- Giết...
Xác đầy mặt đất, máu chảy thành sông, núi sông sụp đổ. Trên trời dưới đất nơi nơi đều là thiết kỵ, lá cờ phần phật, tiếng hô giết rung trời.
Thiên quân vạn mã đạp bằng Vương gia, đại chiến đã đến thời điểm cuối cùng, đại quân Man tộc dũng mãnh đột kích tiến vào trong thần thổ.
Chưa từng có chiến tranh nào là xinh đẹp, đó là một bức họa nhuộm đẫm máu, tràn ngập giết chóc tử vong, cảnh tượng chớp nhoáng cũng khiến người ta không thở nổi.
- A...
Tiếng hét thảm truyền tới, một vị nửa bước đại năng bị chém thành hai nửa, một đạo thiết kỵ đạp qua hai nửa thi thể xông lên.
Phốc!
Một vị cường giả ra tay chém rơi đầu ky sĩ Man tộc, nhân tiện chém con man thú kia thành hai đoạn, kéo theo cơn mưa máu, xác chết rơi khỏi bầu trời.
Bốp!
Một cây bổng nanh sói đập xuống dập nát đầu một nam tử trung niên, màu đỏ màu trắng trộn lẫn ghê người.
Ầm ầm ầm!
Một chiếc chiến xa hoàng kim xông lên, giữa bầu trời lưu lại một mảnh hào quang chói lọi, nghiền ép giữa đại quân Man tộc, lập tức có một mảnh thiết kỵ thành bùn nhào, máu xương rải ra ghê người.
Chiến trường chân chính sẽ không khiến người ta cảm thán nước non tráng lệ.
Nếu không thể dùng tráng lệ để hình dung, vậy thì bức tranh này dùng bối cảnh thây phơi đầy đất, xương trắng máu đỏ làm lời văn, dùng sinh mệnh tiêu tan làm điểm xuyết, chỉ có tàn khốc.
Mấy ngàn thiết kỵ lao vào thần thổ, Thạch Phủ cùng Thần Nữ Lô treo cao trên bầu trời, bùng lên những đóa hoa đạo, từng mảnh chói sáng bắn ra, tiếng vọng thần âm bảo vệ mọi người không bị Thánh binh đối diện nghiền nát.
- Giết...
Lúc này không có âm thanh khác, khắp nơi là tiếng gào thét, sau khi công phá thần thổ, chiến đấu càng thêm thảm thiết.
Binh khí Đại Thánh Nhân tộc bắt đầu quyết đấu, thinh thoảng bùng lên dấu tích đại đạo chọc thủng chín tầng trời, diễn hóa những tiểu thế giới, thánh quang phủ xuống đầy trời.
Địa, hỏa, phong, thủy liên tục biến đổi như đang khai thiên lập địa, đánh ra hỗn độn khí.
Trên bầu trời, chiến xa, cổ thuyền... giải thể từng mảng, hủy diệt rơi xuống, các thiết kỵ thinh thoảng bị quét trúng cũng hóa thành mây máu, đôi bên đều có thương vong.
Cho dù Thánh binh hai bên bảo vệ người mình, nhưng có khi cũng bị công phá, tạo thành một mảnh thảm thiết.
Đương nhiên, Vương gia nhất định thảm hơn, bên phía Man tộc xuất hiện hai kiện binh khí Đại Thánh, đè ép Tử Điện Chùy của bọn họ, khiến cho thần thổ ngày càng không chống nổi, đã sắp bị phá hủy.
Trong đó cũng có mấy món Thánh binh không đầy đủ hỗn loạn, căn bản không có ích gì, không gây ra bao nhiêu tác dụng, trước mặt Thánh Khí truyền thừa chân chính, chúng nó không khác gì binh khí nguyên thủy thô sơ.
- Đi, còn giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt!
- Hôm nay tộc ta bị phá, ngày sau bắt các ngươi trả nợ máu gấp mười!
Rất nhiều cường giả Vương gia rống to, trong thần thổ có rất nhiều trận thai đi đến nơi xa, có thể để bọn họ vượt qua hư không, chuẩn bị vứt bỏ cơ nghiệp rút lui.
- Các ngươi còn muốn đi, cứ việc thử xem!
Man tộc trưởng lớn tiếng nói.
Các loại hào quang lóe lên, toàn bộ trận thai kích hoạt, nhưng toàn bộ không thể mở ra vực môn, tất cả đều không hiệu quả, con đường hư không đã bị cắt đứt.
- Tại sao như thế?
Người Vương gia tuyệt vọng, rất nhiều người hét thảm, ngay cả một đường sống cũng không có, giam cầm tất cả không thể mở ra.
Trước khi tấn công Vương gia, Man tộc đã sớm an bài chu đáo, dù là lần này đánh bại đại tộc, nhưng nếu để bọn họ chạy thoát thì vẫn sẽ cực kỳ đáng sợ.
Một thế gia hoang cổ nếu điên cuồng, tương lai nhất định sẽ khiến Man tộc có rất nhiều tai họa, bởi vậy khoảng khắc bọn đánh vào, trận kỳ cổ Man tộc đã giam cầm con đường hư không.
- Cùng chết chung, kéo bọn chúng chết cùng nhau!
Vương gia cũng có kẻ kiên cường, điên cuồng rít gào muốn Man tộc chôn cùng.
- Ngọc đá cùng tan, cùng về với cát bụi đi!
Rất nhiều người bị lây nhiễm, thần sắc dữ tợn gần như điên hết.
Toàn bộ thần thổ đang sáng lên, sắp sửa thiêu đốt, tất cả Thần Nguyên, cổ binh, thần trận... của Vương gia đều phải hủy diệt, đốt sạch phá sạch.
Nếu một khi bùng nổ, sẽ là một cỗ lực lượng hủy diệt thiên địa, Thần binh Vương giả, mấy vạn cao thủ, còn có Thánh binh không đầy đủ, cùng với những đại trận... đều cực kỳ đáng sợ, một khi thiêu đốt thì đại quân Man tộc cũng đi tới suy tàn.
Chẳng qua tất cả đều khó mà thành sự thật, bởi vì trên trời có chiến sĩ man cổ, đó là nội tình Man tộc Nam Lĩnh, khi trấn áp Tổ Thú thái cổ cũng chú ý tới bên dưới.
Một đạo chiến khí to lớn từ trời cao phun xuống, lập tức bao trùm thần thổ, tất cả dao động, tất cả hào quang đều tắt ngấm.
- Trời diệt tộc ta mà!
- Sao lại như thế, ngay cả kéo kẻ địch chôn cùng cũng không làm được hay sao?
Rất nhiều người Vương gia rống to, thần sắc vặn vẹo, tràn ngập không cam lòng.
- Nếu tộc ta bị diệt, đám dã man các ngươi cũng sẽ có họa lớn ập tới, Nam Lĩnh sẽ bị diệt không còn thi cốt, không còn một ngọn cỏ.
Người Vương gia nguyền rủa.
- Không, Vương tộc thái cổ sẽ xuất thế, các ngươi phá thần thổ Vương gia ta, ngày sau sẽ bị tắm máu!
Mọi người Vương gia hung ác cười to.
Man tộc trường lớn tiếng nói:
- Sớm biết các ngươi cấu kết với tộc thái cổ, hôm nay diệt trừ các ngươi, miễn cho ngày sau thành họa lớn.
Man Vương cũng nói:
- Vương tộc thái cổ sẽ không tiến công Nhân tộc quy mô lớn, hy vọng của các ngươi là vô ích.
- Binh khí tổ tiên viễn cổ, xin thiêu đốt đi, hủy diệt tất cả kẻ thù.
- Đại Thánh binh khí tộc ta, mời nghe theo ý nguyện tổ tiên, bảo hộ tộc ta, cùng hủy diệt với kẻ thù.
Rất nhiều người Vương gia quỳ bái bầu trời, dập đầu với Tử Điện Chùy. Đồng thời, rất nhiều lão nhân lẩm bẩm, muốn triệu hồi nội tình cuối cùng.
Cho dù bọn họ làm vậy cũng vô dụng, căn bản không bằng thần uy của bàn tay Chiến Thần trên bầu trời, nhưng cũng muốn tế ra, tiến hành điên cuồng cuối cùng.
Tử Điện Chùy nóng cháy, khí tím bốc hơi, tràn ngập khí tức đại đạo, như muốn nổ tung chư thiên, nó thật sự muốn ôm hai kiện Thánh binh kia chết cùng.
- Tât cả đều là vô dụng...
Diệp Phàm hờ hững nói.
Mấy vạn đại quân Man tộc đang thúc đẩy Thần Nữ Lô cùng Thạch Phủ tiến hành đối địch cuối cùng, không ngại Vương gia điên cuồng.
Hơn nữa quan trọng nhất là lúc này trên bầu trời còn có một Chiến Thần Man Cổ, lúc này đã trấn áp Tổ Thú thái cổ như một tọa ky đứng bên cạnh, phủ xuống.
Keng!
Thạch Phủ do Đại Thánh Man tộc lưu lại bay lên trời, treo gần khối Thần Nguyên, lập tức bùng phát khí tức làm người ta hoảng sợ, vị nam nhân man cổ này thúc đẩy tạo ra uy lực khủng bố hơn cả mấy vạn thiết kỵ đồng thời dốc sức.
Oong!
Thạch Phủ bổ ra bầu trời, đè xuống bên dưới, Tử Điện Chùy liền rung lên, dưới Thánh uy chân chính thì nó không có chủ nhân tương xứng nắm giữ, căn bản không chống nổi.
Thế giới bên trong Tử Điện Chùy bay ra những cái gọi là nội tình, từng cái nối tiếp nhau thành tro bụi, mọi người còn chưa nhìn rõ ràng đã bị nam tử man cổ hủy diệt mất.
- A... Không!
Người Vương gia gào thét xé lòng.
Nhưng tất cả đều vô dụng, kẻ thua dù có nói ngàn vạn lời cũng kém hơn người thắng quay đầu chớp mắt một cái, tất cả bọn họ đều tuyệt vọng.
Tử Điện Chùy muốn thiêu đốt, thần linh bên trong muốn giãy giụa, thậm chí muốn tự hủy, nhưng không có hiệu quả.
Oong!
Hư không run lên, Thạch Phủ do Chiến Thần Man cổ khống chế mở ra tiểu thế giới bên trong, nuốt Tử Điện Chùy vào trong, dao động đáng sợ biến mất khỏi thiên địa.
Xoạt!
Hào quang chợt lóe, nam tử man cổ kéo theo Tổ Thú thái cổ bị trấn phúc nhập vào trong Thạch Phủ, biến mất tăm.
Thạch Phủ rớt xuống trở về trên không đại quân Man tộc, lưu chuyển thánh khí.
Đến bây giờ, đại cục đã định, tất cả nội tình của Vương gia cùng Thánh binh truyền thừa cũng đã mất, không còn xoay chuyển được gì nữa.
- Vó ngựa đạp bằng Bắc Nguyên, quét ngang Vương gia!
- Chúng ta đã hoàn thành hành động vĩ đại nhất, phá được truyền thừa bất hủ, báo thù cho người tộc ta, giương oai tộc ta!
- Giết! Săn bằng thế gia hoang cổ Bắc Nguyên!
Tất cả đều đã định, không thể thay đổi đại cục, Man Vương vung bổng xương trắng ra lệnh xung phong, trên bầu trời đông nghịt thiết kỵ, lao vào trong thần thổ.
- Bọn nhỏ, chiến đấu tiếp theo thuộc về các ngươi, ta đứng đây nhìn các ngươi chiến đấu.
Man Vương bay lên trời, đứng trên mây đen rống to với mọi người.
Thiên quân vạn mã đạp bằng Vương gia!
Vào lúc này đã thành sự thật, đại quân Man tộc không gì cản nổi đánh vào trong thần thổ, không ngừng công phá, mỗi một bước đều chất đống thi thể.
Binh bại như núi đổ, người Vương gia hoảng loạn như chó nhà có tang, kinh hoàng như cá trong lưới, đã sớm không còn ý chí chiến đấu, bỏ chạy để lại hàng loạt thi thể.
Vào lúc này, đã không còn gì cản nổi vó ngựa của mấy vạn thiết kỵ, mọi chuyện đã định.
Phía trước, các cung điện dày đặc, không cần nghĩ cũng biết đó là Vương gia tích lũy mười mấy vạn năm, trong đó có thần vật cùng bảo tàng vô tận.
Diệp Phàm đứng trên trời cao, ngang hàng với lão Man Vương, Lệ Thiên cùng Yến Nhất Tịch cũng đứng ở gần đó.
- Tới lúc rồi, dựa theo kế hoạch trước đó, đưa tin tức này ra ngoài, để cho thiên quân vạn mã nhập vào Bắc Nguyên.
Diệp Phàm nói.
Vương gia thân là thế gia hoang cổ, đứng trên Bắc Nguyên hùng bá thiên hạ, bản thân là một trong các đại thế lực mạnh mẽ xa xưa nhất, tự nhiên cũng có rất nhiều kẻ thù.
Trước trận chiến, Diệp Phàm cũng từng suy nghĩ có nên liên hợp những người đó không, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua. Bởi vì uy danh Vương gia tích lũy đã lâu, những người đó tuyệt đối không dám hưởng ứng, có thể sẽ còn lộ ra phong phanh.
Lúc này đại cục đã định, có thể báo cho những người đó biết, đã tới lúc bọn họ phát huy, tiến hành đuổi giết diệt trừ cuối cùng.
Man Vương nói:
- Được, chúng ta đi những cung điện cổ của Vương gia xem một chút, không cần phải nói cổ kinh Đại Thánh Nhân tộc, có lẽ còn có thánh vật luyện binh, thậm chí không chừng còn có một hai cuốn cổ kinh của Đại đế cổ.
Không chờ đến bình minh, giữa đêm khuya là thiên quân vạn mã đã đạp vào Bắc Nguyên.
Cũng không có bao nhiêu thế lực lớn đánh tới, khắp mặt đất Bắc Nguyên đều run rẩy.
- Diệp tiểu tử, chiêu này của ngươi đúng là độc mà, Vương gia hoàn toàn xong rồi, dù cho có cá lọt lưới trốn thoát thì cũng không trốn khỏi những kẻ thù truy đuổi tiêu diệt, từ nay đã xóa tên.
Lệ Thiên nói, một truyền thừa bất hủ thật sự sắp kết thúc.
Một đêm này, thiên hạ chấn động, ngũ vực sôi trào.
Một cái thế gia hoang cổ bị diệt, giống như một thần thoại tan vỡ.
Mười vạn năm, có ai làm ra hành động vĩ đại như vậy, vó ngựa đạp bằng thế gia hoang cổ, một trận chiến chấn động thiên hạ.
- Thánh thể, chính hắn dẫn mấy vạn thiết kỵ đạp bằng Vương gia Bắc Nguyên!
Tin tức chưa từng nhanh như hôm nay, gấp như lửa cháy, chỉ trong nửa đêm là truyền đến các đại vực.
Xác đầy mặt đất, máu chảy thành sông, núi sông sụp đổ. Trên trời dưới đất nơi nơi đều là thiết kỵ, lá cờ phần phật, tiếng hô giết rung trời.
Thiên quân vạn mã đạp bằng Vương gia, đại chiến đã đến thời điểm cuối cùng, đại quân Man tộc dũng mãnh đột kích tiến vào trong thần thổ.
Chưa từng có chiến tranh nào là xinh đẹp, đó là một bức họa nhuộm đẫm máu, tràn ngập giết chóc tử vong, cảnh tượng chớp nhoáng cũng khiến người ta không thở nổi.
- A...
Tiếng hét thảm truyền tới, một vị nửa bước đại năng bị chém thành hai nửa, một đạo thiết kỵ đạp qua hai nửa thi thể xông lên.
Phốc!
Một vị cường giả ra tay chém rơi đầu ky sĩ Man tộc, nhân tiện chém con man thú kia thành hai đoạn, kéo theo cơn mưa máu, xác chết rơi khỏi bầu trời.
Bốp!
Một cây bổng nanh sói đập xuống dập nát đầu một nam tử trung niên, màu đỏ màu trắng trộn lẫn ghê người.
Ầm ầm ầm!
Một chiếc chiến xa hoàng kim xông lên, giữa bầu trời lưu lại một mảnh hào quang chói lọi, nghiền ép giữa đại quân Man tộc, lập tức có một mảnh thiết kỵ thành bùn nhào, máu xương rải ra ghê người.
Chiến trường chân chính sẽ không khiến người ta cảm thán nước non tráng lệ.
Nếu không thể dùng tráng lệ để hình dung, vậy thì bức tranh này dùng bối cảnh thây phơi đầy đất, xương trắng máu đỏ làm lời văn, dùng sinh mệnh tiêu tan làm điểm xuyết, chỉ có tàn khốc.
Mấy ngàn thiết kỵ lao vào thần thổ, Thạch Phủ cùng Thần Nữ Lô treo cao trên bầu trời, bùng lên những đóa hoa đạo, từng mảnh chói sáng bắn ra, tiếng vọng thần âm bảo vệ mọi người không bị Thánh binh đối diện nghiền nát.
- Giết...
Lúc này không có âm thanh khác, khắp nơi là tiếng gào thét, sau khi công phá thần thổ, chiến đấu càng thêm thảm thiết.
Binh khí Đại Thánh Nhân tộc bắt đầu quyết đấu, thinh thoảng bùng lên dấu tích đại đạo chọc thủng chín tầng trời, diễn hóa những tiểu thế giới, thánh quang phủ xuống đầy trời.
Địa, hỏa, phong, thủy liên tục biến đổi như đang khai thiên lập địa, đánh ra hỗn độn khí.
Trên bầu trời, chiến xa, cổ thuyền... giải thể từng mảng, hủy diệt rơi xuống, các thiết kỵ thinh thoảng bị quét trúng cũng hóa thành mây máu, đôi bên đều có thương vong.
Cho dù Thánh binh hai bên bảo vệ người mình, nhưng có khi cũng bị công phá, tạo thành một mảnh thảm thiết.
Đương nhiên, Vương gia nhất định thảm hơn, bên phía Man tộc xuất hiện hai kiện binh khí Đại Thánh, đè ép Tử Điện Chùy của bọn họ, khiến cho thần thổ ngày càng không chống nổi, đã sắp bị phá hủy.
Trong đó cũng có mấy món Thánh binh không đầy đủ hỗn loạn, căn bản không có ích gì, không gây ra bao nhiêu tác dụng, trước mặt Thánh Khí truyền thừa chân chính, chúng nó không khác gì binh khí nguyên thủy thô sơ.
- Đi, còn giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt!
- Hôm nay tộc ta bị phá, ngày sau bắt các ngươi trả nợ máu gấp mười!
Rất nhiều cường giả Vương gia rống to, trong thần thổ có rất nhiều trận thai đi đến nơi xa, có thể để bọn họ vượt qua hư không, chuẩn bị vứt bỏ cơ nghiệp rút lui.
- Các ngươi còn muốn đi, cứ việc thử xem!
Man tộc trưởng lớn tiếng nói.
Các loại hào quang lóe lên, toàn bộ trận thai kích hoạt, nhưng toàn bộ không thể mở ra vực môn, tất cả đều không hiệu quả, con đường hư không đã bị cắt đứt.
- Tại sao như thế?
Người Vương gia tuyệt vọng, rất nhiều người hét thảm, ngay cả một đường sống cũng không có, giam cầm tất cả không thể mở ra.
Trước khi tấn công Vương gia, Man tộc đã sớm an bài chu đáo, dù là lần này đánh bại đại tộc, nhưng nếu để bọn họ chạy thoát thì vẫn sẽ cực kỳ đáng sợ.
Một thế gia hoang cổ nếu điên cuồng, tương lai nhất định sẽ khiến Man tộc có rất nhiều tai họa, bởi vậy khoảng khắc bọn đánh vào, trận kỳ cổ Man tộc đã giam cầm con đường hư không.
- Cùng chết chung, kéo bọn chúng chết cùng nhau!
Vương gia cũng có kẻ kiên cường, điên cuồng rít gào muốn Man tộc chôn cùng.
- Ngọc đá cùng tan, cùng về với cát bụi đi!
Rất nhiều người bị lây nhiễm, thần sắc dữ tợn gần như điên hết.
Toàn bộ thần thổ đang sáng lên, sắp sửa thiêu đốt, tất cả Thần Nguyên, cổ binh, thần trận... của Vương gia đều phải hủy diệt, đốt sạch phá sạch.
Nếu một khi bùng nổ, sẽ là một cỗ lực lượng hủy diệt thiên địa, Thần binh Vương giả, mấy vạn cao thủ, còn có Thánh binh không đầy đủ, cùng với những đại trận... đều cực kỳ đáng sợ, một khi thiêu đốt thì đại quân Man tộc cũng đi tới suy tàn.
Chẳng qua tất cả đều khó mà thành sự thật, bởi vì trên trời có chiến sĩ man cổ, đó là nội tình Man tộc Nam Lĩnh, khi trấn áp Tổ Thú thái cổ cũng chú ý tới bên dưới.
Một đạo chiến khí to lớn từ trời cao phun xuống, lập tức bao trùm thần thổ, tất cả dao động, tất cả hào quang đều tắt ngấm.
- Trời diệt tộc ta mà!
- Sao lại như thế, ngay cả kéo kẻ địch chôn cùng cũng không làm được hay sao?
Rất nhiều người Vương gia rống to, thần sắc vặn vẹo, tràn ngập không cam lòng.
- Nếu tộc ta bị diệt, đám dã man các ngươi cũng sẽ có họa lớn ập tới, Nam Lĩnh sẽ bị diệt không còn thi cốt, không còn một ngọn cỏ.
Người Vương gia nguyền rủa.
- Không, Vương tộc thái cổ sẽ xuất thế, các ngươi phá thần thổ Vương gia ta, ngày sau sẽ bị tắm máu!
Mọi người Vương gia hung ác cười to.
Man tộc trường lớn tiếng nói:
- Sớm biết các ngươi cấu kết với tộc thái cổ, hôm nay diệt trừ các ngươi, miễn cho ngày sau thành họa lớn.
Man Vương cũng nói:
- Vương tộc thái cổ sẽ không tiến công Nhân tộc quy mô lớn, hy vọng của các ngươi là vô ích.
- Binh khí tổ tiên viễn cổ, xin thiêu đốt đi, hủy diệt tất cả kẻ thù.
- Đại Thánh binh khí tộc ta, mời nghe theo ý nguyện tổ tiên, bảo hộ tộc ta, cùng hủy diệt với kẻ thù.
Rất nhiều người Vương gia quỳ bái bầu trời, dập đầu với Tử Điện Chùy. Đồng thời, rất nhiều lão nhân lẩm bẩm, muốn triệu hồi nội tình cuối cùng.
Cho dù bọn họ làm vậy cũng vô dụng, căn bản không bằng thần uy của bàn tay Chiến Thần trên bầu trời, nhưng cũng muốn tế ra, tiến hành điên cuồng cuối cùng.
Tử Điện Chùy nóng cháy, khí tím bốc hơi, tràn ngập khí tức đại đạo, như muốn nổ tung chư thiên, nó thật sự muốn ôm hai kiện Thánh binh kia chết cùng.
- Tât cả đều là vô dụng...
Diệp Phàm hờ hững nói.
Mấy vạn đại quân Man tộc đang thúc đẩy Thần Nữ Lô cùng Thạch Phủ tiến hành đối địch cuối cùng, không ngại Vương gia điên cuồng.
Hơn nữa quan trọng nhất là lúc này trên bầu trời còn có một Chiến Thần Man Cổ, lúc này đã trấn áp Tổ Thú thái cổ như một tọa ky đứng bên cạnh, phủ xuống.
Keng!
Thạch Phủ do Đại Thánh Man tộc lưu lại bay lên trời, treo gần khối Thần Nguyên, lập tức bùng phát khí tức làm người ta hoảng sợ, vị nam nhân man cổ này thúc đẩy tạo ra uy lực khủng bố hơn cả mấy vạn thiết kỵ đồng thời dốc sức.
Oong!
Thạch Phủ bổ ra bầu trời, đè xuống bên dưới, Tử Điện Chùy liền rung lên, dưới Thánh uy chân chính thì nó không có chủ nhân tương xứng nắm giữ, căn bản không chống nổi.
Thế giới bên trong Tử Điện Chùy bay ra những cái gọi là nội tình, từng cái nối tiếp nhau thành tro bụi, mọi người còn chưa nhìn rõ ràng đã bị nam tử man cổ hủy diệt mất.
- A... Không!
Người Vương gia gào thét xé lòng.
Nhưng tất cả đều vô dụng, kẻ thua dù có nói ngàn vạn lời cũng kém hơn người thắng quay đầu chớp mắt một cái, tất cả bọn họ đều tuyệt vọng.
Tử Điện Chùy muốn thiêu đốt, thần linh bên trong muốn giãy giụa, thậm chí muốn tự hủy, nhưng không có hiệu quả.
Oong!
Hư không run lên, Thạch Phủ do Chiến Thần Man cổ khống chế mở ra tiểu thế giới bên trong, nuốt Tử Điện Chùy vào trong, dao động đáng sợ biến mất khỏi thiên địa.
Xoạt!
Hào quang chợt lóe, nam tử man cổ kéo theo Tổ Thú thái cổ bị trấn phúc nhập vào trong Thạch Phủ, biến mất tăm.
Thạch Phủ rớt xuống trở về trên không đại quân Man tộc, lưu chuyển thánh khí.
Đến bây giờ, đại cục đã định, tất cả nội tình của Vương gia cùng Thánh binh truyền thừa cũng đã mất, không còn xoay chuyển được gì nữa.
- Vó ngựa đạp bằng Bắc Nguyên, quét ngang Vương gia!
- Chúng ta đã hoàn thành hành động vĩ đại nhất, phá được truyền thừa bất hủ, báo thù cho người tộc ta, giương oai tộc ta!
- Giết! Săn bằng thế gia hoang cổ Bắc Nguyên!
Tất cả đều đã định, không thể thay đổi đại cục, Man Vương vung bổng xương trắng ra lệnh xung phong, trên bầu trời đông nghịt thiết kỵ, lao vào trong thần thổ.
- Bọn nhỏ, chiến đấu tiếp theo thuộc về các ngươi, ta đứng đây nhìn các ngươi chiến đấu.
Man Vương bay lên trời, đứng trên mây đen rống to với mọi người.
Thiên quân vạn mã đạp bằng Vương gia!
Vào lúc này đã thành sự thật, đại quân Man tộc không gì cản nổi đánh vào trong thần thổ, không ngừng công phá, mỗi một bước đều chất đống thi thể.
Binh bại như núi đổ, người Vương gia hoảng loạn như chó nhà có tang, kinh hoàng như cá trong lưới, đã sớm không còn ý chí chiến đấu, bỏ chạy để lại hàng loạt thi thể.
Vào lúc này, đã không còn gì cản nổi vó ngựa của mấy vạn thiết kỵ, mọi chuyện đã định.
Phía trước, các cung điện dày đặc, không cần nghĩ cũng biết đó là Vương gia tích lũy mười mấy vạn năm, trong đó có thần vật cùng bảo tàng vô tận.
Diệp Phàm đứng trên trời cao, ngang hàng với lão Man Vương, Lệ Thiên cùng Yến Nhất Tịch cũng đứng ở gần đó.
- Tới lúc rồi, dựa theo kế hoạch trước đó, đưa tin tức này ra ngoài, để cho thiên quân vạn mã nhập vào Bắc Nguyên.
Diệp Phàm nói.
Vương gia thân là thế gia hoang cổ, đứng trên Bắc Nguyên hùng bá thiên hạ, bản thân là một trong các đại thế lực mạnh mẽ xa xưa nhất, tự nhiên cũng có rất nhiều kẻ thù.
Trước trận chiến, Diệp Phàm cũng từng suy nghĩ có nên liên hợp những người đó không, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua. Bởi vì uy danh Vương gia tích lũy đã lâu, những người đó tuyệt đối không dám hưởng ứng, có thể sẽ còn lộ ra phong phanh.
Lúc này đại cục đã định, có thể báo cho những người đó biết, đã tới lúc bọn họ phát huy, tiến hành đuổi giết diệt trừ cuối cùng.
Man Vương nói:
- Được, chúng ta đi những cung điện cổ của Vương gia xem một chút, không cần phải nói cổ kinh Đại Thánh Nhân tộc, có lẽ còn có thánh vật luyện binh, thậm chí không chừng còn có một hai cuốn cổ kinh của Đại đế cổ.
Không chờ đến bình minh, giữa đêm khuya là thiên quân vạn mã đã đạp vào Bắc Nguyên.
Cũng không có bao nhiêu thế lực lớn đánh tới, khắp mặt đất Bắc Nguyên đều run rẩy.
- Diệp tiểu tử, chiêu này của ngươi đúng là độc mà, Vương gia hoàn toàn xong rồi, dù cho có cá lọt lưới trốn thoát thì cũng không trốn khỏi những kẻ thù truy đuổi tiêu diệt, từ nay đã xóa tên.
Lệ Thiên nói, một truyền thừa bất hủ thật sự sắp kết thúc.
Một đêm này, thiên hạ chấn động, ngũ vực sôi trào.
Một cái thế gia hoang cổ bị diệt, giống như một thần thoại tan vỡ.
Mười vạn năm, có ai làm ra hành động vĩ đại như vậy, vó ngựa đạp bằng thế gia hoang cổ, một trận chiến chấn động thiên hạ.
- Thánh thể, chính hắn dẫn mấy vạn thiết kỵ đạp bằng Vương gia Bắc Nguyên!
Tin tức chưa từng nhanh như hôm nay, gấp như lửa cháy, chỉ trong nửa đêm là truyền đến các đại vực.
/1822
|