- A a a... Đạo gia ta và các ngươi không đội trởi chung, aaa...!
Đoạn Đức chạy một hơi tận một trăm hai mươi bảy vòng quanh sườn núi, sau đó quỳ rạp xuống, không ngừng đập đầu xuống đất.
Diệp Phàm ngồi ở trên ngọn núi, nâng cằm, không ngừng cười hắc hắc, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy Đoạn mập mạp kinh ngạc tới mức vậy, mọi lần đều là hắn tính kế người khác, hôm ngy lại phải thất thố như thế.
Sau đó, Đoạn Đức lại bắt đầu chạy như điên, từ trong hai tai và hai lỗ mũi vẫn còn phun khói trắng ra ngoài, lần này hắn chạy một hơi tận mấy trăm vòng cũng không có dừng lại.
- Ba trăm năm mươi bảy... Ba trăm bảy mươi hai...!
Tên dã man nhân này vẫn kiên nhẫn đếm.
Cuối cùng, Đoạn Đức chạy được khoảng bốn trăm vòng, mới đặt mông ngồi dưới đất, vẻ mặt uể oải không nói nên lời, giống như một đứa nhò thiếu ăn, vẻ mặt xanh xao.
- Đạo gia ta suốt ngày đánh nhạn, giờ lại bị nhạn mổ mù mắt.. !
Hắn không ngừng thì thầm căm giận.
- Cái động phủ rách nát này, chỉ có mỗi một gốc Bất Tử Diệu Thụ không trọn vẹn mà thôi, cũng không có cái gì khác cả, con bà nó, lại cũng là một cái động phủ giả. Kết quả lại khiến cho đạo gia ta phải mất nhiều bảo bối như vậy, ta hận!
Đoạn Đức đi tới trước cửa động phủ, một chưởng vỗ ra, ầm một tiếng đã đập nát cả vách đá.
- Sau lưng đánh một nhát vào gáy, phía trước mặt lại bồi thêm một viên gạch, con bà nó chứ, đây chẳng phải là việc mà đạo gia ta thích làm nhất hay sao?
Đoạn Đức cắn răng, hắn ngay cả bóng người đều không thấy thì đã bị đánh cho hôn mê, thật sự là dọa người.
- Cái chén của ta, bên trong còn có cổ kinh, bên trên lại có khắc Đế văn, là thần vật đệ nhất từ xưa tới ngy, lại bị mất như vậy... Đạo gia ta không cam lòng, ta muốn nghịch thiên a!
Đoạn Đức ra sức đập vào mặt đất.
- Bên trong cái chén có chứa càn khôn, là một thế giới riêng...!
-
Hắn không ngừng càn nhằn, nói ra rất nhiều bí ẩn.
- Cổ kinh tên là Độ Kiếp, đoạt cả tạo hóa của thiên địa, quán tuyệt cổ kim...!
-
Hắn nói úp úp mở mở, nhưng lại rất hấp dẫn người nghe.
- Chẳng lẽ bên trong cái chén kia có cổ kinh thật sao, tại sao hắn càng nói càng nhò, sắp không nghe thấy nữa rồi!
Đông Phương Dã động tâm, bước về phía trước.
- Không tốt, đi mau, tên mập mạp chết tiệt này đang diễn trò, chỉ sợ hắn đã phát hiện có người đang âm thầm rình rồi!
-
Diệp Phàm biến sắc.
Hắn túm lấy Đông Phương Dã, nhanh chóng lao vào sâu bên trong dãy, muốn lặng yên không một tiếng động rút đi, nhưng Đoạn Đức lại như một luồng khói nhẹ, đuổi theo sát phía sau.
- Tên mập mạp chết tiệt này có linh giác thật mẫn tuệ!
Dã man nhân giật mình.
-Đi!
Diệp Phàm kéo hắn lại, rồi sau đó vận chuyển bí quyết chữ “Hành”, nháy mắt đã hóa thành một tia chớp, xoát một tiếng, biến mất ở phía chân trởi.
Đoạn Đức lúc đầu còn nghiến răng nghiến lợi đuổi theo, nhưng ngay sau đó hoàn toàn há hốc mồm, ngay cả bóng dáng của địch thủ cũng không lưu lại cho hắn, cứ như vậy mà bỏ xa hắn mấy ngọn núi, mất luôn tung tích.
Cuối cùng, hai người Diệp Phàm trở lại cổ động, tiếp tục ngẩn người ra nghiên cứu cái chén bể và Tụ Bảo Bồn, tìm tòi hồi lâu mà vẫn không có cách nào mở ra cả, quả thực là thúc thủ vô sách.
Trên một ngọn núi phía xa, Đoạn Đức ngồi khoanh chân trên một tòa tế đãn, dùng máu làm vật dẫn, trong miệng lẩm bẩm, mây đen đầy trởi ép xuống, vô cùng đáng sợ.
Từng tia máu lưu chuyển, mây đen dường như ép xuống tận mặt đất, một tòa cổ trận to lớn được khởi động, tàn sát bừa bãi khắp nơi, như một vị Vương thái cổ đang sống lại.
Sấm chớp liên tục vang lên, đan xen với tia chớp màu máu, trong trởi đất tối đen này có vẻ rất là ma quái, dường như đang có một chiến hồn thời viễn cổ thức tỉnh trở về, phát ra dao động khủng bố như đại dương mênh mông.
- Đông!
-
Tại phương xa, cái huyệt động cổ mà đám người Diệp Phàm đang ở trong đột nhiên chấn động mành liệt, cái chén bể dường như có ginh mệnh, phun ra nuốt vào thiên địa tinh khí, gần như trong nháy mắt liền hút sạch linh khí khắp dãy núi này.
- Không tốt, đây là binh khí của Thánh nhân viễn cổ sao, nó sắp sống lại rồi!
-
- Thậm chí còn có thể là Thánh binh của Đại đế!
-
Bọn họ nhanh chóng lui lại, bên trong cái chén bể dường như có một mảnh vù trụ tinh không, có thể nuốt cả nhật nguyệt vào trong, sau đó hóa thành một cái hắc động, thôn phệ vạn vật.
Đầu tiên là nó nuốt sống luôn cái Tụ Bảo Bồn, sau đó kịch liệt chấn động, phát ra uy áp khiến người ta khó có thể chịu đựng được, như là một Ma Chủ cái thế phá giới mà đến.
Ầm!
Chén bể rung chuyển, trong nháy mắt đã chấn động làm sụp hơn phân nửa cả ngọn núi lớn, sau đó xông lên tận trởi mà đi, rất nhanh bay về phía khoảng không xa xa.
- Nó bay đi!
Đám người Diệp Phàm phóng lên cao, trởi xanh bên ngoài này không có chút mây nào, nhưng phía chân trởi thì dãy đặc mây đen, vô số tia chớp màu máu đang bổ xuống, giống như mở ra một vùng đất ma quái.
Bọn họ bay qua đó, chỉ thấy Đoạn Đức tóc tai bù xù, đứng ở trên một tòa Huyết Tế Thai, lẩm bẩm gì đó, mây đen đầy trởi đang hạ xuống trên đinh đầu của hắn.
Dị tượng nơi đây tự nhiên khiến cho những người khác chủ ý, không ít người xuất hiện, chộp tới cái chén bể, nhưng Đoạn Đức rống to một tiếng, cái chén bể này hóa thành một hắc động, ngay tại chỗ cắn nuốt mười mấy người, chi để lại một mảnh huyết vụ.
- Tên kia quả nhiên là đáng sợ!
Đám người Diệp Phàm yên lặng rút lui, không tới xem náo nhiệt nữa, cái chén bể bị Đoạn Đức thu trở về, khẳng định là không đoạt lại được nữa rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, mây đen phía trên Huyết Tế Thai mới tan hết, sắc mặt Đoạn Đức trắng bệch, thu lại cái chén bể và Tụ Bảo Bồn, nhe răng nhếch miệng bay đi.
- Đừng có mà để cho đạo gia ta biết các ngươi là ai!
Trong lòng hắn vẫn đang bị đè nén, mấy tên đánh lén này khẳng định là ngươi quen, nếu không thì cũng không có khả năng lưu lại tính mạng của hắn.
Trong một vùng đất yên bình, tràn ngập hương hoa chim hót, linh tuyền róc rách chảy, hương thơm trái cây nức mũi, đám người Diệp Phàm ăn một ít linh quả, rồi sau đó nói lời từ biệt.
- Có đại năng tuyệt đinh từng phòng đoán rằng phiến thế giới này sẽ bị man cổ Thú Vương liên thủ công kích, có thể sẽ sử dụng mấy chục vạn dị thú công kích tu sĩ nhân loại, ngươi nên lui ra ngoài sớm một chút đi, né qua đợt phong ba này, sau đó lại quay về cũng được.
-
Vũ Điệp nhắc nhở.
Diệp Phàm gật đầu, tin tức này rất trọng yếu đối với hắn, Tiên Phủ thế giới sắp sửa nghênh đón một hồi phong bạo, rất nhiều tu sĩ nhân loại đã đến, đánh vỡ sự yên lặng nơi đây, khiến cho dị chủng Thú Vương bất mãn.
Vũ Điệp công chúa rời khỏi Tiên Phủ thế giới, tên dã man nhân cũng đi tìm địa phương bế quan, tế luyện cái Thiên Yêu Đăng kia, sợ Đoạn Đức dùng bí pháp triệu hoán trở về.
Diệp Phàm tìm một ngọn núi hoang không người, bắt đầu thí nghiệm uy lực của Bất Tử Diệu Thụ, trong lòng vô cùng chờ mong. Cành cây này chỉ dài hơn nửa thước, ginh ra bảy chiếc lá ngọc, ánh sáng lưu chuyển, trong suốt tươi non.
Hắn cầm bảo thụ trong tay, đứng ở phía trước một sườn núi, nhẹ nhàng vung về phía trước, kết quả là đợi rất lâu cũng không thấy có biến hóa gì, hắn lại dùng lực quạt một cái nữa, kết quả vẫn như cũ không có gì xảy ra, vách núi không nhúc nhích chút nào.
- Chẳng phải đã nói rằng chỉ cần quất Bất Tử Diệu Thụ một cái thì vạn vật đều bị phá hủy sao?
-
Hắn liền quan sát lại cẩn thận một lần nữa.
Diệp Phàm chưa từ bò ý định, lại vung bảo thụ lên, ánh sáng nhiều màu mênh mông lại lưu động, từng luồng sáng rơi xuống trên vách núi, kết quả vẫn như cũ là khỏng có nửa điểm tác dụng nào.
Tuy rằng không có hiệu quả gì, nhưng là mỗi một lần bảo thụ đều đã hấp thu một chút thần lực của Diệp Phàm, như là cái không đáy, căn bản không lấp đầy được.
- Phí công sức kiếm về, lại không dùng được sao?
-
Thiếu chút nữa hắn đã quẳng luôn gốc bảo thụ này xuống đấy, nếu không phải hắn là Thánh thể, thần lực rất khó khô cạn, thì chi quất vài cái như vừa rồi thì đã mệt tới mức quỳ rạp trên mặt đất rồi.
Diệp Phàm lại tức giận. không chịu bò cuộc, không ngừng xuất ra thần lực, huy động bảo thụ. quất từng nhát một.
Một thân lực lượng của hắn khô cạn tới lần thứ bốn mươi chín thì rốt cục phía trên một mảnh Xích Ngọc Diệp của Bất Tử Diệu Thụ cũng lóe ra ra ánh sáng rực rờ, bắn ra một vùng đò rực, chiếu lên trên vách núi.
Ầm!
Vách núi này phát ra tiếng ầm vang, nhưng lại đột ngột bay lên khôi mặt đất, giống như một chiếc lá, nhẹ nhàng bị văng ra ngoài, bắn về phía xa.
- Đánh văng cả một ngọn núi sao!
Đoạn Đức chạy một hơi tận một trăm hai mươi bảy vòng quanh sườn núi, sau đó quỳ rạp xuống, không ngừng đập đầu xuống đất.
Diệp Phàm ngồi ở trên ngọn núi, nâng cằm, không ngừng cười hắc hắc, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy Đoạn mập mạp kinh ngạc tới mức vậy, mọi lần đều là hắn tính kế người khác, hôm ngy lại phải thất thố như thế.
Sau đó, Đoạn Đức lại bắt đầu chạy như điên, từ trong hai tai và hai lỗ mũi vẫn còn phun khói trắng ra ngoài, lần này hắn chạy một hơi tận mấy trăm vòng cũng không có dừng lại.
- Ba trăm năm mươi bảy... Ba trăm bảy mươi hai...!
Tên dã man nhân này vẫn kiên nhẫn đếm.
Cuối cùng, Đoạn Đức chạy được khoảng bốn trăm vòng, mới đặt mông ngồi dưới đất, vẻ mặt uể oải không nói nên lời, giống như một đứa nhò thiếu ăn, vẻ mặt xanh xao.
- Đạo gia ta suốt ngày đánh nhạn, giờ lại bị nhạn mổ mù mắt.. !
Hắn không ngừng thì thầm căm giận.
- Cái động phủ rách nát này, chỉ có mỗi một gốc Bất Tử Diệu Thụ không trọn vẹn mà thôi, cũng không có cái gì khác cả, con bà nó, lại cũng là một cái động phủ giả. Kết quả lại khiến cho đạo gia ta phải mất nhiều bảo bối như vậy, ta hận!
Đoạn Đức đi tới trước cửa động phủ, một chưởng vỗ ra, ầm một tiếng đã đập nát cả vách đá.
- Sau lưng đánh một nhát vào gáy, phía trước mặt lại bồi thêm một viên gạch, con bà nó chứ, đây chẳng phải là việc mà đạo gia ta thích làm nhất hay sao?
Đoạn Đức cắn răng, hắn ngay cả bóng người đều không thấy thì đã bị đánh cho hôn mê, thật sự là dọa người.
- Cái chén của ta, bên trong còn có cổ kinh, bên trên lại có khắc Đế văn, là thần vật đệ nhất từ xưa tới ngy, lại bị mất như vậy... Đạo gia ta không cam lòng, ta muốn nghịch thiên a!
Đoạn Đức ra sức đập vào mặt đất.
- Bên trong cái chén có chứa càn khôn, là một thế giới riêng...!
-
Hắn không ngừng càn nhằn, nói ra rất nhiều bí ẩn.
- Cổ kinh tên là Độ Kiếp, đoạt cả tạo hóa của thiên địa, quán tuyệt cổ kim...!
-
Hắn nói úp úp mở mở, nhưng lại rất hấp dẫn người nghe.
- Chẳng lẽ bên trong cái chén kia có cổ kinh thật sao, tại sao hắn càng nói càng nhò, sắp không nghe thấy nữa rồi!
Đông Phương Dã động tâm, bước về phía trước.
- Không tốt, đi mau, tên mập mạp chết tiệt này đang diễn trò, chỉ sợ hắn đã phát hiện có người đang âm thầm rình rồi!
-
Diệp Phàm biến sắc.
Hắn túm lấy Đông Phương Dã, nhanh chóng lao vào sâu bên trong dãy, muốn lặng yên không một tiếng động rút đi, nhưng Đoạn Đức lại như một luồng khói nhẹ, đuổi theo sát phía sau.
- Tên mập mạp chết tiệt này có linh giác thật mẫn tuệ!
Dã man nhân giật mình.
-Đi!
Diệp Phàm kéo hắn lại, rồi sau đó vận chuyển bí quyết chữ “Hành”, nháy mắt đã hóa thành một tia chớp, xoát một tiếng, biến mất ở phía chân trởi.
Đoạn Đức lúc đầu còn nghiến răng nghiến lợi đuổi theo, nhưng ngay sau đó hoàn toàn há hốc mồm, ngay cả bóng dáng của địch thủ cũng không lưu lại cho hắn, cứ như vậy mà bỏ xa hắn mấy ngọn núi, mất luôn tung tích.
Cuối cùng, hai người Diệp Phàm trở lại cổ động, tiếp tục ngẩn người ra nghiên cứu cái chén bể và Tụ Bảo Bồn, tìm tòi hồi lâu mà vẫn không có cách nào mở ra cả, quả thực là thúc thủ vô sách.
Trên một ngọn núi phía xa, Đoạn Đức ngồi khoanh chân trên một tòa tế đãn, dùng máu làm vật dẫn, trong miệng lẩm bẩm, mây đen đầy trởi ép xuống, vô cùng đáng sợ.
Từng tia máu lưu chuyển, mây đen dường như ép xuống tận mặt đất, một tòa cổ trận to lớn được khởi động, tàn sát bừa bãi khắp nơi, như một vị Vương thái cổ đang sống lại.
Sấm chớp liên tục vang lên, đan xen với tia chớp màu máu, trong trởi đất tối đen này có vẻ rất là ma quái, dường như đang có một chiến hồn thời viễn cổ thức tỉnh trở về, phát ra dao động khủng bố như đại dương mênh mông.
- Đông!
-
Tại phương xa, cái huyệt động cổ mà đám người Diệp Phàm đang ở trong đột nhiên chấn động mành liệt, cái chén bể dường như có ginh mệnh, phun ra nuốt vào thiên địa tinh khí, gần như trong nháy mắt liền hút sạch linh khí khắp dãy núi này.
- Không tốt, đây là binh khí của Thánh nhân viễn cổ sao, nó sắp sống lại rồi!
-
- Thậm chí còn có thể là Thánh binh của Đại đế!
-
Bọn họ nhanh chóng lui lại, bên trong cái chén bể dường như có một mảnh vù trụ tinh không, có thể nuốt cả nhật nguyệt vào trong, sau đó hóa thành một cái hắc động, thôn phệ vạn vật.
Đầu tiên là nó nuốt sống luôn cái Tụ Bảo Bồn, sau đó kịch liệt chấn động, phát ra uy áp khiến người ta khó có thể chịu đựng được, như là một Ma Chủ cái thế phá giới mà đến.
Ầm!
Chén bể rung chuyển, trong nháy mắt đã chấn động làm sụp hơn phân nửa cả ngọn núi lớn, sau đó xông lên tận trởi mà đi, rất nhanh bay về phía khoảng không xa xa.
- Nó bay đi!
Đám người Diệp Phàm phóng lên cao, trởi xanh bên ngoài này không có chút mây nào, nhưng phía chân trởi thì dãy đặc mây đen, vô số tia chớp màu máu đang bổ xuống, giống như mở ra một vùng đất ma quái.
Bọn họ bay qua đó, chỉ thấy Đoạn Đức tóc tai bù xù, đứng ở trên một tòa Huyết Tế Thai, lẩm bẩm gì đó, mây đen đầy trởi đang hạ xuống trên đinh đầu của hắn.
Dị tượng nơi đây tự nhiên khiến cho những người khác chủ ý, không ít người xuất hiện, chộp tới cái chén bể, nhưng Đoạn Đức rống to một tiếng, cái chén bể này hóa thành một hắc động, ngay tại chỗ cắn nuốt mười mấy người, chi để lại một mảnh huyết vụ.
- Tên kia quả nhiên là đáng sợ!
Đám người Diệp Phàm yên lặng rút lui, không tới xem náo nhiệt nữa, cái chén bể bị Đoạn Đức thu trở về, khẳng định là không đoạt lại được nữa rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, mây đen phía trên Huyết Tế Thai mới tan hết, sắc mặt Đoạn Đức trắng bệch, thu lại cái chén bể và Tụ Bảo Bồn, nhe răng nhếch miệng bay đi.
- Đừng có mà để cho đạo gia ta biết các ngươi là ai!
Trong lòng hắn vẫn đang bị đè nén, mấy tên đánh lén này khẳng định là ngươi quen, nếu không thì cũng không có khả năng lưu lại tính mạng của hắn.
Trong một vùng đất yên bình, tràn ngập hương hoa chim hót, linh tuyền róc rách chảy, hương thơm trái cây nức mũi, đám người Diệp Phàm ăn một ít linh quả, rồi sau đó nói lời từ biệt.
- Có đại năng tuyệt đinh từng phòng đoán rằng phiến thế giới này sẽ bị man cổ Thú Vương liên thủ công kích, có thể sẽ sử dụng mấy chục vạn dị thú công kích tu sĩ nhân loại, ngươi nên lui ra ngoài sớm một chút đi, né qua đợt phong ba này, sau đó lại quay về cũng được.
-
Vũ Điệp nhắc nhở.
Diệp Phàm gật đầu, tin tức này rất trọng yếu đối với hắn, Tiên Phủ thế giới sắp sửa nghênh đón một hồi phong bạo, rất nhiều tu sĩ nhân loại đã đến, đánh vỡ sự yên lặng nơi đây, khiến cho dị chủng Thú Vương bất mãn.
Vũ Điệp công chúa rời khỏi Tiên Phủ thế giới, tên dã man nhân cũng đi tìm địa phương bế quan, tế luyện cái Thiên Yêu Đăng kia, sợ Đoạn Đức dùng bí pháp triệu hoán trở về.
Diệp Phàm tìm một ngọn núi hoang không người, bắt đầu thí nghiệm uy lực của Bất Tử Diệu Thụ, trong lòng vô cùng chờ mong. Cành cây này chỉ dài hơn nửa thước, ginh ra bảy chiếc lá ngọc, ánh sáng lưu chuyển, trong suốt tươi non.
Hắn cầm bảo thụ trong tay, đứng ở phía trước một sườn núi, nhẹ nhàng vung về phía trước, kết quả là đợi rất lâu cũng không thấy có biến hóa gì, hắn lại dùng lực quạt một cái nữa, kết quả vẫn như cũ không có gì xảy ra, vách núi không nhúc nhích chút nào.
- Chẳng phải đã nói rằng chỉ cần quất Bất Tử Diệu Thụ một cái thì vạn vật đều bị phá hủy sao?
-
Hắn liền quan sát lại cẩn thận một lần nữa.
Diệp Phàm chưa từ bò ý định, lại vung bảo thụ lên, ánh sáng nhiều màu mênh mông lại lưu động, từng luồng sáng rơi xuống trên vách núi, kết quả vẫn như cũ là khỏng có nửa điểm tác dụng nào.
Tuy rằng không có hiệu quả gì, nhưng là mỗi một lần bảo thụ đều đã hấp thu một chút thần lực của Diệp Phàm, như là cái không đáy, căn bản không lấp đầy được.
- Phí công sức kiếm về, lại không dùng được sao?
-
Thiếu chút nữa hắn đã quẳng luôn gốc bảo thụ này xuống đấy, nếu không phải hắn là Thánh thể, thần lực rất khó khô cạn, thì chi quất vài cái như vừa rồi thì đã mệt tới mức quỳ rạp trên mặt đất rồi.
Diệp Phàm lại tức giận. không chịu bò cuộc, không ngừng xuất ra thần lực, huy động bảo thụ. quất từng nhát một.
Một thân lực lượng của hắn khô cạn tới lần thứ bốn mươi chín thì rốt cục phía trên một mảnh Xích Ngọc Diệp của Bất Tử Diệu Thụ cũng lóe ra ra ánh sáng rực rờ, bắn ra một vùng đò rực, chiếu lên trên vách núi.
Ầm!
Vách núi này phát ra tiếng ầm vang, nhưng lại đột ngột bay lên khôi mặt đất, giống như một chiếc lá, nhẹ nhàng bị văng ra ngoài, bắn về phía xa.
- Đánh văng cả một ngọn núi sao!
/1822
|