Vẫn thường là như vậy, hai Đại đế chưa bao giờ gặp nhau. Nếu hai người nọ mà có thể gặp mặt thì đúng là thần tích mà cổ kim chưa từng có.
Dưới long mạch của Tần Lĩnh có một vị Vương của thái cổ ngủ say thật sao?
- Ta không tin. Nhất định là hư ảo. Có người dùng đại pháp lực khiến mọi người sinh ra ảo giác.
Có người kiên quyết không tin.
Yêu đế đứng khoanh tay, thanh y tung bay. Hắn thoạt nhìn như rất trẻ, tu thế oai hùng vĩ ngạn, trông như lạnh nhạt mà lại tỏa ra một luồng uy thế vô hình của Đại đế.
Xích Long đạo nhân, Khổng Tước Vương, dù mạnh mẽ như bọn họ cũng không kìm nổi run rẩy, Hỗn Độn Thanh Liên trong tay rung động, tỏa ra khí hỗn độn, hư ứng với Thanh Y Đại đế.
Lúc này bọn họ căn bản không thể kiềm giữ nổi Đế binh này. Tất cả đều quỳ sát xuống. Thanh đế chưa áp chế bọn họ nhưng có một loại khí tức căn nguyên khiến bọn họ không chống đỡ nổi.
Đây là Đại đế của Yêu tộc, ngay cả Yêu Vương bình thường rất thản nhiên, lẳng lặng đứng đó thì giờ phút này cũng chỉ có thể nhìn lên, phát ra sự run sợ từ tận linh hồn.
Ở xa xa, trong lòng Diệp Phàm cũng chấn động. Uy thế của Yêu đế lớn tới mức nào chứ. Nếu kẻ tài ba trác tuyệt này còn sống thật thì đúng là khiến người ta kính sợ.
Có thể lường được là Yêu đế ngay khi còn trẻ tất nhiên cũng đã là cường già ngạo thị cổ kim. Khi đó hơn phân nửa là những người đồng lứa đều phải tuyệt vọng, khó có thể nhìn theo bóng lưng hắn.
Coong, coong...
Vạn kiếm cùng reo vang. Từng luồng sáng lớn phóng thẳng lên trời cao, mỗi luồng đều lớn như núi. Tất cả đều là uy áp của Thái Hoàng Kiếm phát ra.
Đây cũng không phải là kiếm khí hay kiếm quang mà là một chút dao động năng lượng của nó. Ngay cả như thế cũng đã như muốn xé trời mà đi.
Có thể tưởng tượng nổi Đế binh một khi tỉnh lại sẽ có sức mạnh to lớn đáng sợ tới đâu. Khó trách là muôn đời những người có đại khí vận ở Trung Châu cũng không thể chống lại được.
Hành động khác thường của Thái Hoàng Kiếm đều là bởi kẻ tự xưng là Trung Châu Hoàng. Hắn dẫn động kiếm này, muốn cướp lấy nó để đối kháng với Đại đế Yêu tộc.
Nhưng Thái Hoàng Kiếm dù sao cũng đã thức tỉnh một chút. Nó đã có sinh mệnh, có lực lượng rất mạnh, giống như một vị Đại đế Nhân tộc sống lại, dù còn kém xa khi thức tỉnh hẳn nhưng cũng không dễ dàng bị người khác thu đi như vậy.
Coong, coong...
Thái Hoàng Kiếm reo khẽ. Trong nháy mắt Yêu đế điểm lên kiếm này, khiến nó lập tức im lặng đi, bị một đời Yêu tộc vô địch trấn giữ.
Vút.
Tất cả mọi người ở xa xa đều phải hít sâu một hơi khí lạnh. Thanh đế quá cường đại, cứ thản nhiên thu hồi Thái Hoàng Kiếm như vậy. Kiếm tiên được xưng là có lực công kích vô địch này cũng không dám giãy dụa.
- Ngươi muốn cầm kiếm này trong tay sao?
Đại đế Yêu tộc bình tĩnh hỏi.
Cách đó không xa, trên chiến xa cổ xưa, thân ảnh giống như thần linh, toàn thân phát sáng kia đứng đó không động đậy. Hắn cảm nhận được một loại uy áp.
- Vậy thì cầm đi.
Thanh đế búng tay. Thái Hoàng Kiếm phát ra một tiếng reo vang, hóa thành một con đại long bay về phía trước, giương nanh múa vuốt, sắc bén vô cùng.
Keng.
Trên chiến xa thái cổ, thân ảnh như thần linh kia giơ taỵ bắt lấy Thái Hoàng Kiếm, khí thế toàn thân lập tức tăng lên một mảng lớn, khiến trăm vạn dặm Tần Lĩnh đều phải run rẩy.
Tất cả chim bay cá chạy đều gào thét, dù ở xa tận cuối chân trời cũng đều quỳ xuống, căn bản không có một tia phản kháng, quỳ bái không ngừng.
Mà những người ở nơi này vốn gần trong gang tấc lại cảm thụ càng sâu hơn. Ai nấy cũng đều sợ hãi. Gần như tất cả mọi người đều run rẩy, thân thể chấn động.
Không có ai còn bình tĩnh không chút gợn sóng ngoài Thanh đế. Những người khác đều chấn động đáng sợ như sóng gió ngập trời. Chỉ có mình hắn mới có thể đứng thẳng.
- Ngươi phạm sai lầm lớn rồi!
Bất hủ Trung Châu Hoàng lạnh lùng vô tình nói, Thái Hoàng Kiếm trong tay réo vang, bắn ra một đạo kiếm khí xé trời, lập tức đánh tới.
Giờ khắc này rất nhiều người kế thừa của các thế lực lớn xa xưa đều kinh hãi, dù cách rất xa nhưng cũng cảm ứng được một luồng khí tức bất thường.
Ầm!
Thái Hoàng Kiếm tiếp tục phát sáng, hóa thành một con rồng lớn, lập tức xuyên thủng trời cao, vọt vào bên trong tinh vực, chìm sâu vào vũ trụ lạnh giá như băng, tối đen như mực.
Ầm!
Trong tinh vực cô quạnh vĩnh hằng có một ngôi sao băng bay qua bị kiếm quang khổng lồ chém thành bột mịn. Một mảnh khác đảo qua nơi này cũng biến thành bụi bậm ngay lập tức.
Đây là uy lực của Thái Hoàng Kiếm, bị người ta cầm trong tay thúc dục, còn chưa thức tỉnh hoàn toàn nhưng đã thể hiện uy lực vô cùng dọa người.
Một người đứng trên mặt đất này lại có thể chém nát sao băng bay qua, gần như là thần tiên, uy lực tuyệt đối mạnh mẽ, khiến cho chư cường sụp đổ.
Đây là loại lực lượng thế nào chứ?
- Thần linh cũng không có lực lượng công kích như vậy.
Rất nhiều Giáo chủ đều thất sắc, sắc mặt trắng bệch. Uy thế như vậy dù bọn họ có khổ tu cả trăm đời cũng không đạt được.
- Đây là một thanh Đế binh chưa hoàn toàn thức tỉnh đó. Nếu chân chính thức tỉnh thì hoặc là Đại đế chân chính điều khiến thì sẽ có lực lượng thế nào chứ?
- Theo truyền thuyết, Đại đế cổ đứng trên mặt đất, vung Đế binh có thể chém cả ngôi sao trong vũ trụ xuống, dù là xa xôi tới mức nào. Xem ra đây là sự thật rồi.
Mọi người đều nghe đồn như vậy, sợ run lên. Uy thế này đáng sợ tới mức nào chứ, chính là hủy diệt thế giới cũng căn bản không có vấn đề gì.
- Thảo nào từ xưa tới nay các vị Đại đế đều là cấm kỵ, một người chết đi thì người khác mới sinh ra. Hai đế khó mà gặp mặt...
Ông.
Trên chiến xa từ thái cổ, cường giả vô thượng đầu đội Đế quan, mặc thánh y cổ Hoàng kia liên tục tán thưởng:
- Tốt, tốt, tốt.
Hắn tiếp tục vung Thái Hoàng Kiếm, dùng sức chấn động. Một luồng kiếm quang lớn xuyên qua vũ trụ tinh không, cực kỳ kinh khủng.
Giờ khắc này trên mặt đất Trung Châu có một số lão quái cũng đều phải kinh hãi mở mắt. Bọn họ khó có thể tin nổi nhìn lên bầu trời mênh mông.
- Uy lực của Đại đế.
- Có người thúc dục Đế binh toàn diện. Một kiện binh khí của Đại đế viễn cổ thức tỉnh. Thế này cần phải có lực lượng thế nào mới làm được chứ?
Thái Hoàng Kiếm bị một luồng lực lượng vô thượng thúc dục gần như thức tỉnh. Nhóm người cường đại nhất Trung Châu cũng đã cảm nhận được rất rõ ràng, tất cả đều bị kinh động.
Nhất là tứ đại Thần triều bất hủ càng bất an hơn. Bọn họ hiểu rõ đây là Thái Hoàng Kiếm thức tỉnh. Ai đứng phía sau việc này, muốn làm gì đây?
Bên bờ Hóa Tiên Trì, Thanh đế vẫn không chút động tâm như cũ, lẳng lặng đứng nhìn đối phương, trong đôi mắt như có cả vũ trụ, lưu chuyển đủ loại huyền bí.
- Thanh đế ngươi rất tự phụ, thực tưởng là ta không biết hư thực của ngươi sao? Ta sẽ giải thoát cho ngươi, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này đi.
Trên chiến xa thái cổ, cổ Hoàng bất hủ kia rống to một tiếng, đột nhiên vung Đế binh trong tay chém về phía trước, tỏa ra khí tức diệt thế.
Một kiếm này vô cùng lớn, nếu giáng xuống thì không chỉ nói Hóa Tiên Trì, ngay cả Tần Lĩnh trăm vạn dặm cũng đều bị hủy diệt, không còn tồn tại nữa.
Thanh đế thở dài, không nói gì mà chỉ vươn hai ngón tay kẹp về phía trước.
- Một bàn tay, một thế giới.
Thần tăng tới từ thần lực khiếp sợ.
Một hạt cát một thế giới, bàn tay của Phật Đã có thể diễn biến ra cả đại thế giới. Đó là thần thông vô lượng, là bí thuật bất truyền của Phật giáo, vậy mà Thanh đế lại có thể suy diễn ra.
Keng.
Một tiếng vang nhỏ truyền ra. Hai ngón tay của Yêu đế kéo dài ra kẹp chặt mười mấy dặm không gian. Thái Hoàng Kiếm thần uy khó lường, đã gần như có lực lượng của Đế binh thức tỉnh hoàn toàn nhưng lúc này cũng không thể động đậy hay chém xuống nữa.
- Vừa rồi ngay cả sao băng cũng chém rớt, giờ phút này ngay cả hai ngón tay cũng không làm gì được!
Lông tóc mọi người đều dựng đứng lên. Đại đế Yêu tộc cường đại tới mức nào đúng là không thể đo lường được.
- Yêu đế không hổ là đệ nhất trong mười vạn năm qua, khai sáng ra thời kỳ thịnh thế sau thái cổ.
Cổ Hoàng trên chiến xa nói.
- Ta cho ngươi một cơ hội...
Thanh đế bình tĩnh nói.
- Ngươi... Cho ta một cơ hội?
Tồn tại giống như thần linh kia giờ muốn rút lui, chiến xa cổ ầm ầm rung động.
- Cho ngươi mượn Thái Hoàng Kiếm không phải để ngươi giết ta mà để ngươi chém ác niệm của bản thân, lưu lại một trái tim vô địch.
Yêu đế lắc đầu.
- Ngươi đừng có ra vẻ là Đại đế thật, đừng tưởng ta không biết thực hư của ngươi. Ngươi đã chết từ một vạn năm rồi, giờ cũng không còn tư thái cường thịnh năm xưa đâu.
- Ngươi sắp trở thành Thánh linh, cửu khiếu thông linh, mấy trăm vạn năm mới hình thành được, rất khó có được. Giết ngươi sẽ bị trời trách tội, ta vốn không muốn sát sinh nhưng lúc này không thể không ra tay được nữa.
Thanh đế nói.
Mọi người đều giật mình. Hóa ra kẻ này vốn không phải là Đại đế chân chính mà là một tồn tại sắp trở thành Thánh linh, con một đoạn đường phải đi.
- Ngươi cũng chỉ là một đám sát niệm mà thôi, sớm không phải bản thân năm đó nữa, có thể làm gì được ta chứ ?
Sinh vật sắp thành Thánh linh này hét lớn.
Mọi người lại chấn động, thật sự không ngờ nổi Yêu đế cũng không phải sống lại mà chỉ là một đám sát niệm.
Tới lúc này mọi người mới thở phào. Làm sao lại có hai Đại đế trong một thời kỳ được chứ? Hóa ra không phải vậy mà còn có ẩn tình bên trong.
- Quả nhiên là hắn. Là sát niệm mà Thanh đế muốn giết tổ tiên Thái tộc tạo thành.
Lão già ốm yếu tự nhủ.
Diệp Phàm giật mình. Sớm đã nghe tới một đoạn lịch sử bí mật này. Trước khí Yêu đế mất đi, ở Đông Hoang từng động sát niệm, đánh chết một sinh vật lông đỏ hình người ở Tần Lĩnh. Đại long của Tần Lĩnh di chuyển, chìm xuống dưới lòng đất. Nguyên Thiên Sư đời thứ ba biến mất trên mặt đất, không thể tìm được nữa.
Thanh đế có thần thông thay thế cả tạo hóa, sát niệm phát ra chỉ cần chưa giết được mục tiêu là vĩnh viễn trường tồn, tự động hấp thu tinh hoa trong thiên địa, bổ sung lực lượng.
- Cắm rễ trên một khối lục đồng, hóa thành một gốc thanh liên nhỏ, chìm xuống nơi đã sinh ra...
Mọi người đều bừng tỉnh, suy nghĩ tới tiền căn hậu quả của việc này.
- Nhưng khối lục đồng kia...
Rất nhiều người đều lộ ánh mắt tham lam. Nếu một đám sát niệm của Thanh đế sau khi biến mất thì khối lục đồng kia tất nhiên sẽ thành vật vô chủ. Đó tuyệt đối là chỉ bảo.
- Tiến Thần Khư, đi Nam Thiên Môn, vượt Thiên Cung. Ta từng giết chết hai Thánh linh dưới Bất Tử Bàn Đào, không ngờ nay lại giết Thánh linh thứ ba. Tuy vậy ta không thể để người làm hại thiên hạ được.
Thanh đế bình tĩnh nói.
Lời nói này vừa thốt lên thì tất cả mọi người đều thấy da đầu tê tái. Yêu đế rốt cục mạnh tới mức nào, lại có thể chém giết hai Thánh linh mà không tốn mấy sức lực.
- Hai Thánh linh chân chính trong Thần Khư tại bảy đại cấm địa Sinh Mệnh của Đông Hoang lại bị ngươi giết sao?
Giọng nói của sinh vật này trở nên mất tự nhiên.
- Cửu khiếu thông linh, nuôi dưỡng mấy trăm vạn năm mới chính thức thành hình, đi tới bước này đều là trời cao yêu tha thiết. Ta vốn không muốn khai sát giới, nhưng lại sợ lưu ngươi lại sẽ làm hại thiên hạ. Ngươi không có nhân tâm, ta sẽ dùng đế lực tịnh hóa ngươi.
Giọng nói của Thanh đế trở nên uy nghiêm.
Mọi người nghe vậy mà kinh sợ. Nghe đồn nếu giết người có đại khí vận thì trời cao sẽ đánh xuống tai nạn vô cùng. Chịu đủ thiên phạt, hẳn phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Mỗi một Thánh linh đều phải diễn biến mấy trăm vạn năm mới thành hình, có thể nói là thu nạp đại khí vận của trời cao. Giết bọn họ sẽ gặp phải đại họa khôn cùng.
Từ xưa tới nay cũng chỉ có Đại đế Nhân tộc mới dám giết, bằng vào lực lượng bản thân mà hóa đi kiếp nạn từ trời cao.
Ầm!
Tồn tại sắp thành Thánh linh này vung Thái Hoàng Kiếm, đoạt Hỗn Độn Thanh Liên, muốn dùng hai kiện Đế binh đại chiến với Yêu đế.
Nhưng Thanh đế căn bản không thèm để ý, mặc cho binh khí trước đây của hắn là Hỗn Độn Thanh Liên bay đi, chỉ lạnh nhạt nói:
- Ta là Đại đế, không cầm Đế binh thì không thể giết ngươi sao?
Giờ khắc này hắn chậm rãi nâng cánh tay lên, từ từ áp xuống, không có ánh sáng, không có dao động gì khủng bố nhưng lại khiến hai kiện Đế binh chém tới cũng không thể tiến lên được nữa.
Ầm!
Bàn tay to hạ xuống, Thánh linh kia hét lớn một tiếng, thân thể vỡ vụn từng tấc một, bị thiêu đốt từng tấc một. Chiến xa cổ cũng hóa thành một đám ánh sáng, sau đó bị chưng khô.
Một Thánh linh sau này có thể tranh hùng với Đại đế lại bị gạt bỏ dễ dàng như vậy, khiến mọi người vô cùng rung động.
Keng.
Một tiếng vang nhỏ truyền ra. Một khối lục đồng rơi xuống đất. Thân ảnh Yêu đế phai nhạt đi, sau đó hoàn toàn biến mất, dường như chưa từng xuất hiện vậy.
Trên mặt đất chỉ còn một khối lục đồng rỉ sét loang lổ mới chứng minh tất cả mọi chuyện vừa rồi còn tồn tại.
Dưới long mạch của Tần Lĩnh có một vị Vương của thái cổ ngủ say thật sao?
- Ta không tin. Nhất định là hư ảo. Có người dùng đại pháp lực khiến mọi người sinh ra ảo giác.
Có người kiên quyết không tin.
Yêu đế đứng khoanh tay, thanh y tung bay. Hắn thoạt nhìn như rất trẻ, tu thế oai hùng vĩ ngạn, trông như lạnh nhạt mà lại tỏa ra một luồng uy thế vô hình của Đại đế.
Xích Long đạo nhân, Khổng Tước Vương, dù mạnh mẽ như bọn họ cũng không kìm nổi run rẩy, Hỗn Độn Thanh Liên trong tay rung động, tỏa ra khí hỗn độn, hư ứng với Thanh Y Đại đế.
Lúc này bọn họ căn bản không thể kiềm giữ nổi Đế binh này. Tất cả đều quỳ sát xuống. Thanh đế chưa áp chế bọn họ nhưng có một loại khí tức căn nguyên khiến bọn họ không chống đỡ nổi.
Đây là Đại đế của Yêu tộc, ngay cả Yêu Vương bình thường rất thản nhiên, lẳng lặng đứng đó thì giờ phút này cũng chỉ có thể nhìn lên, phát ra sự run sợ từ tận linh hồn.
Ở xa xa, trong lòng Diệp Phàm cũng chấn động. Uy thế của Yêu đế lớn tới mức nào chứ. Nếu kẻ tài ba trác tuyệt này còn sống thật thì đúng là khiến người ta kính sợ.
Có thể lường được là Yêu đế ngay khi còn trẻ tất nhiên cũng đã là cường già ngạo thị cổ kim. Khi đó hơn phân nửa là những người đồng lứa đều phải tuyệt vọng, khó có thể nhìn theo bóng lưng hắn.
Coong, coong...
Vạn kiếm cùng reo vang. Từng luồng sáng lớn phóng thẳng lên trời cao, mỗi luồng đều lớn như núi. Tất cả đều là uy áp của Thái Hoàng Kiếm phát ra.
Đây cũng không phải là kiếm khí hay kiếm quang mà là một chút dao động năng lượng của nó. Ngay cả như thế cũng đã như muốn xé trời mà đi.
Có thể tưởng tượng nổi Đế binh một khi tỉnh lại sẽ có sức mạnh to lớn đáng sợ tới đâu. Khó trách là muôn đời những người có đại khí vận ở Trung Châu cũng không thể chống lại được.
Hành động khác thường của Thái Hoàng Kiếm đều là bởi kẻ tự xưng là Trung Châu Hoàng. Hắn dẫn động kiếm này, muốn cướp lấy nó để đối kháng với Đại đế Yêu tộc.
Nhưng Thái Hoàng Kiếm dù sao cũng đã thức tỉnh một chút. Nó đã có sinh mệnh, có lực lượng rất mạnh, giống như một vị Đại đế Nhân tộc sống lại, dù còn kém xa khi thức tỉnh hẳn nhưng cũng không dễ dàng bị người khác thu đi như vậy.
Coong, coong...
Thái Hoàng Kiếm reo khẽ. Trong nháy mắt Yêu đế điểm lên kiếm này, khiến nó lập tức im lặng đi, bị một đời Yêu tộc vô địch trấn giữ.
Vút.
Tất cả mọi người ở xa xa đều phải hít sâu một hơi khí lạnh. Thanh đế quá cường đại, cứ thản nhiên thu hồi Thái Hoàng Kiếm như vậy. Kiếm tiên được xưng là có lực công kích vô địch này cũng không dám giãy dụa.
- Ngươi muốn cầm kiếm này trong tay sao?
Đại đế Yêu tộc bình tĩnh hỏi.
Cách đó không xa, trên chiến xa cổ xưa, thân ảnh giống như thần linh, toàn thân phát sáng kia đứng đó không động đậy. Hắn cảm nhận được một loại uy áp.
- Vậy thì cầm đi.
Thanh đế búng tay. Thái Hoàng Kiếm phát ra một tiếng reo vang, hóa thành một con đại long bay về phía trước, giương nanh múa vuốt, sắc bén vô cùng.
Keng.
Trên chiến xa thái cổ, thân ảnh như thần linh kia giơ taỵ bắt lấy Thái Hoàng Kiếm, khí thế toàn thân lập tức tăng lên một mảng lớn, khiến trăm vạn dặm Tần Lĩnh đều phải run rẩy.
Tất cả chim bay cá chạy đều gào thét, dù ở xa tận cuối chân trời cũng đều quỳ xuống, căn bản không có một tia phản kháng, quỳ bái không ngừng.
Mà những người ở nơi này vốn gần trong gang tấc lại cảm thụ càng sâu hơn. Ai nấy cũng đều sợ hãi. Gần như tất cả mọi người đều run rẩy, thân thể chấn động.
Không có ai còn bình tĩnh không chút gợn sóng ngoài Thanh đế. Những người khác đều chấn động đáng sợ như sóng gió ngập trời. Chỉ có mình hắn mới có thể đứng thẳng.
- Ngươi phạm sai lầm lớn rồi!
Bất hủ Trung Châu Hoàng lạnh lùng vô tình nói, Thái Hoàng Kiếm trong tay réo vang, bắn ra một đạo kiếm khí xé trời, lập tức đánh tới.
Giờ khắc này rất nhiều người kế thừa của các thế lực lớn xa xưa đều kinh hãi, dù cách rất xa nhưng cũng cảm ứng được một luồng khí tức bất thường.
Ầm!
Thái Hoàng Kiếm tiếp tục phát sáng, hóa thành một con rồng lớn, lập tức xuyên thủng trời cao, vọt vào bên trong tinh vực, chìm sâu vào vũ trụ lạnh giá như băng, tối đen như mực.
Ầm!
Trong tinh vực cô quạnh vĩnh hằng có một ngôi sao băng bay qua bị kiếm quang khổng lồ chém thành bột mịn. Một mảnh khác đảo qua nơi này cũng biến thành bụi bậm ngay lập tức.
Đây là uy lực của Thái Hoàng Kiếm, bị người ta cầm trong tay thúc dục, còn chưa thức tỉnh hoàn toàn nhưng đã thể hiện uy lực vô cùng dọa người.
Một người đứng trên mặt đất này lại có thể chém nát sao băng bay qua, gần như là thần tiên, uy lực tuyệt đối mạnh mẽ, khiến cho chư cường sụp đổ.
Đây là loại lực lượng thế nào chứ?
- Thần linh cũng không có lực lượng công kích như vậy.
Rất nhiều Giáo chủ đều thất sắc, sắc mặt trắng bệch. Uy thế như vậy dù bọn họ có khổ tu cả trăm đời cũng không đạt được.
- Đây là một thanh Đế binh chưa hoàn toàn thức tỉnh đó. Nếu chân chính thức tỉnh thì hoặc là Đại đế chân chính điều khiến thì sẽ có lực lượng thế nào chứ?
- Theo truyền thuyết, Đại đế cổ đứng trên mặt đất, vung Đế binh có thể chém cả ngôi sao trong vũ trụ xuống, dù là xa xôi tới mức nào. Xem ra đây là sự thật rồi.
Mọi người đều nghe đồn như vậy, sợ run lên. Uy thế này đáng sợ tới mức nào chứ, chính là hủy diệt thế giới cũng căn bản không có vấn đề gì.
- Thảo nào từ xưa tới nay các vị Đại đế đều là cấm kỵ, một người chết đi thì người khác mới sinh ra. Hai đế khó mà gặp mặt...
Ông.
Trên chiến xa từ thái cổ, cường giả vô thượng đầu đội Đế quan, mặc thánh y cổ Hoàng kia liên tục tán thưởng:
- Tốt, tốt, tốt.
Hắn tiếp tục vung Thái Hoàng Kiếm, dùng sức chấn động. Một luồng kiếm quang lớn xuyên qua vũ trụ tinh không, cực kỳ kinh khủng.
Giờ khắc này trên mặt đất Trung Châu có một số lão quái cũng đều phải kinh hãi mở mắt. Bọn họ khó có thể tin nổi nhìn lên bầu trời mênh mông.
- Uy lực của Đại đế.
- Có người thúc dục Đế binh toàn diện. Một kiện binh khí của Đại đế viễn cổ thức tỉnh. Thế này cần phải có lực lượng thế nào mới làm được chứ?
Thái Hoàng Kiếm bị một luồng lực lượng vô thượng thúc dục gần như thức tỉnh. Nhóm người cường đại nhất Trung Châu cũng đã cảm nhận được rất rõ ràng, tất cả đều bị kinh động.
Nhất là tứ đại Thần triều bất hủ càng bất an hơn. Bọn họ hiểu rõ đây là Thái Hoàng Kiếm thức tỉnh. Ai đứng phía sau việc này, muốn làm gì đây?
Bên bờ Hóa Tiên Trì, Thanh đế vẫn không chút động tâm như cũ, lẳng lặng đứng nhìn đối phương, trong đôi mắt như có cả vũ trụ, lưu chuyển đủ loại huyền bí.
- Thanh đế ngươi rất tự phụ, thực tưởng là ta không biết hư thực của ngươi sao? Ta sẽ giải thoát cho ngươi, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này đi.
Trên chiến xa thái cổ, cổ Hoàng bất hủ kia rống to một tiếng, đột nhiên vung Đế binh trong tay chém về phía trước, tỏa ra khí tức diệt thế.
Một kiếm này vô cùng lớn, nếu giáng xuống thì không chỉ nói Hóa Tiên Trì, ngay cả Tần Lĩnh trăm vạn dặm cũng đều bị hủy diệt, không còn tồn tại nữa.
Thanh đế thở dài, không nói gì mà chỉ vươn hai ngón tay kẹp về phía trước.
- Một bàn tay, một thế giới.
Thần tăng tới từ thần lực khiếp sợ.
Một hạt cát một thế giới, bàn tay của Phật Đã có thể diễn biến ra cả đại thế giới. Đó là thần thông vô lượng, là bí thuật bất truyền của Phật giáo, vậy mà Thanh đế lại có thể suy diễn ra.
Keng.
Một tiếng vang nhỏ truyền ra. Hai ngón tay của Yêu đế kéo dài ra kẹp chặt mười mấy dặm không gian. Thái Hoàng Kiếm thần uy khó lường, đã gần như có lực lượng của Đế binh thức tỉnh hoàn toàn nhưng lúc này cũng không thể động đậy hay chém xuống nữa.
- Vừa rồi ngay cả sao băng cũng chém rớt, giờ phút này ngay cả hai ngón tay cũng không làm gì được!
Lông tóc mọi người đều dựng đứng lên. Đại đế Yêu tộc cường đại tới mức nào đúng là không thể đo lường được.
- Yêu đế không hổ là đệ nhất trong mười vạn năm qua, khai sáng ra thời kỳ thịnh thế sau thái cổ.
Cổ Hoàng trên chiến xa nói.
- Ta cho ngươi một cơ hội...
Thanh đế bình tĩnh nói.
- Ngươi... Cho ta một cơ hội?
Tồn tại giống như thần linh kia giờ muốn rút lui, chiến xa cổ ầm ầm rung động.
- Cho ngươi mượn Thái Hoàng Kiếm không phải để ngươi giết ta mà để ngươi chém ác niệm của bản thân, lưu lại một trái tim vô địch.
Yêu đế lắc đầu.
- Ngươi đừng có ra vẻ là Đại đế thật, đừng tưởng ta không biết thực hư của ngươi. Ngươi đã chết từ một vạn năm rồi, giờ cũng không còn tư thái cường thịnh năm xưa đâu.
- Ngươi sắp trở thành Thánh linh, cửu khiếu thông linh, mấy trăm vạn năm mới hình thành được, rất khó có được. Giết ngươi sẽ bị trời trách tội, ta vốn không muốn sát sinh nhưng lúc này không thể không ra tay được nữa.
Thanh đế nói.
Mọi người đều giật mình. Hóa ra kẻ này vốn không phải là Đại đế chân chính mà là một tồn tại sắp trở thành Thánh linh, con một đoạn đường phải đi.
- Ngươi cũng chỉ là một đám sát niệm mà thôi, sớm không phải bản thân năm đó nữa, có thể làm gì được ta chứ ?
Sinh vật sắp thành Thánh linh này hét lớn.
Mọi người lại chấn động, thật sự không ngờ nổi Yêu đế cũng không phải sống lại mà chỉ là một đám sát niệm.
Tới lúc này mọi người mới thở phào. Làm sao lại có hai Đại đế trong một thời kỳ được chứ? Hóa ra không phải vậy mà còn có ẩn tình bên trong.
- Quả nhiên là hắn. Là sát niệm mà Thanh đế muốn giết tổ tiên Thái tộc tạo thành.
Lão già ốm yếu tự nhủ.
Diệp Phàm giật mình. Sớm đã nghe tới một đoạn lịch sử bí mật này. Trước khí Yêu đế mất đi, ở Đông Hoang từng động sát niệm, đánh chết một sinh vật lông đỏ hình người ở Tần Lĩnh. Đại long của Tần Lĩnh di chuyển, chìm xuống dưới lòng đất. Nguyên Thiên Sư đời thứ ba biến mất trên mặt đất, không thể tìm được nữa.
Thanh đế có thần thông thay thế cả tạo hóa, sát niệm phát ra chỉ cần chưa giết được mục tiêu là vĩnh viễn trường tồn, tự động hấp thu tinh hoa trong thiên địa, bổ sung lực lượng.
- Cắm rễ trên một khối lục đồng, hóa thành một gốc thanh liên nhỏ, chìm xuống nơi đã sinh ra...
Mọi người đều bừng tỉnh, suy nghĩ tới tiền căn hậu quả của việc này.
- Nhưng khối lục đồng kia...
Rất nhiều người đều lộ ánh mắt tham lam. Nếu một đám sát niệm của Thanh đế sau khi biến mất thì khối lục đồng kia tất nhiên sẽ thành vật vô chủ. Đó tuyệt đối là chỉ bảo.
- Tiến Thần Khư, đi Nam Thiên Môn, vượt Thiên Cung. Ta từng giết chết hai Thánh linh dưới Bất Tử Bàn Đào, không ngờ nay lại giết Thánh linh thứ ba. Tuy vậy ta không thể để người làm hại thiên hạ được.
Thanh đế bình tĩnh nói.
Lời nói này vừa thốt lên thì tất cả mọi người đều thấy da đầu tê tái. Yêu đế rốt cục mạnh tới mức nào, lại có thể chém giết hai Thánh linh mà không tốn mấy sức lực.
- Hai Thánh linh chân chính trong Thần Khư tại bảy đại cấm địa Sinh Mệnh của Đông Hoang lại bị ngươi giết sao?
Giọng nói của sinh vật này trở nên mất tự nhiên.
- Cửu khiếu thông linh, nuôi dưỡng mấy trăm vạn năm mới chính thức thành hình, đi tới bước này đều là trời cao yêu tha thiết. Ta vốn không muốn khai sát giới, nhưng lại sợ lưu ngươi lại sẽ làm hại thiên hạ. Ngươi không có nhân tâm, ta sẽ dùng đế lực tịnh hóa ngươi.
Giọng nói của Thanh đế trở nên uy nghiêm.
Mọi người nghe vậy mà kinh sợ. Nghe đồn nếu giết người có đại khí vận thì trời cao sẽ đánh xuống tai nạn vô cùng. Chịu đủ thiên phạt, hẳn phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Mỗi một Thánh linh đều phải diễn biến mấy trăm vạn năm mới thành hình, có thể nói là thu nạp đại khí vận của trời cao. Giết bọn họ sẽ gặp phải đại họa khôn cùng.
Từ xưa tới nay cũng chỉ có Đại đế Nhân tộc mới dám giết, bằng vào lực lượng bản thân mà hóa đi kiếp nạn từ trời cao.
Ầm!
Tồn tại sắp thành Thánh linh này vung Thái Hoàng Kiếm, đoạt Hỗn Độn Thanh Liên, muốn dùng hai kiện Đế binh đại chiến với Yêu đế.
Nhưng Thanh đế căn bản không thèm để ý, mặc cho binh khí trước đây của hắn là Hỗn Độn Thanh Liên bay đi, chỉ lạnh nhạt nói:
- Ta là Đại đế, không cầm Đế binh thì không thể giết ngươi sao?
Giờ khắc này hắn chậm rãi nâng cánh tay lên, từ từ áp xuống, không có ánh sáng, không có dao động gì khủng bố nhưng lại khiến hai kiện Đế binh chém tới cũng không thể tiến lên được nữa.
Ầm!
Bàn tay to hạ xuống, Thánh linh kia hét lớn một tiếng, thân thể vỡ vụn từng tấc một, bị thiêu đốt từng tấc một. Chiến xa cổ cũng hóa thành một đám ánh sáng, sau đó bị chưng khô.
Một Thánh linh sau này có thể tranh hùng với Đại đế lại bị gạt bỏ dễ dàng như vậy, khiến mọi người vô cùng rung động.
Keng.
Một tiếng vang nhỏ truyền ra. Một khối lục đồng rơi xuống đất. Thân ảnh Yêu đế phai nhạt đi, sau đó hoàn toàn biến mất, dường như chưa từng xuất hiện vậy.
Trên mặt đất chỉ còn một khối lục đồng rỉ sét loang lổ mới chứng minh tất cả mọi chuyện vừa rồi còn tồn tại.
/1822
|