- Trong bụng có thi thư thì mới có khí chất như hoa. Thế nên thúc thúc ngươi nhất định chỉ có thể làm một dậm tặc thôi.
Tiểu Đồng Đồng nghiêng đầu, chớp đôi mắt to, nói ra sự thật.
- Ở đâu ra thằng nhóc con này. Ý ngươi nói là trong bụng ta chỉ có âm khí hả?
Lệ Thiên trừng mắt nhìn tên nhóc một cái.
Diệp Phàm cười nói:
- Trẻ con hay nói thật.
- Họ Diệp ngươi có ý gì hả?
Vẻ mặt Lệ Thiên khó chịu nói.
- Ngươi nếu muốn theo ta đi Bắc Đẩu thì tốt nhất mang theo Thần Nữ Lô. Bằng không mỹ nhân thái cổ cũng chẳng dễ ăn đâu, một bàn tay nhỏ dài như ngọc nói không chừng có thể đập chết ngươi. Đến lúc đó bảo ngươi không làm nổi dâm tặc mà chỉ làm được thái giám thôi. Thế cũng tốt, từ đó về sau cải tà quy chính, làm một người tốt trên đời này.
Khuôn mặt Lệ Thiên cũng coi là tuấn tú, lập tức xụ mặt xuống, trông càng khó chịu, lườm Diệp Phàm trắng mắt.
- Ngươi đừng có khó chịu. Lời ta nói là thật đó.
- Lời thật cái rắm. Ta lại thích nữ tử thái cổ mạnh mẽ. Đợi Lệ Thiên thần tử giáng trần, lúc đó toàn bộ thế giới đều run rẩy.
Lệ Thiên nói rất mạnh miệng.
Diệp Phàm ước gì có hắn đi theo. Nếu mang theo Thần Nữ Lô thì dưới Đế binh gần như là vô địch. Bởi vì nó là binh khí do Đại đế cổ tự tay luyện chế.
- Đây là huyết mạch còn lại của Thánh Hoàng Nhân tộc sao?
Yến Nhất Tịch mỉm cười nói, giống như tiên giáng phàm, phiêu dật mà nho nhà.
Tiểu Đồng Đồng chẳng cần làm gì cũng khiến người ta nhìn thấy rố là hắn bất phàm. Bởi vì trong cơ thể hắn có thần dương, cốt nhục trong suốt, tràn ngập ánh sáng.
- Là một hạt giống không tồi. Đẻ ta dạy dỗ vài năm nhất định có thể kinh diễm thiên hạ.
Vẻ mặt Lệ Thiên đầy tà khí, xoa xoa đầu Đồng Đồng, kéo tới trước người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng lập tức nhăn như bị, cái miệng mím lại lộ rố vẻ không vui.
- Tên nhãi này có biểu hiện kiểu gì đấy? Bao nhiêu người khóc lóc cầu ta dạy cho hai ba chiêu không được, ngươi lại biểu hiện như dẫm phải cứt chó là thế nào.
Lệ Thiên nói.
Tiểu Đồng Đồng rất không vui, khi hắn đang nói liền đạp cho hắn một bước, làm cho trán Lệ Thiên nổi đầy gân xanh, suýt nữa là nổi điên.
- %%$, thằng nhãi này, ngươi cố ý đó à?
- Xin lỗi nhé, thúc thúc dâm tặc, ta không cố ý đâu.
Đồng Đồng nói với vẻ rất vô tội.
- Ta @#$...
Diệp Phàm tiến lên, nói:
- Đây là hậu nhân của Nhân Hoàng, ngươi đừng có mơ tưởng nữa, cẩn thận Thái Dương Thánh Hoàng ở dưới suối vàng biết sẽ nhảy lên bóp cổ ngươi đó.
Hắn lại hỏi han kỹ càng tình huống của Thái Thanh Thánh Cảnh, biết tỉ mị chuyện Bát Cảnh Cung, Huyền Đô Động, tìm kiếm cổ lộ về nhà.
Lệ Thiên nói:
- Địa phương kia ai cũng không thể vào, bị Doãn Thiên Đức độc chiếm, ai lại mạo hiểm chứ? Tên kia mười mấy năm trước đã đánh cho Giáo chủ khắp thiên hạ không dám nói gì rồi.
Yến Nhất Tịch nói:
- Ta nghe nói hắn có hai đồng tử, một người cùng với đệ đệ đã bị ngươi giết, một người còn lại ra ngoài giúp hắn mua thuốc luyện đan, có thể tìm tới hòi chuyện.
- Nếu muốn tiến vào Bát Cảnh Cung, thì hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất. Doãn Thiên Đức noi theo cổ nhân cưỡi trâu xanh đi về phía tây, thể ngộ đạo chân nghĩa. Nay Thái Thanh Thánh Cảnh không người cố thủ rồi.
Lệ Thiên nói.
Diệp Phàm nhíu mày. Người này quả thực đáng sợ, vì tu luyện có thể bỏ qua tất cả, ngay cả mối thù giết đệ đệ cũng không báo, cưỡi trâu đi về phía tây.
- Hắn tuy rằng không ra tay nhưng lại nói một câu là chém người tế đạo. Điều này khiến rất nhiều thế lực lớn không dám mượn sức ngươi nữa.
Đây là một loại uy hiếp cường đại, chỉ cần một lời nói khiến khắp nơi phải kiêng kị, còn thật sự phải cân nhắc hậu quả. Uy thế của hắn có thể thấy quá rố ràng rồi.
- Chém ta tế đạo... Tốt lắm. Hắn rốt cục cũng nói ra một câu như vậy. Nói xong lại vô vi hờ hững cưỡi trâu về tay, thật sự là đáng sợ.
- Mà nay phiền toái của ngươi cũng không nhỏ. Lục Nha mang theo Ô Sí Lưu Kim Đảng đi về phía đông Thần Châu tìm ngươi, muốn đánh người thành bùn máu.
Yến Nhất Tịch nói.
Lục Nha là anh tài mấy vạn năm mới xuất hiện của Kim Ô tộc, thiên phú tuyệt luân, bế quan bốn năm, phía sau liền hiện ra cừu đại pháp tướng của tổ ô, khiến thiên hạ khiếp sợ.
- Ngươi rốt cục có quan hệ với Y Khinh Vũ như thế nào? Năm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói nàng cũng đến Thần Châu.
Lệ Thiên liếc Diệp Phàm, hỏi.
- Quảng Hàn Khuyết có nàng rồi, không nên gây xung đột. Tới thời khắc mấu chốt nàng sẽ đứng về phía ta.
Diệp Phàm nói.
- Đệ nhất mỹ nữ của thiên hạ, một đóa hoa tươi rực rỡ chói mắt lại bị con trâu như ngươi ăn mất rồi.
Lệ Thiên tức giận bất bình nói.
Vẻ mặt Diệp Phàm cũng khó chịu, muốn tát cho hắn một cái. Tên khốn kiếp này thật là không ra gì.
Y Khinh Vũ lúc này được tôn sùng như thần nữ, tư thái như tiên thiên, được hào quang bao phủ, băng thanh ngọc khiết. Bất kể đi tới đâu nàng cũng có rất nhiều thanh niên tuấn kiệt nguyện quỳ gối dưới chân nàng. Nàng là hóa thân của sự thánh khiết và xinh đẹp.
Vẻ mặt Lệ Thiện đầy tà khí, nói:
- Ngươi đó, thần nữ được mọi người cúng bái, tỏa sáng như minh châu cuối cùng lại cấu kết với ngươi.
- Đừng có nói lung tung. Nàng là một người hợp tác rất cường đại, trờ thành thần nữ đệ nhất thế gian, ưu đăi sẽ rất nhiều, tương lai khi Doãn Thiên Đức ra tay có thể toàn lực trợ giúp cho ta.
- Kế hoạch nuôi dưỡng thần nữ ma quỷ. Ngươi khiến những thanh niên tuấn tú đang cúng bái nàng mà biết thì sẽ thế nào đây?
Diệp Phàm và hai huynh đệ này thương lượng rất lâu. Hai người này đều định đi tới Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực, chỉ vì xú danh của Thần Nữ Lô quá rố ràng, khiến nhân thần công phẫn mà thôi.
Tên đồng tử của Bát Cảnh Cung kia lậ một vị đại yêu biến thành, thu thập cổ dược ở Thần Châu. Đám Diệp Phàm quyết định bắt hắn trước, hỏi xem rốt cục là thế nào.
Yến Nhất Tịch nói:
- Giờ ngươi dẫn động phong vân trong thiên hạ, có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn vào. Tối thiếu là gần đây có Lục Nha mang theo Thánh binh tới làm phiền.
- Không sao. Các ngươi không phải nói Y Khinh Vũ ở Thần Châu sao? Ta đi tìm nàng nhờ nàng hỗ trợ giải quyết tất cả những kẻ gây náo loạn.
Diệp Phàm tạm thời giao tiểu Đồng Đồng cho hai sư huynh đệ này. Tên nhóc lập tức khóc lóc, vẻ mặt khổ nào, liên tục nói không muốn ở với dâm tặc.
- Khóc cái gì. Thúc thúc dạy ngươi thế nào để trờ thành dâm tặc đệ nhất thiên hạ. Đợi tới khi ngươi lớn rồi sẽ cảm kích ta cả đời. Đây là vận may còn lớn hơn cả khi đạp cứt chó đó. Người khác cầu còn không được ấy.
Rất không hay là tiểu Đồng Đồng lại đạp hắn một đạp, miệng khóc to, la hét không muốn làm dâm tặc.
Vẻ mặt Lệ Thiên không vui, lông mày dựng đứng nói:
- #$, thằng nhãi cố ý phải không?
Tiểu Đồng Đồng há miệng khóc lớn nói:
- Thúc thúc, xin lỗi mà, ta không muốn làm dâm tặc. Ngươi để người khác làm đi.
- Ta #$%#, lần đầu tiên ta gặp phải một đứa nhỏ như ngươi.
Lệ Thiên tức tím mặt.
Phía đông Thần Châu, núi lớn nguy nga, non sông tráng lệ, rất nhiều linh sơn cổ mạch, cũng không biết chôn vùi bao nhiêu chuyện cũ kinh thiên động địa.
Ở khu vực này có truyền thuyết vô tận về Đại đế cổ, Thần linh vực ngoại, về Nhân tộc trước thái cổ...
Lạc Hà Sơn khắp nói đồi đều là màu đỏ, bốn mùa như nhuốm máu. Tương truyền có Thần linh vực ngoại bị đánh chết ở nơi này, nhuốm đỏ cây cối ở đây, vĩnh viễn không phai màu.
Một ngày nọ, trên ngọn núi xuất hiện một đôi nam nữ. Nam nhân mặc áo lam, không nhiễm một hạt bụi, hạ xuống trông rất thanh tú xuất trần.
Nữ tử có vầng sáng thần thánh bao phủ, kinh diễm thế gian, giống như Cừu thiên huyền nữ hư hư thực thực chuyển thế, mái tóc dài đen nhánh buông xuống, khuôn mặt trái xoan nõn nà, còn trắng hơn cả sữa dê. Nhất là đôi mắt lại linh động vô cùng.
Dáng người nàng thon thả, mỗi một tấc da thịt đều có ánh sáng tràn ngập, váy dài màu tuyết trắng thướt tha trên mặt đất, không nhiễm một tia khí tức phàm trần, không nhuốm khói lửa nhân gian.
Tại mi tâm của nàng có một điểm son, nở rộ tiên quang trong suốt, khiến nàng giống như có thêm vẻ đẹp vô tận. Nàng đứng đó khiến thiên địa ảm đạm đi, vạn vật đều mất đi ánh sáng.
- Ngươi có thể trốn ra khôi địa phương Đại đế cổ trục xuất tội nhân, thật sự khiến người ta giật mình.
Giọng nói của Y Khinh Vũ rất cuốn hút, lọt vào tai là khó quên nổi, phi thường êm tai.
- Ngươi nên cảm thấy may mắn là ta còn sống, bằng không nguyên thần của ngươi cũng chậm rãi chết héo đi đó.
Diệp Phàm tiến lên, khẽ vuốt lên mái tóc sáng như tơ lụa của nàng. Từng làn hương thơm truyền tới.
Y Khinh Vũ rất yên tĩnh, y phục trắng như tuyết phấp phới, dáng người thon thả xinh đẹp không chút tì vết, gương mặt lộ ánh sáng khiến người ta nhìn vào phải thấy xấu hổ.
- Ngươi tìm ta đi đối phó với Lục Nha và Thái Âm Thần Giáo hay là đối phó với Doàn Thiên Đức đây?
Nàng rất bình tĩnh nói.
- Ta thích nữ tử thông minh. Thần nữ Y Khinh Vũ nhất định sẽ trở thành đệ nhất tại vùng tinh vực này.
Ngón tay của Diệp Phàm vuốt qua sợi tóc thơm của nàng.
Y Khinh Vũ rất ung dung đứng đó, giống như phân thân của thần nữ tới nhân gian, cao không thể với tới, xinh đẹp không chút tì vết, lúc này lại cất giọng mỉa mai nói:
- Ngươi đang trào phúng ta sao?
- Tất cả lời nói của ta đều là sự thực. Tương lai cả Cổ Tinh này duy nhất chỉ có ngươi có thể chứng đạo.
Ngón tay của Diệp Phàm vuốt hai má mịn màng của nàng, cuối cùng khiến nàng nhíu mày mới lui lại phía sau một chút.
Vẻ xinh đẹp của nàng không phải bình thường, có khí tức yên lành thần thánh, không thể cho phàm nhân khinh thường, giống như tiên tử xa vời tại tiên cung.
Diệp Phàm nở nụ cười, nói:
- Suýt nữa ta còn nghĩ ngươi đã trảm đạo, tiên tâm không thể lay động rồi. Hóa ra vẫn còn ở nhân gian.
- Ngươi sợ sao?
Y Khinh Vũ cũng nở nụ cười, vô cùng động lòng người, lộ ánh sáng chói mắt, phong tình trong khoảnh khắc, khiến ngay cả người đá cũng phải động lòng.
- Ta có gì phải sợ. Đối mặt với mỹ nhân đệ nhất thế gian, ta nghĩ những người cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới chân ngươi phải ghen tị với ta đó.
- Nói đi, rốt cục là ngươi muốn đối phó với ai?
Y Khinh Vũ khẽ vuốt tóc, trông duyên dáng yêu kiều, toàn thân tòa sáng kinh người.
- Lục Nha, ta gần đây không muốn hắn huyên náo. Một số người khác nữa, ta muốn bọn họ yên lặng một chút.
Diệp Phàm lên tiếng.
- Ngươi nói nghe dễ nhỉ. Lục Nha ngưng tụ ra cửu đại tổ ô pháp thân, cầm Ô Sí Lưu Kim Đảng trong tay, trên đời này có mấy người giết nổi hắn.
Diệp Phàm vươn cánh tay ra ôm khẽ cái eo nhỏ kia, đi về phía trước nói:
- Ngươi dưới tình huống không bại lộ, tận tình thi triển thủ đoạn chưa chắc đã không giết được hắn. Ngoài ra ta muốn tìm hiểu tất cả mọi người của Bát Cảnh Cung.
Y Khinh Vũ nhẹ nhàng giãy ra, mái tóc bay múa, thướt tha lay động lòng người, cười nhạt nói:
- Ngươi ở đây, không sợ ta sẽ thoát khôi gông cùm xiềng xích sao?
- Ta sợ sao?
Diệp Phàm cười to, ôm chiếc eo nhỏ nhắn của nàng. Từng luồng hương thơm truyền tới, đi về phía khu rừng nói:
- Ngươi dù trờ thành nữ Thánh nhân kinh diễm muôn đời thì ta cũng sẽ không lạc hậu, đủ trấn áp được ngươi.
- Ta nếu có thể trở thành nữ Thánh nhân kinh diễm muôn đời thì ngươi cho rằng còn có thể đuổi kịp bước chân ta sao?
Y Khinh Vũ nói giọng mỉa mai, tòa ra mị lực kinh người.
- Ngươi có thể chờ mòi mắt đi.
Diệp Phàm ôm vòng eo của nàng, đi về phía trước nói:
- Trên con đường của Thánh nhân ngươi sẽ không cô đơn đâu.
Nhìn dáng vẻ của hai người thì thật giống như một đôi đạo lữ, quần anh tụ hội, ai có thể ngờ rằng bọn họ đều đang tính kế lẫn nhau.
Tiểu Đồng Đồng nghiêng đầu, chớp đôi mắt to, nói ra sự thật.
- Ở đâu ra thằng nhóc con này. Ý ngươi nói là trong bụng ta chỉ có âm khí hả?
Lệ Thiên trừng mắt nhìn tên nhóc một cái.
Diệp Phàm cười nói:
- Trẻ con hay nói thật.
- Họ Diệp ngươi có ý gì hả?
Vẻ mặt Lệ Thiên khó chịu nói.
- Ngươi nếu muốn theo ta đi Bắc Đẩu thì tốt nhất mang theo Thần Nữ Lô. Bằng không mỹ nhân thái cổ cũng chẳng dễ ăn đâu, một bàn tay nhỏ dài như ngọc nói không chừng có thể đập chết ngươi. Đến lúc đó bảo ngươi không làm nổi dâm tặc mà chỉ làm được thái giám thôi. Thế cũng tốt, từ đó về sau cải tà quy chính, làm một người tốt trên đời này.
Khuôn mặt Lệ Thiên cũng coi là tuấn tú, lập tức xụ mặt xuống, trông càng khó chịu, lườm Diệp Phàm trắng mắt.
- Ngươi đừng có khó chịu. Lời ta nói là thật đó.
- Lời thật cái rắm. Ta lại thích nữ tử thái cổ mạnh mẽ. Đợi Lệ Thiên thần tử giáng trần, lúc đó toàn bộ thế giới đều run rẩy.
Lệ Thiên nói rất mạnh miệng.
Diệp Phàm ước gì có hắn đi theo. Nếu mang theo Thần Nữ Lô thì dưới Đế binh gần như là vô địch. Bởi vì nó là binh khí do Đại đế cổ tự tay luyện chế.
- Đây là huyết mạch còn lại của Thánh Hoàng Nhân tộc sao?
Yến Nhất Tịch mỉm cười nói, giống như tiên giáng phàm, phiêu dật mà nho nhà.
Tiểu Đồng Đồng chẳng cần làm gì cũng khiến người ta nhìn thấy rố là hắn bất phàm. Bởi vì trong cơ thể hắn có thần dương, cốt nhục trong suốt, tràn ngập ánh sáng.
- Là một hạt giống không tồi. Đẻ ta dạy dỗ vài năm nhất định có thể kinh diễm thiên hạ.
Vẻ mặt Lệ Thiên đầy tà khí, xoa xoa đầu Đồng Đồng, kéo tới trước người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng lập tức nhăn như bị, cái miệng mím lại lộ rố vẻ không vui.
- Tên nhãi này có biểu hiện kiểu gì đấy? Bao nhiêu người khóc lóc cầu ta dạy cho hai ba chiêu không được, ngươi lại biểu hiện như dẫm phải cứt chó là thế nào.
Lệ Thiên nói.
Tiểu Đồng Đồng rất không vui, khi hắn đang nói liền đạp cho hắn một bước, làm cho trán Lệ Thiên nổi đầy gân xanh, suýt nữa là nổi điên.
- %%$, thằng nhãi này, ngươi cố ý đó à?
- Xin lỗi nhé, thúc thúc dâm tặc, ta không cố ý đâu.
Đồng Đồng nói với vẻ rất vô tội.
- Ta @#$...
Diệp Phàm tiến lên, nói:
- Đây là hậu nhân của Nhân Hoàng, ngươi đừng có mơ tưởng nữa, cẩn thận Thái Dương Thánh Hoàng ở dưới suối vàng biết sẽ nhảy lên bóp cổ ngươi đó.
Hắn lại hỏi han kỹ càng tình huống của Thái Thanh Thánh Cảnh, biết tỉ mị chuyện Bát Cảnh Cung, Huyền Đô Động, tìm kiếm cổ lộ về nhà.
Lệ Thiên nói:
- Địa phương kia ai cũng không thể vào, bị Doãn Thiên Đức độc chiếm, ai lại mạo hiểm chứ? Tên kia mười mấy năm trước đã đánh cho Giáo chủ khắp thiên hạ không dám nói gì rồi.
Yến Nhất Tịch nói:
- Ta nghe nói hắn có hai đồng tử, một người cùng với đệ đệ đã bị ngươi giết, một người còn lại ra ngoài giúp hắn mua thuốc luyện đan, có thể tìm tới hòi chuyện.
- Nếu muốn tiến vào Bát Cảnh Cung, thì hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất. Doãn Thiên Đức noi theo cổ nhân cưỡi trâu xanh đi về phía tây, thể ngộ đạo chân nghĩa. Nay Thái Thanh Thánh Cảnh không người cố thủ rồi.
Lệ Thiên nói.
Diệp Phàm nhíu mày. Người này quả thực đáng sợ, vì tu luyện có thể bỏ qua tất cả, ngay cả mối thù giết đệ đệ cũng không báo, cưỡi trâu đi về phía tây.
- Hắn tuy rằng không ra tay nhưng lại nói một câu là chém người tế đạo. Điều này khiến rất nhiều thế lực lớn không dám mượn sức ngươi nữa.
Đây là một loại uy hiếp cường đại, chỉ cần một lời nói khiến khắp nơi phải kiêng kị, còn thật sự phải cân nhắc hậu quả. Uy thế của hắn có thể thấy quá rố ràng rồi.
- Chém ta tế đạo... Tốt lắm. Hắn rốt cục cũng nói ra một câu như vậy. Nói xong lại vô vi hờ hững cưỡi trâu về tay, thật sự là đáng sợ.
- Mà nay phiền toái của ngươi cũng không nhỏ. Lục Nha mang theo Ô Sí Lưu Kim Đảng đi về phía đông Thần Châu tìm ngươi, muốn đánh người thành bùn máu.
Yến Nhất Tịch nói.
Lục Nha là anh tài mấy vạn năm mới xuất hiện của Kim Ô tộc, thiên phú tuyệt luân, bế quan bốn năm, phía sau liền hiện ra cừu đại pháp tướng của tổ ô, khiến thiên hạ khiếp sợ.
- Ngươi rốt cục có quan hệ với Y Khinh Vũ như thế nào? Năm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói nàng cũng đến Thần Châu.
Lệ Thiên liếc Diệp Phàm, hỏi.
- Quảng Hàn Khuyết có nàng rồi, không nên gây xung đột. Tới thời khắc mấu chốt nàng sẽ đứng về phía ta.
Diệp Phàm nói.
- Đệ nhất mỹ nữ của thiên hạ, một đóa hoa tươi rực rỡ chói mắt lại bị con trâu như ngươi ăn mất rồi.
Lệ Thiên tức giận bất bình nói.
Vẻ mặt Diệp Phàm cũng khó chịu, muốn tát cho hắn một cái. Tên khốn kiếp này thật là không ra gì.
Y Khinh Vũ lúc này được tôn sùng như thần nữ, tư thái như tiên thiên, được hào quang bao phủ, băng thanh ngọc khiết. Bất kể đi tới đâu nàng cũng có rất nhiều thanh niên tuấn kiệt nguyện quỳ gối dưới chân nàng. Nàng là hóa thân của sự thánh khiết và xinh đẹp.
Vẻ mặt Lệ Thiện đầy tà khí, nói:
- Ngươi đó, thần nữ được mọi người cúng bái, tỏa sáng như minh châu cuối cùng lại cấu kết với ngươi.
- Đừng có nói lung tung. Nàng là một người hợp tác rất cường đại, trờ thành thần nữ đệ nhất thế gian, ưu đăi sẽ rất nhiều, tương lai khi Doãn Thiên Đức ra tay có thể toàn lực trợ giúp cho ta.
- Kế hoạch nuôi dưỡng thần nữ ma quỷ. Ngươi khiến những thanh niên tuấn tú đang cúng bái nàng mà biết thì sẽ thế nào đây?
Diệp Phàm và hai huynh đệ này thương lượng rất lâu. Hai người này đều định đi tới Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực, chỉ vì xú danh của Thần Nữ Lô quá rố ràng, khiến nhân thần công phẫn mà thôi.
Tên đồng tử của Bát Cảnh Cung kia lậ một vị đại yêu biến thành, thu thập cổ dược ở Thần Châu. Đám Diệp Phàm quyết định bắt hắn trước, hỏi xem rốt cục là thế nào.
Yến Nhất Tịch nói:
- Giờ ngươi dẫn động phong vân trong thiên hạ, có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn vào. Tối thiếu là gần đây có Lục Nha mang theo Thánh binh tới làm phiền.
- Không sao. Các ngươi không phải nói Y Khinh Vũ ở Thần Châu sao? Ta đi tìm nàng nhờ nàng hỗ trợ giải quyết tất cả những kẻ gây náo loạn.
Diệp Phàm tạm thời giao tiểu Đồng Đồng cho hai sư huynh đệ này. Tên nhóc lập tức khóc lóc, vẻ mặt khổ nào, liên tục nói không muốn ở với dâm tặc.
- Khóc cái gì. Thúc thúc dạy ngươi thế nào để trờ thành dâm tặc đệ nhất thiên hạ. Đợi tới khi ngươi lớn rồi sẽ cảm kích ta cả đời. Đây là vận may còn lớn hơn cả khi đạp cứt chó đó. Người khác cầu còn không được ấy.
Rất không hay là tiểu Đồng Đồng lại đạp hắn một đạp, miệng khóc to, la hét không muốn làm dâm tặc.
Vẻ mặt Lệ Thiên không vui, lông mày dựng đứng nói:
- #$, thằng nhãi cố ý phải không?
Tiểu Đồng Đồng há miệng khóc lớn nói:
- Thúc thúc, xin lỗi mà, ta không muốn làm dâm tặc. Ngươi để người khác làm đi.
- Ta #$%#, lần đầu tiên ta gặp phải một đứa nhỏ như ngươi.
Lệ Thiên tức tím mặt.
Phía đông Thần Châu, núi lớn nguy nga, non sông tráng lệ, rất nhiều linh sơn cổ mạch, cũng không biết chôn vùi bao nhiêu chuyện cũ kinh thiên động địa.
Ở khu vực này có truyền thuyết vô tận về Đại đế cổ, Thần linh vực ngoại, về Nhân tộc trước thái cổ...
Lạc Hà Sơn khắp nói đồi đều là màu đỏ, bốn mùa như nhuốm máu. Tương truyền có Thần linh vực ngoại bị đánh chết ở nơi này, nhuốm đỏ cây cối ở đây, vĩnh viễn không phai màu.
Một ngày nọ, trên ngọn núi xuất hiện một đôi nam nữ. Nam nhân mặc áo lam, không nhiễm một hạt bụi, hạ xuống trông rất thanh tú xuất trần.
Nữ tử có vầng sáng thần thánh bao phủ, kinh diễm thế gian, giống như Cừu thiên huyền nữ hư hư thực thực chuyển thế, mái tóc dài đen nhánh buông xuống, khuôn mặt trái xoan nõn nà, còn trắng hơn cả sữa dê. Nhất là đôi mắt lại linh động vô cùng.
Dáng người nàng thon thả, mỗi một tấc da thịt đều có ánh sáng tràn ngập, váy dài màu tuyết trắng thướt tha trên mặt đất, không nhiễm một tia khí tức phàm trần, không nhuốm khói lửa nhân gian.
Tại mi tâm của nàng có một điểm son, nở rộ tiên quang trong suốt, khiến nàng giống như có thêm vẻ đẹp vô tận. Nàng đứng đó khiến thiên địa ảm đạm đi, vạn vật đều mất đi ánh sáng.
- Ngươi có thể trốn ra khôi địa phương Đại đế cổ trục xuất tội nhân, thật sự khiến người ta giật mình.
Giọng nói của Y Khinh Vũ rất cuốn hút, lọt vào tai là khó quên nổi, phi thường êm tai.
- Ngươi nên cảm thấy may mắn là ta còn sống, bằng không nguyên thần của ngươi cũng chậm rãi chết héo đi đó.
Diệp Phàm tiến lên, khẽ vuốt lên mái tóc sáng như tơ lụa của nàng. Từng làn hương thơm truyền tới.
Y Khinh Vũ rất yên tĩnh, y phục trắng như tuyết phấp phới, dáng người thon thả xinh đẹp không chút tì vết, gương mặt lộ ánh sáng khiến người ta nhìn vào phải thấy xấu hổ.
- Ngươi tìm ta đi đối phó với Lục Nha và Thái Âm Thần Giáo hay là đối phó với Doàn Thiên Đức đây?
Nàng rất bình tĩnh nói.
- Ta thích nữ tử thông minh. Thần nữ Y Khinh Vũ nhất định sẽ trở thành đệ nhất tại vùng tinh vực này.
Ngón tay của Diệp Phàm vuốt qua sợi tóc thơm của nàng.
Y Khinh Vũ rất ung dung đứng đó, giống như phân thân của thần nữ tới nhân gian, cao không thể với tới, xinh đẹp không chút tì vết, lúc này lại cất giọng mỉa mai nói:
- Ngươi đang trào phúng ta sao?
- Tất cả lời nói của ta đều là sự thực. Tương lai cả Cổ Tinh này duy nhất chỉ có ngươi có thể chứng đạo.
Ngón tay của Diệp Phàm vuốt hai má mịn màng của nàng, cuối cùng khiến nàng nhíu mày mới lui lại phía sau một chút.
Vẻ xinh đẹp của nàng không phải bình thường, có khí tức yên lành thần thánh, không thể cho phàm nhân khinh thường, giống như tiên tử xa vời tại tiên cung.
Diệp Phàm nở nụ cười, nói:
- Suýt nữa ta còn nghĩ ngươi đã trảm đạo, tiên tâm không thể lay động rồi. Hóa ra vẫn còn ở nhân gian.
- Ngươi sợ sao?
Y Khinh Vũ cũng nở nụ cười, vô cùng động lòng người, lộ ánh sáng chói mắt, phong tình trong khoảnh khắc, khiến ngay cả người đá cũng phải động lòng.
- Ta có gì phải sợ. Đối mặt với mỹ nhân đệ nhất thế gian, ta nghĩ những người cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới chân ngươi phải ghen tị với ta đó.
- Nói đi, rốt cục là ngươi muốn đối phó với ai?
Y Khinh Vũ khẽ vuốt tóc, trông duyên dáng yêu kiều, toàn thân tòa sáng kinh người.
- Lục Nha, ta gần đây không muốn hắn huyên náo. Một số người khác nữa, ta muốn bọn họ yên lặng một chút.
Diệp Phàm lên tiếng.
- Ngươi nói nghe dễ nhỉ. Lục Nha ngưng tụ ra cửu đại tổ ô pháp thân, cầm Ô Sí Lưu Kim Đảng trong tay, trên đời này có mấy người giết nổi hắn.
Diệp Phàm vươn cánh tay ra ôm khẽ cái eo nhỏ kia, đi về phía trước nói:
- Ngươi dưới tình huống không bại lộ, tận tình thi triển thủ đoạn chưa chắc đã không giết được hắn. Ngoài ra ta muốn tìm hiểu tất cả mọi người của Bát Cảnh Cung.
Y Khinh Vũ nhẹ nhàng giãy ra, mái tóc bay múa, thướt tha lay động lòng người, cười nhạt nói:
- Ngươi ở đây, không sợ ta sẽ thoát khôi gông cùm xiềng xích sao?
- Ta sợ sao?
Diệp Phàm cười to, ôm chiếc eo nhỏ nhắn của nàng. Từng luồng hương thơm truyền tới, đi về phía khu rừng nói:
- Ngươi dù trờ thành nữ Thánh nhân kinh diễm muôn đời thì ta cũng sẽ không lạc hậu, đủ trấn áp được ngươi.
- Ta nếu có thể trở thành nữ Thánh nhân kinh diễm muôn đời thì ngươi cho rằng còn có thể đuổi kịp bước chân ta sao?
Y Khinh Vũ nói giọng mỉa mai, tòa ra mị lực kinh người.
- Ngươi có thể chờ mòi mắt đi.
Diệp Phàm ôm vòng eo của nàng, đi về phía trước nói:
- Trên con đường của Thánh nhân ngươi sẽ không cô đơn đâu.
Nhìn dáng vẻ của hai người thì thật giống như một đôi đạo lữ, quần anh tụ hội, ai có thể ngờ rằng bọn họ đều đang tính kế lẫn nhau.
/1822
|