- Ngươi hòi ta lý do, đòi câu trả lời?
Cơ gia bát tổ âm trầm nói.
- Bớt nói thừa, vì sao ngươi đột nhiên ra tay với ta, không biết phân biệt đúng sai, vận dụng Đế binh Cực Đạo giết ta?
Diệp Phàm rất không khách khí, trong lòng có lửa giận dâng lên.
Vừa rồi rò ràng là đối phương muốn giết hắn, vận dụng một tia uy lực Cực Đạo tập kích, trên đời này có mấy người trốn thoát được? Hơn nữa khiến người ta khinh thường là còn đánh lén một hậu bối.
- Ngươi to gan lớn mật, đến giương oai ở Cơ gia ta, lý do này còn chưa đủ?
Ánh mắt Cơ gia bát tổ âm trầm.
- Cơ lão bát kia, đây là lý do của ngươi?
Diệp Phàm quát.
- Cơ gia lão bát ngươi thật quá đáng, đây là lý do, trận chiến này là gia chủ các ngươi cho phép, ngươi ra tay giết Diệp Phàm vào lúc mấu chốt, không phải ỷ thế hiếp người hay sao?
Xích Long lão đạo mặt trầm xuống, lần này hắn xuất quan là vì chuyện của Diệp Phàm mà tới, tự nhiên sẽ không đứng nhìn.
- Hắn quyết chiến với Vương Đằng là đúng, nhưng giết chóc lung tung, thiêu chết rất nhiều người xung quanh, nay lại ra tay với mấy người Khôn huynh, cái này không phải giương oai thì là gì?
- Ngươi có mắt không tròng, không thấy rố tình huống thật sự hay sao? Mấy tên kia ra tay trước, Diệp Phàm chỉ là phòng vệ.
Hầu tử tiến lên càng không khách khí, dù là Cơ gia thì cũng không cần quan tâm.
Trong lòng Cơ gia lão bát bùng lửa giận, nhưng không phát tác, thân phận hầu tử quá nhạy cảm. Vạn tộc thái cổ sắp sửa xuất thế, hắn là Thánh Hoàng tử ngày xưa, dù là lão Đấu Chiến Thánh Hoàng đã qua đời, nhưng nếu đụng tới hắn thì xem chừng sẽ có phiền phức khủng khiếp.
- Ta quyết chiến với Vương Đằng, sinh tử có mệnh, người khác vô cớ quấy nhiễu ra tay vớ ta, ngươi không ngăn cản, lại còn thiên vị như thế, dùng Đế binh Cực Đạo giết ta, ngươi định làm gì?
Lời của Diệp Phàm rất bất kính.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết mà, như vậy là khiêu khích Cơ gia ta, đáng chết trăm lần.
Cơ gia bát tổ rét lạnh nói.
- Cơ gia làm việc như thế hay sao, các vị ở đây đều tận mắt thấy ngươi vô duyên vô cớ giết ta, kết quả còn nói ta khiêu khích, đây là đạo lý gì?
Diệp Phàm cất cao giọng.
- Giết ngươi chỉ cần một lý do là đủ, động can qua ở Cơ gia ta, xáo động thị phi, tùy tiện giết chóc, đáng diệt.
Cơ gia bát tổ nói.
- Ngươi ngoại trừ chụp mũ lung tung ra thì còn biết cái gì? Tự cho mình là thành viên thế gia hoang cổ là có thể tùy tiện ức hiếp đồng đạo hay sao, ngươi thật cho rằng Cơ gia là chúa tể, hay là nói thế gia này do ngươi định đoạt?
Diệp Phàm quét qua đám người.
- Vỉ sao bát tổ lại làm như vậy?
Cơ Tử Nguyệt nhẹ nhàng bước lên, hé môi đỏ nói:
- Ba năm trước, Diệp Phàm từng cứu mạng ta và ca ca ở thế giới Tiên Phủ Trung Châu, ngài sao lại làm thế?
- Đủ rồi, lão bát lui ra!
Thánh chủ Cơ gia mặt sầm lại, khiến trách bát tổ.
- Gia chủ...
Cơ gia bát tổ rất muốn nói, hậu nhân Cơ Huệ mà hắn yêu thương nhất năm đó bị Diệp Phàm giết ở Nam Vực, hắn vẫn muốn tìm cơ hội trừ bỏ Diệp Phàm, hôm nay đối phương chủ động tới cửa, là cơ hội khó có với hắn.
- Lui ra!
Thánh chủ Cơ gia ngữ khí nặng hơn.
- Từ xưa đến nay, không có một Thánh thể nào chứng đạo thành Đế, vĩnh viễn cho là một kẻ làm nền.
Đây là lời Cơ gia bát tổ nói với Diệp Phàm, phất tay bỏ đi.
- Dù là làm nền, vậy cũng là một viên chói sáng nhất thiên hạ, làm thứ hai thiên hạ là chắc, còn không thể hủy diệt thế lực lớn?
Bàng Bác lẩm bẩm.
Kỳ thật hắn rất muốn nói diệt trừ một cái thế gia hoang cổ, nhưng nói tới miệng lại nuốt xuống, bằng không quá rò ràng sẽ làm nhiều người Cơ gia không thoải mái.
Dù vậy, Cơ gia bát tổ cũng trừng mắt, liếc hắn và Diệp Phàm một hồi mới phất áo bước đi.
Bắc Đế bại trận, đến lúc này mọi còn không dám tin sự thật này, người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi Bắc Nguyên cứ thế bị chém rụng, quá mức hư ảo.
Chiến lực của Diệp Phàm tuyệt đối kém hơn Bắc Đế, hơn nữa chênh lệch còn không nhỏ, nhưng kết quả thế này khiến cho rất nhiều người ngây ngẩn.
Diệp Phàm gặp qua rất nhiều đại địch, trải qua không ít tử kiếp, chắc chắn Bắc Đế là người mạnh nhất, nhưng trận chiến này không có uy hiếp quá lớn, không hợp với danh hiệu Bắc Đế.
Hắn dựa vào hồ lô đen cùng Đồng Quan, vận chuyển các loại tâm pháp khắc chế Vương Đằng gắt gao, khiến cho hắn không có cơ hội phát huy được chiến lực, chiến đấu vừa mở màn đã lập tức kết thúc.
Vương Đằng chiếm được truyền thừa Loạn cổ Đại đế, vừa bày ra hai loại đế thuật mà thôi, không có cơ hội triển khai kỳ công kinh thiên động địa sau đó, vậy là bị đánh nát.
Không chỉ có người Vương gia than khóc, ngay cả những người xem trận chiến cũng than đáng tiếc, Bắc Đế có chiến lực khiến các nhân vật lão tiền bối cũng run sợ, thua rất đáng tiếc, đó không phải tiêu chuẩn của hắn.
Chiến xa cổ màu vàng lơ lửng, ánh sáng không yếu đi, Chân Long, Thần Hoàng, Bạch Hổ, Huyền Vũ lượn lờ bên cạnh, không thể không nói chiếc xe này rất thần bí.
Lúc này, máu thịt cùng xương cốt của Vương Đằng dính trên thân xe, hợp với chiến xa thần thánh, tương phản quá lớn nhìn mà ghê người.
Diệp Phàm không lấy được Cửu Bí bí quyết chữ Tiền, một bí này có lẽ sẽ vĩnh viễn biến mất trên đời, khiến hắn rất bất đắc dĩ, tiếc nuối vô cùng.
Hơn nữa, hắn muốn thiêu rụi chiến xa cổ màu vàng, hủy diệt sạch sẽ, không để lại chút dấu vết, nhưng mà lúc này không có cơ hội ra tay, bị Cơ gia bát tổ đánh gãy mọi chuyện.
Mọi người trờ về đại sảnh rộng lớn đúc bằng tinh kim, ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Phàm đều không giống, đánh Bắc Đế chết tươi, chiến lực này dù là Thánh chủ cũng phải sợ hãi.
Nam Yêu nhìn chằm chằm Đồng Quan bên cạnh Diệp Phàm, nhưng không nói gì, yên lặng suy nghĩ.
Tề Họa Thủy thì vô cùng kinh dị, giống như không biết Diệp Phàm, không ngừng nhìn sang. Nàng thật không ngờ Diệp Phàm giết chết Bắc Đế nổi danh cùng với ca ca của nàng, môi nhỏ anh đào mở thật to.
Ở bên kia, Dao Trì Thánh nữ nhẹ nhàng bước đi, mỉm cười gật đầu với Diệp Phàm, bọn họ quen biết đã lâu, tự nhiên có nhiều thiện ý.
Dao Trì tiên tử tụ âm thành tuyến truyền vào trong tai Diệp Phàm, lưu lại hương thơm nhàn nhạt đi sang một bên.
Tử Thiên Đô ở một góc khác, không ngừng cân nhắc, dùng lời thái cổ lẩm bẩm, hồ lô đen xuất hiện làm hắn vô cùng kích động.
Cô gái mái tóc tím như mây, má trắng như ngọc đang đánh giá Diệp Phàm, khóe miệng ẩn tia cười khó hiểu, nói:
- Tương lai người này có thể chiến Tổ Vương tộc ta hay không?
- Chuyện tương lai, có ai nói rò được, Vương Đằng có tiềm lực lớn lao, còn không phải ngà xuống, Nhân tộc khiến người ta e ngại, chẳng qua người này không sống lâu.
Tử Thiên Đô cười lạnh nói.
- Trước tiên ngươi không nên ra tay, quan sát một lúc đã.
Cô gái tóc tím cười khẽ, dung mạo như tiên khiến cho không gian xung quanh như sáng lên.
- Thánh thể không thể địch lại, khó mà cản trở hắn trưởng thành.
Ở những góc khác, có nhân vật cấp giáo chủ thở dài.
- Cũng chưa chắc, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, yêu nghiệt nghịch thiên xưa nay đều dễ chết non.
Có người khác nói.
- Ta nghĩ không ai dám tùy tiện ra tay, đắc tội một Thánh thể có tiềm lực lớn như thế, vạn năm trong tương lai đều phải sống dưới bóng ma này.
- Các người nói coi, nếu Cơ gia muốn giết hắn lúc này thì dễ như trở bàn tay, không có gì sống sót dưới Hư Không Kính. Nếu như quyết tâm ra tay thì Thánh nhân đến đây cũng chưa chắc cản nổi, đây là một cơ hội rất tốt.
Thần sắc rất nhiều người chợt động, nếu Cơ gia trở mặt, hôm nay tuyệt đối sẽ chôn vùi Thánh thể ở đây, muốn giết hắn thì chỉ cần nói một lý do là được.
Ở xa xa, rất nhiều người đang nói về trận chiến vừa rồi, đều cảm thấy rất kinh diễm, hai người đều nắm giữ Cừu Bí, hôm nay không còn là bí mật nữa.
Có nhiều người nhìn về phía Diệp Phàm, ánh mắt trở nên quái dị, đó là một người trẻ tuổi rất có tiềm lực, trong tương lai một khi đại thành thì có thể sống đến hơn vạn năm, con cháu của bọn họ đều sẽ sống dưới thánh uy vô thượng.
Chấn nhiếp vạn năm!
Mỗi khi nghĩ tới khả năng này, trong lòng bọn họ liền sinh ra áp lực cực lớn, cái này giống như một ngọn núi đè trong lòng bọn họ, khiến cho nhiều người không thở nổi, lo lắng cho con cháu đời sau.
Trong đại sảnh, năm ba người tụ tập, bảy tám người thành nhóm, người có giao tình tụ lại một chỗ, nói một vài vấn đề.
Nhưng mà, ánh mắt nhiều người khi có khi không nhìn về phía Diệp Phàm, uy danh trận chiến này nhất định lan xa, truyền khắp ngũ vực, ảnh hưởng to lớn.
Thánh thể quật khởi như mặt trời ban trưa, chỉ sợ một thời gian rất dài trong tương lai là tiêu điểm chú ý của người đời.
- Hắn còn trẻ tuổi như vậy, thành tựu tương lai không thể lường hết!
- Âm Dương Giáo gặp nạn, trên dưới toàn giáo sợ là không ngủ yên được.
- Con đường Đại đế rải đầy xương khô, thời gian dài trong tương lai, nếu có Đế chiến thì có lẽ sẽ có rất nhiều người phơi thây dưới chân hắn.
Tin tức vừa truyền ra, Nam Vực chấn động, tất cả mọi người chú ý trận chiến, này đều chấn động.
Kết quả trận chiến này nhanh chóng truyền đến các nơi, lan tràn khắp đại địa Đông Hoang, truyền đi Trung Châu, Nam Lĩnh xa xôi. Hai chữ Thánh thể khiến người ta cảm giác vô cùng nặng nề.
- Thánh thể, hắn quật khởi là không thể cản trở!
Đó là phản ứng đầu tiên của mọi người sau khi biết được tin tức, làm thịt cả Bắc Đế, còn ai cản đường của hắn được nữa.
Trong đại sảnh, Cơ Tử Nguyệt như tinh linh, ánh mắt xinh đẹp nói cười, nàng là con cưng của trời, tụ tập ngàn vạn tú lệ trên người, mắt ngọc mày ngài, tràn đầy linh khí.
Diệp Phàm đi cùng nàng khiến cho nhiều người liếc nhìn, vì sao Thánh thể làm thế? Vì cởi bỏ ưu phiền cho Cơ Tử Nguyệt mà chém Bắc Đế, hôm nay thật sự làm được, mọi người sinh ra rất nhiều ý nghĩ.
Ở bên kia đại sảnh, người Vương gia đau buồn giận giữ, nhưng không cách nào ra tay, bảo bối trong tay Diệp Phàm rất khủng bố, hồ lô đen vừa xuất hiện là một mảnh lửa thiêu, không cách nào cản nổi.
- Đằng nhi chết rất oan, con yên tâm, ta sẽ báo thù cho con!
Vương Thành Khôn trầm thấp khóc rống.
Trên chiếc xa cổ màu vàng, máu thịt xương cốt vụn vặt còn đó, lóe ra ánh sáng thần tính bất hủ, như có linh rung lên một chút.
Oong!
Đột nhiên, một tiếng chuông vang lên, đặc biệt chói tai, trên dưới Cơ gia đều nghe được. Thánh chủ Cơ gia chợt biến sắc, nói:
- Các vị, có lỗi vắng mặt một lát.
Hắn vội vàng rời đi, hơn nữa mấy vị nguyên lão cũng biến sắc nhanh chóng ra ngoài, cùng nhau đi vào trọng địa ở nơi sâu nhất trong Cơ gia.
Người khác còn không cảm giác được, nhưng Diệp Phàm đã nhạy cảm nhận ra một tia khác thường. Hắn thở dài một hơi, dựng Đồng Quan trước người, rốt cuộc vẫn phải vận dụng nó.
"Đó là ý chí toàn tộc Cơ gia, vẫn còn có một số người muốn ra tay, hôm nay muốn bóp chết Thánh thể từ trong nôi hay sao?"
Mấy vị hóa thạch cũng cảm ứng được khác thường.
Cơ gia bát tổ âm trầm nói.
- Bớt nói thừa, vì sao ngươi đột nhiên ra tay với ta, không biết phân biệt đúng sai, vận dụng Đế binh Cực Đạo giết ta?
Diệp Phàm rất không khách khí, trong lòng có lửa giận dâng lên.
Vừa rồi rò ràng là đối phương muốn giết hắn, vận dụng một tia uy lực Cực Đạo tập kích, trên đời này có mấy người trốn thoát được? Hơn nữa khiến người ta khinh thường là còn đánh lén một hậu bối.
- Ngươi to gan lớn mật, đến giương oai ở Cơ gia ta, lý do này còn chưa đủ?
Ánh mắt Cơ gia bát tổ âm trầm.
- Cơ lão bát kia, đây là lý do của ngươi?
Diệp Phàm quát.
- Cơ gia lão bát ngươi thật quá đáng, đây là lý do, trận chiến này là gia chủ các ngươi cho phép, ngươi ra tay giết Diệp Phàm vào lúc mấu chốt, không phải ỷ thế hiếp người hay sao?
Xích Long lão đạo mặt trầm xuống, lần này hắn xuất quan là vì chuyện của Diệp Phàm mà tới, tự nhiên sẽ không đứng nhìn.
- Hắn quyết chiến với Vương Đằng là đúng, nhưng giết chóc lung tung, thiêu chết rất nhiều người xung quanh, nay lại ra tay với mấy người Khôn huynh, cái này không phải giương oai thì là gì?
- Ngươi có mắt không tròng, không thấy rố tình huống thật sự hay sao? Mấy tên kia ra tay trước, Diệp Phàm chỉ là phòng vệ.
Hầu tử tiến lên càng không khách khí, dù là Cơ gia thì cũng không cần quan tâm.
Trong lòng Cơ gia lão bát bùng lửa giận, nhưng không phát tác, thân phận hầu tử quá nhạy cảm. Vạn tộc thái cổ sắp sửa xuất thế, hắn là Thánh Hoàng tử ngày xưa, dù là lão Đấu Chiến Thánh Hoàng đã qua đời, nhưng nếu đụng tới hắn thì xem chừng sẽ có phiền phức khủng khiếp.
- Ta quyết chiến với Vương Đằng, sinh tử có mệnh, người khác vô cớ quấy nhiễu ra tay vớ ta, ngươi không ngăn cản, lại còn thiên vị như thế, dùng Đế binh Cực Đạo giết ta, ngươi định làm gì?
Lời của Diệp Phàm rất bất kính.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết mà, như vậy là khiêu khích Cơ gia ta, đáng chết trăm lần.
Cơ gia bát tổ rét lạnh nói.
- Cơ gia làm việc như thế hay sao, các vị ở đây đều tận mắt thấy ngươi vô duyên vô cớ giết ta, kết quả còn nói ta khiêu khích, đây là đạo lý gì?
Diệp Phàm cất cao giọng.
- Giết ngươi chỉ cần một lý do là đủ, động can qua ở Cơ gia ta, xáo động thị phi, tùy tiện giết chóc, đáng diệt.
Cơ gia bát tổ nói.
- Ngươi ngoại trừ chụp mũ lung tung ra thì còn biết cái gì? Tự cho mình là thành viên thế gia hoang cổ là có thể tùy tiện ức hiếp đồng đạo hay sao, ngươi thật cho rằng Cơ gia là chúa tể, hay là nói thế gia này do ngươi định đoạt?
Diệp Phàm quét qua đám người.
- Vỉ sao bát tổ lại làm như vậy?
Cơ Tử Nguyệt nhẹ nhàng bước lên, hé môi đỏ nói:
- Ba năm trước, Diệp Phàm từng cứu mạng ta và ca ca ở thế giới Tiên Phủ Trung Châu, ngài sao lại làm thế?
- Đủ rồi, lão bát lui ra!
Thánh chủ Cơ gia mặt sầm lại, khiến trách bát tổ.
- Gia chủ...
Cơ gia bát tổ rất muốn nói, hậu nhân Cơ Huệ mà hắn yêu thương nhất năm đó bị Diệp Phàm giết ở Nam Vực, hắn vẫn muốn tìm cơ hội trừ bỏ Diệp Phàm, hôm nay đối phương chủ động tới cửa, là cơ hội khó có với hắn.
- Lui ra!
Thánh chủ Cơ gia ngữ khí nặng hơn.
- Từ xưa đến nay, không có một Thánh thể nào chứng đạo thành Đế, vĩnh viễn cho là một kẻ làm nền.
Đây là lời Cơ gia bát tổ nói với Diệp Phàm, phất tay bỏ đi.
- Dù là làm nền, vậy cũng là một viên chói sáng nhất thiên hạ, làm thứ hai thiên hạ là chắc, còn không thể hủy diệt thế lực lớn?
Bàng Bác lẩm bẩm.
Kỳ thật hắn rất muốn nói diệt trừ một cái thế gia hoang cổ, nhưng nói tới miệng lại nuốt xuống, bằng không quá rò ràng sẽ làm nhiều người Cơ gia không thoải mái.
Dù vậy, Cơ gia bát tổ cũng trừng mắt, liếc hắn và Diệp Phàm một hồi mới phất áo bước đi.
Bắc Đế bại trận, đến lúc này mọi còn không dám tin sự thật này, người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi Bắc Nguyên cứ thế bị chém rụng, quá mức hư ảo.
Chiến lực của Diệp Phàm tuyệt đối kém hơn Bắc Đế, hơn nữa chênh lệch còn không nhỏ, nhưng kết quả thế này khiến cho rất nhiều người ngây ngẩn.
Diệp Phàm gặp qua rất nhiều đại địch, trải qua không ít tử kiếp, chắc chắn Bắc Đế là người mạnh nhất, nhưng trận chiến này không có uy hiếp quá lớn, không hợp với danh hiệu Bắc Đế.
Hắn dựa vào hồ lô đen cùng Đồng Quan, vận chuyển các loại tâm pháp khắc chế Vương Đằng gắt gao, khiến cho hắn không có cơ hội phát huy được chiến lực, chiến đấu vừa mở màn đã lập tức kết thúc.
Vương Đằng chiếm được truyền thừa Loạn cổ Đại đế, vừa bày ra hai loại đế thuật mà thôi, không có cơ hội triển khai kỳ công kinh thiên động địa sau đó, vậy là bị đánh nát.
Không chỉ có người Vương gia than khóc, ngay cả những người xem trận chiến cũng than đáng tiếc, Bắc Đế có chiến lực khiến các nhân vật lão tiền bối cũng run sợ, thua rất đáng tiếc, đó không phải tiêu chuẩn của hắn.
Chiến xa cổ màu vàng lơ lửng, ánh sáng không yếu đi, Chân Long, Thần Hoàng, Bạch Hổ, Huyền Vũ lượn lờ bên cạnh, không thể không nói chiếc xe này rất thần bí.
Lúc này, máu thịt cùng xương cốt của Vương Đằng dính trên thân xe, hợp với chiến xa thần thánh, tương phản quá lớn nhìn mà ghê người.
Diệp Phàm không lấy được Cửu Bí bí quyết chữ Tiền, một bí này có lẽ sẽ vĩnh viễn biến mất trên đời, khiến hắn rất bất đắc dĩ, tiếc nuối vô cùng.
Hơn nữa, hắn muốn thiêu rụi chiến xa cổ màu vàng, hủy diệt sạch sẽ, không để lại chút dấu vết, nhưng mà lúc này không có cơ hội ra tay, bị Cơ gia bát tổ đánh gãy mọi chuyện.
Mọi người trờ về đại sảnh rộng lớn đúc bằng tinh kim, ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Phàm đều không giống, đánh Bắc Đế chết tươi, chiến lực này dù là Thánh chủ cũng phải sợ hãi.
Nam Yêu nhìn chằm chằm Đồng Quan bên cạnh Diệp Phàm, nhưng không nói gì, yên lặng suy nghĩ.
Tề Họa Thủy thì vô cùng kinh dị, giống như không biết Diệp Phàm, không ngừng nhìn sang. Nàng thật không ngờ Diệp Phàm giết chết Bắc Đế nổi danh cùng với ca ca của nàng, môi nhỏ anh đào mở thật to.
Ở bên kia, Dao Trì Thánh nữ nhẹ nhàng bước đi, mỉm cười gật đầu với Diệp Phàm, bọn họ quen biết đã lâu, tự nhiên có nhiều thiện ý.
Dao Trì tiên tử tụ âm thành tuyến truyền vào trong tai Diệp Phàm, lưu lại hương thơm nhàn nhạt đi sang một bên.
Tử Thiên Đô ở một góc khác, không ngừng cân nhắc, dùng lời thái cổ lẩm bẩm, hồ lô đen xuất hiện làm hắn vô cùng kích động.
Cô gái mái tóc tím như mây, má trắng như ngọc đang đánh giá Diệp Phàm, khóe miệng ẩn tia cười khó hiểu, nói:
- Tương lai người này có thể chiến Tổ Vương tộc ta hay không?
- Chuyện tương lai, có ai nói rò được, Vương Đằng có tiềm lực lớn lao, còn không phải ngà xuống, Nhân tộc khiến người ta e ngại, chẳng qua người này không sống lâu.
Tử Thiên Đô cười lạnh nói.
- Trước tiên ngươi không nên ra tay, quan sát một lúc đã.
Cô gái tóc tím cười khẽ, dung mạo như tiên khiến cho không gian xung quanh như sáng lên.
- Thánh thể không thể địch lại, khó mà cản trở hắn trưởng thành.
Ở những góc khác, có nhân vật cấp giáo chủ thở dài.
- Cũng chưa chắc, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, yêu nghiệt nghịch thiên xưa nay đều dễ chết non.
Có người khác nói.
- Ta nghĩ không ai dám tùy tiện ra tay, đắc tội một Thánh thể có tiềm lực lớn như thế, vạn năm trong tương lai đều phải sống dưới bóng ma này.
- Các người nói coi, nếu Cơ gia muốn giết hắn lúc này thì dễ như trở bàn tay, không có gì sống sót dưới Hư Không Kính. Nếu như quyết tâm ra tay thì Thánh nhân đến đây cũng chưa chắc cản nổi, đây là một cơ hội rất tốt.
Thần sắc rất nhiều người chợt động, nếu Cơ gia trở mặt, hôm nay tuyệt đối sẽ chôn vùi Thánh thể ở đây, muốn giết hắn thì chỉ cần nói một lý do là được.
Ở xa xa, rất nhiều người đang nói về trận chiến vừa rồi, đều cảm thấy rất kinh diễm, hai người đều nắm giữ Cừu Bí, hôm nay không còn là bí mật nữa.
Có nhiều người nhìn về phía Diệp Phàm, ánh mắt trở nên quái dị, đó là một người trẻ tuổi rất có tiềm lực, trong tương lai một khi đại thành thì có thể sống đến hơn vạn năm, con cháu của bọn họ đều sẽ sống dưới thánh uy vô thượng.
Chấn nhiếp vạn năm!
Mỗi khi nghĩ tới khả năng này, trong lòng bọn họ liền sinh ra áp lực cực lớn, cái này giống như một ngọn núi đè trong lòng bọn họ, khiến cho nhiều người không thở nổi, lo lắng cho con cháu đời sau.
Trong đại sảnh, năm ba người tụ tập, bảy tám người thành nhóm, người có giao tình tụ lại một chỗ, nói một vài vấn đề.
Nhưng mà, ánh mắt nhiều người khi có khi không nhìn về phía Diệp Phàm, uy danh trận chiến này nhất định lan xa, truyền khắp ngũ vực, ảnh hưởng to lớn.
Thánh thể quật khởi như mặt trời ban trưa, chỉ sợ một thời gian rất dài trong tương lai là tiêu điểm chú ý của người đời.
- Hắn còn trẻ tuổi như vậy, thành tựu tương lai không thể lường hết!
- Âm Dương Giáo gặp nạn, trên dưới toàn giáo sợ là không ngủ yên được.
- Con đường Đại đế rải đầy xương khô, thời gian dài trong tương lai, nếu có Đế chiến thì có lẽ sẽ có rất nhiều người phơi thây dưới chân hắn.
Tin tức vừa truyền ra, Nam Vực chấn động, tất cả mọi người chú ý trận chiến, này đều chấn động.
Kết quả trận chiến này nhanh chóng truyền đến các nơi, lan tràn khắp đại địa Đông Hoang, truyền đi Trung Châu, Nam Lĩnh xa xôi. Hai chữ Thánh thể khiến người ta cảm giác vô cùng nặng nề.
- Thánh thể, hắn quật khởi là không thể cản trở!
Đó là phản ứng đầu tiên của mọi người sau khi biết được tin tức, làm thịt cả Bắc Đế, còn ai cản đường của hắn được nữa.
Trong đại sảnh, Cơ Tử Nguyệt như tinh linh, ánh mắt xinh đẹp nói cười, nàng là con cưng của trời, tụ tập ngàn vạn tú lệ trên người, mắt ngọc mày ngài, tràn đầy linh khí.
Diệp Phàm đi cùng nàng khiến cho nhiều người liếc nhìn, vì sao Thánh thể làm thế? Vì cởi bỏ ưu phiền cho Cơ Tử Nguyệt mà chém Bắc Đế, hôm nay thật sự làm được, mọi người sinh ra rất nhiều ý nghĩ.
Ở bên kia đại sảnh, người Vương gia đau buồn giận giữ, nhưng không cách nào ra tay, bảo bối trong tay Diệp Phàm rất khủng bố, hồ lô đen vừa xuất hiện là một mảnh lửa thiêu, không cách nào cản nổi.
- Đằng nhi chết rất oan, con yên tâm, ta sẽ báo thù cho con!
Vương Thành Khôn trầm thấp khóc rống.
Trên chiếc xa cổ màu vàng, máu thịt xương cốt vụn vặt còn đó, lóe ra ánh sáng thần tính bất hủ, như có linh rung lên một chút.
Oong!
Đột nhiên, một tiếng chuông vang lên, đặc biệt chói tai, trên dưới Cơ gia đều nghe được. Thánh chủ Cơ gia chợt biến sắc, nói:
- Các vị, có lỗi vắng mặt một lát.
Hắn vội vàng rời đi, hơn nữa mấy vị nguyên lão cũng biến sắc nhanh chóng ra ngoài, cùng nhau đi vào trọng địa ở nơi sâu nhất trong Cơ gia.
Người khác còn không cảm giác được, nhưng Diệp Phàm đã nhạy cảm nhận ra một tia khác thường. Hắn thở dài một hơi, dựng Đồng Quan trước người, rốt cuộc vẫn phải vận dụng nó.
"Đó là ý chí toàn tộc Cơ gia, vẫn còn có một số người muốn ra tay, hôm nay muốn bóp chết Thánh thể từ trong nôi hay sao?"
Mấy vị hóa thạch cũng cảm ứng được khác thường.
/1822
|