to lớn, ngày nay lại hiển hóa toàn bộ.
Hiển nhiên, mọi người có ghi tên trên Tinh Bích đều đi vào hùng quan, từ nơi đó buông xuống tới đây chinh chiến.
Tiên môn chỉ có anh kiệt cường đại nhất mới có thể có được, mỗi một cánh cửa thuộc về riêng một người, cần phải có đồng ý của họ mới có thể thông qua. Ngày nay cửa quan đó xuyên thấu qua quang môn biến hóa trở thành một tòa lại một tòa thành lũy khó có thể công phá.
- Đây là để cho người trong các trận doanh bất đồng ở trong này trường kỳ chinh chiến, và lại có thể sinh tồn và kinh doanh tiếp hay sao? Đây quả thực chính là từng cái từng cái giáo phái, mà những khu vực kia lại là từng chỗ từng chỗ đất lành!
Diệp Phàm sau một lúc tìm hiếu, càng ngày càng cảm thấy chiến trường Phi Tiên thực tàn khốc.
Sau đó không lâu, cường giả Thương long của bản thổ đi vào từ trước cũng đi ra. Tuy rằng toàn thân nó máu chảy đầm đia, nhưng lại thu hoạch thật lớn. Nó thành công đánh chết hai người, sau khi tịnh dưỡng ngắn ngùi còn muốn đi vào tiếp.
- Bên trong không ngờ lại có cảm ngộ của Cổ Hoàng và Đại đế, có kinh nghiệm trải qua của họ khi còn sống... nếu như thu được, không nói đi theo lối đi thành đạo của họ, chỉ để trở thành Chuẩn đế tuyệt đối không thành vấn đề!
Câu nói này của nó không thể nghi ngờ làm chấn động, làm cho mọi người hiếu được vì sao lại có người cố ý xây dựng quang môn. Những cường giả đó thoạt nhìn như là định trú ngụ lâu dài, bởi vì ở nơi đây có chôn dấu quá nhiều bảo tàng vô thượng.
Nơi này, trên Đế lộ tranh hùng, có một số nhân vật cường đại đến bên cạnh cuối cùng lại có hơn mười người, thậm chí tới mười mấy tên tùy tùng đi theo cũng nói không chừng, đều là dọc theo đường đi hàng phục người cạnh tranh.
Chỉ vì những người đó quá mức cường đại, làm cho một số người nhìn không thấy mảy may hy vọng, nên cam tâm tình nguyện đi theo.
Ngày nay, lúc này chỉ mới mấy ngày mà thôi, đã có nhân kiệt cái thế có được hơn mười vị, thậm chí còn có nhiều tùy tùng đi theo hơn.
- Hiếu biết càng nhiều càng khiến người ta kính sợ! Địa phương này mặc dù có tiên duyên tuyệt thế, nhưng vô duyên với chúng ta mà!
Đại hán râu ria xồm xòm thở dài.
Mấy ngày nay, nhóm người bọn họ vẫn kiên trì, mỗi ngày đều đến đây quan sát.
Bạch Dạ cũng vẫn đứng chung một chỗ với họ, mỗi ngày đều nhiệt huyết sôi trào, thực hy vọng có được loại lực lượng này. Hắn nhìn chằm chằm phía trước, tràn ngập khát vọng.
- Xem kia, ngọn núi thấp phía trước kia có một phù triện, khoảng cách gần như vậy a, đáng tiếc không dám đi vào!
Đại hán râu ria xồm xòm thực thẳng thắn nói.
Diệp Phàm đã nhìn xem nhiều ngày, thần sắc bình tĩnh, vẫn không có hành động gì, nhưng đúng lúc này hắn cất bước đi tới phía trước. Không ngờ lại định đặt chân bước vào chiến trường Phi Tiên.
- Ôi chao! Ngươi định đi đâu vậy? Thân thể còn chưa khỏe lại đâu!
Bạch Dạ kêu lên, vội vàng chạy lại, chặn đường hắn.
- Không sao! Ta chỉ định đi thử một vòng. Tùy tiện đi thử xem có tiên duyên hay không!
Diệp Phàm nói.
- Nhưng... thân thể của ngươi, ngươi trước đây tuy rằng cường đại, nhưng hiện tại cũng không thể phi hành!
Hắn cho rằng Diệp Phàm thương thế rất nặng.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, không nói thêm gì, đi nhanh vào chiến trường Phi Tiên, không có dừng lại nửa bước.
Phía sau, đám người đại hán râu ria xồm xòm mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được hết thảy điều này. Nhiều ngày qua, bọn họ vẫn cho rằng Diệp Phàm là một phàm nhân, không nghĩ tới thanh niên bệnh hoạn này lại lớn gan như vậy, trực tiếp đi vào chiến trường.
Sau khi Thần Nhân buông xuống, mọi người bên ngoài không còn dám tới gần, trừ phi là Đại Thánh bằng không không có tư cách đi vào, chỉ có thể bị săn giết.
- Trời ạ, hắn đi tới hướng ngọn núi thấp có phù triện kia!
Một nữ nhân còn trẻ tuổi bên cạnh đại hán râu ria xồm xòm cả kinh kêu lên.
Diệp Phàm đi thẳng lên núi, sau đó dùng tay sờ cái ký hiệu kia, đáng tiếc không có nhận được cảm ứng gì, không hề có hiển hóa thứ gì đó đặc biệt.
Hắn không một chút chần chờ, đơn giản mà trực tiếp, tung một chưởng đánh xuống, đánh cho phù triện dập nát, đánh cho cổ phù kia lao ra tia sáng kinh người, chấn động khắp mặt đất!
Loạn thạch xuyên qua không gian, đỉnh ngọn núi thấp bị hắn san bằng, tảng đá lớn lăn xuống, làm cho nơi này trở thành một đống hỗn loạn.
Phía sau, mọi người đều cứng họng, bị dọa cho hoảng sợ đến ánh mắt đều trợn trừng, ai nấy đều rúng động, như là gặp được chuyện khó tin nhất trên đời.
Đó chính là cổ triện trong chiến trường Phi Tiên nha, vậy mà hắn lại trực tiếp đánh cho vỡ nát, cái này... thật sự quá hung tàn mà!
Chỉ sợ những Đại Thánh kia cũng không nhất định có thể dùng lực lượng thân thể thuần khiết mà làm được như vậy? Bọn họ nhớ rõ người khác đều là dụng tâm để cảm ngộ, còn thật sự nghiêm túc nghiên cứu.
Thế mà người này thì lại trực tiếp như vậy, đơn giản mà thô bạo dồn hết sức đập nát tất cả.
- Quá hung tàn!
Một người tuổi còn trẻ nói.
- Đúng... Rất hung tàn!
Đại hán râu ria xồm xòm đều phụ họa theo. Một đám người đều đã há hốc mồm, với loại cảm thụ theo bản năng này tự nói.
Diệp Phàm tung một chưởng tước vỡ ngọn núi, làm tan biến cổ triện. Ngay sau đó liền lộ ra một kiện binh khí, từng thuộc về một vị Đại Thánh tuyệt đỉnh, dính vết máu đến nay còn chưa khô.
Hắn nhặt lên thanh đao cổ sơ này, phát hiện thần linh bên trong đã chết, nhưng lại có một loại áo nghĩa tối nghĩa, là một đoạn kinh văn rất cao thâm.
Hắn yên lặng thể ngộ trong chốc lát, rồi sau đó xoay người đi ra hướng ngoài chiến trường, lau sạch vết máu trên thanh cổ đao rồi ném ra ngoài, ném cho đại hán râu ria xồm xòm bọn họ.
- Đây là... cho chúng ta?
Bọn họ lại một lần nữa ngẩn người.
Đây là hạng người gì? Đây chính là một lần tiên duyên, không ngờ cứ như vậy khẳng khái đưa cho bọn họ, hoàn toàn không cần tới.
Đám người Đại hán râu ria xồm xòm nhặt lên, sau đó vô cùng kích động, nhìn lại xem trái phải, phát hiện cũng không có người, bởi vì những người khác sớm đã nhằm về phía xa xa, bên đó có đại chiến, ngay tại bên ria khu vực chiến trường.
“Ầm, ầm...”
Đột nhiên, từ một phương hướng khác truyền đến tiếng bước chân thật lớn, mặt đất không ngừng rung chuyển, một con quái vật cực lớn màu bạc vọt tới, không biết là chủng tộc nào, giống như mãnh hổ mà toàn thân đều là vảy bạc, trên đầu lại có một cái sừng sáng chói.
Diệp Phàm dập nát cổ triện làm cho nơi này tỏa hào quang xông thẳng lên trời, kinh động một vị cường giả liền chạy tới, không nói một lời nào, vừa đi tới chính là quyết đấu.
Tranh hùng trên Đế lộ là phải đánh bại tất cả người trong khu vực này, cuối cùng là phải đạp trên thi thể hài cốt chư hùng một mình đi lên tuyệt đỉnh.
Ngân lân hổ nay đang ở cảnh giới Đại Thánh, trên người nó ướt đẫm vết máu, hiển nhiên đã giết chết không chỉ một người, bởi vì khí lực của nó quá mạnh mẽ, ở trong này nó chiếm giữ ưu thế tiên thiên thật lớn.
Thế nhưng, một trận chiến này kết quả ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Phàm thấy nó dùng cái sừng trắng bạc có thể xé rách thân thể Đại Thánh chọc thẳng vào mình mà không nhúc nhích chút nào, cuối cùng hắn canh đúng thời khắc tung một quyền đập xuống.
“Rắc rắc!”
Cái sừng của Đại Thánh kia bị đánh gãy đoạn. Nên biết rằng đây là một cái sừng còn lợi hại hơn so với binh khí của Đại Thánh, hiếm thấy ở thế gian, ở nhân gian khó có thể tìm được mấy cái, mà cứ như vậy dễ dàng bị đánh gãy đoạn, quả thật khiến mọi người trố mắt nhìn trân trối.
- Grào...
Thần hổ rít gào, trong miệng nhưng lại phun ra một mảng tiên quang, đạo hạnh của nó không có bị chém rớt toàn bộ. Nó phát động tuyệt sát nhất quyết phải giết chết Diệp Phàm.
Đáng tiếc, một trận chiến này kết quả khiến nó tuyệt vọng, làm cho mười mấy người ở ngoài chiến trường lại càng kinh sợ hơn. Thủ đoạn của Diệp Phàm quá mức mộc mạc đơn giản mà trực tiếp, nhưng lực sát thương mười phần.
“Ầm!”
Tiên quang bị một đầu quyền đánh xơ xác.
“Phốc!”
Ngân lân hổ liên tục trúng phải đòn nghiêm trọng, bay tung lên, trực tiếp nổ tung, mưa máu bắn tung tóe.
Phía sau, Bạch Dạ, đại hán râu ria xồm xòm và mười mấy người... tất cả đều ngây dại, miệng há hốc rất lớn, có nhét vào nửa nắm tay cũng không thành vấn đề.
Diệp Phàm lấy ra một viên Thần châu trong cơ thể Ngân lân hổ, đưa cho Bạch Dạ, thiếu niên khó có thể hướng dẫn thiên địa tinh khí nhập thể, không thể bước trên đường tu đạo, như vậy cứ trực tiếp cầm viên hổ Thần châu này tu luyện, tuyệt đối sẽ không còn thiếu linh khí.
Đương nhiên, mấy tháng sau phải ném bỏ, bởi vì viên Thần châu này tạm thời bị chém rớt khí cơ Đại Thánh, qua mấy tháng sau có thể sẽ phục hồi như cũ, tới thời điếm đó đối với thiếu niên này mà nói là một hồi tai họa.
- Người kia là ai, chân chính là Thiên Thần mà!
Đại hán râu ria xồm xòm chờ đến khi Diệp Phàm rời đi, bóng dáng sắp biến mất ở trong chiến trường, mới hồi phục tinh thần lại kêu lên sợ hãi.
Nếu không có thi thể Thần hổ đáng sợ bị đánh nát còn lại phía trước kia, bọn họ quả thực tưởng mình đang trong giấc mộng.
Trước khi Diệp Phàm rời đi, chỉ nói một câu, bảo bọn họ hỗ trợ chiếu cố cho Bạch Dạ một chút, làm cho mấy người vừa kích động lại vừa hưng phấn, một thanh niên còn hung tàn hơn so với “Thần Nhân” còn ủy thác cho họ như vậy, đối với bọn họ mà nói đây là một vinh hạnh, còn là một lần cơ hội.
- Thần Nhân! Không... Thần trong Thần! Chúng ta nhất định nghe theo, đồng thời vẫn ở chỗ này theo dõi cuộc chiến của ngài! Chờ mong ngài quét ngang chiến trường Phi Tiên!
Đại hán râu ria xồm xòm thay đám người kêu lên.
Diệp Phàm tuy rằng mất đi pháp lực, mảnh nhỏ đại đạo bị phong ấn trong máu thịt, nhưng vẫn như cũ có được tốc độ cực nhanh. Thân thể hắn quá cường đại, nên dường như thiên địa này đều không cất chứa nổi. Hắn hóa thành một luồng sáng dán sát mặt đất mà đi.
Rất nhanh, hắn thấy được một ngọn núi lớn, ở nơi đó có một Thần môn phát sáng, mà trên dãy núi phụ cận xuất hiện một tòa lại một tòa điện thờ, to lớn mà trang nghiêm.
Đây là một khu vực chùa chiềng Phật môn!
Một hòa thượng còn trẻ tuổi ngồi xếp bằng trong quang môn, được bao phủ trong Thần quang, giống như tiên phật giáng xuống trần thể, tăng bào màu trắng bay phất phới, trong vầng sáng mờ có một loại siêu thoát, không nhiễm bụi trần.
Kim Thiền Tử, một nhân vật cực kỳ cường đại.
Diệp Phàm không có đi lên, mà chỉ dừng lại ngắn ngủi một lát rồi rời đi.
Trên ngọn núi, trước điện thờ thần thánh có một nữ nhân trông thấy bóng dáng của hắn, thần sắc chấn động mãnh liệt, lẩm bẩm:
- Dường như ta nhìn thấy một người không nên xuất hiện trên đời này!
Nàng đúng là Giác Hữu Tình, năm đó là cao thủ chí cường trẻ tuổi một thế hệ của Phật môn Tây Mạc, từng đặt song song với Bắc Đế Vương Đằng. Ở thời điếm đó danh khí và thực lực của nàng hơn xa Diệp Phàm, rồi ở tinh không cổ lộ gặp Kim Thiền Tử, từ đó trở thành một trong kẻ tùy tùng đi theo hắn.
Bên trong quang môn, Kim Thiền Tử mở con ngươi, hắn đang ổn định quang môn, nương nhờ lực lượng của cửa hùng quan ở phía sau diễn biến ra rất nhiều điện thờ và sơn môn.
Giác Hữu Tình lắc lắc đầu, nói:
- Ta nhìn lầm rồi! Khẳng định không phải hắn, mất đi đã ba trăm năm, chết dưới tay chí tôn cổ đại thì có tiên đến đây cũng không cứu sống được!
Diệp Phàm cất bước đi trong chiến trường Phi Tiên, đi ngang qua rất nhiều địa phương, trong thời gian đó lại đã xảy ra hai lần chiến đấu, nhưng cũng không ai có thể ngăn cản bước chân hắn đi tới.
Lại là một ngọn núi lớn, mặt trên có một quang môn, diễn biến ra từng mảng đạo quan, có một đạo nhân đang ngồi xếp bằng, như là nhìn xuống sinh linh, ở chung quanh hắn có mười mấy người tùy tùng đi theo.
Là Cửu Kiếp đạo nhân, một nhân vật cực kỳ cường đại! Lúc này hắn đang xem một người trẻ tuổi ở phía dưới tự xưng là môn hạ của Diêu Quang, con ngươi hắn rất sâu sắc, điềm tĩnh không ngo núng.
Cuối cùng, cường giả Diêu Quang nhất mạch xuống núi, trong khoảng thời gian ngắn song phương sẽ không chỉến đấu kịch liệt với nhau. Cường giả quá nhiều, chí cường giả không hy vọng quá sớm gặp nhau và quyết chiến.
Bởi vì, không riêng gì nơi này, tại trong cửa quan Đế kia còn có rất nhiều kỳ ngộ còn phải đi tranh đoạt. Giai đoạn này, chính là trấn thủ quang môn, củng cố thông đạo nối thông hai giới là trọng yếu nhất.
Ngày sau, bất kể ở nơi này liều mạng đọ sức sinh tử, hay là đi vào trong cửa quan Đế kia tranh đoạt kinh văn, kế thừa, tài nguyên... các thứ đều phải dùng đến thông đạo nối thông qua hai giới này.
- Như thế nào giống y như đúc với người ngày xưa, ngươi... ngươi là ai?!
Khi gã đệ tử của Diêu Quang rời sơn môn của Cửu Kiếp đạo nhân, trên đường đang rời đi hắn gặp Diệp Phàm, lúc ấy liền sợ hãi đến ngây người.
Diệp Phàm không để ý đến, vẫn như trước dựa theo lộ tuyến cũ đi tới, người cường giả này gào to một tiếng:
- Đứng lại!
Hắn đuổi theo, chặn đường đi. Hắn không tin Diệp Phàm còn sống, Thánh thể Nhân tộc năm đó liều mạng huyết chiến với chí tôn Hoàng Đạo, chết vào năm hắc ám náo động đó, sao có thể còn sống sót?
- Giả mạo một tên ma quỷ có ý gì sao, ngươi rốt cuộc là ai?
Hắn quát lớn.
- Ta chính là ma quỷ trong miệng ngươi, Diêu Quang đến đây cũng không dám làm càn với ta như vậy!
Diệp Phàm bình tĩnh nói, cất bước đi tới phía trước đánh ra một cái tát, đánh cho người chứa địch ý với hắn này bay tung lên, máu tươi vãi khắp hư không.
Có người cả kinh kêu lên.
Ở khu vực đó thực không may mắn, trực tiếp xuất hiện bảy tám chùm tia sáng thật lớn, có người nhận ra cột sáng đặc biệt nhất kia, còn có một người rất gần với cái hắc động kia.
“Ầm!”
Kết quả thật thảm thương, người kia nổ tung, tất cả mưa máu và xương tàn đều bị hắc động cắn nuốt đi vào, khiến mọi người thấy mà lông tóc dựng đứng.
Sau đó, cột sáng còn lại ảm đạm đi, không có tiếp tục phát sinh huyết chiến, chỉ là truyền đến tiếng nói âm trầm chấn cho phạm vi vạn dặm run rẩy:
- Thôn Thiên Ma Công nếu như không thi triển được, ở trong này ngươi chính là con mồi!
Cuối cùng mảnh nhỏ đại đạo tiêu tán, thiên địa quay về tĩnh lặng.
Diệp Phàm sắc mặt không có mảy may gợn sóng, vẫn như cũ không có ý đi vào chiến trường, yên lặng nhìn hết thảy chuyện phát sinh vừa rồi, lộ ra vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.
Đã nhiều ngày, bên trong chiến trường Phi Tiên liên tục xảy ra huyết chiến, rất nhiều cường giả Vực ngoại buông xuống, trước tiên người gần nhau liền đụng độ giảm bớt một nửa. Có một số người đánh tới ngoài chiến trường làm cho mọi người rúng động không thôi.
Mà nơi này cũng càng hấp dẫn thêm nhiều người đến quan sát. Mặc dù các trưởng lão đại tu tiên môn đều lần nữa cường điệu cảnh báo cho con cháu không được tới đây, nhưng rất nhiều người bao gồm chính bọn họ vẫn đến đây! Nơi này hấp dẫn quá lớn!
“Ầm!”
Một ngày này, ở chỗ sâu trong chiến trường Phi Tiên phát ra vô tận thần quang, nơi đó xuất hiện một tòa Thần môn thật lớn, như có như không mọi người thấy được một cái thiên quan hùng vĩ, mặt trời trăng sao đều chuyển động quay chung quanh nó.
Ngoài chiến trường mọi người đều kinh sợ ngơ ngác sững sờ, đó là địa phương gì vậy, như thế nào giống như Nam Thiên môn của Thiên Đình cổ trong truyền thuyết thần thoại vậy?
Gần như cùng lúc đó, các nơi chiến trường Phi Tiên lại xuất hiện một số Thần môn, xuyên thấu qua cánh cửa đó, nhìn thấy vẫn như cũ là thiên quan cổ bàng bạc kia.
- Phi Tiên Chiến!
- Người của kiếp này như thế nào cường đại như vậy, nhanh như vậy đã kết nối hai giới, có thể tự do đi tới đi lui từ Vực ngoại tới chiến trường này, thật khủng khiếp!
Đây là một chỗ chiến trường trọng yếu nhất, trên một số Thần sơn có ghi lại cổ triện có thể nhìn ra loại Thần môn này, mà có đạo sơn còn có lưu lại động phủ thượng cổ.
Ở trong này, từng chết đi vô số người, mỗi một thời đại thế hoàng kim đều có nhân vật chí cường chạy tới nơi này đại quyết chiến, để lại nhiều lắm kế thừa, Thần liệu... các thứ, tất cả đều bị phong ấn lại, đợi cho tới chiến trường kế tiếp một lần nữa mở ra mới sẽ xuất hiện.
Nơi này đối với “Thần Nhân” Vực ngoại mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt, có thể tôi luyện thành thân thể Đế, nhận được kế thừa, rèn luyện binh khí, kéo dài sinh mệnh... ngoài ra cũng có cảm ứng thần bí của Đế và Hoàng có liên quan với phi tiên!
Theo một đạo lại một đạo Thần môn xây dựng ra, chiến trường Phi Tiên phân chia ra rất nhiều phạm vi thế lực, bị một số nhân vật cường đại nhất chiếm giữ.
Mấy ngày nay, trong chiến trường thỉnh thoảng truyền ra một ít tiếng gào rống, mặc dù rất nhiều người bị tước bỏ đạo hạnh, bị áp chế gay gắt, nhưng thanh âm vẫn như cũ có được lực xuyên thấu đáng sợ.
Trong mơ hồ Diệp Phàm nghe được tên của đám người Thái Sơ, Diêu Quang, Trương Bách Nhẫn, Kim Thiền Tử, Doãn Thiên Đức... dường như là có người đang rống to, la lên điều gì đó.
Sau đó không lâu, hắn lại nghe được một ít thanh âm.
- Sư phụ ta vừa ra, ai tranh phong cùng?
Có người còn có pháp lực sót lại, tiếng gào chấn động ra, “ù ù” vang vọng khắp dãy núi.
Mà ở phụ cận đạo quang môn kia, chừng mười mấy thân ảnh đang thủ hộ, nơi đó trở thành Thần thổ của họ, không để cho phép ngoại nhân bước vào!
- Không phải một người đang chiến đấu, mà còn có trận doanh, xuất hiện kẻ tùy tùng đi theo được sao?
Diệp Phàm khẽ nói.
Tới hiện tại, hắn đã có thể xác định suy đoán không sai: nơi này là chân lộ duy nhất, là chiến trường tuyệt thế tranh hùng trên Đế lộ!
Mà hắn, không ngờ lại trước thời hạn vào được, không cần Tinh Bia phía trước tòa hùng quan ngày xưa kia triệu hoán, hắn đã chờ ở phía trước con đường. Lại liên tưởng đến cái tên Đệ Nhất Kiếp Tinh của tinh vực này, nơi này có thể là quan ải Đế thứ nhất, là khu vực để mọi người giao tranh.
- Một vị Đại Thánh đi ra kia!
Có người cả kinh kêu lên.
Đó là một lão đạo nhân, thuộc người của tinh tú này, đã từng đi vào đoạt tiên duyên, mà lão thật sự mở ra một tòa động phủ thượng cổ, nhưng cuối cùng thiếu chút nữa bị người đánh chết, toàn thân đẫm máu cửu tử nhất sinh trốn thoát.
- Thương Vũ đạo nhân này, nghe nói bản thể của lão là một con man cầm có chảy xuôi Phượng hoàng huyết, sau khi rèn luyện máu thịt hóa thành hình người càng thêm cường đại, không nghĩ tới lại bị thương nghiêm trọng như vậy!
Mọi người đều rất giật mình kinh sợ.
Một đám cường giả tiến lên, bảo vệ lão phòng ngừa có người tới tập sát, bởi vì từ trong chiến trường đi ra, sau mấy tháng thậm chí là vài năm đạo hạnh cũng không thể khôi phục lại.
Lão đạo Yêu tộc được mọi người bảo vệ rời đi, sắc mặt u ám, trước khi rời đi lão để lộ ra không ít tin tức, khiến mọi người sợ run.
Kiếp này không giống với trước đây, tới quá nhiều người hơn xa quá khứ. Thương Vũ đạo nhân tính ra ít nhất cũng là gấp mười lần. số lượng kinh người này làm cho rất nhiều người nói không ra lời.
Hơn nữa, người ở kiếp này rất cường đại, mỗi người đều nghịch thiên. Lão gặp được một ít sinh linh không biết là chủng tộc nào, chỉ dựa vào thân thể mà thôi đã có thể bẻ gãy nghiền nát, dễ dàng xé rách toạt Đại Thánh.
Ở chỗ sâu trong chiến trường phi thường tàn khốc, mưa máu văng bắn khắp nơi, quả thực chính là một bức họa thảm cảnh của Địa Ngục ở nhân gian.
- Phù triện trên một số ngọn núi cổ có diệu dụng rất lớn, có thể là tiên duyên lớn nhất!
Mỗi một ngọn núi có lạc ấn cổ triện, đều có thể dự báo một mối tiên duyên, hoặc có phong ấn văn bia thượng cổ có ghi lại kế thừa cổ đại, thậm chí là đạo chính thống của Hoàng giả.
Chủ yếu là người xưa kia tới đây rất nhiều, có không ít con của Đế, truyền nhân của Để đạo, bọn họ sau khi chết đi, mảnh nhỏ đại đạo của bản thân có một số hóa
thành phù triện, lưu lại một bộ phận lạc ấn.
Ngoài ra, địa phương này có sinh trưởng tiên vật quỷ dị. Trong lòng đất có Huyết tinh, có Thần tủy... tục truyền là nhân vật vô thượng sau khi chết được địa mạch tẩm bổ mà sinh ra, ẩn chứa mảnh nhỏ đại đạo có thể kéo dài tuổi thọ, mà còn có thể tăng tiến hiếu biết và lĩnh ngộ về pháp tắc.
về phần Thần kim, cũng không phải không có. Có thể tới nơi này đâu có người nào là phàm tục, từ muôn đời đến nay đã chết vô số cường giả. Binh khí bị gãy đoạn hoặc vỡ nát, hoặc tất cả di vật bọn họ lưu lại đều bị phong ấn tại nơi đây.
- Ngàn vạn lần không cần đi chạm tới những quang môn kia, sẽ có đại họa sát thân!
Đây là lời nhắc nhở sau cùng trước khi Thương Vũ đạo nhân rời đi.
Quang môn chịu tải một loại lực lượng, một khi bị mở ra chỉ nhận biết lạc ấn của người mở ra, ai muốn thông qua đều phải được hắn cho phép, bằng không sẽ bị làm tan biến.
Trừ phi ngươi có thể dùng lực lượng cường bạo đập nát!
Mà lúc này, trong đó quang môn còn đang liên tục biến hóa. Đỉnh núi trong đó đang tăng vọt, quang môn tọa lạc trên đỉnh núi, hơn nữa xuất hiện một ít đỉnh đài lầu các.
Rồi sau đó, từng đạo quang vụ xuất hiện thủ hộ nơi đó. Trong mơ hồ có thể nhìn thấy thiên quan hùng vĩ phía sau quang môn đó cung cấp một loại năng lượng bảo vệ những khu vực kia.
Thành lũy không thể lay chuyển!
Trong mấy ngày kế tiếp, chiến trường Phi Tiên xuất hiện mấy chục giáo phái, một tiên môn chính là một loại đạo chính thống, đều ở dưới che chở của quang môn, người ngoài khó có thể công phá đi vào.
Diệp Phàm đã nhận ra thiên quan sau lưng tiên môn, chính là hùng quan trên Đế lộ duy nhất hắn đã từng nhìn thấy. Tuy nhiên lúc đó chỉ thấy có một tòa cửa thành lâu to lớn, ngày nay lại hiển hóa toàn bộ.
Hiển nhiên, mọi người có ghi tên trên Tinh Bích đều đi vào hùng quan, từ nơi đó buông xuống tới đây chinh chiến.
Tiên môn chỉ có anh kiệt cường đại nhất mới có thể có được, mỗi một cánh cửa thuộc về riêng một người, cần phải có đồng ý của họ mới có thể thông qua. Ngày nay cửa quan đó xuyên thấu qua quang môn biến hóa trở thành một tòa lại một tòa thành lũy khó có thể công phá.
- Đây là để cho người trong các trận doanh bất đồng ở trong này trường kỳ chinh chiến, và lại có thể sinh tồn và kinh doanh tiếp hay sao? Đây quả thực chính là từng cái từng cái giáo phái, mà những khu vực kia lại là từng chỗ từng chỗ đất lành!
Diệp Phàm sau một lúc tìm hiếu, càng ngày càng cảm thấy chiến trường Phi Tiên thực tàn khốc.
Sau đó không lâu, cường giả Thương long của bản thổ đi vào từ trước cũng đi ra. Tuy rằng toàn thân nó máu chảy đầm đia, nhưng lại thu hoạch thật lớn. Nó thành công đánh chết hai người, sau khi tịnh dưỡng ngắn ngùi còn muốn đi vào tiếp.
- Bên trong không ngờ lại có cảm ngộ của Cổ Hoàng và Đại đế, có kinh nghiệm trải qua của họ khi còn sống... nếu như thu được, không nói đi theo lối đi thành đạo của họ, chỉ để trở thành Chuẩn đế tuyệt đối không thành vấn đề!
Câu nói này của nó không thể nghi ngờ làm chấn động, làm cho mọi người hiếu được vì sao lại có người cố ý xây dựng quang môn. Những cường giả đó thoạt nhìn như là định trú ngụ lâu dài, bởi vì ở nơi đây có chôn dấu quá nhiều bảo tàng vô thượng.
Nơi này, trên Đế lộ tranh hùng, có một số nhân vật cường đại đến bên cạnh cuối cùng lại có hơn mười người, thậm chí tới mười mấy tên tùy tùng đi theo cũng nói không chừng, đều là dọc theo đường đi hàng phục người cạnh tranh.
Chỉ vì những người đó quá mức cường đại, làm cho một số người nhìn không thấy mảy may hy vọng, nên cam tâm tình nguyện đi theo.
Ngày nay, lúc này chỉ mới mấy ngày mà thôi, đã có nhân kiệt cái thế có được hơn mười vị, thậm chí còn có nhiều tùy tùng đi theo hơn.
- Hiếu biết càng nhiều càng khiến người ta kính sợ! Địa phương này mặc dù có tiên duyên tuyệt thế, nhưng vô duyên với chúng ta mà!
Đại hán râu ria xồm xòm thở dài.
Mấy ngày nay, nhóm người bọn họ vẫn kiên trì, mỗi ngày đều đến đây quan sát.
Bạch Dạ cũng vẫn đứng chung một chỗ với họ, mỗi ngày đều nhiệt huyết sôi trào, thực hy vọng có được loại lực lượng này. Hắn nhìn chằm chằm phía trước, tràn ngập khát vọng.
- Xem kia, ngọn núi thấp phía trước kia có một phù triện, khoảng cách gần như vậy a, đáng tiếc không dám đi vào!
Đại hán râu ria xồm xòm thực thẳng thắn nói.
Diệp Phàm đã nhìn xem nhiều ngày, thần sắc bình tĩnh, vẫn không có hành động gì, nhưng đúng lúc này hắn cất bước đi tới phía trước. Không ngờ lại định đặt chân bước vào chiến trường Phi Tiên.
- Ôi chao! Ngươi định đi đâu vậy? Thân thể còn chưa khỏe lại đâu!
Bạch Dạ kêu lên, vội vàng chạy lại, chặn đường hắn.
- Không sao! Ta chỉ định đi thử một vòng. Tùy tiện đi thử xem có tiên duyên hay không!
Diệp Phàm nói.
- Nhưng... thân thể của ngươi, ngươi trước đây tuy rằng cường đại, nhưng hiện tại cũng không thể phi hành!
Hắn cho rằng Diệp Phàm thương thế rất nặng.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, không nói thêm gì, đi nhanh vào chiến trường Phi Tiên, không có dừng lại nửa bước.
Phía sau, đám người đại hán râu ria xồm xòm mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được hết thảy điều này. Nhiều ngày qua, bọn họ vẫn cho rằng Diệp Phàm là một phàm nhân, không nghĩ tới thanh niên bệnh hoạn này lại lớn gan như vậy, trực tiếp đi vào chiến trường.
Sau khi Thần Nhân buông xuống, mọi người bên ngoài không còn dám tới gần, trừ phi là Đại Thánh bằng không không có tư cách đi vào, chỉ có thể bị săn giết.
- Trời ạ, hắn đi tới hướng ngọn núi thấp có phù triện kia!
Một nữ nhân còn trẻ tuổi bên cạnh đại hán râu ria xồm xòm cả kinh kêu lên.
Diệp Phàm đi thẳng lên núi, sau đó dùng tay sờ cái ký hiệu kia, đáng tiếc không có nhận được cảm ứng gì, không hề có hiển hóa thứ gì đó đặc biệt.
Hắn không một chút chần chờ, đơn giản mà trực tiếp, tung một chưởng đánh xuống, đánh cho phù triện dập nát, đánh cho cổ phù kia lao ra tia sáng kinh người, chấn động khắp mặt đất!
Loạn thạch xuyên qua không gian, đỉnh ngọn núi thấp bị hắn san bằng, tảng đá lớn lăn xuống, làm cho nơi này trở thành một đống hỗn loạn.
Phía sau, mọi người đều cứng họng, bị dọa cho hoảng sợ đến ánh mắt đều trợn trừng, ai nấy đều rúng động, như là gặp được chuyện khó tin nhất trên đời.
Đó chính là cổ triện trong chiến trường Phi Tiên nha, vậy mà hắn lại trực tiếp đánh cho vỡ nát, cái này... thật sự quá hung tàn mà!
Chỉ sợ những Đại Thánh kia cũng không nhất định có thể dùng lực lượng thân thể thuần khiết mà làm được như vậy? Bọn họ nhớ rõ người khác đều là dụng tâm để cảm ngộ, còn thật sự nghiêm túc nghiên cứu.
Thế mà người này thì lại trực tiếp như vậy, đơn giản mà thô bạo dồn hết sức đập nát tất cả.
- Quá hung tàn!
Một người tuổi còn trẻ nói.
- Đúng... Rất hung tàn!
Đại hán râu ria xồm xòm đều phụ họa theo. Một đám người đều đã há hốc mồm, với loại cảm thụ theo bản năng này tự nói.
Diệp Phàm tung một chưởng tước vỡ ngọn núi, làm tan biến cổ triện. Ngay sau đó liền lộ ra một kiện binh khí, từng thuộc về một vị Đại Thánh tuyệt đỉnh, dính vết máu đến nay còn chưa khô.
Hắn nhặt lên thanh đao cổ sơ này, phát hiện thần linh bên trong đã chết, nhưng lại có một loại áo nghĩa tối nghĩa, là một đoạn kinh văn rất cao thâm.
Hắn yên lặng thể ngộ trong chốc lát, rồi sau đó xoay người đi ra hướng ngoài chiến trường, lau sạch vết máu trên thanh cổ đao rồi ném ra ngoài, ném cho đại hán râu ria xồm xòm bọn họ.
- Đây là... cho chúng ta?
Bọn họ lại một lần nữa ngẩn người.
Đây là hạng người gì? Đây chính là một lần tiên duyên, không ngờ cứ như vậy khẳng khái đưa cho bọn họ, hoàn toàn không cần tới.
Đám người Đại hán râu ria xồm xòm nhặt lên, sau đó vô cùng kích động, nhìn lại xem trái phải, phát hiện cũng không có người, bởi vì những người khác sớm đã nhằm về phía xa xa, bên đó có đại chiến, ngay tại bên ria khu vực chiến trường.
“Ầm, ầm...”
Đột nhiên, từ một phương hướng khác truyền đến tiếng bước chân thật lớn, mặt đất không ngừng rung chuyển, một con quái vật cực lớn màu bạc vọt tới, không biết là chủng tộc nào, giống như mãnh hổ mà toàn thân đều là vảy bạc, trên đầu lại có một cái sừng sáng chói.
Diệp Phàm dập nát cổ triện làm cho nơi này tỏa hào quang xông thẳng lên trời, kinh động một vị cường giả liền chạy tới, không nói một lời nào, vừa đi tới chính là quyết đấu.
Tranh hùng trên Đế lộ là phải đánh bại tất cả người trong khu vực này, cuối cùng là phải đạp trên thi thể hài cốt chư hùng một mình đi lên tuyệt đỉnh.
Ngân lân hổ nay đang ở cảnh giới Đại Thánh, trên người nó ướt đẫm vết máu, hiển nhiên đã giết chết không chỉ một người, bởi vì khí lực của nó quá mạnh mẽ, ở trong này nó chiếm giữ ưu thế tiên thiên thật lớn.
Thế nhưng, một trận chiến này kết quả ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Phàm thấy nó dùng cái sừng trắng bạc có thể xé rách thân thể Đại Thánh chọc thẳng vào mình mà không nhúc nhích chút nào, cuối cùng hắn canh đúng thời khắc tung một quyền đập xuống.
“Rắc rắc!”
Cái sừng của Đại Thánh kia bị đánh gãy đoạn. Nên biết rằng đây là một cái sừng còn lợi hại hơn so với binh khí của Đại Thánh, hiếm thấy ở thế gian, ở nhân gian khó có thể tìm được mấy cái, mà cứ như vậy dễ dàng bị đánh gãy đoạn, quả thật khiến mọi người trố mắt nhìn trân trối.
- Grào...
Thần hổ rít gào, trong miệng nhưng lại phun ra một mảng tiên quang, đạo hạnh của nó không có bị chém rớt toàn bộ. Nó phát động tuyệt sát nhất quyết phải giết chết Diệp Phàm.
Đáng tiếc, một trận chiến này kết quả khiến nó tuyệt vọng, làm cho mười mấy người ở ngoài chiến trường lại càng kinh sợ hơn. Thủ đoạn của Diệp Phàm quá mức mộc mạc đơn giản mà trực tiếp, nhưng lực sát thương mười phần.
“Ầm!”
Tiên quang bị một đầu quyền đánh xơ xác.
“Phốc!”
Ngân lân hổ liên tục trúng phải đòn nghiêm trọng, bay tung lên, trực tiếp nổ tung, mưa máu bắn tung tóe.
Phía sau, Bạch Dạ, đại hán râu ria xồm xòm và mười mấy người... tất cả đều ngây dại, miệng há hốc rất lớn, có nhét vào nửa nắm tay cũng không thành vấn đề.
Diệp Phàm lấy ra một viên Thần châu trong cơ thể Ngân lân hổ, đưa cho Bạch Dạ, thiếu niên khó có thể hướng dẫn thiên địa tinh khí nhập thể, không thể bước trên đường tu đạo, như vậy cứ trực tiếp cầm viên hổ Thần châu này tu luyện, tuyệt đối sẽ không còn thiếu linh khí.
Đương nhiên, mấy tháng sau phải ném bỏ, bởi vì viên Thần châu này tạm thời bị chém rớt khí cơ Đại Thánh, qua mấy tháng sau có thể sẽ phục hồi như cũ, tới thời điếm đó đối với thiếu niên này mà nói là một hồi tai họa.
- Người kia là ai, chân chính là Thiên Thần mà!
Đại hán râu ria xồm xòm chờ đến khi Diệp Phàm rời đi, bóng dáng sắp biến mất ở trong chiến trường, mới hồi phục tinh thần lại kêu lên sợ hãi.
Nếu không có thi thể Thần hổ đáng sợ bị đánh nát còn lại phía trước kia, bọn họ quả thực tưởng mình đang trong giấc mộng.
Trước khi Diệp Phàm rời đi, chỉ nói một câu, bảo bọn họ hỗ trợ chiếu cố cho Bạch Dạ một chút, làm cho mấy người vừa kích động lại vừa hưng phấn, một thanh niên còn hung tàn hơn so với “Thần Nhân” còn ủy thác cho họ như vậy, đối với bọn họ mà nói đây là một vinh hạnh, còn là một lần cơ hội.
- Thần Nhân! Không... Thần trong Thần! Chúng ta nhất định nghe theo, đồng thời vẫn ở chỗ này theo dõi cuộc chiến của ngài! Chờ mong ngài quét ngang chiến trường Phi Tiên!
Đại hán râu ria xồm xòm thay đám người kêu lên.
Diệp Phàm tuy rằng mất đi pháp lực, mảnh nhỏ đại đạo bị phong ấn trong máu thịt, nhưng vẫn như cũ có được tốc độ cực nhanh. Thân thể hắn quá cường đại, nên dường như thiên địa này đều không cất chứa nổi. Hắn hóa thành một luồng sáng dán sát mặt đất mà đi.
Rất nhanh, hắn thấy được một ngọn núi lớn, ở nơi đó có một Thần môn phát sáng, mà trên dãy núi phụ cận xuất hiện một tòa lại một tòa điện thờ, to lớn mà trang nghiêm.
Đây là một khu vực chùa chiềng Phật môn!
Một hòa thượng còn trẻ tuổi ngồi xếp bằng trong quang môn, được bao phủ trong Thần quang, giống như tiên phật giáng xuống trần thể, tăng bào màu trắng bay phất phới, trong vầng sáng mờ có một loại siêu thoát, không nhiễm bụi trần.
Kim Thiền Tử, một nhân vật cực kỳ cường đại.
Diệp Phàm không có đi lên, mà chỉ dừng lại ngắn ngủi một lát rồi rời đi.
Trên ngọn núi, trước điện thờ thần thánh có một nữ nhân trông thấy bóng dáng của hắn, thần sắc chấn động mãnh liệt, lẩm bẩm:
- Dường như ta nhìn thấy một người không nên xuất hiện trên đời này!
Nàng đúng là Giác Hữu Tình, năm đó là cao thủ chí cường trẻ tuổi một thế hệ của Phật môn Tây Mạc, từng đặt song song với Bắc Đế Vương Đằng. Ở thời điếm đó danh khí và thực lực của nàng hơn xa Diệp Phàm, rồi ở tinh không cổ lộ gặp Kim Thiền Tử, từ đó trở thành một trong kẻ tùy tùng đi theo hắn.
Bên trong quang môn, Kim Thiền Tử mở con ngươi, hắn đang ổn định quang môn, nương nhờ lực lượng của cửa hùng quan ở phía sau diễn biến ra rất nhiều điện thờ và sơn môn.
Giác Hữu Tình lắc lắc đầu, nói:
- Ta nhìn lầm rồi! Khẳng định không phải hắn, mất đi đã ba trăm năm, chết dưới tay chí tôn cổ đại thì có tiên đến đây cũng không cứu sống được!
Diệp Phàm cất bước đi trong chiến trường Phi Tiên, đi ngang qua rất nhiều địa phương, trong thời gian đó lại đã xảy ra hai lần chiến đấu, nhưng cũng không ai có thể ngăn cản bước chân hắn đi tới.
Lại là một ngọn núi lớn, mặt trên có một quang môn, diễn biến ra từng mảng đạo quan, có một đạo nhân đang ngồi xếp bằng, như là nhìn xuống sinh linh, ở chung quanh hắn có mười mấy người tùy tùng đi theo.
Là Cửu Kiếp đạo nhân, một nhân vật cực kỳ cường đại! Lúc này hắn đang xem một người trẻ tuổi ở phía dưới tự xưng là môn hạ của Diêu Quang, con ngươi hắn rất sâu sắc, điềm tĩnh không ngo núng.
Cuối cùng, cường giả Diêu Quang nhất mạch xuống núi, trong khoảng thời gian ngắn song phương sẽ không chỉến đấu kịch liệt với nhau. Cường giả quá nhiều, chí cường giả không hy vọng quá sớm gặp nhau và quyết chiến.
Bởi vì, không riêng gì nơi này, tại trong cửa quan Đế kia còn có rất nhiều kỳ ngộ còn phải đi tranh đoạt. Giai đoạn này, chính là trấn thủ quang môn, củng cố thông đạo nối thông hai giới là trọng yếu nhất.
Ngày sau, bất kể ở nơi này liều mạng đọ sức sinh tử, hay là đi vào trong cửa quan Đế kia tranh đoạt kinh văn, kế thừa, tài nguyên... các thứ đều phải dùng đến thông đạo nối thông qua hai giới này.
- Như thế nào giống y như đúc với người ngày xưa, ngươi... ngươi là ai?!
Khi gã đệ tử của Diêu Quang rời sơn môn của Cửu Kiếp đạo nhân, trên đường đang rời đi hắn gặp Diệp Phàm, lúc ấy liền sợ hãi đến ngây người.
Diệp Phàm không để ý đến, vẫn như trước dựa theo lộ tuyến cũ đi tới, người cường giả này gào to một tiếng:
- Đứng lại!
Hắn đuổi theo, chặn đường đi. Hắn không tin Diệp Phàm còn sống, Thánh thể Nhân tộc năm đó liều mạng huyết chiến với chí tôn Hoàng Đạo, chết vào năm hắc ám náo động đó, sao có thể còn sống sót?
- Giả mạo một tên ma quỷ có ý gì sao, ngươi rốt cuộc là ai?
Hắn quát lớn.
- Ta chính là ma quỷ trong miệng ngươi, Diêu Quang đến đây cũng không dám làm càn với ta như vậy!
Diệp Phàm bình tĩnh nói, cất bước đi tới phía trước đánh ra một cái tát, đánh cho người chứa địch ý với hắn này bay tung lên, máu tươi vãi khắp hư không.
/1822
|