Xoát!
Song phương nhanh chóng tách nhau ra, đều rất kiêng kị đối phương, không ai dễ dàng ra tay nữa.
Tiêu Vân Thăng được cứu thoát nhưng lại khá thê thảm hai tay bị đánh nát, hai đùi cũng bị chặt đứt.
Nhất là xương trán hắn lõm xuống một mảnh, hằn rõ cả dấu dày của Diệp Phàm. Loại nhục nhã này khiến hắn phát cuồng, trong mất tràn ngập vẻ oán độc.
- Thái Hoàng chính là Đại đế Nhân tộc, vạn dân cộng tôn, thân là một thành viên Nhân tộc, chúng ta sao lại không được chiêm ngưỡng, chẳng lẽ các ngươi xem chúng ta là dị tộc sao?! Hay là các ngươi có dị tâm?
Diệp Phàm chụp mũ ngay đám người Âm Dương Giáo, có không ít người nhất định thuộc vào hàng bị Thầnh lý nghe được lời này cũng phụ họa theo.
Hiện trường lập tức là một mảnh rối loạn, Hoàng chủ Đại Hạ liền lên tiếng nói:
- Chúng ta chỉ mang đi di thể Thủy tổ, không quản những chuyện khác, hiện tại khai quan đi!
Trải qua một phen xung đột vừa rồi, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Một đám nhân có vẻ như yếu nhất nhưng không ngờ có cường đạo thứ hai của Bắc Vực, vượt xa dự đoán của mọi người.
Lúc này, ánh mất mấy người Diệp Phàm cũng biến đối, tuyệt đối không ngờ lão người mù này lại có lai lịch lớn như vậy!
Xích xích
Từng đạo thần quan bắn ra, Hoàng Đạo Long Khí bị rót vào trong ấn ký trên cổ quan. Nắp quan tài liền rung động, chậm rãi hiện ra một khe hở.
Ầm!
Căn nguyên hỗn độn khí liền xông ra, âm Thầnh như sấm nổ, khiến mọi người lập tức lui ra sau, khẩn trương nhìn cổ quan này.
Đây là nơi táng thân một vị Đại đế viễn cổ, không ai có thể xác định hắn có chuẩn bị gì không nên không thể yên tâm được.
Hỗn độn khí biến mất, nắm quan tài lặng yên mở hết, lộ ra hết thảy bên trong, mọi người liền cùng nhau phóng lên.
Trống rỗng!
Đứng là một chiếc quan tài trống rỗng, không thấy tung tích của Thái Hoàng.
- Sao lại như vậy!? Di thể Thái Hoàng đâu?
- Sao là là quan tài không? Di thể Đại đế ở đâu?!
Rất nhanh. mọi người phát hiện dưới đáy quan tài có một ấn ký hình người, chính là thần ảnh của cổ đế, lạc ấn trên đó.
- Sau khi Thái Hoàng tọa hóa, tự hóa mình vào trong thiên địa...
- Không đúng, đây là một đại đạo lạc ấn mà không phải là dấu vết tọa hóa!
Giờ khắc này, mọi người vô cùng kích động. Đây là đọa ngân một vị Đại đế Nhân tộc lưu lại, trong đó ẩn chứa áo nghĩa như thế nào, không cần nghĩ cũng biết là Cổ kinh vô thượng!
Thái Hoàng ở đâu? Đây là nghi vấn của mọi người.
Bỗng nhiên có người chỉ vào vách quan tài nói:
- Trên đó có chữ viết.
- Bất Tử Thiên Hoàng...
Có người thì thào đọc nhưng rất nhanh bị người ta chặt đứt, sát khí khủng bố bùng nổ.
Giờ phút này, những người này rốt cục không còn ấn nhẫn, ý đồ tranh đoạt cổ quan làm của riêng. Không chỉ có đạo ngân của Đại để cổ mà dường như còn có bí mật khác.
- Không được vọng động, như vậy sẽ hủy diệt lạc ấn!
Có người hét lên.
Nếu cỗ quan tài này tứ phân ngũ liệt, lạc ấn trên đó cũng sẽ không còn tồn tại nữa, không ai thu được lợi ích gì.
- Lão phu nói rồi, những kẻ tạp nham rời đi!
Vương Dương Chiến nhấc lại.
Nam Lĩnh Yêu chủ, Trung Châu Hoàng chủ, Tây Mạc Thần tăng tiến lên, bức không ít người lùi ra, không cho mọi người tới gần.
- Còn có các ngươi nữa, nhanh rời đi!
Một gã đại năng bên cạnh Vương Dương Chiến nói với đám người Diệp Phàm, thần sắc lành lạnh, không hề sợ hãi.
- Quên cơn đau vừa rồi sao?
Lão người mù cười lạnh.
- Đây không phải là nơi ai cũng có thể ở lại...
Vương Dương Chiến nói tới đây trên đỉnh đầu liền hiển hóa ra sinh tử khí.
Hai loại khí đỏ đen lượn lờ, như một phương trời xanh trầm xuống, muốn trấn áp mọi người. Các vị đại năng đều cảm giác hít thở không thông.
- Binh khí Thánh nhân viễn cổ.
Rất nhiều người biến sắc, ngay cả nhân vật cấp Thánh chủ cũng không thể bĩnh tĩnh. Không ai ngờ được có người tế ra binh khí Thánh nhân, tuyệt đối có thể quét ngang một mảnh.
Loại uy lực này gần như không phải con người có thể đối kháng. Ở thời đại Thánh nhân khó đản sinh thì cầm loại vũ khí này trong tay cũng gần như thiên hạ vô địch.
- Đây chính là Âm Dương Kính trong truyền thuyết sao?!
Mọi người nghĩ tới binh khí truyền thuyết như chỉ có trong thần thoại này.
Đây là một kiện Thánh binh truyền lại hậu thể chừng hai mươi mấy vạn năm mà vẫn bất hủ, là một trong những binh khí đáng sợ nhất của Thánh nhân viễn cổ.
Cũng không phải mỗi vị Thánh nhân đều có thể tế luyện ra binh khí có cùng cảnh giới với mình bởi vì tài liệu rất khó tìm.
Cũng giống như Đại đế tìm kiếm Huyền Huyết Xích Kim, Vạn Vật Mẫu Khí, Tiên Lệ Lục Kim, chỉ có duyên mới tìm được.
Thánh nhân viễn cổ dùng chất liệu bình thường tế luyện binh khí, nhanh thì tồn thế mấy vạn năm, lâu thì mười mấy vạn năm, rồi cũng sẽ ma diệt theo năm tháng.
Chỉ có thần vật tuyệt thể luyện ra binh khí Thánh nhân siêu cấp mới có thể trường tồn bất hủ, được xưng là Thánh binh truyền thế, thế gian khó tìm.
- Không đúng, không phải là kiện Thánh binh truyền thế kia, không có khí cơ vô địch có thể phá hủy vạn vật!
- Là Cổ Kính mà Âm Dương Giáo phong chế luyện ra năm vạn năm trước, dù do một vị Thánh nhân ra tay luyện chế nhưng tài liệu không phải là thần vật tuyệt thế, trôi qua mấy vạn năm cũng đã bán hủy!
- Tuy nhiên vẫn có khí cơ cường đại của Thánh nhân, binh khí bình thường tuyệt đối không thể chống đỡ.
Mọi người nhanh chóng lui ra, sắc mặt trắng bệch, biết rằng khắng định không thể tranh được với Âm Dương Giáo.
Dù Âm Dương Giáo không sợ hãi nhưng cũng không dám bất kính với người của Thần triều bất hủ. Nơi đó từng xuất hiện Đại đế Nhân tộc, truyền thừa sâu xa, nội tình thâm hậu.
Tuy nhiên, bọn họ sẽ không nể nang đám người Diệp Phàm. Tiêu Vân Thăng lúc này đang ở cùng bọn họ, cắn răng nói:
- Lăn lại đây!
- Lão người mù, binh khí Thánh nhân này dù bị tổn hao, ở nơi này cũng bị áp chế thần lực nhưng cũng đủ chém giết hết tất cả các ngươi!
Lão Giáo chủ Âm Dương Giáo Vương Dương Chiến không để ý nói:
- Nể mặt lão bất tử truyền kỳ, ta cho ngươi rời đi nhưng mấy tên kia phải chết!
Hắn nhìn thẳng Diệp Phàm, Đông Phương Dã, Đoạn Đức rồi sau đó tập trung vào chiếc bát vỡ, muốn chiếm làm của riêng.
Ngọc thai vạn trượng lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều biết binh khí Thánh nhân dù sớm bị hao tổn nhưng cũng đủ giết chết rất nhiều cao thủ tuyệt đỉnh.
- Tên mập mạp kia, mang cái bát của ngươi tới đây!
Vương Dương Chiến lạnh lùng vô tình, muốn cướp đoạt bảo vật mấy người.
Trước nguy cơ sinh tử, thần sắc Đoạn Đức thay đổi, liền cắn chặt răng, ánh mất lóe sáng.
- Mấy con kiến các ngươi chết chắc rồi!
Tiêu Vân Thăng cắn răng, vô cùng oán độc nói:
- Tên mập mạp chết tiệt, nhanh giao cái bát ra đây!
- *&A%$, thật tưởng có thể ăn được lão tử sao?!
Đoạn Đức cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm. Chiếc chén vỡ trên đỉnh đầu hắn đột nhiên lưu động khí tức đáng sợ.
Rắc!
Chiếc bát vỡ ra, hơn vạn đạo ô quang lao ra, một cái đào với phong cách cổ xưa lộ ra, chìm nổi giữa hư không, trên đó có một ấn ký mặt quỷ rất bắt mất.
- Đó là...
- Thoạt nhìn rất quen mất, rất giống với một loại truyền thuyết trong cổ tịch!
- Ta nhớ rồi, mặt quỷ... chính là ấn ký của Thôn Thiên Đại đế, cái đào này chính là Đế binh!
- Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ... là vũ khí Cực Đạo của Đông Hoang! Trời ạ ... ma quán thất truyền đã lâu lại xuất thế...
Rất nhiều người lộ ra vẻ sợ hãi, không kìm nổi phải lui ra sau. Điều này khiến cho bọn họ nổi lên mồ hôi lạnh, không ngờ được một cái bát vỡ lại ẩn chứa nửa kiện Đế binh Cực Đạo.
- Không cần sợ hãi, nửa kiện vũ khí Cực Đạo mà thôi, không thể thức tỉnh, trừ khi có Thánh nhân tới đây, bằng không không ai có thể thúc dục, không phát huy ra được tiên uy Đại đế đâu!
- Vậy ngươi tới thử xem!
- Không phát huy ra Đế uy nhưng cũng thoải mái lực áp binh khí Thánh nhân viễn cổ
Trên ngọc thai này trở nên hỗn loạn, không ai không sợ hãi, ai cũng nhanh chóng lùi xa.
Diệp Phàm cũng phải cứng họng, Thôn Thiên Ma Quán mà Hắc Hoàng nhớ mãi không quên, bộ vị mấu chốt nhất không ngờ ở trong tay Đoạn Đức, giấu trong cái bát vỡ.
- Cầm một tấm gương hỏng liền dám khoe khoang trước mặt ta sao?!
Đoạn Đức ưỡn ngực ngẩng đầu, trấn định rồi nói:
- Các ngươi xong rồi, dám đắc tội với ta sao?! Mộ tổ của các ngươi ta phải đoạt hết, nghĩa trang của nhà các ngươi lưu lại cho con cháu ta khai quật thôi!
Cách uy hiếp người khác của Đoạn Đức đúng là không giống người thường, há mồm là lấy phần mộ tổ tiên nhà người ta, ngậm mồm là quật lăng mộ người ta!
Tất cả mọi người đều hết chỗ nói, chưa từng thấy qua người nào như vậy, gặp không ít loại lời nói cay độc nhưng chưa thấy ai đưa người chết ra uy hiếp.
Một lời không hợp liền cướp đi mộ phần nhà người ta, ai có thể chịu được?! Độc hành một mình, loại trả thù này khiến người ta như ngây ra!
- *&A%$, tên mập mạp này có lai lịch như thế nào?!
Đây là điều mà mọi người đang thầm nhủ.
Nhưng mà mọi người đúng là rất kinh ngạc, nửa kiện Đế binh Cực Đạo hoành ngang không trung, đè ép khiến người ta hít thở không thông.
Độc Nhân Đại đế có thể coi là người kinh diễm bậc nhất trong cổ kim, có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến hắn, tất cả đánh giá đều rất khó khái quát được hết.
Trên đỉnh đầu Đoạn Đức, mặt trên cái nấp Thôn Thiên Ma Quán, ấn ký mặt quỷ kia như lộ ra nước mất, cũng có tươi cười, trong vẻ ưu thương lộ rõ dương quang.
Như khóc mà không khóc, như cười mà không cười, nước mắt mơ hồ, khóe miệng ý cười! Đây có lẽ là Độc Nhân Đại đế khi còn sống, hoặc là nội tâm của hắn, không ai biết được.
Một lạc ấn như do đứa nhỏ ngây ngô vẽ lên này lại khiến rất nhiều người khiếp sợ, lại nghĩ tới những thủ đoạn củã Đại đế khi còn sống thì ai cũng phải khuất phục, không kìm nổi phải lui ra.
- Hắn sao lại có được Đế binh Cực Đạo?!
Đây là nghi vấn trong lòng không ít người.
Nửa kiện vũ khí Cực Đạo tuy không thể thức tỉnh, không thể phát huy ra tiên uy cái thế nhưng cũng không phải đang đối phó Đại đế cổ mà chỉ với những người trước mặt này, uy thế bình thường cũng thoải mái giải quyết.
- Cái gương hỏng của ngươi thì có gì mà khoe khoang, nhiều lắm thì để nữ nhân trang điểm soi vào mà thôi!
Đoạn Đức mập mạp tiến về phía trước.
Cái nấp Thôn Thiên Ma Quán trên đỉnh đầu hắn buông xuống ngần vạn đạo ô quang, như liêm đao dày đặc, từng đợt từng đợt.
Song phương nhanh chóng tách nhau ra, đều rất kiêng kị đối phương, không ai dễ dàng ra tay nữa.
Tiêu Vân Thăng được cứu thoát nhưng lại khá thê thảm hai tay bị đánh nát, hai đùi cũng bị chặt đứt.
Nhất là xương trán hắn lõm xuống một mảnh, hằn rõ cả dấu dày của Diệp Phàm. Loại nhục nhã này khiến hắn phát cuồng, trong mất tràn ngập vẻ oán độc.
- Thái Hoàng chính là Đại đế Nhân tộc, vạn dân cộng tôn, thân là một thành viên Nhân tộc, chúng ta sao lại không được chiêm ngưỡng, chẳng lẽ các ngươi xem chúng ta là dị tộc sao?! Hay là các ngươi có dị tâm?
Diệp Phàm chụp mũ ngay đám người Âm Dương Giáo, có không ít người nhất định thuộc vào hàng bị Thầnh lý nghe được lời này cũng phụ họa theo.
Hiện trường lập tức là một mảnh rối loạn, Hoàng chủ Đại Hạ liền lên tiếng nói:
- Chúng ta chỉ mang đi di thể Thủy tổ, không quản những chuyện khác, hiện tại khai quan đi!
Trải qua một phen xung đột vừa rồi, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Một đám nhân có vẻ như yếu nhất nhưng không ngờ có cường đạo thứ hai của Bắc Vực, vượt xa dự đoán của mọi người.
Lúc này, ánh mất mấy người Diệp Phàm cũng biến đối, tuyệt đối không ngờ lão người mù này lại có lai lịch lớn như vậy!
Xích xích
Từng đạo thần quan bắn ra, Hoàng Đạo Long Khí bị rót vào trong ấn ký trên cổ quan. Nắp quan tài liền rung động, chậm rãi hiện ra một khe hở.
Ầm!
Căn nguyên hỗn độn khí liền xông ra, âm Thầnh như sấm nổ, khiến mọi người lập tức lui ra sau, khẩn trương nhìn cổ quan này.
Đây là nơi táng thân một vị Đại đế viễn cổ, không ai có thể xác định hắn có chuẩn bị gì không nên không thể yên tâm được.
Hỗn độn khí biến mất, nắm quan tài lặng yên mở hết, lộ ra hết thảy bên trong, mọi người liền cùng nhau phóng lên.
Trống rỗng!
Đứng là một chiếc quan tài trống rỗng, không thấy tung tích của Thái Hoàng.
- Sao lại như vậy!? Di thể Thái Hoàng đâu?
- Sao là là quan tài không? Di thể Đại đế ở đâu?!
Rất nhanh. mọi người phát hiện dưới đáy quan tài có một ấn ký hình người, chính là thần ảnh của cổ đế, lạc ấn trên đó.
- Sau khi Thái Hoàng tọa hóa, tự hóa mình vào trong thiên địa...
- Không đúng, đây là một đại đạo lạc ấn mà không phải là dấu vết tọa hóa!
Giờ khắc này, mọi người vô cùng kích động. Đây là đọa ngân một vị Đại đế Nhân tộc lưu lại, trong đó ẩn chứa áo nghĩa như thế nào, không cần nghĩ cũng biết là Cổ kinh vô thượng!
Thái Hoàng ở đâu? Đây là nghi vấn của mọi người.
Bỗng nhiên có người chỉ vào vách quan tài nói:
- Trên đó có chữ viết.
- Bất Tử Thiên Hoàng...
Có người thì thào đọc nhưng rất nhanh bị người ta chặt đứt, sát khí khủng bố bùng nổ.
Giờ phút này, những người này rốt cục không còn ấn nhẫn, ý đồ tranh đoạt cổ quan làm của riêng. Không chỉ có đạo ngân của Đại để cổ mà dường như còn có bí mật khác.
- Không được vọng động, như vậy sẽ hủy diệt lạc ấn!
Có người hét lên.
Nếu cỗ quan tài này tứ phân ngũ liệt, lạc ấn trên đó cũng sẽ không còn tồn tại nữa, không ai thu được lợi ích gì.
- Lão phu nói rồi, những kẻ tạp nham rời đi!
Vương Dương Chiến nhấc lại.
Nam Lĩnh Yêu chủ, Trung Châu Hoàng chủ, Tây Mạc Thần tăng tiến lên, bức không ít người lùi ra, không cho mọi người tới gần.
- Còn có các ngươi nữa, nhanh rời đi!
Một gã đại năng bên cạnh Vương Dương Chiến nói với đám người Diệp Phàm, thần sắc lành lạnh, không hề sợ hãi.
- Quên cơn đau vừa rồi sao?
Lão người mù cười lạnh.
- Đây không phải là nơi ai cũng có thể ở lại...
Vương Dương Chiến nói tới đây trên đỉnh đầu liền hiển hóa ra sinh tử khí.
Hai loại khí đỏ đen lượn lờ, như một phương trời xanh trầm xuống, muốn trấn áp mọi người. Các vị đại năng đều cảm giác hít thở không thông.
- Binh khí Thánh nhân viễn cổ.
Rất nhiều người biến sắc, ngay cả nhân vật cấp Thánh chủ cũng không thể bĩnh tĩnh. Không ai ngờ được có người tế ra binh khí Thánh nhân, tuyệt đối có thể quét ngang một mảnh.
Loại uy lực này gần như không phải con người có thể đối kháng. Ở thời đại Thánh nhân khó đản sinh thì cầm loại vũ khí này trong tay cũng gần như thiên hạ vô địch.
- Đây chính là Âm Dương Kính trong truyền thuyết sao?!
Mọi người nghĩ tới binh khí truyền thuyết như chỉ có trong thần thoại này.
Đây là một kiện Thánh binh truyền lại hậu thể chừng hai mươi mấy vạn năm mà vẫn bất hủ, là một trong những binh khí đáng sợ nhất của Thánh nhân viễn cổ.
Cũng không phải mỗi vị Thánh nhân đều có thể tế luyện ra binh khí có cùng cảnh giới với mình bởi vì tài liệu rất khó tìm.
Cũng giống như Đại đế tìm kiếm Huyền Huyết Xích Kim, Vạn Vật Mẫu Khí, Tiên Lệ Lục Kim, chỉ có duyên mới tìm được.
Thánh nhân viễn cổ dùng chất liệu bình thường tế luyện binh khí, nhanh thì tồn thế mấy vạn năm, lâu thì mười mấy vạn năm, rồi cũng sẽ ma diệt theo năm tháng.
Chỉ có thần vật tuyệt thể luyện ra binh khí Thánh nhân siêu cấp mới có thể trường tồn bất hủ, được xưng là Thánh binh truyền thế, thế gian khó tìm.
- Không đúng, không phải là kiện Thánh binh truyền thế kia, không có khí cơ vô địch có thể phá hủy vạn vật!
- Là Cổ Kính mà Âm Dương Giáo phong chế luyện ra năm vạn năm trước, dù do một vị Thánh nhân ra tay luyện chế nhưng tài liệu không phải là thần vật tuyệt thế, trôi qua mấy vạn năm cũng đã bán hủy!
- Tuy nhiên vẫn có khí cơ cường đại của Thánh nhân, binh khí bình thường tuyệt đối không thể chống đỡ.
Mọi người nhanh chóng lui ra, sắc mặt trắng bệch, biết rằng khắng định không thể tranh được với Âm Dương Giáo.
Dù Âm Dương Giáo không sợ hãi nhưng cũng không dám bất kính với người của Thần triều bất hủ. Nơi đó từng xuất hiện Đại đế Nhân tộc, truyền thừa sâu xa, nội tình thâm hậu.
Tuy nhiên, bọn họ sẽ không nể nang đám người Diệp Phàm. Tiêu Vân Thăng lúc này đang ở cùng bọn họ, cắn răng nói:
- Lăn lại đây!
- Lão người mù, binh khí Thánh nhân này dù bị tổn hao, ở nơi này cũng bị áp chế thần lực nhưng cũng đủ chém giết hết tất cả các ngươi!
Lão Giáo chủ Âm Dương Giáo Vương Dương Chiến không để ý nói:
- Nể mặt lão bất tử truyền kỳ, ta cho ngươi rời đi nhưng mấy tên kia phải chết!
Hắn nhìn thẳng Diệp Phàm, Đông Phương Dã, Đoạn Đức rồi sau đó tập trung vào chiếc bát vỡ, muốn chiếm làm của riêng.
Ngọc thai vạn trượng lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều biết binh khí Thánh nhân dù sớm bị hao tổn nhưng cũng đủ giết chết rất nhiều cao thủ tuyệt đỉnh.
- Tên mập mạp kia, mang cái bát của ngươi tới đây!
Vương Dương Chiến lạnh lùng vô tình, muốn cướp đoạt bảo vật mấy người.
Trước nguy cơ sinh tử, thần sắc Đoạn Đức thay đổi, liền cắn chặt răng, ánh mất lóe sáng.
- Mấy con kiến các ngươi chết chắc rồi!
Tiêu Vân Thăng cắn răng, vô cùng oán độc nói:
- Tên mập mạp chết tiệt, nhanh giao cái bát ra đây!
- *&A%$, thật tưởng có thể ăn được lão tử sao?!
Đoạn Đức cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm. Chiếc chén vỡ trên đỉnh đầu hắn đột nhiên lưu động khí tức đáng sợ.
Rắc!
Chiếc bát vỡ ra, hơn vạn đạo ô quang lao ra, một cái đào với phong cách cổ xưa lộ ra, chìm nổi giữa hư không, trên đó có một ấn ký mặt quỷ rất bắt mất.
- Đó là...
- Thoạt nhìn rất quen mất, rất giống với một loại truyền thuyết trong cổ tịch!
- Ta nhớ rồi, mặt quỷ... chính là ấn ký của Thôn Thiên Đại đế, cái đào này chính là Đế binh!
- Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ... là vũ khí Cực Đạo của Đông Hoang! Trời ạ ... ma quán thất truyền đã lâu lại xuất thế...
Rất nhiều người lộ ra vẻ sợ hãi, không kìm nổi phải lui ra sau. Điều này khiến cho bọn họ nổi lên mồ hôi lạnh, không ngờ được một cái bát vỡ lại ẩn chứa nửa kiện Đế binh Cực Đạo.
- Không cần sợ hãi, nửa kiện vũ khí Cực Đạo mà thôi, không thể thức tỉnh, trừ khi có Thánh nhân tới đây, bằng không không ai có thể thúc dục, không phát huy ra được tiên uy Đại đế đâu!
- Vậy ngươi tới thử xem!
- Không phát huy ra Đế uy nhưng cũng thoải mái lực áp binh khí Thánh nhân viễn cổ
Trên ngọc thai này trở nên hỗn loạn, không ai không sợ hãi, ai cũng nhanh chóng lùi xa.
Diệp Phàm cũng phải cứng họng, Thôn Thiên Ma Quán mà Hắc Hoàng nhớ mãi không quên, bộ vị mấu chốt nhất không ngờ ở trong tay Đoạn Đức, giấu trong cái bát vỡ.
- Cầm một tấm gương hỏng liền dám khoe khoang trước mặt ta sao?!
Đoạn Đức ưỡn ngực ngẩng đầu, trấn định rồi nói:
- Các ngươi xong rồi, dám đắc tội với ta sao?! Mộ tổ của các ngươi ta phải đoạt hết, nghĩa trang của nhà các ngươi lưu lại cho con cháu ta khai quật thôi!
Cách uy hiếp người khác của Đoạn Đức đúng là không giống người thường, há mồm là lấy phần mộ tổ tiên nhà người ta, ngậm mồm là quật lăng mộ người ta!
Tất cả mọi người đều hết chỗ nói, chưa từng thấy qua người nào như vậy, gặp không ít loại lời nói cay độc nhưng chưa thấy ai đưa người chết ra uy hiếp.
Một lời không hợp liền cướp đi mộ phần nhà người ta, ai có thể chịu được?! Độc hành một mình, loại trả thù này khiến người ta như ngây ra!
- *&A%$, tên mập mạp này có lai lịch như thế nào?!
Đây là điều mà mọi người đang thầm nhủ.
Nhưng mà mọi người đúng là rất kinh ngạc, nửa kiện Đế binh Cực Đạo hoành ngang không trung, đè ép khiến người ta hít thở không thông.
Độc Nhân Đại đế có thể coi là người kinh diễm bậc nhất trong cổ kim, có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến hắn, tất cả đánh giá đều rất khó khái quát được hết.
Trên đỉnh đầu Đoạn Đức, mặt trên cái nấp Thôn Thiên Ma Quán, ấn ký mặt quỷ kia như lộ ra nước mất, cũng có tươi cười, trong vẻ ưu thương lộ rõ dương quang.
Như khóc mà không khóc, như cười mà không cười, nước mắt mơ hồ, khóe miệng ý cười! Đây có lẽ là Độc Nhân Đại đế khi còn sống, hoặc là nội tâm của hắn, không ai biết được.
Một lạc ấn như do đứa nhỏ ngây ngô vẽ lên này lại khiến rất nhiều người khiếp sợ, lại nghĩ tới những thủ đoạn củã Đại đế khi còn sống thì ai cũng phải khuất phục, không kìm nổi phải lui ra.
- Hắn sao lại có được Đế binh Cực Đạo?!
Đây là nghi vấn trong lòng không ít người.
Nửa kiện vũ khí Cực Đạo tuy không thể thức tỉnh, không thể phát huy ra tiên uy cái thế nhưng cũng không phải đang đối phó Đại đế cổ mà chỉ với những người trước mặt này, uy thế bình thường cũng thoải mái giải quyết.
- Cái gương hỏng của ngươi thì có gì mà khoe khoang, nhiều lắm thì để nữ nhân trang điểm soi vào mà thôi!
Đoạn Đức mập mạp tiến về phía trước.
Cái nấp Thôn Thiên Ma Quán trên đỉnh đầu hắn buông xuống ngần vạn đạo ô quang, như liêm đao dày đặc, từng đợt từng đợt.
/1822
|