Cái gọi là Thần tủy cấp Mộng Huyễn chỉ có một gốc cây nhưng trưởng thành lại rất dọa người, sinh ra rất nhiều sinh linh nhỏ. Tuy rằng chúng rất linh hoạt, tốc độ cực nhanh nhưng cũng khó trốn được hết dưới uy lực của Để binh.
Thôn Thiên Ma Quán vừa xuất hiện, đế uy vô thượng tràn ra mãnh liệt, có thể đạt tới bát hoang lục hợp, lập tức tràn vào đại địa, giam cầm hai sinh linh là một con chó nhỏ màu vàng và một con chuột màu phấn hồng.
-Ha ha...
Gã mập họ Đoạn cười điên cuồng, tuy nhiên ánh mắt vẫn ngắm về phía khối lục đồng ở xa xa. Tròng mắt lão già mù cũng trợn trắng lên, lộ ra thiên nhãn chân thật, vô cùng kích động.
Nhìn thấy cảnh tượng này thì những người khác lại càng đỏ mắt. Một số nhân vật tuyệt đỉnh không tranh đoạt lục đồng nữa mà vọt tới trước cổ huyệt.
Ầm!
Trung Hoàng xuất hiện, một quyền đánh sâu vào trong cổ huyệt, từng bước tới chỗ sâu nhất của long mạch.
Thánh chủ Cơ gia, Thánh chủ Diêu Quang, Thánh chủ Khương gia gần như đã đổ máu, giết với tên cường địch, tiến vào bên trong Long Huyệt.
Rống...
Nhân vật tuyệt đỉnh rống động núi sông, chiến đấu sinh tử.
Bên bờ Hóa Tiên Trì, đại chiến đã tới hồi gay cấn. Nhân vật cấp Thánh chủ đã chết tám người. Chuyện này thực sự chấn động thiên hạ. Từ khi Cổ đế mất đi thì bọn họ chính là chủ nhân của vùng đất này.
Keng keng...
Diệp Phàm chiến đấu vơi Vương Đằng, rốt cục cũng thoát ra. cổ chiến xa màu vàng của Vương Đằng rất cổ quái, có bí thuật vô tận, thể hiện ra một loại bí pháp cái thể của Cổ để, giết chết vị đại năng thứ hai.
Có thể nói hắn khống chế chiến xa ở địa phương này gần như vô địch, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
- Diệp Phàm nạp mạng đi.
Ầm!
Lại một lần đại chiến kịch liệt nữa. Thái Cực hoàng kim suýt nữa bị đánh nát, tuy nhiên có tiên quang vô tận của Hóa Tiên Trì thì cũng bù lại được việc pháp lực của Diệp Phàm không đủ.
Hắn dùng Nguyên Thuật và Đấu Chiến Thánh Pháp đại chiến, đối kháng với địch thủ cường đại này.
Đối mặt với chiến xa cổ màu vàng, không riêng gì Diệp Phàm kiêng kị mà cả những Thánh chủ và Yêu chủ khác cũng sợ hãi, không thể không tránh lui.
Bởi vỉ hư ảnh cổ để trên chiến xa kia mở to mắt, có thể gạt bỏ hết cường địch, bất luận kẻ nào cũng không thể trốn tránh được.
Giao chiến thảm thiết, rất nhiều người chết đi nhưng khối lục đồng vẫn chưa rơi vào tay ai, phàm là người lọt tới gần đều mất mạng.
Ầm!
Mười mấy tu sĩ bị nhốt vào trong Hóa Tiên Trì. Một người trong đó sợ hãi kêu lên, bị một vật thể lớn cỡ nắm tay đánh tới dưới chân, bàn chân nứt toạc ra, máu huyết đầm đìa.
- Đây là...
Khi những người khác nhìn thấy vật này thì đều vô cùng kinh ngạc. Đó là một mảnh vỡ của Thánh binh truyền lại cho đời sau.
Phụt!
Tu sĩ này bị đánh thành sương mù máu ngay tại chỗ. Một đám cường giả khác lao tới, tranh đoạt mảnh vỡ kia.
Trên bờ chư hùng đại chiến, bản thân Vương Đằng có thể đánh với Thánh chủ, tuyệt thể vô số, cộng thêm với Cổ đế trên chiến xa màu vàng, thỉnh thoảng mở mắt gạt bỏ chư cường. Hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Trong này cũng chỉ có Diệp Phàm mới có thê sử dụng Nguyên Thuật đê tranh phong với hắn. Không thể nói Nguyên Thiên Thư quả nhiên có ảo diệu đoạt tạo hóa, ở địa phương này thì không ai làm gì được hắn.
Rốt cục Bắc Để cũng chiếm được thể chủ động tuyệt đối, là người đầu tiên vọt tới khối lục đồng, túm lấy nó trong tay, ánh mắt đưa về phía Diệp Phàm ở cách đó không xa, lóe sáng lên.
Cong!
Nhưng đột nhiên khối lục đồng chấn động, từ trong tay Vương Đằng bay ra, hướng về phía Diệp Phàm cách đó không xa. Vào thời khắc mấu chốt này, Diệp Phàm thi triển ra Binh tự quyết mà hắn mới lĩnh ngộ sơ sơ, đoạt lấy lục đồng.
Cong!
Đột nhiên hư không run rẩy. Phi Tiên Lực đáng sợ đánh tới, ập vào sau lưng Diệp Phàm. Ba trăm sáu mươi lăm hư ảnh thần linh màu vàng hiện ra xa xa, giống như một vùng tinh không vừa trôi qua.
Phụt phụt...
Ở sau lưng Diệp Phàm dâng lên chín chín tám mươi mốt thác nước chảy ngược chiều, giống như van mã bôn đằng, mênh mông tràn ra, thẳng tới tân trời cao.
Đây là tiên quang bay ra từ hồ nước, hóa thành một thác nước thần lực, che phía sau Diệp Phàm, phòng ngự công kích đáng sợ kia.
Phi Tiên Quyết, một loại bí pháp rất phi thường, là do Độc Nhân Đại để chuyên sáng tạo ra để đối phó với Cửu Bí, có Phi Tiên Lực vượt qua phạm trù Cực Đạo của nhân loại.
Một vùng hào quang rực rỡ va chạm với đám lốc xoáy màu vàng. Nơi đó truyền ra những tiếng đọc kinh, dường như từ thời đại thượng cổ truyền tới vậy.
Đây là một cảnh tượng khiến người ta sợ hãi. Ba trăm sáu mươi lăm cơn lốc màu vàng, mỗi một cái đều giống như tinh vực lúc sơ khai, có thần linh ngồi xếp bàng trong đó, từ từ mở mắt.
Ầm!
Một tiếng chấn động mãnh liệt truyền ra. Tất cả thần linh trong lốc xoáy tỏa ra một vùng pháp tắc màu vàng. Một tòa cổ miếu màu vàng từ trên ừời giáng xuống, thi thể của kim thân la hán, Bồ Tát các loại đều chìm nổi bốn phía.
Lực lượng của Phi Tiên Lực hợp nhất với lực lượng màu vàng đáng sợ kia, có thể chém tan thiên địa.
- Lý Tiểu Mạn...
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, bống nhiên quay đầu lại. Chỉ thấy pháp lực ở phương xa giống như hải vực mãnh liệt tràn tới.
Ngày xưa Hoa Vân Phi có một người bảo vệ, bị lão nhân Lý Nhược Ngu đánh chết tươi một hóa thân là nửa bước đại năng đáng sợ. Lúc này chân thân của hắn đã xuất hiện.
Hắn dĩ nhiên là nhân vật cấp Thánh chủ, lúc này đang thúc dục pháp lực ngập ừời, đưa về phía một mỹ nhân áo trắng, thi triển ra bí thuật kinh thế.
Một bảo bình màu đen nhánh chìm nổi trên đầu nàng, tỏa ra dao động khủng bố bình thường. Lý Tiểu Mạn mượn lực lượng của một vị đại năng, thi triển ra bí thuật cực kỳ khủng bố.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, con ngươi lập tức trở nên sâu sắc như vũ trụ tinh không. Thái Cực hoàng kim reo vang chín tầng trời, châm rãi chuyển động.
Cùng lúc đó, Cấm Tiên Lục Phong cũng xuất hiện, diễn biến ra một vùng thiên địa, có địa, hỏa, phong thủy chuyển động, có từng luồng khí hỗn độn ưàn ra, giống như khai thiên lập địa, diễn biến ra ra khí tức khi vạn vật mới sinh ra vậy.
Tiếp theo đó là chín cổ tự trong Đạo Kinh lần lượt bay ra, ấn vào trong không gian, ngưng tụ ở tiểu thể giới vừa đươc sáng lập kia.
Va chạm kịch liệt nhưng lại không có tiếng động truyền ra. Bên bờ Hóa Tiên Trì, Diệp Phàm đánh nát cả cổ Miếu màu vàng và Phi Tiên Lực kia.
Nhưng vừa mới khựng lại một chút, Vương Đằng liền lao tới đánh giết, sát khí đằng đằng, nhìn thẳng về phía khối lục đồng của hắn mà công sát.
Đây là một hồi đại chiến không chết không ngừng, ngoài Vương Đằng ra còn có các đại năng khác tới. Đối mặt với chí bảo của Trung Châu, những nhân vật đi trước này không thể nào không kích động, tất nhiên cũng không thể để hắn mang đi.
- Yêu Đế Cửu Trảm--- Diệt Hình.
Bàng Bác hét lớn, một tiểu kiếm dài một tấc màu tím phun ra từ miệng hắn, trong suốt ướt át, sau đó bắn ra nhanh như điện.
Diệp Phàm với Nguyên Thuật dẫn động tiên quang vô tận, mạnh mẽ truyền vào trong người Bàng Bác, khiển hắn cũng có được pháp lực vô cùng, tham dự vào ừận đại chiến này.
Mọi người không thể không kinh hãi. Nguyên Thiên Thư quả nhiên là một bộ kỳ thư, ở địa phương đặc thù này có thể thi triển ra áo nghĩa thần diệu khó tin, kinh tiên nhiếp thần.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng đang ở trong trạng thái gian nan. Nguyên Thuật thi triển hết, đặc biệt hao phí tinh lực. Đôi mắt với nhiều cường địch như vậy, hắn thực sự là lực bất tòng tâm.
- A...
Tiểu kiểm màu tím dài hơn hai tấc, trong suốt như nước, sắc bén vô cùng, hóa thành một đạo tử quang bay đi, cắt đầu ba vị nửa bước đại năng xuống.
Ầm!
Diệp Phàm và Vương Đằng va chạm một trận, giống như hai Chiến Thần đối đầu, thần quang mênh mông cuồn cuộn, đẩy lui cả nhân vật cấp bậc đại năng. Song phương đánh giêt tới đỏ măt rồi:
- Sát...
Tiếng hét rung trời truyền ra. Rất nhiều cao thủ từ bốn phương tám hướng vọt tới. Diệp Phàm cảm nhận được áp lực cường đại. Nhiều người vây công hắn như vậy, căn bản là hướng về phía lục đồng trong tay hắn không dứt.
Huống chi trong đó có cả nhân vật cấp Thánh chủ. Tu sĩ đáng sợ như vậy có uy hiếp quá lớn đối với hắn, mỗi một kích đều có thể khiến hắn tan nát.
Yêu Đế Cửu Trảm — Thần Thương.
Bàng Bác lại hét lớn. Hai mắt hắn bừng lên ngân quang, bắn ra hai con chân long màu bạc, quấn quanh cây mâu ngọc màu đỏ dài ba tấc, chém giết một vùng, đâm tới tận căn nguyên của người ta.
- A...
Một vị đại năng định tập kích Diệp Phàm hét lên thảm thiết, mi tâm bị bổ trúng, vở ra một cái khe, không thể khép kín lại được nữa.
Yêu Đế Cửu Trảm mỗi một đòn đánh ra đều kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, mượn dùng lực lượng tiên quang tạo thành thực lực khủng bố vô cùng, ngay cả đại năng bị chém cũng đều không chịu nổi.
- Phụt!
Một tiếng vang nhỏ truyền tới. Đầu người kia vỡ ra, hóa thành một đám tương hồ, chết không thể chết hơn nữa.
Mọi người chung quanh đều sởn tóc gáy, ánh mắt nhìn về phía Bàng Bác có vẻ kinh hãi, khó tin. Thanh đế mới vừa chết đi, thần uy khó dò mà lúc này lại có người thi triển thuật này.
Ầm!
Diệp Phàm được Bàng Bác trợ giúp, phá tan chiến xa màu vàng, dùng Viên Thái Cực hoàng kim hộ thể, liều chết xông ra, dùng chín cổ tự ữong Đạo Kinh đánh về phía một vị đại năng. Từng luồng tiên quang từ trong hồ bay ra.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên. Cửu tự xoay tròn, trấn áp hắn trong tiểu thế giới, sau đó hóa thành một đống tro tàn.
- Đi.
Diệp Phàm hét lớn, chém giết xuống dưới chân núi. Địa phương này tuyệt đối không thể ở lâu, dù bên trong Hóa Tiên Trì có thể còn có mảnh vỡ của Đế binh, nhưng lục đồng đã tới tay, hắn trở thành đích ngắm cho mọi người, nếu không rời đi thì tuyệt đối chết ở nơi này.
- Giết...
Tiếng hét điếc tai vang lên. Bọn họ vọt đi như bay, mở một đường máu chạy xuống chân núi.
- Chạy đi đâu!
Vương Đằng khống chế chiến xa màu vàng đuổi theo phía sau. Các cường giả khác cũng không ngừng chặn giết. Đây là một con đường nhuốm máu.
Coong, coong...
Diệp Phàm chống lại Bắc Đế, Bàng Bác cũng dũng mãnh phi thường. Yêu Đế Cửu Trảm xuất hiện hợp nhất với cửu thần binh, đại sát tứ phương.
Chín ngọc binh tuy ràng đều rất nhỏ nhắn nhưng lại là thần binh Vương giả, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khiến mọi người cùng giai phải lui lại cả.
Diệp Phàm cũng lấy chiến xa màu đen ra, đứng trên đó, đồng thời cầm Đả Thần Tiên trong tay, trên đầu có Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh lơ lửng, quét ngang chư cường.
Đây là một con đường nhuốm máu, cường địch quá nhiều, giết mãi không hết. Bọn họ cả người nhuốm máu đi tới chân núi, trên đường có không biết bao nhiêu thi thể ngã xuống.
Nhưng Bắc Đế quá cường đại, khống chế chiến xa màu vàng đuổi sát, còn có một số cường giả cấp Thánh chủ đuổi giết. Tình trạng của bọn họ đúng là không tốt mấy.
- Ta thấy các ngươi còn có thể trốn đi đâu.
Bắc Đế tuyệt đối có thể tự tin như vậy. Chỉ cần ra khỏi địa phương này thì Nguyên Thuật của Diệp Phàm không còn đất đụng võ nữa.
Ông.
Bên cạnh có một thiết côn đen nhánh đánh xuống. Hầu tử xuất hiện, hỏa nhãn kim tinh, cầm tra tay hung binh vô tận, gần như đánh sụp thiên địa.
Một côn của hắn vung lên, đánh lên chiến xa màu vàng, suýt nữa đánh bày Vương Đằng xuống, công kích vô cùng mãnh liệt.
Áp lực của Diệp Phàm liền nhẹ đi không ít, chuyên tâm đối phó với những cường giả đáng sợ khác, liều chết xông ra ngoài. Nhưng tới nơi này thì bọn họ cũng không dùng được nhiều tiên quang nữa rồi.
Vù.
Đột nhiên Long Huyệt cách đó không xa bay ra một luồng sáng tím. Một con tiểu xà vọt ra, tuy chỉ dài nửa thước như thông linh trong suốt, phía sau có một đám đại nhân vật truy kích.
Một sinh linh do Mộng Huyễn Thần Tủy sinh trưởng ra.
Đây là tiên trân vô giá, khiển đám nhân vật cao tuổi đỏ mắt, tất cả đều đuổi theo. Ngay cả những người đang vây công Diệp Phàm và Bàng Bác cũng bị kiềm hãm, thi triển thần thông cướp đoạt.
Keng keng...
Cửu thần binh cùng chấn động. Diệp Phàm dùng hết khả năng thu thập tiên quang tiến vào trong cơ thể của Bàng Bác, khiển hắn thúc dục thần binh Vương giả chém ra ngoài.
Đây là một loại uy thể khiển người ta sợ hãi. Cửu thần binh đều xuất hiện, đan vào nhau thành một tấm thần võng mãnh liệt, bẻ gãy nghiền nát khiển phía trước sụp đổ.
Ầm!
Tiểu xà màu tím kia bị thần binh Vương giả giam cầm lập tức, sau đó bị Bàng Bác cầm trong tay.
-Đi.
Hai người đúng là trong hoàn cảnh tối kỵ, chiến quả quá nhiều khiển người ta đỏ mắt, chỉ sợ hầu hết mọi người đều muốn giết bọn họ.
Đột nhiên Thái Hoàng Kinh run rẩy, lực công kích vô cùng tỏa ra, uy áp Cực Đạo cũng tràn tới, trấn áp về phía bên này.
Ngay cả nơi này là một vùng tiên thổ cũng không chịu nổi, đại địa sụp đổ. Mọi người đều cảm thấy như tận thế tới nơi vậy.
Ánh xanh lóe lên, sương mù hỗn độn tràn ra. Khổng Tước Vương và Xích Long đạo nhân tế ra binh khí của Yêu đế chống đỡ Thái Hoàng Kinh, hóa giải tình thế nguy hiểm.
Đám người Diệp Phàm chém giết đẫm máu đi về phía trước. Địa phương này rất nguy hiểm, ở lâu thêm một chút là lập tức có đại nạn sinh tử ập xuống ngay.
Ông.
Dao động mênh mông cuồn cuộn tràn tới, như sắp hủy diệt cả vùng thiên địa này. Một kiện Đế binh Cực Đạo xuất hiện, diễn biến ra chư thiên vạn vật, muốn hủy diệt tất cả.
Mọi người đều cảm thấy ừái tim băng giá. Kế thừa bất hủ vốn đã có chuẩn bị, còn có Để binh vô thượng khác, ai có thể chống nổi chứ?
Ầm!
Thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán, tỉnh giấc, diễn biến ra một hố đen. Bảo bình đáng sợ chìm nổi trong đó.
Lão mù ra tay chặn một kiện Để binh khác, đồng thời truyền tống đám người Lữ Tử Hạo, Ngô Trung Thiên ra ngoài loạn quân, để bọn họ rời khỏi chỗ thị phi này.
- Mỗi thể lực lớn đều đã điên cuồng rồi. Đã xuất hiện bốn thanh Để binh, chỉ sợ còn có hai kiện nữa. Nhiều Để binh như vậy đúng là việc chưa từng có trong mười vạn năm qua.
- Vùng tiên thổ này cũng sẽ bị đánh nát. Hóa Tiên Trì sẽ không thể tồn tại nữa. Tất cả tiên trân đều sẽ mất sạch.
Mọi người kinh sợ. Không thể ở lâu tại địa phương này. Không có Để binh thì chỉ có nước chết. Trận đấu giữa các truyền thừa bất hủ sắp sửa hoàn toàn đánh tan Hóa Tiên Trì và Long Huyệt vạn cổ.
- Bên này...
Cách đó không xa, Cơ Tử Nguyệt vung bàn tay ngọc, truyền âm cho Diệp Phàm và Bàng Bác, hướng dẫn bọn họ chạy trốn.
Đây là con đường do Cơ gia khống chế, nắm chặt trong tay. Cơ Tử Nguyệt mang bọn họ thuận lợi thông qua, thoát khỏi chiến trường hỗn loạn.
Rất nhanh bọn họ đã gặp nguyên thần, Khương Hoài Nhân và Lý Hắc Thủy ở bên ngoài, cùng nhau chạy trốn, muốn rời khỏi vùng tiên thổ đẫm máu này.
- Hắc hắc...
Tiếng cười lạnh truyền tới. Hai vị đại năng cùng nhau đi tới, đứng trên một ngọn núi cười lạnh nhìn chàm chàm vào bọn họ.
- Chờ các ngươi đã lâu rồi. Hôm nay không có long lực, không có Hóa Tiên Trì, ta xem ngươi còn mượn lực vào đâu nữa.
Ánh mắt hai người đầy âm khí, tràn ngập sát khí.
- Âm Dương Giáo, lại là các ngươi.
Diệp Phàm cả giận.
Hai người bước từng bước tới, nắm giữ tất cả trong tay. Nguyên Thuật ở bên ngoài vô dụng, bọn họ cũng không phải sợ hãi. Thân là đại năng, pháp lực vô cùng, tuyệt đối có thể giết hết đám người này.
Phía sau có truy binh, phía trước có đại năng ngăn cản, tình thể phi thường nguy cấp. Diệp Phàm thử điều động lực lượng trong lòng Tần Lĩnh nhưng rất gian nan.
- Ta tới.
Hai mắt Cơ Tử Nguyệt lóe lên, ẩn chứa linh khí kinh người, ngồi xếp bàng trên không trung.
- Đạo của ta là mượn lực lượng của thiên địa.
Ầm!
Một vùng tiên quang bay tới, chìm sâu vào trong cơ thể nàng, sau đó đưa thẳng vào thiên linh cái của Diệp Phàm.
- Đây là thể chất gì?
Mọi người đều kinh hãi. Nói mượn lực của thiên địa là mượn được luôn.
Diệp Phàm lập tức cảm thấy tràn ngập cảm giác cường đại, không nói gì thêm nữa mà đánh về phía trước, thi triển ra dị tượng của Thánh thể, thiên địa đều phát ra tiếng kêu ù ù, rung động khắp nơi.
Hắn mượn cửu thần binh của Bàng Bác, đứng trên chiến xa màu đen vương giả, xông thẳng về phía trước.
Lúc này hắn có chiến lực đại năng, lại huy động thần binh Vương giả, có thể nói là vô địch đồng giai.
Dị tượng tỏa ra, vương binh đánh tới. Lực sát thương như vậy khiển người xem đều kinh sợ, đừng nói tới hai vị đại năng trong chiến trường.
A...
Diệp Phàm cầm một cây ngọc kích phóng đại trong tay, bổ sống một vị đại năng. Máu tươi văng tung tóe khắp nơi. Đối phương bị bổ thành hai nữa, chết không thể chết hơn nữa.
- Phụt!
Dị tượng thi triển ra, không chỗ nào không thể phá được, cùng chiến xa màu đen ập tới, khiển một gã đại năng khác thành một đám máu tươi, ngay cả hét cũng chẳng hét nổi.
Sắc mặt Cơ Tử Nguyệt tái nhợt. Mạnh mẽ mượn lực lượng của thiên địa như vậy hiển nhiên khiển nàng phải trả giá lớn. Nàng ho nhẹ một tiếng, khóe miệng tràn máu.
- Tử Nguyệt, ngươi không sao chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Không sao.
Nàng cười khúc khích, thúc dục mọi người mau chóng chạy đi, rời khỏi vùng hiểm địa này.
Mọi người phi độn nhanh chóng, thoát khỏi tử địa, đang sắp rời đi.
Đột nhiên Diệp Phàm cảm thấy sợ hãi.
- Con đường này không thích hợp.
- ?
Lý Hắc Thủy hỏi.
- Đây là trực giác bản năng. Con đường này đúng là không ổn.
Diệp Phàm bỗng ngẩng đầu nhìn khắp nơi, không thấy tiếng chim hót, không tiếng thú rống, tất cả đều rất im ắng.
Ông.
Đột nhiên từ vùng núi rừng này vọt lên một đạo ô quang, tụ thành một cái bảo bình màu đen trên bầu trời, nặng nề di động, lở lửng nơi đó.
- Một góc trận văn không toàn vẹn của Đại đế.
- Bảo bình khổng lồ trên bầu trời kia rất giống Thôn Thiên Ma Quán. Đây là trận văn của Độc Nhân Đại đế.
- Là bọn họ... Lại ra tay!
Thần sắc Diệp Phàm lạnh lùng nhìn về phía trước.
- Ngươi đang nói Lý Tiểu Mạn sao. Nàng không tuyệt tình thế chứ.
Diệp Phàm nói.
- Không sao. Tuy rằng là trận văn của Đại đế nhưng bọn họ không thể phát huy một phần vạn uy lực, không quá lợi hại. Chúng ta còn có đường sống.
Cơ Tử Nguyệt chớp chớp đôi mắt.
- Còn muốn đi sao?
Một tiếng cười lạnh truyền tới. Người bảo vệ của Hoa Vân Phi xuất hiện, đứng bên trong trận văn, khoanh tay nhìn lại vô cùng hờ hững.
Xa xa có một nữ tử áo trắng đang đứng trên đỉnh núi, lẳng lặng chú ý tới tất cả mọi chuyện bên này.
- Thanh niên, thật sự muốn nhờ vào ngoại lực mà vô địch thiên hạ sao? Trên đời này có nhiều người khắc chế được ngươi lắm.
Ở bên kia có một lão già đi ra, đúng là Giáo chủ Âm Dương Giáo Dương Chiến.
Lại một tiếng hừ lạnh truyền tới. Tiêu thái sư xuất hiện đứng ở phương đông.
Phía tây vang lên một loạt bước chân. Hai thể lực lớn của Đông Hoang là Tử Phủ và Vạn Sơn cũng có đại năng xuất hiện, ngăn trở ở nơi đó.
- Rầm rầm.
Một cây đại kỳ hoàng kim phần phật tung bay. Hoàng Kim gia tộc của Bắc Nguyên cũng đứng ở phía trước.
Rất nhiều cừu gia của Diệp Phàm đã tới, tập trung ở nơi này. Quả thực đây là một tử cục, không có đường trốn chạy.
Thôn Thiên Ma Quán vừa xuất hiện, đế uy vô thượng tràn ra mãnh liệt, có thể đạt tới bát hoang lục hợp, lập tức tràn vào đại địa, giam cầm hai sinh linh là một con chó nhỏ màu vàng và một con chuột màu phấn hồng.
-Ha ha...
Gã mập họ Đoạn cười điên cuồng, tuy nhiên ánh mắt vẫn ngắm về phía khối lục đồng ở xa xa. Tròng mắt lão già mù cũng trợn trắng lên, lộ ra thiên nhãn chân thật, vô cùng kích động.
Nhìn thấy cảnh tượng này thì những người khác lại càng đỏ mắt. Một số nhân vật tuyệt đỉnh không tranh đoạt lục đồng nữa mà vọt tới trước cổ huyệt.
Ầm!
Trung Hoàng xuất hiện, một quyền đánh sâu vào trong cổ huyệt, từng bước tới chỗ sâu nhất của long mạch.
Thánh chủ Cơ gia, Thánh chủ Diêu Quang, Thánh chủ Khương gia gần như đã đổ máu, giết với tên cường địch, tiến vào bên trong Long Huyệt.
Rống...
Nhân vật tuyệt đỉnh rống động núi sông, chiến đấu sinh tử.
Bên bờ Hóa Tiên Trì, đại chiến đã tới hồi gay cấn. Nhân vật cấp Thánh chủ đã chết tám người. Chuyện này thực sự chấn động thiên hạ. Từ khi Cổ đế mất đi thì bọn họ chính là chủ nhân của vùng đất này.
Keng keng...
Diệp Phàm chiến đấu vơi Vương Đằng, rốt cục cũng thoát ra. cổ chiến xa màu vàng của Vương Đằng rất cổ quái, có bí thuật vô tận, thể hiện ra một loại bí pháp cái thể của Cổ để, giết chết vị đại năng thứ hai.
Có thể nói hắn khống chế chiến xa ở địa phương này gần như vô địch, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
- Diệp Phàm nạp mạng đi.
Ầm!
Lại một lần đại chiến kịch liệt nữa. Thái Cực hoàng kim suýt nữa bị đánh nát, tuy nhiên có tiên quang vô tận của Hóa Tiên Trì thì cũng bù lại được việc pháp lực của Diệp Phàm không đủ.
Hắn dùng Nguyên Thuật và Đấu Chiến Thánh Pháp đại chiến, đối kháng với địch thủ cường đại này.
Đối mặt với chiến xa cổ màu vàng, không riêng gì Diệp Phàm kiêng kị mà cả những Thánh chủ và Yêu chủ khác cũng sợ hãi, không thể không tránh lui.
Bởi vỉ hư ảnh cổ để trên chiến xa kia mở to mắt, có thể gạt bỏ hết cường địch, bất luận kẻ nào cũng không thể trốn tránh được.
Giao chiến thảm thiết, rất nhiều người chết đi nhưng khối lục đồng vẫn chưa rơi vào tay ai, phàm là người lọt tới gần đều mất mạng.
Ầm!
Mười mấy tu sĩ bị nhốt vào trong Hóa Tiên Trì. Một người trong đó sợ hãi kêu lên, bị một vật thể lớn cỡ nắm tay đánh tới dưới chân, bàn chân nứt toạc ra, máu huyết đầm đìa.
- Đây là...
Khi những người khác nhìn thấy vật này thì đều vô cùng kinh ngạc. Đó là một mảnh vỡ của Thánh binh truyền lại cho đời sau.
Phụt!
Tu sĩ này bị đánh thành sương mù máu ngay tại chỗ. Một đám cường giả khác lao tới, tranh đoạt mảnh vỡ kia.
Trên bờ chư hùng đại chiến, bản thân Vương Đằng có thể đánh với Thánh chủ, tuyệt thể vô số, cộng thêm với Cổ đế trên chiến xa màu vàng, thỉnh thoảng mở mắt gạt bỏ chư cường. Hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Trong này cũng chỉ có Diệp Phàm mới có thê sử dụng Nguyên Thuật đê tranh phong với hắn. Không thể nói Nguyên Thiên Thư quả nhiên có ảo diệu đoạt tạo hóa, ở địa phương này thì không ai làm gì được hắn.
Rốt cục Bắc Để cũng chiếm được thể chủ động tuyệt đối, là người đầu tiên vọt tới khối lục đồng, túm lấy nó trong tay, ánh mắt đưa về phía Diệp Phàm ở cách đó không xa, lóe sáng lên.
Cong!
Nhưng đột nhiên khối lục đồng chấn động, từ trong tay Vương Đằng bay ra, hướng về phía Diệp Phàm cách đó không xa. Vào thời khắc mấu chốt này, Diệp Phàm thi triển ra Binh tự quyết mà hắn mới lĩnh ngộ sơ sơ, đoạt lấy lục đồng.
Cong!
Đột nhiên hư không run rẩy. Phi Tiên Lực đáng sợ đánh tới, ập vào sau lưng Diệp Phàm. Ba trăm sáu mươi lăm hư ảnh thần linh màu vàng hiện ra xa xa, giống như một vùng tinh không vừa trôi qua.
Phụt phụt...
Ở sau lưng Diệp Phàm dâng lên chín chín tám mươi mốt thác nước chảy ngược chiều, giống như van mã bôn đằng, mênh mông tràn ra, thẳng tới tân trời cao.
Đây là tiên quang bay ra từ hồ nước, hóa thành một thác nước thần lực, che phía sau Diệp Phàm, phòng ngự công kích đáng sợ kia.
Phi Tiên Quyết, một loại bí pháp rất phi thường, là do Độc Nhân Đại để chuyên sáng tạo ra để đối phó với Cửu Bí, có Phi Tiên Lực vượt qua phạm trù Cực Đạo của nhân loại.
Một vùng hào quang rực rỡ va chạm với đám lốc xoáy màu vàng. Nơi đó truyền ra những tiếng đọc kinh, dường như từ thời đại thượng cổ truyền tới vậy.
Đây là một cảnh tượng khiến người ta sợ hãi. Ba trăm sáu mươi lăm cơn lốc màu vàng, mỗi một cái đều giống như tinh vực lúc sơ khai, có thần linh ngồi xếp bàng trong đó, từ từ mở mắt.
Ầm!
Một tiếng chấn động mãnh liệt truyền ra. Tất cả thần linh trong lốc xoáy tỏa ra một vùng pháp tắc màu vàng. Một tòa cổ miếu màu vàng từ trên ừời giáng xuống, thi thể của kim thân la hán, Bồ Tát các loại đều chìm nổi bốn phía.
Lực lượng của Phi Tiên Lực hợp nhất với lực lượng màu vàng đáng sợ kia, có thể chém tan thiên địa.
- Lý Tiểu Mạn...
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, bống nhiên quay đầu lại. Chỉ thấy pháp lực ở phương xa giống như hải vực mãnh liệt tràn tới.
Ngày xưa Hoa Vân Phi có một người bảo vệ, bị lão nhân Lý Nhược Ngu đánh chết tươi một hóa thân là nửa bước đại năng đáng sợ. Lúc này chân thân của hắn đã xuất hiện.
Hắn dĩ nhiên là nhân vật cấp Thánh chủ, lúc này đang thúc dục pháp lực ngập ừời, đưa về phía một mỹ nhân áo trắng, thi triển ra bí thuật kinh thế.
Một bảo bình màu đen nhánh chìm nổi trên đầu nàng, tỏa ra dao động khủng bố bình thường. Lý Tiểu Mạn mượn lực lượng của một vị đại năng, thi triển ra bí thuật cực kỳ khủng bố.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, con ngươi lập tức trở nên sâu sắc như vũ trụ tinh không. Thái Cực hoàng kim reo vang chín tầng trời, châm rãi chuyển động.
Cùng lúc đó, Cấm Tiên Lục Phong cũng xuất hiện, diễn biến ra một vùng thiên địa, có địa, hỏa, phong thủy chuyển động, có từng luồng khí hỗn độn ưàn ra, giống như khai thiên lập địa, diễn biến ra ra khí tức khi vạn vật mới sinh ra vậy.
Tiếp theo đó là chín cổ tự trong Đạo Kinh lần lượt bay ra, ấn vào trong không gian, ngưng tụ ở tiểu thể giới vừa đươc sáng lập kia.
Va chạm kịch liệt nhưng lại không có tiếng động truyền ra. Bên bờ Hóa Tiên Trì, Diệp Phàm đánh nát cả cổ Miếu màu vàng và Phi Tiên Lực kia.
Nhưng vừa mới khựng lại một chút, Vương Đằng liền lao tới đánh giết, sát khí đằng đằng, nhìn thẳng về phía khối lục đồng của hắn mà công sát.
Đây là một hồi đại chiến không chết không ngừng, ngoài Vương Đằng ra còn có các đại năng khác tới. Đối mặt với chí bảo của Trung Châu, những nhân vật đi trước này không thể nào không kích động, tất nhiên cũng không thể để hắn mang đi.
- Yêu Đế Cửu Trảm--- Diệt Hình.
Bàng Bác hét lớn, một tiểu kiếm dài một tấc màu tím phun ra từ miệng hắn, trong suốt ướt át, sau đó bắn ra nhanh như điện.
Diệp Phàm với Nguyên Thuật dẫn động tiên quang vô tận, mạnh mẽ truyền vào trong người Bàng Bác, khiển hắn cũng có được pháp lực vô cùng, tham dự vào ừận đại chiến này.
Mọi người không thể không kinh hãi. Nguyên Thiên Thư quả nhiên là một bộ kỳ thư, ở địa phương đặc thù này có thể thi triển ra áo nghĩa thần diệu khó tin, kinh tiên nhiếp thần.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng đang ở trong trạng thái gian nan. Nguyên Thuật thi triển hết, đặc biệt hao phí tinh lực. Đôi mắt với nhiều cường địch như vậy, hắn thực sự là lực bất tòng tâm.
- A...
Tiểu kiểm màu tím dài hơn hai tấc, trong suốt như nước, sắc bén vô cùng, hóa thành một đạo tử quang bay đi, cắt đầu ba vị nửa bước đại năng xuống.
Ầm!
Diệp Phàm và Vương Đằng va chạm một trận, giống như hai Chiến Thần đối đầu, thần quang mênh mông cuồn cuộn, đẩy lui cả nhân vật cấp bậc đại năng. Song phương đánh giêt tới đỏ măt rồi:
- Sát...
Tiếng hét rung trời truyền ra. Rất nhiều cao thủ từ bốn phương tám hướng vọt tới. Diệp Phàm cảm nhận được áp lực cường đại. Nhiều người vây công hắn như vậy, căn bản là hướng về phía lục đồng trong tay hắn không dứt.
Huống chi trong đó có cả nhân vật cấp Thánh chủ. Tu sĩ đáng sợ như vậy có uy hiếp quá lớn đối với hắn, mỗi một kích đều có thể khiến hắn tan nát.
Yêu Đế Cửu Trảm — Thần Thương.
Bàng Bác lại hét lớn. Hai mắt hắn bừng lên ngân quang, bắn ra hai con chân long màu bạc, quấn quanh cây mâu ngọc màu đỏ dài ba tấc, chém giết một vùng, đâm tới tận căn nguyên của người ta.
- A...
Một vị đại năng định tập kích Diệp Phàm hét lên thảm thiết, mi tâm bị bổ trúng, vở ra một cái khe, không thể khép kín lại được nữa.
Yêu Đế Cửu Trảm mỗi một đòn đánh ra đều kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, mượn dùng lực lượng tiên quang tạo thành thực lực khủng bố vô cùng, ngay cả đại năng bị chém cũng đều không chịu nổi.
- Phụt!
Một tiếng vang nhỏ truyền tới. Đầu người kia vỡ ra, hóa thành một đám tương hồ, chết không thể chết hơn nữa.
Mọi người chung quanh đều sởn tóc gáy, ánh mắt nhìn về phía Bàng Bác có vẻ kinh hãi, khó tin. Thanh đế mới vừa chết đi, thần uy khó dò mà lúc này lại có người thi triển thuật này.
Ầm!
Diệp Phàm được Bàng Bác trợ giúp, phá tan chiến xa màu vàng, dùng Viên Thái Cực hoàng kim hộ thể, liều chết xông ra, dùng chín cổ tự ữong Đạo Kinh đánh về phía một vị đại năng. Từng luồng tiên quang từ trong hồ bay ra.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên. Cửu tự xoay tròn, trấn áp hắn trong tiểu thế giới, sau đó hóa thành một đống tro tàn.
- Đi.
Diệp Phàm hét lớn, chém giết xuống dưới chân núi. Địa phương này tuyệt đối không thể ở lâu, dù bên trong Hóa Tiên Trì có thể còn có mảnh vỡ của Đế binh, nhưng lục đồng đã tới tay, hắn trở thành đích ngắm cho mọi người, nếu không rời đi thì tuyệt đối chết ở nơi này.
- Giết...
Tiếng hét điếc tai vang lên. Bọn họ vọt đi như bay, mở một đường máu chạy xuống chân núi.
- Chạy đi đâu!
Vương Đằng khống chế chiến xa màu vàng đuổi theo phía sau. Các cường giả khác cũng không ngừng chặn giết. Đây là một con đường nhuốm máu.
Coong, coong...
Diệp Phàm chống lại Bắc Đế, Bàng Bác cũng dũng mãnh phi thường. Yêu Đế Cửu Trảm xuất hiện hợp nhất với cửu thần binh, đại sát tứ phương.
Chín ngọc binh tuy ràng đều rất nhỏ nhắn nhưng lại là thần binh Vương giả, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khiến mọi người cùng giai phải lui lại cả.
Diệp Phàm cũng lấy chiến xa màu đen ra, đứng trên đó, đồng thời cầm Đả Thần Tiên trong tay, trên đầu có Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh lơ lửng, quét ngang chư cường.
Đây là một con đường nhuốm máu, cường địch quá nhiều, giết mãi không hết. Bọn họ cả người nhuốm máu đi tới chân núi, trên đường có không biết bao nhiêu thi thể ngã xuống.
Nhưng Bắc Đế quá cường đại, khống chế chiến xa màu vàng đuổi sát, còn có một số cường giả cấp Thánh chủ đuổi giết. Tình trạng của bọn họ đúng là không tốt mấy.
- Ta thấy các ngươi còn có thể trốn đi đâu.
Bắc Đế tuyệt đối có thể tự tin như vậy. Chỉ cần ra khỏi địa phương này thì Nguyên Thuật của Diệp Phàm không còn đất đụng võ nữa.
Ông.
Bên cạnh có một thiết côn đen nhánh đánh xuống. Hầu tử xuất hiện, hỏa nhãn kim tinh, cầm tra tay hung binh vô tận, gần như đánh sụp thiên địa.
Một côn của hắn vung lên, đánh lên chiến xa màu vàng, suýt nữa đánh bày Vương Đằng xuống, công kích vô cùng mãnh liệt.
Áp lực của Diệp Phàm liền nhẹ đi không ít, chuyên tâm đối phó với những cường giả đáng sợ khác, liều chết xông ra ngoài. Nhưng tới nơi này thì bọn họ cũng không dùng được nhiều tiên quang nữa rồi.
Vù.
Đột nhiên Long Huyệt cách đó không xa bay ra một luồng sáng tím. Một con tiểu xà vọt ra, tuy chỉ dài nửa thước như thông linh trong suốt, phía sau có một đám đại nhân vật truy kích.
Một sinh linh do Mộng Huyễn Thần Tủy sinh trưởng ra.
Đây là tiên trân vô giá, khiển đám nhân vật cao tuổi đỏ mắt, tất cả đều đuổi theo. Ngay cả những người đang vây công Diệp Phàm và Bàng Bác cũng bị kiềm hãm, thi triển thần thông cướp đoạt.
Keng keng...
Cửu thần binh cùng chấn động. Diệp Phàm dùng hết khả năng thu thập tiên quang tiến vào trong cơ thể của Bàng Bác, khiển hắn thúc dục thần binh Vương giả chém ra ngoài.
Đây là một loại uy thể khiển người ta sợ hãi. Cửu thần binh đều xuất hiện, đan vào nhau thành một tấm thần võng mãnh liệt, bẻ gãy nghiền nát khiển phía trước sụp đổ.
Ầm!
Tiểu xà màu tím kia bị thần binh Vương giả giam cầm lập tức, sau đó bị Bàng Bác cầm trong tay.
-Đi.
Hai người đúng là trong hoàn cảnh tối kỵ, chiến quả quá nhiều khiển người ta đỏ mắt, chỉ sợ hầu hết mọi người đều muốn giết bọn họ.
Đột nhiên Thái Hoàng Kinh run rẩy, lực công kích vô cùng tỏa ra, uy áp Cực Đạo cũng tràn tới, trấn áp về phía bên này.
Ngay cả nơi này là một vùng tiên thổ cũng không chịu nổi, đại địa sụp đổ. Mọi người đều cảm thấy như tận thế tới nơi vậy.
Ánh xanh lóe lên, sương mù hỗn độn tràn ra. Khổng Tước Vương và Xích Long đạo nhân tế ra binh khí của Yêu đế chống đỡ Thái Hoàng Kinh, hóa giải tình thế nguy hiểm.
Đám người Diệp Phàm chém giết đẫm máu đi về phía trước. Địa phương này rất nguy hiểm, ở lâu thêm một chút là lập tức có đại nạn sinh tử ập xuống ngay.
Ông.
Dao động mênh mông cuồn cuộn tràn tới, như sắp hủy diệt cả vùng thiên địa này. Một kiện Đế binh Cực Đạo xuất hiện, diễn biến ra chư thiên vạn vật, muốn hủy diệt tất cả.
Mọi người đều cảm thấy ừái tim băng giá. Kế thừa bất hủ vốn đã có chuẩn bị, còn có Để binh vô thượng khác, ai có thể chống nổi chứ?
Ầm!
Thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán, tỉnh giấc, diễn biến ra một hố đen. Bảo bình đáng sợ chìm nổi trong đó.
Lão mù ra tay chặn một kiện Để binh khác, đồng thời truyền tống đám người Lữ Tử Hạo, Ngô Trung Thiên ra ngoài loạn quân, để bọn họ rời khỏi chỗ thị phi này.
- Mỗi thể lực lớn đều đã điên cuồng rồi. Đã xuất hiện bốn thanh Để binh, chỉ sợ còn có hai kiện nữa. Nhiều Để binh như vậy đúng là việc chưa từng có trong mười vạn năm qua.
- Vùng tiên thổ này cũng sẽ bị đánh nát. Hóa Tiên Trì sẽ không thể tồn tại nữa. Tất cả tiên trân đều sẽ mất sạch.
Mọi người kinh sợ. Không thể ở lâu tại địa phương này. Không có Để binh thì chỉ có nước chết. Trận đấu giữa các truyền thừa bất hủ sắp sửa hoàn toàn đánh tan Hóa Tiên Trì và Long Huyệt vạn cổ.
- Bên này...
Cách đó không xa, Cơ Tử Nguyệt vung bàn tay ngọc, truyền âm cho Diệp Phàm và Bàng Bác, hướng dẫn bọn họ chạy trốn.
Đây là con đường do Cơ gia khống chế, nắm chặt trong tay. Cơ Tử Nguyệt mang bọn họ thuận lợi thông qua, thoát khỏi chiến trường hỗn loạn.
Rất nhanh bọn họ đã gặp nguyên thần, Khương Hoài Nhân và Lý Hắc Thủy ở bên ngoài, cùng nhau chạy trốn, muốn rời khỏi vùng tiên thổ đẫm máu này.
- Hắc hắc...
Tiếng cười lạnh truyền tới. Hai vị đại năng cùng nhau đi tới, đứng trên một ngọn núi cười lạnh nhìn chàm chàm vào bọn họ.
- Chờ các ngươi đã lâu rồi. Hôm nay không có long lực, không có Hóa Tiên Trì, ta xem ngươi còn mượn lực vào đâu nữa.
Ánh mắt hai người đầy âm khí, tràn ngập sát khí.
- Âm Dương Giáo, lại là các ngươi.
Diệp Phàm cả giận.
Hai người bước từng bước tới, nắm giữ tất cả trong tay. Nguyên Thuật ở bên ngoài vô dụng, bọn họ cũng không phải sợ hãi. Thân là đại năng, pháp lực vô cùng, tuyệt đối có thể giết hết đám người này.
Phía sau có truy binh, phía trước có đại năng ngăn cản, tình thể phi thường nguy cấp. Diệp Phàm thử điều động lực lượng trong lòng Tần Lĩnh nhưng rất gian nan.
- Ta tới.
Hai mắt Cơ Tử Nguyệt lóe lên, ẩn chứa linh khí kinh người, ngồi xếp bàng trên không trung.
- Đạo của ta là mượn lực lượng của thiên địa.
Ầm!
Một vùng tiên quang bay tới, chìm sâu vào trong cơ thể nàng, sau đó đưa thẳng vào thiên linh cái của Diệp Phàm.
- Đây là thể chất gì?
Mọi người đều kinh hãi. Nói mượn lực của thiên địa là mượn được luôn.
Diệp Phàm lập tức cảm thấy tràn ngập cảm giác cường đại, không nói gì thêm nữa mà đánh về phía trước, thi triển ra dị tượng của Thánh thể, thiên địa đều phát ra tiếng kêu ù ù, rung động khắp nơi.
Hắn mượn cửu thần binh của Bàng Bác, đứng trên chiến xa màu đen vương giả, xông thẳng về phía trước.
Lúc này hắn có chiến lực đại năng, lại huy động thần binh Vương giả, có thể nói là vô địch đồng giai.
Dị tượng tỏa ra, vương binh đánh tới. Lực sát thương như vậy khiển người xem đều kinh sợ, đừng nói tới hai vị đại năng trong chiến trường.
A...
Diệp Phàm cầm một cây ngọc kích phóng đại trong tay, bổ sống một vị đại năng. Máu tươi văng tung tóe khắp nơi. Đối phương bị bổ thành hai nữa, chết không thể chết hơn nữa.
- Phụt!
Dị tượng thi triển ra, không chỗ nào không thể phá được, cùng chiến xa màu đen ập tới, khiển một gã đại năng khác thành một đám máu tươi, ngay cả hét cũng chẳng hét nổi.
Sắc mặt Cơ Tử Nguyệt tái nhợt. Mạnh mẽ mượn lực lượng của thiên địa như vậy hiển nhiên khiển nàng phải trả giá lớn. Nàng ho nhẹ một tiếng, khóe miệng tràn máu.
- Tử Nguyệt, ngươi không sao chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Không sao.
Nàng cười khúc khích, thúc dục mọi người mau chóng chạy đi, rời khỏi vùng hiểm địa này.
Mọi người phi độn nhanh chóng, thoát khỏi tử địa, đang sắp rời đi.
Đột nhiên Diệp Phàm cảm thấy sợ hãi.
- Con đường này không thích hợp.
- ?
Lý Hắc Thủy hỏi.
- Đây là trực giác bản năng. Con đường này đúng là không ổn.
Diệp Phàm bỗng ngẩng đầu nhìn khắp nơi, không thấy tiếng chim hót, không tiếng thú rống, tất cả đều rất im ắng.
Ông.
Đột nhiên từ vùng núi rừng này vọt lên một đạo ô quang, tụ thành một cái bảo bình màu đen trên bầu trời, nặng nề di động, lở lửng nơi đó.
- Một góc trận văn không toàn vẹn của Đại đế.
- Bảo bình khổng lồ trên bầu trời kia rất giống Thôn Thiên Ma Quán. Đây là trận văn của Độc Nhân Đại đế.
- Là bọn họ... Lại ra tay!
Thần sắc Diệp Phàm lạnh lùng nhìn về phía trước.
- Ngươi đang nói Lý Tiểu Mạn sao. Nàng không tuyệt tình thế chứ.
Diệp Phàm nói.
- Không sao. Tuy rằng là trận văn của Đại đế nhưng bọn họ không thể phát huy một phần vạn uy lực, không quá lợi hại. Chúng ta còn có đường sống.
Cơ Tử Nguyệt chớp chớp đôi mắt.
- Còn muốn đi sao?
Một tiếng cười lạnh truyền tới. Người bảo vệ của Hoa Vân Phi xuất hiện, đứng bên trong trận văn, khoanh tay nhìn lại vô cùng hờ hững.
Xa xa có một nữ tử áo trắng đang đứng trên đỉnh núi, lẳng lặng chú ý tới tất cả mọi chuyện bên này.
- Thanh niên, thật sự muốn nhờ vào ngoại lực mà vô địch thiên hạ sao? Trên đời này có nhiều người khắc chế được ngươi lắm.
Ở bên kia có một lão già đi ra, đúng là Giáo chủ Âm Dương Giáo Dương Chiến.
Lại một tiếng hừ lạnh truyền tới. Tiêu thái sư xuất hiện đứng ở phương đông.
Phía tây vang lên một loạt bước chân. Hai thể lực lớn của Đông Hoang là Tử Phủ và Vạn Sơn cũng có đại năng xuất hiện, ngăn trở ở nơi đó.
- Rầm rầm.
Một cây đại kỳ hoàng kim phần phật tung bay. Hoàng Kim gia tộc của Bắc Nguyên cũng đứng ở phía trước.
Rất nhiều cừu gia của Diệp Phàm đã tới, tập trung ở nơi này. Quả thực đây là một tử cục, không có đường trốn chạy.
/1822
|