- Đây thật là xứng với cái tên là đại thế chư vương cùng quật khởi, các loại thể chất đều xuất hiện hết, ngay cả truyền nhân cường đại nhất của thái cổ vạn tộc cũng đều xuất thế, ai có thể trở thành thiên hạ đệ nhất? Căn bản là không thể xác định chính xác được!
Mọi người chi có thể khẳng định, trong đại thế này chỉ cần ai có thể đánh bại chư vương, lực áp người thừa kế của thái cổ vạn tộc, vậy thì kẻ đó nhất định sẽ có thể chứng đạo.
Trong đại thế này, ai cũng phải đối mặt với rất nhiều địch nhân, kẻ sau đáng sợ hon kẻ trước, nếu mà người nào có thể sống tới sau cùng, đánh bại tất cả mọi người, vậy thì những gì hắn phải trải qua thực sự là không thể tưởng tượng nổi.
Nếu mà có thể chứng đạo trong lúc này, vậy thì người đó chắc chắn sẽ là một trong nhừng Đại đế có chiến lực cường đại nhất từ xưa đến nay, bởi vì lần này họ sè phải trải qua một con đường phủ đầy máu tươi, khủng bố và đáng sợ hon rất nhiều so với khi xưa.
- Các ngươi nói thử xem, nếu mười hai năm trước mà Thánh thể thái cổ không dứt khoát rời đi, hắn trưởng thành đến lúc này thì sẽ trở nên đáng sợ tới mức nào, liệu có thể lực áp Cổ tộc Hoàng Hư Đạo, Nguyên cổ, Thiên Hoàng tử, Thần Tàm đạo nhân và các loại thể chất khác hay không?
- Chỉ sợ là không có hi vọng đâu, những người này thì người nào lại chẳng phải là kỳ tích sống, ngay cả Thánh Hoàng tử tới giờ cũng không rõ sống chết ra sao, nghe nói chính là bởi vì không hợp mắt với Thiên Hoàng tử mà bị như vậy!
- Một khi Thánh thể đại thành thì có thể đánh một trận với Đại đế cổ, ta đã gặp được những người này rồi, nếu mà yêu nghiệt họ Diệp kia mà còn ở đây thì khẳng định có thể luận bàn cùng bọn chúng được, cho dù kia tổ tiên mấy tộc kia đều có Cổ Hoàng đi nữa thì cũng thế mà thôi!
- Chỉ sợ phần thắng cũng không nhiều lắm, chỉ có mỗi một Thánh thể mà thôi, gặp phải một người thừa kế từ thời thái cổ thì có lẽ còn có thể luận bàn, nhưng lại có nhiều truyền kỳ kinh diễm như vậy, kiểu gì chẳng có vài người có thể áp chế được hắn.
- Không chiến một trận thì không biết được, làm gì có ai nói rõ được đâu. Trên đời này thì không có chữ nếu, hắn đã rời đi, coi như là lưu lại một cái hậu thủ, xem như ta Nhân tộc ta vẫn còn có người sống sót, đã đứng vào thế bất bại rồi!
Lệ Thiên nhìn thoáng qua Diệp Phàm, cười hắc hắc không ngừng, nhưng hắn cũng cảm nhận được một loại áp lực, hắn nghe xong là đã hiểu, mành nhân trên đời này dường như siêu cấp nhiều, khó trách Đại đế cổ lần lượt đều hạ xuống vùng đất này.
- Thánh thể thì cũng không làm gì được, bất cứ một ai trong số Hoàng Hư Đạo, Nguyên cổ, Thần Tàm đạo nhân mà đứng ra thì đều có thể dùng một bàn tay tiêu diệt hắn!
Đúng lúc này, có người lên tiếng.
- Thì ra đây là một trong mấy đại truyền thừa của Nhân tộc có quan hệ tâm đầu ý hợp với thái cổ chư tộc!
Có người thì thầm.
- Đúng vậy, nếu Thánh thể mà không rời đi thì ngay cả một cửa của các cao thủ Nhân tộc thì hắn cũng không qua được, tất nhiên sẽ có người tới giết hắn, mà hiện giờ những người đó làm gì còn lại mấy người nữa đâu? Tất cả đều bại vong rồi!
Khi nghe đến mấy câu này, trong đầu Diệp Phàm nổ ầm một tiếng, đôi mắt thần như bắn ra điện, nhìn về phía trước, hắn muốn biết rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra.
Trong đầu Diệp Phàm nổ ầm một tiếng, trong mười hai năm này rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? cố nhân ngày xưa toàn bộ đã bại vong...! Những lời này khiến cho máu trong người hắn như sôi trào lên, phát ra âm thanh ầm ầm như sấm, nguyên thần của hắn cũng bị chấn động mành liệt.
Lúc này, ánh mắt hắn thực sự làm cho người ta sợ hãi, hai mắt như sao chổi xẹt qua không gian, nhanh chóng lý giải những ẩn tình trong đó, mái tóc đen che phủ khuôn mặt, rối tung bay ngược lên, hắn như một Yêu Thần đang ngồi khoanh chân tại đó.
- Diệp huynh, kiềm chế lại!
Yến Nhất Tịch truyền âm, Lệ Thiên cũng vô vô vai hắn.
Diệp Phàm cũng không nói gì, giống như một tảng đá ngồi im tại đó, đôi mắt như là xuyên qua thời gian mười hai năm, trở về tới khi gặp lại những cố nhân kia, nhớ lại những khoảng thời gian khó quên kia.
Huyết chiến Nam Vực, liên tục chiến đấu, trốn chết ở các chiến trường, Nguyên Thuật quyết đấu nổi lên phong ba bão táp tại Thần Thành, phá lời nguyền cửu tử nhất sinh, tiến vào cấm khu Thái Sơ, đi vào trong Bất Tử Sơn. xâm nhập Vạn Long Sào, tung hoành Trung Châu, chiến Tần Lĩnh Tiên Trì và các sự tình oanh động thiên hạ khác.
Trong lúc đó, các cố nhân này không tiếc xả thân cứu giúp, có cuộc chiến tuyệt vọng, bài ca anh hùng thê lương, có cảm động dịu dàng, có hình ảnh bằng hữu thoáng qua, đó đều là những người từng trải qua biết bao khó khăn nguy hiểm với hắn.
Nhừng người đó, những sự kiện kia vẫn vô cùng rõ ràng, dường như đang hiển hiện trước mắt hắn.
Cơ Tử Nguyệt mỉm cười rơi lệ, Lý Hắc Thủy hú dài trước ánh trăng bạc, Bàng Bác ra sức gặm khối gỗ quan tài, Đồ Phi miệng rộng khó mà sửa được, cô bé con nhu thuận đáng thương, đại hắc cẩu lòng tham không đáy... Những cảnh tượng ấm áp, mộc mạc, có lúc dũng cảm, có lúc bi thương rơi lệ, có lúc sung sướng khó quên, hình ảnh năm tháng khi xưa khó mà xóa nhòa trong tâm trí hắn được.
Giết hết thiên hạ!
Đây chính là những lời duy nhất vang lên trong lòng Diệp Phàm lúc này, nếu nhừng cố nhân của hắn thực sự bị gặp phải họa sát thân, vậy thì hắn muốn giết cả thiên hạ, chém chết tất cả địch nhân.
Nhưng cho dù có làm như vậy cũng khó mà vãn hồi được nữa, đôi mắt hắn trở nên lạnh như băng, ngồi khoanh chân trên cái đài bằng đá, nghe những người này bàn luận.
- Đã mười mấy năm rồi, những người này thật là mạng dài đó, không ngờ vẫn còn chống đỡ được đến lúc này!
- Rốt cuộc thì cách đây không lâu cũng lắng xuống, chắc là họ đã chết rồi, bị hạng cao thủ như thế kia đuổi giết mà còn sống tới tận lúc này thì đã là một kỳ tích rồi!
Khi nhừng người ở đây nói về chuyện này, ai cũng phát ra tiếng thở dài cảm khái, một đám người cường đại và rất lợi hại, nhưng rốt cuộc cũng không chống lại được.
Lý Tiểu Mạn?
Ánh mắt Diệp Phàm dựng lên, từ trong lời nói của mọi người, hắn nghe được tên của nàng, vậy mà lại còn từng đuổi giết đám người Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên, Khương Hoài Nhân, nghe giọng điệu của những người ở đây thì nàng vô cùng khủng bố.
Lúc này máu hắn bốc lên, nữ nhân này quả thực là đủ tuyệt tình a. ngay cả Bàng Bác cũng không buông tha, bọn họ đều đến từ một vùng đất, vậy mà lại cùng với Hoa Vân Phi và các cao thủ khác ra tay, muốn máu những người này nhiễm đỏ Đông Hoang.
Diệp Phàm không nói một lời, ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn về phía xa xa, rất muốn lập tức lao đến đó, chém rụng đầu tất cả những tên kia.
Hoa Vân Phi đã trưởng thành rồi, mười hai năm trước là địch nhân chung của cả thiên hạ, bị người ta đuổi giết suốt tám năm, trải qua mấy trăm lần phải chết, nhưng rốt cuộc thì hắn cũng luyện thành vô thượng thiên công của Độc Nhân Đại đế, trong thiên hạ lúc này thì đã không còn ai có thể giết chết hắn được, hon nữa, rất nhiều người đều đang có cảm thấy bất an, sợ bị hắn trả thù.
Tên nam nhân này có khí chất khá là xuất trần, năm đó lại có thể ẩn nhẫn, khiến cho Diệp Phàm vẫn rất là kiêng kị, hắn khẳng định sẽ trưởng thành lên, thành tựu lúc này cũng không có gì là bất ngờ cả, trong bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phải có một trận chiến để chấm dứt tất cả.
- Người tên là Lý Tiểu Mạn kia cũng tu luyện Thôn Thiên Ma Công, ngoài ra còn có một loại bí pháp triệu hoán thần linh, quả nhiên là vô cùng khủng bố, hon phân nửa sẽ không kém hon so với Hoa Vân Phi. Năm đó, tên Bàng Bác kia kinh diễm tới nhường nào, từng bước vượt qua tất cả các Thánh thể, lực áp các cao thủ cùng thế hệ, nhưng thiếu chút nữa dã bị tên thần linh yêu dị được triệu hồi ra kia đoạt đi thân thể, sinh cơ khô cạn, nguyên khí đại thương, gần như là đã chết. Cũng chính là do một trận chiến ấy mà hắn bắt đầu đi lên con đường bại vong, nếu không thì tiềm lực của hắn cũng là khôn cùng a.
- Lý Tiểu Mạn...!
Trong miệng Diệp Phàm nghiến răng phun ra ba chừ này, các ngón tay đã bị nắm chặt đến mức trắng bệch ra, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng.
Trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ, hắn hận Hoa Vân Phi độc ác, một khi trưởng thành liền lập tức ra tay với nhừng người kia, nhưng lại không ngờ rằng Lý Tiểu Mạn lại còn tuyệt tình hơn, ngay cả Bàng Bác mà nàng cũng ra tay, muốn giết chết tất cả các cố nhân cùng một quê hương.
Đây là một cái đài bằng đá, có rất nhiều người đang ngồi khoanh chân mà bàn luận về các cường giả trong thiên hạ, vốn đề tài này sẽ không có gì nhiều để nói, không thể bàn luận mài được.
Tuỵ nhiên, Yến Nhất Tịch và Lệ Thiên biết rằng Diệp Phàm nóng lòng muốn biết đến tình huống của các cố nhân, hai người này liền rất xảo diệu khơi gợi lên chù đề này, muốn mọi người nói nhiều hon nữa.
Diệp Phàm yên lặng không nói gì, lẳng lặng ngồi phía sau đài đá, nghe nhừng người này kể đù loại chuyện.
Bắc Đế Vương Đằng vẫn chưa chết.
Tin tức này đối với Diệp Phàm mà nói thì cũng là một sự trùng kích không nhỏ, khiến cho khuôn mật lạnh như băng của hắn cũng xuất hiện một chút sóng gợn, điều này quả thực có chút ra ngoài dự kiến của hắn.
- Người này rất mạnh hay sao?
Lệ Thiên thấy hắn biến sắc, không kìm nổi nhỏ giọng hỏi.
- Mười hai năm trước thì hắn đã có thể lực áp Giáo chù khắp nơi, khiến cho chù nhân của các đại Thánh địa vô cùng kiêng kị, được xưng Bắc Đế, năm người hạng đầu trong số các nhân vật thế hệ trẻ tuổi nhất định có tên hắn.
- Mười hai năm trước thì đã cường đại như vậy rồi sao?
Lệ Thiên vô cùng kinh hãi.
Diệp Phàm gật đầu, năm đó hắn thuần túy dựa vào hắc hồ lô mà đốt chết Vương Đằng, cũng không phải bằng thực lực chân chính để giết chết hắn.
Trong trận chiến ấy, Bắc Đế vô cùng nghẹn khuất, có thực lực bễ nghễ thiên hạ, lại không thể thi triển ra được, danh tiếng có thể ngạo thị đương thời, nhưng cuối cùng bị cái quan tài bằng đồng và hắc hồ lô trấn áp đến chết.
Nếu là quyết đấu chân chính, mặc dù là trong năm đó, tính cả các nhân vật lớp tiền bối thì cũng không có bao nhiêu người có thể trấn áp hắn, đây là một mối hận không gì sánh được trong cuộc đời của tên kia.
- Đương kim thiên hạ, nếu nói ai mong chờ Thánh thể nhất, ngoài Vương Đằng thì không còn ai nữa, sau trận chiến ấy, hắn nhờ vào cổ đế chiến xa mà sống lại, vẫn còn canh cánh trong lòng tận mười hai năm!
- Trận chiến ấy, Bắc Đế thật sự là nghẹn khuất tới cực điểm, nếu theo thực lực chân chính của hắn thì trong thiên hạ này là gì có ai áp chế nổi hắn nữa cơ chứ?
- Hư, nói nhỏ thôi, hiện tại ai dám gọi hắn là Bắc Đế thì sẽ gặp phải đại họa sát thân đó!
Diệp Phàm một trận trầm mặc, nghe bọn họ kể rò, số mệnh Bắc Đế cũng không kém, càng lúc càng hưng thịnh, năm đó còn chiếm được một loại truyền thừa khác ở trong cổ điện mà Hư Không Đại đế của Cơ gia tự tay xây dựng.
Loạn Cổ truyền thừa, còn có một truyền thừa nghi là của Hư Không Đại đế, một người kiêm tu công pháp của hai vị Đại đế cổ, điều này thật sự là việc hiếm thấy trong suốt cổ kim a!
Diệp Phàm hiểu rố, khi đó hắn giết chết Vương Đằng, cũng đã phải dùng hết thực lực chân chính rồi, hiện giờ tại đại thảo nguyên xa xôi trên phương bắc kia vẫn còn có một đại địch đáng sợ hùng bá thiên hạ đang chờ hắn trở về, tất nhiên sẽ có một hồi kinh thiên đại chiến.
Sau khi Lệ Thiên nghe xong liền nghiến răng tóe lửa, còn Yến Nhất Tịch thì lại tiếp tục gợi lên đề tài này, để cho Diệp Phàm hiểu biết kỳ càng tỉ mỉ, biết tình huống của các cố nhân.
Vương gia tại Bắc Nguyên có quan hệ không cạn với cổ tộc, khi bọn họ đuổi giết đám người Lý Hắc Thủy, cũng có một số cổ tộc ra tay, có người còn chính mắt thấy Tử Thiên Đô của Thần Linh Cốc đánh rơi Ngô Trung Thiên xuống Ưng Nhai, máu nhuộm đỏ cả vách đá.
- Vương gia... Ta sẽ đi lên Bắc Nguyên một chuyến!
Diệp Phàm tự nhũ.
Nhắc tới Vương tộc thái cổ, có người còn nói tới những truyền kỳ của họ, Hoàng Hư Đạo, Thiên Hoàng tử, Nguyên cổ, Hỏa Kỳ Tử, Thần Tàm đạo nhân và nhừng người khác.
Nguyên cổ từng đuổi giết Bàng Bác, muốn cướp lấy Yêu Đế Cửu Trảm, nếu không phải là có hầu tử ra tay thì hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi. Cũng do điều này mà hầu tử bị cuốn vào trong vòng xoáy phân tranh này, đứa con của Bất Tử Thiên Hoàng và Nguyên cổ cũng không vừa mắt với hắn, khiến cho hắn mấy lần rước họa vào thân, hiện tại sinh tử không rõ.
Mà Diệp Phàm không ngờ lại biết được rằng chuyện Bàng Bác chiếm cứ quyền chủ động trong thân thể, tiêu diệt kẻ đoạt xá đã bại lộ, đại bộ phận người của Yêu tộc có thái độ phức tạp đối với chuyện này, các nhân vật trọng yếu thì nghĩ tới chuyện cũ nên cũng không ra tay, cũng không thu hồi cổ kinh, nhưng không còn bảo hộ hắn nữa.
Xích Long đạo nhân, Khổng Tước Vương nhớ tới tình bạn cũ, từng mấy lần cứu mệnh hắn, nhưng cũng không thể thay đổi được điều gì.
- Còn có kẻ nào ra tay nữa?
Lệ Thiên thay mặt hỏi, hàm răng của hắn đã nghiến tới mức tóe lửa ra rồi, cảm thấy địch nhân mà Diệp Phàm phải đối mặt vô cùng đáng sợ, hon nữa lại còn rất đông đảo.
Đại giáo của Trung Châu là Âm Dương Giáo, truyền thừa vô cùng xa xưa, từng sản sinh ra Đại Thánh vô địch của Nhân tộc, giết chết Thần linh từ Vực ngoại, bọn họ cũng từng ra tay.
Ngoài ra, còn có một nữ nhân thần bí, áo trắng hon tuyết, tao nhã tài hoa, không thể nhận ra khuôn mặt, vô cùng đáng sợ, cũng từng ra tay, đuổi giết cố nhân của Diệp Phàm.
- Đây là ai vậy nhỉ?
Diệp Phàm ngẩn ra, hắn suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ ra minh đã từng đắc tội với một người như vậy bao giờ.
Hon nữa, hắn không ngờ biết được rằng người này này rất thần bí và quỷ dị, ngay cả Lý Tiểu Mạn mà cũng muốn giết, đã từng có một trận chiến giữa hai người, chi là không rõ kết quả ra sao mà thôi.
- Có phải là ngươi bội tình bạc nghĩa với người ta không đó...!
Lệ Thiên thiện ý nhắc nhở, tuy nhiên vừa nhìn thì đã thấy hắn muốn ăn đòn rồi.
- Chưa từng nghe tới người này bao giờ thì bội bạc cái quái gì!
Sau đó, hắn nghĩ tới đám người Lý Hắc Thủỵ, Ngô Trung Thiên, Liễu Khấu, gia gia bọn họ chính là mười ba đại cường đạo Bắc Vực, chẳng lẽ lại chưa từng ra mặt cùng bảo hộ hay sao?
- Hai đại Sát Thủ Thần Triều viễn cổ cùng ra tay, mặc dù là mười ba đại cường đạo Bắc Vực cũng không đỡ được...!
Tại Đông Hoang thì hai đại Sát Thủ Thần Triều viễn cổ là Địa Ngục và Nhân Thế Gian không hề che dấu gì cả, trong loạn thế này, rốt cục bọn họ cũng xuất thế, các đời thần tử và thần nữ của bọn họ được xưng là có thể giết khắp chư vương, cung điện cổ xưa của bọn họ được dùng đầu lâu của các loại Vương thể mà xây thành, dùng da của Thánh nhân viễn cổ làm thảm trải đường đi.
Lúc này, một vị thần tử cùng thần nữ của Nhân Thế Gian cùng Địa Ngục khiến cho cả vạn giáo cũng phải kinh sợ, bọn họ tuân theo ý chí của tổ tiên, nhất định phải dùng giết chóc để chứng đạo.
Nếu bàn luận về danh sách đệ nhất nhân trong một thế hệ trẻ tuổi, hai người bọn họ nhất định được liệt kê trong đó, nhưng không có bao nhiêu tu sĩ ở đây dám đề cập tới, có thể thấy được bọn họ kiêng kỵ những người này tới mức nào.
Gia gia của Lý Hắc Thủy - đại cường đạo thứ tám Lý Hằng, đã chết trận trên một tòa núi hoang tại Bắc Vực, bị một lão sát thủ của Sát Thủ Thần Triều Địa Ngục dùng trường mâu đóng đinh trên vách núi.
Gia gia của Liễu Khấu - đại cường đạo thứ sáu Liễu Phong, đã phun máu nhuộm đỏ Thần Thành, bị một lão sát thủ của Nhân Thế Gian dùng một kiếm xuyên thùng thiên linh cái, chết đứng mà không ngã, đôi mắt trừng lên không nhắm lại được.
Diệp Phàm nghe đến những chuyện này, nghiến chặt hàm răng, hai nắm đấm ép chặt, phát ra tiếng kêu răng rắc, mười ba đại cường đạo cũng có người ngã xuống, khó trách tính mạng hậu đại của bọn họ khó mà bảo toàn được.
- Quan trọng nhất chính là, đệ nhất nhân trong mười ba đại cường đạo, lão bất tử thần bí kia hình như đã tọa hóa rồi. Cũng có người nói rằng hắn đang bế sinh tử quan, tấn công một cảnh giới mà thường nhân khó có thể tưởng tượng được, tự minh chôn sống bản thân, chi sợ trong vòng trăm năm cũng khó mà xuất thế được, tất nhiên là bọn họ sẽ thiếu đi một loại uy hiếp cường đại rồi!
- Còn có người nào ra tay nữa sao?
Yến Nhất Tịch hỏi, trợ giúp Diệp Phàm hiểu biết tất cả, muốn hỏi cho cặn kè.
Nhiều địch thủ như vậy, chắc hẳn là không còn có người khác nữa rồi, nhưng mà rất nằm ngoài ý muốn đó là thực sự vẫn còn có, hon nữa còn vô cùng cường đại.
Đây là một đám người thần bí, căn bản là không có biểu lộ ra thân phận, từng đi Nam Vực Thái Huyền Môn giết một người chẳng nổi danh gì cả là Trương Vãn Xương. Sau đó mọi người mới biết, đó là một người có quan hệ chặt chẽ với Thánh thể.
Lúc đầu Thái Huyền Môn nghĩ rằng đại địch buông xuống, đã chết không ít cao thù, mãi cho tới khi Lý Nhược Ngu tại Chuyết Phong ra tay, thì mới đánh cho cường địch giật minh mà thối lui.
- Thật sự là không ngờ được, Lý Nhược Ngu trên Chuyết Phong lại khủng bố tới cảnh giới như vậy, hắn có thể so với thánh hiền có đại năng lực thời thượng cổ, chi là một phàm thể thôi, nhưng lại kinh diễm như vậy!
Ngồi yên lặng mấy trăm năm, tư chất bình thường, nhưng cuối cùng lại nhất phi trùng thiên, Lý Nhược Ngu là một người tu hành có đại trí tuệ và đại nghị lực.
Diệp Phàm nghe đến đó, thở phào một cái, Trương Vãn Xương vẫn không việc gì, nhưng hắn rất nhanh lại trở nên cảnh giác.
Đám người thần bí kia còn từng phục kích Liễu Y Y khi nàng đi ra ngoài Dao Trì, tuy rằng không có thành công, nhưng nó cũng thể hiện một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
- Là ai, nhóm người này là ai, chẳng lẽ là đồng học ngày xưa? Không thể như thế được. Bọn họ không có lý do gì để phản bội, không thể đi giết hai người này được...!
Diệp Phàm trong lòng sinh ra nghi ngờ.
Điểm tên tất cả các địch nhân một lượt, dường như có rất nhiều ánh mắt lạnh lẽo đang hướng về phía hắn, Diệp Phàm cảm nhận được một loại áp lực, hắn tất nhiên sè phải liên tục đại chiến, hắn đã đi lên một con đường nhuộm đầy máu đỏ, có vô số máu và xương cốt dưới chân.
- Các ngươi có biết không, lần này một bộ lạc Man tộc tại Nam Lĩnh gặp phải đại nạn rồi, cao thủ của Vương gia Bắc Nguyên muốn san bằng bọn họ!
Có người nói.
Tên dã man nhân Đông Phương Dà có quan hệ rất tốt với Bàng Bác, trong mười mấy năm qua đã cùng nhau trải qua rất nhiều lần tử kiếp, rốt cuộc thì cũng liên lụy tới tiểu bộ lạc của hắn.
- Có nghe thấy một chút, nghe người ta nói vậy, chẳng lẽ là sự thật sao?
- Không giả đâu, ta nghe nói Vương gia bọn họ sớm đã có hành động rồi, lúc này hon phân nửa là đã ra tay, các ngươi không thấy Đại Hội Linh Dược hôm nay không có nhiều người tới như những ngày trước hay sao, những người có tin tức linh thông thì đã đi xem náo nhiệt rồi!
- Đi, đi giết người!
Diệp Phàm lập tức đứng lên, sắc mặt lạnh như băng, tin tức này khiến cho hắn như sôi máu lên vì tức giận, hắn nghe nói Đông Phương Dã có thể đã chết trận, mà hiện tại tộc nhân của hắn cũng bị người ta đánh đến tận cửa rồi, làm sao mà không tức giận cho được.
- Bắt đầu đại khai sát giới tại Nam Lĩnh sao?
Lệ Thiên nói.
- Ta ở nơi nào thì nơi đó chính là chiến trường!
Sát khí của Diệp Phàm bắn xuyên qua chín tầng trời.
Diệp Phàm đứng lên, nhanh chóng rời khỏi đài đá, có không ít người liếc mắt nhìn hấn, còn có một số người cảm thấy nghi hoặc, cảm giác bóng dáng của hắn có chút nhìn quen mắt.
- Người này là ai vậy, huyết khí thật là cường đại a. trên người dường như có một con rồng hoang cổ đang quấn quanh vậy!
Có người lộ vẻ sợ hãi nói.
Diệp Phàm bước đi long hành hổ bộ, chỉ để lại một bóng dáng rất anh tuấn, nhưng vẫn không có ai biết được thân phận của hắn, dù sao thì thiên hạ cũng quá lớn, chẳng có mấy người được tận mắt gặp hắn cả.
- Đi thôi, chúng ta cũng đi nhìn một cái, Vương gia thật đúng là cường thế, có quan hệ rất tâm đầu ý hợp với cổ tộc, dám đến Nam Lĩnh tiêu diệt một bộ tộc, thật sự là rất cường thế.
- Tốt, đi xem một chút, không khí chiến tranh trong những cổ lĩnh kia đã dầy đặc rồi, nhất định sẽ có một hồi sinh tử đại chiến!
…
Bầu máu nóng muốn chém giết trong lòng Diệp Phàm đang bốc lên, chỉ hận không thể ngay lập tức giết tới tận nơi đó, hắn rất muốn tiến vào Bắc Nguyên, nhổ tận gốc Vương gia bá đạo này.
- Bộ tộc kia chẳng lẽ thực sự cho rằng có thể một tay che trời thật sao, chỉ cần có Lệ Thiên thần tử là ta ở đây thì bọn họ vĩnh viễn cũng đừng có mà nghĩ tới việc trở thành thiên hạ độc tôn nữa, lần này Nhân Dục Đạo thống của ta cần phải phát dương quang đại rồi!
Lệ Thiên nói, hắn coi một trận chiến này trở thành cơ hội để cho hắn lập nên uy danh khi hạ xuống viên cổ tinh này.
Sát niệm trong lòng Diệp Phàm mênh mông như biển, ánh mắt dõi khắp vùng đất này, Nam Lĩnh sẽ trở thành một chiến trường thảm thiết, những kẻ xâm phạm nơi này chắc chắn sè không thể trở về được, đến bao nhiêu người thì hắn sẽ giết chết bấy nhiêu.
- Nơi đây có truyền tống trận không?
Hắn hỏi thăm người khác, sợ minh không kịp tới đó, nếu vạn nhất mà tới chậm, vậy thì thật sự phải xin lỗi tộc nhân của Đông Phương Dã rồi.
Một lão Dược Sư đã quá tuổi hoa giáp nói:
- Phía trước có một trận thai, tuy nhiên cực kỳ rách nát, thường xuyên gặp phải phiền toái khi xuyên qua không gian, tuy nhiên có rất nhiều người đang tới đó đi nhờ, muốn truyền tống tới vùng núi đó để theo dõi trận chiến.
Diệp Phàm nhanh chóng lao vọt đi, Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch theo sát phía sau, giống như ba luồng thiểm điện, vượt qua tất cả mọi người, hiện ra trên một tòa cổ thai.
Tòa thần trận này đúng ra rất rách nát, vừa thấy đã biết được nó tồn tại mấy vạn năm, chi có thể miễn cưỡng dùng mà thôi, khi khí tức cường đại của ba người phát ra, không có một ai dám tranh cùng bọn họ cả.
- Bắc Đế sống lại thì có làm sao, lần này ta sẽ khiến cho hắn trở thành một khối thi thể lạnh lẽo, đánh tan nguyên thần, khiến cho hắn trở thành một xác chết chân chính, không còn có một tia hy vọng sổng lại nào nữa!
Sau khi Lệ Thiên đứng trên trận thai, liền nói một câu này, khiến cho tất cả mọi người bên cạnh sợ tới mức đều tránh xa, nơm nớp lo sợ, chỉ dám hé mắt nhìn thân ảnh bọn họ biến mất.
Nam Lĩnh có rất nhiều núi non trùng điệp, khắp nơi đều là địa mạch, man thú dị cầm hoành hành, rất nhiều cổ địa, trong núi lại còn tràn ngập chướng khí, cũng có rất nhiều bộ lạc nguyên thủy đang sinh sống tại đây.
Tộc nhân của Đông Phương Dà sống ngay trong một dãy núi cổ, lúc này bọn họ phải đối đầu với cường địch, sát khí mênh mông vô cùng vô tận, có rất nhiều cao thủ đến đây, vây kín cả nơi này.
Trên bầu trời, mây đen quay cuồng cuồn cuộn, tiếng trống trận rung trời, cờ sao lấp lánh, nhừng chiếc chiến xa cổ ù ù rung động, áp bức cả vòm trời, phát ra ánh sáng kim loại lạnh lẽo, có không ít cường giả đang tụ tập tại đây.
Mọi người chi có thể khẳng định, trong đại thế này chỉ cần ai có thể đánh bại chư vương, lực áp người thừa kế của thái cổ vạn tộc, vậy thì kẻ đó nhất định sẽ có thể chứng đạo.
Trong đại thế này, ai cũng phải đối mặt với rất nhiều địch nhân, kẻ sau đáng sợ hon kẻ trước, nếu mà người nào có thể sống tới sau cùng, đánh bại tất cả mọi người, vậy thì những gì hắn phải trải qua thực sự là không thể tưởng tượng nổi.
Nếu mà có thể chứng đạo trong lúc này, vậy thì người đó chắc chắn sẽ là một trong nhừng Đại đế có chiến lực cường đại nhất từ xưa đến nay, bởi vì lần này họ sè phải trải qua một con đường phủ đầy máu tươi, khủng bố và đáng sợ hon rất nhiều so với khi xưa.
- Các ngươi nói thử xem, nếu mười hai năm trước mà Thánh thể thái cổ không dứt khoát rời đi, hắn trưởng thành đến lúc này thì sẽ trở nên đáng sợ tới mức nào, liệu có thể lực áp Cổ tộc Hoàng Hư Đạo, Nguyên cổ, Thiên Hoàng tử, Thần Tàm đạo nhân và các loại thể chất khác hay không?
- Chỉ sợ là không có hi vọng đâu, những người này thì người nào lại chẳng phải là kỳ tích sống, ngay cả Thánh Hoàng tử tới giờ cũng không rõ sống chết ra sao, nghe nói chính là bởi vì không hợp mắt với Thiên Hoàng tử mà bị như vậy!
- Một khi Thánh thể đại thành thì có thể đánh một trận với Đại đế cổ, ta đã gặp được những người này rồi, nếu mà yêu nghiệt họ Diệp kia mà còn ở đây thì khẳng định có thể luận bàn cùng bọn chúng được, cho dù kia tổ tiên mấy tộc kia đều có Cổ Hoàng đi nữa thì cũng thế mà thôi!
- Chỉ sợ phần thắng cũng không nhiều lắm, chỉ có mỗi một Thánh thể mà thôi, gặp phải một người thừa kế từ thời thái cổ thì có lẽ còn có thể luận bàn, nhưng lại có nhiều truyền kỳ kinh diễm như vậy, kiểu gì chẳng có vài người có thể áp chế được hắn.
- Không chiến một trận thì không biết được, làm gì có ai nói rõ được đâu. Trên đời này thì không có chữ nếu, hắn đã rời đi, coi như là lưu lại một cái hậu thủ, xem như ta Nhân tộc ta vẫn còn có người sống sót, đã đứng vào thế bất bại rồi!
Lệ Thiên nhìn thoáng qua Diệp Phàm, cười hắc hắc không ngừng, nhưng hắn cũng cảm nhận được một loại áp lực, hắn nghe xong là đã hiểu, mành nhân trên đời này dường như siêu cấp nhiều, khó trách Đại đế cổ lần lượt đều hạ xuống vùng đất này.
- Thánh thể thì cũng không làm gì được, bất cứ một ai trong số Hoàng Hư Đạo, Nguyên cổ, Thần Tàm đạo nhân mà đứng ra thì đều có thể dùng một bàn tay tiêu diệt hắn!
Đúng lúc này, có người lên tiếng.
- Thì ra đây là một trong mấy đại truyền thừa của Nhân tộc có quan hệ tâm đầu ý hợp với thái cổ chư tộc!
Có người thì thầm.
- Đúng vậy, nếu Thánh thể mà không rời đi thì ngay cả một cửa của các cao thủ Nhân tộc thì hắn cũng không qua được, tất nhiên sẽ có người tới giết hắn, mà hiện giờ những người đó làm gì còn lại mấy người nữa đâu? Tất cả đều bại vong rồi!
Khi nghe đến mấy câu này, trong đầu Diệp Phàm nổ ầm một tiếng, đôi mắt thần như bắn ra điện, nhìn về phía trước, hắn muốn biết rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra.
Trong đầu Diệp Phàm nổ ầm một tiếng, trong mười hai năm này rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? cố nhân ngày xưa toàn bộ đã bại vong...! Những lời này khiến cho máu trong người hắn như sôi trào lên, phát ra âm thanh ầm ầm như sấm, nguyên thần của hắn cũng bị chấn động mành liệt.
Lúc này, ánh mắt hắn thực sự làm cho người ta sợ hãi, hai mắt như sao chổi xẹt qua không gian, nhanh chóng lý giải những ẩn tình trong đó, mái tóc đen che phủ khuôn mặt, rối tung bay ngược lên, hắn như một Yêu Thần đang ngồi khoanh chân tại đó.
- Diệp huynh, kiềm chế lại!
Yến Nhất Tịch truyền âm, Lệ Thiên cũng vô vô vai hắn.
Diệp Phàm cũng không nói gì, giống như một tảng đá ngồi im tại đó, đôi mắt như là xuyên qua thời gian mười hai năm, trở về tới khi gặp lại những cố nhân kia, nhớ lại những khoảng thời gian khó quên kia.
Huyết chiến Nam Vực, liên tục chiến đấu, trốn chết ở các chiến trường, Nguyên Thuật quyết đấu nổi lên phong ba bão táp tại Thần Thành, phá lời nguyền cửu tử nhất sinh, tiến vào cấm khu Thái Sơ, đi vào trong Bất Tử Sơn. xâm nhập Vạn Long Sào, tung hoành Trung Châu, chiến Tần Lĩnh Tiên Trì và các sự tình oanh động thiên hạ khác.
Trong lúc đó, các cố nhân này không tiếc xả thân cứu giúp, có cuộc chiến tuyệt vọng, bài ca anh hùng thê lương, có cảm động dịu dàng, có hình ảnh bằng hữu thoáng qua, đó đều là những người từng trải qua biết bao khó khăn nguy hiểm với hắn.
Nhừng người đó, những sự kiện kia vẫn vô cùng rõ ràng, dường như đang hiển hiện trước mắt hắn.
Cơ Tử Nguyệt mỉm cười rơi lệ, Lý Hắc Thủy hú dài trước ánh trăng bạc, Bàng Bác ra sức gặm khối gỗ quan tài, Đồ Phi miệng rộng khó mà sửa được, cô bé con nhu thuận đáng thương, đại hắc cẩu lòng tham không đáy... Những cảnh tượng ấm áp, mộc mạc, có lúc dũng cảm, có lúc bi thương rơi lệ, có lúc sung sướng khó quên, hình ảnh năm tháng khi xưa khó mà xóa nhòa trong tâm trí hắn được.
Giết hết thiên hạ!
Đây chính là những lời duy nhất vang lên trong lòng Diệp Phàm lúc này, nếu nhừng cố nhân của hắn thực sự bị gặp phải họa sát thân, vậy thì hắn muốn giết cả thiên hạ, chém chết tất cả địch nhân.
Nhưng cho dù có làm như vậy cũng khó mà vãn hồi được nữa, đôi mắt hắn trở nên lạnh như băng, ngồi khoanh chân trên cái đài bằng đá, nghe những người này bàn luận.
- Đã mười mấy năm rồi, những người này thật là mạng dài đó, không ngờ vẫn còn chống đỡ được đến lúc này!
- Rốt cuộc thì cách đây không lâu cũng lắng xuống, chắc là họ đã chết rồi, bị hạng cao thủ như thế kia đuổi giết mà còn sống tới tận lúc này thì đã là một kỳ tích rồi!
Khi nhừng người ở đây nói về chuyện này, ai cũng phát ra tiếng thở dài cảm khái, một đám người cường đại và rất lợi hại, nhưng rốt cuộc cũng không chống lại được.
Lý Tiểu Mạn?
Ánh mắt Diệp Phàm dựng lên, từ trong lời nói của mọi người, hắn nghe được tên của nàng, vậy mà lại còn từng đuổi giết đám người Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên, Khương Hoài Nhân, nghe giọng điệu của những người ở đây thì nàng vô cùng khủng bố.
Lúc này máu hắn bốc lên, nữ nhân này quả thực là đủ tuyệt tình a. ngay cả Bàng Bác cũng không buông tha, bọn họ đều đến từ một vùng đất, vậy mà lại cùng với Hoa Vân Phi và các cao thủ khác ra tay, muốn máu những người này nhiễm đỏ Đông Hoang.
Diệp Phàm không nói một lời, ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn về phía xa xa, rất muốn lập tức lao đến đó, chém rụng đầu tất cả những tên kia.
Hoa Vân Phi đã trưởng thành rồi, mười hai năm trước là địch nhân chung của cả thiên hạ, bị người ta đuổi giết suốt tám năm, trải qua mấy trăm lần phải chết, nhưng rốt cuộc thì hắn cũng luyện thành vô thượng thiên công của Độc Nhân Đại đế, trong thiên hạ lúc này thì đã không còn ai có thể giết chết hắn được, hon nữa, rất nhiều người đều đang có cảm thấy bất an, sợ bị hắn trả thù.
Tên nam nhân này có khí chất khá là xuất trần, năm đó lại có thể ẩn nhẫn, khiến cho Diệp Phàm vẫn rất là kiêng kị, hắn khẳng định sẽ trưởng thành lên, thành tựu lúc này cũng không có gì là bất ngờ cả, trong bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phải có một trận chiến để chấm dứt tất cả.
- Người tên là Lý Tiểu Mạn kia cũng tu luyện Thôn Thiên Ma Công, ngoài ra còn có một loại bí pháp triệu hoán thần linh, quả nhiên là vô cùng khủng bố, hon phân nửa sẽ không kém hon so với Hoa Vân Phi. Năm đó, tên Bàng Bác kia kinh diễm tới nhường nào, từng bước vượt qua tất cả các Thánh thể, lực áp các cao thủ cùng thế hệ, nhưng thiếu chút nữa dã bị tên thần linh yêu dị được triệu hồi ra kia đoạt đi thân thể, sinh cơ khô cạn, nguyên khí đại thương, gần như là đã chết. Cũng chính là do một trận chiến ấy mà hắn bắt đầu đi lên con đường bại vong, nếu không thì tiềm lực của hắn cũng là khôn cùng a.
- Lý Tiểu Mạn...!
Trong miệng Diệp Phàm nghiến răng phun ra ba chừ này, các ngón tay đã bị nắm chặt đến mức trắng bệch ra, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng.
Trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ, hắn hận Hoa Vân Phi độc ác, một khi trưởng thành liền lập tức ra tay với nhừng người kia, nhưng lại không ngờ rằng Lý Tiểu Mạn lại còn tuyệt tình hơn, ngay cả Bàng Bác mà nàng cũng ra tay, muốn giết chết tất cả các cố nhân cùng một quê hương.
Đây là một cái đài bằng đá, có rất nhiều người đang ngồi khoanh chân mà bàn luận về các cường giả trong thiên hạ, vốn đề tài này sẽ không có gì nhiều để nói, không thể bàn luận mài được.
Tuỵ nhiên, Yến Nhất Tịch và Lệ Thiên biết rằng Diệp Phàm nóng lòng muốn biết đến tình huống của các cố nhân, hai người này liền rất xảo diệu khơi gợi lên chù đề này, muốn mọi người nói nhiều hon nữa.
Diệp Phàm yên lặng không nói gì, lẳng lặng ngồi phía sau đài đá, nghe nhừng người này kể đù loại chuyện.
Bắc Đế Vương Đằng vẫn chưa chết.
Tin tức này đối với Diệp Phàm mà nói thì cũng là một sự trùng kích không nhỏ, khiến cho khuôn mật lạnh như băng của hắn cũng xuất hiện một chút sóng gợn, điều này quả thực có chút ra ngoài dự kiến của hắn.
- Người này rất mạnh hay sao?
Lệ Thiên thấy hắn biến sắc, không kìm nổi nhỏ giọng hỏi.
- Mười hai năm trước thì hắn đã có thể lực áp Giáo chù khắp nơi, khiến cho chù nhân của các đại Thánh địa vô cùng kiêng kị, được xưng Bắc Đế, năm người hạng đầu trong số các nhân vật thế hệ trẻ tuổi nhất định có tên hắn.
- Mười hai năm trước thì đã cường đại như vậy rồi sao?
Lệ Thiên vô cùng kinh hãi.
Diệp Phàm gật đầu, năm đó hắn thuần túy dựa vào hắc hồ lô mà đốt chết Vương Đằng, cũng không phải bằng thực lực chân chính để giết chết hắn.
Trong trận chiến ấy, Bắc Đế vô cùng nghẹn khuất, có thực lực bễ nghễ thiên hạ, lại không thể thi triển ra được, danh tiếng có thể ngạo thị đương thời, nhưng cuối cùng bị cái quan tài bằng đồng và hắc hồ lô trấn áp đến chết.
Nếu là quyết đấu chân chính, mặc dù là trong năm đó, tính cả các nhân vật lớp tiền bối thì cũng không có bao nhiêu người có thể trấn áp hắn, đây là một mối hận không gì sánh được trong cuộc đời của tên kia.
- Đương kim thiên hạ, nếu nói ai mong chờ Thánh thể nhất, ngoài Vương Đằng thì không còn ai nữa, sau trận chiến ấy, hắn nhờ vào cổ đế chiến xa mà sống lại, vẫn còn canh cánh trong lòng tận mười hai năm!
- Trận chiến ấy, Bắc Đế thật sự là nghẹn khuất tới cực điểm, nếu theo thực lực chân chính của hắn thì trong thiên hạ này là gì có ai áp chế nổi hắn nữa cơ chứ?
- Hư, nói nhỏ thôi, hiện tại ai dám gọi hắn là Bắc Đế thì sẽ gặp phải đại họa sát thân đó!
Diệp Phàm một trận trầm mặc, nghe bọn họ kể rò, số mệnh Bắc Đế cũng không kém, càng lúc càng hưng thịnh, năm đó còn chiếm được một loại truyền thừa khác ở trong cổ điện mà Hư Không Đại đế của Cơ gia tự tay xây dựng.
Loạn Cổ truyền thừa, còn có một truyền thừa nghi là của Hư Không Đại đế, một người kiêm tu công pháp của hai vị Đại đế cổ, điều này thật sự là việc hiếm thấy trong suốt cổ kim a!
Diệp Phàm hiểu rố, khi đó hắn giết chết Vương Đằng, cũng đã phải dùng hết thực lực chân chính rồi, hiện giờ tại đại thảo nguyên xa xôi trên phương bắc kia vẫn còn có một đại địch đáng sợ hùng bá thiên hạ đang chờ hắn trở về, tất nhiên sẽ có một hồi kinh thiên đại chiến.
Sau khi Lệ Thiên nghe xong liền nghiến răng tóe lửa, còn Yến Nhất Tịch thì lại tiếp tục gợi lên đề tài này, để cho Diệp Phàm hiểu biết kỳ càng tỉ mỉ, biết tình huống của các cố nhân.
Vương gia tại Bắc Nguyên có quan hệ không cạn với cổ tộc, khi bọn họ đuổi giết đám người Lý Hắc Thủy, cũng có một số cổ tộc ra tay, có người còn chính mắt thấy Tử Thiên Đô của Thần Linh Cốc đánh rơi Ngô Trung Thiên xuống Ưng Nhai, máu nhuộm đỏ cả vách đá.
- Vương gia... Ta sẽ đi lên Bắc Nguyên một chuyến!
Diệp Phàm tự nhũ.
Nhắc tới Vương tộc thái cổ, có người còn nói tới những truyền kỳ của họ, Hoàng Hư Đạo, Thiên Hoàng tử, Nguyên cổ, Hỏa Kỳ Tử, Thần Tàm đạo nhân và nhừng người khác.
Nguyên cổ từng đuổi giết Bàng Bác, muốn cướp lấy Yêu Đế Cửu Trảm, nếu không phải là có hầu tử ra tay thì hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi. Cũng do điều này mà hầu tử bị cuốn vào trong vòng xoáy phân tranh này, đứa con của Bất Tử Thiên Hoàng và Nguyên cổ cũng không vừa mắt với hắn, khiến cho hắn mấy lần rước họa vào thân, hiện tại sinh tử không rõ.
Mà Diệp Phàm không ngờ lại biết được rằng chuyện Bàng Bác chiếm cứ quyền chủ động trong thân thể, tiêu diệt kẻ đoạt xá đã bại lộ, đại bộ phận người của Yêu tộc có thái độ phức tạp đối với chuyện này, các nhân vật trọng yếu thì nghĩ tới chuyện cũ nên cũng không ra tay, cũng không thu hồi cổ kinh, nhưng không còn bảo hộ hắn nữa.
Xích Long đạo nhân, Khổng Tước Vương nhớ tới tình bạn cũ, từng mấy lần cứu mệnh hắn, nhưng cũng không thể thay đổi được điều gì.
- Còn có kẻ nào ra tay nữa?
Lệ Thiên thay mặt hỏi, hàm răng của hắn đã nghiến tới mức tóe lửa ra rồi, cảm thấy địch nhân mà Diệp Phàm phải đối mặt vô cùng đáng sợ, hon nữa lại còn rất đông đảo.
Đại giáo của Trung Châu là Âm Dương Giáo, truyền thừa vô cùng xa xưa, từng sản sinh ra Đại Thánh vô địch của Nhân tộc, giết chết Thần linh từ Vực ngoại, bọn họ cũng từng ra tay.
Ngoài ra, còn có một nữ nhân thần bí, áo trắng hon tuyết, tao nhã tài hoa, không thể nhận ra khuôn mặt, vô cùng đáng sợ, cũng từng ra tay, đuổi giết cố nhân của Diệp Phàm.
- Đây là ai vậy nhỉ?
Diệp Phàm ngẩn ra, hắn suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ ra minh đã từng đắc tội với một người như vậy bao giờ.
Hon nữa, hắn không ngờ biết được rằng người này này rất thần bí và quỷ dị, ngay cả Lý Tiểu Mạn mà cũng muốn giết, đã từng có một trận chiến giữa hai người, chi là không rõ kết quả ra sao mà thôi.
- Có phải là ngươi bội tình bạc nghĩa với người ta không đó...!
Lệ Thiên thiện ý nhắc nhở, tuy nhiên vừa nhìn thì đã thấy hắn muốn ăn đòn rồi.
- Chưa từng nghe tới người này bao giờ thì bội bạc cái quái gì!
Sau đó, hắn nghĩ tới đám người Lý Hắc Thủỵ, Ngô Trung Thiên, Liễu Khấu, gia gia bọn họ chính là mười ba đại cường đạo Bắc Vực, chẳng lẽ lại chưa từng ra mặt cùng bảo hộ hay sao?
- Hai đại Sát Thủ Thần Triều viễn cổ cùng ra tay, mặc dù là mười ba đại cường đạo Bắc Vực cũng không đỡ được...!
Tại Đông Hoang thì hai đại Sát Thủ Thần Triều viễn cổ là Địa Ngục và Nhân Thế Gian không hề che dấu gì cả, trong loạn thế này, rốt cục bọn họ cũng xuất thế, các đời thần tử và thần nữ của bọn họ được xưng là có thể giết khắp chư vương, cung điện cổ xưa của bọn họ được dùng đầu lâu của các loại Vương thể mà xây thành, dùng da của Thánh nhân viễn cổ làm thảm trải đường đi.
Lúc này, một vị thần tử cùng thần nữ của Nhân Thế Gian cùng Địa Ngục khiến cho cả vạn giáo cũng phải kinh sợ, bọn họ tuân theo ý chí của tổ tiên, nhất định phải dùng giết chóc để chứng đạo.
Nếu bàn luận về danh sách đệ nhất nhân trong một thế hệ trẻ tuổi, hai người bọn họ nhất định được liệt kê trong đó, nhưng không có bao nhiêu tu sĩ ở đây dám đề cập tới, có thể thấy được bọn họ kiêng kỵ những người này tới mức nào.
Gia gia của Lý Hắc Thủy - đại cường đạo thứ tám Lý Hằng, đã chết trận trên một tòa núi hoang tại Bắc Vực, bị một lão sát thủ của Sát Thủ Thần Triều Địa Ngục dùng trường mâu đóng đinh trên vách núi.
Gia gia của Liễu Khấu - đại cường đạo thứ sáu Liễu Phong, đã phun máu nhuộm đỏ Thần Thành, bị một lão sát thủ của Nhân Thế Gian dùng một kiếm xuyên thùng thiên linh cái, chết đứng mà không ngã, đôi mắt trừng lên không nhắm lại được.
Diệp Phàm nghe đến những chuyện này, nghiến chặt hàm răng, hai nắm đấm ép chặt, phát ra tiếng kêu răng rắc, mười ba đại cường đạo cũng có người ngã xuống, khó trách tính mạng hậu đại của bọn họ khó mà bảo toàn được.
- Quan trọng nhất chính là, đệ nhất nhân trong mười ba đại cường đạo, lão bất tử thần bí kia hình như đã tọa hóa rồi. Cũng có người nói rằng hắn đang bế sinh tử quan, tấn công một cảnh giới mà thường nhân khó có thể tưởng tượng được, tự minh chôn sống bản thân, chi sợ trong vòng trăm năm cũng khó mà xuất thế được, tất nhiên là bọn họ sẽ thiếu đi một loại uy hiếp cường đại rồi!
- Còn có người nào ra tay nữa sao?
Yến Nhất Tịch hỏi, trợ giúp Diệp Phàm hiểu biết tất cả, muốn hỏi cho cặn kè.
Nhiều địch thủ như vậy, chắc hẳn là không còn có người khác nữa rồi, nhưng mà rất nằm ngoài ý muốn đó là thực sự vẫn còn có, hon nữa còn vô cùng cường đại.
Đây là một đám người thần bí, căn bản là không có biểu lộ ra thân phận, từng đi Nam Vực Thái Huyền Môn giết một người chẳng nổi danh gì cả là Trương Vãn Xương. Sau đó mọi người mới biết, đó là một người có quan hệ chặt chẽ với Thánh thể.
Lúc đầu Thái Huyền Môn nghĩ rằng đại địch buông xuống, đã chết không ít cao thù, mãi cho tới khi Lý Nhược Ngu tại Chuyết Phong ra tay, thì mới đánh cho cường địch giật minh mà thối lui.
- Thật sự là không ngờ được, Lý Nhược Ngu trên Chuyết Phong lại khủng bố tới cảnh giới như vậy, hắn có thể so với thánh hiền có đại năng lực thời thượng cổ, chi là một phàm thể thôi, nhưng lại kinh diễm như vậy!
Ngồi yên lặng mấy trăm năm, tư chất bình thường, nhưng cuối cùng lại nhất phi trùng thiên, Lý Nhược Ngu là một người tu hành có đại trí tuệ và đại nghị lực.
Diệp Phàm nghe đến đó, thở phào một cái, Trương Vãn Xương vẫn không việc gì, nhưng hắn rất nhanh lại trở nên cảnh giác.
Đám người thần bí kia còn từng phục kích Liễu Y Y khi nàng đi ra ngoài Dao Trì, tuy rằng không có thành công, nhưng nó cũng thể hiện một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
- Là ai, nhóm người này là ai, chẳng lẽ là đồng học ngày xưa? Không thể như thế được. Bọn họ không có lý do gì để phản bội, không thể đi giết hai người này được...!
Diệp Phàm trong lòng sinh ra nghi ngờ.
Điểm tên tất cả các địch nhân một lượt, dường như có rất nhiều ánh mắt lạnh lẽo đang hướng về phía hắn, Diệp Phàm cảm nhận được một loại áp lực, hắn tất nhiên sè phải liên tục đại chiến, hắn đã đi lên một con đường nhuộm đầy máu đỏ, có vô số máu và xương cốt dưới chân.
- Các ngươi có biết không, lần này một bộ lạc Man tộc tại Nam Lĩnh gặp phải đại nạn rồi, cao thủ của Vương gia Bắc Nguyên muốn san bằng bọn họ!
Có người nói.
Tên dã man nhân Đông Phương Dà có quan hệ rất tốt với Bàng Bác, trong mười mấy năm qua đã cùng nhau trải qua rất nhiều lần tử kiếp, rốt cuộc thì cũng liên lụy tới tiểu bộ lạc của hắn.
- Có nghe thấy một chút, nghe người ta nói vậy, chẳng lẽ là sự thật sao?
- Không giả đâu, ta nghe nói Vương gia bọn họ sớm đã có hành động rồi, lúc này hon phân nửa là đã ra tay, các ngươi không thấy Đại Hội Linh Dược hôm nay không có nhiều người tới như những ngày trước hay sao, những người có tin tức linh thông thì đã đi xem náo nhiệt rồi!
- Đi, đi giết người!
Diệp Phàm lập tức đứng lên, sắc mặt lạnh như băng, tin tức này khiến cho hắn như sôi máu lên vì tức giận, hắn nghe nói Đông Phương Dã có thể đã chết trận, mà hiện tại tộc nhân của hắn cũng bị người ta đánh đến tận cửa rồi, làm sao mà không tức giận cho được.
- Bắt đầu đại khai sát giới tại Nam Lĩnh sao?
Lệ Thiên nói.
- Ta ở nơi nào thì nơi đó chính là chiến trường!
Sát khí của Diệp Phàm bắn xuyên qua chín tầng trời.
Diệp Phàm đứng lên, nhanh chóng rời khỏi đài đá, có không ít người liếc mắt nhìn hấn, còn có một số người cảm thấy nghi hoặc, cảm giác bóng dáng của hắn có chút nhìn quen mắt.
- Người này là ai vậy, huyết khí thật là cường đại a. trên người dường như có một con rồng hoang cổ đang quấn quanh vậy!
Có người lộ vẻ sợ hãi nói.
Diệp Phàm bước đi long hành hổ bộ, chỉ để lại một bóng dáng rất anh tuấn, nhưng vẫn không có ai biết được thân phận của hắn, dù sao thì thiên hạ cũng quá lớn, chẳng có mấy người được tận mắt gặp hắn cả.
- Đi thôi, chúng ta cũng đi nhìn một cái, Vương gia thật đúng là cường thế, có quan hệ rất tâm đầu ý hợp với cổ tộc, dám đến Nam Lĩnh tiêu diệt một bộ tộc, thật sự là rất cường thế.
- Tốt, đi xem một chút, không khí chiến tranh trong những cổ lĩnh kia đã dầy đặc rồi, nhất định sẽ có một hồi sinh tử đại chiến!
…
Bầu máu nóng muốn chém giết trong lòng Diệp Phàm đang bốc lên, chỉ hận không thể ngay lập tức giết tới tận nơi đó, hắn rất muốn tiến vào Bắc Nguyên, nhổ tận gốc Vương gia bá đạo này.
- Bộ tộc kia chẳng lẽ thực sự cho rằng có thể một tay che trời thật sao, chỉ cần có Lệ Thiên thần tử là ta ở đây thì bọn họ vĩnh viễn cũng đừng có mà nghĩ tới việc trở thành thiên hạ độc tôn nữa, lần này Nhân Dục Đạo thống của ta cần phải phát dương quang đại rồi!
Lệ Thiên nói, hắn coi một trận chiến này trở thành cơ hội để cho hắn lập nên uy danh khi hạ xuống viên cổ tinh này.
Sát niệm trong lòng Diệp Phàm mênh mông như biển, ánh mắt dõi khắp vùng đất này, Nam Lĩnh sẽ trở thành một chiến trường thảm thiết, những kẻ xâm phạm nơi này chắc chắn sè không thể trở về được, đến bao nhiêu người thì hắn sẽ giết chết bấy nhiêu.
- Nơi đây có truyền tống trận không?
Hắn hỏi thăm người khác, sợ minh không kịp tới đó, nếu vạn nhất mà tới chậm, vậy thì thật sự phải xin lỗi tộc nhân của Đông Phương Dã rồi.
Một lão Dược Sư đã quá tuổi hoa giáp nói:
- Phía trước có một trận thai, tuy nhiên cực kỳ rách nát, thường xuyên gặp phải phiền toái khi xuyên qua không gian, tuy nhiên có rất nhiều người đang tới đó đi nhờ, muốn truyền tống tới vùng núi đó để theo dõi trận chiến.
Diệp Phàm nhanh chóng lao vọt đi, Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch theo sát phía sau, giống như ba luồng thiểm điện, vượt qua tất cả mọi người, hiện ra trên một tòa cổ thai.
Tòa thần trận này đúng ra rất rách nát, vừa thấy đã biết được nó tồn tại mấy vạn năm, chi có thể miễn cưỡng dùng mà thôi, khi khí tức cường đại của ba người phát ra, không có một ai dám tranh cùng bọn họ cả.
- Bắc Đế sống lại thì có làm sao, lần này ta sẽ khiến cho hắn trở thành một khối thi thể lạnh lẽo, đánh tan nguyên thần, khiến cho hắn trở thành một xác chết chân chính, không còn có một tia hy vọng sổng lại nào nữa!
Sau khi Lệ Thiên đứng trên trận thai, liền nói một câu này, khiến cho tất cả mọi người bên cạnh sợ tới mức đều tránh xa, nơm nớp lo sợ, chỉ dám hé mắt nhìn thân ảnh bọn họ biến mất.
Nam Lĩnh có rất nhiều núi non trùng điệp, khắp nơi đều là địa mạch, man thú dị cầm hoành hành, rất nhiều cổ địa, trong núi lại còn tràn ngập chướng khí, cũng có rất nhiều bộ lạc nguyên thủy đang sinh sống tại đây.
Tộc nhân của Đông Phương Dà sống ngay trong một dãy núi cổ, lúc này bọn họ phải đối đầu với cường địch, sát khí mênh mông vô cùng vô tận, có rất nhiều cao thủ đến đây, vây kín cả nơi này.
Trên bầu trời, mây đen quay cuồng cuồn cuộn, tiếng trống trận rung trời, cờ sao lấp lánh, nhừng chiếc chiến xa cổ ù ù rung động, áp bức cả vòm trời, phát ra ánh sáng kim loại lạnh lẽo, có không ít cường giả đang tụ tập tại đây.
/1822
|