Mấy người đi dọc theo thạch động, xâm nhập vào sâu bên trong địa mạch. Trên mặt đất thình thoảng lại có một khối Nguyên, chiếu sáng cả cổ động.
- Tí tách.
Thạch nhủ nhỏ xuống từ trên vách đá, tỏa ra ánh sáng năm màu, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng động êm tai, giống như có người gảy đàn, khiến cổ động lại càng có vẻ u tĩnh.
Đám người Diệp Phàm đi trong động phủ lúc sáng lúc tối, trong lòng khó có thể bình tĩnh được. Khí tức mênh mông tỏa ra từ địa mạch khiến bọn họ hít thở không thông.
Nêu không có gì bất ngờ thì thi thể được cho là của thần linh kia chỉ có hơn chứ không thể kém Thánh binh Cực Đạo thức tỉnh. Cả một đại dương mênh mông bắt đầu khởi động, khiến linh hồn người khác sợ run.
- Loảng xoảng—
Tiếng xích sắt lay động vang lên truyền tới, trong động phủ âm u này lại càng dọa người, dường như quỷ âm vọng tới từ Địa Ngục vậy, giống như ma quỷ sắp sửa giãy thoát khỏi gông xiềng.
- k Ô ô...
Lại đi tới vài dặm, tiếng gió u u thổi từ một ngã rẽ khác tới, âm khí ghê người. Những ngã rẽ kia tối om như những vực sâu không đáy vậy.
Bọn họ không tìm hiểu nhiều, cũng không thể đi tới. Trời mới biết là trong những lối rẽ kia có thể có cái gì, tốt nhất là đi theo con đường chủ mạch có ánh sáng này.
Rắc rắc.
Dọc theo đường đi thinh thoảng lại thấy một số Nguyên dị chúng kết trên vách đá, sau khi bị đục xuống dưới phát ra tiếng động giòn tan.
Thậm chí bọn họ đào được mấy khối Thần Nguyên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi cả cổ động, giống như mộng ảo vậy.
- Thần linh cổ đúng là biết chọn nơi. Nếu đào nơi này ra không chừng sẽ phát hiện ra không ít Nguyên đâu. Đây đúng là một bảo địa quý báu.
Khí tức phía trước càng mạnh khiến bọn họ cảm thấy rất áp lực, giống như đối mặt với một tòa ma sơn cao ngất trong Mấy vậy. Nhịp tim gia tốc, có cảm giác hít thở không thông.
- Cứ như vậy thì chúng ta đều không thể tiếp cận quan tài của thần linh, chỉ sợ còn cách rất xa thì thân thể đã nứt ra rồi.
Thần linh khiến Vương của thái cổ, Đại đế thái cổ đều nghi hoặc, không biết có thực sự tồn tại hay không. Mà nay bọn họ có lẽ sắp sửa được nhìn thấy kỳ tích này.
Ở phía trước có một vùng cổ mộc chắn đường, khiến người ta thực sự kinh ngạc. Ở dưới thế giới trong lòng đất này, trong đá lại có thể có một đám cây cao chọc trời như vậy.
Dưới ánh sáng của những khối Nguyên, cả vùng này tỏa ra sinh cơ bừng bừng xanh biếc, tươi mát vô cùng nhưng lại khiến người ta cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
- Ngao...
Một tiếng kêu thê lương khiến người ta tê tái da đầu truyền tới, không khác gì tiếng ác quỷ tru, vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt liền khiến người ta lông tóc dựng ngược.
Vút!
Một bóng đen giống như ác ma bay tới, dữ tợn la đến mấy người, mang theo từng trận ác phong, khí tức hung ác ập đến.
- Ma Quỷ Viên.
Đoạn Đức giật mình, sắc mặt trắng như tuyết, lật đật rút lui.
Mấy người đều biến sắc, tất cả lui lại phía sau. Đây là một con vượn quỷ cao tới một trượng, toàn thần có vày dài màu đen lóng lánh, tràn ngập sát khí thảm thiết.
Đôi mắt của nó oán độc vô cùng, giống như gặp phải kẻ thù mười kiếp vậy, vuốt sắc như sắt chụp tới như muốn xẻ tan bụng của mấy người ra.
Đây là một sinh vật sinh ra trong cổ mộ, rất khó đối phó, cực kỳ nguy hiểm đó.
Đoạn Đức kêu to, nhắc nhở mấy người.
Vụt.
Đoạn Đức tế ra một khối thiết ấn giống như núi đè xuống nhưng vuốt sắc của Ma Quỷ Viên chụp vào, đốm lửa bắn ra bốn phía rồi nó liền trở thành bột sắt.
Nên biết rằng mỗi món đồ trên người Đoạn Đức đều là bảo bối nhưng đều không chịu nổi một kích của Ma Quỷ Viên. Có thể thấy được nó đáng sợ tới mức nào.
Ngao...
Ma Quỷ Viên kêu dài thê lương giống như lệ quỷ chạy ra từ Địa Ngục, lại lao tới đánh giết, nếu là người binh thường thì đã bị nó dọa chết tươi rồi.
Cong.
Đông Phương Dã ra tay, cầm thánh cốt duy nhất do Thanh nhân viễn cổ hỏa đạo lưu lại đánh xuống, tỏa ra kim quang, mạnh mẽ đánh tới.
-Á...
Ma Quỷ Viên rống lên thảm thiết, vô cùng linh hoạt, vút một cái liền lui lại, giống như quỷ mị vậy nhưng lại có vẻ rất e ngại thánh cốt màu vàng này.
- Trên đời đúng là có rất nhiều thứ kỳ quái. Con Ma Quỷ Viên này nếu đại chiến có thể giết chết khối cường giả.
Lão già mù giật mình nói.
- Đây là lần thứ ba ta gặp được nó. Hai lần trước là ở cổ mộ của Vũ Hóa Vương, và Tinh Hà Vương, suýt nữa là mất mạng.
Đoạn Đức vẫn còn sợ hãi.
Ma Quỷ Viên dữ tợn vô cùng, vảy đen toàn thân lóe lên. Nó hung ác nhìn chằm chằm vào thanh thánh cốt kia, trong nhất thời không dám tiến tới nữa. Sau đó nó đột nhiên phát ra tiếng kêu dài, giống như cú đêm thét lên.
U...u...
Không bao lâu sau, từ bên trong rừng cổ mộc có bốn con Ma Quỷ Viên lao ra, đều cao tới một trượng, hung ác tàn bao bao vây mấy người lại.
- Theo truyền thuyết thì đây là thi biến của nhân vật tuyệt đỉnh cổ đại hóa thành, giờ lại lập tức chui ra sáu con. Chúng ta nguy rồi.
Lão già mù cắn răng nói.
Mấy người vội lui lại. Mấy con Ma Quỷ Viên cũng không dám tấn công, có vẻ rất sợ hãi đối với xương cánh tay của Thánh nhân, gầm khẽ không ngừng.
- Thời gian dài quá thì khẳng định chúng sẽ tấn công. Đại sự không ổn rồi.
Diệp Phàm nhíu mày.
Đoạn Đức cắn chặt răng nói:
- Bức ta không thể không vận dụng con bài chưa lật.
Hắn lấy ra một ngọn Đồng Đăng cũ kỹ đen thui, ngọn đèn sáng mãi bất diệt, mở cái chụp đèn ra. Lập tức có một luồng khí tức không hiểu nổi tràn ra.
Hỏa diễm vô cùng dịu dàng và thần thánh, chiếu rọi sáng lạn cả vùng rừng cổ mộc này, tỏa ra hào quang sáng ngời.
Ngọn đèn này cũng không quá chói mắt nhưng hào quang tỏa ra rất xa, xuyên qua mỗi tấc không gian, khiến không còn chút bóng tối, khí tức thần thánh tràn ngập không gian.
Năm con Ma Quỷ Viên hoảng sợ rút lui, kêu gào không ngừng, vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, thậm chí thân thể không kìm được mà run rẩy.
- Ngọn đèn này...
Lão già mù khiếp sợ, dán mắt nhìn chằm chằm không ngừng rồi nói:
- Dầu của ngọn Đồng Đăng này có phải là từ thân thể của Thánh nhân không?
Lời này vừa thốt lên liền khiến những người khác vôE cùng kinh ngạc, lộ thần sắc khó tin.
- Đủng vậy, ngọn đèn này cũng không phải cái gì đặc biệt như dầu bên trong lại được luyện từ cơ thể Thánh nhân, trọn đời không tắt, có thể thu cát tị hung.
Đoạn Đức thừa nhân. Đây là thứ hắn mang ra từ mộ Minh Vương, lúc mới lấy được khiến hắn không ngủ được ba ngày.
Ngọn đèn Thánh nhân xuất hiện khiến năm con Ma Quỷ Viên bị dọa lui. Hào quang của nó tỏa ra khí tức khiến chúng sợ hãi từ tận linh hồn, không dám ở lâu.
Trên thực tế thì xương cốt cánh tay của Thanh nhân hóa đạo càng quý giá hơn, chẳng qua là nó ẩn quá sâu, không tỏa ra thánh uy vô thượng, bởi vậy không hiệu quả bằng ngọn đèn này.
- Ngọn đèn này đừng thu lại, phía trước không chừng còn có thứ gì khác đó. Ta vẫn lo lắng Thần Chi Niệm sẽ xuất hiện.
Lão già mù sầu lo nói.
- Ở bên ngoài có mấy ngàn người đồng thời tụng vãng sinh chú và Độ Nhân Kinh, thần quang vô tận che lấp cây cầu trên trời, Thần Chi Niệm làm sao tiến vào được nữa?
- Nói thế chưa chính xác đâu. Hơn phân nửa là còn một con đường khác đấy.
Nói vài câu xong, năm người đều cảm thấy vừa khẩn trương, vừa e sợ ác ma chân chính kia. Đương thời có ai hàng phục nổi hắn chứ?
Leng keng.
Tiếng xích sắt ở phía trước càng rõ ràng khiến người ta cảm thấy như đang đi vào Địa Ngục vậy.
Một con sông màu đen chảy vô thanh vô tức chắn ngang con đường phía trước, giống như một vực sâu màu đen, gần như có thể cắn nuốt tâm thần và linh hồn người ta.
Nó yên lặng cực kỳ, không hề có chút sóng gió, thậm chí không có cả bọt nước nhưng lại đen tới mức khiến lòng người kinh sợ, nhìn lâu thì thần hồn cũng phải vỡ nát.
- Thật sự là ... Thái Âm chân thủy.
- Bình thường nếu có được một hồ lô nhỏ thì tu sĩ đã coi là trân bảo rồi, thế mà ở đây lại có cả một con sông.
Mọi người đều trợn mắt há mồm, đồng thời vô cùng sợ hãi. Địa phương này cũng quá đáng sợ.
Tới nơi này rồi thần lực của bọn họ bị áp chế càng mạnh hơn. Tinh Hà của Đoạn Đức không thể phi hành vượt qua nữa.
- Chỉ sợ Hoàng chủ tuyệt thế của Trung Châu cũng không thể phi hành ở nơi này!
Phía trên con sông này có một sợi xích sắt. Tiếng lay động leng keng là do nó phát ra. Xích tối đen như mực, lóe lên những điểm sáng, nối tới bờ bên kia.
- Phải đu dây qua sông sao?
- Không thể đu qua. Các ngươi xem. Trên sợi xích đó có sinh vật.
Mấy người quan sát cẩn thận, cả người lạnh ngắt. Ở trên đó có không ít thi thể quấn quanh, ánh mắt khép hờ lộ ra hào quang xanh ngắt.
- Thượng cổ kỳ thi.
- Bọn họ cũng là cao thủ đời sau xông tới, không phải là người trước thái cổ chết ở nơi này.
Nhìn kỳ có thể thấy trên sợi xích sắt có ghi chú, tên là An Hồn Thiết, là một loại kỳ trân, trời xinh hấp dẫn thi hài, có thể bào tồn thi thể không rữa nát.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, trên sợi xích có không dưới mấy chục bộ thi thể quấn lấy, mỗi cái đều rất dọa người. Từ trang phục của bọn họ thì có thể thấy là những tồn tại từ năm tháng rất xa xưa.
- Đây đều là nhân vật tuyệt đỉnh, nếu không thi thể không thể thông linh.
- Làm sao qua được đây?
Mấy người đều cảm thấy khó khăn.
Bỗng nhiên một chiếc thuyền bằng xương trắng từ từ đi tới bên bờ. Thuyền do mấy ngàn cái đầu lâu trắng bóc tạo thành, khiến người ta sợ hãi.
- Đây nhất định là Thần Chi Niệm làm ra, bằng không thần linh cổ tuyệt đối không tạo thành những vật khiến người ta sợ hãi như vậy.
- Lên thuyên. Chúng ta có ngọn đèn Thánh nhân, vạn tà bất xâm. Thái Âm chân thủy dù có sinh vật kỳ bí gì cũng không dám xâm phạm chúng ta.
Năm người không do dự mà bước lên trên thuyền bạch cốt, đi về phía bờ bên kia. Trong quá trình thuyền di chuyển, cổ Đăng trong tay Đoạn Đức tỏa ra hào quang an lành, chiếu sáng rạng ngời cả một khoảng quanh cốt thuyên.
Rào rào.
Bọn họ vừa mới lên bờ thì giữa sông bốc lên một cơn sóng lớn. Một cái vây lưng lộ ra. Một sinh vật nửa rồng nửa giao màu máu chùn vào trong nước.
- Có thể sinh tồn trong Thái Âm chân thủy, sinh vật này quả là có lai lịch dọa người.
Diệp Phàm và Đông Phương Dã đều giật mình- Thân thể bọn họ rất cường đại nhưng cũng không dám xâm nhập vào bên trong Thái Âm chân thủy màu đen kia.
- Mau đi thôi. Ta cảm thấy mấy tên Hoàng chủ, Yêu chủ và Thần tăng kia cũng sắp tới rồi. Nhất định phải tới trước bọn họ để lấy được cổ kinh và tiên trân.
Tuy rằng bọn họ muốn đẩy nhanh tốc độ nhưng lại không đi nổi bởi áp lực ngày càng lớn. Ngay cả tế ra các loại cổ bảo hộ thể thì thân thể cũng giống như đi trong vũng bùn vậy.
- Là khí tức cường thịnh của thi thể hay là do có Thanh binh Cực Đạo trấn áp nhì?
Bọn họ cảm thấy thân thể sắp không chịu nổi rồi. Loại áp lực này khiến xương cốt bọn họ cũng phải nứt vỡ.
- Tới rồi. Các ngươi xem. Phía trước là một vùng tiên địa.
Bọn họ đi vào chỗ sâu nhất trong sơn mạch, rốt cục nhìn thấy nơi tiên táng. Tiên khí vô tận ập tới, khiến người ta như sắp sửa phi thăng.
Ở phía trước có đầy ánh sáng. Đó là một vùng thiên địa rộng lớn, có ngàn vạn con rồng xoay quanh, ánh sáng vô tận bao phủ, tiên khí như sương mù.
Nơi đó có một Kim Tự Tháp rất lớn, giống như đài cao, đương nhiên cũng không có đỉnh nhọn mà phía trên lại san bằng. Nó hoàn toàn được xây bằng ngọc thạch ngũ sắc.
Đài cao nào có thể lên tới vạn trượng, bậc thang ngọc từ chân thông tới tận đỉnh, có sương mù tiên khí vô tận, giống như đi tới Tiên giới vậy.
- Cao chừng vạn trượng. Nơi này có thể ở sâu trong địa mạch, tất nhiên có pháp tắc không gian rồi.
Đài ngọc cao vạn trượng, to lớn vô cùng, hỗn độn mãnh liệt, tiên khí tràn ập. Cả vạn con đại long quay quanh, cực kỳ bao la hùng vĩ.
- Rốt cục cũng tới nơi chôn tiên. Các ngươi xem. Phía trên có một cái quan tài, hơn phân nửa là chỗ chôn thần linh.
Thần lực của bọn họ bị phong ấn gần hết nhưng thần niệm và linh giác vẫn còn, cảm nhận được một loại áp bức. cổ quan ở trên ngọc đài cao vạn trượng kia như trấn áp tới muôn đời.
Chúng ta nếu có thể mở cổ quan thì sẽ là người đầu tiên nhìn thấy thần linh trong muôn đời đó.
- Tí tách.
Thạch nhủ nhỏ xuống từ trên vách đá, tỏa ra ánh sáng năm màu, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng động êm tai, giống như có người gảy đàn, khiến cổ động lại càng có vẻ u tĩnh.
Đám người Diệp Phàm đi trong động phủ lúc sáng lúc tối, trong lòng khó có thể bình tĩnh được. Khí tức mênh mông tỏa ra từ địa mạch khiến bọn họ hít thở không thông.
Nêu không có gì bất ngờ thì thi thể được cho là của thần linh kia chỉ có hơn chứ không thể kém Thánh binh Cực Đạo thức tỉnh. Cả một đại dương mênh mông bắt đầu khởi động, khiến linh hồn người khác sợ run.
- Loảng xoảng—
Tiếng xích sắt lay động vang lên truyền tới, trong động phủ âm u này lại càng dọa người, dường như quỷ âm vọng tới từ Địa Ngục vậy, giống như ma quỷ sắp sửa giãy thoát khỏi gông xiềng.
- k Ô ô...
Lại đi tới vài dặm, tiếng gió u u thổi từ một ngã rẽ khác tới, âm khí ghê người. Những ngã rẽ kia tối om như những vực sâu không đáy vậy.
Bọn họ không tìm hiểu nhiều, cũng không thể đi tới. Trời mới biết là trong những lối rẽ kia có thể có cái gì, tốt nhất là đi theo con đường chủ mạch có ánh sáng này.
Rắc rắc.
Dọc theo đường đi thinh thoảng lại thấy một số Nguyên dị chúng kết trên vách đá, sau khi bị đục xuống dưới phát ra tiếng động giòn tan.
Thậm chí bọn họ đào được mấy khối Thần Nguyên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi cả cổ động, giống như mộng ảo vậy.
- Thần linh cổ đúng là biết chọn nơi. Nếu đào nơi này ra không chừng sẽ phát hiện ra không ít Nguyên đâu. Đây đúng là một bảo địa quý báu.
Khí tức phía trước càng mạnh khiến bọn họ cảm thấy rất áp lực, giống như đối mặt với một tòa ma sơn cao ngất trong Mấy vậy. Nhịp tim gia tốc, có cảm giác hít thở không thông.
- Cứ như vậy thì chúng ta đều không thể tiếp cận quan tài của thần linh, chỉ sợ còn cách rất xa thì thân thể đã nứt ra rồi.
Thần linh khiến Vương của thái cổ, Đại đế thái cổ đều nghi hoặc, không biết có thực sự tồn tại hay không. Mà nay bọn họ có lẽ sắp sửa được nhìn thấy kỳ tích này.
Ở phía trước có một vùng cổ mộc chắn đường, khiến người ta thực sự kinh ngạc. Ở dưới thế giới trong lòng đất này, trong đá lại có thể có một đám cây cao chọc trời như vậy.
Dưới ánh sáng của những khối Nguyên, cả vùng này tỏa ra sinh cơ bừng bừng xanh biếc, tươi mát vô cùng nhưng lại khiến người ta cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
- Ngao...
Một tiếng kêu thê lương khiến người ta tê tái da đầu truyền tới, không khác gì tiếng ác quỷ tru, vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt liền khiến người ta lông tóc dựng ngược.
Vút!
Một bóng đen giống như ác ma bay tới, dữ tợn la đến mấy người, mang theo từng trận ác phong, khí tức hung ác ập đến.
- Ma Quỷ Viên.
Đoạn Đức giật mình, sắc mặt trắng như tuyết, lật đật rút lui.
Mấy người đều biến sắc, tất cả lui lại phía sau. Đây là một con vượn quỷ cao tới một trượng, toàn thần có vày dài màu đen lóng lánh, tràn ngập sát khí thảm thiết.
Đôi mắt của nó oán độc vô cùng, giống như gặp phải kẻ thù mười kiếp vậy, vuốt sắc như sắt chụp tới như muốn xẻ tan bụng của mấy người ra.
Đây là một sinh vật sinh ra trong cổ mộ, rất khó đối phó, cực kỳ nguy hiểm đó.
Đoạn Đức kêu to, nhắc nhở mấy người.
Vụt.
Đoạn Đức tế ra một khối thiết ấn giống như núi đè xuống nhưng vuốt sắc của Ma Quỷ Viên chụp vào, đốm lửa bắn ra bốn phía rồi nó liền trở thành bột sắt.
Nên biết rằng mỗi món đồ trên người Đoạn Đức đều là bảo bối nhưng đều không chịu nổi một kích của Ma Quỷ Viên. Có thể thấy được nó đáng sợ tới mức nào.
Ngao...
Ma Quỷ Viên kêu dài thê lương giống như lệ quỷ chạy ra từ Địa Ngục, lại lao tới đánh giết, nếu là người binh thường thì đã bị nó dọa chết tươi rồi.
Cong.
Đông Phương Dã ra tay, cầm thánh cốt duy nhất do Thanh nhân viễn cổ hỏa đạo lưu lại đánh xuống, tỏa ra kim quang, mạnh mẽ đánh tới.
-Á...
Ma Quỷ Viên rống lên thảm thiết, vô cùng linh hoạt, vút một cái liền lui lại, giống như quỷ mị vậy nhưng lại có vẻ rất e ngại thánh cốt màu vàng này.
- Trên đời đúng là có rất nhiều thứ kỳ quái. Con Ma Quỷ Viên này nếu đại chiến có thể giết chết khối cường giả.
Lão già mù giật mình nói.
- Đây là lần thứ ba ta gặp được nó. Hai lần trước là ở cổ mộ của Vũ Hóa Vương, và Tinh Hà Vương, suýt nữa là mất mạng.
Đoạn Đức vẫn còn sợ hãi.
Ma Quỷ Viên dữ tợn vô cùng, vảy đen toàn thân lóe lên. Nó hung ác nhìn chằm chằm vào thanh thánh cốt kia, trong nhất thời không dám tiến tới nữa. Sau đó nó đột nhiên phát ra tiếng kêu dài, giống như cú đêm thét lên.
U...u...
Không bao lâu sau, từ bên trong rừng cổ mộc có bốn con Ma Quỷ Viên lao ra, đều cao tới một trượng, hung ác tàn bao bao vây mấy người lại.
- Theo truyền thuyết thì đây là thi biến của nhân vật tuyệt đỉnh cổ đại hóa thành, giờ lại lập tức chui ra sáu con. Chúng ta nguy rồi.
Lão già mù cắn răng nói.
Mấy người vội lui lại. Mấy con Ma Quỷ Viên cũng không dám tấn công, có vẻ rất sợ hãi đối với xương cánh tay của Thánh nhân, gầm khẽ không ngừng.
- Thời gian dài quá thì khẳng định chúng sẽ tấn công. Đại sự không ổn rồi.
Diệp Phàm nhíu mày.
Đoạn Đức cắn chặt răng nói:
- Bức ta không thể không vận dụng con bài chưa lật.
Hắn lấy ra một ngọn Đồng Đăng cũ kỹ đen thui, ngọn đèn sáng mãi bất diệt, mở cái chụp đèn ra. Lập tức có một luồng khí tức không hiểu nổi tràn ra.
Hỏa diễm vô cùng dịu dàng và thần thánh, chiếu rọi sáng lạn cả vùng rừng cổ mộc này, tỏa ra hào quang sáng ngời.
Ngọn đèn này cũng không quá chói mắt nhưng hào quang tỏa ra rất xa, xuyên qua mỗi tấc không gian, khiến không còn chút bóng tối, khí tức thần thánh tràn ngập không gian.
Năm con Ma Quỷ Viên hoảng sợ rút lui, kêu gào không ngừng, vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, thậm chí thân thể không kìm được mà run rẩy.
- Ngọn đèn này...
Lão già mù khiếp sợ, dán mắt nhìn chằm chằm không ngừng rồi nói:
- Dầu của ngọn Đồng Đăng này có phải là từ thân thể của Thánh nhân không?
Lời này vừa thốt lên liền khiến những người khác vôE cùng kinh ngạc, lộ thần sắc khó tin.
- Đủng vậy, ngọn đèn này cũng không phải cái gì đặc biệt như dầu bên trong lại được luyện từ cơ thể Thánh nhân, trọn đời không tắt, có thể thu cát tị hung.
Đoạn Đức thừa nhân. Đây là thứ hắn mang ra từ mộ Minh Vương, lúc mới lấy được khiến hắn không ngủ được ba ngày.
Ngọn đèn Thánh nhân xuất hiện khiến năm con Ma Quỷ Viên bị dọa lui. Hào quang của nó tỏa ra khí tức khiến chúng sợ hãi từ tận linh hồn, không dám ở lâu.
Trên thực tế thì xương cốt cánh tay của Thanh nhân hóa đạo càng quý giá hơn, chẳng qua là nó ẩn quá sâu, không tỏa ra thánh uy vô thượng, bởi vậy không hiệu quả bằng ngọn đèn này.
- Ngọn đèn này đừng thu lại, phía trước không chừng còn có thứ gì khác đó. Ta vẫn lo lắng Thần Chi Niệm sẽ xuất hiện.
Lão già mù sầu lo nói.
- Ở bên ngoài có mấy ngàn người đồng thời tụng vãng sinh chú và Độ Nhân Kinh, thần quang vô tận che lấp cây cầu trên trời, Thần Chi Niệm làm sao tiến vào được nữa?
- Nói thế chưa chính xác đâu. Hơn phân nửa là còn một con đường khác đấy.
Nói vài câu xong, năm người đều cảm thấy vừa khẩn trương, vừa e sợ ác ma chân chính kia. Đương thời có ai hàng phục nổi hắn chứ?
Leng keng.
Tiếng xích sắt ở phía trước càng rõ ràng khiến người ta cảm thấy như đang đi vào Địa Ngục vậy.
Một con sông màu đen chảy vô thanh vô tức chắn ngang con đường phía trước, giống như một vực sâu màu đen, gần như có thể cắn nuốt tâm thần và linh hồn người ta.
Nó yên lặng cực kỳ, không hề có chút sóng gió, thậm chí không có cả bọt nước nhưng lại đen tới mức khiến lòng người kinh sợ, nhìn lâu thì thần hồn cũng phải vỡ nát.
- Thật sự là ... Thái Âm chân thủy.
- Bình thường nếu có được một hồ lô nhỏ thì tu sĩ đã coi là trân bảo rồi, thế mà ở đây lại có cả một con sông.
Mọi người đều trợn mắt há mồm, đồng thời vô cùng sợ hãi. Địa phương này cũng quá đáng sợ.
Tới nơi này rồi thần lực của bọn họ bị áp chế càng mạnh hơn. Tinh Hà của Đoạn Đức không thể phi hành vượt qua nữa.
- Chỉ sợ Hoàng chủ tuyệt thế của Trung Châu cũng không thể phi hành ở nơi này!
Phía trên con sông này có một sợi xích sắt. Tiếng lay động leng keng là do nó phát ra. Xích tối đen như mực, lóe lên những điểm sáng, nối tới bờ bên kia.
- Phải đu dây qua sông sao?
- Không thể đu qua. Các ngươi xem. Trên sợi xích đó có sinh vật.
Mấy người quan sát cẩn thận, cả người lạnh ngắt. Ở trên đó có không ít thi thể quấn quanh, ánh mắt khép hờ lộ ra hào quang xanh ngắt.
- Thượng cổ kỳ thi.
- Bọn họ cũng là cao thủ đời sau xông tới, không phải là người trước thái cổ chết ở nơi này.
Nhìn kỳ có thể thấy trên sợi xích sắt có ghi chú, tên là An Hồn Thiết, là một loại kỳ trân, trời xinh hấp dẫn thi hài, có thể bào tồn thi thể không rữa nát.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, trên sợi xích có không dưới mấy chục bộ thi thể quấn lấy, mỗi cái đều rất dọa người. Từ trang phục của bọn họ thì có thể thấy là những tồn tại từ năm tháng rất xa xưa.
- Đây đều là nhân vật tuyệt đỉnh, nếu không thi thể không thể thông linh.
- Làm sao qua được đây?
Mấy người đều cảm thấy khó khăn.
Bỗng nhiên một chiếc thuyền bằng xương trắng từ từ đi tới bên bờ. Thuyền do mấy ngàn cái đầu lâu trắng bóc tạo thành, khiến người ta sợ hãi.
- Đây nhất định là Thần Chi Niệm làm ra, bằng không thần linh cổ tuyệt đối không tạo thành những vật khiến người ta sợ hãi như vậy.
- Lên thuyên. Chúng ta có ngọn đèn Thánh nhân, vạn tà bất xâm. Thái Âm chân thủy dù có sinh vật kỳ bí gì cũng không dám xâm phạm chúng ta.
Năm người không do dự mà bước lên trên thuyền bạch cốt, đi về phía bờ bên kia. Trong quá trình thuyền di chuyển, cổ Đăng trong tay Đoạn Đức tỏa ra hào quang an lành, chiếu sáng rạng ngời cả một khoảng quanh cốt thuyên.
Rào rào.
Bọn họ vừa mới lên bờ thì giữa sông bốc lên một cơn sóng lớn. Một cái vây lưng lộ ra. Một sinh vật nửa rồng nửa giao màu máu chùn vào trong nước.
- Có thể sinh tồn trong Thái Âm chân thủy, sinh vật này quả là có lai lịch dọa người.
Diệp Phàm và Đông Phương Dã đều giật mình- Thân thể bọn họ rất cường đại nhưng cũng không dám xâm nhập vào bên trong Thái Âm chân thủy màu đen kia.
- Mau đi thôi. Ta cảm thấy mấy tên Hoàng chủ, Yêu chủ và Thần tăng kia cũng sắp tới rồi. Nhất định phải tới trước bọn họ để lấy được cổ kinh và tiên trân.
Tuy rằng bọn họ muốn đẩy nhanh tốc độ nhưng lại không đi nổi bởi áp lực ngày càng lớn. Ngay cả tế ra các loại cổ bảo hộ thể thì thân thể cũng giống như đi trong vũng bùn vậy.
- Là khí tức cường thịnh của thi thể hay là do có Thanh binh Cực Đạo trấn áp nhì?
Bọn họ cảm thấy thân thể sắp không chịu nổi rồi. Loại áp lực này khiến xương cốt bọn họ cũng phải nứt vỡ.
- Tới rồi. Các ngươi xem. Phía trước là một vùng tiên địa.
Bọn họ đi vào chỗ sâu nhất trong sơn mạch, rốt cục nhìn thấy nơi tiên táng. Tiên khí vô tận ập tới, khiến người ta như sắp sửa phi thăng.
Ở phía trước có đầy ánh sáng. Đó là một vùng thiên địa rộng lớn, có ngàn vạn con rồng xoay quanh, ánh sáng vô tận bao phủ, tiên khí như sương mù.
Nơi đó có một Kim Tự Tháp rất lớn, giống như đài cao, đương nhiên cũng không có đỉnh nhọn mà phía trên lại san bằng. Nó hoàn toàn được xây bằng ngọc thạch ngũ sắc.
Đài cao nào có thể lên tới vạn trượng, bậc thang ngọc từ chân thông tới tận đỉnh, có sương mù tiên khí vô tận, giống như đi tới Tiên giới vậy.
- Cao chừng vạn trượng. Nơi này có thể ở sâu trong địa mạch, tất nhiên có pháp tắc không gian rồi.
Đài ngọc cao vạn trượng, to lớn vô cùng, hỗn độn mãnh liệt, tiên khí tràn ập. Cả vạn con đại long quay quanh, cực kỳ bao la hùng vĩ.
- Rốt cục cũng tới nơi chôn tiên. Các ngươi xem. Phía trên có một cái quan tài, hơn phân nửa là chỗ chôn thần linh.
Thần lực của bọn họ bị phong ấn gần hết nhưng thần niệm và linh giác vẫn còn, cảm nhận được một loại áp bức. cổ quan ở trên ngọc đài cao vạn trượng kia như trấn áp tới muôn đời.
Chúng ta nếu có thể mở cổ quan thì sẽ là người đầu tiên nhìn thấy thần linh trong muôn đời đó.
/1822
|