Lão già đời sống ba ngàn năm qua quả nhiên khủng bố, khiến ai ai cũng kinh sợ, một khi hoàn toàn bùng nổ thì ai có thể ngăn cản.
Người như vậy hoàn toàn có thể tung hoành khắp Đông Hoang, không ai có thể tranh hùng được. Những người cùng thế hệ bọn họ đều gần như đã chêt hết, chỉ còn chừa lại vài lão mà thôi!
- Không hổ là cao thủ cấp già đời !
- Chiến lực thật đáng sợ, quả nhiên dọa người, bễ nghễ Đông Hoang. Đáng tiếc thọ nguyên đã cạn, sáp phải ly thế rồi!
Không có mấy người có thể sống quá ba ngàn tuổi được. Tới tuổi ấy rồi thì liền giống như yêu nghiệt, tất nhiên khủng bố vô cùng.
Đáng tiếc thọ nguyên chính là gông cùm xiềng xích lớn nhất của bọn họ, tuy rằng tư vi đạt tới đỉnh phong nhưng cũng không được lâu dài!
- Còn mong chống trả sao?!
Lão nhân Diêu Quang cất bước tiên về phía trước, không nơi nào không có thánh quang dâng lên.
Mỗi động tác tùy tiện của hắn đều đè ép hư không, không có gì không phá được, muốn nung chảy cả chiên trường viễn cổ này.
Khổng Tước Vương thét dài, trong miệng phun ra thần quang ngũ sắc, tiến về phía trước, rốt cục tạm thời chặn dược Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật!
– Có ý tứ, không ngờ lại tu ra được tiên thiên ngũ hành, đáng tiếc lại chưa đạt tới đại thành khó thoát kiếp nạn của ngươi rồi!
Lão nhân Diêu Quang như một thân mình, bàn tay to chém xuống phía dưới.
Thánh quang như biến, lại lần nữa bao phủ viễn võ trường, mỗi một lữ quang đều có thể diệt sát một gã cường giả, nhiều hỗn nguyên thánh quang như vậy khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Thần quang tiên thiên ngủ hành của Khổng Tước Vương suýt chút nữa đã tan biến, vết máu trên người ngày càng nhiều nhưng thánh quang lại không thê tới gần được.
Trong đám thần quang ngũ sắc hắn phun ra có một tấm đá tối đen như mực, như có thể trấn áp hêt thẩy.
Ầm!
Một đạo dao động truyền ra, táng đá kia biết thành lớn, bị thần quang ngũ sắc bao bọc , hóa thành một đại ấn, áp về phía trước, đánh cho hôn nguyên thánh quang tan tác.
- Hỗn Độn Bảo ấn!
Ở ngoài chiến trường, Thánh chủ Diêu Quang biến sắc, lớn tiếng nhắc nhớ sư huynh mình. Hắn lân trước đã chịu thiệt nhiều dưới đại ấn này, thiếu chút nữa đã mất mạng.
Lúc trước, khi tranh đoạt cữu Bí ở Lệ chân cổ mộ, Khổng Tước vương thu đi tấm Hỗn Độn Thạch, tế luyện thành bí bảo vô cùng đáng sợ.
– Tảng đá này là do vô Thủy Đại để lưu lại, tuy chi dùng làm giường nằm nhưng đôi với tu sĩ khác mà nói thì chính là chí báo ! Đại hắc cẩu trầm giọng nói.
Ầm!
Bảo ấn do Hỗn Độn Thạch luyện chế thành va chạm với thánh quang, cả Viễn võ trường gần như trở thành một nơi hỗn nguyên hỗn độn, cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
Khổng Tước Vương dùng Hỗn Độn Báo ấn chống đỡ Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật của Vương Tranh, hai người giằng co không thôi.
- Báo ấn màu đen này quả nhiên đáng sợ, ngay cả lão già đời cũng bị ngăn cản, không thể tiến được nửa bước!
Mọi người giật mình. Hai người va chạm kịch liệt thân quang ngủ sáo trong hỗn Độn Báo ấn ngân nga như cổ thần nhạc, chắc chắn bất hủ.
Nhưng hỗn độn thánh quang được xưng là vạn pháp giai diệt, cũng khủng bố tuyệt luân, nhất là do một Lão già sông ba ngàn môi thi triển thì lại càng nghịch thiên.
Đông!
Khổng Tước Vương lại phun ra một bủng máu, không thể không lui lại nửa bước. Sắc mặt Vương Tranh lại đỏ lên, thân thể có chút run rẩy.
Giữa hai người là một phiến hắc động như đi tới lúc đại hủy diệt, vạn vật câu diệt, cái gì cũng không thể tồn tại được.
Lúc này, chi có hỗn độn thánh quang và thân quang ngũ sáo trong Hỗn Độn Bảo Ấn va chạm.
– Hôn Độn Bảo ấn này thật đáng sợ!
Tât cá mọi người kinh hãi, trong lòng tự sinh ra hàn khí.
Nhất là những nhân vật cấp Thánh chủ lại vô cùng kiêng kị. Khổng Tước Vương nếu cầm thạch ấn này quyết đấu với bọn họ thì làm sao có thể đôi kháng được!
Thần vật như vậy nếu tế luyện hằng ngày thì tương lai không biết sẽ biến thành Thần khí như thế nào nữa.
Tuy nhiên, mọi người cũng rất e ngại đối với đại sư huynh của Thánh chủ Diệu Quang. Nhân vật cấp già đời này đúng là danh bất hư truyền, tuyệt đối có thể tung hoành, không cố kỵ diệt sát Thánh chủ.
Ầm!
Hỗn Độn Bảo ấn quyết đấu với Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật, Khổng Tước Vương lại phun ra bủng máu to nhưng vẫn như cũ, không hề lùi bước.
Mọi người biết rằng nếu tiếp tục giằng co thì ai sống ai chêt sẽ rất khó nói.
Khổng Tước Vương dù ho ra máu nhưng huyết khi vẫn dồi dào như biển, có thế tiêu hao dần trong thời gian dài mà lão già Dao Trì tuy khủng bố tuyệt luân nhưng thọ nguyên không còn nhiều, không chịu được tiêu hao!
- Dừng tay!
- Dừng lại!
Thánh chủ Diệu Quang và Xích Long đạo nhân đồng thời hét lớn, không muốn đê bọn họ tiêp tục cuộc chiến. Hai bên đều sợ người của mình chết trận, là tổn thất khó có thế đánh giá được.
Xích Long đạo nhân, thành chủ Diệu Quang Nam Cung Chính. .. ra tay, mạnh mẽ tách hai người ra, chấm dứt cuộc chiến này.
Diệp Phàm nhanh chóng tiến lên, lấy ra một bình ngọc, đưa Thần Tuyền cho Không Tước Vương Vừa mở nắp bình, mùi thơm ngào ngạt truyền ra, người nơi này lập tức sáng măt ra.
Nhất là Xích Long đạo nhân và Ô Nha đạo nhân, ánh mắt nóng rực như thấy được một bộ Cổ kinh Đại đệ, mãnh liệt vô cùng.
Khổng Tước Vương liền uống vào mấy ngụm rồi ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, toàn thân tinh khí mênh mông thương thể trầm trọng nhưng đang nhanh chóng khôi phục lại.
Huyết khí hắn hướng tiêu, hào quang toàn thân hừng hực, thần quang tiên thiên ngũ hành lại lượn lờ, Hỗn Độn Bảo ấn chìm nổi trên đầu mình.
Diệp Phàm cũng không lấy lại bình ngọc mà đưa cho Xích Long đạo nhân và Ô Nha đạo nhận. Hai người đến lập tức kích động. Đối với những người thọ nguyên sắp hết như bọn hắn thì đây đúng là lọ vật quý báu.
- Xích Long , kỳ thật điều ta chờ mong nhất chính là đánh một trận với ngươi! Đại sư huynh Vương Tranh của Thánh chủ Diệu Quang 'cách đó không xa mở miệng. Lúc này hắn đã ăn một viên thánh dược, giây lát đã hôi phục như cũ.
- Được! Ta sẽ đánh với ngươi một trậm.
Xích Long đạo nhân tung hoành khắp Đông Hoang chưa từng biết sợ ai, lập tức ứng chiến.
- Không nên đi! Lão già kia sống không quá nủa năm nữa mà thôi, hắn muốn trước khi chêt động quy vu tận với ngươi đó! Ô Nha đạo nhân liên nhắc nhở.
- Hắn thật sự khinh thường ta bị nhốt ở Thánh Nhai một ngàn năm trăm năm đây mà! Ta tiễn hắn đi trước thời hạn vậy! Xích Long đạo nhân mở miệng
Mọi người kinh hãi. Hai lão già đời muốn động thủ, đây tuyệt đối là cuộc chiến đỉnh cao nhất!
Nhân vật khủng bố có thế sống qua ba ngàn năm tuổi, cả Đông Hoang này có được mấy người?! Bọn họ như mặt trời giữa trưa, chân nhiếp thiên hạ, ngay cả các Thánh chủ cũng phải ngãng đâu lên nhìn.
Mà nay bọn họ đạt tới đỉnh phong sinh mệnh lại không còn nhiều, sắp phải tọa hóa, không thể không nói là một loại bi ai.
Từ xưa tới nay, rất nhiều thế hệ cường giá đều phải thua năm tháng ngay cả công thần tạo hóa cũng chỉ vô dụng không thể không chấp nhận sự sinh mệnh kết thúc!
Xoát!
Hai lão già đời gần như đồng thời tiến vào chiến trường viễn cổ, như quỷ mị, mơ hồ không chừng.
- Sư huynh cẩn thận!
Thánh chủ Diệu Quang truyền âm. Hắn hiểu tâm tư của vị đại sư huynh hơn mình ngàn năm tuổi này. Hắn biết đại hạn đã tới, muốn diệt trừ đại địch cái thế Xích Long này.
Ba!
Hai lão già bảo thủ sống hơn ba ngàn tuổi ra tay không chút tình cảm, như phàm nhân giống nhau, đánh ra từng chưởng rât đơn giản.
Rất nhiều người trẻ tuổi cảm giác bất ngờ, hai người này không có phong phạm của cao thủ cái thế gì cả, không nhìn ra chút ảo diệu nào.
Nhưng phàm là những nhân vât cấp Thánh chủ thì ai ai cũng sợ hãi. Mỗi lần hai người này đối chưởng không gian hư vô lại lốc lên vô số đạo liệt ngân, đây là sự đối kháng đại hủy diệt.
Tuy nhiên lại nhanh chóng bị hai người xóa đi, người bình thường căn bản không nhìn ra được.
- Đáng sợ a. ..
Trái tim Diệp Phàm như co thắt, hắn tu thành Thần Nhãn, tự nhiên có thể thấy rõ hểt thẩy.
Ba... ba... ba...
Hai lão già đời có động tác không nhanh, thi thoảng đánh một chiêu, không có thánh thuật tuyệt thế mà là đang tiến hành một loại quyết đấu sinh tử phản phác quy chấn!
- Người ta đều không còn nhiều thọ nguyên, tiêu hao không dậy nổi đâu, một chiêu định sinh tử đi!
Hai người gần như đồng thời nói, có cùng một loại ý niệm, muốn nháy mắt phân ra thắng bại.
Ầm!
Thân thể khô héo của Vương Tranh phát ra quang hoa vạn trường thổi quét khắp diễn võ trường như một thánh linh màu vàng.
Tại thời khắc này, hắn cường đại tuyệt luân, sinh cơ trong cơ thể vô tận, huyết khí như biển, hỗn nguyên thánh quang cuồn cuộn mãnh liệt, khủng bố không gì sánh nổi.
Ầm!
Thánh quang vô hóa thành một cổ đình màu vàng ở giữa hư không mặt trêndày đặc long văn, trấn áp đại thế.
- Cái này. .. Hắn không ngờ dùngHỗn Nguyên Thánh Quang Thuật diễn biến ra pháp hình và một bộ phận pháp tắc Long Văn Hăc Kim thánh đỉnhh của Diệu Quang.
Mọi người ai cũng cả kinh, sắc mặt đại biện, có cám giác như thấy được một tia thánh uy Cưc Đạo.
Xích Long đạo nhân thét dài một tiếng mái đầu bay loạn, ánh mắt lăng lệ. Hắn đột nhiên như sinh ra tám cánh tay, nháy mắt đánh ra tám loại pháp ấn.
- cái gì? my là Thiên Yêu Bát Thức, là truyền thừa cổ xưa và đáng sợ bậc nhất của Yêu tộc, hăn lại có thể hợp nhất đánh ra!
Mọi người ngạc nhiên, trong lòng rất rung động toàn thân băng hàn, nhưng lại hít thở không thông.
Thiên Yêu Bát Thức hợp nhất, Xích Long đạo nhân ở trong hư không diễn biên ra một Xích Long chân thật vô cùng khí tức thái cổ tràn ngâp, long uy mênh mông, cuồn cuộn.
Phiên chiến trường viễn cổ này cũng như hỏng mất.
Nếu không có Tiên Lệ Tháp Dao Trì thủ hộ, lưu động một lũ thần uy cực Đạo chân chính thì diễn võ trường chi sợ cũng không thể tôn tại được nữa
.
Ầm!
Hai lão già đời va chạm thật mạnh, đều đánh ra một kích mạnh nhất của mình, quyết phân sinh tử.
Cá một phiến hắc động xuất hiện, như đang diễn sinh vũ trụ, ẩn chứa tinh quang dường như đang khai thiên lập địa, khí cơ hủy diệt và tái sinh như thủy triều mênh mông.
Khoánh khắc thành vĩnh hằng.
Như đã trải qua một trăm năm thế, cũng chỉ là nháy mắt. Thời gian vĩnh hàng khó có thể phân biệt rõ.
Phốc !
Xích Long đạo nhân phun ra một ngụm máu, từ trong hắc động giữa hư không.
Lao ra, toàn thân nứt nẻ, gần như phải nga xuống
Phốc!
Bên kia, lão già đời của Diệu Quang ảm đạm ngã xuống đầu lâu vỡ ra, óc tung tóc, thân thê chia lìa, rách nát.
Máu tươi nhiễm đỏ trời cao, thân thể hắn hóa thành bùn vàng xương cốt phá toái, bị Xích Long đạo nhân trực tiếp giết chết!
Người như vậy hoàn toàn có thể tung hoành khắp Đông Hoang, không ai có thể tranh hùng được. Những người cùng thế hệ bọn họ đều gần như đã chêt hết, chỉ còn chừa lại vài lão mà thôi!
- Không hổ là cao thủ cấp già đời !
- Chiến lực thật đáng sợ, quả nhiên dọa người, bễ nghễ Đông Hoang. Đáng tiếc thọ nguyên đã cạn, sáp phải ly thế rồi!
Không có mấy người có thể sống quá ba ngàn tuổi được. Tới tuổi ấy rồi thì liền giống như yêu nghiệt, tất nhiên khủng bố vô cùng.
Đáng tiếc thọ nguyên chính là gông cùm xiềng xích lớn nhất của bọn họ, tuy rằng tư vi đạt tới đỉnh phong nhưng cũng không được lâu dài!
- Còn mong chống trả sao?!
Lão nhân Diêu Quang cất bước tiên về phía trước, không nơi nào không có thánh quang dâng lên.
Mỗi động tác tùy tiện của hắn đều đè ép hư không, không có gì không phá được, muốn nung chảy cả chiên trường viễn cổ này.
Khổng Tước Vương thét dài, trong miệng phun ra thần quang ngũ sắc, tiến về phía trước, rốt cục tạm thời chặn dược Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật!
– Có ý tứ, không ngờ lại tu ra được tiên thiên ngũ hành, đáng tiếc lại chưa đạt tới đại thành khó thoát kiếp nạn của ngươi rồi!
Lão nhân Diêu Quang như một thân mình, bàn tay to chém xuống phía dưới.
Thánh quang như biến, lại lần nữa bao phủ viễn võ trường, mỗi một lữ quang đều có thể diệt sát một gã cường giả, nhiều hỗn nguyên thánh quang như vậy khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Thần quang tiên thiên ngủ hành của Khổng Tước Vương suýt chút nữa đã tan biến, vết máu trên người ngày càng nhiều nhưng thánh quang lại không thê tới gần được.
Trong đám thần quang ngũ sắc hắn phun ra có một tấm đá tối đen như mực, như có thể trấn áp hêt thẩy.
Ầm!
Một đạo dao động truyền ra, táng đá kia biết thành lớn, bị thần quang ngũ sắc bao bọc , hóa thành một đại ấn, áp về phía trước, đánh cho hôn nguyên thánh quang tan tác.
- Hỗn Độn Bảo ấn!
Ở ngoài chiến trường, Thánh chủ Diêu Quang biến sắc, lớn tiếng nhắc nhớ sư huynh mình. Hắn lân trước đã chịu thiệt nhiều dưới đại ấn này, thiếu chút nữa đã mất mạng.
Lúc trước, khi tranh đoạt cữu Bí ở Lệ chân cổ mộ, Khổng Tước vương thu đi tấm Hỗn Độn Thạch, tế luyện thành bí bảo vô cùng đáng sợ.
– Tảng đá này là do vô Thủy Đại để lưu lại, tuy chi dùng làm giường nằm nhưng đôi với tu sĩ khác mà nói thì chính là chí báo ! Đại hắc cẩu trầm giọng nói.
Ầm!
Bảo ấn do Hỗn Độn Thạch luyện chế thành va chạm với thánh quang, cả Viễn võ trường gần như trở thành một nơi hỗn nguyên hỗn độn, cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
Khổng Tước Vương dùng Hỗn Độn Báo ấn chống đỡ Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật của Vương Tranh, hai người giằng co không thôi.
- Báo ấn màu đen này quả nhiên đáng sợ, ngay cả lão già đời cũng bị ngăn cản, không thể tiến được nửa bước!
Mọi người giật mình. Hai người va chạm kịch liệt thân quang ngủ sáo trong hỗn Độn Báo ấn ngân nga như cổ thần nhạc, chắc chắn bất hủ.
Nhưng hỗn độn thánh quang được xưng là vạn pháp giai diệt, cũng khủng bố tuyệt luân, nhất là do một Lão già sông ba ngàn môi thi triển thì lại càng nghịch thiên.
Đông!
Khổng Tước Vương lại phun ra một bủng máu, không thể không lui lại nửa bước. Sắc mặt Vương Tranh lại đỏ lên, thân thể có chút run rẩy.
Giữa hai người là một phiến hắc động như đi tới lúc đại hủy diệt, vạn vật câu diệt, cái gì cũng không thể tồn tại được.
Lúc này, chi có hỗn độn thánh quang và thân quang ngũ sáo trong Hỗn Độn Bảo Ấn va chạm.
– Hôn Độn Bảo ấn này thật đáng sợ!
Tât cá mọi người kinh hãi, trong lòng tự sinh ra hàn khí.
Nhất là những nhân vật cấp Thánh chủ lại vô cùng kiêng kị. Khổng Tước Vương nếu cầm thạch ấn này quyết đấu với bọn họ thì làm sao có thể đôi kháng được!
Thần vật như vậy nếu tế luyện hằng ngày thì tương lai không biết sẽ biến thành Thần khí như thế nào nữa.
Tuy nhiên, mọi người cũng rất e ngại đối với đại sư huynh của Thánh chủ Diệu Quang. Nhân vật cấp già đời này đúng là danh bất hư truyền, tuyệt đối có thể tung hoành, không cố kỵ diệt sát Thánh chủ.
Ầm!
Hỗn Độn Bảo ấn quyết đấu với Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật, Khổng Tước Vương lại phun ra bủng máu to nhưng vẫn như cũ, không hề lùi bước.
Mọi người biết rằng nếu tiếp tục giằng co thì ai sống ai chêt sẽ rất khó nói.
Khổng Tước Vương dù ho ra máu nhưng huyết khi vẫn dồi dào như biển, có thế tiêu hao dần trong thời gian dài mà lão già Dao Trì tuy khủng bố tuyệt luân nhưng thọ nguyên không còn nhiều, không chịu được tiêu hao!
- Dừng tay!
- Dừng lại!
Thánh chủ Diệu Quang và Xích Long đạo nhân đồng thời hét lớn, không muốn đê bọn họ tiêp tục cuộc chiến. Hai bên đều sợ người của mình chết trận, là tổn thất khó có thế đánh giá được.
Xích Long đạo nhân, thành chủ Diệu Quang Nam Cung Chính. .. ra tay, mạnh mẽ tách hai người ra, chấm dứt cuộc chiến này.
Diệp Phàm nhanh chóng tiến lên, lấy ra một bình ngọc, đưa Thần Tuyền cho Không Tước Vương Vừa mở nắp bình, mùi thơm ngào ngạt truyền ra, người nơi này lập tức sáng măt ra.
Nhất là Xích Long đạo nhân và Ô Nha đạo nhân, ánh mắt nóng rực như thấy được một bộ Cổ kinh Đại đệ, mãnh liệt vô cùng.
Khổng Tước Vương liền uống vào mấy ngụm rồi ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, toàn thân tinh khí mênh mông thương thể trầm trọng nhưng đang nhanh chóng khôi phục lại.
Huyết khí hắn hướng tiêu, hào quang toàn thân hừng hực, thần quang tiên thiên ngũ hành lại lượn lờ, Hỗn Độn Bảo ấn chìm nổi trên đầu mình.
Diệp Phàm cũng không lấy lại bình ngọc mà đưa cho Xích Long đạo nhân và Ô Nha đạo nhận. Hai người đến lập tức kích động. Đối với những người thọ nguyên sắp hết như bọn hắn thì đây đúng là lọ vật quý báu.
- Xích Long , kỳ thật điều ta chờ mong nhất chính là đánh một trận với ngươi! Đại sư huynh Vương Tranh của Thánh chủ Diệu Quang 'cách đó không xa mở miệng. Lúc này hắn đã ăn một viên thánh dược, giây lát đã hôi phục như cũ.
- Được! Ta sẽ đánh với ngươi một trậm.
Xích Long đạo nhân tung hoành khắp Đông Hoang chưa từng biết sợ ai, lập tức ứng chiến.
- Không nên đi! Lão già kia sống không quá nủa năm nữa mà thôi, hắn muốn trước khi chêt động quy vu tận với ngươi đó! Ô Nha đạo nhân liên nhắc nhở.
- Hắn thật sự khinh thường ta bị nhốt ở Thánh Nhai một ngàn năm trăm năm đây mà! Ta tiễn hắn đi trước thời hạn vậy! Xích Long đạo nhân mở miệng
Mọi người kinh hãi. Hai lão già đời muốn động thủ, đây tuyệt đối là cuộc chiến đỉnh cao nhất!
Nhân vật khủng bố có thế sống qua ba ngàn năm tuổi, cả Đông Hoang này có được mấy người?! Bọn họ như mặt trời giữa trưa, chân nhiếp thiên hạ, ngay cả các Thánh chủ cũng phải ngãng đâu lên nhìn.
Mà nay bọn họ đạt tới đỉnh phong sinh mệnh lại không còn nhiều, sắp phải tọa hóa, không thể không nói là một loại bi ai.
Từ xưa tới nay, rất nhiều thế hệ cường giá đều phải thua năm tháng ngay cả công thần tạo hóa cũng chỉ vô dụng không thể không chấp nhận sự sinh mệnh kết thúc!
Xoát!
Hai lão già đời gần như đồng thời tiến vào chiến trường viễn cổ, như quỷ mị, mơ hồ không chừng.
- Sư huynh cẩn thận!
Thánh chủ Diệu Quang truyền âm. Hắn hiểu tâm tư của vị đại sư huynh hơn mình ngàn năm tuổi này. Hắn biết đại hạn đã tới, muốn diệt trừ đại địch cái thế Xích Long này.
Ba!
Hai lão già bảo thủ sống hơn ba ngàn tuổi ra tay không chút tình cảm, như phàm nhân giống nhau, đánh ra từng chưởng rât đơn giản.
Rất nhiều người trẻ tuổi cảm giác bất ngờ, hai người này không có phong phạm của cao thủ cái thế gì cả, không nhìn ra chút ảo diệu nào.
Nhưng phàm là những nhân vât cấp Thánh chủ thì ai ai cũng sợ hãi. Mỗi lần hai người này đối chưởng không gian hư vô lại lốc lên vô số đạo liệt ngân, đây là sự đối kháng đại hủy diệt.
Tuy nhiên lại nhanh chóng bị hai người xóa đi, người bình thường căn bản không nhìn ra được.
- Đáng sợ a. ..
Trái tim Diệp Phàm như co thắt, hắn tu thành Thần Nhãn, tự nhiên có thể thấy rõ hểt thẩy.
Ba... ba... ba...
Hai lão già đời có động tác không nhanh, thi thoảng đánh một chiêu, không có thánh thuật tuyệt thế mà là đang tiến hành một loại quyết đấu sinh tử phản phác quy chấn!
- Người ta đều không còn nhiều thọ nguyên, tiêu hao không dậy nổi đâu, một chiêu định sinh tử đi!
Hai người gần như đồng thời nói, có cùng một loại ý niệm, muốn nháy mắt phân ra thắng bại.
Ầm!
Thân thể khô héo của Vương Tranh phát ra quang hoa vạn trường thổi quét khắp diễn võ trường như một thánh linh màu vàng.
Tại thời khắc này, hắn cường đại tuyệt luân, sinh cơ trong cơ thể vô tận, huyết khí như biển, hỗn nguyên thánh quang cuồn cuộn mãnh liệt, khủng bố không gì sánh nổi.
Ầm!
Thánh quang vô hóa thành một cổ đình màu vàng ở giữa hư không mặt trêndày đặc long văn, trấn áp đại thế.
- Cái này. .. Hắn không ngờ dùngHỗn Nguyên Thánh Quang Thuật diễn biến ra pháp hình và một bộ phận pháp tắc Long Văn Hăc Kim thánh đỉnhh của Diệu Quang.
Mọi người ai cũng cả kinh, sắc mặt đại biện, có cám giác như thấy được một tia thánh uy Cưc Đạo.
Xích Long đạo nhân thét dài một tiếng mái đầu bay loạn, ánh mắt lăng lệ. Hắn đột nhiên như sinh ra tám cánh tay, nháy mắt đánh ra tám loại pháp ấn.
- cái gì? my là Thiên Yêu Bát Thức, là truyền thừa cổ xưa và đáng sợ bậc nhất của Yêu tộc, hăn lại có thể hợp nhất đánh ra!
Mọi người ngạc nhiên, trong lòng rất rung động toàn thân băng hàn, nhưng lại hít thở không thông.
Thiên Yêu Bát Thức hợp nhất, Xích Long đạo nhân ở trong hư không diễn biên ra một Xích Long chân thật vô cùng khí tức thái cổ tràn ngâp, long uy mênh mông, cuồn cuộn.
Phiên chiến trường viễn cổ này cũng như hỏng mất.
Nếu không có Tiên Lệ Tháp Dao Trì thủ hộ, lưu động một lũ thần uy cực Đạo chân chính thì diễn võ trường chi sợ cũng không thể tôn tại được nữa
.
Ầm!
Hai lão già đời va chạm thật mạnh, đều đánh ra một kích mạnh nhất của mình, quyết phân sinh tử.
Cá một phiến hắc động xuất hiện, như đang diễn sinh vũ trụ, ẩn chứa tinh quang dường như đang khai thiên lập địa, khí cơ hủy diệt và tái sinh như thủy triều mênh mông.
Khoánh khắc thành vĩnh hằng.
Như đã trải qua một trăm năm thế, cũng chỉ là nháy mắt. Thời gian vĩnh hàng khó có thể phân biệt rõ.
Phốc !
Xích Long đạo nhân phun ra một ngụm máu, từ trong hắc động giữa hư không.
Lao ra, toàn thân nứt nẻ, gần như phải nga xuống
Phốc!
Bên kia, lão già đời của Diệu Quang ảm đạm ngã xuống đầu lâu vỡ ra, óc tung tóc, thân thê chia lìa, rách nát.
Máu tươi nhiễm đỏ trời cao, thân thể hắn hóa thành bùn vàng xương cốt phá toái, bị Xích Long đạo nhân trực tiếp giết chết!
/1822
|