Tinh quang như nước, Diệp Phàm chậm rãi bước trên Thần Thành. Hắn không dừng lại ở Diệu Dục Am lâu vì có rất nhiều ánh mắt đang chú ý tới hắn.
Hiện tại, nhất cử nhất động của hắn đều rất hấp dẫn thế nhân, cho nên hắn đi thẳng về nơi ở!
- Sao không có ai đột kích nhỉ?
Đại hắc cẩu mặc quần cộc đại hoa, lưng đeo một đôi móng vuốt lớn, nhàm chán đi tới đi lui!
- Ngươi còn mong có người giết tới cửa sao?
Diệp Phàm hung hăng nhìn nó một cái.
- Bổn hoàng đã bố trí trận văn Đại đế cổ ở một góc mà không ai tới tìm chết, thật sự có lỗi với bản thân!
Đại hắc cẩu không hiền lành nói.
Bên kia, cô gái nhỏ đang say sưa ngủ, ánh sáng bảy màu nhàn nhạt từ mi tâm chiếu ra, làm cả căn phòng như được chiếu sáng.
- Ngao ô...
Sáng sớm. khi mặt trời vừa lên, đại hắc cẩu theo thói quen tỉnh dậy sẽ ngáp một cái thật dài, khiến nhiều người trên đường cũng âm thầm mắng mỏ.
- Cẩu cẩu nha, sao ngày nào cũng gọi người ta dậy như vậy!
Cô gái nhỏ tròn xoe mắt, mơ mơ màng màng ngồi xuống, sau đó ngoan ngoãn đi rửa mặt.
Một ngày này, mấy người Diệp Phàm lang thang không mục đích ở Thần Thành, chờ đợi Lý Hắc Thủy trở về rồi chạy tới Khương gia.
Tổ hợp của bọn họ đi tới đâu cũng rất hấp dẫn người khác, không chỉ vì Diệp Phàm có danh tiếng rất lớn ở Thần Thành mà còn vì đại hắc cẩu khiến rất nhiều người ghi hận.
Cô gái nhỏ ngồi trên lưng đại hắc cẩu, tay trái cầm một xây đường hồ lô, trái phải cầm một trái cây, không ngừng nhấm nháp, rất vui vẻ thỏa mãn.
- Đại ca ca, trong thạch phường thật vui vẻ phải không?
Cô bé ngây ngô hỏi.
Diệp Phàm chỉ muốn mang theo cô bé đi để cô có thể mở rộng nhãn giới, hết đi tới cửa hàng này lại tới gian hàng khác, sau đó dạo một vòng qua các thạch phường, dẫn phát một hồi chấn động.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn muốn tới đổ thạch nhưng Diệp Phàm lại vân đạm phong khinh khoát tay áo, tỏ vẻ không muốn làm việc vô nghĩa, khiến rất nhiều thạch phường cũng âm thầm thở phào một hơi!
- Chính là con chó này sao?
Khi chạng vạng, một thanh âm uy nghiêm lão nhân vang lên, thần sắc rất không tốt, hung hăng nhìn chằm chằm đại hắc cẩu, như muốn giết người.
- Lão gia ngài đừng giận, Đồ Phi không có vấn đề gì cả!
Lý Hắc Thủy khuyên giải.
Đại cường đại thứ bảy Bắc Vực Đồ Thiên tới đây khởi binh vấn tội, vừa xuất hiện khiến người trên đường lập tức chạy hết.
Mười ba đại cường đạo danh chấn Bắc Vực, không ai không biết, không ai không hiểu, hơn nữa người này còn nắm giữ Thôn Thiên Ma Quán, nếu khiến hắn tức giận thì dù là Thánh chủ cũng không thể yên lòng.
- Lão nhân này là ai a. còn hung hăng hơn cả lão hổ, khiến mọi người đều bị dọa chạy hết rồi!
Đại hắc cẩu nhe răng trợn mắt, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì nói:
- Chẳng lẽ là lão hóa mà ta từng cướp Thôn Thiên Ma Quán lúc trước!?
- Ngươi đưa con cháu của ta đi đâu rồi?
Đồ Thiên nghiêm mặt hỏi.
- Lý Hắc Thủy ngươi dám bán đứng ta sao?!
Đại hắc cẩu tức giận.
- Đều là do ngươi làm, ta có thể giấu được sao?
Lý Hắc Thủy nói.
Bên cạnh còn có ba gã trẻ tuổi mà Diệp Phàm đều quen biết, phân biệt là Khương Hoài Nhân, Liêu Khấu, Ngô Trung Thiên, là bạn thân của Lý Hắc Thủy và Ngô Trung Thiên, là hậu nhân của đại cường đạo.
- Không có chút quan hệ gì tới ta cả! Bản thân Đồ Phi muốn đi Bắc Nguyên một chuyến, ta vẫn còn nhớ rõ tọa độ của hắn ở đó, nếu không ta dẫn ngươi đi?
Bộ dáng đại hắc cẩu rất nghiêm trạng.
- Đồ gia gia, ngàn vạn lần không nghe nó lừa dối. Nó nói đưa ngươi đi Bắc Nguyên nhưng không chừng lập tức truyền tống tới tận Nam Lĩnh đó!
Lý Hắc Thủy vội vàng nhắc nhở.
- Ngươi nói cho ta biết xem tọa độ là ở nơi nào?
Đồ Thiên không hề hòa nhà, con cháu của chính mình bị con chó này đẩy đi đâu mất, hắn cũng không biết làm cách nào.
Đại hắc cẩu rất ngoan ngoãn, cũng không dám tiếp tục mạnh miệng, nói ra một tọa độ xa tới độ khiến người ta đầu váng mắt hoa. Ngay cả Đồ Thiên nghe xong cũng không biết nên nói gì.
- Trông chờ hắn tự mình trở về thì không có hai mươi năm, hắn cũng không thể! Phải tới Thần Hải Bắc Cực một chuyến vậy!
Đồ Thiên vung tay áo, xoay người rời đi.
- Nghe nói con chó này rất vô đạo đức!?
Khương Hoài Nhân, Liễu Khấu, Ngô Trung Thiên không có hảo ý đi tới, muốn giáo huấn con chó này một trận.
- Các ngươi không thể khó cẩu cẩu được!
Cô gái nhỏ liền lên tiếng bảo vệ Hắc Hoàng.
- Gâu!
Đại hắc cẩu tiên phát chế nhân, cuồng cắn mấy chục cái. Nó mình đồng da sắt, ba người liên tục kêu thảm thiết. Dưới tình huống không hạ tử thủ, căn bản không thể làm gì được hắn.
Hơn nửa ngày, đường cái mới khôi phục lại sự yên lặng. Trên người ba người đều xuất hiện đầy dấu răng chó, rốt cục hiểu được lời của Lý Hắc Thủy về sự lợi hại của đại hắc cẩu.
Cuối cùng, cả bọn tìm một tửu lâu, thoải mái chè chén, mãi tới đêm khuya mới quay về chỗ Diệp Phàm. Mấy người này muốn được đồng hành với hắn.
Đại cường đạo thứ mười ba Khương Nghĩa đã sớm đi trước tới Khương gia, lần này cần để Khương Hoài Nhân dẫn đường mới có thể đi vào Khương gia thái cổ.
Ngày hôm sau, đoàn người vượt qua hư không, đi tới trọng địa truyền thừa cổ kính nhất Bắc Vực.
Hằng Vũ Đại đế để lại một gia tài rất dày, chính là một trong những người cường đại nhất từ trước tới nay.
Địa vực của Khương gia là một mảnh tịnh thổ thần thánh, bên ngoài là một mảnh đất chết rộng mấy chục vạn dặm nhưng nơi này lại là một mảnh xanh um.
Mây tím bốc lên, thải vụ lưu động, các dãy núi liên miên bất tận, tất cả đều lơ lửng giữa bầu trời, căn bản không rơi xuống.
Mỗi ngọn núi nơi này đều khí thế khiếp nhân, dường như tồn tại từ thời khai thiên lập địa, phát ra khí tức cổ kính tang thương.
Trên một ngọn núi có thác nước cao tới ba ngàn trượng, như một dải ngân hà thông tới cửu thiên, có ma vân lượn lờ, nguy nga trầm đọng, khí tức bức nhân.
Nhưng đây cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, cảnh tượng ở nơi sâu nhất căn bản không thể nhìn thấy được. Nghe nói nơi này có rất nhiều kiến trúc, cổ vật và di tích từ thời hoang cổ.
- Người nào?
Khi còn cách rất xa đã có không ít cường giả lao ra, lớn tiếng quát hỏi.
Khương Hoài Nhân không nói gì, lấy ra một quả Thần Mộc Lệnh huơ huơ, thần sắc những kia lập tức dịu lại, sau đó không lâu có một lão già bay ra.
- Thì ra là Hoài Nhân hiền điệt, lần này trở về thì không nên đi nữa, nhận tổ quy tông, không cần phiêu bạt bên ngoài. Lão tổ tông của gia tộc đã khuyên bảo gia gia ngươi!
Lão nhân này rất nhiệt tình nói.
Khương Hoài Nhân mỉm cười đáp lại, cũng không đưa ra ý kiến gì. Bọn họ đi theo lão nhân này vào sâu bên trong.
- Hôm nay chúng ta đã được lây dính phong quang Khương gia, lần đầu tiên tiến vào thế gia thái cổ a!
Liễu Khấu thì thầm.
Đoàn người bọn họ tiến vào tự nhiên khiến rất nhiều người chú ý, nhất là thế hệ trẻ tuổi, ánh mắt đều lộ ra đôi chút dị sắc khi nhìn về Diệp Phàm.
Lãnh địa Khương gia vô cùng rộng rãi, núi cao vô tận, vô số thần đảo lơ lửng giữa hư không. Mấy người Diệp Phàm đi tới trước một hòn đảo lư lửng.
Hòn đảo này là một chỗ trọng địa, những người bình thường không được tới gần vì là nơi một nhân vật cấp tổ tông bế quan. Gần đây Khương Nghĩa vân ở nơi này, chịu sự khuyên bảo.
- Tiểu Đình Đình ở đâu, ta muốn tìm nàng?
Diệp Phàm mở miệng.
Thần sắc lão nhân của Khương gia này lập tức biến đổi. Hắn sớm đoán ra thân phận Diệp Phàm, nhưng không nói ra, giờ phút này lộ ra vẻ khó xử.
- Sao vậy? Ta không thể gặp nàng sao?
Quan hệ giữa Diệp Phàm và Thần Vương ai ai cũng biết, Khương gia không có lý do gì để ngăn cản.
- Tiểu Công chúa vừa trở về, sự tình liên quan tới sinh tử của Thần Vương, không thể tùy ý gặp người ngoài, còn mong kiên nhẫn chờ vài ngày!
Lão nhân này nói.
Mấy người Diệp Phàm được bố trí ở lại trên một hòn đảo nhỏ thanh tịnh, chờ chừng bảy ngày cũng không thấy bóng dáng Tiểu Đình Đình.
Tuy nhiên, rốt cục hắn cũng gặp được Khương lão bá. Lão nhân này dù không quen ở đây nhưng tinh thần diện mạo lại tốt hơn nhiều. Có một thân thúc thúc cường thế như Khương Nghĩa, không ai dám coi thường lão.
Ngày thường, trong ăn uống của lão có thêm linh dược, dù là phàm nhân nhưng cũng ngày càng trẻ ra, đầu bạc cũng có dấu hiệu xanh lại.
- Đình Đình đã trở lại, ta chỉ gặp nó có hai lần rồi bị mang đi bế quan!
Lão nhân khi gặp lại Diệp Phàm thì vô cùng cao hứng. như gặp được người thân cận nhất của mình!
- Lão bá người lại phản lão hoàn đồng rồi!
Diệp Phàm trêu ghẹo.
- Cũng chỉ là một đám xương cốt già cỗi thôi, có gì mà trẻ ra?
Diệp Phàm ở cạnh lão mấy ngày, vẫn không thấy Tiểu Đình Đình đâu. Ngay cả đám người Khương Hoài Nhân cũng không kiên nhân, cuối cùng đi tìm Khương Nghĩa đang bế quan.
- Không cho gặp? Vì sao? Ta mang các ngươi đi!
Khương Nghĩa biết tin lập tức giận dữ.
Khương lão bá là cháu ruột của hắn, Tiểu Đình Đình đặc biệt được hắn coi trọng. Hắn trở lại Khương gia cũng là vì hai người này.
Đại cường đạo danh chấn Bắc Vực, muốn gặp Tiểu Đình Đình thì không người nào của Khương gia dám ngăn cản. Bởi vì đây chính là nhân vật rất gần với tiểu cỏng chúa, không có lý do gì không cho gặp cả.
Nơi Tiểu Đình Đình tu luyện là một chỗ rất mỹ lệ và yên tĩnh, có hoa thụ kết thành phiến, suối nước róc rách, thác nước từ thần đảo bên cạnh đổ xuống.
- Gia gia...
Đình Đình nhẹ nhàng bay ra, mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, mái tóc tung bay, như một tiểu tinh linh.
Hiện giờ nàng đã hơn chín tuổi, vẫn giống như một con búp bê như trước, mặt hoa da phấn, ánh mắt như nước, khí chất không linh.
- Ca ca...
Khi nhìn thấy Diệp Phàm, Tiểu Đình Đình lập tức mừng rỡ hô lớn rồi chạy nhanh tới.
- Có nhầm không?! Tiểu nha đầu này đã là tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh! Chỉ mới tu luyện vài năm thôi mà!?
Lý Hắc Thủy ngây người ra.
- Có thể sánh bằng được Hạ Cửu u rồi!
Liễu Khấu cũng hít sâu một hơi khí lạnh.
- Chắt nữ của ta mà lại!
Khương Hoài Nhân vô cùng tự hào.
- Tiểu thúc thúc!
Tiểu Đình Đình cũng hướng về hắn kêu lên một tiếng khiến Khương Hoài Nhân rất sung sướng.
- Các ngươi nói chuyện đi, ta đi trước đã!
Khương Nghĩa cưng chiều xoa xoa đầu Đình Đình rồi đột nhiên biến mất.
- Ca ca, huynh rốt cục lại về thăm Đình Đình!
Diệp Phàm nhớ lại đủ chuyện, kể từ lần đầu tiên gặp ông cháu hai người ở tiệm cơm nho nhỏ nơi Nam Vực. Khi đó Tiểu Đình Đình mặc một bộ quần áo đầy chỗ vá nhưng vô cùng nhanh nhẹn.
- Đình Đình lớn rồi!
Hắn tươi cười xoa đầu nàng.
Đình Đình rất ngoan ngoãn chào hỏi bọn người Ngô Trung Thiên, một tiếng đại ca ca, hai tiếng đại ca ca.
- Đây là chắt nữ của ta!
Khương Hoài Nhân tự hào nói lại.
. ta nói ngươi sao phải lặp đi lặp lại câu này chứ, muốn chiếm tiện nghi chúng ta ư?! Đánh hắn!
Đám người Lý Hắc Thủy ngừi thấy mùi vị gì đó, đồng loạt động thủ với Khương Hoài Nhân.
Khương lão bá ở bên cạnh cười hiền, dường như rất thích thú không khí này. Người ta khi về già đều thích ở cùng con cháu mình, lão cũng có tâm tính như vậy.
- Tỷ tỷ, Bão Bão, Bão Bão!
Cô gái nhỏ vươn tay nắm lấy cánh tay Tiểu Đình Đình. Cô bé chỉ mới hơn hai tuổi, vô cùng đáng yêu. Nó chỉ mới đứng tới thắt lưng của Tiểu Đình Đình mà thôi.
- Đứa nhỏ thật đáng yêu!
Đình Đình ôm lấy nàng, nó lập tức nhoẻn miệng cười, mi tâm lưu động ánh sáng kỳ dị.
- Thái Âm Thẻ!?
Đại hắc cẩu đi xoay quanh Đỉnh Đình, đôi mắt như hai cái chuông mở lớn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nói chuyện vui vẻ hồi lâu. Diệp Phàm và Đình Đình đi ra một nơi khác, ngồi ở một lương đình, hỏi han nàng về tình hình Thần Vương gần đây.
Đình Đình lập tức lộ ra vẻ lo lắng. Nàng đi theo Thần Vương hơn nửa năm, học được thần thuật vô tận, gần như ngày nào cũng đều tu luyện.
-o0o-
- Thân thể của muội?
Diệp Phàm kinh ngạc.
Tình trạng thân thể của Đình Đình rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều. Điều này khiến hắn càng thêm bất an. Đây đương nhiên là do Thần Vương gây nên.
- Thần Vương mỗi ngày đều thi triển Thần Vương Tái Sinh Thuật để thanh tẩy cho muội!
Trong mắt Tiểu Đình Đình liền hiện ra hai giọt lệ.
- Muội ngăn cản mài mà không được.
- Cái này...
Diệp Phàm ngây ra. Thần Vương đã là đèn hết dầu, còn dùng Thần Vương căn nguyên thanh tẩy cho nàng ta, tình trạng bản thân không biết đã tới hoàn cảnh nào?!
- Thần Vương hắn ở đâu? Ta có Bất Tử Thần Dược, có thể cứu hắn!
Diệp Phàm dồn dập nói.
- Lão tổ tông đưa muội về liền lập tức rời đi, cường aiả trong gia tộc xuất ra hết cũng không tìm được bóng dáng của lão tổ tông, không biết đã đi đâu rồi?!
Đình Đình lắc đầu, nước mắt đã trào ra, rất tự trách mình.
- Đừng khóc, cũng không phải là do Đình Đình đâu!
Diệp Phàm vội vàng an ủi.
- Đình Đình rất khổ tâm!
Nửa năm qua, Thần Vương mang Đình Đình đi khắp Đại Hoang, thường đi tới rất nhiều cổ địa. Hắn như đang tìm kiếm cái gì đó.
- Xem ra Thần Vương là do đau lòng quá...
Diệp Phàm thở dài. Thần Vương tuyệt đối không thể quên được cái chết của Thải Vân Tiên Tử.
- Bọn họ nói lão tổ tông có thể đã chém mất Thần Vương căn nguyên!
Giọng cô bé càng nức nở, tiếp tục rơi lệ.
- Đừng khóc nữa, tỷ tỷ đừng khóc!
Cô gái nhỏ đứng lên ghế đá, muốn lao nước mắt cho Đình Đình.
Lỗ tai của đại hắc cẩu vô cùng mẫn duệ, ở bên cạnh nghe được tất cả, thần sắc khẽ động nói:
- Tự chém Thần Vương căn nguyên. khí phách thật lớn!
- Con chó chết ngươi nói cái gì?
Diệp Phàm mắng nó.
- Ta là đang nói người này thật khó lường, không ngờ lại có đảm lượng như vậy! Hắn trước mắt chỉ có hai kết quả, một là hình thần câu diệt, sống không quá ba năm nữa. Hai là trong hai ba năm nữa trọng sinh thế gian, sống kiếp thứ hai, tu vi hướng thiên!
- Lời ngươi nói là thật sao?!
Diệp Phàm cả kinh.
- Tất nhiên là thật! Hiện tại ngay cả Bất Tử Thần Dược cũng không thể cứu chữa được, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính hắn! Đây chân chính là tự chém a... Có lẽ có thể chém ra kiếp thứ hai của bản thân!
Thần Vương lưu lại thần linh huyết, giúp Diệp Phàm chém đạo quả, hao hết thần lực, đèn đã cạn dầu. Hắn lại vô tư trợ giúp Đình Đình, mỗi ngày dùng thần quang thanh tẩy, chặt đứt Thần Vương căn nguyên của chính mình.
Diệp Phàm cảm thấy rất áy náy, chỉ hy vọng cứu sống Thần Vương, mong hắn có thể sống được kiếp thứ hai, vượt qua tử nạn.
- Thật sự có hy vọng sao?
Đình Đình nói trong nước mắt.
- Cái này phải dựa vào chính hắn, nhưng đi tới bước này, hắn nếu có thể buông bỏ quá khứ thì nhất định có thể sống lại kiếp nữa!
Đại hắc cẩu nói.
Trong lòng Diệp Phàm lại trở nên lo lắng. Chỉ vì không bỏ qua được cái chết của Thái Vân Tiên tử cho nên Thần Vương mới đi tới bước này, hắn có thể bỏ được quá khứ sao?!
- Tiểu tỷ tỷ, không được khóc, ngoan!
Cô gái nhỏ đứng lên ghế đá, chăm chút lau nước mắt cho Đình Đình.
Qua một lúc lâu bọn họ mới bình tĩnh lại được. Đình Đình như nhớ tới điều gì nói:
- Đại ca ca, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của huynh...
- Có chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Ta trở về không lâu đã bị Khương Dật Thần ca ca mượn đi, hắn vẫn chưa trả!
Đình Đình có chút ủy khuất.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng. Khương gia là muốn lưu lại Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của hắn sao?
Khương Hoài Nhân lập tức nổi giận:
- Ngay cả bảo bối của chắt nữ ta mà cũng dám lừa gạt sao!? Tên Khương Dật Thần đúng là quá ngang ngược. hắn chán sống rồi...
- Khương Dật Thần hắn nghĩ cái gì?! Ngay cả Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh cũng dám chiếm đoạt sao?
Ánh mắt Lý Hắc Thủy cũng sáng lên.
Đỉnh này đúng là vô giá, vì nó mà tạo ra sóng gợn khôn cùng. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Diệp Phàm kết thù kết oán với các Thánh địa cũng là do nó mà nên.
Thánh vật của Đại đế cổ dù dùng cổ kinh cũng không thể đổi được, ai không động tâm chứ?! Diệp Phàm vì nó mà cửu tử nhất sinh, đã rất nhiều lần suýt nữa mất mạng.
Bất đắc dĩ, hắn mới tạm thời giao Tiểu Đình Đình giữ nó, mượn dùng uy lực của Thần Vương để bảo tồn, nếu không chi sợ hắn không sống được tới hôm nay.
Mấy người kia tuyệt đối không ngờ Khương Dật Thần lớn mật như vậy, dám nhân cơ hội này chiếm đoạt làm của riêng, đúng là không thể chấp nhận nổi.
Ngày xưa. các Thánh địa đều vô cùng đổ mắt. Diệp Phàm dùng cả tính mạng mới bảo hộ được thánh vật, giờ lại bị kẻ khác lừa gạt chiếm mất khiến hắn điên cả người.
Giờ phút này hắn không kìm được nổi giận, làm sao để kẻ khác mưu đoạt thứ hắn đánh đổi bằng cả tính mạng mình như vậy được!?
- Tên tiểu tử này không khỏi quá to gan đi, thật dám ra tay, thứ đó mà cũng dám nuốt!
Ngô Trung Thiên cười lạnh.
- Ngay cả là bổn hoàng mà còn chưa được sờ tới, hắn lại dám ra tay! Chúng ta đi thịt hắn thôi!
Đại hắc cẩu nghiến răng. Với tính cách của hắn. vạn vật thiên hạ phải cho ta mới đúng!
Diệp Phàm bỗng nhiên thần sắc khẽ động nói:
- Không được hành động thiếu suy nghĩ, không chừng còn phức tạp hơn cả chúng ta nghĩ. Nếu lớn nhân vật lớn tuổi của Khương gia muốn mưu đoạt thì phiền toái rất lớn.
- Ca ca...
Đình Đình cảm thấy rất tự trách, cúi đầu trầm mặc. Thánh vật trọng yếu như vậy nếu mất đi thì trong lòng nàng sẽ vô cùng áy náy.
- Không sao, Đình Đình, không cần suy nghĩ nhiều, không phải do muội!
Diệp Phàm xoa xoa đầu nàng.
- Tiểu tỷ tỷ, phải vui vẻ, cười lên!
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt. đứng trên ghế đá như một tiểu đại nhân.
- Đi, chúng ta giờ đi tìm Khương Dật Thần, ngay cả đồ của chắt nữ ta mà cũng dám đoạt ta phải lột da nó!
Khương Hoài Nhân ngày thường có tên là Khương xấu xa. tự nhiên không phải là một tay mơ.
- Đi, trước tìm tên kia tính sổ đã! Nếu Khương gia bảo hộ hắn. lập tức rời đi, chờ hắn ở bên ngoài. Trừ khi cả đời này hắn không lộ diện ở Bắc Vực!
Liễu Khấu nói.
Trên thực tế, mấy người này là hậu nhân của mười ba đại cường đạo, đều vô cùng kiệt ngạo. Ngày xưa ở Bắc Vực, ngay cả Diêu Quang Thánh tử và Thánh nữ mà còn dám vây sát. huống hồ là những chuyện khác!
Mấy người lập tức tiến Khương lão bá về rồi để Đình Đình dẫn đường. Nơi này có rất nhiều thần đảo và núi lớn. bọn họ không thể xông loạn, cũng không thể tìm được Khương Dật Thần.
- Tiểu tỷ tỷ không cần lo lắng nha! Đại ca bọn họ rất lợi hại, ngay cả lão thụ tinh cũng sợ tới mức vội vã bỏ chạy...
Cô gái nhỏ hiển nhiên đang nói tới Ngộ Đạo cổ Trà Thụ.
Điều này làm cho mấy người xám mặt. Vì quá tham lam, ngay cả cổ thụ cũng không chịu nổi bọn họ.
- Đứa nhỏ, em tên gì?
Tiểu Đình Đình rất thích đứa nhỏ, thấy nó nhu thuận đáng yêu liền kéo lấy tay nó đi trước.
- Kêu là cô bé!
Cô bé này coi loại xưng hô cưng chiều này làm tên của mình. Thực tế, đối với quá khứ của mình, nó cũng chỉ nhớ được hai chữ này.
Diệp Phàm cũng từng phân tích cô bé khẳng định từng có một đoạn ký ức khắc sâu. không thể quên được cho nên mới nhớ được hai chữ này.
Rốt cuộc cô bé có lai lịch như thế nào thì không ai biết. Từ khi xuất hiện, cô bé vĩnh viễn có bộ dáng hai tuổi, trí nhớ bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên trống rỗng.
Phía trước, trên một hòn đảo rất lớn với cổ mộc che trời, thác nước lớn như dải lụa. còn có một sườn núi lớn. Đây là một nơi vô cùng thanh tú.
Từ đây có thể thấy được thân phận của Khương Dật Thần trong đám trẻ tuổi Khương gia thật không tầm thường mới có được một nơi tu luyện thế này. Đây là đãi ngộ không mấy người có được.
- Gia gia hắn là một vị đại năng tuyệt đỉnh, có quan hệ huyết thống rất gần với gia chủ. Người này muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, mà bản thân lại rất tàn nhẫn cho nên người bình thường không dám động tới hắn.
Mấy người Liễu Khấu có chút hiểu biết về một thế hệ trẻ Bắc Vực, ngay cả Khương Dật Thần cũng hiểu rất rõ.
- Các ngươi là ai? Sao dám xông vào Lưu Tinh Đảo?
Lập tức có mấy người bay ra ngăn cản bọn họ.
- Lưu Tinh Đảo gì, ta thấy giống “tảo tinh đảo” thì có!
Đại hắc cẩu nhe răng.
Mấy người này lập tức biến sắc, liền đoán ra thân phận mấy người. Nhất là đại hắc cẩu và Diệp Phàm, ác danh của bọ họ tuyệt đối truyền rất xa.
- Nơi đây chính là trọng địa Khương gia, các ngươi không được xông loạn!
Mấy người này xếp thành một hàng, chặn trước đường, không cho bọn hắn tiến vào.
Sắc mặt Khương Hoài Nhân lập tức trầm xuống. Hắn cảm giác được tình cảnh của Tiểu Đình Đình hiện nay. Dù trên danh nghĩa nàng là tiểu Công chúa của Khương tộc nhưng mấy người này cũng không đi lên chào đón.
Hắn nghĩ tới tình cảnh trước đây của Tiểu Đình Đình, một ít người Khương gia khẳng định rất bất công với nàng. Ngay cả Khương lão bá cũng bị bức bách ra ngoài mở quán để sống qua ngày. Lúc này cơn giận của hắn dâng lên.
- Các ngươi cút! Kêu Khương Dật Thần ra đây cho ta!
Khương xấu xa tính tình nóng nảy, cũng là một kẻ lục thân bất nhận. Dù hắn kỳ thật cũng là con cháu Khương gia nhưng căn bản không thèm để ý.
Diệp Phàm nghĩ tới nhiều chuyện cũ, nhớ lại mùa đông năm đó, tuyết bay tán loạn. Khương lão bá và Tiểu Đình Đình bị con cháu Khương gia khi dễ, mà đầu sỏ chính là Khương Dật Thần.
Khi đó hắn đã vô cùng tức giận mới tới địa bàn của thế gia thái cổ ra tay, chặn giết Khương Dật Thần. Mãi tới khi Thần Vương lên tiếng hắn mới thả ra tên này.
- Lớn mật! Các ngươi có biết đây là nơi nào không?! Làm khách của Khương tộc ta mà lại không hiểu lễ tiết!
Một người lớn tiếng quát, muốn áp chế mấy người.
- Mắt chó của ngươi mù rồi à?! Ngay cả tiểu Công chúa của Khương tộc ở đây mà không thấy sao?! Chẳng lẽ các ngươi không biết hay là cố ý không nhìn?
Khương Hoài Nhân quát.
- Ra mắt tiểu Công chúa!
Mấy người kia nghe được lời này mới đi lên chào hỏi.
Ngày xưa, bọn họ đích xác có thể không thèm nhìn Tiểu Đình Đình. Thân là Thái Âm Thể, sống không được mấy năm, lại là được dẫn về từ bên ngoài, căn bản không tính là chính thống.
Mà nay lại khác hoàn toàn! Đây chính là người duy nhất được Thần Vương mang đi, tu luyện nửa năm, rất có thể bí quyết chữ Đấu cao nhất trong Cửu Bí đã ở trên tay cô bé.
Còn nữa, nàng còn có chỗ dựa vững chắc là thúc tổ đại cường đạo, thân phận vô cùng tôn quý, không ai dám khi dễ như trước.
Chỉ là vì thái độ trước đây như vậy, bọn họ còn chưa có chuyển biến mà thôi.
- Mời chờ, chúng ta đi bẩm báo.
Một người nhanh chóng bay vào trong đảo, lập tức bẩm báo Khương Dật Thần, không dám trì hoãn.
Rất lâu sau, người này mới bay ra, trên mặt tràn ngập vẻ xin lỗi, khách khí nói:
- Thật xin lỗi vài vị, thiếu chủ đang bế quan, ta không thể đánh thức hắn. Các vị mấy ngày sau hãy tới đi!
Ngô Trung Thiên lập tức cười lạnh nói:
- Sớm không muộn không, sao khi chúng ta tới lại cố tình bế quan?!
- Đây rõ ràng là chuyện giả vờ! Không ngờ không ra gặp chúng ta! Hắn trốn được lần đầu, chẳng lẽ trốn được cả đời sao?!
Liễu Khấu cười lạnh.
- Nếu hắn khinh thường đi ra gặp chúng ta thì chúng ta tự mình vào gặp hắn!
Con tức Khương Hoài Nhân không ngừng dâng cao.
- Các ngươi không được đi vào!
Mấy người kia lập tức ngăn cản.
- Các ngươi lui ra, ta muốn gặp biểu ca của ta, các ngươi có thể ngăn cản sao?!
Tiểu Đình Đình tiến lên, tuy chỉ là cô gái chín tuổi nhưng nếu thật sự đứng lên cũng có một loại uy thế vô hình.
Hiện tại, nhất cử nhất động của hắn đều rất hấp dẫn thế nhân, cho nên hắn đi thẳng về nơi ở!
- Sao không có ai đột kích nhỉ?
Đại hắc cẩu mặc quần cộc đại hoa, lưng đeo một đôi móng vuốt lớn, nhàm chán đi tới đi lui!
- Ngươi còn mong có người giết tới cửa sao?
Diệp Phàm hung hăng nhìn nó một cái.
- Bổn hoàng đã bố trí trận văn Đại đế cổ ở một góc mà không ai tới tìm chết, thật sự có lỗi với bản thân!
Đại hắc cẩu không hiền lành nói.
Bên kia, cô gái nhỏ đang say sưa ngủ, ánh sáng bảy màu nhàn nhạt từ mi tâm chiếu ra, làm cả căn phòng như được chiếu sáng.
- Ngao ô...
Sáng sớm. khi mặt trời vừa lên, đại hắc cẩu theo thói quen tỉnh dậy sẽ ngáp một cái thật dài, khiến nhiều người trên đường cũng âm thầm mắng mỏ.
- Cẩu cẩu nha, sao ngày nào cũng gọi người ta dậy như vậy!
Cô gái nhỏ tròn xoe mắt, mơ mơ màng màng ngồi xuống, sau đó ngoan ngoãn đi rửa mặt.
Một ngày này, mấy người Diệp Phàm lang thang không mục đích ở Thần Thành, chờ đợi Lý Hắc Thủy trở về rồi chạy tới Khương gia.
Tổ hợp của bọn họ đi tới đâu cũng rất hấp dẫn người khác, không chỉ vì Diệp Phàm có danh tiếng rất lớn ở Thần Thành mà còn vì đại hắc cẩu khiến rất nhiều người ghi hận.
Cô gái nhỏ ngồi trên lưng đại hắc cẩu, tay trái cầm một xây đường hồ lô, trái phải cầm một trái cây, không ngừng nhấm nháp, rất vui vẻ thỏa mãn.
- Đại ca ca, trong thạch phường thật vui vẻ phải không?
Cô bé ngây ngô hỏi.
Diệp Phàm chỉ muốn mang theo cô bé đi để cô có thể mở rộng nhãn giới, hết đi tới cửa hàng này lại tới gian hàng khác, sau đó dạo một vòng qua các thạch phường, dẫn phát một hồi chấn động.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn muốn tới đổ thạch nhưng Diệp Phàm lại vân đạm phong khinh khoát tay áo, tỏ vẻ không muốn làm việc vô nghĩa, khiến rất nhiều thạch phường cũng âm thầm thở phào một hơi!
- Chính là con chó này sao?
Khi chạng vạng, một thanh âm uy nghiêm lão nhân vang lên, thần sắc rất không tốt, hung hăng nhìn chằm chằm đại hắc cẩu, như muốn giết người.
- Lão gia ngài đừng giận, Đồ Phi không có vấn đề gì cả!
Lý Hắc Thủy khuyên giải.
Đại cường đại thứ bảy Bắc Vực Đồ Thiên tới đây khởi binh vấn tội, vừa xuất hiện khiến người trên đường lập tức chạy hết.
Mười ba đại cường đạo danh chấn Bắc Vực, không ai không biết, không ai không hiểu, hơn nữa người này còn nắm giữ Thôn Thiên Ma Quán, nếu khiến hắn tức giận thì dù là Thánh chủ cũng không thể yên lòng.
- Lão nhân này là ai a. còn hung hăng hơn cả lão hổ, khiến mọi người đều bị dọa chạy hết rồi!
Đại hắc cẩu nhe răng trợn mắt, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì nói:
- Chẳng lẽ là lão hóa mà ta từng cướp Thôn Thiên Ma Quán lúc trước!?
- Ngươi đưa con cháu của ta đi đâu rồi?
Đồ Thiên nghiêm mặt hỏi.
- Lý Hắc Thủy ngươi dám bán đứng ta sao?!
Đại hắc cẩu tức giận.
- Đều là do ngươi làm, ta có thể giấu được sao?
Lý Hắc Thủy nói.
Bên cạnh còn có ba gã trẻ tuổi mà Diệp Phàm đều quen biết, phân biệt là Khương Hoài Nhân, Liêu Khấu, Ngô Trung Thiên, là bạn thân của Lý Hắc Thủy và Ngô Trung Thiên, là hậu nhân của đại cường đạo.
- Không có chút quan hệ gì tới ta cả! Bản thân Đồ Phi muốn đi Bắc Nguyên một chuyến, ta vẫn còn nhớ rõ tọa độ của hắn ở đó, nếu không ta dẫn ngươi đi?
Bộ dáng đại hắc cẩu rất nghiêm trạng.
- Đồ gia gia, ngàn vạn lần không nghe nó lừa dối. Nó nói đưa ngươi đi Bắc Nguyên nhưng không chừng lập tức truyền tống tới tận Nam Lĩnh đó!
Lý Hắc Thủy vội vàng nhắc nhở.
- Ngươi nói cho ta biết xem tọa độ là ở nơi nào?
Đồ Thiên không hề hòa nhà, con cháu của chính mình bị con chó này đẩy đi đâu mất, hắn cũng không biết làm cách nào.
Đại hắc cẩu rất ngoan ngoãn, cũng không dám tiếp tục mạnh miệng, nói ra một tọa độ xa tới độ khiến người ta đầu váng mắt hoa. Ngay cả Đồ Thiên nghe xong cũng không biết nên nói gì.
- Trông chờ hắn tự mình trở về thì không có hai mươi năm, hắn cũng không thể! Phải tới Thần Hải Bắc Cực một chuyến vậy!
Đồ Thiên vung tay áo, xoay người rời đi.
- Nghe nói con chó này rất vô đạo đức!?
Khương Hoài Nhân, Liễu Khấu, Ngô Trung Thiên không có hảo ý đi tới, muốn giáo huấn con chó này một trận.
- Các ngươi không thể khó cẩu cẩu được!
Cô gái nhỏ liền lên tiếng bảo vệ Hắc Hoàng.
- Gâu!
Đại hắc cẩu tiên phát chế nhân, cuồng cắn mấy chục cái. Nó mình đồng da sắt, ba người liên tục kêu thảm thiết. Dưới tình huống không hạ tử thủ, căn bản không thể làm gì được hắn.
Hơn nửa ngày, đường cái mới khôi phục lại sự yên lặng. Trên người ba người đều xuất hiện đầy dấu răng chó, rốt cục hiểu được lời của Lý Hắc Thủy về sự lợi hại của đại hắc cẩu.
Cuối cùng, cả bọn tìm một tửu lâu, thoải mái chè chén, mãi tới đêm khuya mới quay về chỗ Diệp Phàm. Mấy người này muốn được đồng hành với hắn.
Đại cường đạo thứ mười ba Khương Nghĩa đã sớm đi trước tới Khương gia, lần này cần để Khương Hoài Nhân dẫn đường mới có thể đi vào Khương gia thái cổ.
Ngày hôm sau, đoàn người vượt qua hư không, đi tới trọng địa truyền thừa cổ kính nhất Bắc Vực.
Hằng Vũ Đại đế để lại một gia tài rất dày, chính là một trong những người cường đại nhất từ trước tới nay.
Địa vực của Khương gia là một mảnh tịnh thổ thần thánh, bên ngoài là một mảnh đất chết rộng mấy chục vạn dặm nhưng nơi này lại là một mảnh xanh um.
Mây tím bốc lên, thải vụ lưu động, các dãy núi liên miên bất tận, tất cả đều lơ lửng giữa bầu trời, căn bản không rơi xuống.
Mỗi ngọn núi nơi này đều khí thế khiếp nhân, dường như tồn tại từ thời khai thiên lập địa, phát ra khí tức cổ kính tang thương.
Trên một ngọn núi có thác nước cao tới ba ngàn trượng, như một dải ngân hà thông tới cửu thiên, có ma vân lượn lờ, nguy nga trầm đọng, khí tức bức nhân.
Nhưng đây cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, cảnh tượng ở nơi sâu nhất căn bản không thể nhìn thấy được. Nghe nói nơi này có rất nhiều kiến trúc, cổ vật và di tích từ thời hoang cổ.
- Người nào?
Khi còn cách rất xa đã có không ít cường giả lao ra, lớn tiếng quát hỏi.
Khương Hoài Nhân không nói gì, lấy ra một quả Thần Mộc Lệnh huơ huơ, thần sắc những kia lập tức dịu lại, sau đó không lâu có một lão già bay ra.
- Thì ra là Hoài Nhân hiền điệt, lần này trở về thì không nên đi nữa, nhận tổ quy tông, không cần phiêu bạt bên ngoài. Lão tổ tông của gia tộc đã khuyên bảo gia gia ngươi!
Lão nhân này rất nhiệt tình nói.
Khương Hoài Nhân mỉm cười đáp lại, cũng không đưa ra ý kiến gì. Bọn họ đi theo lão nhân này vào sâu bên trong.
- Hôm nay chúng ta đã được lây dính phong quang Khương gia, lần đầu tiên tiến vào thế gia thái cổ a!
Liễu Khấu thì thầm.
Đoàn người bọn họ tiến vào tự nhiên khiến rất nhiều người chú ý, nhất là thế hệ trẻ tuổi, ánh mắt đều lộ ra đôi chút dị sắc khi nhìn về Diệp Phàm.
Lãnh địa Khương gia vô cùng rộng rãi, núi cao vô tận, vô số thần đảo lơ lửng giữa hư không. Mấy người Diệp Phàm đi tới trước một hòn đảo lư lửng.
Hòn đảo này là một chỗ trọng địa, những người bình thường không được tới gần vì là nơi một nhân vật cấp tổ tông bế quan. Gần đây Khương Nghĩa vân ở nơi này, chịu sự khuyên bảo.
- Tiểu Đình Đình ở đâu, ta muốn tìm nàng?
Diệp Phàm mở miệng.
Thần sắc lão nhân của Khương gia này lập tức biến đổi. Hắn sớm đoán ra thân phận Diệp Phàm, nhưng không nói ra, giờ phút này lộ ra vẻ khó xử.
- Sao vậy? Ta không thể gặp nàng sao?
Quan hệ giữa Diệp Phàm và Thần Vương ai ai cũng biết, Khương gia không có lý do gì để ngăn cản.
- Tiểu Công chúa vừa trở về, sự tình liên quan tới sinh tử của Thần Vương, không thể tùy ý gặp người ngoài, còn mong kiên nhẫn chờ vài ngày!
Lão nhân này nói.
Mấy người Diệp Phàm được bố trí ở lại trên một hòn đảo nhỏ thanh tịnh, chờ chừng bảy ngày cũng không thấy bóng dáng Tiểu Đình Đình.
Tuy nhiên, rốt cục hắn cũng gặp được Khương lão bá. Lão nhân này dù không quen ở đây nhưng tinh thần diện mạo lại tốt hơn nhiều. Có một thân thúc thúc cường thế như Khương Nghĩa, không ai dám coi thường lão.
Ngày thường, trong ăn uống của lão có thêm linh dược, dù là phàm nhân nhưng cũng ngày càng trẻ ra, đầu bạc cũng có dấu hiệu xanh lại.
- Đình Đình đã trở lại, ta chỉ gặp nó có hai lần rồi bị mang đi bế quan!
Lão nhân khi gặp lại Diệp Phàm thì vô cùng cao hứng. như gặp được người thân cận nhất của mình!
- Lão bá người lại phản lão hoàn đồng rồi!
Diệp Phàm trêu ghẹo.
- Cũng chỉ là một đám xương cốt già cỗi thôi, có gì mà trẻ ra?
Diệp Phàm ở cạnh lão mấy ngày, vẫn không thấy Tiểu Đình Đình đâu. Ngay cả đám người Khương Hoài Nhân cũng không kiên nhân, cuối cùng đi tìm Khương Nghĩa đang bế quan.
- Không cho gặp? Vì sao? Ta mang các ngươi đi!
Khương Nghĩa biết tin lập tức giận dữ.
Khương lão bá là cháu ruột của hắn, Tiểu Đình Đình đặc biệt được hắn coi trọng. Hắn trở lại Khương gia cũng là vì hai người này.
Đại cường đạo danh chấn Bắc Vực, muốn gặp Tiểu Đình Đình thì không người nào của Khương gia dám ngăn cản. Bởi vì đây chính là nhân vật rất gần với tiểu cỏng chúa, không có lý do gì không cho gặp cả.
Nơi Tiểu Đình Đình tu luyện là một chỗ rất mỹ lệ và yên tĩnh, có hoa thụ kết thành phiến, suối nước róc rách, thác nước từ thần đảo bên cạnh đổ xuống.
- Gia gia...
Đình Đình nhẹ nhàng bay ra, mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, mái tóc tung bay, như một tiểu tinh linh.
Hiện giờ nàng đã hơn chín tuổi, vẫn giống như một con búp bê như trước, mặt hoa da phấn, ánh mắt như nước, khí chất không linh.
- Ca ca...
Khi nhìn thấy Diệp Phàm, Tiểu Đình Đình lập tức mừng rỡ hô lớn rồi chạy nhanh tới.
- Có nhầm không?! Tiểu nha đầu này đã là tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh! Chỉ mới tu luyện vài năm thôi mà!?
Lý Hắc Thủy ngây người ra.
- Có thể sánh bằng được Hạ Cửu u rồi!
Liễu Khấu cũng hít sâu một hơi khí lạnh.
- Chắt nữ của ta mà lại!
Khương Hoài Nhân vô cùng tự hào.
- Tiểu thúc thúc!
Tiểu Đình Đình cũng hướng về hắn kêu lên một tiếng khiến Khương Hoài Nhân rất sung sướng.
- Các ngươi nói chuyện đi, ta đi trước đã!
Khương Nghĩa cưng chiều xoa xoa đầu Đình Đình rồi đột nhiên biến mất.
- Ca ca, huynh rốt cục lại về thăm Đình Đình!
Diệp Phàm nhớ lại đủ chuyện, kể từ lần đầu tiên gặp ông cháu hai người ở tiệm cơm nho nhỏ nơi Nam Vực. Khi đó Tiểu Đình Đình mặc một bộ quần áo đầy chỗ vá nhưng vô cùng nhanh nhẹn.
- Đình Đình lớn rồi!
Hắn tươi cười xoa đầu nàng.
Đình Đình rất ngoan ngoãn chào hỏi bọn người Ngô Trung Thiên, một tiếng đại ca ca, hai tiếng đại ca ca.
- Đây là chắt nữ của ta!
Khương Hoài Nhân tự hào nói lại.
. ta nói ngươi sao phải lặp đi lặp lại câu này chứ, muốn chiếm tiện nghi chúng ta ư?! Đánh hắn!
Đám người Lý Hắc Thủy ngừi thấy mùi vị gì đó, đồng loạt động thủ với Khương Hoài Nhân.
Khương lão bá ở bên cạnh cười hiền, dường như rất thích thú không khí này. Người ta khi về già đều thích ở cùng con cháu mình, lão cũng có tâm tính như vậy.
- Tỷ tỷ, Bão Bão, Bão Bão!
Cô gái nhỏ vươn tay nắm lấy cánh tay Tiểu Đình Đình. Cô bé chỉ mới hơn hai tuổi, vô cùng đáng yêu. Nó chỉ mới đứng tới thắt lưng của Tiểu Đình Đình mà thôi.
- Đứa nhỏ thật đáng yêu!
Đình Đình ôm lấy nàng, nó lập tức nhoẻn miệng cười, mi tâm lưu động ánh sáng kỳ dị.
- Thái Âm Thẻ!?
Đại hắc cẩu đi xoay quanh Đỉnh Đình, đôi mắt như hai cái chuông mở lớn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nói chuyện vui vẻ hồi lâu. Diệp Phàm và Đình Đình đi ra một nơi khác, ngồi ở một lương đình, hỏi han nàng về tình hình Thần Vương gần đây.
Đình Đình lập tức lộ ra vẻ lo lắng. Nàng đi theo Thần Vương hơn nửa năm, học được thần thuật vô tận, gần như ngày nào cũng đều tu luyện.
-o0o-
- Thân thể của muội?
Diệp Phàm kinh ngạc.
Tình trạng thân thể của Đình Đình rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều. Điều này khiến hắn càng thêm bất an. Đây đương nhiên là do Thần Vương gây nên.
- Thần Vương mỗi ngày đều thi triển Thần Vương Tái Sinh Thuật để thanh tẩy cho muội!
Trong mắt Tiểu Đình Đình liền hiện ra hai giọt lệ.
- Muội ngăn cản mài mà không được.
- Cái này...
Diệp Phàm ngây ra. Thần Vương đã là đèn hết dầu, còn dùng Thần Vương căn nguyên thanh tẩy cho nàng ta, tình trạng bản thân không biết đã tới hoàn cảnh nào?!
- Thần Vương hắn ở đâu? Ta có Bất Tử Thần Dược, có thể cứu hắn!
Diệp Phàm dồn dập nói.
- Lão tổ tông đưa muội về liền lập tức rời đi, cường aiả trong gia tộc xuất ra hết cũng không tìm được bóng dáng của lão tổ tông, không biết đã đi đâu rồi?!
Đình Đình lắc đầu, nước mắt đã trào ra, rất tự trách mình.
- Đừng khóc, cũng không phải là do Đình Đình đâu!
Diệp Phàm vội vàng an ủi.
- Đình Đình rất khổ tâm!
Nửa năm qua, Thần Vương mang Đình Đình đi khắp Đại Hoang, thường đi tới rất nhiều cổ địa. Hắn như đang tìm kiếm cái gì đó.
- Xem ra Thần Vương là do đau lòng quá...
Diệp Phàm thở dài. Thần Vương tuyệt đối không thể quên được cái chết của Thải Vân Tiên Tử.
- Bọn họ nói lão tổ tông có thể đã chém mất Thần Vương căn nguyên!
Giọng cô bé càng nức nở, tiếp tục rơi lệ.
- Đừng khóc nữa, tỷ tỷ đừng khóc!
Cô gái nhỏ đứng lên ghế đá, muốn lao nước mắt cho Đình Đình.
Lỗ tai của đại hắc cẩu vô cùng mẫn duệ, ở bên cạnh nghe được tất cả, thần sắc khẽ động nói:
- Tự chém Thần Vương căn nguyên. khí phách thật lớn!
- Con chó chết ngươi nói cái gì?
Diệp Phàm mắng nó.
- Ta là đang nói người này thật khó lường, không ngờ lại có đảm lượng như vậy! Hắn trước mắt chỉ có hai kết quả, một là hình thần câu diệt, sống không quá ba năm nữa. Hai là trong hai ba năm nữa trọng sinh thế gian, sống kiếp thứ hai, tu vi hướng thiên!
- Lời ngươi nói là thật sao?!
Diệp Phàm cả kinh.
- Tất nhiên là thật! Hiện tại ngay cả Bất Tử Thần Dược cũng không thể cứu chữa được, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính hắn! Đây chân chính là tự chém a... Có lẽ có thể chém ra kiếp thứ hai của bản thân!
Thần Vương lưu lại thần linh huyết, giúp Diệp Phàm chém đạo quả, hao hết thần lực, đèn đã cạn dầu. Hắn lại vô tư trợ giúp Đình Đình, mỗi ngày dùng thần quang thanh tẩy, chặt đứt Thần Vương căn nguyên của chính mình.
Diệp Phàm cảm thấy rất áy náy, chỉ hy vọng cứu sống Thần Vương, mong hắn có thể sống được kiếp thứ hai, vượt qua tử nạn.
- Thật sự có hy vọng sao?
Đình Đình nói trong nước mắt.
- Cái này phải dựa vào chính hắn, nhưng đi tới bước này, hắn nếu có thể buông bỏ quá khứ thì nhất định có thể sống lại kiếp nữa!
Đại hắc cẩu nói.
Trong lòng Diệp Phàm lại trở nên lo lắng. Chỉ vì không bỏ qua được cái chết của Thái Vân Tiên tử cho nên Thần Vương mới đi tới bước này, hắn có thể bỏ được quá khứ sao?!
- Tiểu tỷ tỷ, không được khóc, ngoan!
Cô gái nhỏ đứng lên ghế đá, chăm chút lau nước mắt cho Đình Đình.
Qua một lúc lâu bọn họ mới bình tĩnh lại được. Đình Đình như nhớ tới điều gì nói:
- Đại ca ca, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của huynh...
- Có chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Ta trở về không lâu đã bị Khương Dật Thần ca ca mượn đi, hắn vẫn chưa trả!
Đình Đình có chút ủy khuất.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng. Khương gia là muốn lưu lại Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của hắn sao?
Khương Hoài Nhân lập tức nổi giận:
- Ngay cả bảo bối của chắt nữ ta mà cũng dám lừa gạt sao!? Tên Khương Dật Thần đúng là quá ngang ngược. hắn chán sống rồi...
- Khương Dật Thần hắn nghĩ cái gì?! Ngay cả Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh cũng dám chiếm đoạt sao?
Ánh mắt Lý Hắc Thủy cũng sáng lên.
Đỉnh này đúng là vô giá, vì nó mà tạo ra sóng gợn khôn cùng. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Diệp Phàm kết thù kết oán với các Thánh địa cũng là do nó mà nên.
Thánh vật của Đại đế cổ dù dùng cổ kinh cũng không thể đổi được, ai không động tâm chứ?! Diệp Phàm vì nó mà cửu tử nhất sinh, đã rất nhiều lần suýt nữa mất mạng.
Bất đắc dĩ, hắn mới tạm thời giao Tiểu Đình Đình giữ nó, mượn dùng uy lực của Thần Vương để bảo tồn, nếu không chi sợ hắn không sống được tới hôm nay.
Mấy người kia tuyệt đối không ngờ Khương Dật Thần lớn mật như vậy, dám nhân cơ hội này chiếm đoạt làm của riêng, đúng là không thể chấp nhận nổi.
Ngày xưa. các Thánh địa đều vô cùng đổ mắt. Diệp Phàm dùng cả tính mạng mới bảo hộ được thánh vật, giờ lại bị kẻ khác lừa gạt chiếm mất khiến hắn điên cả người.
Giờ phút này hắn không kìm được nổi giận, làm sao để kẻ khác mưu đoạt thứ hắn đánh đổi bằng cả tính mạng mình như vậy được!?
- Tên tiểu tử này không khỏi quá to gan đi, thật dám ra tay, thứ đó mà cũng dám nuốt!
Ngô Trung Thiên cười lạnh.
- Ngay cả là bổn hoàng mà còn chưa được sờ tới, hắn lại dám ra tay! Chúng ta đi thịt hắn thôi!
Đại hắc cẩu nghiến răng. Với tính cách của hắn. vạn vật thiên hạ phải cho ta mới đúng!
Diệp Phàm bỗng nhiên thần sắc khẽ động nói:
- Không được hành động thiếu suy nghĩ, không chừng còn phức tạp hơn cả chúng ta nghĩ. Nếu lớn nhân vật lớn tuổi của Khương gia muốn mưu đoạt thì phiền toái rất lớn.
- Ca ca...
Đình Đình cảm thấy rất tự trách, cúi đầu trầm mặc. Thánh vật trọng yếu như vậy nếu mất đi thì trong lòng nàng sẽ vô cùng áy náy.
- Không sao, Đình Đình, không cần suy nghĩ nhiều, không phải do muội!
Diệp Phàm xoa xoa đầu nàng.
- Tiểu tỷ tỷ, phải vui vẻ, cười lên!
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt. đứng trên ghế đá như một tiểu đại nhân.
- Đi, chúng ta giờ đi tìm Khương Dật Thần, ngay cả đồ của chắt nữ ta mà cũng dám đoạt ta phải lột da nó!
Khương Hoài Nhân ngày thường có tên là Khương xấu xa. tự nhiên không phải là một tay mơ.
- Đi, trước tìm tên kia tính sổ đã! Nếu Khương gia bảo hộ hắn. lập tức rời đi, chờ hắn ở bên ngoài. Trừ khi cả đời này hắn không lộ diện ở Bắc Vực!
Liễu Khấu nói.
Trên thực tế, mấy người này là hậu nhân của mười ba đại cường đạo, đều vô cùng kiệt ngạo. Ngày xưa ở Bắc Vực, ngay cả Diêu Quang Thánh tử và Thánh nữ mà còn dám vây sát. huống hồ là những chuyện khác!
Mấy người lập tức tiến Khương lão bá về rồi để Đình Đình dẫn đường. Nơi này có rất nhiều thần đảo và núi lớn. bọn họ không thể xông loạn, cũng không thể tìm được Khương Dật Thần.
- Tiểu tỷ tỷ không cần lo lắng nha! Đại ca bọn họ rất lợi hại, ngay cả lão thụ tinh cũng sợ tới mức vội vã bỏ chạy...
Cô gái nhỏ hiển nhiên đang nói tới Ngộ Đạo cổ Trà Thụ.
Điều này làm cho mấy người xám mặt. Vì quá tham lam, ngay cả cổ thụ cũng không chịu nổi bọn họ.
- Đứa nhỏ, em tên gì?
Tiểu Đình Đình rất thích đứa nhỏ, thấy nó nhu thuận đáng yêu liền kéo lấy tay nó đi trước.
- Kêu là cô bé!
Cô bé này coi loại xưng hô cưng chiều này làm tên của mình. Thực tế, đối với quá khứ của mình, nó cũng chỉ nhớ được hai chữ này.
Diệp Phàm cũng từng phân tích cô bé khẳng định từng có một đoạn ký ức khắc sâu. không thể quên được cho nên mới nhớ được hai chữ này.
Rốt cuộc cô bé có lai lịch như thế nào thì không ai biết. Từ khi xuất hiện, cô bé vĩnh viễn có bộ dáng hai tuổi, trí nhớ bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên trống rỗng.
Phía trước, trên một hòn đảo rất lớn với cổ mộc che trời, thác nước lớn như dải lụa. còn có một sườn núi lớn. Đây là một nơi vô cùng thanh tú.
Từ đây có thể thấy được thân phận của Khương Dật Thần trong đám trẻ tuổi Khương gia thật không tầm thường mới có được một nơi tu luyện thế này. Đây là đãi ngộ không mấy người có được.
- Gia gia hắn là một vị đại năng tuyệt đỉnh, có quan hệ huyết thống rất gần với gia chủ. Người này muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, mà bản thân lại rất tàn nhẫn cho nên người bình thường không dám động tới hắn.
Mấy người Liễu Khấu có chút hiểu biết về một thế hệ trẻ Bắc Vực, ngay cả Khương Dật Thần cũng hiểu rất rõ.
- Các ngươi là ai? Sao dám xông vào Lưu Tinh Đảo?
Lập tức có mấy người bay ra ngăn cản bọn họ.
- Lưu Tinh Đảo gì, ta thấy giống “tảo tinh đảo” thì có!
Đại hắc cẩu nhe răng.
Mấy người này lập tức biến sắc, liền đoán ra thân phận mấy người. Nhất là đại hắc cẩu và Diệp Phàm, ác danh của bọ họ tuyệt đối truyền rất xa.
- Nơi đây chính là trọng địa Khương gia, các ngươi không được xông loạn!
Mấy người này xếp thành một hàng, chặn trước đường, không cho bọn hắn tiến vào.
Sắc mặt Khương Hoài Nhân lập tức trầm xuống. Hắn cảm giác được tình cảnh của Tiểu Đình Đình hiện nay. Dù trên danh nghĩa nàng là tiểu Công chúa của Khương tộc nhưng mấy người này cũng không đi lên chào đón.
Hắn nghĩ tới tình cảnh trước đây của Tiểu Đình Đình, một ít người Khương gia khẳng định rất bất công với nàng. Ngay cả Khương lão bá cũng bị bức bách ra ngoài mở quán để sống qua ngày. Lúc này cơn giận của hắn dâng lên.
- Các ngươi cút! Kêu Khương Dật Thần ra đây cho ta!
Khương xấu xa tính tình nóng nảy, cũng là một kẻ lục thân bất nhận. Dù hắn kỳ thật cũng là con cháu Khương gia nhưng căn bản không thèm để ý.
Diệp Phàm nghĩ tới nhiều chuyện cũ, nhớ lại mùa đông năm đó, tuyết bay tán loạn. Khương lão bá và Tiểu Đình Đình bị con cháu Khương gia khi dễ, mà đầu sỏ chính là Khương Dật Thần.
Khi đó hắn đã vô cùng tức giận mới tới địa bàn của thế gia thái cổ ra tay, chặn giết Khương Dật Thần. Mãi tới khi Thần Vương lên tiếng hắn mới thả ra tên này.
- Lớn mật! Các ngươi có biết đây là nơi nào không?! Làm khách của Khương tộc ta mà lại không hiểu lễ tiết!
Một người lớn tiếng quát, muốn áp chế mấy người.
- Mắt chó của ngươi mù rồi à?! Ngay cả tiểu Công chúa của Khương tộc ở đây mà không thấy sao?! Chẳng lẽ các ngươi không biết hay là cố ý không nhìn?
Khương Hoài Nhân quát.
- Ra mắt tiểu Công chúa!
Mấy người kia nghe được lời này mới đi lên chào hỏi.
Ngày xưa, bọn họ đích xác có thể không thèm nhìn Tiểu Đình Đình. Thân là Thái Âm Thể, sống không được mấy năm, lại là được dẫn về từ bên ngoài, căn bản không tính là chính thống.
Mà nay lại khác hoàn toàn! Đây chính là người duy nhất được Thần Vương mang đi, tu luyện nửa năm, rất có thể bí quyết chữ Đấu cao nhất trong Cửu Bí đã ở trên tay cô bé.
Còn nữa, nàng còn có chỗ dựa vững chắc là thúc tổ đại cường đạo, thân phận vô cùng tôn quý, không ai dám khi dễ như trước.
Chỉ là vì thái độ trước đây như vậy, bọn họ còn chưa có chuyển biến mà thôi.
- Mời chờ, chúng ta đi bẩm báo.
Một người nhanh chóng bay vào trong đảo, lập tức bẩm báo Khương Dật Thần, không dám trì hoãn.
Rất lâu sau, người này mới bay ra, trên mặt tràn ngập vẻ xin lỗi, khách khí nói:
- Thật xin lỗi vài vị, thiếu chủ đang bế quan, ta không thể đánh thức hắn. Các vị mấy ngày sau hãy tới đi!
Ngô Trung Thiên lập tức cười lạnh nói:
- Sớm không muộn không, sao khi chúng ta tới lại cố tình bế quan?!
- Đây rõ ràng là chuyện giả vờ! Không ngờ không ra gặp chúng ta! Hắn trốn được lần đầu, chẳng lẽ trốn được cả đời sao?!
Liễu Khấu cười lạnh.
- Nếu hắn khinh thường đi ra gặp chúng ta thì chúng ta tự mình vào gặp hắn!
Con tức Khương Hoài Nhân không ngừng dâng cao.
- Các ngươi không được đi vào!
Mấy người kia lập tức ngăn cản.
- Các ngươi lui ra, ta muốn gặp biểu ca của ta, các ngươi có thể ngăn cản sao?!
Tiểu Đình Đình tiến lên, tuy chỉ là cô gái chín tuổi nhưng nếu thật sự đứng lên cũng có một loại uy thế vô hình.
/1822
|