Lúc này chân trời một mảng đỏ rực, ráng đỏ lan tràn hơn nửa bầu trời. Cây hòe cổ trong thôn đều bị nhuộm lên những viền vàng.
Bên cạnh rừng hòe cổ, bọn Diệp Phàm đang ngồi trên đôn đá bàn đá ăn thịt rồng uống rượu lâu năm đột nhiên nghe tiếng hét lớn đều ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời.
Một đám mây tía cuồn cuộn kéo tới, như một vùng sóng biển, xô tan mây đỏ trên bầu trời. Phía trên một nam nhân đứng thẳng, dáng người trung bình nhưng rất có uy thế, nhìn chằm chằm vào trong thôn cổ.
- Lư Thành lĩnh chủ cút ra đây cho ta!
Người tới khá bá đạo, lớn tiếng rống lên, mái tóc tím dày đặc hai mắt sáng ngời có thần giống như hai ngọn đèn thần.
Diệp Phàm cũng không lý đến, bắt chuyện đám Vũ Điệp công chúa, Trinh Huy uống rượu, rót đầy cho bọn họ hết ly này đến ly khác.
- Lư Thành lĩnh chủ ra đây nhận chết!
Nam nhân tóc tím rống động dãy núi, tất cả cây hòe cổ đều rung chuyển, lá rụng lả tả, lộ ra một loại dao động cường đại.
- Diệp huynh thật trấn định. Người ta hưng sư vấn tội tới rồi, đừng bị đánh trở tay không kịp.
Trương Văn buông chén rượu xuống.
- Diệp... Già... Thiên, ngươi ra đây cho ta!
Nam nhân áo tím nhìn thẳng Diệp Phàm, đứng trên đám mây màu tím, xác nhận thân phận của hắn.
- Ngươi tim ta có việc sao?
Diệp Phàm uống xong một chén rượu, nhìn lên bầu trời.
- Giao Long Mã của Tề Quận chúa ra đây, sau đó tự trói tay chân đi nhận tội.
Nam nhân tóc tím nhìn xuống phía dưới, ánh mắt như tên bắn xuống.
- Long Mã không có cách nào đưa trở về, tự trói tay chân lại càng không làm được.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Long Mã ở đâu, mau trả ra đây.
Nam nhân tóc tím thanh âm rất lớn, nổ tung giống như sấm rền, phi thường cường thế.
- Long Mã ở trong này.
Diệp Phàm cầm xương trong tay, thịt bên trên đã bị ăn sạch vung vẩy hướng lên không trung.
- Ngươi...
Nam nhân tóc tím cực kỳ tức giận, chưa từng có người to gan lớn mật như vậy, thật sự là làm thịt Long Mã, càng quá phận là ăn trước mặt hắn.
- Ngựa sống thật sự không còn, hay là ngươi cùng xuống nếm thử một chút, đưa về cho Tề Quận chúa một bát.
Diệp Phàm lên tiếng.
- Ta chém chết ngươi!
Nam nhân tóc tím quát lạnh một tiếng, điểm ra một chỉ. Một đạo tử long bắn ra, dài chừng trăm trượng rít gào bổ tới Diệp Phàm.
Keng!
Diệp Phàm ngồi ngay ngán trên đôn đá, giơ chén rượu lên đón tiếp. Đại long màu tím giương nanh múa vuốt bị hắn mạnh mẽ bắt lấy, hóa thành một đạo tinh quang biến mất trong chén rượu.
- Hảo thủ đoạn!
Bên cạnh Lý Tâm Nguyệt kinh ngạc. Đại long trăm trượng bị Diệp Phàm hóa thành dài nửa tấc nhét vào trong chén, thủ pháp như vậy người bình thường căn bản không thể thi triển ra.
- Cảm ơn. Đưa tới nhiều tinh khí như vậy, rượu này uống không có mùi gì, vừa khéo có thể làm cho nó mạnh hơn một chút.
Diệp Phàm mỉm cười, ngón tay phát ra hào quang tại chô luyện hóa long khí trở thành một sợi tiên thiên tinh khí, từ trong chén rượu tràn ra áng tía.
Hắn bưng chén rượu lên ngửa đầu uống cạn một hơi, cười to:
- Đen mà không trả là phi lễ.
Diệp Phàm cầm vò rượu, rót đầu chén sứ tế lên trời cao, hóa thành một cái vầng chén ưăng sáng đánh về phía nam nhân tóc tím.
Hừ!
Trên bầu trời truyền đến một tiếng hừ lạnh, một cái vuốt rồng màu tím vươn ra, bao phủ chén rượu ở phía dưới, muốn cướp vào trong tay.
Nhưng chính vào lúc này, chén rượu tỏa hào quang rực rỡ như một vầng ưăng sáng chầm chậm lên cao, đánh vãng vuốt rồng, bán ra vạn đạo kiếm quang.
Một chén rượu hóa thành vạn giọt, trở thành vạn luồng tiên thiên kiếm khí tung hoành kích động, chấn tan đám mây màu tím, hào quang vạn trượng.
Nam nhân tóc tím cả kinh, chưởng chỉ liên tục chấn động, cuối cùng coi như hóa giải kiếm quang xung thiên.” Ba” một tiếng, chén rượu vỡ vụn hóa thành bột phấn, mà ngón tay hắn lại đau nhức một trận.
- Quả nhiên có chút môn đạo.
- Còn muốn giương oai trong lãnh địa của ta sao, nếu không có việc gì lập tức rời đi.
Diệp Phàm đáp lại.
- Một tên lĩnh chủ nho nhỏ cũng dám làm như vậy. Hôm nay ta nhất định phải bát ngươi, đưa tới trước mặt Tề Quận chúa dập đầu nhận tội.
Nam nhân tóc tím hét lớn.
Ầm!
Hắn thò một bàn tay màu tím xuống, chộp tới Diệp Phàm. Như một ngọn núi lớn phát ra tiếng vang ù ù, chấn động vòm trời và mặt đất rung lên.
Ầm!
Diệp Phàm cũng không đứng dậy, vẫn ngồi ngay ngán trước bàn, nhấc tay lên đón đỡ. Một tiếng nổ vang, trên bàu trời mây tía bay tán loạn, như một ngọn núi lớn sụp đổ.
Nam nhân tóc tím bay ngược ra ngoài mấy trăm trượng, trong lòng kinh hãi. Ngu không phải né tránh khẩn cấp, chưởng chi của hắn có khả năng đã bị phế bỏ. sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm.
- Lời ta đều đã nói ra miệng, không bắt ngươi về còn gì mặt mũi. Nhất định phải cho ngươi quỳ trước mặt Quận chúa nhận tội.
Nam nhân tóc tím sinh lòng ác độc, tay áo mở ra, cuồn cuộn mảnh liệt cuốn xuống phía dưới.
- Không ổn, đây là Tụ Lý Càn Khôn, tuyệt học vô thượng của Nam Lĩnh.
Vũ Điệp công chúa khẽ nhắc nhở.
Loại bí thuật này rất nhiều người đều biết nhưng chỉ có vài thế gia cổ xưa của Nam Lĩnh mới có pháp môn hoàn chỉnh. Một khi thi triển, có thể nuốt thiên địa, quả là đáng sợ vô cùng.
Hô—
Cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, đỉnh núi xa xa đều bị tước xuống, chim sâu vào trong tay áo che trời. Không gì không nuốt, như một cái hác động diệt thế.
Diệp Phàm biến sắc. Đây quả nhiên là bí thuật tuyệt đỉnh, muốn đem cả thôn nuốt vào trong. Hắn bay lên trời chủ động nghênh chiến.
- Một tên lĩnh chủ nho nhỏ mà thôi, bằng vào vài phần thủ đoạn cùng dám dây vào người tài Kỳ Sĩ Phủ. Ta thu ngươi!
Nam nhân tóc tím cười lạnh, tay áo vung lên.
ở trong đó sương mù mờ mịt, lại có những tia hỗn độn quang lóe lên, giống như khai thiên lập địa, không gian bên trong mênh mông vó ngần không có cuối.
Ầm!
Diệp Phàm xông lên tận trời, muốn tránh ra nhưng lại bị một cỗ lực lượng ngập trời lói kéo biến mất trong ống tay, không thể thoát khỏi.
- Không hổ là Nam Lĩnh thần thuật, thật là đáng sợ, cắn nuốt vạn vật!
Phía dưới Trinh Huy ngạc nhiên thán phục.
- Loại thủ đoạn này người cùng cấp rất khó đối phó, sẽ bị vô tinh trấn áp, tiên thiên ở thế bất bại.
Lý Tâm Nguyệt cùng than nhẹ.
Ầm!
Bên cạnh rừng hòe cổ, bọn Diệp Phàm đang ngồi trên đôn đá bàn đá ăn thịt rồng uống rượu lâu năm đột nhiên nghe tiếng hét lớn đều ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời.
Một đám mây tía cuồn cuộn kéo tới, như một vùng sóng biển, xô tan mây đỏ trên bầu trời. Phía trên một nam nhân đứng thẳng, dáng người trung bình nhưng rất có uy thế, nhìn chằm chằm vào trong thôn cổ.
- Lư Thành lĩnh chủ cút ra đây cho ta!
Người tới khá bá đạo, lớn tiếng rống lên, mái tóc tím dày đặc hai mắt sáng ngời có thần giống như hai ngọn đèn thần.
Diệp Phàm cũng không lý đến, bắt chuyện đám Vũ Điệp công chúa, Trinh Huy uống rượu, rót đầy cho bọn họ hết ly này đến ly khác.
- Lư Thành lĩnh chủ ra đây nhận chết!
Nam nhân tóc tím rống động dãy núi, tất cả cây hòe cổ đều rung chuyển, lá rụng lả tả, lộ ra một loại dao động cường đại.
- Diệp huynh thật trấn định. Người ta hưng sư vấn tội tới rồi, đừng bị đánh trở tay không kịp.
Trương Văn buông chén rượu xuống.
- Diệp... Già... Thiên, ngươi ra đây cho ta!
Nam nhân áo tím nhìn thẳng Diệp Phàm, đứng trên đám mây màu tím, xác nhận thân phận của hắn.
- Ngươi tim ta có việc sao?
Diệp Phàm uống xong một chén rượu, nhìn lên bầu trời.
- Giao Long Mã của Tề Quận chúa ra đây, sau đó tự trói tay chân đi nhận tội.
Nam nhân tóc tím nhìn xuống phía dưới, ánh mắt như tên bắn xuống.
- Long Mã không có cách nào đưa trở về, tự trói tay chân lại càng không làm được.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Long Mã ở đâu, mau trả ra đây.
Nam nhân tóc tím thanh âm rất lớn, nổ tung giống như sấm rền, phi thường cường thế.
- Long Mã ở trong này.
Diệp Phàm cầm xương trong tay, thịt bên trên đã bị ăn sạch vung vẩy hướng lên không trung.
- Ngươi...
Nam nhân tóc tím cực kỳ tức giận, chưa từng có người to gan lớn mật như vậy, thật sự là làm thịt Long Mã, càng quá phận là ăn trước mặt hắn.
- Ngựa sống thật sự không còn, hay là ngươi cùng xuống nếm thử một chút, đưa về cho Tề Quận chúa một bát.
Diệp Phàm lên tiếng.
- Ta chém chết ngươi!
Nam nhân tóc tím quát lạnh một tiếng, điểm ra một chỉ. Một đạo tử long bắn ra, dài chừng trăm trượng rít gào bổ tới Diệp Phàm.
Keng!
Diệp Phàm ngồi ngay ngán trên đôn đá, giơ chén rượu lên đón tiếp. Đại long màu tím giương nanh múa vuốt bị hắn mạnh mẽ bắt lấy, hóa thành một đạo tinh quang biến mất trong chén rượu.
- Hảo thủ đoạn!
Bên cạnh Lý Tâm Nguyệt kinh ngạc. Đại long trăm trượng bị Diệp Phàm hóa thành dài nửa tấc nhét vào trong chén, thủ pháp như vậy người bình thường căn bản không thể thi triển ra.
- Cảm ơn. Đưa tới nhiều tinh khí như vậy, rượu này uống không có mùi gì, vừa khéo có thể làm cho nó mạnh hơn một chút.
Diệp Phàm mỉm cười, ngón tay phát ra hào quang tại chô luyện hóa long khí trở thành một sợi tiên thiên tinh khí, từ trong chén rượu tràn ra áng tía.
Hắn bưng chén rượu lên ngửa đầu uống cạn một hơi, cười to:
- Đen mà không trả là phi lễ.
Diệp Phàm cầm vò rượu, rót đầu chén sứ tế lên trời cao, hóa thành một cái vầng chén ưăng sáng đánh về phía nam nhân tóc tím.
Hừ!
Trên bầu trời truyền đến một tiếng hừ lạnh, một cái vuốt rồng màu tím vươn ra, bao phủ chén rượu ở phía dưới, muốn cướp vào trong tay.
Nhưng chính vào lúc này, chén rượu tỏa hào quang rực rỡ như một vầng ưăng sáng chầm chậm lên cao, đánh vãng vuốt rồng, bán ra vạn đạo kiếm quang.
Một chén rượu hóa thành vạn giọt, trở thành vạn luồng tiên thiên kiếm khí tung hoành kích động, chấn tan đám mây màu tím, hào quang vạn trượng.
Nam nhân tóc tím cả kinh, chưởng chỉ liên tục chấn động, cuối cùng coi như hóa giải kiếm quang xung thiên.” Ba” một tiếng, chén rượu vỡ vụn hóa thành bột phấn, mà ngón tay hắn lại đau nhức một trận.
- Quả nhiên có chút môn đạo.
- Còn muốn giương oai trong lãnh địa của ta sao, nếu không có việc gì lập tức rời đi.
Diệp Phàm đáp lại.
- Một tên lĩnh chủ nho nhỏ cũng dám làm như vậy. Hôm nay ta nhất định phải bát ngươi, đưa tới trước mặt Tề Quận chúa dập đầu nhận tội.
Nam nhân tóc tím hét lớn.
Ầm!
Hắn thò một bàn tay màu tím xuống, chộp tới Diệp Phàm. Như một ngọn núi lớn phát ra tiếng vang ù ù, chấn động vòm trời và mặt đất rung lên.
Ầm!
Diệp Phàm cũng không đứng dậy, vẫn ngồi ngay ngán trước bàn, nhấc tay lên đón đỡ. Một tiếng nổ vang, trên bàu trời mây tía bay tán loạn, như một ngọn núi lớn sụp đổ.
Nam nhân tóc tím bay ngược ra ngoài mấy trăm trượng, trong lòng kinh hãi. Ngu không phải né tránh khẩn cấp, chưởng chi của hắn có khả năng đã bị phế bỏ. sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm.
- Lời ta đều đã nói ra miệng, không bắt ngươi về còn gì mặt mũi. Nhất định phải cho ngươi quỳ trước mặt Quận chúa nhận tội.
Nam nhân tóc tím sinh lòng ác độc, tay áo mở ra, cuồn cuộn mảnh liệt cuốn xuống phía dưới.
- Không ổn, đây là Tụ Lý Càn Khôn, tuyệt học vô thượng của Nam Lĩnh.
Vũ Điệp công chúa khẽ nhắc nhở.
Loại bí thuật này rất nhiều người đều biết nhưng chỉ có vài thế gia cổ xưa của Nam Lĩnh mới có pháp môn hoàn chỉnh. Một khi thi triển, có thể nuốt thiên địa, quả là đáng sợ vô cùng.
Hô—
Cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, đỉnh núi xa xa đều bị tước xuống, chim sâu vào trong tay áo che trời. Không gì không nuốt, như một cái hác động diệt thế.
Diệp Phàm biến sắc. Đây quả nhiên là bí thuật tuyệt đỉnh, muốn đem cả thôn nuốt vào trong. Hắn bay lên trời chủ động nghênh chiến.
- Một tên lĩnh chủ nho nhỏ mà thôi, bằng vào vài phần thủ đoạn cùng dám dây vào người tài Kỳ Sĩ Phủ. Ta thu ngươi!
Nam nhân tóc tím cười lạnh, tay áo vung lên.
ở trong đó sương mù mờ mịt, lại có những tia hỗn độn quang lóe lên, giống như khai thiên lập địa, không gian bên trong mênh mông vó ngần không có cuối.
Ầm!
Diệp Phàm xông lên tận trời, muốn tránh ra nhưng lại bị một cỗ lực lượng ngập trời lói kéo biến mất trong ống tay, không thể thoát khỏi.
- Không hổ là Nam Lĩnh thần thuật, thật là đáng sợ, cắn nuốt vạn vật!
Phía dưới Trinh Huy ngạc nhiên thán phục.
- Loại thủ đoạn này người cùng cấp rất khó đối phó, sẽ bị vô tinh trấn áp, tiên thiên ở thế bất bại.
Lý Tâm Nguyệt cùng than nhẹ.
Ầm!
/1822
|