Một vùng cấm xuất hiện một dòng sông, lúc đầu chậm rãi chảy xuôi, tiếp theo bắt đầu chảy xiết, chen chúc rít aào lao xuống, nhàm về phía Diệp Phàm.
Dòng chảy thời gian!
Đây không phải là một dòng sông chân chính, mà chính là một loại thể hiện pháp tắc, lưu động khí tức của năm tháng, cuồn cuộn mãnh liệt, phát ra vạn trọng tiếng sấm.
Tiêu Diêu Thiên Tôn liều mạng, hắn chỉ có thể phát ra một kích cuối cùng, đây là trong khoảnh khắc sinh mệnh sáng lạn nhất của hắn, đạt tới lực công kích mạnh nhất, có một không hai.
Ánh sáng bao phủ vũ trụ, không ai có thể thấy rõ, năm tháng như đao chém thiên kiêu! Giờ khắc này Quân Tuyên vận dụng dòng sông thời gian chém không chỉ có là Diệp Phàm còn có chính hắn, ngoài ra còn chém khắp vũ trụ.
Hắn muốn dùng dòng chảy thời gian hủy diệt nơi này, xuyên thủng vũ trụ tạo ra một con đường, kết nối với một giới khác, tiến hành trận đọ sức nghịch thiên cuối cùng.
“Ầm!”
Va chạm mạnh chấn nhiếp thế gian, địa phương này vạn lớp sương mù, tiên hà tấn công hỗn độn cuồn cuộn mãnh liệt.
Khi hết thảy kết thúc, Tiêu Diêu Thiên Tôn thất tha thất thểu, toàn thân đẫm máu, bảo bình trong tay vỡ nát, trong thiên địa vạn đạo gào thét, một mảnh rách nát, không còn thành hình dáng.
Hắn chung quy là thất bại, hắn khai sáng bí quyết chữ “Hành”, đặt chân ở lĩnh vực thời gian, nhưng cuối cùng chính mình lại thua ở dưới một đạo tắc này, bị thời gian giết chết.
Hắn đánh ra một kích cuối cùng đả thương địch thủ, xé rách trời, nhưng cùng chém chính mình!
DỊ tượng của Diệp Phàm hóa thành thân Thiên Đế bị làm tan biến, bị dòng chảy thời gian đánh trúng, thay chân thân hắn hóa thành xương khô, lô đỉnh hỗn độn củng hông, chân thân hắn bay tung lên, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh vỡ nát tan tành.
Diệp Phàm phun ra một ngụm máu lớn, hắn tránh khỏi chém giết của thời gian, nhưng lại không tránh khỏi dao động thần lực cái thế kia, gặp tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.
Cả thân thể hắn đều là máu, nhưng vừa rồi cùng đánh ra một kích chí cường của mình, vạn pháp nổ tung, đánh vào thân thể đối phương.
Diệp Phàm biết, Tiêu Diêu Thiên Tôn không sống nổi, bất kể là một trảm của năm tháng, hay là vạn pháp hỗn độn đều đả thương nguyên thần của hắn, mà lúc này Quân Tuyên đã quá già lão rồi, không còn có tinh lực nghịch thiên.
- Hắc hắc, ha ha...
Tiêu Diêu Thiên Tôn ngửa mặt lên trời cười to, thần sắc phức tạp, nỗi lòng khó hiểu. Mi tâm của hắn nơi đó sớm vỡ ra, một dòng máu chảy xuống, đúng lúc này dòng chảy thời gian cuốn tới, nện lên trên người hắn.
“Ầm!”
Hắn già cả không chịu nổi, cả thân thể máu thịt khô hẻo, hóa thành xương trắng, năm tháng đã làm tan biến hắn. Hắn lập tức nổ tung, trở thành bụi vũ trụ.
Một người nghiên cứu thời gian, cuối cùng thất bại ở chính trong lĩnh vực của mình.
Thiên địa đại đạo nổ vang, vừa rồi vạn đạo đều gần như bị chém, làm cho nơi này trở thành vùng đất tai họa, tất cả tinh tú đều hóa thành bột mịn, ngoại trừ Diệp Phàm và binh khí ra không có gì còn lưu lại.
Một trận chiến này kết thúc, với một loại phương thức chấm dứt khiến mọi người vừa kinh sợ vừa lại muốn bảo trì trầm mặc.
Thiên Tôn một thế hệ ngã xuống, trở thành mây khói, lại hướng tới thế nhân chứng minh năm tháng vô tình! Dù là chí tôn vĩ đại cũng có một ngày đi tới hướng chung điểm.
Diệp Phàm đứng đơn độc trong vũ trụ, nuốt nạp thần lực gió lốc thập phương, tu bố bản thân mình, hắn bị thương nặng nhưng cũng không có nguy hiểm cho đến căn nguyên tánh mạng, có thể chữa trị lại.
Một vị Thiên Tôn đã chết, bị Diệp Phàm chém ngà trong vũ trụ, đây là một sự kiện lớn siêu cấp ảnh hưởng thật sâu xa!
Trầm mặc qua đi, các nơi vũ trụ sôi trào: Diệp Phàm đi ngược chiều phạt Thiên Tôn, rồi lại thành công, khai sáng một đoạn truyền thuyết bất hủ, chấn động thập hoang.
Vũ trụ không còn yên lặng, dẫn phát lên một hồi sợn sóng lớn chấn động chín tầng trời mười tầng đất. Một cường giả vô địch chiếu rọi ra vầng hào quang rực rỡ loá mắt, chiếu sáng cổ kim.
Diệp Phàm thu hồi mảnh nhỏ bảo bình Tiên Lệ Lục Kim cùng với một đoạn cành khô, rồi biến mất khôi địa phương này. Xuất hiện ở các cổ vực khác, hắn bắt
đầu điên cuồng cắn nuốt tinh khí, tu bổ bản thân.
Nhóm tu sĩ thông qua pháp trận, thông qua trận nhãn, cách xa nhau rất nhiều tinh vực quan sát hắn mà run rẩy, lớn tiếng hô quát lên.
Phạt cấm địa Sinh Mệnh, quá khứ nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng trải qua một trận chiến này, thế nhân chấn động rồi! Biếu hiện của Diệp Phàm đảo điên nhận biết của thế nhân.
Lần này... dường như về tới năm tháng thời hoang cổ huy hoàng sáng lạn, anh tài xuất hiện lớp lớp kia!
Người của vùng cấm trầm mặc, Diệp Phàm với phương thức này quật khởi, trước hết giết Bá thể, tiếp theo chém Tiêu Diêu Thiên Tôn... thủ đoạn cường thế đó sao có thể không khiến người ta kiêng kỵ?
Đây là chiến tích khiến bọn họ cảm thấy đầy lòng kinh hãi. Chí tôn thăng hoa vẫn bị đánh bại! Mỗi người đều nghĩ tới chính mình, nếu như bọn họ một ngày kia chống lại Thánh thể thì phải làm sao bây giờ?
Sinh hoạt ở thời đại này, làm cho trong lòng người trong vùng cấm rất không thoải mái!
Sinh mệnh của họ đã bị uy hiếp, thân là tồn tại đẳng cấp này, chẳng bao lâu sau bởi vì một người mà làm cho phải suy nghĩ an nguy của chính mình như vậy, điều này làm cho mọi người vừa âu lo vừa phẫn nộ.
Trong một mảnh hư không, Diệp Phàm ngồi xếp bằng mấy ngày, rốt cục thì khôi phục lại, cũng không có bị tổn thương mang tính hủy diệt, với huyết khí của hắn ngày nay mà nói, trị liệu trọng thương không tính là gì.
Khi Diệp Phàm lại mở to mắt, hư không sinh điện, vũ trụ vì hắn mà ran rẩy. Qua một trận chiến này hắn hiểu được thâm sâu, hiểu rõ sự khủng bố của Đại đế không sứt mẻ.
- Hắn nói không phải không có đạo lý: khi một loại pháp đạt tới cực hạn, đủ để vô địch thiên hạ. Chuyên nhất phá được một lĩnh vực, một ngày nào đó sẽ bao trùm trên chín tầng trời!
Diệp Phàm tự nói. Đối phương từ bí quyết chữ “Hành” mà vào lĩnh vực thời gian, đăng phong tạo cực, làm cho hắn bị chấn động mạnh. Mà hắn tu có nhiều loại pháp, tất cả pháp đều muốn tu đến tuyệt đỉnh nói dễ hơn làm.
Tuy nhiên đường lối của mỗi người cũng không giống nhau, hắn sẽ không dao động, đạo của mình tự mình hiểu, phải kiên định không đổi tiếp tục đi tới.
Mấy ngày sau, Diệp Phàm lại quay lại Bắc Đẩu. Sau khi xuất hiện dẫn phát chấn động lớn, hắn lại tới nữa, chẳng lẽ còn muốn vào tiếp cấm địa Sinh Mệnh chiến một trận với chí tôn cổ đại khác hay sao?
Mọi người đều ngẩn người, tất cả đều lộ ra ánh mắt khó tin.
về phần mấy đại vùng cấm thì không khí khẩn trương, có ánh mất lãnh liệt đang nhìn chằm chằm, lẳng lặng theo dõi. Nếu Diệp Phàm thật sự khinh người quá đáng như vậy, bọn họ tự nhiên cùng phải xuất thế chiến một trận.
Cuối cùng, Diệp Phàm đi vào chỗ đất hoang dã vốn trước là Luân Hồi Hải. Nợi đó chỉ còn lại có sơn môn ra vào, biến chân chính không thấy, bị san thành đất bằng rồi.
- Sau một ngày này, thế gian không còn Luân Hồi Hải!
Thanh âm của Diệp Phàm truyền ra, chấn động trời đất mênh mông.
Hắn vươn bàn tay to vào trong, biến nơi này thành bột mịn, làm cho cấm địa Sinh Mệnh Luân Hồi Hải này hoàn toàn hóa thành mây khói lịch sử, trở thành quá khứ, không bao giờ có thể nhìn thấy nữa.
Đến tận đây thể nhân mới biết, Tiêu Diêu Thiên Tôn vừa chết. Luân Hồi Hải liền diệt, trong đó không còn một người.
- Một cấm địa Sinh Mệnh cứ như vậy biến mất?!
Cả thế gian khiếp sợ, hủy diệt một chí tôn đã khiến người ta rúng động, mà san bằng một cấm địa Sinh Mệnh lại càng khiến mọi người thêm sợ run.
Khai mở một hành động vĩ đại nhất xưa nay!
- Trời ạ! Bảy đại cấm địa Sinh Mệnh ngày nay lại thoáng cái thiếu một cái! Bị bình định vĩnh viễn! Thánh thể đại thành Diệp Phàm quả nhiên nghịch thiên!
Thế gian ồ lên, tin tức truyền khắp các vực, đây là một loại hành động vĩ đại huy hoàng khó có thể tưởng tượng. Kết liễu một vùng cấm, ảnh hưởng thật sự quá lớn.
Mọi người biết, đây cũng không phải công lao của một mình Diệp Phàm. Qua năm tháng thời hoang cổ, Hư Không Đại đế đại chiến các nơi, chỉ riêng Luân Hồi Hãi đã đi vào không chỉ một lần, tự tay giết chết một hai người.
Mà ở trong hắc ám náo động hơn ba trăm năm trước, Luân Hồi Hải cũng đã chết một vị chí tôn. Tính ra mười mấy vạn năm liên tiếp ngã xuống, Diệp Phàm mới có thể bình định nơi đây.
Có thể nói, bình định một cấm địa Sinh Mệnh không phải người một thế hệ có thể làm được. Đây là kết quả hợp lực của các Đại đế xưa và nay!
Điều này làm cho người ta thấy được hy vọng, hắc ám náo động rất đáng sợ, nếu vùng cấm còn lại cũng đều chỉ có một hai người, như vậy tương lai rất có thể
sẽ bị bình định từng cái một.
Tựa như lần này, Luân Hồi Hải biến mất, thật sự vĩnh viễn cũng không có khả năng xuất hiện lại ở Táng Đế Tinh!
- Bao nhiêu anh kiệt vùi xương trong vùng cấm, bao nhiêu anh hùng tưới máu trong cổ địa. Hy vọng cuối cùng có thể bình định bọn họ!
Đây là tâm nguyện của rất nhiều người.
Diệp Phàm dạo qua một vòng ở Bắc Đẩu, vùng cấm còn lại không người nào hé rãng. Con nối dòng của vùng cấm đi lại ở bên ngoài tất cả đều chạy về nhà, cùng không dám xuất hiện nữa.
Không lâu, bọn họ còn muốn đồ sát Thiên Đình, tiêu diệt đạo chính thống của Diệp Phàm, ngày nay lại hoàn toàn không dám thở mạnh, không dám gặp nhau với Diệp Phàm, chỉ có thể tránh né từ rất xa.
Diệp Phàm thu liễm khí tức bản thân, đi lại trên mặt đất, đạp bước khắp mỗi một vùng đất rộng lớn, truy tìm ký ức ngày xưa. Đáng tiếc, non sông còn tốt, nhưng Cái Cửu U, Bạch Y Thần Vương... rốt cuộc cũng không về được.
Diệp Phàm thương cảm, ở một vài chốn cũ yên lặng tế bái, tìm không được thi thể hài cốt, chỉ có thể ở vùng đất khi bọn họ còn sống thường lui tới để nhớ lại.
- Diệp huynh...
Dao Trì Thánh nữ xuất hiện mời hắn đi vào Dao Trì, trên dung nhan tuyệt đại lộ ra thần sắc phức tạp. Chẳng bao lâu trước đây, bọn họ là cạnh tranh cùng thế hệ, nhưng hiện tại đối phương đã là nhân vật cấp thần thoại có thể chiến với chí tôn.
Diệp Phàm gật đầu, cùng đi vào Dao Trì, muốn nhìn xem khối Thạch Vương kia thế nào. Tính đi tính lại, Thần thai ở trong năm ngàn năm hẳn nên xuất thế.
Tới hiện tại, hắn đã không sợ nữ nhân này, bất kể nàng thiện hay ác, đã đạt tới cành giới Thánh thể đại thành, Diệp Phàm có tin tưởng có thể trấn áp nàng.
- Này, tương lai sẽ trở thành nữ tôn một thế hệ?!
Diệp Phàm nhìn chằm chằm cửu khiếu Thần thai, trong kỳ thạch trong suốt một nữ nhân nhắm mắt ngồi xếp bằng, đối với hắn đến đây có chút kiêng kỵ, thân thể thoáng hơi run rẩy.
- Hy vọng tương lai có thể kề vai chiến đấu với ngươi!
Trong đá truyền ra một đạo thần niệm như vậy, xem như đáp lại.
Diệp Phàm nở nụ cười, gật gật đầu, không nói gì thêm.
Tin tức Diệp Phàm đi vào Dao Trì truyền khắp Bắc Đẩu, Đông Hoang lập tức sôi trào, có rất nhiều thế lực lớn nhích động, chủ nhân các đại môn phái tất cả đều nhích người, muốn tới Dao Trì triều bái.
Một ngày này cũng không biết đến đây bao nhiêu người, sơn môn Dao Trì thiếu chút nữa bị chen lấn vỡ nát. Nếu như không cho phép đi vào, rất nhiều người trực tiếp ngồi ở ngoài sơn môn không chịu rời đi.
- Xin cho chúng ta yết kiến chúa tể Thiên Đình!
Mọi người đều khát vọng nhìn thấy Thánh thể đại thành, chính là người cùng thế hệ với Diệp Phàm ngày xưa còn sống cùng như vậy.
Người Dao Trì thực khó xử. Ngày nay thân phận của Diệp Phàm khác nhau rất lởn, chính là độ cao xấp xi với Đại đế cổ, không phải tùy ý có thể yết kiến, họ sợ đắc tội với Thánh thể đại thành.
Diệp Phàm thở dài một tìếng, năm tháng biến đổi rất nhiều, ngày xưa Dao Trì Thánh nữ có thể chuyện trò đùa vui cùng hẳn, mà hiện tại lại là thế này.
Không riêng gì vị Thánh nữ tuyệt đại này, mọi người khác đều như thế, hết sức lo sơ, đối với hắn kính sơ tới cực han. ở trước mãt hắn đều không dám thở manh.
Đây không phải là kết quả hắn muốn, nhưng lại không thay đổi được, độ cao của Đại đế cổ, mọi người đều chỉ có thể nhìn lên, không dám khinh nhờn.
Diệp Phàm gặp mọi người, lại ở nơi này giảng kinh mấy ngày, là giải thích nghi vấn cho mọi người, luận về pháp tu luyện, giải thích về chân nghĩa đại đạo.
Trong thời gian này, từ Vực ngoại lại đến đây không ít người, biết hắn giảng đạo ở đây, rất nhiều cường giả ôm lòng hành hương mà đến.
Diệp Phàm thấy được một vài người quen, Hạ Nhất Minh của Đại Hạ Hoàng tử, tiểu ni cô áo trắng, còn có một cô gái giống hệt Vù Điệp công chúa. Vừa hỏi mới biết là búp bê gốm sứ đã gặp mặt năm đó, là con của Vũ Điệp công chúa.
- Nương ta ở thời điểm hắc ám náo động đã mất...
Nàng ảm đạm rơi lệ.
Diệp Phàm nghe vậy, khẽ thở dài.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên đạo đài giảng đạo, kinh văn đầy trời, rơi xuống, hóa thành từng mảng lớn màn ánh sáng, làm cho mọi người đều bị kích động lớn, lâm vào cảnh giới ngộ đạo.
Trong đám người, Phong Hoàng thần sắc phức tạp, nàng cũng ở phía dưới nghe đạo, cảnh giới này cuộc đời này nàng khó có thể với tới, nàng chỉ có thể than nhẹ.
Dòng chảy thời gian!
Đây không phải là một dòng sông chân chính, mà chính là một loại thể hiện pháp tắc, lưu động khí tức của năm tháng, cuồn cuộn mãnh liệt, phát ra vạn trọng tiếng sấm.
Tiêu Diêu Thiên Tôn liều mạng, hắn chỉ có thể phát ra một kích cuối cùng, đây là trong khoảnh khắc sinh mệnh sáng lạn nhất của hắn, đạt tới lực công kích mạnh nhất, có một không hai.
Ánh sáng bao phủ vũ trụ, không ai có thể thấy rõ, năm tháng như đao chém thiên kiêu! Giờ khắc này Quân Tuyên vận dụng dòng sông thời gian chém không chỉ có là Diệp Phàm còn có chính hắn, ngoài ra còn chém khắp vũ trụ.
Hắn muốn dùng dòng chảy thời gian hủy diệt nơi này, xuyên thủng vũ trụ tạo ra một con đường, kết nối với một giới khác, tiến hành trận đọ sức nghịch thiên cuối cùng.
“Ầm!”
Va chạm mạnh chấn nhiếp thế gian, địa phương này vạn lớp sương mù, tiên hà tấn công hỗn độn cuồn cuộn mãnh liệt.
Khi hết thảy kết thúc, Tiêu Diêu Thiên Tôn thất tha thất thểu, toàn thân đẫm máu, bảo bình trong tay vỡ nát, trong thiên địa vạn đạo gào thét, một mảnh rách nát, không còn thành hình dáng.
Hắn chung quy là thất bại, hắn khai sáng bí quyết chữ “Hành”, đặt chân ở lĩnh vực thời gian, nhưng cuối cùng chính mình lại thua ở dưới một đạo tắc này, bị thời gian giết chết.
Hắn đánh ra một kích cuối cùng đả thương địch thủ, xé rách trời, nhưng cùng chém chính mình!
DỊ tượng của Diệp Phàm hóa thành thân Thiên Đế bị làm tan biến, bị dòng chảy thời gian đánh trúng, thay chân thân hắn hóa thành xương khô, lô đỉnh hỗn độn củng hông, chân thân hắn bay tung lên, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh vỡ nát tan tành.
Diệp Phàm phun ra một ngụm máu lớn, hắn tránh khỏi chém giết của thời gian, nhưng lại không tránh khỏi dao động thần lực cái thế kia, gặp tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.
Cả thân thể hắn đều là máu, nhưng vừa rồi cùng đánh ra một kích chí cường của mình, vạn pháp nổ tung, đánh vào thân thể đối phương.
Diệp Phàm biết, Tiêu Diêu Thiên Tôn không sống nổi, bất kể là một trảm của năm tháng, hay là vạn pháp hỗn độn đều đả thương nguyên thần của hắn, mà lúc này Quân Tuyên đã quá già lão rồi, không còn có tinh lực nghịch thiên.
- Hắc hắc, ha ha...
Tiêu Diêu Thiên Tôn ngửa mặt lên trời cười to, thần sắc phức tạp, nỗi lòng khó hiểu. Mi tâm của hắn nơi đó sớm vỡ ra, một dòng máu chảy xuống, đúng lúc này dòng chảy thời gian cuốn tới, nện lên trên người hắn.
“Ầm!”
Hắn già cả không chịu nổi, cả thân thể máu thịt khô hẻo, hóa thành xương trắng, năm tháng đã làm tan biến hắn. Hắn lập tức nổ tung, trở thành bụi vũ trụ.
Một người nghiên cứu thời gian, cuối cùng thất bại ở chính trong lĩnh vực của mình.
Thiên địa đại đạo nổ vang, vừa rồi vạn đạo đều gần như bị chém, làm cho nơi này trở thành vùng đất tai họa, tất cả tinh tú đều hóa thành bột mịn, ngoại trừ Diệp Phàm và binh khí ra không có gì còn lưu lại.
Một trận chiến này kết thúc, với một loại phương thức chấm dứt khiến mọi người vừa kinh sợ vừa lại muốn bảo trì trầm mặc.
Thiên Tôn một thế hệ ngã xuống, trở thành mây khói, lại hướng tới thế nhân chứng minh năm tháng vô tình! Dù là chí tôn vĩ đại cũng có một ngày đi tới hướng chung điểm.
Diệp Phàm đứng đơn độc trong vũ trụ, nuốt nạp thần lực gió lốc thập phương, tu bố bản thân mình, hắn bị thương nặng nhưng cũng không có nguy hiểm cho đến căn nguyên tánh mạng, có thể chữa trị lại.
Một vị Thiên Tôn đã chết, bị Diệp Phàm chém ngà trong vũ trụ, đây là một sự kiện lớn siêu cấp ảnh hưởng thật sâu xa!
Trầm mặc qua đi, các nơi vũ trụ sôi trào: Diệp Phàm đi ngược chiều phạt Thiên Tôn, rồi lại thành công, khai sáng một đoạn truyền thuyết bất hủ, chấn động thập hoang.
Vũ trụ không còn yên lặng, dẫn phát lên một hồi sợn sóng lớn chấn động chín tầng trời mười tầng đất. Một cường giả vô địch chiếu rọi ra vầng hào quang rực rỡ loá mắt, chiếu sáng cổ kim.
Diệp Phàm thu hồi mảnh nhỏ bảo bình Tiên Lệ Lục Kim cùng với một đoạn cành khô, rồi biến mất khôi địa phương này. Xuất hiện ở các cổ vực khác, hắn bắt
đầu điên cuồng cắn nuốt tinh khí, tu bổ bản thân.
Nhóm tu sĩ thông qua pháp trận, thông qua trận nhãn, cách xa nhau rất nhiều tinh vực quan sát hắn mà run rẩy, lớn tiếng hô quát lên.
Phạt cấm địa Sinh Mệnh, quá khứ nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng trải qua một trận chiến này, thế nhân chấn động rồi! Biếu hiện của Diệp Phàm đảo điên nhận biết của thế nhân.
Lần này... dường như về tới năm tháng thời hoang cổ huy hoàng sáng lạn, anh tài xuất hiện lớp lớp kia!
Người của vùng cấm trầm mặc, Diệp Phàm với phương thức này quật khởi, trước hết giết Bá thể, tiếp theo chém Tiêu Diêu Thiên Tôn... thủ đoạn cường thế đó sao có thể không khiến người ta kiêng kỵ?
Đây là chiến tích khiến bọn họ cảm thấy đầy lòng kinh hãi. Chí tôn thăng hoa vẫn bị đánh bại! Mỗi người đều nghĩ tới chính mình, nếu như bọn họ một ngày kia chống lại Thánh thể thì phải làm sao bây giờ?
Sinh hoạt ở thời đại này, làm cho trong lòng người trong vùng cấm rất không thoải mái!
Sinh mệnh của họ đã bị uy hiếp, thân là tồn tại đẳng cấp này, chẳng bao lâu sau bởi vì một người mà làm cho phải suy nghĩ an nguy của chính mình như vậy, điều này làm cho mọi người vừa âu lo vừa phẫn nộ.
Trong một mảnh hư không, Diệp Phàm ngồi xếp bằng mấy ngày, rốt cục thì khôi phục lại, cũng không có bị tổn thương mang tính hủy diệt, với huyết khí của hắn ngày nay mà nói, trị liệu trọng thương không tính là gì.
Khi Diệp Phàm lại mở to mắt, hư không sinh điện, vũ trụ vì hắn mà ran rẩy. Qua một trận chiến này hắn hiểu được thâm sâu, hiểu rõ sự khủng bố của Đại đế không sứt mẻ.
- Hắn nói không phải không có đạo lý: khi một loại pháp đạt tới cực hạn, đủ để vô địch thiên hạ. Chuyên nhất phá được một lĩnh vực, một ngày nào đó sẽ bao trùm trên chín tầng trời!
Diệp Phàm tự nói. Đối phương từ bí quyết chữ “Hành” mà vào lĩnh vực thời gian, đăng phong tạo cực, làm cho hắn bị chấn động mạnh. Mà hắn tu có nhiều loại pháp, tất cả pháp đều muốn tu đến tuyệt đỉnh nói dễ hơn làm.
Tuy nhiên đường lối của mỗi người cũng không giống nhau, hắn sẽ không dao động, đạo của mình tự mình hiểu, phải kiên định không đổi tiếp tục đi tới.
Mấy ngày sau, Diệp Phàm lại quay lại Bắc Đẩu. Sau khi xuất hiện dẫn phát chấn động lớn, hắn lại tới nữa, chẳng lẽ còn muốn vào tiếp cấm địa Sinh Mệnh chiến một trận với chí tôn cổ đại khác hay sao?
Mọi người đều ngẩn người, tất cả đều lộ ra ánh mắt khó tin.
về phần mấy đại vùng cấm thì không khí khẩn trương, có ánh mất lãnh liệt đang nhìn chằm chằm, lẳng lặng theo dõi. Nếu Diệp Phàm thật sự khinh người quá đáng như vậy, bọn họ tự nhiên cùng phải xuất thế chiến một trận.
Cuối cùng, Diệp Phàm đi vào chỗ đất hoang dã vốn trước là Luân Hồi Hải. Nợi đó chỉ còn lại có sơn môn ra vào, biến chân chính không thấy, bị san thành đất bằng rồi.
- Sau một ngày này, thế gian không còn Luân Hồi Hải!
Thanh âm của Diệp Phàm truyền ra, chấn động trời đất mênh mông.
Hắn vươn bàn tay to vào trong, biến nơi này thành bột mịn, làm cho cấm địa Sinh Mệnh Luân Hồi Hải này hoàn toàn hóa thành mây khói lịch sử, trở thành quá khứ, không bao giờ có thể nhìn thấy nữa.
Đến tận đây thể nhân mới biết, Tiêu Diêu Thiên Tôn vừa chết. Luân Hồi Hải liền diệt, trong đó không còn một người.
- Một cấm địa Sinh Mệnh cứ như vậy biến mất?!
Cả thế gian khiếp sợ, hủy diệt một chí tôn đã khiến người ta rúng động, mà san bằng một cấm địa Sinh Mệnh lại càng khiến mọi người thêm sợ run.
Khai mở một hành động vĩ đại nhất xưa nay!
- Trời ạ! Bảy đại cấm địa Sinh Mệnh ngày nay lại thoáng cái thiếu một cái! Bị bình định vĩnh viễn! Thánh thể đại thành Diệp Phàm quả nhiên nghịch thiên!
Thế gian ồ lên, tin tức truyền khắp các vực, đây là một loại hành động vĩ đại huy hoàng khó có thể tưởng tượng. Kết liễu một vùng cấm, ảnh hưởng thật sự quá lớn.
Mọi người biết, đây cũng không phải công lao của một mình Diệp Phàm. Qua năm tháng thời hoang cổ, Hư Không Đại đế đại chiến các nơi, chỉ riêng Luân Hồi Hãi đã đi vào không chỉ một lần, tự tay giết chết một hai người.
Mà ở trong hắc ám náo động hơn ba trăm năm trước, Luân Hồi Hải cũng đã chết một vị chí tôn. Tính ra mười mấy vạn năm liên tiếp ngã xuống, Diệp Phàm mới có thể bình định nơi đây.
Có thể nói, bình định một cấm địa Sinh Mệnh không phải người một thế hệ có thể làm được. Đây là kết quả hợp lực của các Đại đế xưa và nay!
Điều này làm cho người ta thấy được hy vọng, hắc ám náo động rất đáng sợ, nếu vùng cấm còn lại cũng đều chỉ có một hai người, như vậy tương lai rất có thể
sẽ bị bình định từng cái một.
Tựa như lần này, Luân Hồi Hải biến mất, thật sự vĩnh viễn cũng không có khả năng xuất hiện lại ở Táng Đế Tinh!
- Bao nhiêu anh kiệt vùi xương trong vùng cấm, bao nhiêu anh hùng tưới máu trong cổ địa. Hy vọng cuối cùng có thể bình định bọn họ!
Đây là tâm nguyện của rất nhiều người.
Diệp Phàm dạo qua một vòng ở Bắc Đẩu, vùng cấm còn lại không người nào hé rãng. Con nối dòng của vùng cấm đi lại ở bên ngoài tất cả đều chạy về nhà, cùng không dám xuất hiện nữa.
Không lâu, bọn họ còn muốn đồ sát Thiên Đình, tiêu diệt đạo chính thống của Diệp Phàm, ngày nay lại hoàn toàn không dám thở mạnh, không dám gặp nhau với Diệp Phàm, chỉ có thể tránh né từ rất xa.
Diệp Phàm thu liễm khí tức bản thân, đi lại trên mặt đất, đạp bước khắp mỗi một vùng đất rộng lớn, truy tìm ký ức ngày xưa. Đáng tiếc, non sông còn tốt, nhưng Cái Cửu U, Bạch Y Thần Vương... rốt cuộc cũng không về được.
Diệp Phàm thương cảm, ở một vài chốn cũ yên lặng tế bái, tìm không được thi thể hài cốt, chỉ có thể ở vùng đất khi bọn họ còn sống thường lui tới để nhớ lại.
- Diệp huynh...
Dao Trì Thánh nữ xuất hiện mời hắn đi vào Dao Trì, trên dung nhan tuyệt đại lộ ra thần sắc phức tạp. Chẳng bao lâu trước đây, bọn họ là cạnh tranh cùng thế hệ, nhưng hiện tại đối phương đã là nhân vật cấp thần thoại có thể chiến với chí tôn.
Diệp Phàm gật đầu, cùng đi vào Dao Trì, muốn nhìn xem khối Thạch Vương kia thế nào. Tính đi tính lại, Thần thai ở trong năm ngàn năm hẳn nên xuất thế.
Tới hiện tại, hắn đã không sợ nữ nhân này, bất kể nàng thiện hay ác, đã đạt tới cành giới Thánh thể đại thành, Diệp Phàm có tin tưởng có thể trấn áp nàng.
- Này, tương lai sẽ trở thành nữ tôn một thế hệ?!
Diệp Phàm nhìn chằm chằm cửu khiếu Thần thai, trong kỳ thạch trong suốt một nữ nhân nhắm mắt ngồi xếp bằng, đối với hắn đến đây có chút kiêng kỵ, thân thể thoáng hơi run rẩy.
- Hy vọng tương lai có thể kề vai chiến đấu với ngươi!
Trong đá truyền ra một đạo thần niệm như vậy, xem như đáp lại.
Diệp Phàm nở nụ cười, gật gật đầu, không nói gì thêm.
Tin tức Diệp Phàm đi vào Dao Trì truyền khắp Bắc Đẩu, Đông Hoang lập tức sôi trào, có rất nhiều thế lực lớn nhích động, chủ nhân các đại môn phái tất cả đều nhích người, muốn tới Dao Trì triều bái.
Một ngày này cũng không biết đến đây bao nhiêu người, sơn môn Dao Trì thiếu chút nữa bị chen lấn vỡ nát. Nếu như không cho phép đi vào, rất nhiều người trực tiếp ngồi ở ngoài sơn môn không chịu rời đi.
- Xin cho chúng ta yết kiến chúa tể Thiên Đình!
Mọi người đều khát vọng nhìn thấy Thánh thể đại thành, chính là người cùng thế hệ với Diệp Phàm ngày xưa còn sống cùng như vậy.
Người Dao Trì thực khó xử. Ngày nay thân phận của Diệp Phàm khác nhau rất lởn, chính là độ cao xấp xi với Đại đế cổ, không phải tùy ý có thể yết kiến, họ sợ đắc tội với Thánh thể đại thành.
Diệp Phàm thở dài một tìếng, năm tháng biến đổi rất nhiều, ngày xưa Dao Trì Thánh nữ có thể chuyện trò đùa vui cùng hẳn, mà hiện tại lại là thế này.
Không riêng gì vị Thánh nữ tuyệt đại này, mọi người khác đều như thế, hết sức lo sơ, đối với hắn kính sơ tới cực han. ở trước mãt hắn đều không dám thở manh.
Đây không phải là kết quả hắn muốn, nhưng lại không thay đổi được, độ cao của Đại đế cổ, mọi người đều chỉ có thể nhìn lên, không dám khinh nhờn.
Diệp Phàm gặp mọi người, lại ở nơi này giảng kinh mấy ngày, là giải thích nghi vấn cho mọi người, luận về pháp tu luyện, giải thích về chân nghĩa đại đạo.
Trong thời gian này, từ Vực ngoại lại đến đây không ít người, biết hắn giảng đạo ở đây, rất nhiều cường giả ôm lòng hành hương mà đến.
Diệp Phàm thấy được một vài người quen, Hạ Nhất Minh của Đại Hạ Hoàng tử, tiểu ni cô áo trắng, còn có một cô gái giống hệt Vù Điệp công chúa. Vừa hỏi mới biết là búp bê gốm sứ đã gặp mặt năm đó, là con của Vũ Điệp công chúa.
- Nương ta ở thời điểm hắc ám náo động đã mất...
Nàng ảm đạm rơi lệ.
Diệp Phàm nghe vậy, khẽ thở dài.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên đạo đài giảng đạo, kinh văn đầy trời, rơi xuống, hóa thành từng mảng lớn màn ánh sáng, làm cho mọi người đều bị kích động lớn, lâm vào cảnh giới ngộ đạo.
Trong đám người, Phong Hoàng thần sắc phức tạp, nàng cũng ở phía dưới nghe đạo, cảnh giới này cuộc đời này nàng khó có thể với tới, nàng chỉ có thể than nhẹ.
/1822
|