Già Thiên

Chương 462: Truyền thừa của Thiên Đình

/1822


Ầm... ầm...!

Tiếng nước đổ truyền đền, bọn họ vô cùng kinh hãi, phía trước có một con sông lớn màu đen đang đổ xuống, như một mái tóc đen nhánh, không có chút sinh khí nào, khiến người ta nhìn vào mà kinh hãi.

Sóng nước mãnh liệt như một con ác long màu đen sắp sửa bay lên trời, khiến tâm thần con người rung động, không thể bình tĩnh trước mặt nó được, tới cả sinh mệnh căn nguyên cũng đều phải rung động.

- Minh Hà, trên đời này thật sự có loại nước này sao...!

Đại hắc cẩu líu lưỡi nói.

Theo truyền thuyết, đây là một con sông lớn dưới địa phủ ám u, không ngờ bọn họ lại gặp được nó trong đời thực, làm sao bọn họ không kinh hãi cho được.

- Nhìn kia, nơi đó có một dòng nước, trông vàng đến dọa người.

Lý Hắc Thủy chỉ tay.

Ngay bên cạnh dòng sông lớn màu đen, có một dòng nước màu vàng như nước trong xác chết chảy ra, vô cùng dọa người, ồ ồ chảy, hình thành nên một hồ nước cách đó không xa.

- Hoàng Tuyền?

Diệp Phàm kinh hãi.

- Đúng vậy, thật sự là Hoàng Tuyền, chẳng lẽ có Cửu U thật sao?

Đại hắc cẩu nghi hoặc.

Hồ nước do Hoàng Tuyền hình thành như một viên Long Châu màu vàng, còn dòng sông màu đen thì giống như một con ác long màu đen, hai thứ ở cùng một chó, hình thành nên một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

-Bất Tử Thần Dược!

- Không sai, mau nhìn kia, thật sự có Bất Tử Thần Dược!

Đám người Bàng Bác, Đồ Phi, Lý Hắc Thủy cả kinh kêu lên, ngay cả đại hắc cẩu cũng chảy nước miếng ra.

Trong Hoàng Tuyền có một gốc thần thảo màu đen từ từ trồi lên, hương thơm bay tới mũi bọn họ, thơm ngát ngào ngạt, khiến người ta khó kiềm chế được, hận không thể lập tức nhào qua đó hái.

Nó giống một gốc u Lan, trong suốt phát sáng, như được dùng ngọc khắc thành, lấp lánh làm say lòng người, bập bềnh trên bề mặt Hoàng Tuyền, có khí vận đại đạo ẩn hiện trong đó.

Mọi người hít một hơi, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, thần thanh khí sảng, như nhận được sự tẩy rửa thanh khiết nhất, phảng phất giống như đang được phi thăng.

- Trời ạ, thật sự là một gốc Bất Tử Thần Dược đã trưởng thành, nếu mà ngắt được nó, tới khi già, thọ Nguyên cạn kiệt mà dùng thì có thể sống thêm một đời người nữa cũng được.

- Nhất định chúng ta phải nghĩ cách hái được nó, nếu mà bỏ qua thánh vật nghịch thiên này thì sẽ tiếc nuối cả đời đấy.

Mọi người đều kích động, Bất Tử Thần Dược chân chính thì còn quý hơn mấy lần so với ngộ đạo thần trà, chỉ có thần quả do Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ ngưng kết ra thì mới có thể sánh được.

Đáng tiếc là sau khi Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ mọc ra thần quả, đúng một ngàn năm sau thì quả này sẽ tự vỡ ra đi mất, mấy chục năm trước không biết là bị sinh vật khủng bố nào trong Bất Tử Sơn hái mất, hay là tự động vỡ ra mà đi.

Nếu nó muốn kết trái một lần nữa thì ít nhất cũng phải năm ngàn năm nữa mới thành thục, thậm chí còn phải hơn vạn năm mới được.

- Liều mạng thôi, chúng ta nhất định phải ngắt lấy gốc Bất Tử Thần Dược này, thứ này khó kiếm a!

Bàng Bác hạ quyết tâm.

- Chờ một chút!

Diệp Phàm cũng rất động tâm với thứ này, nhưng bỗng nhiên hắn nhớ tới một chuyện trước đây.

Khi tuyệt đại Thần Vương sống lại, từng có ba lão yêu nghịch thiên sống hơn bốn ngàn năm xuất hiện, đánh vỡ thọ Nguyên cực hạn hai ngàn năm của các cao thủ tuyệt đỉnh, kéo dài thọ Nguyên ra hơn gấp đôi.

Lúc đó, ba lão yêu này đã từng nói, bốn ngàn năm trước bị Thần Vương đuổi giết, phải chạy vào trong Bất Tử Sơn, đại nạn không chết, lại ăn nhầm U Minh Thảo, do đó mới sống được tới lúc này.

- Đây không phải là Bất Tử Thần Dược, mà chính là U Minh Thảo đáng sợ, ăn vào thì thân thể sẽ biến thành xác thối, chỉ có thần thức còn tồn tại mà thôi.

Diệp Phàm ngăn cả bọn họ.

Hắn đã nhớ lại, ba lão yêu nghịch thiên đã từng nói qua, bọn họ hái được U Minh Thảo từ trong một cái ao màu vàng, hẳn là nơi này rồi.

Sau khi Diệp Phàm kể lại tỉ mỉ, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, U Minh Thảo cũng có một phần đặc tính của Bất Tử Thần Dược, nhưng cũng có tác dụng phụ vô cùng đáng sợ, loại đồ vật này tốt nhất là không nên dính vào.

- Thật là đáng tiếc!

Bàng Bác, Đồ Phi và mọi người đều vô cùng tiếc nuối, đại hắc cẩu thì liên tục nguyền rủa.

Bọn họ không thể không rời đi, tránh xa Minh Hà và Hoàng Tuyền, chúng chính là tuyệt thế hung địa, cách rất xa mà vẫn khiến cho người ta run lên từng cơn sợ hãi.

Tới tận khi cách nơi đó thật xa, bọn họ mới dám thở dài một hơi, áp lực không rõ ràng này rốt cuộc cũng yếu bớt.

Đi được vài dặm về phía trước, các loại cây cỏ đã giảm bớt, còn nham thạch thì lại nhiều lên, bọn họ tiến vào giữa một mãnh dốc đá, cổ thụ cũng chỉ có thưa thớt vài cây.

Nơi này rất khô ráo, khắp nơi đều là đá tảng to lớn, dưới dốc đá, bọn họ phát hiện ra một cổ động do ai đó đào ra, dấu vết đao kiếm rất rõ ràng, thể hiện rõ nơi đây tràn đầy sương gió thời gian.

- Có người đã tới nơi này rồi!

Bọn họ phát hiện ra một bộ xương, trong suốt như ngọc, cũng không biết đã tồn tại được bao nhiêu năm, nhưng vẫn sáng bóng, bên trên lại còn có ánh sáng lưu chuyển, dựa vào cửa động.

- Đây khẳng định là một vị cao thủ tuyệt đỉnh, hơn phân nửa là muốn tiến vào Bất Tử Sơn để giữ mạng, không ngờ lại chết tại đây.

- Ô, cạnh người hắn có một khối lệnh bài màu vàng này, còn có một cuốn sách cổ nữa, còn chưa mục nát đâu.

Đồ “miệng rộng” có cặp mắt sắc bén, ngay lập tức phát hiện ra điều dị thường bên cạnh khung xương này.

- Là bảo bối, trải qua nhiều năm như vậy mà vẫn không bị hủy, khẳng định là thứ tốt.

Đại hắc cẩu đầu tiên tiến về phía trước.

Cô bé trên lưng đại hắc cẩu chỉ đường, mọi người đều đi theo, tới được bên ngoài động phủ cổ này.

Keng!

Đại hắc cẩu dùng bộ móng vuốt to lớn của mình chộp lấy cái lệnh bài màu vàng, cái lệnh bài này phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, nhưng lại mang theo luồng hơi lạnh thấu tận xương, sát ý vô cùng vô tận tràn ra, khiến nó kinh hãi, lập tức ném lại xuống đất.

Đương!

Lệnh bài này chỉ lớn bằng bàn tay, trên mặt có khắc một chữ cổ: Sát.

chỉ một chữ này mà đã phát ra sát ý nhường đó, khiến cho Hắc Hoàng và bọn người Diệp Phàm như rơi xuống hầm băng, có chút khó chịu đựng được, tất cả đều sợ hết hồn.

Sát ý vô cùng đậm đặc, giống như đã được nhiễm máu tươi của ngàn vạn sinh linh, một chữ này xuyên thấu qua bao đời, truyền ra vô tận sát khí, gần như có thể cắt đứt xương cốt người khác.

- Làm sao lại có thể đáng sợ hơn cả tuyệt thế hung binh nữa chứ, rốt cuộc đây là thứ gì?

Bàng Bác rung động.

Nó cũng không phải là binh khí, cũng không được khắc đạo văn, chỉ là một tấm lệnh bài mà thôi, nhưng lại ẩn giấu sát ý muôn đời, chỉ một chữ Sát này đã khiến cho tâm thần bọn họ gần như vỡ tan ra.

- Đây là hung vật cái thế!

Bọn họ trong lòng kiêng kỵ tấm lệnh bài màu vàng này, không dám chạm vảo nói, dường như nó đã dính máu của hơn ngàn vạn sinh linh, sát khí nồng đậm tới mức thấu tận xương tủy con người.

Đại hắc cẩu khều cuốn sách cổ bên dưới khung xương ra, nhưng nó lại dường như bị làm cho kinh hãi, ngay lập tức quang cuốn sách này ra ngoài, sợ hãi tới mức phải thốt lên.

- Chuyện gì vậy?

Tất cả mọi người đều lui lại.

- Đây là... da người, là da lột xuống từ trên người của Thánh hiền cổ, là thứ da thịt thần thánh mà mười mấy vạn năm còn không mục nát!

Giọng nói của Đại hắc cẩu hơi run run.

- Cái gì, là da của Thánh hiền cổ?

Tẩt cả mọi người đều kinh sợ.

Tấm da của Thánh hiền này vẫn chưa hư hỏng gì cả, không biết đã trải qua bao nhiêu vạn năm rồi, vẫn còn ánh sáng lưu chuyển trên bề mặt, có khắc chi chít những chữ nhỏ.

- Mau nhìn xem, bề mặt nó viết gì đó?

Mọi người đều có chút thở gấp, tâm thần không yên, tấm da của Thánh hiền cổ ghi lại nhiều chữ như vậy, nhất định không phải là vật tầm thường.

Tấm da Thánh hiền này có hình vuông, dài hơn một thước, không có chút khuyết điểm nào, gần như trong suốt, có nhiều điểm sáng bóng bên trên, rất thần bí và quỷ dị, khiến cho lòng người không thể bình tĩnh lại được.

Be mặt nó ghi đầy những chữ nhỏ, ngay cả mặt dưới cũng có khoảng mấy vạn chữ, với thị lực của người bình thường thì căn bản không thể thấy rõ, chữ viết trên đây vô cùng nhỏ.

Những chữ cổ này như là những móc câu bằng bạc, cứng cáp như rồng bay, giống như ngàn vạn thanh đao kiếm bị dán lên trên bề mặt, tấm da Thánh hiền này lộ ra vẻ trong suốt sáng bóng, phát ra sát ý như chém thẳng vào tâm hồn con người.

Lúc này, mọi người phảng phất như đang rơi vào một nơi vô cùng lạnh lẽo, lạnh tới tận xương tủy, như đang đối mặt với hàng vạn sinh linh đang gào khóc, trước mắt hiện lên hình ảnh xác chất thành núi, máu chảy thành sông, vô cùng đáng sợ.

Rốt cuộc thì ai lột da của Thánh hiền cổ xuống, tế luyện thành một tấm giấy để ghi chữ lên? Thủ đoạn này thật sự tàn nhẫn và đáng sợ, khiến cho ai cũng phải kinh hãi.

Đại hắc cẩu bị sát ý trên tấm da của Thánh hiền cổ dọa sợ, cái móng vuốt to lớn vẫn còn run run, cuối cùng nằm bẹp xuống mặt đất, ngay cả nó cũng không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi, có thể thấy tấm da này khủng bố tới mức nào.

- khẳng định không phải là da của bộ xương này.

Bởi vì chủ nhân bộ xương này còn chưa đạt tới cảnh giới Thánh hiền, theo truyền thuyết thì khi Thánh hiền chết đi, ngay cả da thịt cũng không thối rữa chút nào, mà tên này lại chỉ còn mỗi bộ xương mà thôi.

- Đây là... thánh pháp sát nhân.

Đại hắc cẩu vừa đọc những chữ cổ kia, vừa không kìm nổi run lên, nó căn bản không thể bình tĩnh lại được.

Tất cả mọi người đều bước tới gần, cẩn thận đọc từng câu từng chữ một, bọn họ đã trải ra rất nhiều chuyện rồi, nhưng lúc này lại không kiềm chế được, hô hấp dồn dập, kích động tới mức tột đỉnh.

Trên tấm da của Thánh hiền cổ có ghi lại các loại phương pháp giết người, có thể nói là những thánh thuật tuyệt luân, vô cùng đáng sợ, không thứ nào không phải sáng tạo ra để giết người.

- Thật sự là rất khủng bố!

Nhìn qua gần một nửa, bọn họ thấy lạnh run người, dựng hết tóc gáy lên, đây đều là những phương pháp giết người khó mà phòng bị được, bọn họ tự hỏi nếu mà chống lại chúng, thì hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.

Sát Nhân Thuật đã diễn biến thành một loại đạo, đây là một con đường khác lạ, giết chết tất cả sinh linh trên thế gian, dùng thanh Thánh kiếm dính máu trong tay để đạt được đại đạo vô thượng.

- Đây là một quyển tà thư, là một quyển sách ma, cần phải hủy nó đi...!

Đồ Phi run giọng.

- Sai rồi, đây là một loại đại đạo vô thượng, có rất nhiều chỗ đáng giá để tham khảo, không dùng để giết người thì dùng để bảo vệ tính mạng bản thân cũng được.

Lý Hắc Thủy nói.

- Ta biết đây là cái gì...!

Đại hắc cẩu nhìn chằm chằm vào tấm da của Thánh hiền và tấm lệnh bài màu vàng, tâm thần chấn động, nó nghĩ tới một loại truyền thừa thời cổ.

- Ngươi biết nó cái gì?

Mọi người đều giật mình, tất cả nhìn chằm chằm vào nó.

- Nó là... Sát Nhân Thánh Thuật của Thiên Đình.

Đại hắc cẩu than nhẹ, trong lòng nó hiện lên ký ức thời xa xưa, trong lòng nổi sóng, khó có thể bình tĩnh lại được.

- Thiên Đình?

Mọi người đều ngạc nhiên, lộ ra vẻ mặt khó tin.

- Thiên Đình này cũng không phải là Thiên Đình chân chính, thời viễn cổ có ba đại Thần Triều Sát Thủ, truyền thừa muôn đời không đứt đoạn, thậm chí còn xa xưa hơn cả Thánh địa của Đông Hoang.

Đại hắc cẩu từ từ kể.

Tổ chức sát thủ dần chuyển thành Thánh địa, sau đó trở thành bất hủ thần triều, có thể thấy bọn họ khủng bố tới mức nào, gần như khiến cho người trong thiên hạ mỗi khi nhắc tới chữ “Sát” thì đều biến sắc.

Các Thánh địa đều e ngại bọn ho, lại không làm gì được, vô cùng kiêng kị, chưa bao giờ dám đi trêu chọc vào, ba đại Thần Triều Sát Thủ này rất khủng bố, ngay cả Thánh hiền cổ thì bọn họ cũng dám ám sát.

- Sát thủ Thánh địa thời viễn cổ này thì các tổ chức sát thủ đời sau hoàn toàn không thể sánh bằng, bọn họ không giết hạng người vô danh, chi giết những kẻ từ nửa bước đại năng trở lên mà thôi.

- Điều này cũng thật sự là dọa người.

Đám người Đồ lộ vẻ sợ hãi.

- Truyền thừa thời viễn cổ, sát sinh đại đạo vô cùng đáng sợ, đúng là không có gì đáng sợ hơn nó cả.

Hắc Hoàng thở dài.

-o0o-

Thiên Đình. Nhân Gian. Địa ngục là ba cái tên nậng như vạn cân, đại biểu cho ba loại truyền thừa khủng bổ nhất từ mười mấy vạn năm trước, đây là ba đại Thần Triều Sát Thủ thời viễn cổ.

cũng không phải do bí pháp của bọn họ vượt qua cổ kinh của các Thánh địa, mà là bởi vì “Đạo” của bọn họ là do giết người mà sinh ra, khó lòng phòng bị, bọn họ dùng thứ này để đạt tới đại đạo vô thượng.

Ba đại Thần Triều Sát Thủ thời viễn cổ đều đã từng giết chết Thánh hiền cổ, thế lực khủng bố đến vậy, ai có thể không sợ? Hơn nữa. bọn họ đều đã sinh ra rất nhiều Thánh hiền là sát thủ vô địch.

Dùng sát sinh đại đạo đi vào cảnh giới Thánh hiền, chỉ nghĩ lại đã khiến cho da đầu người ta phải run lên, khi còn sống bọn họ đều là tự mình vượt qua núi thây bể máu để bước tới cảnh giới này, đây là Sát Nhân Thánh Thuật có một không hai, nếu nếu muốn ám sát ai, thì người kia gần như đã được phán định tử vong rồi, không cách nào chống lại được.

ở thời hoang cổ xa xưa, ba cái tên Thiên Đình. Nhân Gian, Địa ngục là một loại uy hiếp vô thượng, không ai dám đối kháng với họ.

Tuy nhiên, loại khủng bổ vô hình này khiến các Thánh địa vô cùng bất an và bất mãn. cuối cùng liên thủ lại với nhau, hướng về ba đại Thần Triều Sát Thủ này động thủ.

Các Thánh địa lựa chọn thời cơ rất chuẩn xác, khi đó bọn họ đều phát triển tới mức độ cũng cực rồi, xuất hiện vài vị Thánh hiền vô thượng, trong khi đó lão Thánh hiền của ba đại Thần Triều Sát Thủ lại sắp tới lúc tọa hóa, không còn bao nhiêu khí lực để động thủ nữa, mà người nối nghiệp tiếp theo lại chưa xuất hiện.

Đây là một cuộc đại chiến kinh thế thời hoang cổ, tất cả các Thánh địa đều tham dự, đại chiến này từ xưa đến nay còn không có phát sinh quá vài lần, được gọi là một hồi đại thảm họa của Nhân tộc.

Lần đại chiến này máu nhuộm đỏ cả mặt đất. Thần Triều Sát Thủ thời viễn cổ không chỗ nào là không vào được, đi ám sát khắp nơi, được gọi là một thời đại cực kỳ hắc ám, cũng không biết có bao nhiêu cao thủ tuyệt đỉnh ngã xuống lúc đó.

cuối cùng, các Thánh địa dùng thực lực tuyệt đối chiếm được thượng phong, dùng vũ khí Cực Đạo đánh chết lão Thánh hiền sắp tọa hóa của ba đại Thần Triều, dùng một trận chiến siành thắng lợi.

Thiên Đình bài danh đệ nhất sụp đổ từ đó, bị hoàn toàn tiêu diệt, không còn truyền thừa tiếp theo nữa, các Thánh địa tập trung vây công bọn họ, tiêu diệt tất cả cao thủ tuyệt đỉnh của các thần triều này.

Hai đại Thần Triều Sát Thủ viễn cổ còn lại là Nhân Gian và Địa ngục cũng không có bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng từ sau trận chiến ấy liền mai danh ẩn tích, không bao giỜ khỏi phục được huy hoàng ngày xưa nữa.

bởi vì bọn họ biết rằng không có Thánh binh Cực Đạo của Đại Đế cổ trong tay thì ngay cả ngươi có lực sát thương vô địch thế gian, có là sát thủ tài nghệ vô song, thì cũng không chống được sự trấn áp của Thánh binh Cực Đạo.

Tương truyền, hai đại Thần Triều Sát Thủ này đã rời khỏi Trung Châu, đi xa khỏi Đông Hoang, cũng có người nói bọn họ dùng Đông Hoang làm đại bản doanh, tuy nhiên chỉ không lộ ra mà thôi.

Sau thời đại thái cổ, Nhân Gian và Địa ngục cũng từng xuất hiện qua, nhưng rốt cuộc cũng không còn bễ nghễ thiên hạ như thời hoang cổ trước đây, không thể khiến cho các Thánh địa vừa nghe đã chạy xa như trước được.

- Thiên Đình... ngươi nói đây là đại thuật sát sinh của đệ nhất Thần Triều Sát Thủ thời viễn cổ?

Mọi người đều ngây dại.

Bộ xương trắng như tuyết này lại là người từ mười mấy vạn năm trước, là sát thủ tuyệt đỉnh của Thiên Đình, vậy mà lại chết ở đây.

Có thể thấy được thời kỳ hắc ám khi xưa náo động tới mức nào, khắp thiên hạ cùng nhau tiêu diệt Thần Triều Sát Thủ, mà Thiên Đình là trọng điểm vây công. người này đã không còn lối thoát nữa. phải chạy trốn vào trong Bất Tử Sơn.

Bọn người Diệp Phàm rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao tấm lệnh bài màu vàng và da Thánh hiền cổ lại có sát ý thấu xương như vậy, khiến cho bọn họ không thể chịu nổi, tín vật và tâm pháp của đệ nhất Thần Triều Sát Thủ thời viễn cổ tất nhiên phải là như vậy thì mới hợp lý.

- Cần phải cẩn thận nghiên cứu nó, đây là một loại truyền thừa vừa cổ kính, vừa đáng sợ, mặc dù không dùng nó đi ám sát người khác, nhưng cũng có thể dùng để bảo mệnh.

Diệp Phàm cẩn thận đọc nó.

Hiện giờ của hắn vô cùng thiếu thốn các loại thánh thuật. Kim Sí Tiểu Bằng Vương và các Thánh tử đều như hổ rình mồi, hơn nữa truyền nhân của Độc Nhân Đại Đế cũng ẩn giấu rất sâu, không biết có bao nhiêu người mang trong mình thánh thuật quán thế, hắn cần gấp các phương pháp để chống lại chúng.

Mọi người đều ngồi xuống, cẩn thận đọc. Truyền thừa của Thiên Đình có thể nói là vô giá, nếu truyền ra ngoài, rất nhiên sẽ gây ra một trận đại loạn, thậm chí còn châm ngòi cho một cuộc đại chiến gió tanh mưa máu.

Bọn họ đọc xong một mật, lại lật sang mặt sau, càng đọc càng kinh hãi khiếp hồn, quả nhiên không chỗ nào không dùng để giết người được, đủ loại phương pháp từ ti tiện, bỉ ổi đến quang minh chính đại, tất cả đều khó lòng phòng bị.

cuối cùng cũng đọc xong cuốn sách bằng da của Thánh hiền cổ này, phần cuối cùng có nói tới quyển sau của truyền thừa Thiên Đình, cũng chính là phần trung tâm quan trọng nhất, hóa ra chính là một bí trong Cửu Bí.

- Trách không được bọn họ có thể hô mưa gọi gió thời viễn cổ, thì ra là nắm được một bí trong Cửu Bí.

- Chẳng lẽ là một bí tại Thánh Nhai kia.

-Hi hi...!

Tiếng cười vui vẻ của cô bé con truyền đến.

Mọi người đều chăm chú đọc truyền thừa trên tấm da của Thánh hiền cổ, chưa để ý tới cô bé con này, lúc này mới ngạc nhiên nhận ra, nàng đang chơi đùa rất vui vẻ với mấy con vật nhỏ tại đây.

Tại dốc đá này có một số cổ động, có vết đục đẽo rất rõ ràng, bé con này chạy tới trước một cái động, mấy con ngựa nhỏ màu vàng, chim én nhỏ màu vàng đều vây quanh nàng, vô cùng nghe lời, để yên cho nàng vuốt ve.

- Đó là cái gì vậy?

Tất cả mọi người đều giật mình.

Con ngựa nhỏ màu vàng này chi cao một thước, phía sau còn kéo theo một chiếc xe ngựa nhỏ màu vàng, còn con chim én chỉ to bằng nửa bàn tay, nhẹ nhàng bay lượn, còn có một con trâu nhỏ màu vàng dài một thước đang đi lại xung quanh cô bé.

Ngoài ra còn có một số sinh vật kỳ lạ nhỏ bé không biết tên nữa cũng vây quanh nàng. Chúng nó giống nhau ở chỗ đều không phải là thân thể máu thịt, mà là thân thể hoàng kim, nhưng lại có thể hoạt động tự nhiên, trông rất sống động.

- Mấy cái cổ động này là thần quáng, thánh vật bên trong đã thông linh rồi, là báu vật để luyện khí.

Đại hắc cẩu kích động, kêu lớn lên.

Mọi người đều lập tức bật dậy, đối với các tu sĩ thì bí kíp và binh khí vĩnh viễn là những thứ quý giá nhất, ai cũng động tâm với chúng.

- Trời ạ! Thật sự rất thần kỳ, bên trong cỗ xe ngựa nhỏ màu vàng kia lại có cả người nhỏ nữa.

Một tên tiểu tử màu vàng nhảy từ trên xe ngựa xuống, dắt tay cô bé, nhảy múa không ngừng, trông rất sống động, lại cũng vô cùng thần bí.

- Chúng nó đều từ trong cổ động mà ra, chúng ta vào trong xem.

Mọi người chuẩn bị bước tới một cái cổ động, đột nhiên từ trong đó truyền ra một luồng uy áp đáng sợ.

Sau đó, một đôi mắt xanh biếc hiện ra, trên mi còn vương giọt lệ, sáng như một ngọn hải đăng thần thánh, chiếu sáng khiến người khác không thể mở mắt nhìn thẳng vào được.

Trong nháy mắt. mọi người tại đây đều bị cố định lại, không thể nhúc nhích, giống như rơi xuống hầm băng, ngay cả nói cũng không ra lời, trong cổ động không biết ẩn chưa sinh vật gì lại đáng sợ như vậy.

- Đại ca ca, các ngươi làm sao vậy?

Cô bé con phát hiện ra điều khác thường, vội chạy tới dùng bàn tay nhỏ bé của mình lay ống tay áo bọn họ.

Tới lúc này bọn họ mới bình phục lại, có thể động đậy, nhưng loại uy hiếp vô hình này vẫn còn đang hoàn toàn tập trung vào bọn họ.

- Mau chạy thôi, trong động có thần kim thông linh, hơn phân nửa là sau này sẽ trở thành Thánh linh.

Đại hắc cẩu nhỏ giọng nói.

Diệp Phàm cố nhịn sát ý vô cùng vô tận này, phong ấn lại lệnh bài màu vàng và tấm da Thánh hiền cổ lại, sau đó thu lấy, bọn họ nhanh chóng lui lại, tránh xa những cổ động này ra.

Cô bé lưu luyến không rời, vẫy vẫy tay về phía sau, từ biệt những sinh vật nhỏ màu vàng kia.

Mãi cho tới khi đi được thật xa, loại uy hiếp khủng bố này mới biến mất, lúc này bọn họ mới dám thở dài một hơi, thứ đó tuyệt đối là tồn tại không tầm thường chút nào, nếu mà không có cô bé này thì bọn họ đã chết ở đó rồi, khung xương trắng tại đó chính là vết xe đổ hiển hiện trước mắt.

- Bé con, những sinh vật nhỏ bé đó tại sao lại tới gần ngươi vậy?

Diệp Phàm hỏi tỉ mỉ.

- Ta cũng không biết, chúng nó rất đáng yêu, là chúng tự mình tới gần mà.

Cô bé con ngây thơ nói.

- Nếu ta đoán không lầm thì bên trong đó rất có thể có Tiên Lệ Lục Kim. là vật mà chỉ Đại Đế mới có.

Đại hắc cẩu trầm giọng nói.

- Cái gì?

Tất cả mọi người đều kinh hãi thốt lên.

- Đó hiển nhiên là một mỏ Thần Kim quáng, các ngươi có chú ý không, đôi mắt kia có màu xanh biếc, lại có nước mắt như đang chảy ra, khẳng định đó là Tiên Lệ Lục Kim.

Đại hắc cẩu càng nói càng khẳng định hơn.

Hoàng Huyết Xích Kim, Long Văn Hắc Kim, Tiên Lệ Lục Kim là những thánh vật vô thượng, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, là vật mà Đại Đế cổ cũng không nhất định có được, lại càng không cần nói đến những người khác.

- Khối Tiên Lệ Lục Kim này đã thông linh rồi, sau này sẽ trở thành Thánh linh, ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh tới đây cũng không thể đối phó được với nó, chúng ta mau chạy đi thôi.

Mọi người đều vừa giật mình, vừa tiếc nuối, ở đây gặp được thánh vật vô thượng, khiến cho bọn họ vô cùng chấn động, đáng tiếc là không thể mang đi được.

- Nên biết đủ đi, chúng ta đã chiếm được Sát Đạo Thánh Thuật của Thiên Đình rồi, đủ để lập ra một Thần Triều Sát Thủ thời viễn cổ.

Đi thêm được mười mấy dặm nữa, xuất hiện một ngọn núi màu đen, khí thế hùng vĩ, dường như bọn họ đã vô tình đi tới những năm tháng trước thời thái cổ, khí tức cổ kính lưu chuyển, khiến lòng người tràn đầy kinh sợ.

Lại đi thêm mười mấy dặm nữa, ngọn núi lớn màu đen như Thiên Đình trên cao ép xuống Cửu U địa ngục, nguy nga khiếp người, cổ thụ mọc thành rừng, có sương mù màu đen lượn lờ xung quanh.

Xoát!

Một luồng sáng màu xanh ở ngọn núi lớn màu đen phía trước lao vụt lên trên không trung, bay vào chỗ sâu bên trong Bất Tử Sơn. lưu lại mùi hương thấm ruột thấm gan trong không khí.

- Đó là... các ngươi có thấy không, đó là một con rùa màu xanh, nó lại có thể phi hành trong Bất Tử Sơn. trong khi chúng ta lại không làm được.

- Không đúng, nó có rễ như rễ cây, cách xa như vậy mà còn truyền đến mùi thơm, đó là một gốc Bất Tử Thần Dược.

Mọi người đều đứng lại, vô cùng giật mình, bên trong Bất Tử Sơn quả nhiên có tiên trân kinh hãi thế tục, có thể bay lên trời, chui xuống đất, tự chọn nơi sinh sống, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy một cây rồi.

- Đó là Vạn Tuế, là Bất Tử Thần Dược trong truyền thuyết, không thể tưởng tượng nổi nó lại ở trong Bất Tử Sơn.

Đại hắc cẩu thiếu chút nữa thì cắn trúng lưỡi.

Trong trời đất, mỗi một cây Bất Tử Thần Dược đều là duy nhất, chỉ cần nó chết đi thì sẽ hoàn toàn tuyệt chủng trên thế gian này, không có khả năng xuất hiện nữa.

ngay cả trước thời kỳ thái cổ thì cũng chỉ có một vài gốc thần dược mà thôi, mỗi một gốc có hình dáng thế nào thì đều được ghi lại rất tỉ mỉ, kỹ càng.

Loại Bất Tử Thần Dược này tên là Vạn Tuế, quả thành thục có hình một con Huyền Vũ nhỏ màu xanh, có dược lực vô cùng vô tận. Theo truyền thuyết thì ăn được một con Huyền Vũ đã thành thục này thì sẽ kéo dài tuổi thọ thêm một vạn năm nữa.


/1822

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status